Lăng Hàn triển khai Kinh Điện Kiếm Pháp, không chút yếu thế, cũng không rơi xuống hạ phong.

Hạ Trọng Quang xác thực rất mạnh, thân thương run lên, đánh ra hai đạo thương khí!

Hí!

Phía dưới vang lên tiếng hô kinh ngạc, hai đạo "Khí", cái này ở trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Nguyên thành, có thể nói là tồn tại tài năng xuất chúng, bởi vì Hạ Trọng Quang quá trẻ, chỉ có mười tám tuổi mà thôi.

Khi hắn tới tuổi của Tứ Vương Tử, Lý Đông Nguyệt, Kim Vô Cực, có thể có mấy đạo khí? Ba đạo, thậm chí bốn, chân chính bước vào hàng ngũ vương giả.

Hai đạo sao? Lăng Hàn khẽ mỉm cười, trường kiếm rung lên, tương tự đánh ra hai đạo kiếm khí.

Phốc!

Mọi người lại phun ra ngoài, cả kinh này chưa lắng xuống, cả kinh khác lại dâng lên, Lăng Hàn cũng tu ra đạo Kiếm khí thứ hai? Lẽ nào Đại Nguyên thành muốn quật khởi sao, thiên tài liên tiếp nổi lên.

Hạ Trọng Quang cũng rất kinh ngạc, đạo khí thứ nhất là hắn tu ra, nhưng đạo khí thứ hai, là hắn đi nhầm vào một toà cổ mộ, chạm phải một tấm bia đá kỳ quái, lúc đó liền hôn mê bất tỉnh, "nhìn thấy" rất nhiều ký ức không thuộc về mình, sau đó liền tu ra đạo thương khí thứ hai.

Lẽ nào Lăng Hàn cũng có gặp gỡ như vậy? Bằng không cũng quá kinh người, mười bảy tuổi liền tu ra hai đạo kiếm khí, quả thực là quái vật!

Hạ Trọng Quang công kích nhưng không hề có tác dụng, không khỏi thoái chí, lại nghĩ tới Liên Đào, thầm nói:

- Người này được ba vị Đan Sư Huyền Cấp hậu thuẫn, mà ta hiển nhiên không phải đối thủ của Tứ Vương Tử, như vậy thứ sáu cùng thứ bảy có gì khác nhau, không bằng cho hắn một ân tình?

Nghĩ tới đây, hắn liền quả đoán thu tay lại, nói:

- Thực lực của Lăng huynh bất phàm, ta chịu thua!

Tại sao lại chịu thua, không phải đang đánh thắng bại khó phân sao?

Ngoại trừ người đã từng đến chỗ Tứ Vương Tử dự tiệc mấy ngày trước, những kẻ khác đều không rõ, nhưng trận chiến này Lăng Hàn xuất ra hai đạo kiếm khí, thực lực xác thực rất mạnh mẽ.

Lẽ nào thực lực của Lăng Hàn, so với hiện tại biểu hiện ra còn cường đại hơn, nên vì lẽ đó Hạ Trọng Quang mới thẳng thắn chịu thua?

Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:

- Hạ huynh khiêm nhượng.

- Cầu chúc Lăng huynh đạt được thành tích càng tốt, sau này thân cận nhiều hơn, mời!

Hạ Trọng Quang nhảy một cái, nhảy đến võ đài thứ bảy.

Mà lúc này, Kim Vô Cực khiêu chiến với Lý Đông Nguyệt, không có bất cứ gay cấn gì, chỉ vẻn vẹn mười chiêu, Lý Đông Nguyệt đã thua Kim Vô Cực, điều này cũng làm cho mọi người càng thêm ước mơ gia nhập Hổ Dương Học Viện.

Ôm theo cỗ nhuệ khí đó, Kim Vô Cực khiêu chiến Tứ Vương Tử.

Lăng Hàn không có hứng thú quan chiến, hơi nghỉ ngơi một chút, hắn tiếp tục khiêu chiến võ đài thứ năm.

Đài chủ võ đài thứ năm là Lưu Dư, cũng là thiên tài mới xuất hiện trong hai năm gần đây.

Bởi vì hai trận đại chiến gần như triển khai cùng lúc, nên đại bộ phận mọi người đều xem Tứ Vương Tử chiến đấu với Kim Vô Cực, chỉ có đám người như Lăng Đông Hành, Lưu Vũ Đồng, Lí Hạo mới quan tâm Lăng Hàn.

- Lăng huynh, mời!

Lưu Dư cũng rất khách khí, có thể nói, toàn bộ Vũ Quốc, không có người nào dám lơ là một vị Đan Sư Huyền Cấp, huống chi sau lưng Lăng Hàn đồng thời đứng ba vị.

- Xin mời!

Lăng Hàn vung kiếm, ra tay chính là hai đạo kiếm khí, vừa rồi đã lộ ra một bộ phận thực lực, hắn cũng không cần ẩn giấu nữa.

Thực lực của Lưu Dư và Hạ Trọng Quang có thể nói sàn sàn nhau, nếu Hạ Trọng Quang không phải đối thủ của Lăng Hàn, Lưu Dư tự nhiên cũng không phải. Sau khi chiến mười mấy hiệp, Lưu Dư không khỏi thầm nghĩ:

- Phía sau người này đứng ba vị Đan Sư Huyền Cấp, mà ta lại không thể đạt được thứ nhất, không bằng bán cho hắn một món nhân tình...

Lưu Dư cũng rất thoải mái chịu thua.

May là lần này, ánh mắt của mọi người đều bị đại chiến giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực hấp dẫn, bằng không nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Thứ tự của Lăng Hàn lại lên một nấc, xếp trước hắn chỉ có Bách Lý Đằng Vân, Lý Đông Nguyệt, Kim Vô Cực cùng Thích Vĩnh Dạ.

Lúc trước ai có thể nghĩ tới?

Lăng Đông Hành không khỏi kích động, nếu như Lăng Hàn còn có thể đánh thắng Bách Lý Đằng Vân, như vậy liền có tư cách chiến với Kim Vô Cực, Tứ Vương Tử một trận, đoạt được vị trí thứ nhất tuyệt đối không phải nằm mộng ban ngày.

Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực vẫn còn tiếp tục chiến đấu, hai thiên tài trẻ tuổi đều triển lộ ra mặt mạnh nhất của bọn họ, một cái dùng chưởng, một cái dùng quyền, đều tu ra "Khí", hơn nữa nhiều đến ba đạo, đã hơi có phong thái vương giả.

Lúc này, Lăng Hàn khiêu chiến Bách Lý Đằng Vân.

Lăng Đông Hành càng căng thẳng hơn, nếu Lăng Hàn có thể thắng lợi, vậy sẽ không có chút hồi hộp nào mà đánh bại Lý Đông Nguyệt, leo lên vị trí thứ ba.

Ba người đứng đầu, đã đủ, hắn còn có thể yêu cầu càng nhiều sao?

- Lăng huynh!

Bách Lý Đằng Vân rất khách khí với Lăng Hàn, không bày ra tư thái Thiếu môn chủ của hắn, thậm chí, còn nhiệt tình hơn so với Tứ Vương Tử. Dù sao, nếu như Tứ Vương Tử không ngồi lên vị trí Đại Nguyên Vương, địa vị thậm chí còn không bằng hắn, bởi vì Đại Vương Tử nhất định sẽ tận lực chèn ép.

Nhưng Lăng Hàn không giống, sau hắn có ba vị Đan Sư Huyền Cấp.

- Xin mời!

- Xin mời!

Hai người đều mời một tiếng, Bách Lý Đằng Vân trực tiếp lấy ra Sát Sinh côn, nói:

- Thực lực của Lăng huynh rất tuyệt vời, nếu tại hạ không ứng phó toàn lực, ngược lại là không tôn trọng Lăng huynh.

- Ha ha, vậy ta cũng tới lĩnh giáo uy năng của Linh khí một hồi.

Lăng Hàn cười nói, nhẹ chấn trường kiếm, phát ra tiếng kêu khẽ.

- Cẩn thận!

Bách Lý Đằng Vân điều khiển hắc côn, đột nhiên giết tới, bảy phù văn sáng lên, hiện ra nửa bộ xương màu đen, uy nghiêm đáng sợ nhào tới Lăng Hàn.

Trong đầu bộ xương màu đen này, có một tia ý chí của cường giả, nguyên bản đủ để uy hiếp Dũng Tuyền Cảnh, trực tiếp đánh tan linh hồn Tụ Nguyên Cảnh. Có điều, bởi vì niên đại quá lâu, Linh khí này đã tổn hại nghiêm trọng, uy năng sớm không bằng lúc trước, khô lâu này cũng chỉ có thể ảnh hưởng Tụ Nguyên Cảnh.

Có điều nếu không như vậy, cũng không tới phiên Bách Lý Đằng Vân sử dụng Linh khí này.

Mà Lăng Hàn, tuy đã không phải cường giả Thiên Nhân Cảnh kiếp trước, chỉ còn dư lại một tia thần thức, nhưng Thiên Nhân Cảnh dù sao cũng là Thiên Nhân Cảnh, dù chỉ còn một tia cũng cực kỳ mạnh mẽ, bộ xương kia căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.

Hắn triển khai Thiểm Điện Kiếm Pháp, Kiếm Ảnh như cầu vồng, leng keng leng keng, kiếm côn không ngừng va chạm, ma sát, hai đạo kiếm khí ngang dọc, không hề rơi xuống hạ phong.

- Mau nhìn mau nhìn, Lăng Hàn đang đại chiến với Bách Lý Đằng Vân!

- Cái gì, hắn lại mạnh như vậy?

- Chẳng trách trước đó bọn người Hạ Trọng Quang đều chịu thua, hóa ra đã sớm biết Lăng Hàn cường đại!

- Ai ya, lúc nào lại chạy đến một quái thai như vậy, rõ ràng mới Tụ Nguyên tầng bốn, lại mạnh đến trình độ như vậy!

Càng ngày càng nhiều người hướng ánh mắt quan tâm lại đây, chỉ cảm thấy một đôi mắt hoàn toàn không đủ dùng, vừa muốn nhìn cuộc chiến đỉnh cao giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực, lại muốn nhìn Lăng Hàn cùng Bách Lý Đằng Vân quyết đấu.

---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện