Lục Ngạc từ lúc biết Cầu Thiên Xích là mẫu thân của mình, trong lòng đã có dự cảm lờ mờ, nhưng khi nghe chính miệng mẹ nàng nói ra, nàng vẫn cứ bị chấn động mạnh, hỏi:

- Vì... vì lẽ gì kia chứ?

Cầu Thiên Xích nhìn Dương Quá một cái, nói:

- Chỉ vì ta giết một người, một thiếu nữ xinh đẹp. Ôi, chỉ vì ta giết nữ nhân tâm ái của Công Tôn Chỉ.

Nói tới đây bà ta nghiến răng ken két. Lục Ngạc sờ sợ lùi ra xa bà bà, gần về phía Dương Quá hơn một chút. Nhất thời trong hốc đá lặng ngắt như tờ.

Cầu Thiên Xích bỗng nói:

- Các ngươi đói rồi chứ gì? Trong hốc đá chỉ có ăn táo cho đỡ đói mà thôi.

Nói đoạn bà ta bò như một con thú về phía trước, bò cực nhanh. Lục Ngạc và Dương Quá thấy tình cảnh đó cảm thấy thê lương. Song Cầu Thiên Xích đã quen bò như thế mười mấy năm nay, không cho là phiền.

Lục Ngạc định tới dìu bà ta, thì thấy bà ta nằm xuống dưới gốc một cây táo lớn.

Không biết năm nào tháng nào, gió thổi hạt táo qua lỗ hổng trên đỉnh hốc đá, rơi xuống dưới này, rồi hạt táo gặp đất, nảy mầm, thành cây, sau đó ra hoa, kết quả, dần dần mọc thành vườn táo năm, sáu chục cây lớn nhỏ thế này. Bấy giờ nếu không có hạt táo rơi xuống đây, hoặc rơi xuống nhưng không nảy mầm thành cây táo thì Dương Quá và Lục Ngạc lúc tới hốc đá này sẽ nhìn thấy một đám xương trắng và sẽ không thể ngờ đấy là di cốt của một vị dị nhân võ lâm. Lục Ngạc càng không thể ngờ đó chính là di cốt của mẹ nàng.

Cầu Thiên Xích nhặt dưới đất một hạt táo, bỏ vào miệng, ngẩng đầu thổi một cái, hạt táo bắn lên cao mấy trượng, trúng vào một cành cây, làm cho cành đó rung động một trận, mấy chục trái táo rơi xuống lộp độp.

Dương Quá gật đầu, nghĩ thầm: "Thì ra bà ta bị bẻ đứt gân mạch chân tay, mới buộc phải luyện thành tuyệt kỹ phun hạt táo, đủ thấy trời không chặn hết đường sống của con người". Nghĩ thế, tinh thần chàng bất giác phấn chấn hơn.

Lục Ngạc nhặt táo, đưa mời mẹ và Dương Quá ăn, nàng cũng ăn vài trái. Trong hốc đá dưới lòng đất, mời khách hầu mẹ, cử chỉ đâu ra đấy, cứ y như một nữ chủ nhân trẻ tuổi.

Cầu Thiên Xích gặp thảm cảnh trong đời, nỗi oán hận tích chứa trong lòng mười mấy năm, đừng nói bà ta bản tính thô bạo, ngay một người hiền lành cũng sẽ biến thành kẻ bất cận nhân tình, nhưng tình mẹ con là thuộc tính bẩm sinh, thấy đứa con gái ngày thương đêm nhớ của mình khỏe mạnh xinh xắn, xử sự đâu ra đó thì tình thương dần dần chiếm ưu thế, bà ta hỏi:

- Công Tôn Chỉ nói xấu những gì về ta?

Lục Ngạc nói:

- Gia gia không hề nhắc đến mẹ, hồi nhỏ hài nhi thường hỏi gia gia là hài nhi có giống mẹ hay không? Còn hỏi mẹ bị bệnh gì mà qua đời? Gia gia nổi giận, mắng hài nhi một trận, dặn từ sau không được hỏi. Mấy năm sau hài nhi lại hỏi, lại bị gia gia mắng.

Cầu Thiên Xích hỏi:

- Thế ngươi nghĩ sao?

Lục Ngạc nói:

- Hài nhi luôn đoán rằng mẹ nhất định vừa xinh đẹp, vừa hiền hòa, gia gia thương nhớ mẹ quá chừng, cho nên sau khi mẹ qua đời, mỗi khi ai nhắc đến mẹ, gia gia lại đau khổ, bởi thế từ đấy hài nhi không dám hỏi nữa.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

- Bây giờ thì ngươi hoàn toàn thất vọng rồi chứ gì? Mẹ của ngươi vừa không xinh đẹp, lại chẳng hiền hòa, mà chỉ là một bà lão xấu xí, hung dữ. Sớm biết thế này, ta nghĩ ngươi không gặp ta thì hơn.

Lục Ngạc đưa hai tay ôm lấy cổ bà ta, dịu dàng nói:

- Mẹ, ý nghĩ của hai mẹ con ta giống nhau mà.

Rồi quay sang phía Dương Quá, nói:

- Dương đại ca, mẹ của muội đẹp đấy chứ, đúng không? Mẹ của muội đối tốt với muội, với cả đại ca, phải không?

Giọng nói của nàng đầy vẻ chân thành, trong lòng nàng, quả thật mẹ là người tốt nhất trong thiên hạ.

Dương Quá nghĩ: "Bà ta thời trẻ có thể đẹp, chứ bây giờ thì đẹp cái nỗi gì? Đối với cô nương hẳn là tốt, còn đối với ta thì vị tất bà ấy có hảo tâm". Nhưng Lục Ngạc đã hỏi vậy, chàng đành trả lời:

- Phải, cô nương nói rất đúng.

Giọng nói của chàng rõ ràng không thành khẩn như Lục Ngạc, Cầu Thiên Xích nghe lập tức hiểu ngay, nghĩ: "Ông trời thương hại, cho hai mẹ con ta được gặp nhau, hôm nay nó trìu mến thế, nhưng khó được như vậy mãi, nỗi oan ức của ta bấy lâu, ta phải nói rõ cho nó biết mới được". Thế là bèn nói:

- Ngạc nhi, ngươi hỏi ta vì sao thân hãm chốn này, vì sao Công Tôn Chỉ bảo ta đã chết, ngươi hãy ngồi xuống, ta thong thả kể cho mà nghe.

Cầu Thiên Xích chậm rãi kể:

- Ông tổ của Công Tôn Chỉ làm quan đời nhà Đường, sau tránh loạn An sứ, mang gia tộc di cư đến u cốc này, ông tổ làm quan võ, Công Tôn Chỉ học võ nghệ gia truyền, cố nhiên là có thể coi y giỏi hơn người truyền thụ. Nhưng võ công thượng thừa thật ra là do ta dạy cho y.

Dương Quá và Lục Ngạc cùng ồ lên bất ngờ.

Cầu Thiên Xích kể tiếp:

- Các ngươi còn nhỏ, dĩ nhiên không biết đạo lý bên trong chuyện đó. Bang chủ bang Thiết Chưởng "Thiết Chưởng thủy thượng phiêu" Cầu Thiên Nhẫn chính là thân huynh trưởng của ta. Dương Quá, ngươi hãy kể cho Ngạc nhi nghe một chút lai lịch bang Thiết Chưởng.

Dương Quá ngẩn ra, nói:

- Bang Thiết Chưởng ư? Đệ tử kiến văn hạn hẹp, thực không biết bang Thiết Chưởng là gì.

Cầu Thiên Xích lớn tiếng mắng:

- Ngươi dám nói dối trước mặt ta? Uy danh của bang Thiết Chưởng chấn động đại giang nam bắc, cùng với Cái Bang là hai đại bang hội trong thiên hạ, tại sao ngươi lại không biết?

Dương Quá nói:

- Cái Bang thì vãn bối có nghe kể, nhưng bang Thiết Chưởng...

Cầu Thiên Xích mắng:

- Thế cũng đòi học võ nghệ, đến bang Thiết Chưởng cũng không biết...

Lục Ngạc thấy mẫu thân giận đỏ mặt tía tai, vội khuyên:

- Mẹ, Dương đại ca chưa đến hai mươi tuổi, từ nhỏ đã theo sư phụ luyện công trong thâm sơn, sự tình của võ lâm thế nào, Dương đại ca làm sao biết được kia chứ.

Cầu Thiên Xích mặc kệ lời con, miệng vẫn lầu bầu khó chịu.

Hai chục năm trước, thanh thế của bang Thiết Chưởng trên giang hồ quả rất hưng thịnh, nhưng tại cuộc luận kiếm lần thứ hai ở Hoa Sơn, bang chủ bang Thiết Chưởng Cầu Thiên Nhẫn đã quy y Phật môn, bái Nhất Đăng đại sư làm thầy, nên bang Thiết Chưởng lập tức tan rã. Khi đó Dương Quá vừa mới chào đời, sau này không nghe ai kể, tất nhiên chàng không biết. Bây giờ nghe Cầu Thiên Xích hỏi, chàng cứ há hốc miệng, không thể trả lời. Cầu Thiên Xích thì sống ở Tuyệt Tình cốc đã ngót ba mươi năm, cũng không nghe ai kể về các biến động trên giang hồ, chỉ biết bang Thiết Chưởng xưng hùng mấy trăm năm, hiện tại chắc càng hưng vượng, nghe Dương Quá bảo không biết gì về bang Thiết Chưởng, thì dĩ nhiên bà ta nổi cơn lôi đình.

Dương Quá tự dưng bị Cầu Thiên Xích mắng nhiếc một hồi, ban đầu chàng còn nhịn, sau nghe bà ta càng mắng càng dùng lời lẽ thậm tệ, thì tức giận, định đốp lại vài câu nhưng vừa ngẩng lên định nói, thì thấy Lục Ngạc chằm chằm nhìn mình, ánh mắt hết sức dịu dàng, âu yếm, như kẻ có lỗi. Chàng mềm lòng, nghĩ: "Mẹ nàng chửi mắng càng tệ, thì nàng đối với ta càng tốt. Mình chỉ cần xem nhu tình của mỹ nhân, chẳng cần chú ý đến lời lẽ của bà lão làm gì". Lòng hết bực, trí óc chợt lóe sáng, chàng bỗng nhớ lại: "Võ công của Hoàn Nhan Bình cô nương cùng một lộ với Công Tôn Chỉ thì phải, nàng ta bảo đã học công phu Thiết Chưởng, chắc là nàng ta có quan hệ với bang Thiết Chưởng". Chàng nhắm mắt nhớ lại đao pháp, quyền pháp mà Hoàn Nhan Bình sử dụng khi đấu với Gia Luật Tề, chàng nhớ lại được bảy, tám phần, rồi nhớ lại trận đấu mấy giờ trước đây giữa mình với Công Tôn Chỉ, càng lúc càng trở nên rõ ràng, bèn reo lên:

- Ôi, đệ tử nhớ ra rồi!

Cầu Thiên Xích hỏi:

- Nhớ cái gì?

Dương Quá nói:

- Ba năm trước, đệ tử từng gặp một vị kỳ nhân võ lâm động thủ với mười tám hảo hán giang hồ. Vị đó một mình tay không đối địch với mười tám người, kết quả là bên đối phương chín người bị trọng thương, chín người bị chết. Vị kỳ nhân kia nghe bảo là thuộc bang Thiết Chưởng.

Cầu Thiên Xích vội hỏi:

- Hình dạng vị đó thế nào?

Dương Quá nói đại:

- Người ấy đầu trọc, tuổi chừng lục tuần, mặt hồng hào, thân hình cao lớn, mặc áo bào xanh, tự xưng họ Cầu.

Cầu Thiên Xích liền quát:

- Nói láo! Hai vị ca ca của ta đầu không cạo trọc, thân hình thấp nhỏ, chưa khi nào mặc áo bào xanh. Ngươi thấy ta thân cao đầu trọc, tưởng ca ca của ta cũng thế chứ gì?

Dương Quá nghĩ bụng: "Nguy rồi!" nhưng vẻ mặt thản nhiên, cười nói:

- Lão tiền bối đừng nóng, đệ tử đâu có bảo vị đó là ca ca của lão tiền bối, không lẽ thiên hạ ai mang họ Cầu cũng đều là ca ca của lão tiền bối hay sao?

Cầu Thiên Xích không bắt bẻ được, đành hỏi:

- Thế ngươi thấy võ công của người ấy ra sao?

Dương Quá đứng lên, diễn lại vài đường quyền pháp của Hoàn Nhan Bình, rồi bổ sung chưởng thế thân pháp của Công Tôn Chỉ, sau đó chàng càng diễn càng thuận tay, trong hốc đá quyền phong cứ ù ù, chưởng ảnh cứ chập chờn, chiêu thức hao hao như Hoàn Nhan Bình, nhưng cao hơn nhiều lần.

Cầu Thiên Xích cao hứng nói:

- Ngạc nhi, Ngạc nhi, đó chính là công phu của bang Thiết Chưởng ta, con hãy nhìn cho kỹ.

Trong lúc Dương Quá diễn lại, Cầu Thiên Xích ở bên ngoài miệng nói tay chỉ, giảng giải những chỠlợi hại trong quyền cước. Dương Quá cười thầm, nghĩ bụng: "Nếu diễn tiếp, chỉ e lộ tẩy mất", bèn thu thế, nói:

- Vị kỳ nhân võ lâm nọ đánh đến đây thì đại thắng, không đánh nữa.

Cầu Thiên Xích thập phần hoan hỉ, nói:

- Rất nhiều chiêu thức ngươi nhớ sai, thủ pháp cũng không đúng, nhưng sử được như thế cũng không dễ chút nào. Thế vị kỳ nhân võ lâm nọ tên là gì?

Dương Quá nói:

- Vị kỳ nhân võ lâm nọ đại thắng bèn lẳng lặng bỏ đi. Đệ tử chỉ nghe chín người bị thương nằm ngổn ngang dưới đất oán trách lẫn nhau, họ không dám hỏi tên vị lão gia tử họ Cầu bang Thiết Chưởng kia.

Cầu Thiên Xích vui vẻ nói:

- Vị kia quá nửa là đệ tử của ca ca ta rồi.

Bà ta bẩm sinh hiếu võ, hơn mười năm nay chân tay khó cử động, lúc này thấy Dương Quá diễn xuất công phu bản môn thì vui thích, thế là thao thao bất tuyệt giảng cho hai người nghe quyền pháp và khinh công của bang Thiết Chưởng.

Dương Quá nóng lòng ra khỏi nơi này để trao "Tuyệt Tình đơn" cho Tiểu Long Nữ uống, tuy nghe giảng về võ công thượng thừa kể cũng có ích, nhưng nghĩ đến Tiểu Long Nữ đang bị khổ sở, thì đâu còn bụng dạ nào nghiên cứu võ công, bèn nháy mắt ra hiệu cho Lục Ngạc. Lục Ngạc hiểu ý, nói:

- Mẹ, mẹ truyền thụ võ công cho gia gia khi nào?

Cầu Thiên Xích tức giận, nói:

- Hãy gọi y là Công Tôn Chỉ, không có gia gia gia giảm gì nữa!

Lục Ngạc nói:

- Vâng, mẹ kể luôn đi!

Cầu Thiên Xích hậm hực, nói:

- Đấy là chuyện hơn hai chục năm trước. Hai vị ca ca của ta gây rắc rối, tranh nhau...

Lục Ngạc ngắt lời:

- Hài nhi có hai vị cữu cữu ư?

Cầu Thiên Xích nói:

- Ngươi không biết sao?

Giọng xẵng hẳn, đầy ý trách cứ. Lục Ngạc nghĩ: "Làm sao con biết kia chứ?", bèn nói:

- Vâng, thì có ai kể cho hài nhi đâu.

Cầu Thiên Xích thở dài, nói:

- Ngươi... ngươi quả nhiên không biết gì thật. Đáng thương! Đáng thương! Hai vị cữu cữu của ngươi là huynh đệ song sinh, đại cữu cữu là Cầu Thiên Trượng, nhị cữu cữu là Cầu Thiên Nhẫn. Hai vị cữu cữu giống nhau như đúc về tướng mạo, giọng nói, nhưng cách đối xử và tính nết thì khác hẳn nhau. Nhị ca võ công cực cao, đại ca chỉ bình bình mà thôi. Võ công của ta là do nhị ca đích thân truyền thụ. Đại ca thì thân với ta hơn nhiều. Nhị ca là bang chủ bang Thiết Chưởng, công việc đã bận bịu, lại chuyên cần luyện công, ít thời gian gặp ta, nên khi truyền thụ võ công, nhị ca rất nghiêm khắc, ít lời. Đại ca thì rất thân mật với ta, lúc nào cũng luôn miệng muội muội. Sau đại ca cãi nhau với nhị ca, thì ta đứng về phía đại ca.

Lục Ngạc hỏi:

- Mẹ, hai vị cữu cữu gây chuyện rắc rối gì vậy?

Cầu Thiên Xích bỗng mỉm cười, nói:

- Chuyện đó bảo là lớn thì lớn, bảo là nhỏ thì nhỏ, chỉ tại nhị ca quá cổ lỗ. Nên nhớ nhị ca làm bang chủ bang Thiết Chưởng, tám chữ "Thiết Chưởng thủy thượng phiêu Cầu Thiên Nhẫn" lừng lẫy giang hồ, còn danh tiếng Cầu Thiên Trượng của đại ca thì ít người hay biết. Khi xuất ngoại hành tẩu, để cho tiện lợi, đại ca có khi mượn tên nhị ca. Hai người tướng mạo giống nhau, lại là thân huynh đệ, mượn tên một chút thì đâu có gì ghê gớm? Song nhị ca không chấp nhận, bảo đại ca làm như thế là lừa dối. Đại ca hiền lành, bị nhị ca mắng nhiếc, chỉ cười hì hì. Có một lần nhị ca mắng đại ca dữ quá, chẳng nể nang gì đại ca. Ta ở bên cạnh, không nhịn được, mới lên tiếng bênh đại ca, nhận lỗi về mình, thế là nhị ca với ta cãi nhau một trận to, ta cả giận rời bỏ đỉnh Thiết Chưởng, từ đấy không quay về nữa. Ta một mình bôn ba giang hồ, có một lần truy sát một tặc nhân, vô ý đến Tuyệt Tình cốc này, cũng là nghiệt chướng kiếp trước, mới gặp... tên ác tặc... tên ác tặc Công Tôn Chỉ, thành thân với y. Ta hơn y mấy tuổi, võ công cũng cao hơn nhiều, sau khi thành thân, ta không chỉ truyền thụ hết toàn thân võ công cho y, mà còn chăm lo chu đáo mọi việc quần áo cơm nước, không để y phải vất vả chút nào. Võ công gia truyền của y kể cũng xảo diệu, nhưng có quá nhiều sơ hở, hoàn toàn nhờ ta dày công suy tính bổ túc. Có một phen Tuyệt Tình cốc bị cường địch tấn công, nếu không có ta liều chết chống trả, đánh lui chúng thì Tuyệt Tình cốc đã bị thiêu hủy rồi. Ai ngờ tên ác tặc chó má lấy oán trả ân, đủ lông đủ cánh rồi liền quên phắt bản lĩnh của mình nhờ đâu mà có, chẳng nhớ lúc nguy nan ai là người đã cứu mạng y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện