Lý Mạc Sầu mấy năm nay chỉ nghĩ cách đoạt lấy "Ngọc nữ tâm kinh", lần trước mụ thoát ra khỏi tòa cổ mộ bàng đường dòng suối ngầm, do không biết bơi lặn, chút nữa bị mất mạng, sau đó mụ đã tập bơ lặn trên sông, lần này thì đã có chuẩn bị. Mụ đứng bên dòng suối ngầm, nói:
- Cửa chính vào tòa cổ mộ đã bị bịt kín, muốn khơi mở phải tốn công cả tháng. Cửa hậu vào theo dòng suối ngầm này, vị nào cùng đi với bần đạo thì đi.
Quách Phù và huynh đệ họ Võ từ nhỏ sống trên đảo Đào Hoa, mùa hè ngày ngày bơi lội ngoài biển, nên cùng nói:
- Đi!
Võ Tam Thông cũng biết bơi lặn, tuy không thạo lắm, nhưng dòng suối ngầm này đâu có đáng gì, bèn nói:
- Lão phu cũng đi!
Hoàng Dung nghĩ Lý Mạc Sầu tàn ác, lỡ ở trong tòa cổ mộ mụ đột nhiên ra tay thì bọn Võ Tam Thông rất nguy, không một ai địch nổi, mình không thể không đi cùng, nhưng mới sinh hơn một tháng, lặn xuống dòng suối nước lạnh sẽ tổn thương nguyên khí, đang lưỡng lự, thì Gia Luật Tề nói:
- Quách bá mẫu hãy ở lại đây, để tiểu điệt đi cùng Võ bá phụ.
Hoàng Dung cả mừng, người này tinh minh cường cán, võ công cao cường, có y đi, có thể yên tâm, hỏi:
- Công tử biết bơi lặn chứ?
Gia Luật Tề nói:
- Bơi lội tàm tạm, lặn thì cũng có biết đôi chút.
Hoàng Dung hỏi:
- Công tử luyện tập dưới mặt băng phải chăng?
Gia Luật Tề đáp:
- Vâng.
Hoàng Dung lại hỏi:
- Công tử tập ở đâu?
Gia Luật Tề nói:
- Điệt nhi hồi nhỏ có đi theo gia phụ, sống mấy năm bên dòng sông Hàn Nan.
Nguyên Mông Cổ là xứ lạnh, sông Hàn Nan quá nửa năm đóng băng. Các võ sĩ Mông Cổ có thể chất tốt thường thi nhau lặn dưới băng xem ai được lâu hơn.
Hoàng Dung thấy những người khác muốn đi theo Lý Mạc Sầu thì cũng không hỏi thêm, chỉ dặn khẽ:
- Lòng người khó đo, phải cẩn thận.
Với Quách Phù, Hoàng Dung cũng không dặn dò, vì biết con mình có dặn cũng vô dụng, thôi thì cứ để thực tế dạy cho nó thấm thía.
Gia Luật Yến và Hoàn Nhan Bình không biết bơi lặn, ở lại cùng Hoàng Dung. Lý Mạc Sầu lội xuống suối dẫn đường. Gia Luật Tề bám sát theo, Quách Phù và cha con họ Võ đi sau cùng.
Bọn Gia Luật Tề năm người đi theo Lý Mạc Sầu dưới dòng suối ngầm. Đáy dòng suối chỗ rộng chỗ hẹp, nước chảy chỗ xiết chỗ không, có lúc sâu ngập đầu, có chỗ sâu ngang ngực, lội hồi lâu thì đến lối vào tòa cổ mộ. Lý Mạc Sầu chui vào, năm người cũng chui vào theo, nghĩ: "Nếu không có mụ ta dẫn đường, không ai ngờ lại có tòa cổ mộ ở dưới lòng đất thế này?". Lúc này đã không còn nước xung quanh mình, thì lại tối mò mò, năm người phải cầm tay nhau, chỉ sợ bị lạc, theo sau Lý Mạc Sầu ngoặt qua quẹo lại mà tiến về phía trước.
Đi rất lâu, cảm thấy địa thế lên cao dần, dưới chân đã khô ráo, bỗng nghe có tiếng ken két, Lý Mạc Sầu đã mở một cánh cửa đá, năm người bước vào theo. Lý Mạc Sầu nói:
- Đây đã là giữa tòa cổ mộ, chúng ta nghỉ một chút rồi đi tìm Dương Quá.
Từ lúc vào đến tòa cổ mộ, Võ Tam Thông và Gia Luật Tề bám sát không rời Lý Mạc Sầu nửa bước, đề phòng mụ gian trá, nhưng giơ tay không nhìn rõ năm ngón, chỉ lấy tai thay mắt, chăm chú lắng nghe. Quách Phù và huynh đệ họ Võ lâu nay tự phụ can đảm, nhưng giờ chui xuống địa đạo, hai mắt như mù, tự dưng tim cứ đập thình thình.
Trong bóng tối không một tiếng động. Lý Mạc Sầu bỗng nói:
- Hai tay ta đều có Băng phách ngân châm, ba cha con họ Võ có muốn nếm thử sự lợi hại hay không?
Bọn Võ Tam Thông giật mình, thừa biết Lý Mạc Sầu không có hảo ý, nhưng cũng không ngờ mụ lập tức trở mặt như vậy. Ba cha con đều đã từng khổ sở vì độc châm của mụ, quả thật không dám coi thường chút nào, vội giơ cao binh khí, dỏng tai nghe, nhận ra hướng ngân châm bay để tránh hoặc gạt, có điều là mấy người chụm vào một chỗ, điều có dùng binh khí gạt được ngân châm, cũng dễ làm bị thương người bên cạnh. Gia Luật Tề nghĩ nếu để mụ loạn phóng ám khí, thì năm người bên mình tất có thương vong, chỉ có mạo hiểm xáp tới công kích, không để mụ ta phóng ngân châm, mới có đường sống.
Quách Phù cũng ngầm nghĩ như vậy, hai người không hẹn mà cùng lao tới chỗ phát ra tiếng nói.
Ai dè Lý Mạc Sầu vừa nói xong mấy câu trên, giữa lúc mọi người đang kinh ngạc, mụ đã lặng lẽ lùi vào bên cánh cửa. Gia Luật Tề và Quách Phù lao tới, thi triển tiểu cầm nã pháp, chộp cổ tay khuỷu tay để Lý Mạc Sầu không thể phóng ám khí. Hai người bốn tay giao nhau, Quách Phù cảm thấy không ổn, vội kêu "Ôi" một tiếng. Gia Luật Tề đã nắm hai cổ tay, cảm thấy da mịn màng, mũi lại ngửi mùi hương thoang thoảng, nghe tiếng kêu của Quách Phù, biết là nhầm.
Chỉ nghe tiếng ken két, cánh cửa đá đang khép lại. Gia Luật Tề và Võ Tam Thông kêu lên "Hỏng rồi!" cùng chạy ra cửa, nhưng nghe có tiếng vù vù, hai mũi ngân châm bay tới, họ đành tránh né, lúc giơ tay giữ cánh cửa, thì nó đã đóng sập lại rồi, đẩy kéo nó cứ như đẩy vào khối đá núi, không hề nhúc nhích.
Gia Luật Tề đưa tay sờ cánh cửa đá, trên dưới hai bên đều không thấy có vòng sắt hoặc chỗ lõm để kéo. Chàng men tường mà đi một vòng, phát hiện thạch thất rộng chừng hai trượng vuông, bốn phía đều là tường đá thô nháp. Chàng rút trường kiếm, dùng chuôi kiếm dộng vài cái vào cánh cửa đá, nghe tiếng trầm đục, biết là cánh cửa đá rất dày và nặng. Cánh cửa đá mở vào bên trong, muốn mở phải kéo vào, nhưng bề mặt cánh cửa phẳng lì, không có chỗ nào móc tay. Quách Phù lo lắng hỏi:
- Làm thế nào? Không khéo chúng ta bị chết ngạt ở đây mất?
Gia Luật Tề nghe giọng nàng như sắp khóc, bèn an ủi:
- Đừng lo, Quách phu nhân ở bên ngoài tiếp ứng, tất có cách cứu.
Chàng lại lần mò tứ phía tìm lối thoát.
Lý Mạc Sầu nhốt năm người trong thạch thất, cả mừng nghĩ: "Bọn bay không ra được. Sư muội và Dương Quá thì tưởng ta không biết bơi lặn, không thể ngờ ta vào đây bằng lối đi bí mật. Nhưng không biết hai đứa ấy có ở trong tòa cổ mộ hay không đây?". Mụ biết chỉ có lẳng lặng, không phát ra tiếng động, mới có hy vọng thành công, chứ động thủ, chỉ e mụ không địch nổi một trong hai người ấy, thế là mụ cởi hài ra, hai tay đều lăm lăm Băng phách ngân châm, rón rén đi từng bước một.
Nhiều ngày liền Tiểu Long Nữ ngồi trên giường hàn ngọc, theo phép nghịch hành kinh mạch mà Dương Quá truyền thụ, đả thông dần ba mươi sáu đại huyệt của cơ thể. Lúc này hai người đang dùng nội lực xung kích huyệt Đàn Trung thuộc mạch Nhâm cho Tiểu Long Nữ. Huyệt này ở ngực, bên dưới huyệt Ngọc Đường một tấc sáu phân, sách y kinh thời cổ gọi là huyệt Khí Hải, nơi tập trung chư khí cơ thể người, cực kỳ hệ trọng. Hai người toàn thần chăm chú, không dám khinh suất. Tiểu Long Nữ cảm thấy nhiệt khí tràn ngập ba huyệt Tử Cung, Hoa Cái, Ngọc Đường bên dưới cổ, đang liên tục dồn xuống dưới, đồng thời hàn khí của cái giường hàn ngọc cũng dần dần ngưng tụ tại hai huyệt Trung Đình, Cưu Vĩ ở phía trên rốn. Nhiệt khí từ trên dồn xuống đến huyệt Đàn Trung cứ bị đẩy lên, không thể tràn qua. Nàng biết rằng chỉ cần nhiệt khí xung được huyệt Đàn Trung, mạch Nhâm lưu thông, thì mười phần thương thế của cơ thể sẽ khỏi được tám phần, có điều chưa đến hỏa hầu, không thể gượng ép. Tính nàng vốn trầm tĩnh, thời gian trong tòa cổ mộ rộng dài, hôm nay chưa thông được, thì đợi ngày mai chẳng sao. Nội tức kéo dài, thong thả, không một chút nôn nóng, chính hợp với pháp yếu vận khí của cao thủ nội gia.
Dương Quá thì rất nôn nóng, chỉ mong Tiểu Long Nữ sớm khỏi, nhưng chàng cũng biết việc vận công nội tức dục tốc ắt bất đạt, huống hồ nghịch hành kinh mạch so với thuận hành khó gấp trăm lần. Thấy mạch đập ở cổ tay nàng lúc mạnh lúc yếu, tuy chưa đều, nhưng không có triệu chứng hung hiểm, thì chàng thong thả vận khí, tăng cường xung lực.
Giữa không khí tĩnh mịch hoàn toàn, bỗng nghe có tiếng kẹt cửa. Tiếng này nghe rất nhẹ, rất khẽ, nếu không phải Dương Quá đang ngưng khí vận tức, tâm thần ở trạng thái chí tĩnh, thì chắc chắn sẽ không nghe thấy. Lát sau lại "két" một tiếng, lần này đã gần thêm ba thước.
Dương Quá biết có chuyện, nhưng sợ Tiểu Long Nữ bị phân tâm, đúng thời khắc khẩn yếu, nếu nội tức sai lạc, nhẹ thì thương thế vĩnh viễn không khỏi, nặng thì bỏ mạng tức thời, cho nên tuy thầm lạnh hãi, nhưng chàng cứ làm như không biết. Không lâu sau, lại nghe "két" một tiếng, lần này đã gần thêm ba thước. Dương Quá biết lúc này đã có kẻ lọt vào tòa cổ mộ, kẻ đó không dám xông xáo, mà đang chậm rãi di chuyển. Lát sau, có hai tiếng kẹt cửa, ngừng một chút, lại hai tiếng nữa, kẻ địch đang rón rén đẩy cánh cửa đá. Nếu Tiểu Long Nữ có thể đả thông huyệt Đàn Trung trước khi kẻ địch đến gần, tất nhiên là không gì tốt bằng, trái lại sẽ muôn phần hung hiểm, vì hiện giờ đang cưỡi trên lưng hổ, muốn dừng việc xung huyệt cũng không được nữa.
Lại nghe "két" một tiếng, lần này đã gần thêm một bước. Dương Quá lo cuống, quả thật không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, một luồng nhiệt khí dồn trở lại, tức thị Tiểu Long Nữ đã phát giác. Dương Quá vội dồn nội tức đẩy luồng nhiệt khí kia sang người Tiểu Long Nữ, nói khẽ:
- Ma do tâm sinh, không nghe không thấy mới là thật sự tập trung.
Người luyện công đến một cảnh giới nhất định, thường sẽ sinh ảo giác, hoặc nghe thấy tiếng sấm, hoặc đau ngứa ghê gớm đâu đó, chỉ có hoàn toàn không để ý tới mới không bị tẩu hỏa nhập ma. Vừa rồi Dương Quá đã nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng, tự biết không phải ảo giác, nhưng Tiểu Long Nữ đang ở vào lúc sinh tử khẩn yếu, phải nói dối nàng rằng đấy chỉ là tâm ma, là kẻ địch tưởng tượng, dù hắn đáng sợ đến mấy cũng thây kệ, thì tâm ma sẽ tự tiêu tan. Tiểu Long Nữ nghe câu ấy, quả nhiên lập tức yên tâm.
Lúc này ở trên mặt đất là ánh nắng chan hòa, còn dưới tòa cổ mộ là bóng đêm tăm tối. Dương Quá tai nghe tiếng bước chân mỗi lúc một rõ, nghĩ trừ vợ chồng mình ra, chỉ có Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba biết đi lối địa đạo bí mật qua dòng suối ngầm, vậy thì kẻ kia chính là một trong hai sư đồ mụ ta. Với võ công hiện thời, Dương Quá lẽ ra hoàn toàn không lo sợ, có điều là kẻ địch lại tấn công đúng vào lúc này, không sớm cũng chẳng muộn hơn, chàng không thể có cách gì chống đỡ. Kẻ địch tiến càng chậm rãi, nỗi lo sợ càng xoáy vào đầu chàng, nỗi nguy hiểm cứ từng bước xáp tới, mà mình đành thúc thủ chờ chết.
Trán chàng vã mồ hôi lạnh, chàng nghĩ: "Lúc Quách Phù chém lìa cánh tay ta, tuy đau nhưng còn dễ chịu hơn cái sự hành hạ chậm rãi này".
Lát sau thì Tiểu Long Nữ cũng đã nghe thấy, rành rành không phải là ảo giác, mà đúng là đại nạn lâm đầu chỉ muốn tăng cường nội tức, xung qua huyệt Đàn Trung, nhưng tâm thần hơi loạn, nội tức chợt thuận chợt nghịch, chút nữa thì rối loạn trong ngực.
Lúc này nghe tiếng bước chân đã rón rén đến cửa, rồi đột nhiên vù vù, bốn mũi Băng phách ngân châm bắn tới.
Lúc này Dương Quá và Tiểu Long Nữ chẳng khác gì những người không biết võ công, nhưng vì đã sớm đề phòng, nên vừa thấy độc châm bắn tới liền ngả người ra phía sau, lòng bàn tay vẫn không rời nhau, bốn mũi Băng phách ngân châm đều bay lướt qua mặt.
Lý Mạc Sầu không ngờ hai người đang tự vận công trị thương, sợ họ phản kích, nên vừa phóng độc châm xong vội nhảy lui, chứ nếu mụ không sợ, phóng bốn mũi rồi lại phóng tiếp bốn mũi nữa, thì hai người đã hết bề né tránh. Lý Mạc Sầu lờ mờ thấy hai người sánh vai nhau trên cái giường hàn ngọc. Phóng xong độc châm, mụ thấy họ không trả đòn, chưa hiểu dụng ý của họ thế nào, sau khi lùi ra bên cửa, tay cầm cây phất trần, mụ lạnh lùng nói:
- Hai vị đừng có giả bộ!
Dương Quá hỏi:
- Đạo cô muốn gì?
Lý Mạc Sầu nói:
- Ta muốn gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết?
Dương Quá nói:
- Đạo cô muốn "Ngọc nữ tâm kinh" phải không? Được, chúng tôi ẩn cư trong cổ mộ, không tranh giành với bên ngoài, đạo cô cứ việc lấy đi.
Lý Mạc Sầu bán tín bán nghi, nói:
- Đưa đây!
Bộ "Ngọc nữ tâm kinh" được khắc trên trần một gian thạch thất khác, Dương Quá nghĩ: "Nói cho mụ biết chân tướng sự huyền diệu của tâm kinh, để mụ từ từ nghiền ngẫm thì được. Mình chỉ cần vài canh giờ nữa, cô cô đả thông xong huyệt Đàn Trung, bấy giờ giết mụ chẳng khó gì.". Nhưng lúc này nội tức của Tiểu Long Nữ lại rối loạn cả lên, Dương Quá phải toàn thần duy trì, không thể nói gì.
Lý Mạc Sầu mở to mắt, chăm chú nhìn hai người, lờ mờ thấy Tiểu Long Nữ giơ một bàn tay ấp vào lòng bàn tay Dương Quá, mụ chợt hiểu:"Ồ, Dương Quá bị trọng thương vì mất cánh tay, sư muội đang dùng nội lực trị liệu cho hắn. Lúc này việc hành công đang ở thời khắc sinh tử khẩn yếu, ta không lấy mạng hai đứa, sau này làm gì còn dịp nào nữa?". Mụ đoán trúng một nửa, đã không còn sợ gì nữa, liền xông vào, vung cây phất trần đánh xuống đỉnh đầu Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy kình phong áp đỉnh, tóc đã lay động, chỉ còn nhắm mắt chờ chết. Dương Quá há miệng thổi phù một cái, một luồng hơi phả vào mặt Lý Mạc Sầu. Lúc này toàn bộ sức lực chàng truyền giúp Tiểu Long Nữ đả thông xong huyệt đạo, luồng hơi ấy không có chút kình lực nào, chẳng qua thấy Tiểu Long Nữ muôn phần nguy cấp, thì chỉ có cách duy nhất khiến kẻ địch phân tâm là thổi phù một cái mà thôi.
Lý Mạc Sầu biết Dương Quá quỷ kế đa đoan, thấy một luồng nhiệt khí thổi tới mặt, thì sợ hãi nhảy lùi một trượng. Sau khi mụ thảm bại bởi tay Hoàng Dung chỉ vì trí lực thua kém, mụ trở nên thận trọng hơn, lo việc hộ thân hệ trọng hơn việc đả thương kẻ địch. Mụ nhảy lùi rồi thấy không có gì lạ, bèn quát:
- Ngươi giở trò khỉ gì thế?
Dương Quá cười, nói:
- Bữa nọ tại hạ cho đạo cô mượn cái áo, hôm nay đạo cô có mang trả không đấy?
Lý Mạc Sầu nhớ lần ác đấu với lão thợ rèn Phùng Mặc Phong, quần áo mặc trên người mụ bị cây đại thiết chùy nung đỏ đốt cháy nham nhở, may được Dương Quá cởi áo quẳng cho mượn, hôm ấy phải nói là bị một bữa xấu hổ không để đâu cho hết. Lý ra, chỉ riêng vì chuyện cái áo, hôm nay mụ đã không nên đả thương Dương Quá và Tiểu Long Nữ, nhưng mụ lại nghĩ bây giờ chỉ cần mềm lòng một chút, mai sau sẽ chuốc họa vào thân, thế là mụ lại sấn tới, tả chưởng đánh ra.
Trong cơn nguy cấp, Dương Quá đột nhiên tình cấp trí sinh, nhớ mấy hôm trước từng nói đùa với Tiểu Long Nữ, rằng nếu chàng cụt cả hai tay, thì còn có thể dùng hai bàn chân. Giờ nghe chưởng phong Ngũ độc thần chưởng của Lý Mạc Sầu đánh tới, chẳng kịp nghĩ ngợi, chàng lập tức lộn ngược người, hai chân chụm vào giơ lên, hất hài ra, miệng gọi:
- Long nhi, áp lấy bàn chân ta!
Tả chưởng thì giơ chếch lên, "bộp" một tiếng, tương giao với tả chưởng của Lý Mạc Sầu.
Nội lực cực mạnh của chàng vốn đang truyền sang cơ thể Tiểu Long Nữ, lúc này đột nhiên người chàng sinh ra lực hút hút chặt lấy bàn tay của Lý Mạc Sầu.
Cùng lúc ấy, Tiểu Long Nữ cũng đã áp bàn tay vào lòng bàn chân của chàng. Lý Mạc Sầu thấy tư thế cổ quái của Dương Quá thì không khỏi kinh hãi, nhưng nhớ có lần chàng đã dùng tư thế đó đối phó với "Tam vô tam bất thủ" của mụ, xem chừng cũng không có gì đáng ngại, bèn dồn lực muốn đánh chết chàng ngay tại chỗ. Năm xưa khi mụ dùng Ngũ độc thần chưởng sát hại mọi người ở Lục gia trang, chưởng lực đã rất lợi hại, bây giờ sau mươi năm tu vi, càng hiểm ác hơn. Dương Quá chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ lòng bàn tay dồn sang, chàng không chống lại, mà dồn thêm lực truyền cả sang người Tiểu Long Nữ.
Như thế hóa thành Lý Mạc Sầu và Dương Quá hợp lực, giúp cho Tiểu Long Nữ thông quan xung huyệt.
Lý Mạc Sầu chiêu số tuy không huyền diệu bằng Dương, Long hai người, nhưng nói về tu vi công lực thì mụ thâm hậu hơn hẳn. Tiểu Long Nữ tự dưng được cường trợ, cảm thấy có một luồng đại lực truyền sang, thông qua huyệt Đàn Trung, nhiệt khí từ ngực tràn xuống đan điền, tinh thần hứng khởi, reo lên:
- Hay quá, đa tạ sư tỷ!
Nàng buông tay khỏi bàn chân Dương Quá, từ trên giường hàn ngọc nhảy xuống đất.
Lý Mạc Sầu kinh ngạc, mụ cứ tưởng Tiểu Long Nữ trị thương cho Dương Quá, nên đẩy chưởng lực sang, tính thừa cơ chấn thương tâm mạch của Dương Quá, vô tình lại giúp cho kẻ địch. Dương Quá cả mừng, lộn người đứng dậy, chân đi đất, cười nói:
- Nếu đạo cô không đến giúp, huyệt Đàn Trung của sư muội khó lòng có thể đả thông.
Lý Mạc Sầu chưa nói gì, Tiểu Long Nữ bỗng kêu lên "Ối" một tiếng, tay đặt chỗ tim, lảo đảo ngã xuống giường hàn ngọc. Dương Quá kinh ngạc, hỏi:
- Sao vậy?
Tiểu Long Nữ run run nói:
- Sư tỷ... chưởng của mụ ta có độc.
Lúc này đầu óc Dương Quá cũng bắt đầu choáng váng, biết Lý Mạc Sầu dùng Ngũ độc thần chưởng, vừa rồi mụ ta đã truyền chất độc sang cơ thể chàng và Tiểu Long Nữ.
Dương Quá giơ thanh Huyền thiết trọng kiếm lên, quát:
- Mau đưa giải dược!