Thấy bản thân vừa tự vạch trần cha mình, Khúc Duyệt muốn giải thích một câu "người không biết không có tội", nhưng lại cảm thấy làm thế chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.
Để y lấy lại bình tĩnh trước đã.
Tông Quyền cảm thấy hang động lạnh lẽo đột nhiên nóng lên, mở mắt thì thấy mặt nước trong hồ vốn phẳng lặng như gương vậy mà đang liên tiếp bắn ra mấy bọt nước nóng hổi.
"Tuyết Lí Hồng?"
Khúc Duyệt nghe thấy Tông Quyền bối rối kêu lên, nàng sửng sốt một chốc mới nhận ra hắn vừa gọi tên Lão Hoang Sơn quân.
"Tuyết..."
"Câm miệng!"
Bị Lão Hoang Sơn quân hung hăng ngắt lời, đôi mày kiếm của Tông Quyền nhíu lại, giọng nặng nề: "Ngươi càng ngày càng hỉ nộ vô thường, quả nhiên có khuynh hướng ma hóa, thế mà chết vẫn không chịu thừa nhận."
Tuyết Lí Hồng: "Cứ ngồi chỗ của ngươi đi, nói nhiều như vậy không sợ mệt chết à?"
Sau khi ổn định cảm xúc, Tuyết Lí Hồng tiếp tục truyền âm cho Khúc Duyệt: "Phụ thân của cô là hậu duệ thiên nhân?"
Y bị nước ao đông lạnh đã lâu, ngũ cảm suy yếu, không cảm nhận được Khúc Duyệt có huyết thống thiên nhân hay không, có thể huyết thống của nàng quá loãng hoặc đã bị ẩn giấu.
Khúc Duyệt đáp: "Không phải, Khúc gia chúng ta là dòng dõi nhạc tu, không có huyết thống thiên nhân."
Tuyết Lí Hồng kinh ngạc: "Vậy phụ thân cô làm sao cố định được Cửa Di Động? Còn có thể tách nó ra khỏi thần khí?"
Phải có chú ngữ mới di chuyển được cánh cửa, thêm nữa chuyện cố định hay tách rời chưa từng được nhắc đến trước đây.
Nếu Khúc Xuân Thu không phải là hậu duệ thiên nhân vậy nhất định có thiên nhân chỉ điểm cho hắn.
Tuyết Lí Hồng y là thiếu chủ Thiên Công tộc nên mới biết đến sự tồn tại Cửa Di Động.
Thật kỳ lạ.
Tuyết Lí Hồng hỏi: "Cô có thể điều khiển Cửa Di Động ư?"
"Không thể." Gần đây chính vì việc này mà Khúc Duyệt ưu sầu, "Cửa Di Động kia của vãn bối chỉ có thể trực tiếp đi vào Thiên La Tháp, vãn bối đã thử rất nhiều cách nhưng không thể mở bốn cánh cửa kia."
"Mỗi lần ra vào cánh cửa kia cô đều đọc chú ngữ?"
"Lần đầu tiên cần dùng chú ngữ để phá bỏ phong ấn của phụ thân đã hạ, sau này không cần nữa."
"Cô có thể triệu hồi phạm nhân tầng mười tám Thiên La Tháp ra ngoài thông qua Cửa Di Động?"
"Đúng."
Tuyết Lí Hồng nghĩ thầm: Nếu cô không có huyết thống thiên nhân, ta chém đầu xuống cho cô làm ghế ngồi! Hơn nữa còn không phải huyết thống bình thường, cô có thể là thuần huyết hoặc mang nửa dòng máu, có lẽ lúc nhỏ đã bị một loại bảo vật nào đó phong ấn lại. Có lẽ Khúc Xuân Thu cũng là đào phạm giống ta. Ha, tiểu tử ngươi ngụy trang giỏi thật!
Nội tâm Tuyết Lí Hồng như ngọn lửa bùng lên hừng hực, muốn lập tức xông lên tố cáo Khúc Xuân Thu với Tông Quyền, báo thù cho mấy trăm năm chịu đựng đông lạnh của mình. Ai, nhưng hiện giờ y cần Khúc Duyệt ra tay giúp đỡ, nào dám tố cáo.
"Khúc cô nương, ta dạy cô một bộ tâm pháp, phiền cô cố gắng mở một con đường từ Cửa Di Động dẫn đến Băng Ngọc Trì, ta sẽ có thể rời khỏi ao này."
Khúc Duyệt cầu mà không được.
Tuyết Lí Hồng lại hỏi nàng một số việc, sau đó dạy nàng tâm pháp và cách điều khiển Cửa Di Động, đồng thời dặn dò: "Cô đưa đồ đệ của ta đi trước, khoan nói với nó chuyện của ta, đợi ta đi xa rồi hãy nói."
Không có đàn tỳ bà trong tay, Khúc Duyệt không thể thử ngay tại chỗ.
"Rau Hẹ, đi thôi." Khúc Duyệt thu hồi ánh mắt nhìn sao trời, xoay qua gọi Cửu Hoang.
"Đi?" Cửu Hoang ngẩn ra, "Đi đâu?"
"Về Diệp gia." Khúc Duyệt chỉ tay về hướng Tử Tinh Thành, sau khi biết được tâm pháp, nàng nóng lòng muốn thử, tuy nhiên không thể để lộ ra cho nên giọng điệu hờ hững.
"Ừ."
Cửu Hoang theo sau Khúc Duyệt, nhìn nàng lôi ra con chim cắt cơ khí, cùng nhau bay đi.
Hai người một trước một sau đứng sát nhau trên lưng chim cắt. Thật ra không phải vì chim cắt không đủ lớn, mà từ khi bị Đường lão tổ dùng thần thức đánh lén sau lưng, Cửu Hoang liền hình thành thói quen đứng chếch sau lưng Khúc Duyệt một chút, vừa có thể nhìn rõ phía trước, vừa bảo vệ chắc phía sau tránh cho nàng bị đánh lén.
Dọc đường về Khúc Duyệt không nói lời nào. Cửu Hoang nhìn nàng chăm chú, cảm thấy nàng thật khác lúc mới đến nơi này. Khi đó nàng nói cười vui vẻ, liên tục hỏi hắn nhiều chuyện, hiện giờ nàng trầm mặc không nói tiếng nào, đôi mày lá liễu nhíu chặt, dáng vẻ như đang trĩu nặng tâm sự.
Có phải hắn đã vô ý khiến nàng không vui? Cửu Hoang không dám hỏi, vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.
Đột nhiên Lục Nương chạy tới đưa hắn đi Châu Long Nha bảo rằng ngắm sao, nhưng hắn đoán nàng nhất định có việc bí mật gì đó phải làm, đưa hắn theo để làm trợ thủ. Lúc nói chuyện với nàng, hắn vẫn luôn để mắt cảnh giác xung quanh. Trên đỉnh núi nửa đêm gió lạnh, không có chuyện gì xảy ra. Đến khi trời gần sáng, hai người cứ như vậy rời đi.
Chắc là Lục Nương vui vẻ vì mượn được pháp bảo bay nên cố ý rủ hắn đi chơi, bây giờ phải quay về trả lại pháp khí, cho nên nàng mới không vui?
Càng nghĩ càng thấy đúng, không phải tại hắn làm sai chọc giận nàng, Cửu Hoang yên lòng nhẹ nhõm gọi: "Lục Nương!"
Khúc Duyệt quay đầu: "Ừ?"
Cửu Hoang nói: "Nếu nàng thích con chim cắt cơ khí này, ta sẽ làm một con, à không, ta thử làm một đôi cánh thiên nhân cho nàng."
Khúc Duyệt hỏi: "Không phải chàng nói phải có huyết thống thiên nhân mới làm được sao?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Quyển sách nói như vậy, nhưng mà, thiên nhân còn nói chỉ có thiên nhân mới vào được Thiên Nhân Cảnh, phàm nhân không thể vào. Kết quả thế nào, sau khi phàm nhân hợp đạo không phải cũng vào được sao? Ta nghĩ, chỉ cần ta luyện tập thêm, đạt đến trình độ nhất định sẽ có thể làm được."
Khúc Duyệt định nói không cần, không đáng lãng phí thời gian: "Cho dù chàng làm được, cánh thiên nhân chỉ có thiên nhân mới dùng được, ta dù cần tu khổ luyện thế nào cũng đâu thể biến thành thiên nhân được."
Cửu Hoang hơi ngẩn ra, rồi lập tức nói: "Vậy ta sẽ vừa cố gắng cải tạo cánh thiên nhân, vừa luyện thuật du hành. Sau này dù chân trời góc biển, nàng muốn đi bất kỳ đâu ngắm sao, ta sẽ đưa nàng đi, cho dù thua kém cánh thiên nhân, cũng sẽ cố gắng vượt qua con chim cắt cơ khí này."
Khúc Duyệt chưa kịp đáp, chim cắt cơ khí dưới chân bất mãn nói: "Vượt qua ta? Đáp xuống đất ta có thể biến thành một quả cầu nhỏ cất vào vòng trữ vật, thuận tiện mang đi, ngươi có thể không?"
Cửu Hoang: "Mang ta theo còn thuận tiện hơn, cứ đi theo sau Lục Nương là được, chẳng cần đến vòng trữ vật, tiết kiệm không gian."
Chim cắt: "Ta là một tọa kỵ an tĩnh, không lắm miệng như ngươi, làm phiền chủ nhân!"
Cửu Hoang: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi không lắm miệng?"
Chim cắt:...
Nó thật chẳng biết đáp trả thế nào, đành lẩm bẩm tự nói: "Đúng là tà môn, thời buổi này còn có kẻ muốn tranh đoạt vị trí tọa kỵ với ta."
Cửu Hoang chỉnh nó: "Ta không tranh đoạt với ngươi, ta không phải tọa kỵ. Ngươi cho vạn người cưỡi, ta chỉ cho một mình Lục Nương cưỡi."
Khúc Duyệt đang vui vẻ nghe họ ngươi một câu ta một câu tranh luận, câu này của Cửu Hoang vừa thốt nàng liền sững sờ, hắng giọng ho khan một tiếng, hai má hơi ửng hồng vì xấu hổ.
Chim cắt bực bội: "Tà tu ngươi mắng ai đấy hả?"
Hai cánh nó lắc lắc vài cái, tựa hồ muốn thu lại thành quả cầu, bỏ việc chẳng làm nữa.
Khúc Duyệt xấu hổ bật cười cho qua chuyện. Xem ra con chim cắt cơ khí này cũng chẳng nghiêm túc lắm, nghĩ sai lệch giống hệt nàng luôn.
Không để Cửu Hoang kịp nói, nàng vội vàng ngăn lại: "Cửu Hoang, đường về còn xa, chàng lại chưa học được thuật du hành, chúng ta vẫn cần đến nó, chú ý thái độ một chút đi."
"Ta..." Cửu Hoang ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thầm nghĩ mình chỉ ăn ngay nói thật, thái độ nào có gì không tốt chứ.
Lục Nương thường khuyên hắn không nên tùy tiện động thủ mà hãy học cách lý luận với người khác. Nhưng trên thực tế, từ người đến hải yêu, thậm chí là chim cắt cơ khí, mỗi lần hắn lý luận với họ, Lục Nương đều bảo hắn im miệng trước. Thật là oan ức.
Song khi trông thấy đôi mày nàng giãn ra, tựa như mặt trời bừng sáng xóa tan màn đêm, trái tim hắn cũng theo đó rộng rãi thêm.
Hắn có thêm một mục tiêu trong đời: học thuật du hành, làm cánh thiên nhân, đưa Lục Nương đi khắp Tam Thiên Thế Giới ngắm sao trời xinh đẹp.
- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad@vymiu1910, đọc truyện tại nơi chính chủ để ủng hộ editor nhé ---
Hai người trở lại Tử Tinh Thành, Khúc Duyệt đi phủ thành chủ tìm năm vị sư huynh, nhờ họ lập trận, nàng phải về Hoa Hạ.
Trước khi đi, nàng cột chiếc bình chứa nước Băng Ngọc Trì vào chân con chim cắt cơ khí, nói với nó: "Đây là đồ do Bộ Đặc Biệt chúng ta thu được, ngươi mang về đưa cho Điêu Hoàng, hẳn là đủ uống trong chín mươi chín ngày."
Chim cắt cơ khí thay mặt Điêu Hoàng cảm tạ.
Khúc Duyệt lại dặn dò: "Sau khi đưa xong, ngươi phải quay lại Tử Tinh Thành đấy, ta đi mấy ngày sẽ quay về, trước lễ triều bái ta phải đến Thái Dương Bảo."
Nàng không yên tâm về Huyễn Ba.
Chờ chim cắt đi khỏi, Khúc Duyệt xuyên trận pháp về lại phòng tu luyện của Khúc Tống.
Sỡ dĩ trên đường đi nàng không dùng Nhất Tuyến Khiên, bởi vì nàng có rất nhiều lời muốn nói trực tiếp với Khúc Tống.
"Nhị Ca!"
"Ừm." Khúc Tống ngồi xếp bằng trên đài đả tọa, buồn bã ỉu xìu lên tiếng.
"Huynh sao vậy?" Khúc Duyệt nhận ra trạng thái bất thường của anh.
"Không sao."
Kỳ thật Khúc Tống có việc bận tâm.
Đã nhiều ngày nay anh hay phân tâm. Những lúc yên tĩnh, trong đầu liền vang lên tiếng cười "ha ha" liên tiếp ở tầng mười tám kia. Khúc Tống không thể hiểu tại sao Tháp Linh lại cười "ha ha ha", rõ ràng Tháp Linh bình thường còn ít nói cười hơn cả anh.
Ngay cả Tháp Linh cũng cười "ha ha ha", chứng tỏ đối thoại giữa Tuyệt Đại Phong Hoa và Ẩm Triều Tịch rất buồn cười.
Nhưng có gì buồn cười chứ?
Chẳng lẽ có ẩn tình gì đó mà anh không nắm bắt được?
Anh muốn hỏi Tháp Linh nhưng không thể bỏ xuống mặt mũi.
Khúc Duyệt nói: "Muội đã gặp một thiên nhân, một thiên nhân thuần huyết đến từ Thiên Nhân Cảnh!"
"Ờ." Khúc Tống gật gật đàu.
Một lúc sau, anh ngẩng phắt lên: "Thiên nhân thuần huyết sao?"
"Khó trách kỹ năng thủ công của Cửu Hoang tốt đến vậy, sư phụ tà tu kia của hắn chính là thiếu chủ Thiên Công tộc, huynh tin nổi không?" Đến tận lúc này Khúc Duyệt vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng đến cạnh Khúc Tống ngồi xuống, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, "Mà người vây bắt ông ấy chính là nam nhân trong bức họa trước đây muội đã cho huynh xem."
Khúc Tống nhíu mày: "Người trong bức họa của Giang Thiện Duy ư? Người lấy tính mạng của mẫu thân để ép muội gả cho hắn?"
"Đúng vậy." Khúc Duyệt khoanh một tay trước ngực, một bàn tay nâng lên chống cằm, "Nhưng muội thấy hắn không giống với người trong mộng Giang Quả Tử miêu tả."
Kỷ luật và tiết chế, bản thân lại là người chấp pháp, sao có thể làm chuyện ép buộc một nữ nhân yếu ớt như nàng phải lấy hắn?
Khúc Tống lại hỏi: "Thiếu chủ Thiên Công dạy muội tâm pháp để mở bốn cánh cửa khác?"
"Phải, y muốn nhờ muội cứu y thoát khỏi vây khốn."
Khúc Duyệt đã suy xét cẩn thận. Tuyết Lí Hồng thật tình yêu thương Cửu Hoang, y muốn ở lại không phải để ngăn cản Cửu Hoang nhận tổ quy tông, chắc hẳn có lý do cho việc giấu diếm thân thế Cửu Hoang. Hiện giờ y quyết ý lưu lại nhất định cũng vì tốt cho Cửu Hoang.
Suy cho cùng, ngay cả Khúc Duyệt cũng cảm nhận được việc Cửu Hoang quay lại Diệp gia quá dễ dàng, nàng nói: "Muội muốn hỏi ý kiến huynh, có thể giúp y việc này không?"
Khúc Tống đắn đo nói: "Có thể, nhưng A Duyệt, sau này muội cách xa tên Thiên Võ kia một chút, đừng đến gần hắn."
Khúc Duyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh liền hỏi: "Vì sao?"
Khúc Tống hỏi lại: "Không phải muội nói Giang Thiện Duy mơ rất đúng sao, muội không tránh hắn mà còn muốn tiếp cận hắn à? Muội coi trọng hắn? Thật muốn gả cho hắn? Biến ác mộng thành mộng đẹp?"
Khúc Duyệt ngượng ngùng đứng dậy khỏi đài đả tọa: "Muội đi mở thử bốn cánh cửa còn lại đây."
Đi đến cửa lại vòng trở về, lấy ra năm tấm thiếp bằng ngọc: "Đúng rồi, đây là thiệp mời của Diệp Thừa Tích, vốn định phái người đưa tới nhưng bị muội cản lại, đỡ lãng phí nhân lực."
Khúc Tống nhận lấy, rót vào một đạo thần thức. Đúng như anh đoán, là thiếp mời năm anh em họ đến tham gia đại hội thưởng kiếm.
Khúc Duyệt ra khỏi phòng tu luyện của Khúc Tống, lần đầu tiên phạm luật, đưa nhĩ thức xuyên qua cấm môn của Khúc Tống.
Trước khi đóng cửa ra khỏi phòng, nàng liếc mắt phát hiện Khúc Tống đang nhìn hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên bày trên chiếc bàn đối diện. Hẳn là muốn mở Nhất Tuyến Khiên liên lạc với Đại Ca, báo cho huynh ấy chuyện nàng gặp được thiên nhân. Khúc Duyệt không ngốc, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn ở đây. Khúc gia bọn họ hẳn có liên hệ gì đó với thiên nhân.
Hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên không giống hạt châu con chỉ xuất hiện bên trong mắt người dùng, người khác không nghe không thấy được. Khi Khúc Tống nói chuyện với Đại Ca, nàng có thể nghe lén được.
Giọng Khúc Tống vang lên: "Đại ca, huynh củng cố cảnh giới thế nào rồi?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Khúc Duyệt dừng ở lầu dưới, nín thở tập trung nghe.
- --- "Còn được, làm sao vậy?"
Khúc Tống: "Ta nói cho huynh biết một việc, huynh chớ kích động."
Khúc Duyệt như ngừng thở.
- --- "Chuyện của Lão Tam giải quyết xong rồi, trừ phi phụ thân hợp đạo xuất quan, còn không nào có chuyện gì có thể khiến ta kích động?"
Khúc Tống: "Diệp gia ở Thập Cửu Châu, Diệp Thừa Tích, phụ thân của Rau Hẹ đưa thiệp đến, lại dùng ngọc tinh phách vạn năm. Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy ngọc tinh phách hoàn chỉnh với niên đại như vậy, ngọc tủy tràn đầy hoa văn."
Khúc Duyệt kinh ngạc, nàng nhận lấy xong liền tùy tiện ném vào vòng trữ vật, cũng chẳng nhìn kỹ, chỉ biết là ngọc tốt mà thôi.
Khúc Tống: "Huynh nói xem, mời năm huynh đệ chúng ta nhưng không viết chung một thiếp mời mà gửi riêng cho từng người năm phiến ngọc. Trong khi giá trị của năm phiến ngọc có thể mua được nửa cái tiểu thế giới."
"Huynh nói xem ông ta có ý gì? Biết Rau Hẹ có ý với A Duyệt, cho rằng thế giới chúng ta nhỏ bé, con người không hiểu biết, không xứng, nên cảnh cáo chúng ta chớ thấy người sang bắt quàng làm họ ư?"
"Hừ, Diệp Thừa Tích gửi thiệp thôi cũng đã phô trương như thế, nếu chúng ta đến tham gia thật, chẳng phải sẽ còn bị làm khó hơn nữa sao? Đại Ca, ta thấy chúng ta tốt nhất không nên đi."
Im lặng một lát, giọng Khúc Đường buồn bực: "Giỏi cho Diệp gia Thập Cửu Châu, dám vênh váo trước mặt ta!"
Để y lấy lại bình tĩnh trước đã.
Tông Quyền cảm thấy hang động lạnh lẽo đột nhiên nóng lên, mở mắt thì thấy mặt nước trong hồ vốn phẳng lặng như gương vậy mà đang liên tiếp bắn ra mấy bọt nước nóng hổi.
"Tuyết Lí Hồng?"
Khúc Duyệt nghe thấy Tông Quyền bối rối kêu lên, nàng sửng sốt một chốc mới nhận ra hắn vừa gọi tên Lão Hoang Sơn quân.
"Tuyết..."
"Câm miệng!"
Bị Lão Hoang Sơn quân hung hăng ngắt lời, đôi mày kiếm của Tông Quyền nhíu lại, giọng nặng nề: "Ngươi càng ngày càng hỉ nộ vô thường, quả nhiên có khuynh hướng ma hóa, thế mà chết vẫn không chịu thừa nhận."
Tuyết Lí Hồng: "Cứ ngồi chỗ của ngươi đi, nói nhiều như vậy không sợ mệt chết à?"
Sau khi ổn định cảm xúc, Tuyết Lí Hồng tiếp tục truyền âm cho Khúc Duyệt: "Phụ thân của cô là hậu duệ thiên nhân?"
Y bị nước ao đông lạnh đã lâu, ngũ cảm suy yếu, không cảm nhận được Khúc Duyệt có huyết thống thiên nhân hay không, có thể huyết thống của nàng quá loãng hoặc đã bị ẩn giấu.
Khúc Duyệt đáp: "Không phải, Khúc gia chúng ta là dòng dõi nhạc tu, không có huyết thống thiên nhân."
Tuyết Lí Hồng kinh ngạc: "Vậy phụ thân cô làm sao cố định được Cửa Di Động? Còn có thể tách nó ra khỏi thần khí?"
Phải có chú ngữ mới di chuyển được cánh cửa, thêm nữa chuyện cố định hay tách rời chưa từng được nhắc đến trước đây.
Nếu Khúc Xuân Thu không phải là hậu duệ thiên nhân vậy nhất định có thiên nhân chỉ điểm cho hắn.
Tuyết Lí Hồng y là thiếu chủ Thiên Công tộc nên mới biết đến sự tồn tại Cửa Di Động.
Thật kỳ lạ.
Tuyết Lí Hồng hỏi: "Cô có thể điều khiển Cửa Di Động ư?"
"Không thể." Gần đây chính vì việc này mà Khúc Duyệt ưu sầu, "Cửa Di Động kia của vãn bối chỉ có thể trực tiếp đi vào Thiên La Tháp, vãn bối đã thử rất nhiều cách nhưng không thể mở bốn cánh cửa kia."
"Mỗi lần ra vào cánh cửa kia cô đều đọc chú ngữ?"
"Lần đầu tiên cần dùng chú ngữ để phá bỏ phong ấn của phụ thân đã hạ, sau này không cần nữa."
"Cô có thể triệu hồi phạm nhân tầng mười tám Thiên La Tháp ra ngoài thông qua Cửa Di Động?"
"Đúng."
Tuyết Lí Hồng nghĩ thầm: Nếu cô không có huyết thống thiên nhân, ta chém đầu xuống cho cô làm ghế ngồi! Hơn nữa còn không phải huyết thống bình thường, cô có thể là thuần huyết hoặc mang nửa dòng máu, có lẽ lúc nhỏ đã bị một loại bảo vật nào đó phong ấn lại. Có lẽ Khúc Xuân Thu cũng là đào phạm giống ta. Ha, tiểu tử ngươi ngụy trang giỏi thật!
Nội tâm Tuyết Lí Hồng như ngọn lửa bùng lên hừng hực, muốn lập tức xông lên tố cáo Khúc Xuân Thu với Tông Quyền, báo thù cho mấy trăm năm chịu đựng đông lạnh của mình. Ai, nhưng hiện giờ y cần Khúc Duyệt ra tay giúp đỡ, nào dám tố cáo.
"Khúc cô nương, ta dạy cô một bộ tâm pháp, phiền cô cố gắng mở một con đường từ Cửa Di Động dẫn đến Băng Ngọc Trì, ta sẽ có thể rời khỏi ao này."
Khúc Duyệt cầu mà không được.
Tuyết Lí Hồng lại hỏi nàng một số việc, sau đó dạy nàng tâm pháp và cách điều khiển Cửa Di Động, đồng thời dặn dò: "Cô đưa đồ đệ của ta đi trước, khoan nói với nó chuyện của ta, đợi ta đi xa rồi hãy nói."
Không có đàn tỳ bà trong tay, Khúc Duyệt không thể thử ngay tại chỗ.
"Rau Hẹ, đi thôi." Khúc Duyệt thu hồi ánh mắt nhìn sao trời, xoay qua gọi Cửu Hoang.
"Đi?" Cửu Hoang ngẩn ra, "Đi đâu?"
"Về Diệp gia." Khúc Duyệt chỉ tay về hướng Tử Tinh Thành, sau khi biết được tâm pháp, nàng nóng lòng muốn thử, tuy nhiên không thể để lộ ra cho nên giọng điệu hờ hững.
"Ừ."
Cửu Hoang theo sau Khúc Duyệt, nhìn nàng lôi ra con chim cắt cơ khí, cùng nhau bay đi.
Hai người một trước một sau đứng sát nhau trên lưng chim cắt. Thật ra không phải vì chim cắt không đủ lớn, mà từ khi bị Đường lão tổ dùng thần thức đánh lén sau lưng, Cửu Hoang liền hình thành thói quen đứng chếch sau lưng Khúc Duyệt một chút, vừa có thể nhìn rõ phía trước, vừa bảo vệ chắc phía sau tránh cho nàng bị đánh lén.
Dọc đường về Khúc Duyệt không nói lời nào. Cửu Hoang nhìn nàng chăm chú, cảm thấy nàng thật khác lúc mới đến nơi này. Khi đó nàng nói cười vui vẻ, liên tục hỏi hắn nhiều chuyện, hiện giờ nàng trầm mặc không nói tiếng nào, đôi mày lá liễu nhíu chặt, dáng vẻ như đang trĩu nặng tâm sự.
Có phải hắn đã vô ý khiến nàng không vui? Cửu Hoang không dám hỏi, vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.
Đột nhiên Lục Nương chạy tới đưa hắn đi Châu Long Nha bảo rằng ngắm sao, nhưng hắn đoán nàng nhất định có việc bí mật gì đó phải làm, đưa hắn theo để làm trợ thủ. Lúc nói chuyện với nàng, hắn vẫn luôn để mắt cảnh giác xung quanh. Trên đỉnh núi nửa đêm gió lạnh, không có chuyện gì xảy ra. Đến khi trời gần sáng, hai người cứ như vậy rời đi.
Chắc là Lục Nương vui vẻ vì mượn được pháp bảo bay nên cố ý rủ hắn đi chơi, bây giờ phải quay về trả lại pháp khí, cho nên nàng mới không vui?
Càng nghĩ càng thấy đúng, không phải tại hắn làm sai chọc giận nàng, Cửu Hoang yên lòng nhẹ nhõm gọi: "Lục Nương!"
Khúc Duyệt quay đầu: "Ừ?"
Cửu Hoang nói: "Nếu nàng thích con chim cắt cơ khí này, ta sẽ làm một con, à không, ta thử làm một đôi cánh thiên nhân cho nàng."
Khúc Duyệt hỏi: "Không phải chàng nói phải có huyết thống thiên nhân mới làm được sao?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Quyển sách nói như vậy, nhưng mà, thiên nhân còn nói chỉ có thiên nhân mới vào được Thiên Nhân Cảnh, phàm nhân không thể vào. Kết quả thế nào, sau khi phàm nhân hợp đạo không phải cũng vào được sao? Ta nghĩ, chỉ cần ta luyện tập thêm, đạt đến trình độ nhất định sẽ có thể làm được."
Khúc Duyệt định nói không cần, không đáng lãng phí thời gian: "Cho dù chàng làm được, cánh thiên nhân chỉ có thiên nhân mới dùng được, ta dù cần tu khổ luyện thế nào cũng đâu thể biến thành thiên nhân được."
Cửu Hoang hơi ngẩn ra, rồi lập tức nói: "Vậy ta sẽ vừa cố gắng cải tạo cánh thiên nhân, vừa luyện thuật du hành. Sau này dù chân trời góc biển, nàng muốn đi bất kỳ đâu ngắm sao, ta sẽ đưa nàng đi, cho dù thua kém cánh thiên nhân, cũng sẽ cố gắng vượt qua con chim cắt cơ khí này."
Khúc Duyệt chưa kịp đáp, chim cắt cơ khí dưới chân bất mãn nói: "Vượt qua ta? Đáp xuống đất ta có thể biến thành một quả cầu nhỏ cất vào vòng trữ vật, thuận tiện mang đi, ngươi có thể không?"
Cửu Hoang: "Mang ta theo còn thuận tiện hơn, cứ đi theo sau Lục Nương là được, chẳng cần đến vòng trữ vật, tiết kiệm không gian."
Chim cắt: "Ta là một tọa kỵ an tĩnh, không lắm miệng như ngươi, làm phiền chủ nhân!"
Cửu Hoang: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi không lắm miệng?"
Chim cắt:...
Nó thật chẳng biết đáp trả thế nào, đành lẩm bẩm tự nói: "Đúng là tà môn, thời buổi này còn có kẻ muốn tranh đoạt vị trí tọa kỵ với ta."
Cửu Hoang chỉnh nó: "Ta không tranh đoạt với ngươi, ta không phải tọa kỵ. Ngươi cho vạn người cưỡi, ta chỉ cho một mình Lục Nương cưỡi."
Khúc Duyệt đang vui vẻ nghe họ ngươi một câu ta một câu tranh luận, câu này của Cửu Hoang vừa thốt nàng liền sững sờ, hắng giọng ho khan một tiếng, hai má hơi ửng hồng vì xấu hổ.
Chim cắt bực bội: "Tà tu ngươi mắng ai đấy hả?"
Hai cánh nó lắc lắc vài cái, tựa hồ muốn thu lại thành quả cầu, bỏ việc chẳng làm nữa.
Khúc Duyệt xấu hổ bật cười cho qua chuyện. Xem ra con chim cắt cơ khí này cũng chẳng nghiêm túc lắm, nghĩ sai lệch giống hệt nàng luôn.
Không để Cửu Hoang kịp nói, nàng vội vàng ngăn lại: "Cửu Hoang, đường về còn xa, chàng lại chưa học được thuật du hành, chúng ta vẫn cần đến nó, chú ý thái độ một chút đi."
"Ta..." Cửu Hoang ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thầm nghĩ mình chỉ ăn ngay nói thật, thái độ nào có gì không tốt chứ.
Lục Nương thường khuyên hắn không nên tùy tiện động thủ mà hãy học cách lý luận với người khác. Nhưng trên thực tế, từ người đến hải yêu, thậm chí là chim cắt cơ khí, mỗi lần hắn lý luận với họ, Lục Nương đều bảo hắn im miệng trước. Thật là oan ức.
Song khi trông thấy đôi mày nàng giãn ra, tựa như mặt trời bừng sáng xóa tan màn đêm, trái tim hắn cũng theo đó rộng rãi thêm.
Hắn có thêm một mục tiêu trong đời: học thuật du hành, làm cánh thiên nhân, đưa Lục Nương đi khắp Tam Thiên Thế Giới ngắm sao trời xinh đẹp.
- -- truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad@vymiu1910, đọc truyện tại nơi chính chủ để ủng hộ editor nhé ---
Hai người trở lại Tử Tinh Thành, Khúc Duyệt đi phủ thành chủ tìm năm vị sư huynh, nhờ họ lập trận, nàng phải về Hoa Hạ.
Trước khi đi, nàng cột chiếc bình chứa nước Băng Ngọc Trì vào chân con chim cắt cơ khí, nói với nó: "Đây là đồ do Bộ Đặc Biệt chúng ta thu được, ngươi mang về đưa cho Điêu Hoàng, hẳn là đủ uống trong chín mươi chín ngày."
Chim cắt cơ khí thay mặt Điêu Hoàng cảm tạ.
Khúc Duyệt lại dặn dò: "Sau khi đưa xong, ngươi phải quay lại Tử Tinh Thành đấy, ta đi mấy ngày sẽ quay về, trước lễ triều bái ta phải đến Thái Dương Bảo."
Nàng không yên tâm về Huyễn Ba.
Chờ chim cắt đi khỏi, Khúc Duyệt xuyên trận pháp về lại phòng tu luyện của Khúc Tống.
Sỡ dĩ trên đường đi nàng không dùng Nhất Tuyến Khiên, bởi vì nàng có rất nhiều lời muốn nói trực tiếp với Khúc Tống.
"Nhị Ca!"
"Ừm." Khúc Tống ngồi xếp bằng trên đài đả tọa, buồn bã ỉu xìu lên tiếng.
"Huynh sao vậy?" Khúc Duyệt nhận ra trạng thái bất thường của anh.
"Không sao."
Kỳ thật Khúc Tống có việc bận tâm.
Đã nhiều ngày nay anh hay phân tâm. Những lúc yên tĩnh, trong đầu liền vang lên tiếng cười "ha ha" liên tiếp ở tầng mười tám kia. Khúc Tống không thể hiểu tại sao Tháp Linh lại cười "ha ha ha", rõ ràng Tháp Linh bình thường còn ít nói cười hơn cả anh.
Ngay cả Tháp Linh cũng cười "ha ha ha", chứng tỏ đối thoại giữa Tuyệt Đại Phong Hoa và Ẩm Triều Tịch rất buồn cười.
Nhưng có gì buồn cười chứ?
Chẳng lẽ có ẩn tình gì đó mà anh không nắm bắt được?
Anh muốn hỏi Tháp Linh nhưng không thể bỏ xuống mặt mũi.
Khúc Duyệt nói: "Muội đã gặp một thiên nhân, một thiên nhân thuần huyết đến từ Thiên Nhân Cảnh!"
"Ờ." Khúc Tống gật gật đàu.
Một lúc sau, anh ngẩng phắt lên: "Thiên nhân thuần huyết sao?"
"Khó trách kỹ năng thủ công của Cửu Hoang tốt đến vậy, sư phụ tà tu kia của hắn chính là thiếu chủ Thiên Công tộc, huynh tin nổi không?" Đến tận lúc này Khúc Duyệt vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng đến cạnh Khúc Tống ngồi xuống, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra, "Mà người vây bắt ông ấy chính là nam nhân trong bức họa trước đây muội đã cho huynh xem."
Khúc Tống nhíu mày: "Người trong bức họa của Giang Thiện Duy ư? Người lấy tính mạng của mẫu thân để ép muội gả cho hắn?"
"Đúng vậy." Khúc Duyệt khoanh một tay trước ngực, một bàn tay nâng lên chống cằm, "Nhưng muội thấy hắn không giống với người trong mộng Giang Quả Tử miêu tả."
Kỷ luật và tiết chế, bản thân lại là người chấp pháp, sao có thể làm chuyện ép buộc một nữ nhân yếu ớt như nàng phải lấy hắn?
Khúc Tống lại hỏi: "Thiếu chủ Thiên Công dạy muội tâm pháp để mở bốn cánh cửa khác?"
"Phải, y muốn nhờ muội cứu y thoát khỏi vây khốn."
Khúc Duyệt đã suy xét cẩn thận. Tuyết Lí Hồng thật tình yêu thương Cửu Hoang, y muốn ở lại không phải để ngăn cản Cửu Hoang nhận tổ quy tông, chắc hẳn có lý do cho việc giấu diếm thân thế Cửu Hoang. Hiện giờ y quyết ý lưu lại nhất định cũng vì tốt cho Cửu Hoang.
Suy cho cùng, ngay cả Khúc Duyệt cũng cảm nhận được việc Cửu Hoang quay lại Diệp gia quá dễ dàng, nàng nói: "Muội muốn hỏi ý kiến huynh, có thể giúp y việc này không?"
Khúc Tống đắn đo nói: "Có thể, nhưng A Duyệt, sau này muội cách xa tên Thiên Võ kia một chút, đừng đến gần hắn."
Khúc Duyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh liền hỏi: "Vì sao?"
Khúc Tống hỏi lại: "Không phải muội nói Giang Thiện Duy mơ rất đúng sao, muội không tránh hắn mà còn muốn tiếp cận hắn à? Muội coi trọng hắn? Thật muốn gả cho hắn? Biến ác mộng thành mộng đẹp?"
Khúc Duyệt ngượng ngùng đứng dậy khỏi đài đả tọa: "Muội đi mở thử bốn cánh cửa còn lại đây."
Đi đến cửa lại vòng trở về, lấy ra năm tấm thiếp bằng ngọc: "Đúng rồi, đây là thiệp mời của Diệp Thừa Tích, vốn định phái người đưa tới nhưng bị muội cản lại, đỡ lãng phí nhân lực."
Khúc Tống nhận lấy, rót vào một đạo thần thức. Đúng như anh đoán, là thiếp mời năm anh em họ đến tham gia đại hội thưởng kiếm.
Khúc Duyệt ra khỏi phòng tu luyện của Khúc Tống, lần đầu tiên phạm luật, đưa nhĩ thức xuyên qua cấm môn của Khúc Tống.
Trước khi đóng cửa ra khỏi phòng, nàng liếc mắt phát hiện Khúc Tống đang nhìn hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên bày trên chiếc bàn đối diện. Hẳn là muốn mở Nhất Tuyến Khiên liên lạc với Đại Ca, báo cho huynh ấy chuyện nàng gặp được thiên nhân. Khúc Duyệt không ngốc, rõ ràng có chuyện gì đó không ổn ở đây. Khúc gia bọn họ hẳn có liên hệ gì đó với thiên nhân.
Hạt châu mẹ của Nhất Tuyến Khiên không giống hạt châu con chỉ xuất hiện bên trong mắt người dùng, người khác không nghe không thấy được. Khi Khúc Tống nói chuyện với Đại Ca, nàng có thể nghe lén được.
Giọng Khúc Tống vang lên: "Đại ca, huynh củng cố cảnh giới thế nào rồi?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Khúc Duyệt dừng ở lầu dưới, nín thở tập trung nghe.
- --- "Còn được, làm sao vậy?"
Khúc Tống: "Ta nói cho huynh biết một việc, huynh chớ kích động."
Khúc Duyệt như ngừng thở.
- --- "Chuyện của Lão Tam giải quyết xong rồi, trừ phi phụ thân hợp đạo xuất quan, còn không nào có chuyện gì có thể khiến ta kích động?"
Khúc Tống: "Diệp gia ở Thập Cửu Châu, Diệp Thừa Tích, phụ thân của Rau Hẹ đưa thiệp đến, lại dùng ngọc tinh phách vạn năm. Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy ngọc tinh phách hoàn chỉnh với niên đại như vậy, ngọc tủy tràn đầy hoa văn."
Khúc Duyệt kinh ngạc, nàng nhận lấy xong liền tùy tiện ném vào vòng trữ vật, cũng chẳng nhìn kỹ, chỉ biết là ngọc tốt mà thôi.
Khúc Tống: "Huynh nói xem, mời năm huynh đệ chúng ta nhưng không viết chung một thiếp mời mà gửi riêng cho từng người năm phiến ngọc. Trong khi giá trị của năm phiến ngọc có thể mua được nửa cái tiểu thế giới."
"Huynh nói xem ông ta có ý gì? Biết Rau Hẹ có ý với A Duyệt, cho rằng thế giới chúng ta nhỏ bé, con người không hiểu biết, không xứng, nên cảnh cáo chúng ta chớ thấy người sang bắt quàng làm họ ư?"
"Hừ, Diệp Thừa Tích gửi thiệp thôi cũng đã phô trương như thế, nếu chúng ta đến tham gia thật, chẳng phải sẽ còn bị làm khó hơn nữa sao? Đại Ca, ta thấy chúng ta tốt nhất không nên đi."
Im lặng một lát, giọng Khúc Đường buồn bực: "Giỏi cho Diệp gia Thập Cửu Châu, dám vênh váo trước mặt ta!"
Danh sách chương