– Trò cười, chỉ là một Chú Đỉnh cảnh lại dám quản ta? Huyền Minh Vũ cười lạnh. – Quỳ xuống cho ta! Tên đệ tử trực ban không quan tâm, nói:: – Đây là Thiên Đế Thánh Địa, bất kỳ người nào cũng phải làm việc theo quy củ! – Thiên Đế? Huyền Minh Vũ cười như điên. – Thật sự là trò cười, Thiên Đế cũng là a miêu a cẩu gọi sao? – Lớn mật! Đệ tử trực ban quát lớn. – Muốn chết sao? Bỗng nhiên Huyền Minh Vũ phóng thích khí tức bản thân, đây chính là Thánh cấp.
Đệ tử trực ban cảm thấy có ngàn vạn khối đá đè lên ngực, hắn cảm giác không thở nổi và sắc mặt trắng bệch. – Cho ngươi một cơ hội sống sót, quỳ xuống! Huyền Minh Vũ lạnh lùng nói. – Không quỳ! Không nghĩ tới tên đệ tử trực ban vô cùng kiên cường, hắn trực tiếp cự tuyệt. – Cho rằng ta không dám giết ngươi? Huyền Minh Vũ hừ một tiếng, hắn thả ra khí tức mạnh hơn gấp trăm lần, ba, cánh tay trái của tên đệ tử trực ban nổ nát. – Quỳ hay không quỳ? Huyền Minh Vũ cười tàn nhẫn, hắn chơi trò này trăm lần cũng không chán. – Dám hành hung ở Cửu Dương Thánh Địa, ngươi nhất định phải chết! Đệ tử trực ban không sợ. Khốn kiếp! Huyền Minh Vũ cảm giác phi thường khó chịu, chỉ là tiểu nhân vật Chú Đỉnh cảnh lại cứng đầu như thế? – Hừ! Hắn lại búng tay, ba, cánh tay còn lại của tên đệ tử trực ban nổ nát. – Như thế nào? Hắn lại hỏi.
– Ngươi không quỳ ta, mỗi khối da mỗi khúc xương trên người của ngươi sẽ nổ nát! Mà ta cam đoan với ngươi, tiếp theo, ta sẽ làm rất chậm, bảo đảm có đầy đủ thời gian chơi với ngươi! – Các hạ, đủ rồi! Lúc này, một giọng nói vang lên, có m ột người xuất hiện. – Ngươi là ai? Huyền Minh Vũ nhìn sang người kia. – Tôi tớ của Thiên Đế, Tàn Dạ. Người tới nói. – Tàn Dạ? Huyền Minh Vũ nói thầm một câu, hắn bật cười. – Ngươi phải gọi là não tàn, dám bảo ta dừng tay, ai cho ngươi dũng khí này? – Ngươi đã xúc phạm luật pháp do Thiên Đế ban bố, hiện tại lập tức thúc thủ chịu trói, khi đó ngươi còn có sức chịu tội. Tàn Dạ từ tốn nói. – Ha ha ha! Huyền Minh Vũ cười to lần nữa. – Các ngươi đúng là trò cười, cái gì Thiên Đế, nói khoác mà không biết ngượng. Hắn nhìn sang tên đệ tử trực ban: – Hiện tại ta muốn giết người này, ngươi có bản lĩnh ngăn cản ta đi, kia Thiên Đế có bản lĩnh thì cản ta.
– Ngu xuẩn mất khôn! Tàn Dạ cầm một thanh kiếm. Quét, hắn tấn công Huyền Minh Vũ, nhưng Huyền Minh Vũ chỉ xuất chưởng đánh một cái, ầm, Tàn Dạ liền bị đánh bay ra ngoài, sau đó, Huyền Minh Vũ lại đánh một chưởng vào đệ tử trực ban, ba, tên đệ tử kia bị đánh máu thịt be bét. – Oa! Tàn Dạ ngã xuống đất, hắn phun máu tươi tung tóe. – Phi, cái gì Thiên Đế! Huyền Minh Vũ nhổ nước bọt, trên mặt đầy xem thường. Hắn là Thánh Nhân có thể quét ngang sơn môn, có ai xứng gọi làThiên Đế? Tàn Dạ giãy dụa bò dậy, ngày hôm nay thật trùng hợp, Lăng Hàn vừa vặn đi du lịch, mà các Đại Đế lại ra ngoài lập trật tự, trong tông không có cường giả tọa trấn. Trên thực tế, Cửu Dương Thánh Địa đã sớm là bá chủ tinh không, căn bản không người dám tới quấy rối, ai ngờ hôm nay lại có một tên Thánh Nhân xông vào. – Nếu không ngăn được ta, như vậy nơi này có ý nghĩa tồn tại sao? Huyền Minh Vũ cười lạnh. – Để ta san bằng nó! Hắn hét lớn một tiếng, hắn oanh kích dãy núi và hủy diệt mọi thứ. Oanh! Lực lượng kinh khủng dâng lên, sau đó, dãy núi như cũ, giống như không bị oanh kích gì cả.
Cái này! Trên mặt Huyền Minh Vũ tràn đầy tự tin, kết quả một chưởng này không tạo thành bao nhiêu phá hư, hắn thật sự không chịu nổi. – Thì ra có đế trận bảo vệ! Khóe miệng của hắn vểnh lên. – Nhưng có thể ngăn cản nổi ta hay sao? Ông, đúng lúc này, một đạo khí tức cường đại bộc phát. – Người nào dám đến Cửu Dương Thánh Địa làm càn? Xèo, một bóng người đáp xuống, thánh uy tỏa ra. Huyền Minh Vũ nhìn sang đối phương. – Ngươi là thứ gì chứ? Người kia hừ một tiếng: – Đệ tử của Thiên Đế, Đinh Bình! – Ồ? Ánh mắt Huyền Minh Vũ sáng lên. – Ta hiện tại có hứng thú giết ngươi. Đinh Bình cau mày, người này bị bệnh tâm thần hay sao? Thiên Đế và các Đại Đế chữa trị nhiều năm như vậy, bệnh tâm thần của mọi người đã được chữa khỏi, không chữa khỏi cũng không dám làm loạn, tại sao lại có kẻ chạy ra? – Chết đi!
Huyền Minh Vũ tấn công Đinh Bình. Đinh Bình không sợ, hắn kịch chiến với Huyền Minh Vũ. Trong thời gian vài trăm năm, Lăng Hàn đã nhận vài đệ tử. Phải biết, Lăng Hàn đã tự thành thiên địa, nhất niệm sáng lập vạn vật, ngay cả Mẫu Kim cũng có thể tạo ra, còn có bảo dược gì hắn không tạo ra chứ? Bởi vậy, các đệ tử của của hắn tiến bộ rõ ràng, tất cả đều bước vào Thánh cảnh. Nhưng muốn tiến thêm một bước là không thể rồi, giới hạn ở thiên phú, bọn họ không thể tiến vào Chuẩn Đế. Cho dù Lăng Hàn nắm giữ yếu tố Sinh Mệnh, đám người Đinh Bình cũng sẽ có ngày chết già. Mà lần này, Lăng Hàn không có ý định giúp người nào vượt qua giới hạn. Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên, hắn không nghĩ phá hư. Hai tên Thánh Nhân kịch chiến, mặc dù nhấc lên gợn sóng kinh thiên, nhưng mà, nơi này đã được Lăng Hàn gia cố qua, cho dù là Thánh Nhân kịch chiến cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió, cũng không tạo thành phá hư quá lớn. Chậm rãi, Đinh Bình đã chiếm cứ thế thượng phong. Huyền Minh Vũ không thể tin được, hắn có thân phận cao quý, mọi người cùng là Thánh Nhân cửu tinh, vì cái gì hắn không làm gì được đối phương? Nhưng mà, sự thật chính là như thế, hắn càng ngày càng yếu thế, trải qua biến hóa, hắn sắp thua. – Số bốn!
Rốt cuộc Huyền Minh Vũ rống to một tiếng. Lập tức, người thần bí đứng sau lưng của hắn cũng hành động, hắn đưa tay ấn vào Đinh Bình một cái. Ngay lập tức có đế uy tràn ngập, chỉ sợ không thể phản kháng! Đinh Bình kinh hãi, đây là một tên Đại Đế! Hắn mạnh hơn nữa cũng chỉ là Thánh Nhân, đừng nói ngang hàng Đại Đế, hắn còn không ngăn được một đạo khí thế của Đại Đế. Tốt rồi, đây là Cửu Dương Thánh Địa. – Đến! Hắn quát một tiếng, trong núi xuất hiện tia sáng biến thành một thanh kiếm ánh sáng chém vào người áo đen.. Bành! Quang minh kiếm chém lên cổ tay người áo đen, mặc dù lập tức vỡ nát nhưng cũng ngăn cản được người áo đen. Đinh Bình không thể tin được, đường đường Đại Đế lại làm việc cho Thánh Nhân? Hơn nữa, cho dù bây giờ là thịnh thế, thiên hạ Đại Đế cùng tồn tại, nhưng thiên địa cũng chỉ cho phép một Đại Đế xuất hiện. Đây là tân Đế sinh ra trong vực sâu nguyên thủy? Nhưng cho dù như thế nào, vì cái gì một vị Đại Đế lại làm việc cho một tên Thánh Nhân? Quá không hợp lý, cũng làm người ta khó tin
Đệ tử trực ban cảm thấy có ngàn vạn khối đá đè lên ngực, hắn cảm giác không thở nổi và sắc mặt trắng bệch. – Cho ngươi một cơ hội sống sót, quỳ xuống! Huyền Minh Vũ lạnh lùng nói. – Không quỳ! Không nghĩ tới tên đệ tử trực ban vô cùng kiên cường, hắn trực tiếp cự tuyệt. – Cho rằng ta không dám giết ngươi? Huyền Minh Vũ hừ một tiếng, hắn thả ra khí tức mạnh hơn gấp trăm lần, ba, cánh tay trái của tên đệ tử trực ban nổ nát. – Quỳ hay không quỳ? Huyền Minh Vũ cười tàn nhẫn, hắn chơi trò này trăm lần cũng không chán. – Dám hành hung ở Cửu Dương Thánh Địa, ngươi nhất định phải chết! Đệ tử trực ban không sợ. Khốn kiếp! Huyền Minh Vũ cảm giác phi thường khó chịu, chỉ là tiểu nhân vật Chú Đỉnh cảnh lại cứng đầu như thế? – Hừ! Hắn lại búng tay, ba, cánh tay còn lại của tên đệ tử trực ban nổ nát. – Như thế nào? Hắn lại hỏi.
– Ngươi không quỳ ta, mỗi khối da mỗi khúc xương trên người của ngươi sẽ nổ nát! Mà ta cam đoan với ngươi, tiếp theo, ta sẽ làm rất chậm, bảo đảm có đầy đủ thời gian chơi với ngươi! – Các hạ, đủ rồi! Lúc này, một giọng nói vang lên, có m ột người xuất hiện. – Ngươi là ai? Huyền Minh Vũ nhìn sang người kia. – Tôi tớ của Thiên Đế, Tàn Dạ. Người tới nói. – Tàn Dạ? Huyền Minh Vũ nói thầm một câu, hắn bật cười. – Ngươi phải gọi là não tàn, dám bảo ta dừng tay, ai cho ngươi dũng khí này? – Ngươi đã xúc phạm luật pháp do Thiên Đế ban bố, hiện tại lập tức thúc thủ chịu trói, khi đó ngươi còn có sức chịu tội. Tàn Dạ từ tốn nói. – Ha ha ha! Huyền Minh Vũ cười to lần nữa. – Các ngươi đúng là trò cười, cái gì Thiên Đế, nói khoác mà không biết ngượng. Hắn nhìn sang tên đệ tử trực ban: – Hiện tại ta muốn giết người này, ngươi có bản lĩnh ngăn cản ta đi, kia Thiên Đế có bản lĩnh thì cản ta.
– Ngu xuẩn mất khôn! Tàn Dạ cầm một thanh kiếm. Quét, hắn tấn công Huyền Minh Vũ, nhưng Huyền Minh Vũ chỉ xuất chưởng đánh một cái, ầm, Tàn Dạ liền bị đánh bay ra ngoài, sau đó, Huyền Minh Vũ lại đánh một chưởng vào đệ tử trực ban, ba, tên đệ tử kia bị đánh máu thịt be bét. – Oa! Tàn Dạ ngã xuống đất, hắn phun máu tươi tung tóe. – Phi, cái gì Thiên Đế! Huyền Minh Vũ nhổ nước bọt, trên mặt đầy xem thường. Hắn là Thánh Nhân có thể quét ngang sơn môn, có ai xứng gọi làThiên Đế? Tàn Dạ giãy dụa bò dậy, ngày hôm nay thật trùng hợp, Lăng Hàn vừa vặn đi du lịch, mà các Đại Đế lại ra ngoài lập trật tự, trong tông không có cường giả tọa trấn. Trên thực tế, Cửu Dương Thánh Địa đã sớm là bá chủ tinh không, căn bản không người dám tới quấy rối, ai ngờ hôm nay lại có một tên Thánh Nhân xông vào. – Nếu không ngăn được ta, như vậy nơi này có ý nghĩa tồn tại sao? Huyền Minh Vũ cười lạnh. – Để ta san bằng nó! Hắn hét lớn một tiếng, hắn oanh kích dãy núi và hủy diệt mọi thứ. Oanh! Lực lượng kinh khủng dâng lên, sau đó, dãy núi như cũ, giống như không bị oanh kích gì cả.
Cái này! Trên mặt Huyền Minh Vũ tràn đầy tự tin, kết quả một chưởng này không tạo thành bao nhiêu phá hư, hắn thật sự không chịu nổi. – Thì ra có đế trận bảo vệ! Khóe miệng của hắn vểnh lên. – Nhưng có thể ngăn cản nổi ta hay sao? Ông, đúng lúc này, một đạo khí tức cường đại bộc phát. – Người nào dám đến Cửu Dương Thánh Địa làm càn? Xèo, một bóng người đáp xuống, thánh uy tỏa ra. Huyền Minh Vũ nhìn sang đối phương. – Ngươi là thứ gì chứ? Người kia hừ một tiếng: – Đệ tử của Thiên Đế, Đinh Bình! – Ồ? Ánh mắt Huyền Minh Vũ sáng lên. – Ta hiện tại có hứng thú giết ngươi. Đinh Bình cau mày, người này bị bệnh tâm thần hay sao? Thiên Đế và các Đại Đế chữa trị nhiều năm như vậy, bệnh tâm thần của mọi người đã được chữa khỏi, không chữa khỏi cũng không dám làm loạn, tại sao lại có kẻ chạy ra? – Chết đi!
Huyền Minh Vũ tấn công Đinh Bình. Đinh Bình không sợ, hắn kịch chiến với Huyền Minh Vũ. Trong thời gian vài trăm năm, Lăng Hàn đã nhận vài đệ tử. Phải biết, Lăng Hàn đã tự thành thiên địa, nhất niệm sáng lập vạn vật, ngay cả Mẫu Kim cũng có thể tạo ra, còn có bảo dược gì hắn không tạo ra chứ? Bởi vậy, các đệ tử của của hắn tiến bộ rõ ràng, tất cả đều bước vào Thánh cảnh. Nhưng muốn tiến thêm một bước là không thể rồi, giới hạn ở thiên phú, bọn họ không thể tiến vào Chuẩn Đế. Cho dù Lăng Hàn nắm giữ yếu tố Sinh Mệnh, đám người Đinh Bình cũng sẽ có ngày chết già. Mà lần này, Lăng Hàn không có ý định giúp người nào vượt qua giới hạn. Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên, hắn không nghĩ phá hư. Hai tên Thánh Nhân kịch chiến, mặc dù nhấc lên gợn sóng kinh thiên, nhưng mà, nơi này đã được Lăng Hàn gia cố qua, cho dù là Thánh Nhân kịch chiến cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió, cũng không tạo thành phá hư quá lớn. Chậm rãi, Đinh Bình đã chiếm cứ thế thượng phong. Huyền Minh Vũ không thể tin được, hắn có thân phận cao quý, mọi người cùng là Thánh Nhân cửu tinh, vì cái gì hắn không làm gì được đối phương? Nhưng mà, sự thật chính là như thế, hắn càng ngày càng yếu thế, trải qua biến hóa, hắn sắp thua. – Số bốn!
Rốt cuộc Huyền Minh Vũ rống to một tiếng. Lập tức, người thần bí đứng sau lưng của hắn cũng hành động, hắn đưa tay ấn vào Đinh Bình một cái. Ngay lập tức có đế uy tràn ngập, chỉ sợ không thể phản kháng! Đinh Bình kinh hãi, đây là một tên Đại Đế! Hắn mạnh hơn nữa cũng chỉ là Thánh Nhân, đừng nói ngang hàng Đại Đế, hắn còn không ngăn được một đạo khí thế của Đại Đế. Tốt rồi, đây là Cửu Dương Thánh Địa. – Đến! Hắn quát một tiếng, trong núi xuất hiện tia sáng biến thành một thanh kiếm ánh sáng chém vào người áo đen.. Bành! Quang minh kiếm chém lên cổ tay người áo đen, mặc dù lập tức vỡ nát nhưng cũng ngăn cản được người áo đen. Đinh Bình không thể tin được, đường đường Đại Đế lại làm việc cho Thánh Nhân? Hơn nữa, cho dù bây giờ là thịnh thế, thiên hạ Đại Đế cùng tồn tại, nhưng thiên địa cũng chỉ cho phép một Đại Đế xuất hiện. Đây là tân Đế sinh ra trong vực sâu nguyên thủy? Nhưng cho dù như thế nào, vì cái gì một vị Đại Đế lại làm việc cho một tên Thánh Nhân? Quá không hợp lý, cũng làm người ta khó tin
Danh sách chương