- Tên này không phải người đánh ngươi? Đoan Mộc Trường Phong cũng sững sờ, càng có chút bất mãn. Nếu không phải, sao ngươi vừa đến liền chỉ vào người này chứ?

- Không phải!

Quách Định Quyền cũng rất phiền muộn a. Nếu ngươi không phải Lăng Hàn, tại sao lại ngồi ở chỗ này? Hắn nhìn về phía Kim Vô Cực, nói:

- Người lúc trước ngồi ở chỗ này đâu?

Kim Vô Cực không ngốc, lập tức phản ứng lại, mình bị Lăng Hàn hãm hại!

Tiểu tử kia đắc tội hai người này, vừa vặn mình muốn hắn nhường chỗ, kết quả tiểu tử này nhân cơ hội gài bẫy, lừa hắn thảm rồi.

Tiểu súc sinh chết tiệt!

- Lăng Hàn!

Hắn hét lớn.

- Lăn ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi!

Lăng Hàn?

Đoan Mộc Trường Phong vừa nghe, trong lòng nhất thời bay lên sát cơ. Đây là một tiểu bối để hắn nhục nhã! Hắn cáo già như vậy, đương nhiên lập tức phản ứng lại, hắn và Kim Vô Cực đều bị Lăng Hàn giở trò.

Xoạt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn ngồi ngay ngắn, bị nhiều người nhìn kỹ cũng không chút khẩn trương. Hắn uống một hớp rượu, không khỏi hoài niệm đến đời trước. Khi đó hắn uống đều là rượu ngon thượng đẳng nhất, tuyệt không phải cái gọi là "rượu ngon" này có thể so sánh.

Kim Vô Cực tạm thời không có ý tứ tính sổ với Quách Định Quyền. Lại nói, đối phương có Đoan Mộc Trường Phong làm chỗ dựa, đây chính là cường giả Dũng Tuyền Cảnh, thực lực không biết vượt qua hắn bao nhiêu lần.

Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, nắm hai tay. Khuôn mặt dính đầy thức ăn còn chảy ra máu tươi, dáng dấp kia vừa hung ác lại dữ tợn, quả thực có thể dọa sợ tiểu hài tử.

- Há, ngươi đang đùa chúng ta!

Lúc này Kim Vô Tương mới phản ứng lại, chỉ vào Lăng Hàn kêu to.

- Ha ha ha ha!

Nhiều người không nhịn được cười to. Quả nhiên rồng sinh chín con đều khác biệt, Kim Vô Tương này thực là ngu ngốc, quả thực không giống như thân huynh đệ với Kim Vô Cực.

- Ngươi cũng thật gan to bằng trời!

Đoan Mộc Trường Phong uy nghiêm đáng sợ nói. Lại dám tính toán cả hắn vào, tiểu bối này tuyệt đối là sống thiếu kiên nhẫn.

Thấy Đoan Mộc Trường Phong mở miệng, Kim Vô Cực liền ngậm miệng lại. Hiển nhiên đối phương cũng không hợp với Lăng Hàn, mà người ta là Dũng Tuyền Cảnh, địa vị vượt xa hắn, coi như muốn trả thù... Vậy cũng phải đến xếp hàng.

Đoan Mộc Trường Phong nhanh chân đi đến chỗ Lăng Hàn, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn đã quyết định, coi như Chư Hòa Tâm cùng Trương Vị Sơn đồng thời tới, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho tên tiểu bối này.

Quách Định Quyền đi sát đằng sau, khóe miệng mang theo cười gằn. Tiểu tử này cũng dám gài bẫy sư phụ hắn, lần này tuyệt đối chết chắc rồi.

Đoan Mộc Trường Phong đi không nhanh, nhưng một cước đạp xuống, toàn bộ phòng khách đều khẽ run lên, cho thấy vị Đan Kiếm song tuyệt này rất nộ. Mặc cho Thích Vĩnh Dạ thân là Tứ Vương Tử, lúc này cũng không dám mở miệng khuyên bảo.

Lăng Hàn nên làm gì?

Trước đó hắn chơi xác thực rất đẹp, đồng thời hãm hại hai kẻ thù, nhưng bất kể là Đoan Mộc Trường Phong hay Kim gia, có người nào là dễ trêu?

Tất cả mọi người hiếu kỳ, Lăng Hàn không nên ngu ngốc như vậy a.

Lưu Vũ Đồng lập tức đứng lên, bảo hộ ở trước người Lăng Hàn.

Nhưng nàng lập tức bị Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ nghe Lăng Hàn không nhanh không chậm nói:

- Tứ Phong Khởi, Thiên Vân Loạn, Hổ Hạc Song Hình, Tạo Vô Cực!

Chi!

Đoan Mộc Trường Phong lập tức ngừng chân, cả người giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, dáng dấp quái đản. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức lộ ra vẻ kích động, thân thể bắt đầu run rẩy.

Đây là khẩu quyết thức thứ tám của Đãng Vân Kiếm Pháp!

Đãng Vân Kiếm Pháp là võ kỹ Huyền Cấp trung phẩm, hắn học được từ trong một toà cổ mộ. Đáng tiếc bởi vì niên đại quá lâu, hai thức cuối cùng đã hủ nát, thức thứ tám chỉ có một câu khẩu quyết, còn có một bức tranh cũ, mà thức thứ chín thì ngay cả tên cũng không có.

Hắn có thể không để Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn vào mắt, chính là bởi vì Đãng Vân Kiếm Pháp!

Tu vi của ba người đều là Dũng Tuyền tầng ba, nhưng bởi vì Đãng Vân Kiếm Pháp, dù Chư Hòa Tâm cùng Trương Vị Sơn liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Vì uy lực của bộ kiếm pháp kia quá mạnh mẽ, hắn nằm mộng cũng muốn được hai thức còn lại.

Bởi vậy, Lăng Hàn đọc lên khẩu quyết của Đãng Vân Kiếm Pháp, để hắn làm sao có thể không kích động?

- Ngươi, ngươi biết?

Đoan Mộc Trường Phong run giọng nói.

- Tự nhiên!

Lăng Hàn gật đầu.

- Ngươi sẽ dạy ta sao?

Lão gia hoả chờ đợi hỏi.

Lăng Hàn nở nụ cười nói:

- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi rồi.

Đoan Mộc Trường Phong nghĩ cũng không nghĩ, nói:

- Có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói, bất kể là đan dược, hay tài nguyên tu luyện gì, ta đều có thể cho ngươi!

Hí!

Mọi người đều không tìm được manh mối. Vừa rồi Đoan Mộc Trường Phong còn hận không thể giết Lăng Hàn, sao thái độ đột nhiên lại đại biến? Đây là làm ảo thuật sao?

- Sư phụ…

Quách Định Quyền cuống lên, tiểu tử này dùng tà pháp gì vậy?

Lăng Hàn chỉ chỉ huynh đệ Kim Vô Cực, lại chỉ Quách Định Quyền, nói:

- Ba tên này, ta nhìn không hợp mắt!

- Được!

Loại người thông minh như Đoan Mộc Trường Phong, tự nhiên biết Lăng Hàn nói có ý gì. Không nói hai lời, hắn nắm Quách Định Quyền lên, lại bay tới trước mặt anh em nhà họ Kim, tay trái quét ngang. Một luồng lực lượng không thể chống lại, anh em nhà họ Kim nhất thời bị đánh gục ở trên mặt đất.

Oành oành oành oành, Đoan Mộc Trường Phong quyền đấm cước đá, thoả thích chà đạp ba người.

Tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm. Vẻn vẹn chỉ nói vài câu tương tự khẩu quyết, Đoan Mộc Trường Phong lại thành thủ hạ của Lăng Hàn, bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó?

Bọn họ đều khâm phục Lăng Hàn mãnh liệt. Bất kể là Quách Định Quyền hay anh em nhà họ Kim, thậm chí Đoan Mộc Trường Phong cũng bị hắn đùa trong lòng bàn tay.

Anh em nhà họ Kim phiền muộn, phiền muộn đến tận xương tủy.

Ngươi nói bọn họ và Đoan Mộc Trường Phong có cừu oán gì? Trước bị hắn không hiểu ra sao đánh một trận, này còn có thể nói hiểu lầm, bị Lăng Hàn hãm hại, nhưng lần này thì sao?

Nhưng một cường giả Dũng Tuyền Cảnh ra tay, bọn họ ngoại trừ chịu đòn còn có thể thế nào?

Da mặt của Thích Vĩnh Dạ co giật. Từ khi nhìn thấy Lăng Hàn có thể sai bảo Lưu Vũ Đồng, hắn liền biết tên này không bình thường, nhưng trâu bò đến mức này, vẫn để hắn giật nảy cả mình.

Đoan Mộc Trường Phong không phải cường giả Dũng Tuyền Cảnh đơn giản như vậy. Hắn còn là một vị Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm, ở toàn bộ Vũ Quốc cũng có chút danh tiếng, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh thấy hắn cũng khách khí.

Nói hơi khó nghe, hiện tại hắn và thủ hạ của Lăng Hàn khác nhau chỗ nào? Bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó, nào có tôn nghiêm của Đan sư Huyền Cấp, cốt khí của cường giả Dũng Tuyền Cảnh?

Thế nhưng, nếu như giao hảo với Lăng Hàn, không phải có thể biến Đoan Mộc Trường Phong thành của mình sao?

Đại Vương Tử chỉ kết giao với Quách Định Quyền liền để hắn cực kỳ bị động, nếu hắn có thể chiêu mộ được Đoan Mộc Trường Phong... Vậy địa vị của hắn sẽ cực kỳ vững chắc, ai cũng không cách nào ngăn cản hắn kế thừa vương vị!

Mà thời điểm Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn khoan thai đến muộn, nhìn thấy tình cảnh trước mắt… Đoan Mộc Trường Phong như phát rồ đánh đồ đệ của mình cùng anh em nhà họ Kim, mà đối tượng bọn họ cần cứu, lại ngồi nhàn nhàn, ở một bên uống rượu ăn ngon.

Cái này là chuyện gì a?

---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện