Khúc Xuân Thu bị nghẹn. Rất may hai câu cuối được Ôn Tử Ngọ dùng mật ngữ, không để con gái ông nghe được, bằng không ông nhất định khắc thêm một nhát trong lòng.
Bấy giờ, ông cười nhạt: "E là phải để đại sư huynh thất vọng rồi, hai chữ "con rể" kia hãy còn sớm."
- --- "Ta rửa mắt mong chờ."
Không khí đột nhiên an tĩnh, Khúc Duyệt liền biết chắc hai người đang dùng mật ngữ và chẳng nói chuyện gì hay ho.
Nàng giả vờ không biết, lên tiếng xen vào: "Cha, con và Rau Hẹ ra khỏi trận pháp thì cha mới ra ngoài được ạ?"
Ôn Tử Ngọ trả lời nàng: "Ta đưa các ngươi ra."
Khúc Duyệt chắp tay: "Đa tạ... đại sư bá!"
- --- "Đừng cách nhau xa quá, ta không thi pháp được!"
Khúc Duyệt hô: "Rau Hẹ, mau đến đây!"
Cửu Hoang ở cách nàng một trượng, thấy Khúc Xuân Thu không lên tiếng ngăn cản hắn chần chừ đi đến phía sau nàng, duy trì khoảng cách một thước.
- --- "Vẫn còn xa quá!"
Cửu Hoang nhích gần hơn.
- --- "Tay nắm tay!"
Cửu Hoang ngẩn ra.
Khúc Duyệt:?
Khúc Xuân Thu truyền âm: "Đại sư huynh, huynh quá đáng rồi đấy!"
- --- "Ta vừa chống đỡ hai đợt lôi kiếp, vừa giữ pháp trận bí thuật thượng cổ này, không nắm tay nhau thì ta lại phải thi pháp hai lần."
Nghe rất có lý, Khúc Duyệt mím môi cười, nâng tay lên: "Rau Hẹ."
Phản xạ có điều kiện, Cửu Hoang lập tức nắm lấy.
Vừa dứt lời, trước mặt Khúc Duyệt tối sầm.
Huyễn Ba dựa vào khuyên tai: "Mặt Trăng Nhỏ?"
Điều Huyễn Ba đang nhìn thấy là Khúc Duyệt và Cửu Hoang nắm tay nhau đứng bất động như hai pho tượng.
"Mặt Trăng Nhỏ?" Hắn lại gọi, vươn ngón tay muốn chọc vào mặt nàng.
"Hải yêu, đừng chạm vào bọn nó." Khúc Xuân Thu lên tiếng, "Bọn nó bị ta thôi miên, ý thức đang đi vào giấc mơ do ta dựng nên."
Huyễn Ba vội vàng rút tay về.
Khúc Xuân Thu cười nói: "Thế nào, không muốn đánh thức bọn nó à?"
Cha ruột nào có thể hại con gái, Huyễn Ba đương nhiên không lo lắng, hai mắt lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ: "Mà này, có thể cho ta xem chung được không?"
Khúc Xuân Thu nhất định muốn thử thách Cửu Hoang, loại chuyện thử thách tình yêu này là thứ hắn thích nghe nhất, nếu có thể tận mắt nhìn thấy càng mỹ diệu.
Nhất là sau khi trải qua đoạn quá khứ bi thảm kia của Khúc Xuân Thu, lòng hắn vô cùng nặng nề.
- --- "Sư đệ, ngươi làm gì vậy?"
Khúc Xuân Thu trả lời từ tốn: "Rảnh rỗi buồn chán nên dựng ra giấc mộng này cho tên tiểu tà tu, xem hắn có đủ tư cách làm... bằng hữu con gái ngoan của đệ hay không."
- --- "Ngươi có biết chúng ta vừa giúp ngươi chắn bốn mươi mấy canh giờ lôi kiếp không hả?"
Khúc Xuân Thu nói: "Đã lâu vậy rồi cũng không ngại chờ thêm chút nữa."
- --- "Ngươi có tin ta lập tức rời đi không?"
Khúc Xuân Thu: "Vậy thì báo ứng mà huynh hi vọng đệ gặp chẳng phải sẽ không thành sao?"
Không gian an tĩnh, Khúc Xuân Thu thầm nghĩ ta còn không trị được huynh à.
- -- ---
Trên mặt biển, ba vị đại lão Tống Viễn Linh, Bạch Tụng và Phương Nhất đã giúp chặn hai đợt lôi kiếp trong bốn mươi mấy canh giờ.
Ôn Tử Ngọ phải duy trì pháp trận nên không giúp đỡ, chỉ còn lại mình Tuyệt Đại Phong Hoa đang nằm trên bông hoa bay của mình ngủ ngon trong tiếng sấm.
Ba người cũng ngại gọi hắn đến hỗ trợ, Tuyệt Đại Phong Hoa chỉ thiếu một bước đã có thể hợp đạo, chung quy so với bọn họ vẫn kém hơn, đứng hàng vãn bối. Trời sập thì đương nhiên tiền bối phải chống, vãn bối giúp đỡ hay không đều tùy vào tự giác.
Thực hiển nhiên, Tuyệt Đại Phong Hoa không có nửa phần tự giác.
- -- ---
Nơi xa.
Phong Hòe nói: "Khúc Xuân Thu sắp xuất quan, các ngươi đi trước."
Nhan Phong chần chừ: "Tổ phụ, nơi này có đến bốn vị hợp đạo..."
"Cho nên các ngươi đi đi." Phong Hòe ngẩng đầu nhìn mây sét, "Thời điểm Khúc Xuân Thu xuất quan là lúc hắn suy yếu nhất, cơ hội tuyệt hảo để giết hắn, không thể bỏ lỡ."
Điều Nhan Phong lo lắng chính là: "Ngài có thể thoát được không?"
Phong Hòe cười nói: "Yên tâm, hiện giờ ta chiếm thân thể Câu Lê, bọn họ sẽ không tùy tiện hạ sát thủ. Còn nữa, cảnh giới Hợp Đạo thì sao chứ, đừng quên chúng ta là thiên nhân, sinh ra đã cao hơn bọn họ một bậc."
"Phải ạ."
- -- ---
Tuyệt Đại Phong Hoa đang "ngủ" trên bông hoa bay chợt loáng thoáng nghe được vài âm thanh kỳ lạ hòa lẫn trong tiếng sóng, tiếng gió và chim biển.
Nhẹ nhàng, rối loạn nhưng có quy luật nhất định.
Tuyệt Đại Phong Hoa nhíu mày, nếu không phải hắn vẫn luôn chú ý canh chừng, sẽ rất khó phát hiện.
Hắn cảnh giác.
Một canh giờ sau.
"Lão Ôn, vẫn chưa được à?" Ba người Bạch Tụng nhìn trận lôi kiếp thứ tư sắp giáng xuống mà đau đầu.
Ôn Tử Ngọ không nói gì, nhưng một tiếng nổ "ầm" thật lớn vang lên, bức tường nước kiên cố trên biển vỡ tan, trận pháp tiêu trừ, Khúc Duyệt và Cửu Hoang nắm tay nhau xuyên qua mặt nước nhảy ra.
Kế đó, những con sóng khổng lồ cuộn trên mặt biển, dường như lực lượng cực lớn nào đó đang trồi lên từ mặt biển. Song chỉ có một mặt gương hiện ra, từ đó phóng ra một tia sáng.
"Thu!" Ôn Tử Ngọ ném ra một cuộn giấy trắng.
Khi tia sáng đang chui vào cuộn giấy, một đạo khí đen hoá thành mũi tên bay đến tấn công tia sáng. Mũi tên không phát ra tiếng nhưng Tuyệt Đại Phong Hoa vẫn luôn cảnh giác đã cảm nhận được, đầu ngón tay liền ngưng tụ ra cánh hoa, phất cho bay đi.
Cánh hoa không theo kịp tốc độ của mũi tên, lệch đi và chỉ lướt qua đuôi mũi tên.
Nhưng thật ra Tuyệt Đại Phong Hoa vì không kịp lên tiếng, mượn hành động này để thu hút chú ý của các đại lão.
Ba người Bạch Tụng lặp tức chú ý, nhưng mũi tên kia lại đột nhiên phân chia không ngừng, trong nháy mắt đã dày đặc, che trời lấp đất đánh úp tới.
"Thiên Ma?" Ba người đều rùng mình, Thiên Ma này mạnh mẽ chưa từng thấy.
Ba người tự hiện thần thông bung ra kết giới bảo vệ, chỉ cần ngăn cản trong khoảng một cái chớp mắt là đủ cho Khúc Xuân Thu chui vào cuộn giấy.
Tuy nhiên đây chỉ là kế dương đông kích tây của Phong Hoè. Bên dưới cuộn giấy của Ôn Tử Ngọ, một con cá đột ngột phóng ra khỏi mặt biển và nổ tung, Phong Hoè bay ra từ giữa màn sương máu, tay cầm pháp khí hình lưới tấn công tia sáng do Khúc Xuân Thu hoá thành. Ngay trước khi tia sáng nhập vào cuộn giấy, lão ta túm nó vào lưới của mình.
"Khúc Xuân Thu, ta rốt cuộc..." Phong Hòe vừa cầm lưới vừa lên tiếng, nhưng sắc mặt đột ngột biến đổi, lời nói giữa chừng cũng im bặt.
Rõ ràng đã bắt được nhưng trong lưới chẳng có gì.
Ôn Tử Ngọ thu hồi cuộn giấy, kẹp dưới nách, đẩy mắt kính, liếc nhìn "Câu Lê" đang bị điều khiển: "Xem ra ngươi đã xông vào Điểm Tinh Nhai của ta, giỏi thật!"
Tuyệt Đại Phong Hoa và những người khác cũng giật mình, nhìn thoáng qua, pháp trận trên biển vẫn còn, Khúc Duyệt và Cửu Hoang chưa từng ra ngoài.
Là ảo trận chăng?
Không phải. Vừa rồi mọi người đều bị Khúc Xuân Thu thôi miên.
Tuyệt Đại Phong Hoa rốt cuộc hiểu được âm thanh quái dị lúc nãy dùng để làm gì, có thể thôi miên cùng lúc nhiều đại lão như thế, chắc hẳn có sự trợ giúp của Ôn Tử Ngọ.
"Khúc Xuân Thu, ngươi giỏi lắm, chưa bao giờ chịu trực diện phân cao thấp với ta, toàn trốn trong chỗ tối, hừ!" Phong Hòe cười lạnh, đối với kết quả này lão cũng chẳng ngạc nhiên mấy.
Lão đã sớm phòng bị việc giết Khúc Xuân Thu không suôn sẻ, thằng nhãi này chung quy gian trá đa đoan, tâm nhãn thậm chí sâu hơn cả người tộc Thiên Linh.
Buông xuông câu đấy, Phong Hòe lập tức ngự phong chạy mất.
Ôn Tử Ngọ ngăn Bạch Tụng định ra tay chặn lại: "Cẩn thận đừng đả thương thân thể hắn, đã có người..."
Một lát sau, hai mắt Tuyệt Đại Phong Hoa sáng ngời: "Vãn bối đi một lát."
- -- ---
Trên đường Phong Hòe đào tẩu, có âm thanh truyền đến từ đằng sau, cách lão ngày càng gần. Tưởng là ai đó trong đám mấy người Hợp Đạo kia nhưng khi cảm nhận được kiếm khí mới biết không phải.
Kiếm này như nhắm thẳng vào lão, cứ thế mà lao đến, bất luận lão thay đổi phương hướng thế nào đều không bứt ra được.
Phong Hòe không khỏi nghĩ đến Ẩm Triều Tịch, sửng sốt.
Lão dừng lại, lòng bàn tay ngưng khí, bày ra kết giới bảo vệ quanh thân.
Vút---!
Một thanh kiếm sáng chói mắt ngừng trước mặt, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của lão.
Ẩm Triều Tịch đuổi theo kiếm tới nơi, ánh mắt đầy sát khí.
Sau khi hợp kiếm, tu vi của hắn từ cấp sáu lập tức khôi phục, thậm chí còn tăng một bậc, đạt đến đỉnh Độ Kiếp.
Khí thế càng vượt trội hơn xưa.
Phong Hòe càng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm kiếm Thiên Hố trước mặt: "Kiếm Thiên Thương đâu thể hợp kiếm hai lần vì cùng một người?"
Ẩm Triều Tịch gật đầu: "Không sai, nhưng lần này ta không hợp kiếm vì Câu Lê."
Phong Hòe càng thêm tò mò: "Vậy ngươi vì ai?"
"Vì chính ta!" Ẩm Triều Tịch hơi nheo mắt.
Hắn tu kiếm từ thuở thiếu niên, ước mong dùng kiếm trừ ma. Rồi không biết bắt đầu từ lúc nào trong đầu chỉ còn lại có hợp kiếm, gãy kiếm và cơ duyên.
"Kiếm này vì cứu sơ tâm tu kiếm đã mất nhiều năm của ta mà hợp."
Sơ tâm: tâm, mục đích ban đầu
- -- ---
Sau khi gió êm sóng lặng, Ôn Tử Ngọ nói: "Sư đệ, có thể ra rồi."
Khúc Xuân Thu: "Từ từ, đệ còn phải khảo nghiệm tên tiểu tà tu này."
Ôn Tử Ngọ nói: "Ta thu ngươi và cả trận pháp vào cùng nhau, trên đường về ngươi muốn khảo gì cứ khảo."
Khúc Xuân Thu không cự tuyệt nữa, sau khi xuất quan được Ôn Tử Ngọ thu vào cuộn tranh.
Dán bùa chú lên cuộn tranh, kẹp dưới nách, Ôn Tử Ngọ chuẩn bị rời đi. . Truyện Đam Mỹ
"Cứ đi như vậy sao?" Ba người Bạch Tụng gọi ông ta lại.
"Không thì sao?" Ôn Tử Ngọ quay đầu, "Các người còn muốn vui vẻ đưa tiễn hắn à?"
Ba người đều không nói nên lời, những lúc không có ai ba người họ đều nói không lại Ôn Tử Ngọ và cũng hiếm khi nảy sinh xung đột với ông ấy.
- -- ---
Cảnh trong mơ.
"Lục Nương?"
Nghe thấy giọng Cửu Hoang, Khúc Duyệt mơ màng tỉnh lại, đầu hơi đau.
Cửu Hoang nâng nàng dậy, đưa một chén thuốc đến miệng nàng. Khúc Duyệt theo bản năng nhấp một ngụm, đắng đến nhăn mặt, liền vươn tay đẩy ra, đúng lúc nhìn thấy bàn tay mình... là móng vuốt phủ đầy vảy!
Khúc Duyệt sững sờ đến há miệng, đưa móng vuốt cho Cửu Hoang xem: "Ta..."
Cửu Hoang làm như ngỡ ngàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Khúc Duyệt ngẩn ra, từ từ nhớ lại những chuyện đã trải qua, sau khi cha xuất quan, Ôn Tử Ngọ giữ họ bên trong bức họa, không đợi ông ấy tìm được biện pháp, ma trùng bên trong tâm mạch nàng biến đổi, kéo nàng cùng ma hóa.
Vì thế, Cửu Hoang đưa nàng đến Hoang Sơn, đã ở đây gần nửa năm.
Khúc Duyệt nhìn vào mắt Cửu Hoang, từ trong mắt hắn thấy được ảnh phản chiếu của bản thân, quả nhiên là yêu quái xấu xí kinh tởm.
Khúc Duyệt kinh hoảng vì dung mạo của mình.
Ối, không đúng.
Đã ma hóa được nửa năm, sao nàng vẫn còn khiếp sợ chứ?
...
Xem bài khảo nghiệm này, Huyễn Ba không thấy vui: "Thử thách này chẳng có khó khăn gì cả, Rau Hẹ hắn chẳng phân biệt được xấu đẹp, cho dù ngày nào đó Mặt Trăng Nhỏ thật sự hóa thành trăng trên trời xa vời vợi không thể với tới, mỗi đêm hắn cũng đều sẽ ngồi trên sườn núi khắc gỗ bồi nàng."
Lời này khiến Khúc Xuân Thu trầm mặc: "Thật vậy à?"
Huyễn Ba vô cùng chắc chắn: "Đúng vậy, nếu Mặt Trăng Nhỏ biến thành yêu quái xấu xí, trong lòng hắn chỉ biết mỗi một việc, rối rắm, vừa đau lòng cho Mặt Trăng Nhỏ lại vừa vui vẻ từ nay không ai tranh đoạt với hắn."
Không đợi Khúc Xuân Thu lên tiếng, hắn nói tiếp: "Ta viết cốt truyện cho, ngươi thôi miên đi, ta đã nghe qua vô số chuyện tình thăng trầm lên xuống, không phải nghe vô ích đâu."
- -- ---
Bấy giờ, ông cười nhạt: "E là phải để đại sư huynh thất vọng rồi, hai chữ "con rể" kia hãy còn sớm."
- --- "Ta rửa mắt mong chờ."
Không khí đột nhiên an tĩnh, Khúc Duyệt liền biết chắc hai người đang dùng mật ngữ và chẳng nói chuyện gì hay ho.
Nàng giả vờ không biết, lên tiếng xen vào: "Cha, con và Rau Hẹ ra khỏi trận pháp thì cha mới ra ngoài được ạ?"
Ôn Tử Ngọ trả lời nàng: "Ta đưa các ngươi ra."
Khúc Duyệt chắp tay: "Đa tạ... đại sư bá!"
- --- "Đừng cách nhau xa quá, ta không thi pháp được!"
Khúc Duyệt hô: "Rau Hẹ, mau đến đây!"
Cửu Hoang ở cách nàng một trượng, thấy Khúc Xuân Thu không lên tiếng ngăn cản hắn chần chừ đi đến phía sau nàng, duy trì khoảng cách một thước.
- --- "Vẫn còn xa quá!"
Cửu Hoang nhích gần hơn.
- --- "Tay nắm tay!"
Cửu Hoang ngẩn ra.
Khúc Duyệt:?
Khúc Xuân Thu truyền âm: "Đại sư huynh, huynh quá đáng rồi đấy!"
- --- "Ta vừa chống đỡ hai đợt lôi kiếp, vừa giữ pháp trận bí thuật thượng cổ này, không nắm tay nhau thì ta lại phải thi pháp hai lần."
Nghe rất có lý, Khúc Duyệt mím môi cười, nâng tay lên: "Rau Hẹ."
Phản xạ có điều kiện, Cửu Hoang lập tức nắm lấy.
Vừa dứt lời, trước mặt Khúc Duyệt tối sầm.
Huyễn Ba dựa vào khuyên tai: "Mặt Trăng Nhỏ?"
Điều Huyễn Ba đang nhìn thấy là Khúc Duyệt và Cửu Hoang nắm tay nhau đứng bất động như hai pho tượng.
"Mặt Trăng Nhỏ?" Hắn lại gọi, vươn ngón tay muốn chọc vào mặt nàng.
"Hải yêu, đừng chạm vào bọn nó." Khúc Xuân Thu lên tiếng, "Bọn nó bị ta thôi miên, ý thức đang đi vào giấc mơ do ta dựng nên."
Huyễn Ba vội vàng rút tay về.
Khúc Xuân Thu cười nói: "Thế nào, không muốn đánh thức bọn nó à?"
Cha ruột nào có thể hại con gái, Huyễn Ba đương nhiên không lo lắng, hai mắt lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ: "Mà này, có thể cho ta xem chung được không?"
Khúc Xuân Thu nhất định muốn thử thách Cửu Hoang, loại chuyện thử thách tình yêu này là thứ hắn thích nghe nhất, nếu có thể tận mắt nhìn thấy càng mỹ diệu.
Nhất là sau khi trải qua đoạn quá khứ bi thảm kia của Khúc Xuân Thu, lòng hắn vô cùng nặng nề.
- --- "Sư đệ, ngươi làm gì vậy?"
Khúc Xuân Thu trả lời từ tốn: "Rảnh rỗi buồn chán nên dựng ra giấc mộng này cho tên tiểu tà tu, xem hắn có đủ tư cách làm... bằng hữu con gái ngoan của đệ hay không."
- --- "Ngươi có biết chúng ta vừa giúp ngươi chắn bốn mươi mấy canh giờ lôi kiếp không hả?"
Khúc Xuân Thu nói: "Đã lâu vậy rồi cũng không ngại chờ thêm chút nữa."
- --- "Ngươi có tin ta lập tức rời đi không?"
Khúc Xuân Thu: "Vậy thì báo ứng mà huynh hi vọng đệ gặp chẳng phải sẽ không thành sao?"
Không gian an tĩnh, Khúc Xuân Thu thầm nghĩ ta còn không trị được huynh à.
- -- ---
Trên mặt biển, ba vị đại lão Tống Viễn Linh, Bạch Tụng và Phương Nhất đã giúp chặn hai đợt lôi kiếp trong bốn mươi mấy canh giờ.
Ôn Tử Ngọ phải duy trì pháp trận nên không giúp đỡ, chỉ còn lại mình Tuyệt Đại Phong Hoa đang nằm trên bông hoa bay của mình ngủ ngon trong tiếng sấm.
Ba người cũng ngại gọi hắn đến hỗ trợ, Tuyệt Đại Phong Hoa chỉ thiếu một bước đã có thể hợp đạo, chung quy so với bọn họ vẫn kém hơn, đứng hàng vãn bối. Trời sập thì đương nhiên tiền bối phải chống, vãn bối giúp đỡ hay không đều tùy vào tự giác.
Thực hiển nhiên, Tuyệt Đại Phong Hoa không có nửa phần tự giác.
- -- ---
Nơi xa.
Phong Hòe nói: "Khúc Xuân Thu sắp xuất quan, các ngươi đi trước."
Nhan Phong chần chừ: "Tổ phụ, nơi này có đến bốn vị hợp đạo..."
"Cho nên các ngươi đi đi." Phong Hòe ngẩng đầu nhìn mây sét, "Thời điểm Khúc Xuân Thu xuất quan là lúc hắn suy yếu nhất, cơ hội tuyệt hảo để giết hắn, không thể bỏ lỡ."
Điều Nhan Phong lo lắng chính là: "Ngài có thể thoát được không?"
Phong Hòe cười nói: "Yên tâm, hiện giờ ta chiếm thân thể Câu Lê, bọn họ sẽ không tùy tiện hạ sát thủ. Còn nữa, cảnh giới Hợp Đạo thì sao chứ, đừng quên chúng ta là thiên nhân, sinh ra đã cao hơn bọn họ một bậc."
"Phải ạ."
- -- ---
Tuyệt Đại Phong Hoa đang "ngủ" trên bông hoa bay chợt loáng thoáng nghe được vài âm thanh kỳ lạ hòa lẫn trong tiếng sóng, tiếng gió và chim biển.
Nhẹ nhàng, rối loạn nhưng có quy luật nhất định.
Tuyệt Đại Phong Hoa nhíu mày, nếu không phải hắn vẫn luôn chú ý canh chừng, sẽ rất khó phát hiện.
Hắn cảnh giác.
Một canh giờ sau.
"Lão Ôn, vẫn chưa được à?" Ba người Bạch Tụng nhìn trận lôi kiếp thứ tư sắp giáng xuống mà đau đầu.
Ôn Tử Ngọ không nói gì, nhưng một tiếng nổ "ầm" thật lớn vang lên, bức tường nước kiên cố trên biển vỡ tan, trận pháp tiêu trừ, Khúc Duyệt và Cửu Hoang nắm tay nhau xuyên qua mặt nước nhảy ra.
Kế đó, những con sóng khổng lồ cuộn trên mặt biển, dường như lực lượng cực lớn nào đó đang trồi lên từ mặt biển. Song chỉ có một mặt gương hiện ra, từ đó phóng ra một tia sáng.
"Thu!" Ôn Tử Ngọ ném ra một cuộn giấy trắng.
Khi tia sáng đang chui vào cuộn giấy, một đạo khí đen hoá thành mũi tên bay đến tấn công tia sáng. Mũi tên không phát ra tiếng nhưng Tuyệt Đại Phong Hoa vẫn luôn cảnh giác đã cảm nhận được, đầu ngón tay liền ngưng tụ ra cánh hoa, phất cho bay đi.
Cánh hoa không theo kịp tốc độ của mũi tên, lệch đi và chỉ lướt qua đuôi mũi tên.
Nhưng thật ra Tuyệt Đại Phong Hoa vì không kịp lên tiếng, mượn hành động này để thu hút chú ý của các đại lão.
Ba người Bạch Tụng lặp tức chú ý, nhưng mũi tên kia lại đột nhiên phân chia không ngừng, trong nháy mắt đã dày đặc, che trời lấp đất đánh úp tới.
"Thiên Ma?" Ba người đều rùng mình, Thiên Ma này mạnh mẽ chưa từng thấy.
Ba người tự hiện thần thông bung ra kết giới bảo vệ, chỉ cần ngăn cản trong khoảng một cái chớp mắt là đủ cho Khúc Xuân Thu chui vào cuộn giấy.
Tuy nhiên đây chỉ là kế dương đông kích tây của Phong Hoè. Bên dưới cuộn giấy của Ôn Tử Ngọ, một con cá đột ngột phóng ra khỏi mặt biển và nổ tung, Phong Hoè bay ra từ giữa màn sương máu, tay cầm pháp khí hình lưới tấn công tia sáng do Khúc Xuân Thu hoá thành. Ngay trước khi tia sáng nhập vào cuộn giấy, lão ta túm nó vào lưới của mình.
"Khúc Xuân Thu, ta rốt cuộc..." Phong Hòe vừa cầm lưới vừa lên tiếng, nhưng sắc mặt đột ngột biến đổi, lời nói giữa chừng cũng im bặt.
Rõ ràng đã bắt được nhưng trong lưới chẳng có gì.
Ôn Tử Ngọ thu hồi cuộn giấy, kẹp dưới nách, đẩy mắt kính, liếc nhìn "Câu Lê" đang bị điều khiển: "Xem ra ngươi đã xông vào Điểm Tinh Nhai của ta, giỏi thật!"
Tuyệt Đại Phong Hoa và những người khác cũng giật mình, nhìn thoáng qua, pháp trận trên biển vẫn còn, Khúc Duyệt và Cửu Hoang chưa từng ra ngoài.
Là ảo trận chăng?
Không phải. Vừa rồi mọi người đều bị Khúc Xuân Thu thôi miên.
Tuyệt Đại Phong Hoa rốt cuộc hiểu được âm thanh quái dị lúc nãy dùng để làm gì, có thể thôi miên cùng lúc nhiều đại lão như thế, chắc hẳn có sự trợ giúp của Ôn Tử Ngọ.
"Khúc Xuân Thu, ngươi giỏi lắm, chưa bao giờ chịu trực diện phân cao thấp với ta, toàn trốn trong chỗ tối, hừ!" Phong Hòe cười lạnh, đối với kết quả này lão cũng chẳng ngạc nhiên mấy.
Lão đã sớm phòng bị việc giết Khúc Xuân Thu không suôn sẻ, thằng nhãi này chung quy gian trá đa đoan, tâm nhãn thậm chí sâu hơn cả người tộc Thiên Linh.
Buông xuông câu đấy, Phong Hòe lập tức ngự phong chạy mất.
Ôn Tử Ngọ ngăn Bạch Tụng định ra tay chặn lại: "Cẩn thận đừng đả thương thân thể hắn, đã có người..."
Một lát sau, hai mắt Tuyệt Đại Phong Hoa sáng ngời: "Vãn bối đi một lát."
- -- ---
Trên đường Phong Hòe đào tẩu, có âm thanh truyền đến từ đằng sau, cách lão ngày càng gần. Tưởng là ai đó trong đám mấy người Hợp Đạo kia nhưng khi cảm nhận được kiếm khí mới biết không phải.
Kiếm này như nhắm thẳng vào lão, cứ thế mà lao đến, bất luận lão thay đổi phương hướng thế nào đều không bứt ra được.
Phong Hòe không khỏi nghĩ đến Ẩm Triều Tịch, sửng sốt.
Lão dừng lại, lòng bàn tay ngưng khí, bày ra kết giới bảo vệ quanh thân.
Vút---!
Một thanh kiếm sáng chói mắt ngừng trước mặt, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của lão.
Ẩm Triều Tịch đuổi theo kiếm tới nơi, ánh mắt đầy sát khí.
Sau khi hợp kiếm, tu vi của hắn từ cấp sáu lập tức khôi phục, thậm chí còn tăng một bậc, đạt đến đỉnh Độ Kiếp.
Khí thế càng vượt trội hơn xưa.
Phong Hòe càng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm kiếm Thiên Hố trước mặt: "Kiếm Thiên Thương đâu thể hợp kiếm hai lần vì cùng một người?"
Ẩm Triều Tịch gật đầu: "Không sai, nhưng lần này ta không hợp kiếm vì Câu Lê."
Phong Hòe càng thêm tò mò: "Vậy ngươi vì ai?"
"Vì chính ta!" Ẩm Triều Tịch hơi nheo mắt.
Hắn tu kiếm từ thuở thiếu niên, ước mong dùng kiếm trừ ma. Rồi không biết bắt đầu từ lúc nào trong đầu chỉ còn lại có hợp kiếm, gãy kiếm và cơ duyên.
"Kiếm này vì cứu sơ tâm tu kiếm đã mất nhiều năm của ta mà hợp."
Sơ tâm: tâm, mục đích ban đầu
- -- ---
Sau khi gió êm sóng lặng, Ôn Tử Ngọ nói: "Sư đệ, có thể ra rồi."
Khúc Xuân Thu: "Từ từ, đệ còn phải khảo nghiệm tên tiểu tà tu này."
Ôn Tử Ngọ nói: "Ta thu ngươi và cả trận pháp vào cùng nhau, trên đường về ngươi muốn khảo gì cứ khảo."
Khúc Xuân Thu không cự tuyệt nữa, sau khi xuất quan được Ôn Tử Ngọ thu vào cuộn tranh.
Dán bùa chú lên cuộn tranh, kẹp dưới nách, Ôn Tử Ngọ chuẩn bị rời đi. . Truyện Đam Mỹ
"Cứ đi như vậy sao?" Ba người Bạch Tụng gọi ông ta lại.
"Không thì sao?" Ôn Tử Ngọ quay đầu, "Các người còn muốn vui vẻ đưa tiễn hắn à?"
Ba người đều không nói nên lời, những lúc không có ai ba người họ đều nói không lại Ôn Tử Ngọ và cũng hiếm khi nảy sinh xung đột với ông ấy.
- -- ---
Cảnh trong mơ.
"Lục Nương?"
Nghe thấy giọng Cửu Hoang, Khúc Duyệt mơ màng tỉnh lại, đầu hơi đau.
Cửu Hoang nâng nàng dậy, đưa một chén thuốc đến miệng nàng. Khúc Duyệt theo bản năng nhấp một ngụm, đắng đến nhăn mặt, liền vươn tay đẩy ra, đúng lúc nhìn thấy bàn tay mình... là móng vuốt phủ đầy vảy!
Khúc Duyệt sững sờ đến há miệng, đưa móng vuốt cho Cửu Hoang xem: "Ta..."
Cửu Hoang làm như ngỡ ngàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Khúc Duyệt ngẩn ra, từ từ nhớ lại những chuyện đã trải qua, sau khi cha xuất quan, Ôn Tử Ngọ giữ họ bên trong bức họa, không đợi ông ấy tìm được biện pháp, ma trùng bên trong tâm mạch nàng biến đổi, kéo nàng cùng ma hóa.
Vì thế, Cửu Hoang đưa nàng đến Hoang Sơn, đã ở đây gần nửa năm.
Khúc Duyệt nhìn vào mắt Cửu Hoang, từ trong mắt hắn thấy được ảnh phản chiếu của bản thân, quả nhiên là yêu quái xấu xí kinh tởm.
Khúc Duyệt kinh hoảng vì dung mạo của mình.
Ối, không đúng.
Đã ma hóa được nửa năm, sao nàng vẫn còn khiếp sợ chứ?
...
Xem bài khảo nghiệm này, Huyễn Ba không thấy vui: "Thử thách này chẳng có khó khăn gì cả, Rau Hẹ hắn chẳng phân biệt được xấu đẹp, cho dù ngày nào đó Mặt Trăng Nhỏ thật sự hóa thành trăng trên trời xa vời vợi không thể với tới, mỗi đêm hắn cũng đều sẽ ngồi trên sườn núi khắc gỗ bồi nàng."
Lời này khiến Khúc Xuân Thu trầm mặc: "Thật vậy à?"
Huyễn Ba vô cùng chắc chắn: "Đúng vậy, nếu Mặt Trăng Nhỏ biến thành yêu quái xấu xí, trong lòng hắn chỉ biết mỗi một việc, rối rắm, vừa đau lòng cho Mặt Trăng Nhỏ lại vừa vui vẻ từ nay không ai tranh đoạt với hắn."
Không đợi Khúc Xuân Thu lên tiếng, hắn nói tiếp: "Ta viết cốt truyện cho, ngươi thôi miên đi, ta đã nghe qua vô số chuyện tình thăng trầm lên xuống, không phải nghe vô ích đâu."
- -- ---
Danh sách chương