Cũng buổi tối hôm đó Khoa đai nương ôm Nhật Tâm vào lòng thì thầm “Ta không bảo vệ được ông nội con, không thể bảo vệ cha con, nhưng ta sẽ làm tất cả để bảo vệ con, cho con cuộc sống hạnh phúc nhất”.Nói rồi bà ấy hôn lên trán Nhật Tâm đóng cửa ưu tư bước ra ngoài.
Nửa tháng sau, đó là một ngày nắng nhạt, những cánh hoa ngọc lan tỏa mùi hương thơm ngát, một cậu bé trắng trẻo trầm ngâm đĩnh đạc trong bộ lam y bước vào hoa viên. Trước mắt cậu là một cô bé 3 tuổi đang đùa nghịch với những chú bướm. Cảnh tượng đó làm cậu bé 5 tuổi đó ngẩn ra một lúc.
“Tâm nhi” có tiếng gọi cô bé dừng động tác, quay người chạy về phía có tiếng gọi “bà nội”. Nụ cười rạng ngời đó không biết vì sao lại hằn sâu vào trong tâm trí của cậu bé kia. Cậu vẫn im lặng đứng nhìn cô bé Nhật Tâm đang chạy đến ôm chầm Khoa đại nương.
“Tâm nhi để ta giới thiệu với con đây là Trương Cảnh anh họ xa của con, từ nay sẽ chung sống cùng với chúng ta. Còn đây là Khoa Nhật Tâm cháu nội của ta. Hi vọng 2 đứa sẽ hòa thuận thương yêu nhau như anh em ruột thịt”. Khoa đại nương giới thiệu hai người với nhau.
Sau một hồi chào hỏi xã giao, Nhật tâm nhanh chóng đưa vị Trương đại ca 5 tuổi này đi dạo quanh khu nhà, tươi tỉnh giới thiệu đến từng ngóc ngách mà không hề nhận ra đôi lúc đối phương thẫn thờ nhìn mình.
Thời gian cứ thế trôi qua. Thấm thoắt cũng đã hơn 1 năm. Phần lớn thời gian Nhật Tâm quanh quẩn bên bà, vì là một đứa trẻ ngoan nên mọi người cũng không chú ý lắm vẫn thường bàn về công việc buôn bán của Khoa gia khi có mặt Nhật Tâm. Những lần như vậy khi mọi người đã tản đi bằng kiến thức “quản trị kinh doanh” đã từng được đào tạo thời hiện đại mà gần xa nhắc nhở bà nội, khiến công việc ngày càng suôn sẻ. Về Khoa đại nương cũng chủ động để Nhật Tâm nghe chuyện buôn bán nhiều hơn.
Tính tình của Nhật Tâm cũng được coi là cổ quái, nhưng vì là đại tiểu thư, ngay cả Khoa đại nương cũng chưa từng một lời mắng mỏ, lại dung túng cho nàng trong mọi chuyện nên mọi người chỉ đều im lặng mà không dám thắc mắc. Trong nhà Nhật Tâm thích ăn mặc đẹp thanh thoát nữ nhi, nhưng chỉ cần ra phố sẽ ăn mặc như một tiểu công tử.
Mỗi ngày Nhật Tâm và Trương Cảnh đều đi ra phố cùng một vài giai nhân võ công cao cường, dạo này phần lớn thời gian Trương Cảnh không ở bên Nhật Tâm cũng đều giành cho việc luyện võ, có điều kì lạ là Trương Cảnh trời sinh thiên bẩm võ công, nội lực phi phàm. Học võ rất nhanh trở nên tinh thông. Nhật Tâm thì chú tâm luyện linh lực hơn là võ công. Mặt khắc một nữ nhi 4 tuổi học võ công sớm như vậy cũng chẳng ai muốn dạy nàng.
Năm nay mùa đông đến sớm, tuyết đã bắt đầu rơi, hôm nay 2 đứa trẻ bọn lại cùng gia đinh ra phố, trên đường đi dân tị nạn kéo đến không ít, năm nay hết hạn hán rồi lũ lụt, tiếp theo là mùa đông đến sớm, nhiều người phải bỏ xứ mà đi trong cảnh màn trời chiếu đất. Cảnh tượng này khiến nàng thầm thương cảm, nền nông nghiệp lạc hậu phụ thuộc quá nhiều vào thiên nhiên khiến cho cuộc sống người nông dân quả thật quá bấp bênh. Biết trước như vậy nên bọn họ cũng ko dám ăn mặc quá khoa trương.
Đi được chưa xa trước mặt nàng là một cậu bé tầm 7 tuổi, người gầy còm, da dẻ xanh xao, đang treo bán thân mai táng cho cho cha. Đôi mắt cậu ta lanh lợi, mày rậm thể hiện một con người trượng nghĩa đáng tin.
Nàng đừng gần đó tiếp tục quan sát cậu bé. Xa xa có một tú bà đi tới, sau khi liếc ngang dọc bắt đầu kì kèo. Trên bảng cậu bé bán thân với giá 5 đống (100 xu=1đồng, 100 đồng= 1 bạc, 100 bạc=1vàng). Thật ra 5 đồng cũng chỉ đủ mua cái hòm thường, bài vị và nhang hương giấy tiền. Tóm lại là chỉ đủ mua vật dụng cho một cái đám tang đớn giản nhất chứ ko đủ thuê người cho bất cứ chuyện gì.
Khi mụ tú bà vừa định móc hầu bao trả giá 5 đồng. Thì 1 bạc đã bay vào trong tô. Từ phía xa, thu hút nhiều ánh nhìn, một tiểu công tử 4 tuồi ung dung bước tới. “Người nay ta mua”.
-Oắt con, từ đâu phá hỏng chuyện tốt của ta? Người là ta nhìn thấy trước.
-Hắn ngồi đây đã là ngày thứ 2, ở đây ai có mắt cũng nhìn thấy, nhìn đã là của ngươi sao. Mặc khác ngươi chưa trả tiền lấy gì nói là quyết định mua.
Mụ bà đanh đá tính giơ tay lên tát tiểu công tử nhỏ bé kia, ngay lập tức đã bị gia đinh chặn lại. Nghĩ kèo này “chơi” không lại mụ đành hậm hực bước đi. Mụ rời đi thì 2 tiểu công tử kia cũng quay lưng đi. Tên nhóc kia vội gọi với theo. “Xin chủ nhân cho biết quý tánh đại danh”. Chưa nói dứt câu, Nhật tâm đã lên tiếng: “Không cần! Phủ ta nhiều người rồi, an táng tốt cho cha, phần còn lại ngươi tùy nghi sử dụng, trân trọng bản thân sống cho tốt”. Nói xong bọn họ tiếp tục đi ko quay đầu nhìn lại.
“Tại sao muội lại giúp hắn”. Trương Cảnh thắc mắc trong giọng nói có chút khó chịu. “Thấy hắn là người có khí chất nên muội không muốn bị làm hỏng trong tay một tú bà thôi. Gọi là thương xót. Giúp 1 người tích thêm chút công đức cho Khoa gia”.
Vài ngày sau, Nhật Tâm cùng bà nội xuống phố thu tiền. Vì cùng đi kiệu với bà nên Nhật Tâm ăn mặc đúng kiểu lộng lẫy của một tiểu thư phú hộ. Nàng bước xuống kiệu đi vào một tửu lầu. Bị thu hút bởi những đồ thủ công tinh xảo bên ngoài Nhật Tâm dừng lại ngắm nhìn chọn lựa.
Chưa được một lúc lâu, thì tiểu tử ngày nào đã bước lại, gọi nhẹ nhàng “Chủ tử”.
-Ngươi, sao lại ở đây? An táng xong chưa?--- Nhật Tâm ngạc nhiên.
-Đây là tiền thừa 95 đồng, gửi lại cho chủ tử--- Hắn đưa cho Nhật Tâm một túi tiền đồng. Nhìn hắn bây giờ cũng quần rách áo vá, nhưng có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
-Đưa ta làm gì?—Nhật Tâm ngạc nhiên hỏi. Thật ra nàng cũng quên mất bây giờ nàng chính là thân phận nữ nhi lại là tiểu thư độc nhất của Khoa gia, người người đang ra sức dò xét.
-nô tài bán thân với giá 5 đồng, người đưa 1 bạc nên còn dư 95 đồng.—Hắn ôn tồn mỉm cười trả lời. Đưa tay gãi gãi cái đầu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
-Không cần trả lại, cũng ko cần đi theo ta, ta ko phải chủ tử của ngươi, phủ ta đủ người rồi. Trừ khi ngươi muốn làm nam sủng của ta. Trông diện mạo cũng ko tồi. – Nhật Tâm chỉ vui miệng trêu chọc, nhìn tiểu tử trước mặt tuy quần rách ao và nhưng vẫn ko che được khí chất, mắt sáng, mũi thẳng cao, răng trắng, mày rậm lớn lên sẽ khiến nhiều nữ tử si mê.
Nhật Tâm nàng nói xong, cũng là lúc bà nội nàng bước ra. Thật ra bà đã nghe toàn bộ câu chuyện. Cũng ko rõ vì nguyên nhân gì nhưng Khoa đại nương thực sự rất cưng chiều đứa cháu gái này. Bà nội cùng Nhật Tâm cùng bước lên kiệu.
Khoa đại nương lúc đi ngang qua tiểu tử kia cũng đưa mắt lướt qua một lượt rồi nói nhỏ chỉ 2 người họ nghe “diện mạo không tồi”.
Nhật Tâm cũng không ngờ khi kiệu khởi hành thì theo sau là hình ảnh của một cậu bé 7 tuổi 2 má đó bừng lâu lâu lại mỉm cười đi sát sau kiệu.
Nàng lại không ngờ đó trở thành xú danh của mình. Tiểu thư khoa gia 5 tuổi đã bỏ 100 đồng tranh với tú bà đem về 1 nam sủng. Nàng cũng có chút buồn rầu nhưng thấy Khoa đại nương không phản ứng gì với tin đồn nên cũng vứt qua sau ót.
Khoa đại nương ngày hôm đó đã gọi tiểu tử vào phòng dò hỏi một lúc lâu. Còn về Nhật Tâm cũng hứng thú với tiểu tử này, do mặt hắn mỗi lần ngượng đều đỏ lên rất rõ khiến nàng lại càng thích trêu chọc. Dù sao đối với nàng tiểu tử này chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc ưa xấu hổ, cộng thêm được Khoa gia nuông chiều nàng càng tự tung tự tác.
Nhiều lúc nàng xộc thẳng vào phòng lúc hắn đang thay đồ, rồi cứ ngang nhiên mà nhìn ngó, mặc cho tên kia khuôn mặt biến hóa đủ màu. Nàng chỉ là trêu chọc tò mò, nhưng những điều nàng làm đã khiến cho Dương An tiểu tử kia tin chắc mình chính là một nam sủng, dù cho Nhật Tâm ko hề nghĩ vậy.
Không giống với Nhật Tâm và Khoa đại nương Trương Cảnh cảm thấy không vui chút nào, trong lòng cảm thấy bức bối không yên, hắn thường gây với Dương An, cả hai đánh nhau dường như mỗi ngày. Khoa đại nương coi Dương An chính là nam sủng của cháu gái mình nên cũng cho học võ chung với Trương Cảnh, 2 người họ ngày ngày đánh đấm ko ai nhường ai, cả 2 ngang sức bất phân thắng bại. Ngày qua ngày lại vô tình thành cùng nhau rèn luyện, học rất nhanh tiến bộ không ít. Các sư phụ đều khen bọn họ là thần đồng võ học.
Nửa tháng sau, đó là một ngày nắng nhạt, những cánh hoa ngọc lan tỏa mùi hương thơm ngát, một cậu bé trắng trẻo trầm ngâm đĩnh đạc trong bộ lam y bước vào hoa viên. Trước mắt cậu là một cô bé 3 tuổi đang đùa nghịch với những chú bướm. Cảnh tượng đó làm cậu bé 5 tuổi đó ngẩn ra một lúc.
“Tâm nhi” có tiếng gọi cô bé dừng động tác, quay người chạy về phía có tiếng gọi “bà nội”. Nụ cười rạng ngời đó không biết vì sao lại hằn sâu vào trong tâm trí của cậu bé kia. Cậu vẫn im lặng đứng nhìn cô bé Nhật Tâm đang chạy đến ôm chầm Khoa đại nương.
“Tâm nhi để ta giới thiệu với con đây là Trương Cảnh anh họ xa của con, từ nay sẽ chung sống cùng với chúng ta. Còn đây là Khoa Nhật Tâm cháu nội của ta. Hi vọng 2 đứa sẽ hòa thuận thương yêu nhau như anh em ruột thịt”. Khoa đại nương giới thiệu hai người với nhau.
Sau một hồi chào hỏi xã giao, Nhật tâm nhanh chóng đưa vị Trương đại ca 5 tuổi này đi dạo quanh khu nhà, tươi tỉnh giới thiệu đến từng ngóc ngách mà không hề nhận ra đôi lúc đối phương thẫn thờ nhìn mình.
Thời gian cứ thế trôi qua. Thấm thoắt cũng đã hơn 1 năm. Phần lớn thời gian Nhật Tâm quanh quẩn bên bà, vì là một đứa trẻ ngoan nên mọi người cũng không chú ý lắm vẫn thường bàn về công việc buôn bán của Khoa gia khi có mặt Nhật Tâm. Những lần như vậy khi mọi người đã tản đi bằng kiến thức “quản trị kinh doanh” đã từng được đào tạo thời hiện đại mà gần xa nhắc nhở bà nội, khiến công việc ngày càng suôn sẻ. Về Khoa đại nương cũng chủ động để Nhật Tâm nghe chuyện buôn bán nhiều hơn.
Tính tình của Nhật Tâm cũng được coi là cổ quái, nhưng vì là đại tiểu thư, ngay cả Khoa đại nương cũng chưa từng một lời mắng mỏ, lại dung túng cho nàng trong mọi chuyện nên mọi người chỉ đều im lặng mà không dám thắc mắc. Trong nhà Nhật Tâm thích ăn mặc đẹp thanh thoát nữ nhi, nhưng chỉ cần ra phố sẽ ăn mặc như một tiểu công tử.
Mỗi ngày Nhật Tâm và Trương Cảnh đều đi ra phố cùng một vài giai nhân võ công cao cường, dạo này phần lớn thời gian Trương Cảnh không ở bên Nhật Tâm cũng đều giành cho việc luyện võ, có điều kì lạ là Trương Cảnh trời sinh thiên bẩm võ công, nội lực phi phàm. Học võ rất nhanh trở nên tinh thông. Nhật Tâm thì chú tâm luyện linh lực hơn là võ công. Mặt khắc một nữ nhi 4 tuổi học võ công sớm như vậy cũng chẳng ai muốn dạy nàng.
Năm nay mùa đông đến sớm, tuyết đã bắt đầu rơi, hôm nay 2 đứa trẻ bọn lại cùng gia đinh ra phố, trên đường đi dân tị nạn kéo đến không ít, năm nay hết hạn hán rồi lũ lụt, tiếp theo là mùa đông đến sớm, nhiều người phải bỏ xứ mà đi trong cảnh màn trời chiếu đất. Cảnh tượng này khiến nàng thầm thương cảm, nền nông nghiệp lạc hậu phụ thuộc quá nhiều vào thiên nhiên khiến cho cuộc sống người nông dân quả thật quá bấp bênh. Biết trước như vậy nên bọn họ cũng ko dám ăn mặc quá khoa trương.
Đi được chưa xa trước mặt nàng là một cậu bé tầm 7 tuổi, người gầy còm, da dẻ xanh xao, đang treo bán thân mai táng cho cho cha. Đôi mắt cậu ta lanh lợi, mày rậm thể hiện một con người trượng nghĩa đáng tin.
Nàng đừng gần đó tiếp tục quan sát cậu bé. Xa xa có một tú bà đi tới, sau khi liếc ngang dọc bắt đầu kì kèo. Trên bảng cậu bé bán thân với giá 5 đống (100 xu=1đồng, 100 đồng= 1 bạc, 100 bạc=1vàng). Thật ra 5 đồng cũng chỉ đủ mua cái hòm thường, bài vị và nhang hương giấy tiền. Tóm lại là chỉ đủ mua vật dụng cho một cái đám tang đớn giản nhất chứ ko đủ thuê người cho bất cứ chuyện gì.
Khi mụ tú bà vừa định móc hầu bao trả giá 5 đồng. Thì 1 bạc đã bay vào trong tô. Từ phía xa, thu hút nhiều ánh nhìn, một tiểu công tử 4 tuồi ung dung bước tới. “Người nay ta mua”.
-Oắt con, từ đâu phá hỏng chuyện tốt của ta? Người là ta nhìn thấy trước.
-Hắn ngồi đây đã là ngày thứ 2, ở đây ai có mắt cũng nhìn thấy, nhìn đã là của ngươi sao. Mặc khác ngươi chưa trả tiền lấy gì nói là quyết định mua.
Mụ bà đanh đá tính giơ tay lên tát tiểu công tử nhỏ bé kia, ngay lập tức đã bị gia đinh chặn lại. Nghĩ kèo này “chơi” không lại mụ đành hậm hực bước đi. Mụ rời đi thì 2 tiểu công tử kia cũng quay lưng đi. Tên nhóc kia vội gọi với theo. “Xin chủ nhân cho biết quý tánh đại danh”. Chưa nói dứt câu, Nhật tâm đã lên tiếng: “Không cần! Phủ ta nhiều người rồi, an táng tốt cho cha, phần còn lại ngươi tùy nghi sử dụng, trân trọng bản thân sống cho tốt”. Nói xong bọn họ tiếp tục đi ko quay đầu nhìn lại.
“Tại sao muội lại giúp hắn”. Trương Cảnh thắc mắc trong giọng nói có chút khó chịu. “Thấy hắn là người có khí chất nên muội không muốn bị làm hỏng trong tay một tú bà thôi. Gọi là thương xót. Giúp 1 người tích thêm chút công đức cho Khoa gia”.
Vài ngày sau, Nhật Tâm cùng bà nội xuống phố thu tiền. Vì cùng đi kiệu với bà nên Nhật Tâm ăn mặc đúng kiểu lộng lẫy của một tiểu thư phú hộ. Nàng bước xuống kiệu đi vào một tửu lầu. Bị thu hút bởi những đồ thủ công tinh xảo bên ngoài Nhật Tâm dừng lại ngắm nhìn chọn lựa.
Chưa được một lúc lâu, thì tiểu tử ngày nào đã bước lại, gọi nhẹ nhàng “Chủ tử”.
-Ngươi, sao lại ở đây? An táng xong chưa?--- Nhật Tâm ngạc nhiên.
-Đây là tiền thừa 95 đồng, gửi lại cho chủ tử--- Hắn đưa cho Nhật Tâm một túi tiền đồng. Nhìn hắn bây giờ cũng quần rách áo vá, nhưng có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
-Đưa ta làm gì?—Nhật Tâm ngạc nhiên hỏi. Thật ra nàng cũng quên mất bây giờ nàng chính là thân phận nữ nhi lại là tiểu thư độc nhất của Khoa gia, người người đang ra sức dò xét.
-nô tài bán thân với giá 5 đồng, người đưa 1 bạc nên còn dư 95 đồng.—Hắn ôn tồn mỉm cười trả lời. Đưa tay gãi gãi cái đầu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
-Không cần trả lại, cũng ko cần đi theo ta, ta ko phải chủ tử của ngươi, phủ ta đủ người rồi. Trừ khi ngươi muốn làm nam sủng của ta. Trông diện mạo cũng ko tồi. – Nhật Tâm chỉ vui miệng trêu chọc, nhìn tiểu tử trước mặt tuy quần rách ao và nhưng vẫn ko che được khí chất, mắt sáng, mũi thẳng cao, răng trắng, mày rậm lớn lên sẽ khiến nhiều nữ tử si mê.
Nhật Tâm nàng nói xong, cũng là lúc bà nội nàng bước ra. Thật ra bà đã nghe toàn bộ câu chuyện. Cũng ko rõ vì nguyên nhân gì nhưng Khoa đại nương thực sự rất cưng chiều đứa cháu gái này. Bà nội cùng Nhật Tâm cùng bước lên kiệu.
Khoa đại nương lúc đi ngang qua tiểu tử kia cũng đưa mắt lướt qua một lượt rồi nói nhỏ chỉ 2 người họ nghe “diện mạo không tồi”.
Nhật Tâm cũng không ngờ khi kiệu khởi hành thì theo sau là hình ảnh của một cậu bé 7 tuổi 2 má đó bừng lâu lâu lại mỉm cười đi sát sau kiệu.
Nàng lại không ngờ đó trở thành xú danh của mình. Tiểu thư khoa gia 5 tuổi đã bỏ 100 đồng tranh với tú bà đem về 1 nam sủng. Nàng cũng có chút buồn rầu nhưng thấy Khoa đại nương không phản ứng gì với tin đồn nên cũng vứt qua sau ót.
Khoa đại nương ngày hôm đó đã gọi tiểu tử vào phòng dò hỏi một lúc lâu. Còn về Nhật Tâm cũng hứng thú với tiểu tử này, do mặt hắn mỗi lần ngượng đều đỏ lên rất rõ khiến nàng lại càng thích trêu chọc. Dù sao đối với nàng tiểu tử này chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc ưa xấu hổ, cộng thêm được Khoa gia nuông chiều nàng càng tự tung tự tác.
Nhiều lúc nàng xộc thẳng vào phòng lúc hắn đang thay đồ, rồi cứ ngang nhiên mà nhìn ngó, mặc cho tên kia khuôn mặt biến hóa đủ màu. Nàng chỉ là trêu chọc tò mò, nhưng những điều nàng làm đã khiến cho Dương An tiểu tử kia tin chắc mình chính là một nam sủng, dù cho Nhật Tâm ko hề nghĩ vậy.
Không giống với Nhật Tâm và Khoa đại nương Trương Cảnh cảm thấy không vui chút nào, trong lòng cảm thấy bức bối không yên, hắn thường gây với Dương An, cả hai đánh nhau dường như mỗi ngày. Khoa đại nương coi Dương An chính là nam sủng của cháu gái mình nên cũng cho học võ chung với Trương Cảnh, 2 người họ ngày ngày đánh đấm ko ai nhường ai, cả 2 ngang sức bất phân thắng bại. Ngày qua ngày lại vô tình thành cùng nhau rèn luyện, học rất nhanh tiến bộ không ít. Các sư phụ đều khen bọn họ là thần đồng võ học.
Danh sách chương