– Cuồng đồ phương nào, dám đến Cửu Dương Thánh Địa làm càn?
Một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó có một bóng người bay tới.
– Ca! ca!
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy người này như nhìn thấy cứu tinh. Đây là đệ tử thứ mười một được tông chủ yêu thương nhất, yếu nhất cũng là Hóa Linh Chân Quân, mà người mạnh nhất đã bước vào Tôn Giả cảnh. Hắn được cứu rồi. Là ca ca của người trẻ tuổi kia, Hoắc Minh nhìn thấy em trai không còn tay chân, hắn vừa sợ vừa giận, trực tiếp lao tới giết Lăng Hàn:
– Cuồng đồ nhận lấy cái chết! Oanh, hắn xuất chưởng tấn công, thực lực Giáo chủ bộc phát hoàn toàn. Lăng Hàn tùy ý điểm một cái, Hoắc Minh lập tức liền hóa thành mưa máu. Tê, trong nháy mắt giết Giáo chủ? Lúc này mười mấy tên đệ tử khiếp sợ, chỉ có hai người mới giữ vững tỉnh táo, bởi vì bọn họ đều là Tôn Giả.
Người trẻ tuổi trước đó ngây người, đây chính là đại ca của hắn, thiên tài ưu tú nhất Hoắc gia, cũng toại nguyện tiến vào Cửu Dương Thánh Địa, tu thành Giáo chủ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Bị một ngón tay miểu sát, hắn vẫn không thể tin được.
– Các hạ, xin hỏi Cửu Dương Thánh Địa ta có gì đắc tội với ngươi không? Một tên Tôn Giả ôm quyền nói, hắn mặc áo lam. Lăng Hàn mạnh tới mức kẻ ngang ngược như hắn cũng phải sợ hãi. Dù sao, sợ hãi cái chết cũng là bản năng. Lăng Hàn không để ý đến, hắn điểm một ngón tay vào tượng đá, ba, tượng đá lập tức vỡ nát.
– Lớn mật! Những người còn lại hét lớn. Đây chính là tượng đá của tông chủ đại nhân, tượng trưng công tích vĩ đại của Thánh Nhân này, Lăng Hàn lại phá hư, tông chủ nhất định sẽ nổi giận. Bọn họ không cách nào nhẫn nại, tất cả đều lao về phía Lăng Hàn.
– Dựa vào các ngươi cũng xứng so chiêu với Tiểu Hàn tử? Đại Hắc Cẩu cười nhạo, đồ lót sắt bắn ra hào quang quét ngang mười người trước mặt. Cột sáng quét qua, mười người toàn diệt. Mẹ nó! Người trẻ tuổi kia giật mình sợ hãi. Miểu sát hai tên Tôn Giả, đây là Thánh Nhân sao?
– Ha ha, Liễu Thanh Hà ta có chỗ nào đắc tội, cho nên đạo hữu tức giận như vậy?
Một tiếng cười dài vang lên, tông chủ Cửu Dương Thánh Địa xuất hiện, Liễu Thanh Hà đã hiện thân. Hắn có dáng người trung đẳng, nhìn khoảng năm mươi tuổi, ngược lại lớn lên có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Lăng Hàn lắc đầu, chết mười một tên đệ tử thân truyền, hắn lại không tức giận chút nào, tính tình lương bạc có thể thấy rõ ràng. Đây không phải vấn đề của cá nhân hắn, mặt thiện của tất cả người trên thế giới này đều bị trấn áp, chỉ còn lại có mặt ác. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói
– Cho mượn Cửu Dương Thánh Địa dùng một lát. Liễu Thanh Hà nhíu mày, nói – Đạo hữu, ngươi quá mức! Vừa mở lời đã lấy vị trí tông chủ của hắn, dã tâm của ngươi cũng quá lớn.
– Ngươi biết người nào đứng trước mặt của ngươi hay không? Đại Hắc Cẩu lên tiếng, đây là cơ hội cho nó trang bức.
– Người nào? Liễu Thanh Hà thuận miệng hỏi, nhưng hắn vẫn nhìn sang Đại Hắc Cẩu. Mặc chó mặc quần lót sắt, hiếm thấy! Hơn nữa, vì cái gì hắn có cảm giác từng quen biết?
– Đây chính là tông chủ đầu tiên của Cửu Dương Thánh Địa trên Tứ Nguyên tinh, Lăng Hàn! Đại Hắc Cẩu chỉ vào Lăng Hàn.
– Tiểu bối, thấy tổ tông còn không quỳ xuống hành lễ?
Liễu Thanh Hà giận dữ. Ta xem các ngươi như đạo hữu, các ngươi lại muốn làm tổ tông của ta? Thật quá mức!
– Hừ, các ngươi đúng là quá mức, lại dám đùa giỡn bản Thánh! Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, thật sự cho rằng hắn không dám động thủ hay sao? Đại Hắc Cẩu cười một tiếng, oanh, đế uy tràn ngập. Khốn kiếp. Liễu Thanh Hà lập tức quỳ xuống:
– Đệ tử bất tài bái kiến lão tổ tông!
Đại Hắc Cẩu cũng sững sờ, không nghĩ tới gia hỏa này tham sống sợ chết như vậy. Chỉ cần gặp người mạnh hơn, ngươi liền nhận làm phụ thân đúng không?
– Lão Hắc, gia hỏa này rất có phong thái của ngươi. Tiểu Thanh Long trêu ghẹo nói.
– Cút! Đại Hắc Cẩu lập tức trách mắng.
– Cẩu gia dùng tiện chứng đạo nhưng tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết! Nó nói năng hùng hồn, mà mấy người Lăng Hàn cũng tin tưởng. Mặc dù Đại Hắc Cẩu gặp được nguy hiểm sẽ chạy, nhưng nếu đám người Lăng Hàn, Nữ Hoàng gặp được nguy hiểm thì nó sẽ đứng ra. Đột nhiên trong lòng Liễu Thanh Hà rung động, rốt cuộc hắn biết vì sao Đại Hắc Cẩu lại cho hắn cảm giác quen mắt.
Trong điển tịch của tông môn có ghi lại một vị Thái Thượng trưởng lão, đó chính là Đại Hắc Cẩu. Nhưng mà, trong ghi chép, Thái Thượng trưởng lão này có hình tượng chính trực, điểm giống nhau duy nhất chính là một bức họa, đó là bức họa Đại Hắc Cẩu mặc đồ lót sắt. Ách, con chó có hình tượng bỉ ổi như vậy, thế gian này không có con thứ hai. Nghe nói, vị Thái Thượng trưởng lão này còn chưa hóa đạo, mà là tiến vào vực sâu nguyên thủy, tìm kiếm con đường trường sinh. Chẳng lẽ, nó thành công? Đúng rồi, vừa rồi là khí tức Đại Đế, bằng không làm sao có thể chấn nhiếp hắn như vậy? Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn không có ủy khuất, ngược lại hắn còn đắc ý. Lão tổ tông thành tựu Đại Đế, chẳng phải vô địch thiên hạ? Mặc dù hắn là Thánh Nhân nhưng chỉ là cấp bậc nhị tinh, hiện tại có thêm lão tổ tông là Đại Đế, chẳng phải hắn trở thành thiên hạ đệ nhị. Như vậy chưa đủ trâu bò sao?
– Lão tổ tông, ngươi rốt cục đã trở về, đồ tôn nhớ ngươi muốn chết! Liễu Thanh Hà rất không biết xấu hổ quỳ xuống, hắn đi tới bên người Đại Hắc Cẩu, cũng ôm chân của Đại Hắc Cẩu. Còn tốt, Đại Hắc Cẩu mặc đồ lót sát, bằng không gương mặt của Liễu Thanh Hà sẽ dán vào mông của nó. Đại Hắc Cẩu cũng nhe răng, chưa thấy qua Thánh Nhân không biết xấu hổ như vậy. – Cút, đừng mơ tưởng chủ ý quần lót của Cẩu gia! Liễu Thanh Hà nghe xong, hắn kiếp sợ.
– Lão tổ tông, ngươi muốn truyền đồ lót truyền thế cho đồ tôn sao? Ngài yên tâm, đồ tôn nhất định sẽ thay ngươi bảo quản thật tốt, mỗi ngày sẽ lau cẩn thận, bảo đảm không có một chút tro bụi. Vừa nói, hắn vừa đi lên.
– Cút! Đại Hắc Cẩu nổi giận, một chân đá Liễu Thanh Hà bay ra ngoài. – Lão tổ tông! Liễu Thanh Hà không tức giận nỗi, hắn quỳ xuống bò trở lại.
– Lão Hắc, ngươi đã có người kế nghiệp. Lăng Hàn lắc đầu nói, chỉ có Đại Hắc Cẩu tiện tới mức buồn nôn địch nhân, Liễu Thanh Hà tiện tới mức buồn nôn người mình. Cho nên, tuyệt đối không nên xem hắn thành người mình
– Lớn mật, lại dám cùng lão tổ tông nói như vậy! Liễu Thanh Hà tìm được vuốt mông ngựa cơ hội, lập tức liền bò dậy, hướng về Lăng Hàn lớn tiếng quát tháo.
– Hắc hắc. Tiểu Thanh Long lắc đầu cười nói.
– Nịnh hót, lúc này ngươi nên mọc thêm đôi mắt chó!
– Uông! Đại Hắc Cẩu khó chịu kêu lên.
– Vừa rồi đã nói với ngươi, đây là tông chủ đầu tiên của Cửu Dương Thánh Địa sau khi chuyển tới Tứ Nguyên tinh, ngươi không có tai hay sao? Tiểu Thanh Long tiếp tục nói.
Liễu Thanh Hà sững sờ, tông chủ đầu tiên là ai? Lăng Hàn! Đây là danh nhân lịch sử thiên phú võ đạo mạnh nhất lịch sử, chứng đạo Đại Đế trong vực sâu nguyên thủy, sau khi ra ngoài đánh chết Đại Đế đương đại, còn lấy sức một mình bình định hắc ám. Đây là nhân vật trâu bò chân chính! Người này là Lăng Hàn?
Một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó có một bóng người bay tới.
– Ca! ca!
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy người này như nhìn thấy cứu tinh. Đây là đệ tử thứ mười một được tông chủ yêu thương nhất, yếu nhất cũng là Hóa Linh Chân Quân, mà người mạnh nhất đã bước vào Tôn Giả cảnh. Hắn được cứu rồi. Là ca ca của người trẻ tuổi kia, Hoắc Minh nhìn thấy em trai không còn tay chân, hắn vừa sợ vừa giận, trực tiếp lao tới giết Lăng Hàn:
– Cuồng đồ nhận lấy cái chết! Oanh, hắn xuất chưởng tấn công, thực lực Giáo chủ bộc phát hoàn toàn. Lăng Hàn tùy ý điểm một cái, Hoắc Minh lập tức liền hóa thành mưa máu. Tê, trong nháy mắt giết Giáo chủ? Lúc này mười mấy tên đệ tử khiếp sợ, chỉ có hai người mới giữ vững tỉnh táo, bởi vì bọn họ đều là Tôn Giả.
Người trẻ tuổi trước đó ngây người, đây chính là đại ca của hắn, thiên tài ưu tú nhất Hoắc gia, cũng toại nguyện tiến vào Cửu Dương Thánh Địa, tu thành Giáo chủ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Bị một ngón tay miểu sát, hắn vẫn không thể tin được.
– Các hạ, xin hỏi Cửu Dương Thánh Địa ta có gì đắc tội với ngươi không? Một tên Tôn Giả ôm quyền nói, hắn mặc áo lam. Lăng Hàn mạnh tới mức kẻ ngang ngược như hắn cũng phải sợ hãi. Dù sao, sợ hãi cái chết cũng là bản năng. Lăng Hàn không để ý đến, hắn điểm một ngón tay vào tượng đá, ba, tượng đá lập tức vỡ nát.
– Lớn mật! Những người còn lại hét lớn. Đây chính là tượng đá của tông chủ đại nhân, tượng trưng công tích vĩ đại của Thánh Nhân này, Lăng Hàn lại phá hư, tông chủ nhất định sẽ nổi giận. Bọn họ không cách nào nhẫn nại, tất cả đều lao về phía Lăng Hàn.
– Dựa vào các ngươi cũng xứng so chiêu với Tiểu Hàn tử? Đại Hắc Cẩu cười nhạo, đồ lót sắt bắn ra hào quang quét ngang mười người trước mặt. Cột sáng quét qua, mười người toàn diệt. Mẹ nó! Người trẻ tuổi kia giật mình sợ hãi. Miểu sát hai tên Tôn Giả, đây là Thánh Nhân sao?
– Ha ha, Liễu Thanh Hà ta có chỗ nào đắc tội, cho nên đạo hữu tức giận như vậy?
Một tiếng cười dài vang lên, tông chủ Cửu Dương Thánh Địa xuất hiện, Liễu Thanh Hà đã hiện thân. Hắn có dáng người trung đẳng, nhìn khoảng năm mươi tuổi, ngược lại lớn lên có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Lăng Hàn lắc đầu, chết mười một tên đệ tử thân truyền, hắn lại không tức giận chút nào, tính tình lương bạc có thể thấy rõ ràng. Đây không phải vấn đề của cá nhân hắn, mặt thiện của tất cả người trên thế giới này đều bị trấn áp, chỉ còn lại có mặt ác. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói
– Cho mượn Cửu Dương Thánh Địa dùng một lát. Liễu Thanh Hà nhíu mày, nói – Đạo hữu, ngươi quá mức! Vừa mở lời đã lấy vị trí tông chủ của hắn, dã tâm của ngươi cũng quá lớn.
– Ngươi biết người nào đứng trước mặt của ngươi hay không? Đại Hắc Cẩu lên tiếng, đây là cơ hội cho nó trang bức.
– Người nào? Liễu Thanh Hà thuận miệng hỏi, nhưng hắn vẫn nhìn sang Đại Hắc Cẩu. Mặc chó mặc quần lót sắt, hiếm thấy! Hơn nữa, vì cái gì hắn có cảm giác từng quen biết?
– Đây chính là tông chủ đầu tiên của Cửu Dương Thánh Địa trên Tứ Nguyên tinh, Lăng Hàn! Đại Hắc Cẩu chỉ vào Lăng Hàn.
– Tiểu bối, thấy tổ tông còn không quỳ xuống hành lễ?
Liễu Thanh Hà giận dữ. Ta xem các ngươi như đạo hữu, các ngươi lại muốn làm tổ tông của ta? Thật quá mức!
– Hừ, các ngươi đúng là quá mức, lại dám đùa giỡn bản Thánh! Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, thật sự cho rằng hắn không dám động thủ hay sao? Đại Hắc Cẩu cười một tiếng, oanh, đế uy tràn ngập. Khốn kiếp. Liễu Thanh Hà lập tức quỳ xuống:
– Đệ tử bất tài bái kiến lão tổ tông!
Đại Hắc Cẩu cũng sững sờ, không nghĩ tới gia hỏa này tham sống sợ chết như vậy. Chỉ cần gặp người mạnh hơn, ngươi liền nhận làm phụ thân đúng không?
– Lão Hắc, gia hỏa này rất có phong thái của ngươi. Tiểu Thanh Long trêu ghẹo nói.
– Cút! Đại Hắc Cẩu lập tức trách mắng.
– Cẩu gia dùng tiện chứng đạo nhưng tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết! Nó nói năng hùng hồn, mà mấy người Lăng Hàn cũng tin tưởng. Mặc dù Đại Hắc Cẩu gặp được nguy hiểm sẽ chạy, nhưng nếu đám người Lăng Hàn, Nữ Hoàng gặp được nguy hiểm thì nó sẽ đứng ra. Đột nhiên trong lòng Liễu Thanh Hà rung động, rốt cuộc hắn biết vì sao Đại Hắc Cẩu lại cho hắn cảm giác quen mắt.
Trong điển tịch của tông môn có ghi lại một vị Thái Thượng trưởng lão, đó chính là Đại Hắc Cẩu. Nhưng mà, trong ghi chép, Thái Thượng trưởng lão này có hình tượng chính trực, điểm giống nhau duy nhất chính là một bức họa, đó là bức họa Đại Hắc Cẩu mặc đồ lót sắt. Ách, con chó có hình tượng bỉ ổi như vậy, thế gian này không có con thứ hai. Nghe nói, vị Thái Thượng trưởng lão này còn chưa hóa đạo, mà là tiến vào vực sâu nguyên thủy, tìm kiếm con đường trường sinh. Chẳng lẽ, nó thành công? Đúng rồi, vừa rồi là khí tức Đại Đế, bằng không làm sao có thể chấn nhiếp hắn như vậy? Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn không có ủy khuất, ngược lại hắn còn đắc ý. Lão tổ tông thành tựu Đại Đế, chẳng phải vô địch thiên hạ? Mặc dù hắn là Thánh Nhân nhưng chỉ là cấp bậc nhị tinh, hiện tại có thêm lão tổ tông là Đại Đế, chẳng phải hắn trở thành thiên hạ đệ nhị. Như vậy chưa đủ trâu bò sao?
– Lão tổ tông, ngươi rốt cục đã trở về, đồ tôn nhớ ngươi muốn chết! Liễu Thanh Hà rất không biết xấu hổ quỳ xuống, hắn đi tới bên người Đại Hắc Cẩu, cũng ôm chân của Đại Hắc Cẩu. Còn tốt, Đại Hắc Cẩu mặc đồ lót sát, bằng không gương mặt của Liễu Thanh Hà sẽ dán vào mông của nó. Đại Hắc Cẩu cũng nhe răng, chưa thấy qua Thánh Nhân không biết xấu hổ như vậy. – Cút, đừng mơ tưởng chủ ý quần lót của Cẩu gia! Liễu Thanh Hà nghe xong, hắn kiếp sợ.
– Lão tổ tông, ngươi muốn truyền đồ lót truyền thế cho đồ tôn sao? Ngài yên tâm, đồ tôn nhất định sẽ thay ngươi bảo quản thật tốt, mỗi ngày sẽ lau cẩn thận, bảo đảm không có một chút tro bụi. Vừa nói, hắn vừa đi lên.
– Cút! Đại Hắc Cẩu nổi giận, một chân đá Liễu Thanh Hà bay ra ngoài. – Lão tổ tông! Liễu Thanh Hà không tức giận nỗi, hắn quỳ xuống bò trở lại.
– Lão Hắc, ngươi đã có người kế nghiệp. Lăng Hàn lắc đầu nói, chỉ có Đại Hắc Cẩu tiện tới mức buồn nôn địch nhân, Liễu Thanh Hà tiện tới mức buồn nôn người mình. Cho nên, tuyệt đối không nên xem hắn thành người mình
– Lớn mật, lại dám cùng lão tổ tông nói như vậy! Liễu Thanh Hà tìm được vuốt mông ngựa cơ hội, lập tức liền bò dậy, hướng về Lăng Hàn lớn tiếng quát tháo.
– Hắc hắc. Tiểu Thanh Long lắc đầu cười nói.
– Nịnh hót, lúc này ngươi nên mọc thêm đôi mắt chó!
– Uông! Đại Hắc Cẩu khó chịu kêu lên.
– Vừa rồi đã nói với ngươi, đây là tông chủ đầu tiên của Cửu Dương Thánh Địa sau khi chuyển tới Tứ Nguyên tinh, ngươi không có tai hay sao? Tiểu Thanh Long tiếp tục nói.
Liễu Thanh Hà sững sờ, tông chủ đầu tiên là ai? Lăng Hàn! Đây là danh nhân lịch sử thiên phú võ đạo mạnh nhất lịch sử, chứng đạo Đại Đế trong vực sâu nguyên thủy, sau khi ra ngoài đánh chết Đại Đế đương đại, còn lấy sức một mình bình định hắc ám. Đây là nhân vật trâu bò chân chính! Người này là Lăng Hàn?
Danh sách chương