Giang Thiện Duy đang định nói giữa hai chúng ta cần gì nói cảm ơn, Khúc Duyệt lại chuyển đề tài: "Nhưng mà, cậu tuyệt đối không thể lơ là với Chi Kỳ, vẫn là câu nói cũ, không có tâm hại người nhưng không thể không có tâm phòng người."
"Ta hiểu rồi." Giang Thiện Duy gật đầu đồng ý, sau khi kể được chuyện giấc mơ cho sư tỷ nghe, cậu rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm, duỗi người, "Vậy ta đi nuôi lớn thảo dược tiếp đây."
"Cho ta bức tranh này nhé, sợ qua một thời gian ta lại quên mất."
"Được."
Khúc Duyệt cùng Giang Thiện Duy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Chi Kỳ đang ngồi trước vườn thuốc quan sát.
Giang Thiện Duy đi tới nói: "Đệ đệ, đệ dưỡng thương tiếp đi."
Chi Kỳ gật đầu, trở vào trong thân thể Giang Thiện Duy.
Ánh mắt Bì Bì theo Chi Kỳ chuyển đến trên người Giang Thiện Duy, cảm thấy mình đã cứu một con sói mắt trắng.
Khúc Duyệt truyền âm hỏi nó: "Ma quân Câu Lê thế nào rồi?"
Bì Bì nhanh nhảu đáp: "Vị tiền bối kia chưa từng bước ra cửa, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Mấy người Quân Thư đâu?"
"Đương nhiên đều đến diễn võ trường, hạng mục đơn đấu đã bắt đầu rồi, các đệ tử trong biệt viện mỗi ngày đều đến đó quan sát học hỏi. Trong thi đấu kiếm đạo, Hạ Cô Nhận đã lọt vào ba vị trí đầu, năm ngày nữa sẽ diễn ra chung kết tranh chức khôi thủ."
"Trục Đông Lưu có đi không?"
"Đi. Nhưng mà tiên sinh, Trục Đông Lưu gần đây rất kỳ lạ, cả ngày thần thần bí bí..."
Khúc Duyệt ngắt lời: "Không cần để ý đến hắn..."
Giờ đây hắn đang tu luyện Thiên Khuyết kiếm, nàng không cần quan tâm đến tâm lý hắn trong chuyện thiên ma, chỉ cầu mong một tháng sau, khi cuộc thi đồng đội diễn ra, hắn không bị thiếu mất một tay hay một chân, bằng không sẽ là phiền phức lớn.
Khúc Duyệt lại truyền âm hỏi Chi Kỳ: "Diệp Thừa Tùng bế quan thật ư?"
"Ta không biết."
Khúc Duyệt hỏi tiếp: "Không phải ngươi có liên lạc với ông ta sao?"
"Ta bị thương rất nặng."
Khúc Duyệt đổi đề tài: "Diệp Thừa Tùng chỉ có tu vi cấp chín, vẫn chưa độ kiếp, nghe nói khi đạt đến đỉnh Độ Kiếp mà cất giữ Quả Hợp Đạo sẽ phải chịu thiên phạt?"
"Phải."
Khúc Duyệt nảy ra một ý, nàng quay đầu dặn dò Bì Bì một số việc, xác định kế hoạch thi đấu với nó rồi trở về Thiên La Tháp.
Pháp trận nằm bên trong phòng tu luyện của Khúc Tống, khi Khúc Duyệt bước vào sắc mặt của anh vẫn còn âm trầm, dáng vẻ như chẳng buồn nói chuyện với nàng.
Khúc Duyệt không vội đi ngay, do dự lấy bức tranh của Giang Thiện Duy ra khỏi vòng trữ vật: "Nhị Ca, huynh từng gặp người này chưa?"
Khúc Tống đảo mắt qua: "Chưa từng."
Khúc Duyệt gấp bức họa lại, đặt trên bàn: "Huynh có thời gian thì đưa Đại Ca xem thử nhé, hỏi huynh ấy có biết người này không."
"Ai vậy?" Khúc Tống nhìn biểu hiện kỳ lạ của Khúc Duyệt.
"Không biết." Khúc Duyệt không muốn các anh nàng lo lắng, nhưng nếu giấc mơ của Giang Thiện Duy thành sự thật, một mình nàng không thể giải quyết, lúc đó các anh sẽ trở tay không kịp, "Giang Quả Tử nằm mơ thấy người trong bức họa này dùng tính mạng của mẹ bức muội gả cho hắn."
"Mẫu thân?" Khúc Tống sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Không thể nào."
"Vì sao không thể?" Khúc Duyệt nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, "Có phải mẹ đã chết rồi?"
"Sao muội lại nghĩ vậy?" Khúc Tống cảm thấy ngoài ý muốn.
"Lúc mẹ sinh muội, vì khó sinh mà đã chết, đúng không?" Khúc Duyệt hỏi ra nghi ngờ tích tụ nhiều năm, "Mọi người nói rằng vì qui định gia tộc của mẹ nên cha phải nuôi con, nhưng mà lúc muội sinh ra, vì năng lực thính giác nên gần như chết đi, cha vì muội lỡ mất thời cơ hợp đạo, lẽ nào ngay cả như thế mẹ vẫn không thèm quan tâm? Trừ khi đã chết rồi, nếu không muội không nghĩ ra lý do nào khác cho sự nhẫn tâm đó của mẹ. Mọi người vẫn luôn gạt muội vì sợ muội tự trách, đúng không?"
Khúc Tống xoa giữa mày, dường như bất đắc dĩ. Thấy mắt nàng đỏ lên, anh vẫy tay: "Lại đây!"
Khúc Duyệt chậm chạp đi đến trước bục đả tọa, nói nhỏ: "Nhị Ca, muội không còn nhỏ nữa, cũng không yếu đuối như mọi người nghĩ."
Khúc Tống giơ tay lên mấy lần, cuối cùng vẫn vỗ vỗ tóc nàng, giọng dịu dàng chưa từng có: "Muội đừng nghĩ lung tung, mẫu thân vẫn sống khỏe. Người có trách nhiệm rất lớn phải gánh trên vai, không giống phụ thân, một thân tán tu* nhẹ nhàng thảnh thơi. Rời đi để muội lại là bất đắc dĩ, mẫu thân tin tưởng phụ thân có năng lực chữa khỏi cho muội. Thêm nữa phụ thân cũng không nói cho mẫu thân biết lúc đó ông cảm nhận được thời cơ hợp đạo."
Tán tu: tự thân tu hành, không dựa vào các thế lực lớn để tu hành, không gia nhập môn phái hay thành lập môn phái nào.
Khúc Duyệt nhìn sâu vào mắt Khúc Tống xem anh có đang nói dối hay không. Không giống.
"Mẫu thân vẫn rất yêu thương chúng ta." Giữa hai huynh muội chưa bao giờ có được khoảnh khắc dịu dàng thế này, Khúc Tống chậm rãi nói: "Chuyện trên đời vốn không phải lúc nào cũng chìu theo ý người. Phụ thân có thể trở thành người đầu tiên bước vào Hợp Đạo ở Hoa Hạ cũng chính vì phần không như ý này."
Khúc Duyệt còn muốn hỏi thêm, Khúc Tống chỉ vào trận pháp: "Đi đi!"
Nàng hiểu tính của anh, chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Giấu diếm nàng, nhất định vì một lý do nào đó, có lẽ ngay cả Tứ Ca và Ngũ Ca cũng không biết rõ chuyện về mẹ.
Khúc Duyệt không tiếp tục truy vấn, thông qua trận pháp rời đi.
Nàng vừa đi, Khúc Tống cầm bức họa kia lên xem lại lần nữa, quả thật chưa từng gặp.
- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad@vymiu1910
Nhân dịp hoàn thành được 100 chương đầu tiên trong đời làm edit, tui xin nói vài lời trong lòng: Nhờ like và view mà các editor mới có động lực để tiếp tục ra chương, ra chương nhanh hơn hoặc edit thêm nhiều truyện hay. Hãy đọc truyện tại nhà chính chủ để các editor biết được việc mình làm có ý nghĩa, truyện mình làm có nhiều người thích mà tinh thần được nâng cao cao. Xin lỗi đã xen ngang quá trình đọc truyện của bạn. Tui không làm phiền nữa, mời bạn đọc tiếp. Có bất ngờ lớn chờ đợi A Duyệt ở Tử Tinh Thành nha! ---
Trong khách điếm ở Tử Tinh Thành.
Khúc Duyệt xuyên qua trận pháp quay về, chân vừa chạm đất, hai mắt chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng động lạ, một cổ lực đạo ào tới muốn bắt trụ xương bả vai nàng. Không chút do dự, Khúc Duyệt rút ngay Tiêu Linh Tiễn, nhằm hướng tiếng động kia rồi chuẩn xác bắn ra một mũi tên. Tiếp theo đó, dây thừng ánh huỳnh quang cũng bay ra, trói chặt tay kẻ tấn công. Tình thế xoay chuyển trong tích tắc, kẻ lẽ ra phải bắt nàng lúc này bị nàng bóp chặt yết hầu.
Đám đồng lõa trong phòng đều sửng sốt hoài nghi không biết nàng có thật chỉ mới cấp năm, tốc độ phản ứng này thật kinh người.
Khúc Duyệt chất vấn: "Các ngươi là ai?"
Trừ con tin trong tay nàng, còn có năm người khác đang khống chế năm pháp sư trận pháp. Năm vị pháp sư đều có tu vi cấp sáu, những kẻ đến tấn công cũng thế. Tuy nhiên các pháp sư không giỏi đấu pháp, đối phương lại đông hơn một người, bị tập kích bất ngờ nên không đánh lại cũng dễ hiểu.
Một vị sư huynh pháp trận cười lạnh nói: "A Duyệt, có người vừa rồi "vô tình" để rơi một chiếc lông vũ màu trắng."
Khúc Duyệt đã nhìn thấy: "Vậy chắc chắn không phải Bạch Vũ vương rồi."
Bị trói chặt, kẻ bị Khúc Duyệt khống chế không thể vận pháp lực, hắn nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi tự bế Khí Hải rồi đi theo bọn ta, bọn ta sẽ bỏ qua cho đồng môn của ngươi, tuyệt không tổn thương một sợi tóc của họ."
Khúc Duyệt nói: "Tin tức rất chính xác, mạng lưới tình báo của các người cũng rất lợi hại, đáng tiếc vì che giấu thân phận của mình mà thuê mấy bạch vũ nhân các người giá họa cho Bạch Vũ vương, cho rằng có thể bắt được ta sao?"
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến Diệp Thừa Tùng, nhưng thông qua Chi Kỳ, Diệp Thừa Tùng ắt đã có hiểu biết nhất định về thực lực của Bộ Đặc Biệt, sẽ không tùy tiện tìm vài bạch vũ nhân cấp sáu hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, còn dễ rút dây động rừng.
"Ngươi nói nhảm cái gì?" Kẻ bị khống chế trong tay Khúc Duyệt hừ lạnh, hắn đã bình tĩnh hơn một chút, "Trong tay ngươi chỉ có một mình ta, trong tay chúng ta có năm người, tự ngươi tính xem ai bị thiệt hơn?"
Khúc Duyệt hỏi: "Các người muốn bắt ta đi đâu?"
"Đi theo chúng ta chẳng phải sẽ biết sao?"
"Nói hay không?" Khúc Duyệt niệm chú, dây thừng càng siết chặt khiến hắn phải hét lên vì đau.
Năm người kia lập tức rút vũ đao, làm động tác sắp chặt đầu các pháp sư trận pháp: "Nha đầu thúi, ngươi tra tấn hắn lần nữa thử xem!"
Khúc Duyệt ngưng niệm chú, sau lần thử vừa rồi, nàng thấy quan hệ giữa mấy người này không tệ, chắc chắn sẽ không hi sinh đồng đội. Hơn nữa, dường như người bị nàng khống chế là trưởng nhóm của họ.
Tử Tinh Thành là địa bàn của Diệp gia, dù đám người này có viện trợ bên ngoài cũng không dám tùy tiện xông vào, một khi bại lộ hành tung, bọn họ ắt gặp xui xẻo.
Tuy nhiên, cấm môn đã bị bọn họ phong bế kín mít, Khúc Duyệt không cách gì truyền âm ra ngoài, Huyễn Ba cũng đang nghỉ ngơi dưới đáy biển không giúp được gì.
Nàng kéo ghế ngồi xuống, tay vẫn bóp chặt cổ con tin: "Để ta suy nghĩ một chút."
Con tin run run nói: "Làm đi! Giết một người trước, cho nàng ta thấy một chút huyết!"
Những người khác chưa kịp phản ứng, chân Khúc Duyệt đã đá ngã hắn, nàng huýt sáo, một lưỡi dao bén ngót vọt ra từ vòng trữ vật, mũi nhọn chống vào lưng hắn: "Dám động đến các sư huynh của ta, ta khoét xương cánh của ngươi trước!"
"Đừng!" Mấy người kia đều hoảng hốt, trong lòng ớn lạnh, nữ tu này tuy nhỏ tuổi nhưng hành động cho thấy là người từng trải, vô cùng sắc bén.
Hai bên giằng co, không ai nhúc nhích.
Mấy tên vũ nhân truyền âm thương thảo đối sách với nhau, gương mặt lo lắng, Khúc Duyệt cùng năm vị pháp sư trận pháp lại bình tĩnh tự nhiên.
Nửa canh giờ sau, ánh sáng trận pháp đột nhiên xuất hiện!
Trước khi mấy tên bạch vũ nhân kịp phản ứng, tất cả họ đều hộc máu rồi ngã xuống đất.
Con tin trong tay Khúc Duyệt trợn tròn mắt: "Làm sao..."
Thật ra trận pháp vẫn luôn mở, đầu kia thông với phòng tu luyện của Khúc Tống, vừa rồi Khúc Duyệt đã mở Nhất Tuyến Khiên báo cho Khúc Tống chạy sang đây cứu người. Vừa rồi nàng giằng co với đám người này chính là để kéo dài thời gian.
Khúc Tống sửa sửa cổ tay áo, giải trừ cấm chế cho năm pháp sư.
Năm người họ liền nói: "Cảm ơn bộ trưởng!"
Khúc Tống: "Ta đến đây để cứu các người, cho nên chi phí cho pháp trận năm người cùng góp vào đi!"
Năm vị pháp sư pháp trận:... Không ngoài ý muốn, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Nói, ai phái các ngươi bắt ta?" Bây giờ Khúc Duyệt có thể tự tin chất vấn.
Không ngờ những người này thật cứng đầu, không chịu nói một lời.
Khúc Tống nhàn nhạt nói: "Để ta mang về bộ thẩm vấn."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không, giao cho Bạch Vũ vương."
Một vị pháp sư nói: "Vậy chẳng khác nào vạch trần chúng ta ư?"
Khúc Duyệt nói: "Chúng ta thiết lập pháp trận dịch chuyển nhỏ chỉ vi phạm tập tục của họ, nhưng không đi ngược với Công ước của Tam Thiên Thế Giới, không sợ. Tuy nhiên, nhị ca không cần lộ diện, năm vị sư huynh áp giải bọn họ đi tìm thành chủ Tử Tinh Thành, trên người các huynh còn dấu vết pháp lực của họ mà, hãy để thành chủ thương lượng với Bạch Vũ vương, cảnh cáo Bạch Vũ vương phải cho chúng ta một lời giải thích, tiếp đó các huynh hãy ăn vạ trong phủ của thành chủ."
"Được." Các pháp sư đều đồng ý.
"Nhị Ca, huynh quay về đi." Khúc Duyệt ném con tin trong tay cho các pháp sư, "Muội quay về núi đây."
Trải qua một trận nguy hiểm nhưng Khúc Duyệt không có bất kỳ ý niệm sợ hãi nào, nàng đã quen rồi. Gặp nguy liền trốn tránh sẽ không thể luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy.
Khúc Tống vẫn luôn im lặng, cũng không dặn dò nàng phải cận thận, chỉ nhìn nàng rời đi.
- -- ---
Khúc Duyệt rời khỏi khách điếm, đi ra khỏi thành trong ánh mặt trời lặn. Nàng bỏ ra một viên đan dược, triệu hoán một con dực long, cưỡi nó bay về Quy Hải Tông.
Trên trời dưới đất có rất nhiều tu đạo giả bay tới bay lui như chim, không nghe thấy có gì khác thường, nhưng Khúc Duyệt cảm giác đâu đó có đôi mắt luôn âm thầm rình trộm nàng, nàng mẫn cảm quá mức chăng? Bước vào địa giới Quy Hải Tông, chưa đến Kiếm Phong, một loạt tiếng các đệ tử huyên náo bàn luận về Kiếm Phong truyền vào tai. Khúc Duyệt hơi hoảng, nàng chỉ đi một buổi chiều, Cửu Hoang đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Vừa bay về hướng Kiếm Phong, vừa phóng nhĩ thức cẩn thận nghe ngóng, Khúc Duyệt nhận được một tin khiến nàng nghẹn không nói nên lời.
Một canh giờ sau khi nàng rời đi, cây cổ thụ trên đỉnh Kiếm Phong đột nhiên ngã xuống đất.
Hóa ra toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng.
Khoảnh khắc cái cây ngã xuống, đỉnh Kiếm Phong của Diệp Thừa Tích sụp đổ!
"Ta hiểu rồi." Giang Thiện Duy gật đầu đồng ý, sau khi kể được chuyện giấc mơ cho sư tỷ nghe, cậu rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm, duỗi người, "Vậy ta đi nuôi lớn thảo dược tiếp đây."
"Cho ta bức tranh này nhé, sợ qua một thời gian ta lại quên mất."
"Được."
Khúc Duyệt cùng Giang Thiện Duy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Chi Kỳ đang ngồi trước vườn thuốc quan sát.
Giang Thiện Duy đi tới nói: "Đệ đệ, đệ dưỡng thương tiếp đi."
Chi Kỳ gật đầu, trở vào trong thân thể Giang Thiện Duy.
Ánh mắt Bì Bì theo Chi Kỳ chuyển đến trên người Giang Thiện Duy, cảm thấy mình đã cứu một con sói mắt trắng.
Khúc Duyệt truyền âm hỏi nó: "Ma quân Câu Lê thế nào rồi?"
Bì Bì nhanh nhảu đáp: "Vị tiền bối kia chưa từng bước ra cửa, giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Mấy người Quân Thư đâu?"
"Đương nhiên đều đến diễn võ trường, hạng mục đơn đấu đã bắt đầu rồi, các đệ tử trong biệt viện mỗi ngày đều đến đó quan sát học hỏi. Trong thi đấu kiếm đạo, Hạ Cô Nhận đã lọt vào ba vị trí đầu, năm ngày nữa sẽ diễn ra chung kết tranh chức khôi thủ."
"Trục Đông Lưu có đi không?"
"Đi. Nhưng mà tiên sinh, Trục Đông Lưu gần đây rất kỳ lạ, cả ngày thần thần bí bí..."
Khúc Duyệt ngắt lời: "Không cần để ý đến hắn..."
Giờ đây hắn đang tu luyện Thiên Khuyết kiếm, nàng không cần quan tâm đến tâm lý hắn trong chuyện thiên ma, chỉ cầu mong một tháng sau, khi cuộc thi đồng đội diễn ra, hắn không bị thiếu mất một tay hay một chân, bằng không sẽ là phiền phức lớn.
Khúc Duyệt lại truyền âm hỏi Chi Kỳ: "Diệp Thừa Tùng bế quan thật ư?"
"Ta không biết."
Khúc Duyệt hỏi tiếp: "Không phải ngươi có liên lạc với ông ta sao?"
"Ta bị thương rất nặng."
Khúc Duyệt đổi đề tài: "Diệp Thừa Tùng chỉ có tu vi cấp chín, vẫn chưa độ kiếp, nghe nói khi đạt đến đỉnh Độ Kiếp mà cất giữ Quả Hợp Đạo sẽ phải chịu thiên phạt?"
"Phải."
Khúc Duyệt nảy ra một ý, nàng quay đầu dặn dò Bì Bì một số việc, xác định kế hoạch thi đấu với nó rồi trở về Thiên La Tháp.
Pháp trận nằm bên trong phòng tu luyện của Khúc Tống, khi Khúc Duyệt bước vào sắc mặt của anh vẫn còn âm trầm, dáng vẻ như chẳng buồn nói chuyện với nàng.
Khúc Duyệt không vội đi ngay, do dự lấy bức tranh của Giang Thiện Duy ra khỏi vòng trữ vật: "Nhị Ca, huynh từng gặp người này chưa?"
Khúc Tống đảo mắt qua: "Chưa từng."
Khúc Duyệt gấp bức họa lại, đặt trên bàn: "Huynh có thời gian thì đưa Đại Ca xem thử nhé, hỏi huynh ấy có biết người này không."
"Ai vậy?" Khúc Tống nhìn biểu hiện kỳ lạ của Khúc Duyệt.
"Không biết." Khúc Duyệt không muốn các anh nàng lo lắng, nhưng nếu giấc mơ của Giang Thiện Duy thành sự thật, một mình nàng không thể giải quyết, lúc đó các anh sẽ trở tay không kịp, "Giang Quả Tử nằm mơ thấy người trong bức họa này dùng tính mạng của mẹ bức muội gả cho hắn."
"Mẫu thân?" Khúc Tống sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Không thể nào."
"Vì sao không thể?" Khúc Duyệt nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, "Có phải mẹ đã chết rồi?"
"Sao muội lại nghĩ vậy?" Khúc Tống cảm thấy ngoài ý muốn.
"Lúc mẹ sinh muội, vì khó sinh mà đã chết, đúng không?" Khúc Duyệt hỏi ra nghi ngờ tích tụ nhiều năm, "Mọi người nói rằng vì qui định gia tộc của mẹ nên cha phải nuôi con, nhưng mà lúc muội sinh ra, vì năng lực thính giác nên gần như chết đi, cha vì muội lỡ mất thời cơ hợp đạo, lẽ nào ngay cả như thế mẹ vẫn không thèm quan tâm? Trừ khi đã chết rồi, nếu không muội không nghĩ ra lý do nào khác cho sự nhẫn tâm đó của mẹ. Mọi người vẫn luôn gạt muội vì sợ muội tự trách, đúng không?"
Khúc Tống xoa giữa mày, dường như bất đắc dĩ. Thấy mắt nàng đỏ lên, anh vẫy tay: "Lại đây!"
Khúc Duyệt chậm chạp đi đến trước bục đả tọa, nói nhỏ: "Nhị Ca, muội không còn nhỏ nữa, cũng không yếu đuối như mọi người nghĩ."
Khúc Tống giơ tay lên mấy lần, cuối cùng vẫn vỗ vỗ tóc nàng, giọng dịu dàng chưa từng có: "Muội đừng nghĩ lung tung, mẫu thân vẫn sống khỏe. Người có trách nhiệm rất lớn phải gánh trên vai, không giống phụ thân, một thân tán tu* nhẹ nhàng thảnh thơi. Rời đi để muội lại là bất đắc dĩ, mẫu thân tin tưởng phụ thân có năng lực chữa khỏi cho muội. Thêm nữa phụ thân cũng không nói cho mẫu thân biết lúc đó ông cảm nhận được thời cơ hợp đạo."
Tán tu: tự thân tu hành, không dựa vào các thế lực lớn để tu hành, không gia nhập môn phái hay thành lập môn phái nào.
Khúc Duyệt nhìn sâu vào mắt Khúc Tống xem anh có đang nói dối hay không. Không giống.
"Mẫu thân vẫn rất yêu thương chúng ta." Giữa hai huynh muội chưa bao giờ có được khoảnh khắc dịu dàng thế này, Khúc Tống chậm rãi nói: "Chuyện trên đời vốn không phải lúc nào cũng chìu theo ý người. Phụ thân có thể trở thành người đầu tiên bước vào Hợp Đạo ở Hoa Hạ cũng chính vì phần không như ý này."
Khúc Duyệt còn muốn hỏi thêm, Khúc Tống chỉ vào trận pháp: "Đi đi!"
Nàng hiểu tính của anh, chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Giấu diếm nàng, nhất định vì một lý do nào đó, có lẽ ngay cả Tứ Ca và Ngũ Ca cũng không biết rõ chuyện về mẹ.
Khúc Duyệt không tiếp tục truy vấn, thông qua trận pháp rời đi.
Nàng vừa đi, Khúc Tống cầm bức họa kia lên xem lại lần nữa, quả thật chưa từng gặp.
- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad@vymiu1910
Nhân dịp hoàn thành được 100 chương đầu tiên trong đời làm edit, tui xin nói vài lời trong lòng: Nhờ like và view mà các editor mới có động lực để tiếp tục ra chương, ra chương nhanh hơn hoặc edit thêm nhiều truyện hay. Hãy đọc truyện tại nhà chính chủ để các editor biết được việc mình làm có ý nghĩa, truyện mình làm có nhiều người thích mà tinh thần được nâng cao cao. Xin lỗi đã xen ngang quá trình đọc truyện của bạn. Tui không làm phiền nữa, mời bạn đọc tiếp. Có bất ngờ lớn chờ đợi A Duyệt ở Tử Tinh Thành nha! ---
Trong khách điếm ở Tử Tinh Thành.
Khúc Duyệt xuyên qua trận pháp quay về, chân vừa chạm đất, hai mắt chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng động lạ, một cổ lực đạo ào tới muốn bắt trụ xương bả vai nàng. Không chút do dự, Khúc Duyệt rút ngay Tiêu Linh Tiễn, nhằm hướng tiếng động kia rồi chuẩn xác bắn ra một mũi tên. Tiếp theo đó, dây thừng ánh huỳnh quang cũng bay ra, trói chặt tay kẻ tấn công. Tình thế xoay chuyển trong tích tắc, kẻ lẽ ra phải bắt nàng lúc này bị nàng bóp chặt yết hầu.
Đám đồng lõa trong phòng đều sửng sốt hoài nghi không biết nàng có thật chỉ mới cấp năm, tốc độ phản ứng này thật kinh người.
Khúc Duyệt chất vấn: "Các ngươi là ai?"
Trừ con tin trong tay nàng, còn có năm người khác đang khống chế năm pháp sư trận pháp. Năm vị pháp sư đều có tu vi cấp sáu, những kẻ đến tấn công cũng thế. Tuy nhiên các pháp sư không giỏi đấu pháp, đối phương lại đông hơn một người, bị tập kích bất ngờ nên không đánh lại cũng dễ hiểu.
Một vị sư huynh pháp trận cười lạnh nói: "A Duyệt, có người vừa rồi "vô tình" để rơi một chiếc lông vũ màu trắng."
Khúc Duyệt đã nhìn thấy: "Vậy chắc chắn không phải Bạch Vũ vương rồi."
Bị trói chặt, kẻ bị Khúc Duyệt khống chế không thể vận pháp lực, hắn nói: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi tự bế Khí Hải rồi đi theo bọn ta, bọn ta sẽ bỏ qua cho đồng môn của ngươi, tuyệt không tổn thương một sợi tóc của họ."
Khúc Duyệt nói: "Tin tức rất chính xác, mạng lưới tình báo của các người cũng rất lợi hại, đáng tiếc vì che giấu thân phận của mình mà thuê mấy bạch vũ nhân các người giá họa cho Bạch Vũ vương, cho rằng có thể bắt được ta sao?"
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến Diệp Thừa Tùng, nhưng thông qua Chi Kỳ, Diệp Thừa Tùng ắt đã có hiểu biết nhất định về thực lực của Bộ Đặc Biệt, sẽ không tùy tiện tìm vài bạch vũ nhân cấp sáu hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, còn dễ rút dây động rừng.
"Ngươi nói nhảm cái gì?" Kẻ bị khống chế trong tay Khúc Duyệt hừ lạnh, hắn đã bình tĩnh hơn một chút, "Trong tay ngươi chỉ có một mình ta, trong tay chúng ta có năm người, tự ngươi tính xem ai bị thiệt hơn?"
Khúc Duyệt hỏi: "Các người muốn bắt ta đi đâu?"
"Đi theo chúng ta chẳng phải sẽ biết sao?"
"Nói hay không?" Khúc Duyệt niệm chú, dây thừng càng siết chặt khiến hắn phải hét lên vì đau.
Năm người kia lập tức rút vũ đao, làm động tác sắp chặt đầu các pháp sư trận pháp: "Nha đầu thúi, ngươi tra tấn hắn lần nữa thử xem!"
Khúc Duyệt ngưng niệm chú, sau lần thử vừa rồi, nàng thấy quan hệ giữa mấy người này không tệ, chắc chắn sẽ không hi sinh đồng đội. Hơn nữa, dường như người bị nàng khống chế là trưởng nhóm của họ.
Tử Tinh Thành là địa bàn của Diệp gia, dù đám người này có viện trợ bên ngoài cũng không dám tùy tiện xông vào, một khi bại lộ hành tung, bọn họ ắt gặp xui xẻo.
Tuy nhiên, cấm môn đã bị bọn họ phong bế kín mít, Khúc Duyệt không cách gì truyền âm ra ngoài, Huyễn Ba cũng đang nghỉ ngơi dưới đáy biển không giúp được gì.
Nàng kéo ghế ngồi xuống, tay vẫn bóp chặt cổ con tin: "Để ta suy nghĩ một chút."
Con tin run run nói: "Làm đi! Giết một người trước, cho nàng ta thấy một chút huyết!"
Những người khác chưa kịp phản ứng, chân Khúc Duyệt đã đá ngã hắn, nàng huýt sáo, một lưỡi dao bén ngót vọt ra từ vòng trữ vật, mũi nhọn chống vào lưng hắn: "Dám động đến các sư huynh của ta, ta khoét xương cánh của ngươi trước!"
"Đừng!" Mấy người kia đều hoảng hốt, trong lòng ớn lạnh, nữ tu này tuy nhỏ tuổi nhưng hành động cho thấy là người từng trải, vô cùng sắc bén.
Hai bên giằng co, không ai nhúc nhích.
Mấy tên vũ nhân truyền âm thương thảo đối sách với nhau, gương mặt lo lắng, Khúc Duyệt cùng năm vị pháp sư trận pháp lại bình tĩnh tự nhiên.
Nửa canh giờ sau, ánh sáng trận pháp đột nhiên xuất hiện!
Trước khi mấy tên bạch vũ nhân kịp phản ứng, tất cả họ đều hộc máu rồi ngã xuống đất.
Con tin trong tay Khúc Duyệt trợn tròn mắt: "Làm sao..."
Thật ra trận pháp vẫn luôn mở, đầu kia thông với phòng tu luyện của Khúc Tống, vừa rồi Khúc Duyệt đã mở Nhất Tuyến Khiên báo cho Khúc Tống chạy sang đây cứu người. Vừa rồi nàng giằng co với đám người này chính là để kéo dài thời gian.
Khúc Tống sửa sửa cổ tay áo, giải trừ cấm chế cho năm pháp sư.
Năm người họ liền nói: "Cảm ơn bộ trưởng!"
Khúc Tống: "Ta đến đây để cứu các người, cho nên chi phí cho pháp trận năm người cùng góp vào đi!"
Năm vị pháp sư pháp trận:... Không ngoài ý muốn, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Nói, ai phái các ngươi bắt ta?" Bây giờ Khúc Duyệt có thể tự tin chất vấn.
Không ngờ những người này thật cứng đầu, không chịu nói một lời.
Khúc Tống nhàn nhạt nói: "Để ta mang về bộ thẩm vấn."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không, giao cho Bạch Vũ vương."
Một vị pháp sư nói: "Vậy chẳng khác nào vạch trần chúng ta ư?"
Khúc Duyệt nói: "Chúng ta thiết lập pháp trận dịch chuyển nhỏ chỉ vi phạm tập tục của họ, nhưng không đi ngược với Công ước của Tam Thiên Thế Giới, không sợ. Tuy nhiên, nhị ca không cần lộ diện, năm vị sư huynh áp giải bọn họ đi tìm thành chủ Tử Tinh Thành, trên người các huynh còn dấu vết pháp lực của họ mà, hãy để thành chủ thương lượng với Bạch Vũ vương, cảnh cáo Bạch Vũ vương phải cho chúng ta một lời giải thích, tiếp đó các huynh hãy ăn vạ trong phủ của thành chủ."
"Được." Các pháp sư đều đồng ý.
"Nhị Ca, huynh quay về đi." Khúc Duyệt ném con tin trong tay cho các pháp sư, "Muội quay về núi đây."
Trải qua một trận nguy hiểm nhưng Khúc Duyệt không có bất kỳ ý niệm sợ hãi nào, nàng đã quen rồi. Gặp nguy liền trốn tránh sẽ không thể luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy.
Khúc Tống vẫn luôn im lặng, cũng không dặn dò nàng phải cận thận, chỉ nhìn nàng rời đi.
- -- ---
Khúc Duyệt rời khỏi khách điếm, đi ra khỏi thành trong ánh mặt trời lặn. Nàng bỏ ra một viên đan dược, triệu hoán một con dực long, cưỡi nó bay về Quy Hải Tông.
Trên trời dưới đất có rất nhiều tu đạo giả bay tới bay lui như chim, không nghe thấy có gì khác thường, nhưng Khúc Duyệt cảm giác đâu đó có đôi mắt luôn âm thầm rình trộm nàng, nàng mẫn cảm quá mức chăng? Bước vào địa giới Quy Hải Tông, chưa đến Kiếm Phong, một loạt tiếng các đệ tử huyên náo bàn luận về Kiếm Phong truyền vào tai. Khúc Duyệt hơi hoảng, nàng chỉ đi một buổi chiều, Cửu Hoang đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Vừa bay về hướng Kiếm Phong, vừa phóng nhĩ thức cẩn thận nghe ngóng, Khúc Duyệt nhận được một tin khiến nàng nghẹn không nói nên lời.
Một canh giờ sau khi nàng rời đi, cây cổ thụ trên đỉnh Kiếm Phong đột nhiên ngã xuống đất.
Hóa ra toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng.
Khoảnh khắc cái cây ngã xuống, đỉnh Kiếm Phong của Diệp Thừa Tích sụp đổ!
Danh sách chương