Câu trả lời của Tiêu Phong Du làm Hà Vân Hàm được một phen ngơ ngác
Lời nói đó nếu như thốt ra từ miệng người khác, nàng chắc chắn sẽ cho rằng là trêu ghẹo hay ám chỉ cái gì đó.

Nhưng đổi lại là Tiêu Phong Du, trong mắt ngoài sự ngưỡng mộ thì giọng điệu cũng hết sức là thành khẩn.

Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của cô, Hà Vân Hàm hoang mang, nàng che giấu nó bằng cách phủi phủi bụi trên người, hờ hững trả lời: "Thế thì tôi đành rửa mắt mong chờ."
Tiêu Phong Du:...!
What???
Rửa mắt mong chờ cái gì cơ?
Đóng vai Hoàng Thượng xé quần áo của nàng á???
Thả thính người ta thì bất thành, đã vậy Tiêu Phong Du còn bị người ta đập thính ngược lại.

Cô đứng chết trân tại chỗ hồn xiêu phách lạc, mãi đến khi Lâm Khê Tích tới tìm cô, ba hồn bảy vía mới được gọi về.

Lâm Khê Tích ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, em sao vậy, mặt đỏ hết rồi kìa."
Tiêu Phong Du xoa xoa mặt mình, hình như cô bị người ghẹo ngược lại rồi còn đâu.

Để bày tỏ cảm ơn vì hôm nay, Lâm Khê Tích đặc biệt mời Tiêu Phong Du ăn tôm hùm đất xào cay, Tiêu Phong Du có chút không yên tâm: "Được không đó, coi chừng bị chị Huệ Văn bắt được."
Nhìn bộ dáng tham ăn của cô, nuốt nước miếng ừng ực vẫn cố nhịn, Lâm Khê Tích cười, cô vén sợi tóc rơi lên vành tai: "Yên tâm đi, chị có một căn cứ bí mật."
Căn cứ bí mật?
Đến nơi, Tiêu Phong Du ngồi ở ghế lô, khoanh chân nhìn xung quanh: "Trời ạ, thật thể tin nổi, chị Khê Tích, chị tìm đâu ra cái cửa hàng này vậy?"
Chỗ này không chỉ lớn, trang trí còn rất có phong cách, chỉ đến ăn tôm hùm đất thôi mà lại có cảm giác cực kỳ sang chảnh.

Lâm Khê Tích đeo bao tay dùng một lần lột vỏ tôm hùm, "Đây là của một người chú của chị mở, chị quản lý."
Tiêu Phong Du kinh ngạc nhìn cô: "Không ngờ chị còn là một bà chủ đó nha."
Lâm Khê Tích mặt đỏ lên, cô còn nhỏ tuổi, được khen ngợi như thế có hơi ngượng, "Nguyên Bảo, hôm nay cảm ơn em, chị sợ gần chết luôn."
Tiêu Phong Du nhai con tôm, thầm tính toán calorie, vui tươi hớn hở: "Có gì đâu chị, tụi mình là bạn bè mà."
Lâm Khê Tích có chút rầu rĩ, "Diễn xuất của chị còn tệ quá, Hà Vân Hàm không hổ danh là ảnh hậu."
Cảm thấy tâm tình cô đang chùng xuống, Tiêu Phong Du an ủi: "Cũng chưa chắc là vậy, mỗi người đều có một thế mạnh riêng, thế mạnh của chị là giọng hát, mỗi lĩnh vực đều có người đứng đầu, chưa kể là chị còn trẻ, đợi đến lúc tuổi tác của chị giống nàng, chị cũng sẽ thành công như vậy."
"Em thật sự nghĩ thế ư?" Đôi mắt to tròn của Lâm Khê Tích phát sáng, Tiêu Phong Du gật đầu lia lịa, cô giơ ngón tay cái lên: "Tương lai chị chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao."
Lời nói này làm trong lòng Lâm Khê Tích phơi phới hẳn lên, cô chăm chú nhìn Phong Tiêu Du một lúc, đem tôm hùm đã lột vỏ trong tay mình đút cho cô: "Nguyên Bảo, có ai nói em cực kỳ dịu dàng chưa?"
Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn Lâm Khê Tích.

Gay go rồi!
Chị gái này, chị bị gì thế?

Vì sao ánh mắt thâm tình dữ dị???
Giọng nói còn nhẹ nhàng nữa chứ???
Còi báo động reo lớn trong lòng, Tiêu Phong Du mặt không đổi sắc, vén tóc, vứt một ánh mắt quyến rũ: "Đó là điều đương nhiên, bắt đầu từ năm ba tiểu học, hàng xóm trong làng bọn em, Tống Tiểu Hổ nè, Hàng Tiểu Bạch nè, Vương Thiết Đản nè, đều nói em như vậy."
Lâm Khê Tích chỉ cho rằng cô đang nói đùa, "Em được yêu mến quá ha, có yêu sớm không đó?"
Khi nói câu này, mắt cô nhìn chăm chú Tiêu Phong Du, hàm ý chứa chút dễ thương vừa chút ám muội.

Tiêu Phong Du đối diện ánh mắt của cô, cười khẽ: "Có thể bởi vì em từ nhỏ đến lớn sống cùng chị gái và bà nội, em không thích người cùng tuổi cho lắm, dường như thích lớn tuổi hơn em một chút."
Tim, rớt một cái "bịch".

Lâm Khê Tích che giấu không được nỗi thất vọng, cô cúi thấp đầu: "Ừa...!lớn một chút cũng tốt, hiểu biết nhiều."
Tiêu Phong Du cười cười, không nói nữa.

Nói không khoa trương chứ, cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Bất kể là tại thời điểm đang hot hay chưa hot.

Mấy năm nay, từ lâu cô đã luyện tập bí quyết làm sao chối từ người khác mà không để đối phương quá khó xử.

Ra quán cơm, hai người vốn dĩ tưởng về trường học cùng nhau, Lâm Khê Tích lại bị một cuộc điện thoại gọi đến phải đi gấp, cô cảm thấy có lỗi nhìn qua Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo à..."
Tiêu Phong Du vì đã cơm no rượu say rồi nên vỗ vỗ cái bụng: "Chị cứ đi đi, đừng lo cho em."
Cô bé này, đúng thật là chu đáo, biết suy nghĩ cho người khác.

Tiếc là...!Em ấy không thích mình.

Lâm Khê Tích chẳng hề ngốc, cô có thể nhận ra sự cự tuyệt không ẩn ý trong lời nói của Tiêu Phong Du.

Trên đường đến công ty, cô vẫn luôn suy nghĩ câu nói đó của Tiêu Phong Du – tương lai chị chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao!
Một ánh mắt, một lời nói, cũng có thể làm người ta thấy ấm áp.

Đến dưới lầu Thánh Hoàng.

Lâm Khê Tích hơi hồi hộp, Lucy - người đại diện của cô đã tới, cười ha hả xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, chị giới thiệu cho em một người."
Giới thiệu một người?
Đến phòng làm việc khép kín.

Lâm Khê Tích nhìn người ở trước mắt, theo bản năng cọ cọ mồ hôi trong lòng bàn tay.

Người ở trước mắt đưa lưng về phía nàng, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng rất cao, khoảng 1m72, dáng người thon gầy, thẳng tắp, giống hệt giá treo quần áo di động.

Tuy chỉ là bóng dáng, Lâm Khê Tích liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Lucy nhìn cô: "Lên tiếng đi chứ."
Cổ họng Lâm Khê Tích trở nên khô khốc: "Hà..."
Cô không biết nên gọi thế nào, gọi là Hà lão sư? Hay là giám đốc Hà? Hay Hà ảnh hậu? Chẳng lẽ gọi gió lạnh?
Hà Vân Hàm xoay người, nhìn cô, gật đầu: "Ngồi đi, gọi tôi là đàn chị được rồi."
Quá nhiều nịnh hót ở giới giải trí làm nàng từ lâu đã chán ngán.

Thực ra hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khê Tích, Hà Vân Hàm biết ngay cô bé này là một hạt giống tốt, kỹ thuật diễn của em ấy tuy còn non nớt, nhưng phần ngây ngô và khát vọng trong ánh mắt đó khiến nàng tạm chấp nhận.

Chủ yếu là thanh âm của em ấy, Hà Vân Hàm đã nghe qua, cực kỳ có tính phân biệt, trong veo như âm thanh của thiên nhiên.

Trong quá trình đối thoại, Lâm Khê Tích luôn có vẻ hồi hộp, thỉnh thoảng lại châm trà cho Hà Vân Hàm và Lucy, phần lớn thời gian còn lại đều ngồi im lặng.

Nhìn thấy Lucy và Hà Vân Hàm rất thân thiết, cô cười với Lâm Khê Tích: "Khê Tích, cứ tự nhiên đi, chị và Vân Hàm là bạn học cũ, con người này không thích nói chuyện, thực chất lại rất hòa nhã."
Lâm Khê Tích vội vàng gật đầu.

Hà Vân Hàm nhìn cô đăm chiêu.

Lucy: "Gần đây ekip bên mình hoạt động chưa tốt lắm.

May thay Vân Hàm vừa ý muốn đào tạo lại em."
Hai mắt Lâm Khê Tích đột ngột mở to, gì chứ? "Đào tạo" cô?
Hà Vân Hàm mở miệng, thanh âm của nàng rất nhẹ nhưng vẫn có phần hơi nặng: "Album của em, tôi nghe rồi, đều là em tự mình viết lời soạn nhạc nhỉ?"
Lâm Khê Tích gật đầu, tim đập thình thịch.

Hà Vân Hàm: "Em có muốn đến Thánh Hoàng không?"
Có muốn đến...không á???
Đây quả là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống còn gì!
Trong giới giải trí, Thánh Hoàng có địa vị ra sao? Giậm chân một cái là có thể khiến cả giới giải trí rung chuyển tận ba lần, có thể đến Thánh Hoàng, cuộc đời của cô được coi là có chuyển biết lớn.


Lâm Khê Tích vui mừng nhưng không dám khẳng định: "Hôm nay ạ..."
Hà Vân Hàm gật đầu: "Đúng vậy, buổi diễn hôm nay là tôi cố ý sắp xếp từ trước."
Trước khi nàng nhắm ai, nhất định phải quan sát người đó.

Quá rõ ràng.

Tuy Lâm Khê Tích ít nói, lại cực kỳ hợp "gu" của nàng.

Với lại, em ấy tuy non nớt, nhưng tính cách điềm tĩnh, nhẫn nại, bây giờ nhìn còn ngây ngô vậy thôi, nếu mài giũa một thời gian nữa, chắc chắn có thể trở thành người phụ nữ thành công.

Niềm vui đến quá bất ngờ.

Lâm Kê Tích xúc động, nước mắt rưng rưng ở tròng mắt, Hà Vân Hàm cười khẽ với cô: "En hãy cân nhắc trước một chút, tôi đi gọi điện thoại."
Nàng vừa đi khỏi.

Lucy vỗ tay hoan hô: "Khê Tích, em trúng độc đắc rồi!"
Chuyện tốt như vậy chính là ngàn năm có một.

Hai người vui mừng như điên.

Chỉ một câu nói đơn giản, Lucy nhìn cô: "Đúng rồi, chiều nay em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không bắt máy?"
Lâm Khê Tích cảm thấy có lỗi: "Em đi ăn cơm với Nguyên Bảo."
"Nguyên Bảo? Phong Du á?" Lucy đăm chiêu: "Ừ, lý lịch của cô bé ấy rất tốt, em có thể tranh thủ giao thiệp."
Cô không hề nhận ra Lâm Khê Tích đang nhíu mày, thật rõ ràng, cô không thích kiểu kết giao mang tính mục đích, lợi ích như thế.

Lucy phớt lờ chuyện đó, tiếp tục: "Trước đây chị nghe nói, dường như cô bé đó có quen biết với Thánh Hoàng và Tần Ý, thế nhưng con bé không biết tranh thủ quan hệ ấy hững hờ bỏ qua.

Này, quan hệ của hai đứa thế nào? Sao chiều nay con bé lại đi chung với em vậy?"
Hà Vân Hàm gọi điện thoại xong, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt nàng dừng lại ở gương mặt của Lâm Khê Tích, liếc mắt một cái liền nhận ra cô không vui.

Lâm Khê Tích cúi đầu: "Chị, Nguyên Bảo là bạn của em, em ấy rất tốt bụng, đối đãi với người khác cực kỳ chân thành."
Nói cách khác, cô không thích việc Lucy đem thân phận, địa vị ra đong đếm em ấy.

"Hừ." Lucy không nghĩ vậy: "Em đúng là trẻ con, làm sao biết được giới giải trí này phức tạp đến mức nào, cũng tốt, tài nguyên này khó có được, em phải nắm bắt nó.

À mà, thời gian trước không phải có scandal của con bé và hotboy trường các em sao, là thật hay giả vậy?"
Lâm Khê Tích cố gắng kìm nén cảm xúc, "Không phải, Nguyên Bảo không thích anh ta."
Lucy: "Sao em biết?"
Lâm Khê Tích: "Nguyên Bảo có nói, em ấy thích người lớn tuổi."
Nói đến đây.

Hà Vân Hàm khẽ ho một tiếng, Lucy lập tức ngồi thẳng dậy, cười nói: "Có công chuyện hả?"
...!
Kể từ ngày gặp mặt lần đó.

Lâm Khê Tích thuận lợi ký hợp đồng với Thánh Hoàng, cô rất bất ngờ Hà Vân Hàm lại tốt với cô như vậy, hầu như là tay cầm tay chỉ dẫn.

Hà Vân Hàm luôn kiệm lời, nhưng mỗi câu mỗi từ đều là điểm nhấn, chưa bao giờ là thừa thãi.

Có nhiều lúc, nàng nhìn Lâm Khê Tích đến xuất thần.

Lâm Khê Tích loáng thoáng cũng nghe nói, hình như Hà Vân Hàm có một cô em gái, tiến vào giới giải trí sớm hơn nàng, nhưng sau đó xuất ngoại, tới giờ vẫn chưa quay về.

Phải chăng, những lúc nàng nhìn cô là đang nhớ nhung về cô em gái của mình?
Nếu đã ký hợp đồng với Thánh Hoàng.

Ngoại trừ các loại diễn xuất ra, Lâm Khê Tích còn phải bám theo nàng học cách xã giao.

Trong thời điểm hiện tại ai cũng biết cô là học trò nhỏ của Hà Vân Hàm, những ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị đều ném lên người cô.

Đối với Hà Vân Hàm, Lâm Khê Tích ban đầu có hơi sợ hãi, càng về sau thì chuyển sang kinh ngạc và khâm phục, đến bây giờ là trung thành tận tâm.

Cô đã chứng kiến một cảnh mà không mấy ai biết được.

Vốn dĩ cô cho rằng sư phụ đã đến cấp bậc ảnh hậu, không cần phải vất vả.

Nhưng Lâm Khê Tích lại nhìn thấy Hà Vân Hàm vì nghiền ngẫm một tập kịch bản, một lời thoại mà cả đêm không hề chợp mắt; nhìn thấy nàng nhập tâm vào một vai diễn, thật lâu sau đó cũng chưa từng thoát khỏi nỗi thống khổ.

Ngoại trừ diễn kịch, vì thân phận của nàng ở Thánh Hoàng đã khiến nàng có vô số cuộc xã giao.


Nhìn nàng nuốt từng ngụm rượu đỏ xuống, Lâm Khê Tích chợt thấy đau lòng.

Lại một ngày xã giao kết thúc.

Lâm Khê Tích cũng uống chút ít, cô biết tính tình của Hà Vân Hàm, sư phụ xưa nay không thích người khác chạm vào mình, ngay cả Lâm Khê Tích cũng không ngoại lệ.

Hà Vân Hàm loạng choạng, gần như cố dùng chút sức lực cuối cùng ngồi vào xe, nàng ngồi trên ghế phó lái không dám nhúc nhích, Lâm Khê Tích gọi điện cho người đại diện của hai người nhưng tiếc là tạm thời không thể tách rời.

Dù gì cũng là người của công chúng, càng không thể gọi người đến lái xe hộ.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Khê Tích gọi điện thoại cho Tiêu Phong Du.

Trùng hợp thay.

Vừa hay Tiêu Phong Du ở gần đó, khi em ấy vừa đến, cũng là lúc Lâm Khê Tích đang nôn ra đợt cuối cùng ở bồn hoa ven đường, em ấy vội vàng đưa cô chai nước suối: "Chị ổn chứ? Có cần phải uống nhiều vậy không?"
Lâm Khê Tích xua tay, không để cô đến gần, "Em đừng lại đây, hôi lắm, em giúp chị đưa sư phụ về nhà đi, hôm nay chị ngủ lại công ty."
Sư phụ?
Lâm Khê Tích chỉ chỉ xe của mình: "Hà Vân Hàm."
Tiêu Phong Du hướng về xe, "Nàng uống nhiều không?"
Lâm Khê Tích khoa tay múa chân ra dấu, Tiêu Phong Du trợn tròn mắt, Ố mài gót, nếu cô uống nhiều như vậy, chắc là chết thẳng cẳng rồi.

Bản thân Lâm Khê Tích đang mơ mơ màng màng, vẫn chưa yên tâm: "Địa chỉ nhà sư phụ của chị là..."
"Em biết rồi." Tiêu Phong Du lo lắng nhìn cô, ngẫm nghĩ, cô cầm điện thoại gọi ai đó.

Lâm Khê Tích ngạc nhiên nhìn cô, Tiêu Phong Du giải thích vài câu đại khái.

Lâm Khê Tích nghĩ, thuận miệng nói: "Nguyên Bảo, em và sư phụ của chị có duyên thật đó."
Có duyên?
Tiêu Phong Du cười lắc đầu, "Chị đừng có nói lung tung thế chứ."
Chưa đến hai mươi phút.

Viên Ngọc lái xe thể thao, nhai kẹo cao su tới, cô hạ cửa sổ xe xuống nhìn Tiêu Phong Du: "Nhậu xỉn à?"
Tiêu Phong Du: "Không có, là bạn của em, chị này, chị giúp em đưa chị ấy về nha."
Lâm Khê Tích hơi lúng túng, cô không quen tiếp xúc với người lạ, Viên Ngọc xuống, cô vừa từ hộp đêm về, mặc váy dài cực kỳ thoải mái, xõa tóc, trên người có mùi rượu và khói thuốc, cô nhìn nhìn Lâm Khê Tích: "Bạn gái của em à?"
Lâm Khê Tích:...!
Tiêu Phong Du nổi trận lôi đình: "Chị Viên Ngọc yêu dấu của tôi ơi, chị có thể đứng đắn chút không, đây là bạn của em đấy!!!"
Viên Ngọc cau mày: "Cưng tên gì dọ? Nguyên Bảo, chị nuôi mày trắng trẻo mập mạp thế mà đến bây giờ mày còn chưa đem về cho chị một người bạn nào, không biết xấu hổ còn dám la lối? Mày ngậm miệng lại cho chị!"
Lâm Khê Tích:...!
Trời ạ, chị chị em em kiểu gì vậy.

Nhìn Lâm Khê Tích được Viên Ngọc đưa đi, Tiêu Phong Du thở phào nhẹ nhõm, đã trì hoãn không ít thời gian, cô vội vàng lên xe xem Hà Vân Hàm.

Trên ghế phó lái.

Hà Vân hàm vẫn không thèm nhúc nhích.

Trong không khí, là mùi rượu nhàn nhạt và mùi nước hoa đặc trưng của nàng.

Tiêu Phong Du thử gọi một tiếng: "Hà lão sư."
Hà Vân Hàm nằm im bất động, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Tiêu Phong Du kinh hãi, này...!bả không bị gì đấy chứ?
Do dự đấu tranh tư tưởng một lúc, Tiêu Phong Du giơ hai ngón tay để dưới cánh mũi Hà Vân Hàm để xem coi là nàng còn thở hay không, ai mà có dè đâu, Hà Vân Hàm đang nằm im bất động tự nhiên lại mở mắt ra.

..................!
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện