Trước khi đến Thiên Bảo Các, Huyễn Ba mang giày của Diệp Thừa Tích vào. Khúc Duyệt khoác kiện áo choàng đen cho hắn, vành nón kéo thấp che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra cằm.
Thiên Bảo Các có hai cửa, một thông vào đại sảnh đấu giá, một dẫn đến hậu đường.
Khúc Duyệt sắm vai thị nữ ngoan ngoãn đi theo phía sau Huyễn Ba bước qua cửa vào hậu đường.
Tại Thiên Bảo Các, dù là người mua hay bán đều không cần chứng minh thân phận, nhưng khi người tiếp đón đi đến, Khúc Duyệt không nói hai lời cho hắn xem eo bài ngọc của Diệp gia.
Người nọ vừa thấy cấp bậc của eo bài, ánh mắt lập tức biến đổi, thận trọng nói: "Xin mời."
Bọn họ được mời lên mật thất trên lầu, các chủ Thiên Bảo Các nhận được tin liền chạy đến, Huyễn Ba đã cởi áo choàng, ngồi trong sảnh nhấm nháp tách trà.
Các chủ nhận ra gia chủ, lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ. Nghe Huyễn Ba giải thích lý do đến, các chủ nói ngay: "Lập tức tiến hành."
Huyễn Ba lại dặn dò hắn đây là việc cơ mật, không được để lộ, các chủ liên thanh đáp "vâng" rồi rời khỏi mật thất.
Huyễn Ba truyền âm hỏi: "Mặt Trăng Nhỏ à, hắn thật sự không hề nghi ngờ chút nào ư?"
Khúc Duyệt: "Không dám nghi ngờ."
Nàng đứng phía sau Huyễn Ba, cẩn thận quan sát gian mật thất này, qua cách bày trí, nàng nhận ra nơi này là một pháp trận kiểm tra thật giả, có thể nhìn thấy chân thân người trong trận.
Đây chính là điểm đáng quý của Huyễn Ba! Có rất nhiều thủ đoạn hóa thân thành người khác, nhưng thần thông của Huyễn Ba khó phân biệt nhất, có thể gọi là đỉnh cao của thuật biến ảo. Nếu không Điêu Hoàng đã không nhờ hắn giúp đỡ.
"Giả trang thành Diệp Thừa Tích với tư cách người bán là mạo hiểm rất lớn, chúng ta lại không lừa gạt để trộm bảo vật, hắn có thể nghi ngờ được gì?" Khúc Duyệt phân tích, "Nhưng mà Quả Hợp Đạo là chuyện quan trọng, trước khi tung ra tin tức bán đấu giá, hắn nhất định sẽ đi xác nhận một chút."
"Hắn sẽ liên hệ Diệp gia để hỏi sao?" Huyễn Ba quay qua nhìn Khúc Duyệt, chớp chớp mắt, "Vậy chẳng phải chúng ta bị lộ rồi ư?"
"Ngươi đã cảnh cáo hắn không được tiết lộ chuyện này, hắn thà chọn tin tưởng, sẽ không đi hỏi đâu." Khúc Duyệt cười nói, "Nhiều lắm là tìm đồng bọn nào đó ở Diệp gia để hỏi thăm hai ngày nay Diệp Thừa Tích có ở nhà hay không. Từ Diệp gia đến Thiên Bảo Các, nếu không có cánh thiên nhân, dù tu vi Diệp Thừa Tích cao như vậy, vẫn không thể đi trong một hai ngày."
- -- ---
Hệt như dự đoán của Khúc Duyệt, trước khi các chủ tuyên bố bán đấu giá đã dùng bùa truyền âm cho một người ở Diệp gia, nói rằng mấy ngày này hắn muốn đến bái phỏng gia chủ, dò hỏi gia chủ có nhà hay không.
Câu trả lời nhận được là: "Bây giờ đừng đến, không may gia chủ đã đi ra ngoài, nghe nói mất một thời gian mới về."
Sau khi các chủ Thiên Bảo Các xác nhận xong, tự tay viết một thẻ bài đưa tin tức truyền đến đại sảnh giao dịch.
Vật phẩm: Quả Hợp Đạo Ác.
Niên đại: trên ba trăm năm
Người gửi bán: nặc danh (đáng tin cậy)
Thời gian bán đấu giá: giờ Tuất mười ngày sau
Thẻ bài vừa treo lên, sảnh bán đấu giá trong nháy mắt nổ tung.
Quả Hợp Đạo Ác chỉ hữu dụng với ma tu cảnh giới Độ Kiếp, nhưng các đại lão Độ Kiếp của chính đạo nào chịu để địch nhân mạnh lên, các môn phái và đại thế gia đều cài cắm đệ tử nằm vùng trong nhà đấu giá và từ đây tin tức nhanh chóng được truyền đến tai họ.
- -- ---
Nhan gia, Châu Tây Hải.
Điêu Hoàng đậu trên một cái cây cách phòng tu luyện của Nhan Phong gần trăm trượng, nhìn một người vội vàng chạy đến, thông qua cửa đá truyền mật ngữ với Nhan Phong ở bên trong một lúc.
Người nọ rời đi, mấy canh giờ trôi qua, sau nửa đêm Nhan Phong mới rời khỏi phòng tu luyện, lướt gió bay về hướng Tây Nam.
Điêu Hoàng bay sát bên ngoài phạm vi thần thức của Nhan Phong. Y là chim, chỉ cần một luồng khí cũng có thể lần theo.
"Luồng khí biến mất trên một hoang đảo ở Tây Hải."
Điêu Hoàng hội hợp với Khúc Duyệt tại khách điếm, thân chim nhỏ bé đậu lên một khu vực trên bản đồ Châu Tây Hải, móng vuốt cào cào một điểm trên bản đồ: "Chính là nơi này, chưa đầy một khắc hắn đã rời đi, phỏng chừng thật là đi kiểm tra Quả Hợp Đạo còn hay không. Lúc rời đảo trên tay không cầm theo đồ vật, còn về thẳng Nhan gia."
Hai tay Khúc Duyệt chống trên mặt bàn, hơi hơi cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ, ghi nhớ thật kỹ vị trí.
"Sau đó ta bay lên đảo, trên đó chẳng có chim chóc, cây cỏ, hoàn toàn trơ trụi, tràn ngập âm khí, nhưng vô cùng thích hợp để cất giấu Quả Hợp Đạo." Điều Hoàng nói, "Sợ bị Nhan Phong phát hiện hành tung, ta không dám theo sát hắn quá, chỉ có thể giúp cô xác định hòn đảo này thôi."
"Vậy đã vô cùng tốt rồi, đa tạ tiền bối." Khúc Duyệt nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Nàng nhìn diện tích của chấm đen trên bản đồ, xem ra hòn đảo không lớn, có dụng cụ hỗ trợ cũng sẽ không khó tìm.
Nàng lại hỏi: "Tiền bối, ngài thấy trong sơn động cất giấu Quả Hợp Đạo có khả năng có yêu thú cấp cao canh giữ hay không?"
"Chín phần chín là không." Điêu Hoàng dựa trên kinh nghiệm nói, "Đừng quên thuộc tính của Quả Hợp Đạo, trừ phi là đại yêu Độ Kiếp, yêu vật chủng loại nào cũng không thể ở gần bản thể Quả Hợp Đạo Ác trong thời gian dài. Nó có tính ăn mòn cực mạnh, ngay cả pháp trận cũng sẽ bị ăn mòn. Cô tìm được đúng vị trí, lấy ra không khó nhưng phải hết sức cẩn thận, không nên cầm trên tay nhiều hơn nửa ngày, hãy nhanh chóng đưa hồn của quả này về lại bản thể."
Khúc Duyệt ghi tạc lời dặn: "Đa tạ tiền bối. Trước khi đi trộm quả, vãn bối sẽ đem nước cực hàn về cho ngài."
Điêu Hoàng nhìn nàng: "Cô không tự tin sống sót trở về à?"
Khúc Duyệt vội nói: "Đương nhiên không phải, vãn bối muốn quay lại Hoa Hạ một chuyến, nhân tiện lấy một lọ nước cho ngài."
Điêu Hoàng: "Vậy thì tốt."
Huyễn Ba đề nghị: "Vậy bây giờ chúng ta đi trộm quả đi."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Chờ một chút, ta phải liên lạc với Nhị Ca trước đã."
Khúc Duyệt gọi Nhất Tuyến Khiên, kể hết tiến triển với Khúc Tống: "Cơ bản có thể xác định phương hướng lần này đã đúng, Nhan Phong là chủ mưu phía sau. Muội đã đồng ý với Chi Kỳ sẽ tìm lại bản thể cho hắn nên cần phải thực hiện. Hơn nữa việc này không nên chậm trễ, phải lập tức hành động."
Nếu không, khi Thiên Bảo Các xóa bỏ thẻ bài đấu giá, chứng minh tin tức sai sự thật, Nhan Phong nhất định sẽ nghi ngờ và đem Quả Hợp Đạo Ác dời đi nơi khác, dụ hắn cắn câu một lần nữa sẽ khó như lên trời.
Khúc Tống trầm mặc một lát: "Cần giúp đỡ không?"
Khúc Duyệt nói: "Theo phán đoán của Điêu Hoàng, trong sơn động không có nguy hiểm, chỉ là không dễ xác định vị trí thôi. Nếu cần giúp, cho muội một trợ thủ là được. Bên này, muội có Điêu Hoàng giúp giám sát Nhan Phong, Huyễn Ba canh gác ở Tây Hải, nhưng mà..."
Khúc Tống: "Có việc cứ nói."
Khúc Duyệt nói nhanh: "Báo cáo bộ trưởng, thuộc hạ cần được hỗ trợ kỹ thuật lần nữa."
Ý rằng nàng cần lấy bảo vật từ bộ phận kỹ thuật, những thứ đặc biệt cao cấp, không thể sử dụng cho những nhiệm vụ không đặc biệt.
Nhân lúc quay về lấy bảo vật, nàng ghé qua Băng Ngọc Trì một chuyến luôn. Tuy chưa biết nguyền rủa Tông Quyền thế nào nhưng rất may đã có Huyễn Ba bên cạnh, trên phương diện mắng người, hắn tuyệt đối là hảo thủ, không cần một chữ thô tục nào vẫn có thể mắng một tràng thật dài.
Khúc Tống không cự tuyệt: "Được." Lại hỏi, "Muội định dẫn Rau Hẹ đi theo làm trợ thủ?"
Khúc Duyệt phủ định: "Hắn hiện giờ không rảnh lo đến muội."
"Hắn không rảnh lo cho muội?" giọng Khúc Tống lộ rõ kinh ngạc, "Trong cái đầu trống rỗng kia của hắn còn có gì quan trọng hơn muội?"
"À, vì các chủ Thiên Bảo Các phải xác nhận hành tung của Diệp Thừa Tích nên muội đã nhờ Cửu Hoang giúp."
Lúc vừa xuất phát từ Thái Dương Bảo, nàng đã nhờ Điêu Hoàng phái chim truyền tin cho Cửu Hoang, nhờ hắn yêu cầu Diệp Thừa Tích cùng đi biên cảnh lấy khoáng thạch.
- -- ---
Cửu Hoang không biết phải dời mỏ khoáng thạch nào về để trùng kiến Kiếm Phong, gọi Diệp Thừa Tích cùng đi cũng hợp tình hợp lý, Diệp Thừa Tích tuyệt đối không nghi ngờ.
Hai cha con ngồi trên lưng dực long, mắt thấy sắp đến đích mà Cửu Hoang vẫn vùi đầu làm dây xích núi, Diệp Thừa Tích nhìn mãi vẫn không hiểu hắn đang bận rộn chuyện gì, mấy thứ hắn đang cầm trên tay đối với ông cái nào cũng như cái nấy chẳng phân biệt nổi.
Ông đã nhìn suốt cả đường đi, rốt cuộc nhịn không được cảm thán: "Một quả cầu nhỏ chứa cả càn khôn, làm không dễ ha."
"Không chỉ là không dễ, là vô cùng khó khăn." Hao tổn rất nhiều tinh thần và thể lực, Cửu Hoang cảm giác rõ ràng mình sắp kiệt sức, "Cho nên sau khi ta kéo được khoáng thạch về, giúp ngài tiết kiệm được không ít tiền, ngài phải chia cho ta một ít."
Diệp Thừa Tích nhắc nhở: "Con trai, không phải con muốn thân thiết hơn với ta sao, có biết nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm không?"
"Lục Nương giúp Khúc Tống làm việc, mỗi tháng đều nhận tiền công, hai anh em họ vẫn rất tốt, có tổn thương tình cảm gì đâu?" Cửu Hoang nhìn ông từ trên xuống dưới một cái, "Cha, tình cảm của ngài hơi mỏng manh rồi đó, ngài cần luyện tập chịu thương tổn thêm một chút, ta nguyện ý giúp ngài."
Diệp Thừa Tích bất mãn đã lâu: "Con đừng có lấy Khúc gia làm ví dụ mãi thế. Con là người Diệp gia, phải tuân theo quy củ Diệp gia. Gia huấn ta đưa cho con, sợ là con chưa lật được trang nào đúng không?"
Cửu Hoang: "Sao lại chưa, ta xem hết toàn bộ rồi, chỉ tiếc là có nhiều thứ không hiểu, cũng không nhớ được. Ta đến phòng giam hỏi sư phụ, sư phụ nói ta chọn cái nào có thể hiểu rồi ghi nhớ trong lòng là được."
Diệp Thừa Tích khẽ gật đầu.
Nói thật, gia huấn Diệp gia dày đặc mấy ngàn điều, bản thân ông bây giờ cũng chỉ nhớ được nhiều lắm hai mươi mấy điều, con trai nguyện ý ghi nhớ một điều đã chứng tỏ hắn có kết nối với gia tộc, đây là ý nghĩa tồn tại của gia huấn: "Con ghi nhớ điều nào?"
Cửu Hoang buông công cụ xuống, lau lau tay xong mới lấy từ nhẫn trữ vật ra cuốn gia huấn thật dày.
Thấy hắn tôn kính với gia huấn như thế, Diệp Thừa Tích cực kỳ vừa lòng, thầm quyết định sẽ đem toàn bộ tiền trùng kiến Kiếm Phong tiết kiệm được đưa cho hắn, coi như tưởng thưởng cho công của hắn cũng không quá.
Cửu Hoang nhanh chóng lật đến một trang, bởi vì trang này có kẹp một thẻ đánh dấu sách mỏng, do hắn làm từ ruột cây Ngưng Hương, tỉ mỉ cắt thành đường nét gương mặt nhìn nghiêng của Khúc Duyệt.
Cửu Hoang chỉ vào mấy chữ được tô đậm bằng bút đỏ: "Đây, điều này."
Diệp Thừa Tích nhìn qua, thấy mấy chữ đó là: Có ba điều bất hiếu, tội lớn nhất chính là không có con nối dõi.
Thiên Bảo Các có hai cửa, một thông vào đại sảnh đấu giá, một dẫn đến hậu đường.
Khúc Duyệt sắm vai thị nữ ngoan ngoãn đi theo phía sau Huyễn Ba bước qua cửa vào hậu đường.
Tại Thiên Bảo Các, dù là người mua hay bán đều không cần chứng minh thân phận, nhưng khi người tiếp đón đi đến, Khúc Duyệt không nói hai lời cho hắn xem eo bài ngọc của Diệp gia.
Người nọ vừa thấy cấp bậc của eo bài, ánh mắt lập tức biến đổi, thận trọng nói: "Xin mời."
Bọn họ được mời lên mật thất trên lầu, các chủ Thiên Bảo Các nhận được tin liền chạy đến, Huyễn Ba đã cởi áo choàng, ngồi trong sảnh nhấm nháp tách trà.
Các chủ nhận ra gia chủ, lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ. Nghe Huyễn Ba giải thích lý do đến, các chủ nói ngay: "Lập tức tiến hành."
Huyễn Ba lại dặn dò hắn đây là việc cơ mật, không được để lộ, các chủ liên thanh đáp "vâng" rồi rời khỏi mật thất.
Huyễn Ba truyền âm hỏi: "Mặt Trăng Nhỏ à, hắn thật sự không hề nghi ngờ chút nào ư?"
Khúc Duyệt: "Không dám nghi ngờ."
Nàng đứng phía sau Huyễn Ba, cẩn thận quan sát gian mật thất này, qua cách bày trí, nàng nhận ra nơi này là một pháp trận kiểm tra thật giả, có thể nhìn thấy chân thân người trong trận.
Đây chính là điểm đáng quý của Huyễn Ba! Có rất nhiều thủ đoạn hóa thân thành người khác, nhưng thần thông của Huyễn Ba khó phân biệt nhất, có thể gọi là đỉnh cao của thuật biến ảo. Nếu không Điêu Hoàng đã không nhờ hắn giúp đỡ.
"Giả trang thành Diệp Thừa Tích với tư cách người bán là mạo hiểm rất lớn, chúng ta lại không lừa gạt để trộm bảo vật, hắn có thể nghi ngờ được gì?" Khúc Duyệt phân tích, "Nhưng mà Quả Hợp Đạo là chuyện quan trọng, trước khi tung ra tin tức bán đấu giá, hắn nhất định sẽ đi xác nhận một chút."
"Hắn sẽ liên hệ Diệp gia để hỏi sao?" Huyễn Ba quay qua nhìn Khúc Duyệt, chớp chớp mắt, "Vậy chẳng phải chúng ta bị lộ rồi ư?"
"Ngươi đã cảnh cáo hắn không được tiết lộ chuyện này, hắn thà chọn tin tưởng, sẽ không đi hỏi đâu." Khúc Duyệt cười nói, "Nhiều lắm là tìm đồng bọn nào đó ở Diệp gia để hỏi thăm hai ngày nay Diệp Thừa Tích có ở nhà hay không. Từ Diệp gia đến Thiên Bảo Các, nếu không có cánh thiên nhân, dù tu vi Diệp Thừa Tích cao như vậy, vẫn không thể đi trong một hai ngày."
- -- ---
Hệt như dự đoán của Khúc Duyệt, trước khi các chủ tuyên bố bán đấu giá đã dùng bùa truyền âm cho một người ở Diệp gia, nói rằng mấy ngày này hắn muốn đến bái phỏng gia chủ, dò hỏi gia chủ có nhà hay không.
Câu trả lời nhận được là: "Bây giờ đừng đến, không may gia chủ đã đi ra ngoài, nghe nói mất một thời gian mới về."
Sau khi các chủ Thiên Bảo Các xác nhận xong, tự tay viết một thẻ bài đưa tin tức truyền đến đại sảnh giao dịch.
Vật phẩm: Quả Hợp Đạo Ác.
Niên đại: trên ba trăm năm
Người gửi bán: nặc danh (đáng tin cậy)
Thời gian bán đấu giá: giờ Tuất mười ngày sau
Thẻ bài vừa treo lên, sảnh bán đấu giá trong nháy mắt nổ tung.
Quả Hợp Đạo Ác chỉ hữu dụng với ma tu cảnh giới Độ Kiếp, nhưng các đại lão Độ Kiếp của chính đạo nào chịu để địch nhân mạnh lên, các môn phái và đại thế gia đều cài cắm đệ tử nằm vùng trong nhà đấu giá và từ đây tin tức nhanh chóng được truyền đến tai họ.
- -- ---
Nhan gia, Châu Tây Hải.
Điêu Hoàng đậu trên một cái cây cách phòng tu luyện của Nhan Phong gần trăm trượng, nhìn một người vội vàng chạy đến, thông qua cửa đá truyền mật ngữ với Nhan Phong ở bên trong một lúc.
Người nọ rời đi, mấy canh giờ trôi qua, sau nửa đêm Nhan Phong mới rời khỏi phòng tu luyện, lướt gió bay về hướng Tây Nam.
Điêu Hoàng bay sát bên ngoài phạm vi thần thức của Nhan Phong. Y là chim, chỉ cần một luồng khí cũng có thể lần theo.
"Luồng khí biến mất trên một hoang đảo ở Tây Hải."
Điêu Hoàng hội hợp với Khúc Duyệt tại khách điếm, thân chim nhỏ bé đậu lên một khu vực trên bản đồ Châu Tây Hải, móng vuốt cào cào một điểm trên bản đồ: "Chính là nơi này, chưa đầy một khắc hắn đã rời đi, phỏng chừng thật là đi kiểm tra Quả Hợp Đạo còn hay không. Lúc rời đảo trên tay không cầm theo đồ vật, còn về thẳng Nhan gia."
Hai tay Khúc Duyệt chống trên mặt bàn, hơi hơi cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ, ghi nhớ thật kỹ vị trí.
"Sau đó ta bay lên đảo, trên đó chẳng có chim chóc, cây cỏ, hoàn toàn trơ trụi, tràn ngập âm khí, nhưng vô cùng thích hợp để cất giấu Quả Hợp Đạo." Điều Hoàng nói, "Sợ bị Nhan Phong phát hiện hành tung, ta không dám theo sát hắn quá, chỉ có thể giúp cô xác định hòn đảo này thôi."
"Vậy đã vô cùng tốt rồi, đa tạ tiền bối." Khúc Duyệt nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Nàng nhìn diện tích của chấm đen trên bản đồ, xem ra hòn đảo không lớn, có dụng cụ hỗ trợ cũng sẽ không khó tìm.
Nàng lại hỏi: "Tiền bối, ngài thấy trong sơn động cất giấu Quả Hợp Đạo có khả năng có yêu thú cấp cao canh giữ hay không?"
"Chín phần chín là không." Điêu Hoàng dựa trên kinh nghiệm nói, "Đừng quên thuộc tính của Quả Hợp Đạo, trừ phi là đại yêu Độ Kiếp, yêu vật chủng loại nào cũng không thể ở gần bản thể Quả Hợp Đạo Ác trong thời gian dài. Nó có tính ăn mòn cực mạnh, ngay cả pháp trận cũng sẽ bị ăn mòn. Cô tìm được đúng vị trí, lấy ra không khó nhưng phải hết sức cẩn thận, không nên cầm trên tay nhiều hơn nửa ngày, hãy nhanh chóng đưa hồn của quả này về lại bản thể."
Khúc Duyệt ghi tạc lời dặn: "Đa tạ tiền bối. Trước khi đi trộm quả, vãn bối sẽ đem nước cực hàn về cho ngài."
Điêu Hoàng nhìn nàng: "Cô không tự tin sống sót trở về à?"
Khúc Duyệt vội nói: "Đương nhiên không phải, vãn bối muốn quay lại Hoa Hạ một chuyến, nhân tiện lấy một lọ nước cho ngài."
Điêu Hoàng: "Vậy thì tốt."
Huyễn Ba đề nghị: "Vậy bây giờ chúng ta đi trộm quả đi."
Khúc Duyệt lắc đầu: "Chờ một chút, ta phải liên lạc với Nhị Ca trước đã."
Khúc Duyệt gọi Nhất Tuyến Khiên, kể hết tiến triển với Khúc Tống: "Cơ bản có thể xác định phương hướng lần này đã đúng, Nhan Phong là chủ mưu phía sau. Muội đã đồng ý với Chi Kỳ sẽ tìm lại bản thể cho hắn nên cần phải thực hiện. Hơn nữa việc này không nên chậm trễ, phải lập tức hành động."
Nếu không, khi Thiên Bảo Các xóa bỏ thẻ bài đấu giá, chứng minh tin tức sai sự thật, Nhan Phong nhất định sẽ nghi ngờ và đem Quả Hợp Đạo Ác dời đi nơi khác, dụ hắn cắn câu một lần nữa sẽ khó như lên trời.
Khúc Tống trầm mặc một lát: "Cần giúp đỡ không?"
Khúc Duyệt nói: "Theo phán đoán của Điêu Hoàng, trong sơn động không có nguy hiểm, chỉ là không dễ xác định vị trí thôi. Nếu cần giúp, cho muội một trợ thủ là được. Bên này, muội có Điêu Hoàng giúp giám sát Nhan Phong, Huyễn Ba canh gác ở Tây Hải, nhưng mà..."
Khúc Tống: "Có việc cứ nói."
Khúc Duyệt nói nhanh: "Báo cáo bộ trưởng, thuộc hạ cần được hỗ trợ kỹ thuật lần nữa."
Ý rằng nàng cần lấy bảo vật từ bộ phận kỹ thuật, những thứ đặc biệt cao cấp, không thể sử dụng cho những nhiệm vụ không đặc biệt.
Nhân lúc quay về lấy bảo vật, nàng ghé qua Băng Ngọc Trì một chuyến luôn. Tuy chưa biết nguyền rủa Tông Quyền thế nào nhưng rất may đã có Huyễn Ba bên cạnh, trên phương diện mắng người, hắn tuyệt đối là hảo thủ, không cần một chữ thô tục nào vẫn có thể mắng một tràng thật dài.
Khúc Tống không cự tuyệt: "Được." Lại hỏi, "Muội định dẫn Rau Hẹ đi theo làm trợ thủ?"
Khúc Duyệt phủ định: "Hắn hiện giờ không rảnh lo đến muội."
"Hắn không rảnh lo cho muội?" giọng Khúc Tống lộ rõ kinh ngạc, "Trong cái đầu trống rỗng kia của hắn còn có gì quan trọng hơn muội?"
"À, vì các chủ Thiên Bảo Các phải xác nhận hành tung của Diệp Thừa Tích nên muội đã nhờ Cửu Hoang giúp."
Lúc vừa xuất phát từ Thái Dương Bảo, nàng đã nhờ Điêu Hoàng phái chim truyền tin cho Cửu Hoang, nhờ hắn yêu cầu Diệp Thừa Tích cùng đi biên cảnh lấy khoáng thạch.
- -- ---
Cửu Hoang không biết phải dời mỏ khoáng thạch nào về để trùng kiến Kiếm Phong, gọi Diệp Thừa Tích cùng đi cũng hợp tình hợp lý, Diệp Thừa Tích tuyệt đối không nghi ngờ.
Hai cha con ngồi trên lưng dực long, mắt thấy sắp đến đích mà Cửu Hoang vẫn vùi đầu làm dây xích núi, Diệp Thừa Tích nhìn mãi vẫn không hiểu hắn đang bận rộn chuyện gì, mấy thứ hắn đang cầm trên tay đối với ông cái nào cũng như cái nấy chẳng phân biệt nổi.
Ông đã nhìn suốt cả đường đi, rốt cuộc nhịn không được cảm thán: "Một quả cầu nhỏ chứa cả càn khôn, làm không dễ ha."
"Không chỉ là không dễ, là vô cùng khó khăn." Hao tổn rất nhiều tinh thần và thể lực, Cửu Hoang cảm giác rõ ràng mình sắp kiệt sức, "Cho nên sau khi ta kéo được khoáng thạch về, giúp ngài tiết kiệm được không ít tiền, ngài phải chia cho ta một ít."
Diệp Thừa Tích nhắc nhở: "Con trai, không phải con muốn thân thiết hơn với ta sao, có biết nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm không?"
"Lục Nương giúp Khúc Tống làm việc, mỗi tháng đều nhận tiền công, hai anh em họ vẫn rất tốt, có tổn thương tình cảm gì đâu?" Cửu Hoang nhìn ông từ trên xuống dưới một cái, "Cha, tình cảm của ngài hơi mỏng manh rồi đó, ngài cần luyện tập chịu thương tổn thêm một chút, ta nguyện ý giúp ngài."
Diệp Thừa Tích bất mãn đã lâu: "Con đừng có lấy Khúc gia làm ví dụ mãi thế. Con là người Diệp gia, phải tuân theo quy củ Diệp gia. Gia huấn ta đưa cho con, sợ là con chưa lật được trang nào đúng không?"
Cửu Hoang: "Sao lại chưa, ta xem hết toàn bộ rồi, chỉ tiếc là có nhiều thứ không hiểu, cũng không nhớ được. Ta đến phòng giam hỏi sư phụ, sư phụ nói ta chọn cái nào có thể hiểu rồi ghi nhớ trong lòng là được."
Diệp Thừa Tích khẽ gật đầu.
Nói thật, gia huấn Diệp gia dày đặc mấy ngàn điều, bản thân ông bây giờ cũng chỉ nhớ được nhiều lắm hai mươi mấy điều, con trai nguyện ý ghi nhớ một điều đã chứng tỏ hắn có kết nối với gia tộc, đây là ý nghĩa tồn tại của gia huấn: "Con ghi nhớ điều nào?"
Cửu Hoang buông công cụ xuống, lau lau tay xong mới lấy từ nhẫn trữ vật ra cuốn gia huấn thật dày.
Thấy hắn tôn kính với gia huấn như thế, Diệp Thừa Tích cực kỳ vừa lòng, thầm quyết định sẽ đem toàn bộ tiền trùng kiến Kiếm Phong tiết kiệm được đưa cho hắn, coi như tưởng thưởng cho công của hắn cũng không quá.
Cửu Hoang nhanh chóng lật đến một trang, bởi vì trang này có kẹp một thẻ đánh dấu sách mỏng, do hắn làm từ ruột cây Ngưng Hương, tỉ mỉ cắt thành đường nét gương mặt nhìn nghiêng của Khúc Duyệt.
Cửu Hoang chỉ vào mấy chữ được tô đậm bằng bút đỏ: "Đây, điều này."
Diệp Thừa Tích nhìn qua, thấy mấy chữ đó là: Có ba điều bất hiếu, tội lớn nhất chính là không có con nối dõi.
Danh sách chương