Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 89 ✻

Quả thực cảm xúc của Vưu Thần đều phụ thuộc hoàn toàn vào từng cử chỉ và hành động của Vưu Chiếu Hy.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, việc này nghiễm nhiên trở thành một thói quen của y, không thể thay đổi được.

Cũng giống như hiện tại, nụ cười của cậu cũng khiến cho tâm tình y thay đổi lên xuống khó lường.

Vưu Chiếu Hy nói xong còn rất tỉ mỉ quan sát biểu tình trên gương mặt lãnh đạm của Vưu Thần. Thấy y không có vẻ gì gọi là tức giận hay tự ái, cậu mới thầm thở nhẹ một tiếng ở trong lòng.

Bàn tay hơi rụt lại, Vưu Chiếu Hy nói, "Từ khi tỉnh dậy đến giờ, em cũng chưa được uống một ngụm máu nào... Em hơi khát."

Tầm mắt Vưu Thần hơi chuyển động. Y nhìn qua bàn tay của cậu một chút rồi mới bình tĩnh suy nghĩ về câu nói kia.

Từ lúc giành lại được sự sống cho cậu đến bây giờ, y thật sự chưa cho cậu uống một ngụm máu nào. Mọi chuyện vốn không phải là tự nhiên mà thế, đương nhiên đều có lý do riêng của nó cả.

Vưu Thần hơi trầm mặc rồi đứng dậy, "Tạm thời em vẫn chưa dùng được máu đâu. Chỉ có cách tiêm thuốc bổ vào người em để cơ thể không bị mất sức thôi."

Vưu Chiếu Hy không hiểu lắm, ngước mắt nhìn y một cái.

Không phải tất cả ma cà rồng đều phải dùng máu thay cho thức ăn nước uống sao? Nếu như chỉ có thuốc bổ tiêm vào người thì hơi lạm dụng rồi đấy nhỉ? "Tại sao vậy?" Cậu khó hiểu nên hỏi lại.

Dường như chuyện này Vưu Thần không có hứng thú nhắc đến, y lãnh đạm nói, "Chỉ là lúc cấp cứu cho em, tôi có dùng một loại thuốc mạnh. Hiện tại thuốc đó cũng chưa tan hết, vì vậy chưa thể tiếp nhận máu."

Lời giải thích này nghe qua khá hợp lý, nên Vưu Chiếu Hy cũng chậm rãi gật đầu.

Sau đó cậu đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác đầu hơi váng, chân cũng loạng choạng, suýt thì ngã xuống đất.

"Em...vào nằm nghỉ một chút." Lời này tuôn ra, rất nhanh bị bầu không khí im lặng nuốt chửng.

"Ừm. Có gì cứ gọi tôi."

Vưu Thần nói xong cũng nhanh chóng xoay người lại, tấm lưng cao lớn hướng về phía của cậu.

Vưu Chiếu Hy đỡ lấy trán mình, hít sâu vào một hơi rồi quay người, vịn tay lên nắm cửa. Khi cậu vừa mới đẩy cửa ra được một khoảng thì hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, thay vào là một tầng bóng tối.

Cơ thể cũng trở nên vô lực nghiêng sang một bên.

Tiếng động dội đến mạnh mẽ khiến cho Vưu Thần cũng phải giật khẽ người quay đầu lại. Nhìn thấy Vưu Chiếu Hy nằm ngất trên bậc tam cấp, chân mày của y lập tức nhíu chặt lại.

"Tiểu Hy!" Y không kìm chế được gọi lớn một tiếng, bước chân cũng nhanh chóng đi đến.

Vưu Thần ôm cậu trong tay, rất nhanh đã đỡ lên.

"Tiểu Hy? Em có nghe tôi nói không?"

Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại, thật sự không thể nghe thấy những tiếng gọi của y.

Cánh tay buông lõng hai bên, hoàn toàn không có nửa tia hy vọng rằng cậu chỉ bị ngất đi một chút.

Vưu Thần cẩn thận đặt cậu lên giường, sau đó nhanh chóng kiểm tra thể trạng của cậu.

Nhịp tim vẫn đập bình thường.

Thân nhiệt cũng không thay đổi.

Thế nhưng cậu lại bị ngất đi một cách đột ngột như vậy.

Vưu Thần nhấc cổ tay của cậu lên, tiêm vào một loại thuốc bổ mạnh hơn. Thuốc ngấm vào trong từng tế bào, nhanh chóng hồi phục lại thể trạng cho cậu.

Xong việc, y mới đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Mỗi khi y lo lắng căng thẳng về một việc, trong lòng bàn tay đều sẽ có chiếc bật lửa màu xám bạc.

Âm thanh nắp bật ra đóng vào khe khẽ vang lên giữa gian phòng tĩnh lặng.

Vưu Thần ôm hai tay trước ngực, khuôn mặt nghiêm nghị tựa hồ đang nghĩ đến một việc gì đó. Lát sau, y chậm rãi vén rèm sang một góc, tầm nhìn vừa vặn thu vào một vệt sáng màu đỏ xuất hiện trên bầu trời.

Híp mắt lại, Vưu Thần biết rõ vệt sáng đó có ý nghĩa gì, nắp bật lửa cũng dứt khoát đóng vào một tiếng.

Quay người lại, Vưu Thần đi nhanh đến giường, cẩn thận ôm lấy Vưu Chiếu Hy trên tay rồi rời khỏi phòng thực nghiệm.

Khi cửa phòng thực nghiệm mở ra rồi đóng lại, mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một đứa trẻ.

Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy trong tay đi được một quãng thì cửa phòng thực nghiệm lại bị mở ra rồi đóng vào.

Ấn nút trên thang máy, Vưu Thần trầm mặc chờ đợi.

Vưu Chiếu Hy trong tay y vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, nhịp thở tương đối bình ổn. Rất giống như một giấc ngủ bình thường của mọi ngày.

Thang máy di chuyển từ trên xuống, nhanh chóng đinh một tiếng, mở ra.

Lúc Vưu Thần bước vào, phía sau bất chợt truyền đến tiếng bước chân chậm rãi đi đến.

Thính giác của y cũng rất nhạy bén, vừa nghe liền nhận ra sau lưng mình là ai.

Sau khi bước vào thang máy, Vưu Thần lãnh đạm xoay người lại, còn cố ý đứng gần cửa thang máy để cho người kia đuổi theo kịp.

Từ đằng xa, một đứa trẻ cao chưa đến một mét ngước mắt nhìn Vưu Thần, đôi chân nhỏ bỗng tăng tốc độ. Khi gần đến thang máy, nó mới giảm cước bộ, chậm rãi đi vào bên trong.

Lúc này trong thang máy có đến ba người.

Đứa trẻ với mái tóc hung đỏ, đôi mắt nhỏ, đuôi mắt lại kéo dài, đặc biệt chiếc mũi hơi khoằm xuống một chút. Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn sẽ thấy nó rất đáng yêu.

Thang máy chậm rãi di chuyển.

Vưu Thần ôm chặt Vưu Chiếu Hy trong tay, đôi mắt không liếc nhìn chỗ khác, lãnh đạm lên tiếng, "Đã chịu lộ diện rồi sao?"

Đứa trẻ bên cạnh nghe thấy liền hiểu ý tứ của người kia. Nó hơi hạ mi mắt, không rõ đang nhìn cái gì. Một lúc sau mới chịu ngẩng đầu lên, đáp lại:

"Đại Thần, ngài hãy ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn..."

Vưu Thần không hiểu lắm, đành hạ tầm mắt nhìn qua đứa trẻ bên cạnh mình.

Đứa trẻ vẫn không nhìn y, hai bàn tay ở hai bên hơi nắm chặt lại, đôi mắt trong bóng tối sáng lên, "Cậu ấy sẽ gặp chuyện không hay."

Chân mày y ngay lập tức nhíu lại, ngón tay cũng bất giác bám chắc vào người Vưu Chiếu Hy hơn.

Trầm mặc chốc lát, y nói, "Cụ thể hơn."

Đứa trẻ dường như không thể nói quá nhiều, mi mắt cụp xuống, trông bất lực và buồn bã.

"Tôi không thể nói quá chi tiết, xin lỗi ngài."

Khi Vưu Thần định nói tiếp thì cửa thang máy mở ra, đại sảnh lúc này không có một bóng người nào. Ánh sáng ở ngoài đường rọi vào thành một đường thẳng dài hẹp.

Cửa thang máy ở phía sau đóng lại rất nhanh.

Mà đứa trẻ kia cũng trong nháy mắt đã từ một con người hóa thành một chú sóc nâu, nhanh chóng đuổi theo phía sau Vưu Thần ra đến ngoài cổng.

...

Khi trở về đến nhà thì cũng đã gần rạng sáng.

Vưu Thần cẩn thận ôm lấy Vưu Chiếu Hy đi vào nhà chính. Lúc y bước vào đã nhanh chóng nhìn thấy Vưu San từ phòng bếp đi lên.

Trong tay cô là một ly thủy tinh sẫm màu, hình dáng ẩn trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Nâng mắt nhìn lên, Vưu San nhận ra anh trai mình, đôi mắt không khỏi trừng lớn.

"Anh Cả?"

Vưu Thần liếc nhìn cô một cái rồi bảo, "Em đợi anh ở bên ngoài phòng Tiểu Hy một chút."

Ngụm máu còn ở cổ họng chưa kịp trôi xuống, Vưu San lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng của Vưu Thần đang từng bước đi lên cầu thang, trong lòng cô không khỏi thắc mắc nhiều thứ.

Khi vào trong phòng rồi, Vưu Thần cẩn thận đặt Vưu Chiếu Hy lên giường. Sau đó y quay sang tìm kiếm Tiểu Uyển, rất nhanh liền phát hiện nó đang đứng ngay dưới chân giường.

"Đóng cửa sổ lại giúp tôi."

Tiểu Uyển ở bên cạnh nghe được, bèn nhanh chân phóng lên bệ cửa sổ, dùng đôi tay bé bé của mình kéo kín rèm lại.

Vưu Thần chỉnh lại tấm chăn cho cậu, sau đó mới nhìn sang phía của Tiểu Uyển.

Lúc này, Tiểu Uyển lại hóa thành đứa trẻ tóc hung đỏ khi nãy. Nó đứng cạnh bệ cửa sổ, chăm chú quan sát Vưu Thần.

Một lúc sau, Tiểu Uyển chủ động lên tiếng, "Ngài không ngạc nhiên khi thấy tôi lộ diện sao?"

Vưu Thần lãnh đạm nhìn nó, "Có thứ gì mà tôi không biết? Chỉ là vẫn chưa hiểu được, vì sao cậu phải giả dạng thành sóc nâu."

Tiểu Uyển kiễng chân, hai bàn tay chắp sau lưng, đung đưa.

"Vì...tôi chưa muốn lộ diện thôi. Thật ra thì, tôi không đủ sức để hóa thành con người lâu được. Khi nãy vì muốn nói cho ngài biết trước một số chuyện nên đành hóa thân một chút."

Vưu Thần nghe đến đây, khóe môi hơi rướn lên, "Cậu rất quan tâm đến Tiểu Hy."

Bỗng dưng nghe một câu này làm cho cả người Tiểu Uyển run bần bật. Tóc gáy hơi dựng lên, nó tròn mắt nhìn Vưu Thần, giọng nói mang theo chút vội vã:

"Không, không đâu. Ngài đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ là quan tâm cậu ấy như một người chủ nhân thôi."

"Ngay cả cậu cũng nghĩ tôi sẽ làm gì hm?"

Tiểu Uyển đáng thương nuốt nước bọt, mũi hít hít, "Khó trách khi ngài quá yêu cậu ấy..."

Nụ cười bên khóe môi y lúc này chợt tắt ngấm.

Vưu Thần cảm thấy Tiểu Uyển này có đôi mắt rất tinh tường, dường như mọi sự việc nó đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ có điều là nó muốn nói ra hay không mà thôi.

Hít vào một ngụm khí lạnh, Vưu Thần trầm mặc đứng dậy, có ý muốn rời khỏi phòng.

Trước khi rời đi, y cũng không quên dặn dò Tiểu Uyển, "Phiền cậu trông Tiểu Hy trong những lúc không có tôi."

Tiểu Uyển lần này đã thả lõng tinh thần hơn, đầu nhỏ gật gù gật gù ngoan ngoãn.

Nói xong, Vưu Thần nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Trước cửa phòng là Vưu San đang im lặng chờ đợi.

Không rõ cô đã nghe được những gì ở bên trong, nhưng nét mặt hiện tại vẫn bình thường không có gì bất ổn.

Vưu Thần nâng mắt nhìn cô, "Sáng hôm nay em có đi làm không?"

Vưu San lắc nhẹ đầu, "Không có. Em đang giải quyết một số công việc tại nhà. Sao vậy anh?"

"Chỉ định nhờ em trông chừng Tiểu Hy dùm. Có một vài liều thuốc anh để trong phòng, em biết tiêm thuốc mà đúng không?"

Ngày trước Vưu San có phụ giúp cho một phòng bác sĩ tư nhân, mấy kỹ năng này cô đã được học qua rồi.

Khẽ gật đầu, cô nói, "Vâng, nhưng sao phải tiêm thuốc bổ thế anh? Tiểu Hy không dùng được máu à?"

Vưu Thần lại trầm mặc khi nhắc đến việc này.

Giữa hành lang im ắng bất chợt nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của y.

"Tuyệt đối trong ngày hôm nay, không để Tiểu Hy đụng đến máu, đã nhớ?"

Vưu San trong lòng có thêm một số câu hỏi, nhưng không câu nào là cô dám hỏi cả.

Ngậm ngùi gật đầu, cô đáp, "Vâng, em nhớ rồi. Nếu Tiểu Hy mệt hay đói thì em cứ tiêm cái kia đúng không?"

"Ừm."

Vưu Thần rời đi, Vưu San vẫn còn theo dõi bóng dáng của y.

Trong lòng cô không khỏi thốt ra một câu: Những chuyện xoay quanh Tiểu Hy lúc nào cũng khó hiểu như vậy.

...

Sáng hôm sau, đồng hồ điểm tám giờ.

Vưu Chiếu Hy đêm hôm qua có lẽ vì kiệt sức nên đã ngất đi một quãng thời gian khá dài.

Khi tỉnh dậy, cậu đã không còn nhìn thấy phòng thực nghiệm hay là Vưu Thần đâu nữa. Thay vào đó là Tiểu Uyển đang nằm ở chiếc lồng thân thương của nó.

Vưu Chiếu Hy chống tay ngồi dậy, liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì phát hiện có vài lọ thuốc không có nhãn dán. Cậu mơ hồ nghĩ đến những loại thuốc lậu nguy hiểm giết người, lòng không khỏi run lên.

Tựa lưng vào thành giường, Vưu Chiếu Hy nuốt một ngụm nước bọt, thay cho máu.

Cổ họng cậu khát thực sự, đến mức giọng nói cũng trở nên khàn đi.

Trong lúc cậu xoay người muốn bước xuống giường thì ngoài cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.

Ngẩng đầu nhìn về phía đó, Vưu Chiếu Hy nói, "Vào đi."

Người ở bên ngoài nghe thấy lập tức cười khẽ một tiếng. Bàn tay trắng nhợt chạm lên tay nắm cửa, nhanh chóng xoay một vòng rồi bước vào trong.

Vưu Chiếu Hy đã đứng dậy được rồi, lúc nâng mắt nhìn người vừa bước vào phòng mình, ánh mắt lập tức đanh lại.

Giọng điệu đi kèm cũng lạnh lùng khó gần, "Chị vào đây làm gì?"

Lang Khiết Liên chỉ thuận tay đẩy nhẹ cánh cửa, sau đó chậm rãi đi về phía cậu một chút.

"Giọng điệu của cậu sao mà khó nghe quá vậy? Nghe nói cậu không được khỏe, tôi là bạn của Vưu Thần, vào thăm một chút thì có vấn đề sao?"

Vưu Chiếu Hy lạnh nhạt nhìn cô, thẳng thừng nói, "Không quan trọng là bạn hay bè, vấn đề là tôi không thích chị bước vào đây."

Lang Khiết Liên nghe đến đây, ánh mắt cũng không thể giả tạo thân thiện hơn được nữa. Cô ôm hai tay trước ngực, đầu nghiêng nhẹ một bên nhìn cậu.

"Xem ra số mạng của cậu cũng dai như vậy. Đến cả máu còn không thể dùng được thì cậu sống để làm gì nữa?"

"Chị cũng là một người nghiên cứu, lẽ nào không biết tôi vì tác dụng phụ của thuốc nên không dùng máu lúc này được sao?"

Lang Khiết Liên hơi sững ra, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện nhảm nhí.

Cô cười lạnh một tiếng, hoàn toàn đem kiến thức của mình chắc nịch đáp:

"Cậu mới là kẻ không biết gì. Thuốc nào vào người cũng sẽ dùng máu được. Vưu Thần sẽ không ngu ngốc đến mức sáng chế ra một loại thuốc kiêng kỵ máu như vậy. Bởi vì chúng ta đều là ma cà rồng."

Dừng lại một chút, cô nhìn cậu bằng một ánh mắt thâm thúy, khóe môi cong lên khiêu khích:

"Trừ khi, cậu bị Vưu Thần lừa rồi."

Quả nhiên nói chuyện cùng với người mình ghét, nửa câu cũng không nghe vô.

Vưu Chiếu Hy cơ thể vẫn còn có chút mệt mỏi, nghe những lời của Lang Khiết Liên càng khiến cho cậu thêm bực bội khó chịu.

"Sao anh ấy phải lừa tôi chứ? Chị thôi nói những lời nhảm nhí nữa đi."

Lang Khiết Liên nhún vai, "Đến cả tình cảm cấm kỵ, Vưu Thần còn dám phạm vào thì lừa cậu có là việc gì đâu chứ?"

Câu nói này nhất thời khiến cho Vưu Chiếu Hy phải đề phòng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lang Khiết Liên, đại ý thâm hận đều có, chỉ hận không thể một lần giết chết cô đi mà thôi.

Tà niệm phút chốc nổi lên lại bị cậu đè xuống.

Vưu Chiếu Hy ghi nhớ lời nói của Vưu Thần, thật sự không muốn vì cảm xúc bộc phát mà làm ra nhiều loại chuyện phải hối hận về sau.

Nhưng giọng điệu của cậu vẫn khó nghe như thường, "Vậy à? Thế hôm nay chị qua đây định cầu xin tôi nhường cho chị tình cảm của anh ấy sao?"

"Cầu xin?" Lang Khiết Liên trừng mắt, giọng cũng cao hơn vì thẹn, "Tao lại phải cầu xin mày hay sao?"

Vưu Chiếu Hy cười lạnh một tiếng, "Quên, cho dù chị có quỳ rạp dưới chân anh ấy thì anh ấy cũng có đếm xỉa đến chị đâu."

"Mày..."

Nhìn thấy Lang Khiết Liên đã giận đến trắng cả mặt, cậu tiếp tục tấn công bằng lời nói, "Mỗi đêm chị mong ngóng anh ấy làm ấm giường cho mình, thì anh ấy lại đang ở bên cạnh tôi từng chút một chăm sóc nâng niu. Nói xem, không phải kết quả đã quá rõ ràng rồi hay sao? Loại người như chị, muốn nếm cũng không thể nếm nổi."

"Vưu Chiếu Hy!" Lang Khiết Liên bất ngờ quát lớn một tiếng.

Vưu Chiếu Hy không đáp lại lời của cô, trực tiếp đi đến, mở cửa phòng ra một khoảng.

"Chị đi ra đi. Nếu không, tôi sẽ gọi người vào tống cổ chị đấy."

Lang Khiết Liên cắn chặt môi mình, bàn tay cũng vì tức giận mà hạ xuống bên cạnh, "Mày đúng là không biết trên dưới gì cả!"

"Phải, vì tôi đâu cần trên dưới nữa. Bây giờ, tôi dưới một người, nhưng trên vạn người. Chị còn có ý kiến gì nữa không? Không thì mời!"

Bả vai Lang Khiết Liên hơi run lên.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị một người nào buông lời khi dễ như vậy. Ngày trước còn đi học, bao nhiêu người đều phải răm rắp nghe theo lời cô. Bởi vì cô là một học sinh ưu tú, thầy cô giáo đều yêu quý, bạn học đều phục tùng theo. Gia thế cũng không hề nhỏ, cho nên việc ra lệnh cho người khác đã trở thành thói quen. Và đương nhiên việc người khác cúi đầu nghe lời cũng đã thành thường lệ.

Nhưng hôm nay, Vưu Chiếu Hy lại luôn miệng khi dễ cô, khi dễ luôn cả tình cảm của cô dành cho Vưu Thần.

Cậu trong mắt cô chính là một cái gai, sau Nhung Vũ.

Nếu loại bỏ được Nhung Vũ rồi thì cậu có là cái thá gì cơ chứ?

Lang Khiết Liên trầm mặc, sau đó bất chợt cười lên một tiếng đầy dã tâm.

"Nếu đã vậy, tao sẽ cho mày hiểu...thế nào là đau đớn."

Vưu Chiếu Hy còn chưa kịp thông suốt lời của cô thì đã cảm nhận được cơ thể mình đau đớn kịch liệt.

Cảm giác này rất quen thuộc. Là loại đau đớn như bị hàng nghìn mũi dao ghim vào da thịt. Là loại cảm giác mà cậu đã từng nếm trải qua.

Lang Khiết Liên dùng một tay khống chế cổ của Vưu Chiếu Hy, sau đó bất ngờ truyền vào người cậu một luồng điện.

Các dây thần kinh đều bị tập kích.

Vưu Chiếu Hy đau đớn quằn quại, không ngừng nhớ đến lần trừng phạt của Sầm Hiểu Phi.

Chính là loại cảm giác này.

Đau đến thấu trời.

Khốn khiếp, dừng tay, dừng tay!!!

Vưu Chiếu Hy không cách nào nói ra bằng miệng, chỉ thống giận gào lên trong lòng mình.

Nhìn thấy sắc mặt của cậu dần thay đổi, Lang Khiết Liên mới dùng lực ném mạnh cậu xuống đất.

Cơ thể cậu trượt trên sàn nhà, sau đó thì va mạnh vào bên cạnh bàn. Từng cú va chạm thân thể liên tục xảy ra khiến cho từng đốt xương cốt trong người cậu cũng muốn đứt gãy.

Vưu Chiếu Hy co người nằm dưới đất, khuôn mặt tái nhợt, da thịt cũng vì luồng điện mà nứt ra.

Tầm nhìn của cậu trở nên một lúc một mơ hồ.

"Sao? Trên vạn người? Thể lực yếu ớt như vậy, còn dám đòi so sánh với ai?"

Lang Khiết Liên từ trên nhìn xuống, nụ cười càng lúc càng thâm hiểm.

Hai bàn tay của cậu trên mặt đất bỗng co lại, gân xanh cũng đã nổi lên.

Tâm trí hiện tại trống rỗng vô cùng.

Loại đau đớn này như những con mọt, cứ từng chút gặm nhấm cơ thể của cậu, từng chút ăn sâu vào trong.

"Dừng tay..." Vưu Chiếu Hy thều thào kêu lên, đồng thời cảm giác được bên trong cơ thể đang có thứ gì chuyển động.

Dòng máu tựa hồ chảy nhanh hơn, nhịp tim cũng đập mạnh hơn.

Vưu Chiếu Hy chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ này. Bên trong cơ thể như có một nguồn năng lượng khác đang sống dậy.

Lang Khiết Liên lúc này ngồi xổm bên cạnh cậu, bàn tay duỗi ra siết chặt cằm cậu, "Dừng tay sao? Tao không thích đấy! Mày bây giờ cũng không làm được gì tao nữa."

Nói xong, Lang Khiết Liên lại dùng lực nâng cả người cậu lên, tách biệt với mặt đất.

Vưu Chiếu Hy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt dần tối lại. Lồng ngực thở một lúc một mạnh hơn.

"Mau dừng tay lại! Tôi nói...chị mau dừng tay lại!"

Trái ngược với từng chữ mà cậu nói, Lang Khiết Liên lại tăng thêm lực đả thương, một lần nữa ném cậu văng vào bệ cửa sổ.

Nhờ vào tiếng động này mà Tiểu Uyển cũng bị đánh thức. Vì hôm qua phải dùng sức hóa thân, nó sẽ ngủ sâu hơn bình thường.

Vưu Chiếu Hy va mạnh vào bệ cửa sổ rồi rơi xuống mặt đất.

Đau đớn liên tiếp khiến cho cậu gần như nổi điên.

Đầu đau nhức, tim đập mạnh, tay chân cũng thoát khỏi sự điều khiển của não bộ, tự ý gồng lên.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng đột nhiên kéo mây xám phủ kín cả khoảng trời lồng lộng.

Ánh sáng bị che khuất, mọi vật đều bị bóng tối bao trùm lên.

"AAA!!!!"

Vưu Chiếu Hy cảm thấy toàn thân đều đau, đau thấu xương tủy.

Cảm giác này là gì? Khốn khiếp, sao lại đau như vậy?

Tay chân của mình bị cái gì vậy?

Đầu của mình sao lại nhức như vậy?

Vưu Chiếu Hy nằm sấp trên mặt đất thống khổ đau đớn, không lâu sau đó hai bàn tay của cậu dần mọc ra móng vuốt bén nhọn. Mu bàn tay cũng biến thành một vật màu trắng.

Lớp da thịt bình thường như con người phút chốc hóa thành một lớp lông màu trắng.

Trắng như tuyết.

Vưu Chiếu Hy một lần nữa gầm lên, cơn đau vẫn tiếp tục tra tấn cậu cho đến khi toàn thân hoàn toàn hóa thành...một con hồ ly.

----

Má Vi: Thật ra tôi nghĩ mọi người đều sớm đoán ra rồi. Nhưng hôm nay tôi chính thức thừa nhận:< ngaoww.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện