Tiếng nói trên đỉnh núi biến mất, chỉ còn lại tiếng gõ mõ.
Đoán chừng vì thấy Khúc Duyệt dừng chân, biết nàng nghe được tiếng bọn họ nói chuyện nên đã đổi sang truyền âm.
"Vậy chúng ta về thôi." Khúc Duyệt đã không muốn đi lên, Cửu Hoang lập tức xoay người chờ nàng cũng quay người cùng nhau đi xuống, chợt nhớ ra, "Nhưng trong người nàng có Thiên Ma khí, phải để phật tu chữa cho nàng."
Hắn liếc nhìn đỉnh núi: "Chờ ta đi lên bắt phật tu mang xuống đây."
Khúc Duyệt hơi nghiêng đầu: "Thánh địa phật môn, đừng cuồng ngôn."
Lời này nàng cố ý để vị thái sư bá trên đỉnh núi kia nghe. Không biết ông ta có xích mích gì với cha nàng, có lẽ việc lấy được Lưu Ly Tráo có phần khác với lời cha nói, nhưng lời mắng vừa rồi của ông ta vẫn khiến lòng nàng bừng bừng lửa giận.
Cửu Hoang hơi ngẩn ra, vội vàng ôm quyền hướng đến đỉnh núi: "Phật tổ, đắc tội rồi!"
"Bái phật phải chắp tay trước ngực, chàng ôm quyền làm gì!" Khúc Duyệt bị bộ dáng của hắn làm nghẹn lời, tiếp tục bước lên thang.
Cửu Hoang đi theo nàng, cảm thấy khó hiểu, vốn đang vui vẻ nói về Khúc Xuân Thu, giờ đột nhiên lại im bặt.
Lục Nương mù hắn biết trước đây là người sôi nổi hơn, vô cùng tùy hứng và ưa làm nũng.
Bước qua bậc thang cuối cùng, hai người lên đến đỉnh núi, pháp lực khôi phục lại. Một vị tăng nhân đứng chờ sẵn, niệm một câu phật hiệu rồi nói: "Hai vị thí chủ, mời bên này."
"Đa tạ đại sư." Khúc Duyệt chu toàn lễ nghĩa, thể hiện gia giáo tốt đẹp của nhà nàng, vững bước theo tăng nhân đi vòng qua đại điện về phía sau núi.
Dọc theo đường đi, Khúc Duyệt phát hiện chùa Đại Vô Tướng tuy rộng lớn nhưng không bề thế, tượng phật thờ phụng đều là tượng đất hoặc gỗ, không thấy tượng vàng.
"Hai vị thí chủ, mời." Tăng nhân dẫn bọn họ đến một tiểu viện có rào tre bên ngoài thì dừng bước, ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Bên trong thiền phòng bằng gỗ bày biện đơn sơ, Khúc Duyệt gặp được hai vị phật tu nói chuyện ban nãy.
Một tăng nhân mặc bạch y ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, diện mạo hai bảy hai tám tuổi, mi thanh mục tú, hẳn là Nhất Niệm Phật Tôn. Đứng bên cạnh y là tăng nhân mặc thanh bào, chính là thiền sư Bảo Tuệ trụ trì chùa Đại Vô Tướng, nhìn qua so với Nhất Niệm ổn trọng hơn một ít.
Khúc Duyệt tự báo gia môn, chào hỏi từng người.
Hai tăng nhân biết nàng là con gái Khúc Xuân Thu liền quan sát đánh giá. Tiếp đó, chăm chú nhìn Cửu Hoang, eo mang Quả Hợp Đạo Ác, cả người đầy oan nghiệt khí, lệ khí, sát khí...
Kẻ tà tu "ác" đến không thể "ác" hơn như vậy cư nhiên có thể bình yên vô sự đi hết Thang Nghiệp Hỏa.
Thang Nghiệp Hỏa đã không trừng trị hắn, hai người họ cũng không khó xử hắn.
Thu hồi ánh mắt khỏi Cửu Hoang, thiền sư Bảo Tuệ hỏi Khúc Duyệt: "Khúc thí chủ, không biết lệnh tôn gần đây như thế nào?"
Khúc Duyệt cung kính trả lời: "Gia phụ mười mấy năm trước đã bế quan hợp đạo."
Vẫn không nói tỷ lệ thành công chỉ có một phần.
Thiền sư Bảo Tuệ lại hỏi: "Vậy thí chủ đến trả lại Kim Quang Lưu Ly Tráo?"
Nếu không liên quan đến phật bảo, đã không đưa đến thiền phòng của thái sư phụ.
Khúc Duyệt hỏi trước: "Lúc gia phụ mượn bảo vật, không phải đã quy ước sẽ trả lại sau một trăm năm ư?"
"Mượn?" Nhất Niệm Phật Tôn cười ha hả, không biết nàng thật không biết hay cố ý nói quàng, dừng động tác vê phật châu, tay trái đếm bảy, tay phải đếm hai rồi nhấn mạnh, "Chỉ còn lại có lại bảy mươi hai năm thôi, hài tử."
Khúc Duyệt xác nhận Kim Quang Lưu Ly Tráo này thật không phải do cha nàng "mượn", lại cũng không phải "trộm" hay "đoạt" được.
Cho nên...
Rất có khả năng là "lừa" và "uy hiếp" mà có được.
Hẳn cha nàng hiểu rất rõ về Nhất Niệm Phật Tôn, biết cho dù quỳ bái đi lên vẫn không được vị này đồng ý cho mượn, cho nên mới phải dùng đến thủ đoạn ti tiện nào đó.
Nghĩ như thế, thấp thỏm bất an trong lòng Khúc Duyệt biến mất, ngược lại càng thêm cảm động. So với "quỳ bái", việc cha nàng phải vứt bỏ nguyên tắc khó hơn nhiều.
"Đã có ước định, bảy mươi hai năm sau vãn bối chắc chắn trả lại." Khúc Duyệt chắp tay trước ngực, "Hôm nay vãn bối đến đây vì được hai vị tiền bối thiên nhân gửi gắm, đưa Thiên Tà Kiếm tới..."
Xét thái độ của Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng, cả hai đều không xa lạ với chùa Đại Vô Tướng, Nhất Niệm Phật Tôn hẳn cũng vô cùng quen thuộc với thiên nhân.
Khi Khúc Duyệt kể xong chuyện về Lục Thiên, Nhất Niệm Phật Tôn hỏi: "Kiếm ở đâu?"
Khúc Duyệt chỉ Cửu Hoang: "Vì hắn có thiên nhân huyết, Thiên Tà ảnh hưởng lên hắn, cho nên một vị tiền bối kiếm tu đang giữ kiếm. Nàng ấy đến đây sau chúng ta một bước, bây giờ chắc đang leo thang đá..."
"Không có. Thang không có phản ứng nào." Nhất Niệm Phật Tôn vừa lắc đầu xong liền nhíu mày, "Tới rồi." Sau đó trầm mặc chốc lát, "Các người tốt nhất nên đi nhắc nhở một tiếng, cầm thanh kiếm này sẽ không lên thang được."
Khúc Duyệt cau mày, thiền phòng này ngăn trở thần thức, nàng thả nhĩ thức xuống chân núi, quả nhiên nghe tiếng Tân Lộ đang kêu rên.
Xảy ra việc gì? Khúc Duyệt chạy nhanh ra khỏi thiền phòng về phía thang đá, vừa thả thần thức quan sát dưới chân núi.
Tân Lộ lưng đeo kiếm Thiên Tà được bọc trong vải đen, chân vừa bước lên thang đá, liền giống như giẫm phải đinh bị nung nóng, xuyên thấu qua linh hồn hắn, đau đến run rẩy kêu thành tiếng.
Tân Lộ là người kiên cường không chịu thua, hắn nghiến răng nhịn đau, đạp lên thang đá chạy như bay một mạch.
Chạy một hơi được hai trăm bậc, thang đá trước mặt vặn vẹo như rắn, hắn đầu váng mắt hoa, chưa kịp nhắm mắt đã phun ra một ngụm máu, thân thể mất đi cân bằng, ngã lăn xuống dưới.
Lăn đến bậc cuối cùng, thoát khỏi thang và khu vực phong ấn pháp lực xong, cảm giác run rẩy tận linh hồn dần dần biến mất.
Tân Lộ chống đỡ hai chân từ mặt đất đứng lên, lấy ra một viên đan dược ăn vào. Trụ trì chùa Tiểu Vô Tướng có nói muốn lên núi phải vượt qua khảo nghiệm, nhưng như thế này có phải quá khó không?
"Tân tiền bối!" Khúc Duyệt đứng trên đỉnh núi gọi.
"Khúc cô nương, trên thang đá không thể sử dụng pháp lực, thần hồn còn bị công kích, các người làm sao đi lên được?" Tân Lộ ngửa đầu hỏi, mặt mày ủ ê.
Khúc Duyệt nói: "Đi lên không khó, tiền bối không lên được là vì đang cõng Thiên Tà Kiếm."
Nhất Niệm Phật Tôn tuy chưa giải thích nhưng Khúc Duyệt thấy rõ, thang đá dẫn lên núi không chỉ đơn giản là đường đi, còn là một bảo vật ngăn tà ma.
Tân Lộ lại phun ra một búng bọt máu, đau đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"
Khúc Duyệt thấy thiền sư Bảo Tuệ đã đi ra theo nàng, cung kính dò hỏi: "Thiền sư?"
Bảo Tuệ chắp tay trước ngực: "Thí chủ, chùa có quy tắc của chùa."
Hắn không nói quy củ là gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, muốn cầu bọn ta tiêu trừ sát khí của kiếm này, đầu tiên các người phải có bản lĩnh mang kiếm lên.
Khúc Duyệt hơi rũ mắt nói: "Xin thứ cho vãn bối nói lời bất kính, các vị có phải vì cha ta mà cố tình gây khó dễ?"
Thiền sư Bảo tuệ đang định đáp lời, tiếng Nhất Niệm Phật Tôn từ thiền phòng xa xôi truyền tới: "Tiểu nha đầu, chúng ta chỉ là phật tu, không phải Phật Tổ. Huống chi cầu Phật Tổ giúp đỡ, cũng cần thắp nén hương, hơn nữa Phật Tổ chưa chắc đáp ứng mọi chuyện."
Thiền sư Bảo Tuệ gật đầu theo lời y nói, nhưng trong lòng yên lặng thở dài. Lời này của thái sư phụ không giả nhưng Thiên Tà Kiếm quan hệ trọng đại, bình thường thái sư phụ luôn đối xử khoan hồng, hôm nay không tính là làm khó song cũng không còn sự dễ tính của ngày thường.
Khúc Duyệt không tranh luận với y, những gì y nói không sai, phật tu không có nghĩa vụ phải phổ độ tất cả chúng sinh, giải cứu cả thế giới.
"Lục Nương, để ta mang kiếm lên." Lúc Khúc Duyệt đang nghĩ cách, Cửu Hoang đã một bước nhảy xuống.
Khúc Duyệt nhíu mày nhìn theo thân ảnh hắn, không biết hắn định làm thế nào, ngay cả cầm lên hắn cũng không làm được chứ đừng nói đeo lên người.
Thiền sư Bảo Tuệ cũng tò mò dùng thần thức quan sát Cửu Hoang, không biết hắn định làm gì.
Qua một khắc Cửu Hoang hạ xuống chân núi, dừng trước mặt Tân Lộ.
Tân Lộ xua xua tay: "Huynh không cầm Thiên Tà được, mau quay lại đi, quan tâm đến thương thế của huynh."
"Ngươi cầm là được rồi, ta cõng ngươi lên núi." Cửu Hoang ngồi sụp xuống, ra hiệu cho hắn leo lên lưng mình.
"Không được, huynh cõng ta nhưng thang đá vẫn có thể cảm nhận được Thiên Tà Kiếm, vẫn sẽ ngăn cản huynh." Tân Lộ đứng im.
"Lên đi." Cửu Hoang ý bảo hắn bớt nói nhảm, tiết kiệm thời gian. Ở gần Thiên Tà Kiếm khiến Cửu Hoang cảm thấy khó chịu khắp người, vết thương đã đắp thuốc trở nên đau đớn dữ dội.
Tân Lộ đành bò lên lưng hắn: "Được rồi."
Nhưng Cửu Hoang đứng lên lại đi vượt qua cầu thang đá, ra xa hơn một chút. Núi này chỉ phong ấn pháp lực, không kìm hãm thân thủ, nếu không thể bước chân lên cầu thang, vậy leo lên ở chỗ khác không phải được rồi sao?
Từ nhỏ hắn lớn lên trên núi, núi cao trăm ngọn có dốc nào hắn chưa từng leo qua, làm sao có thể quật ngã hắn được?
Ngẩng đầu, Cửu Hoang chọn một chỗ thích hợp leo lên, nắm lấy phần đá chìa ra rồi bậc một cái, không còn pháp lực lại cõng thêm một người trên lưng, vẫn nhẹ như chim én.
Thiền sư Bảo Tuệ trên đỉnh núi trố mắt: "Làm thế này cũng được sao?"
Khúc Duyệt hỏi: "Không được ư?"
Bảo Tuệ bất đắc dĩ cười: "Chỉ cần hắn có bản lĩnh leo đến nơi thì được."
Leo lên thì chắc chắn được rồi đấy, Khúc Duyệt rất tin tưởng bản lĩnh leo núi của Cửu Hoang. Nhưng nàng nhìn Tân Lộ trong bộ váy trắng nằm dán trên lưng Cửu Hoang, hai tay ôm ghì lấy cổ hắn, thì đột nhiên muốn nhìn thử cảnh tượng Cửu Hoang leo đến nửa chừng rồi bị té xuống sẽ thế nào.
Cảnh ấy nhất định rất đẹp.
"Cái Thế huynh lợi hại quá!" Tân Lộ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cái này so với Cửu Hoang ăn sạch sẽ Lục Thiên càng làm hắn bội phục.
Nhưng đột nhiên hắn rùng mình, Thiên Nộ Kiếm nằm trong ý thức hải khẽ rung lên. Bình thường chỉ khi hắn chọc giận người khác Thiên Nộ mới sinh phản ứng như thế.
Tuy nhiên, nó chỉ rung nhẹ một lần rồi im lìm. Tân Lộ không lần được manh mối.
"Rau Hẹ, không cần leo nữa." Cửu Hoang mới leo được một phần mười đoạn đường, Khúc Duyệt đi đến vị trí phía trên hắn, "Quay xuống đi."
"Ta có thể leo lên đến đỉnh, không khó." Cửu Hoang dừng lại nói chuyện với nàng.
"Ta có cách đơn giản hơn."
"Ừ." Nàng nói có cách thì nhất định có cách, Cửu Hoang không hỏi thêm lập tức quay về buông Tân Lộ xuống.
Tân Lộ và Cửu Hoang cùng ngẩng đầu nhìn, thấy Khúc Duyệt ném xuống một sợi dây thừng: "Cột thanh kiếm vào."
Ánh mắt Tân Lộ sáng lên, vội tháo Thiên Tà xuống, buộc vào một đầu dây thừng.
Sau khi buộc chặt, Khúc Duyệt đứng trên đỉnh núi thu dây, nhanh nhẹn kéo được thanh kiếm lên, sau đó nói: "Được rồi, các người đi lên bằng cầu thang đi."
Khúc Duyệt cũng không chạm được vào thanh kiếm, sau khi kéo lên nàng nhờ thiền sư Bảo Tuệ cầm kiếm lên.
Bảo Tuệ nhặt Thiên Tà Kiếm từ trên mặt đất lên, vẫn không trách nàng đi đường ngang ngõ tắt, chỉ mím môi cười: "Thí chủ thật ra có vài phần phong phạm của lệnh tôn..."
Khúc Duyệt mặt không đổi sắc: "Đa tạ ngài khen tặng."
Nàng đứng chờ Cửu Hoang lên đến nơi rồi cùng nhau theo thiền sư Bảo Tuệ đưa thanh kiếm đến thiền phòng, lại nghe tiếng Nhất Niệm Phật Tôn truyền âm: "Kém xa, nếu là Khúc Xuân Thu và Giang Đàn, cầm kiếm không lên được tắc sẽ hủy luôn cầu thang."
"Cũng có thể không." Bảo Tuệ nói, "Hai người họ sẽ không làm loại chuyện hao phí tinh lực như vậy."
"Vậy sẽ làm thế nào?" Mấy năm nay, Nhất Niệm Phật Tôn một bên thắc mắc hôm nay Khúc Xuân Thu chết chưa, hôm nay Giang Đàn chết chưa, một bên suy nghĩ thói quen hành động của hai người họ.
Thiền sư Bảo Tuệ lắc đầu: "Thật sự khó đoán."
Nếu họ có bản lĩnh đoán, năm đó đã không làm hiệp ước trăm năm, cắt bảo cầu vinh, tang quyền nhục chùa rồi.
Cắt bảo cầu vinh, tang quyền nhục chùa: chơi chữ từ thành ngữ "cắt đất cầu vinh, tang quyền nhục quốc"
Đoán chừng vì thấy Khúc Duyệt dừng chân, biết nàng nghe được tiếng bọn họ nói chuyện nên đã đổi sang truyền âm.
"Vậy chúng ta về thôi." Khúc Duyệt đã không muốn đi lên, Cửu Hoang lập tức xoay người chờ nàng cũng quay người cùng nhau đi xuống, chợt nhớ ra, "Nhưng trong người nàng có Thiên Ma khí, phải để phật tu chữa cho nàng."
Hắn liếc nhìn đỉnh núi: "Chờ ta đi lên bắt phật tu mang xuống đây."
Khúc Duyệt hơi nghiêng đầu: "Thánh địa phật môn, đừng cuồng ngôn."
Lời này nàng cố ý để vị thái sư bá trên đỉnh núi kia nghe. Không biết ông ta có xích mích gì với cha nàng, có lẽ việc lấy được Lưu Ly Tráo có phần khác với lời cha nói, nhưng lời mắng vừa rồi của ông ta vẫn khiến lòng nàng bừng bừng lửa giận.
Cửu Hoang hơi ngẩn ra, vội vàng ôm quyền hướng đến đỉnh núi: "Phật tổ, đắc tội rồi!"
"Bái phật phải chắp tay trước ngực, chàng ôm quyền làm gì!" Khúc Duyệt bị bộ dáng của hắn làm nghẹn lời, tiếp tục bước lên thang.
Cửu Hoang đi theo nàng, cảm thấy khó hiểu, vốn đang vui vẻ nói về Khúc Xuân Thu, giờ đột nhiên lại im bặt.
Lục Nương mù hắn biết trước đây là người sôi nổi hơn, vô cùng tùy hứng và ưa làm nũng.
Bước qua bậc thang cuối cùng, hai người lên đến đỉnh núi, pháp lực khôi phục lại. Một vị tăng nhân đứng chờ sẵn, niệm một câu phật hiệu rồi nói: "Hai vị thí chủ, mời bên này."
"Đa tạ đại sư." Khúc Duyệt chu toàn lễ nghĩa, thể hiện gia giáo tốt đẹp của nhà nàng, vững bước theo tăng nhân đi vòng qua đại điện về phía sau núi.
Dọc theo đường đi, Khúc Duyệt phát hiện chùa Đại Vô Tướng tuy rộng lớn nhưng không bề thế, tượng phật thờ phụng đều là tượng đất hoặc gỗ, không thấy tượng vàng.
"Hai vị thí chủ, mời." Tăng nhân dẫn bọn họ đến một tiểu viện có rào tre bên ngoài thì dừng bước, ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Bên trong thiền phòng bằng gỗ bày biện đơn sơ, Khúc Duyệt gặp được hai vị phật tu nói chuyện ban nãy.
Một tăng nhân mặc bạch y ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, diện mạo hai bảy hai tám tuổi, mi thanh mục tú, hẳn là Nhất Niệm Phật Tôn. Đứng bên cạnh y là tăng nhân mặc thanh bào, chính là thiền sư Bảo Tuệ trụ trì chùa Đại Vô Tướng, nhìn qua so với Nhất Niệm ổn trọng hơn một ít.
Khúc Duyệt tự báo gia môn, chào hỏi từng người.
Hai tăng nhân biết nàng là con gái Khúc Xuân Thu liền quan sát đánh giá. Tiếp đó, chăm chú nhìn Cửu Hoang, eo mang Quả Hợp Đạo Ác, cả người đầy oan nghiệt khí, lệ khí, sát khí...
Kẻ tà tu "ác" đến không thể "ác" hơn như vậy cư nhiên có thể bình yên vô sự đi hết Thang Nghiệp Hỏa.
Thang Nghiệp Hỏa đã không trừng trị hắn, hai người họ cũng không khó xử hắn.
Thu hồi ánh mắt khỏi Cửu Hoang, thiền sư Bảo Tuệ hỏi Khúc Duyệt: "Khúc thí chủ, không biết lệnh tôn gần đây như thế nào?"
Khúc Duyệt cung kính trả lời: "Gia phụ mười mấy năm trước đã bế quan hợp đạo."
Vẫn không nói tỷ lệ thành công chỉ có một phần.
Thiền sư Bảo Tuệ lại hỏi: "Vậy thí chủ đến trả lại Kim Quang Lưu Ly Tráo?"
Nếu không liên quan đến phật bảo, đã không đưa đến thiền phòng của thái sư phụ.
Khúc Duyệt hỏi trước: "Lúc gia phụ mượn bảo vật, không phải đã quy ước sẽ trả lại sau một trăm năm ư?"
"Mượn?" Nhất Niệm Phật Tôn cười ha hả, không biết nàng thật không biết hay cố ý nói quàng, dừng động tác vê phật châu, tay trái đếm bảy, tay phải đếm hai rồi nhấn mạnh, "Chỉ còn lại có lại bảy mươi hai năm thôi, hài tử."
Khúc Duyệt xác nhận Kim Quang Lưu Ly Tráo này thật không phải do cha nàng "mượn", lại cũng không phải "trộm" hay "đoạt" được.
Cho nên...
Rất có khả năng là "lừa" và "uy hiếp" mà có được.
Hẳn cha nàng hiểu rất rõ về Nhất Niệm Phật Tôn, biết cho dù quỳ bái đi lên vẫn không được vị này đồng ý cho mượn, cho nên mới phải dùng đến thủ đoạn ti tiện nào đó.
Nghĩ như thế, thấp thỏm bất an trong lòng Khúc Duyệt biến mất, ngược lại càng thêm cảm động. So với "quỳ bái", việc cha nàng phải vứt bỏ nguyên tắc khó hơn nhiều.
"Đã có ước định, bảy mươi hai năm sau vãn bối chắc chắn trả lại." Khúc Duyệt chắp tay trước ngực, "Hôm nay vãn bối đến đây vì được hai vị tiền bối thiên nhân gửi gắm, đưa Thiên Tà Kiếm tới..."
Xét thái độ của Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng, cả hai đều không xa lạ với chùa Đại Vô Tướng, Nhất Niệm Phật Tôn hẳn cũng vô cùng quen thuộc với thiên nhân.
Khi Khúc Duyệt kể xong chuyện về Lục Thiên, Nhất Niệm Phật Tôn hỏi: "Kiếm ở đâu?"
Khúc Duyệt chỉ Cửu Hoang: "Vì hắn có thiên nhân huyết, Thiên Tà ảnh hưởng lên hắn, cho nên một vị tiền bối kiếm tu đang giữ kiếm. Nàng ấy đến đây sau chúng ta một bước, bây giờ chắc đang leo thang đá..."
"Không có. Thang không có phản ứng nào." Nhất Niệm Phật Tôn vừa lắc đầu xong liền nhíu mày, "Tới rồi." Sau đó trầm mặc chốc lát, "Các người tốt nhất nên đi nhắc nhở một tiếng, cầm thanh kiếm này sẽ không lên thang được."
Khúc Duyệt cau mày, thiền phòng này ngăn trở thần thức, nàng thả nhĩ thức xuống chân núi, quả nhiên nghe tiếng Tân Lộ đang kêu rên.
Xảy ra việc gì? Khúc Duyệt chạy nhanh ra khỏi thiền phòng về phía thang đá, vừa thả thần thức quan sát dưới chân núi.
Tân Lộ lưng đeo kiếm Thiên Tà được bọc trong vải đen, chân vừa bước lên thang đá, liền giống như giẫm phải đinh bị nung nóng, xuyên thấu qua linh hồn hắn, đau đến run rẩy kêu thành tiếng.
Tân Lộ là người kiên cường không chịu thua, hắn nghiến răng nhịn đau, đạp lên thang đá chạy như bay một mạch.
Chạy một hơi được hai trăm bậc, thang đá trước mặt vặn vẹo như rắn, hắn đầu váng mắt hoa, chưa kịp nhắm mắt đã phun ra một ngụm máu, thân thể mất đi cân bằng, ngã lăn xuống dưới.
Lăn đến bậc cuối cùng, thoát khỏi thang và khu vực phong ấn pháp lực xong, cảm giác run rẩy tận linh hồn dần dần biến mất.
Tân Lộ chống đỡ hai chân từ mặt đất đứng lên, lấy ra một viên đan dược ăn vào. Trụ trì chùa Tiểu Vô Tướng có nói muốn lên núi phải vượt qua khảo nghiệm, nhưng như thế này có phải quá khó không?
"Tân tiền bối!" Khúc Duyệt đứng trên đỉnh núi gọi.
"Khúc cô nương, trên thang đá không thể sử dụng pháp lực, thần hồn còn bị công kích, các người làm sao đi lên được?" Tân Lộ ngửa đầu hỏi, mặt mày ủ ê.
Khúc Duyệt nói: "Đi lên không khó, tiền bối không lên được là vì đang cõng Thiên Tà Kiếm."
Nhất Niệm Phật Tôn tuy chưa giải thích nhưng Khúc Duyệt thấy rõ, thang đá dẫn lên núi không chỉ đơn giản là đường đi, còn là một bảo vật ngăn tà ma.
Tân Lộ lại phun ra một búng bọt máu, đau đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"
Khúc Duyệt thấy thiền sư Bảo Tuệ đã đi ra theo nàng, cung kính dò hỏi: "Thiền sư?"
Bảo Tuệ chắp tay trước ngực: "Thí chủ, chùa có quy tắc của chùa."
Hắn không nói quy củ là gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, muốn cầu bọn ta tiêu trừ sát khí của kiếm này, đầu tiên các người phải có bản lĩnh mang kiếm lên.
Khúc Duyệt hơi rũ mắt nói: "Xin thứ cho vãn bối nói lời bất kính, các vị có phải vì cha ta mà cố tình gây khó dễ?"
Thiền sư Bảo tuệ đang định đáp lời, tiếng Nhất Niệm Phật Tôn từ thiền phòng xa xôi truyền tới: "Tiểu nha đầu, chúng ta chỉ là phật tu, không phải Phật Tổ. Huống chi cầu Phật Tổ giúp đỡ, cũng cần thắp nén hương, hơn nữa Phật Tổ chưa chắc đáp ứng mọi chuyện."
Thiền sư Bảo Tuệ gật đầu theo lời y nói, nhưng trong lòng yên lặng thở dài. Lời này của thái sư phụ không giả nhưng Thiên Tà Kiếm quan hệ trọng đại, bình thường thái sư phụ luôn đối xử khoan hồng, hôm nay không tính là làm khó song cũng không còn sự dễ tính của ngày thường.
Khúc Duyệt không tranh luận với y, những gì y nói không sai, phật tu không có nghĩa vụ phải phổ độ tất cả chúng sinh, giải cứu cả thế giới.
"Lục Nương, để ta mang kiếm lên." Lúc Khúc Duyệt đang nghĩ cách, Cửu Hoang đã một bước nhảy xuống.
Khúc Duyệt nhíu mày nhìn theo thân ảnh hắn, không biết hắn định làm thế nào, ngay cả cầm lên hắn cũng không làm được chứ đừng nói đeo lên người.
Thiền sư Bảo Tuệ cũng tò mò dùng thần thức quan sát Cửu Hoang, không biết hắn định làm gì.
Qua một khắc Cửu Hoang hạ xuống chân núi, dừng trước mặt Tân Lộ.
Tân Lộ xua xua tay: "Huynh không cầm Thiên Tà được, mau quay lại đi, quan tâm đến thương thế của huynh."
"Ngươi cầm là được rồi, ta cõng ngươi lên núi." Cửu Hoang ngồi sụp xuống, ra hiệu cho hắn leo lên lưng mình.
"Không được, huynh cõng ta nhưng thang đá vẫn có thể cảm nhận được Thiên Tà Kiếm, vẫn sẽ ngăn cản huynh." Tân Lộ đứng im.
"Lên đi." Cửu Hoang ý bảo hắn bớt nói nhảm, tiết kiệm thời gian. Ở gần Thiên Tà Kiếm khiến Cửu Hoang cảm thấy khó chịu khắp người, vết thương đã đắp thuốc trở nên đau đớn dữ dội.
Tân Lộ đành bò lên lưng hắn: "Được rồi."
Nhưng Cửu Hoang đứng lên lại đi vượt qua cầu thang đá, ra xa hơn một chút. Núi này chỉ phong ấn pháp lực, không kìm hãm thân thủ, nếu không thể bước chân lên cầu thang, vậy leo lên ở chỗ khác không phải được rồi sao?
Từ nhỏ hắn lớn lên trên núi, núi cao trăm ngọn có dốc nào hắn chưa từng leo qua, làm sao có thể quật ngã hắn được?
Ngẩng đầu, Cửu Hoang chọn một chỗ thích hợp leo lên, nắm lấy phần đá chìa ra rồi bậc một cái, không còn pháp lực lại cõng thêm một người trên lưng, vẫn nhẹ như chim én.
Thiền sư Bảo Tuệ trên đỉnh núi trố mắt: "Làm thế này cũng được sao?"
Khúc Duyệt hỏi: "Không được ư?"
Bảo Tuệ bất đắc dĩ cười: "Chỉ cần hắn có bản lĩnh leo đến nơi thì được."
Leo lên thì chắc chắn được rồi đấy, Khúc Duyệt rất tin tưởng bản lĩnh leo núi của Cửu Hoang. Nhưng nàng nhìn Tân Lộ trong bộ váy trắng nằm dán trên lưng Cửu Hoang, hai tay ôm ghì lấy cổ hắn, thì đột nhiên muốn nhìn thử cảnh tượng Cửu Hoang leo đến nửa chừng rồi bị té xuống sẽ thế nào.
Cảnh ấy nhất định rất đẹp.
"Cái Thế huynh lợi hại quá!" Tân Lộ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cái này so với Cửu Hoang ăn sạch sẽ Lục Thiên càng làm hắn bội phục.
Nhưng đột nhiên hắn rùng mình, Thiên Nộ Kiếm nằm trong ý thức hải khẽ rung lên. Bình thường chỉ khi hắn chọc giận người khác Thiên Nộ mới sinh phản ứng như thế.
Tuy nhiên, nó chỉ rung nhẹ một lần rồi im lìm. Tân Lộ không lần được manh mối.
"Rau Hẹ, không cần leo nữa." Cửu Hoang mới leo được một phần mười đoạn đường, Khúc Duyệt đi đến vị trí phía trên hắn, "Quay xuống đi."
"Ta có thể leo lên đến đỉnh, không khó." Cửu Hoang dừng lại nói chuyện với nàng.
"Ta có cách đơn giản hơn."
"Ừ." Nàng nói có cách thì nhất định có cách, Cửu Hoang không hỏi thêm lập tức quay về buông Tân Lộ xuống.
Tân Lộ và Cửu Hoang cùng ngẩng đầu nhìn, thấy Khúc Duyệt ném xuống một sợi dây thừng: "Cột thanh kiếm vào."
Ánh mắt Tân Lộ sáng lên, vội tháo Thiên Tà xuống, buộc vào một đầu dây thừng.
Sau khi buộc chặt, Khúc Duyệt đứng trên đỉnh núi thu dây, nhanh nhẹn kéo được thanh kiếm lên, sau đó nói: "Được rồi, các người đi lên bằng cầu thang đi."
Khúc Duyệt cũng không chạm được vào thanh kiếm, sau khi kéo lên nàng nhờ thiền sư Bảo Tuệ cầm kiếm lên.
Bảo Tuệ nhặt Thiên Tà Kiếm từ trên mặt đất lên, vẫn không trách nàng đi đường ngang ngõ tắt, chỉ mím môi cười: "Thí chủ thật ra có vài phần phong phạm của lệnh tôn..."
Khúc Duyệt mặt không đổi sắc: "Đa tạ ngài khen tặng."
Nàng đứng chờ Cửu Hoang lên đến nơi rồi cùng nhau theo thiền sư Bảo Tuệ đưa thanh kiếm đến thiền phòng, lại nghe tiếng Nhất Niệm Phật Tôn truyền âm: "Kém xa, nếu là Khúc Xuân Thu và Giang Đàn, cầm kiếm không lên được tắc sẽ hủy luôn cầu thang."
"Cũng có thể không." Bảo Tuệ nói, "Hai người họ sẽ không làm loại chuyện hao phí tinh lực như vậy."
"Vậy sẽ làm thế nào?" Mấy năm nay, Nhất Niệm Phật Tôn một bên thắc mắc hôm nay Khúc Xuân Thu chết chưa, hôm nay Giang Đàn chết chưa, một bên suy nghĩ thói quen hành động của hai người họ.
Thiền sư Bảo Tuệ lắc đầu: "Thật sự khó đoán."
Nếu họ có bản lĩnh đoán, năm đó đã không làm hiệp ước trăm năm, cắt bảo cầu vinh, tang quyền nhục chùa rồi.
Cắt bảo cầu vinh, tang quyền nhục chùa: chơi chữ từ thành ngữ "cắt đất cầu vinh, tang quyền nhục quốc"
Danh sách chương