"Huynh cứ xử đi." Khúc Duyệt đáp rồi nói thêm, "Cửu Hoang đã tỉnh rồi, đám rắn hắn thả ra ngoài ban đầu đích thật không ăn người..."

Khúc Tống nghe xong, một lúc lâu vẫn không có phản ứng nào, chỉ hỏi: "Hắn không làm gì muội chứ?"

"Không có, chỉ nói muốn đi báo thù huynh và những người năm đó đã bắt giữ hắn." Khúc Duyệt ăn ngay nói thật.

"Giao ra công pháp cũng dễ dàng thật." Khúc Tống tỏ ra nghi ngờ, "Năm đó mặt lạnh đằng đằng sát khí không nói một câu, bây giờ nói giao ra liền giao ra."

"Vì huynh nghĩ phức tạp thôi. Vấn đề này rất dễ lý giải, lúc ấy hắn thấy chúng ta giết rắn của hắn, còn vây khốn hắn, mà muội còn bắn hắn một mũi tên vào tim..." Dừng một chút, "Hắn vốn đã không giỏi ăn nói, rất khó giao tiếp. Lúc đó lòng đầy thống khổ và giận dữ, ai có thể nói chuyện vui vẻ nổi chứ? Đã mười năm trôi qua rồi mà lúc nãy hắn vẫn còn rất gay gắt với muội đấy. Nếu muội không đem chuyện Quả Hợp Đạo Ác nói ra, khiến bản thân hắn cũng nảy sinh nghi ngờ thì căn bản hắn cũng không nói chuyện đàng hoàng nổi đâu, sợ là cả trăm năm sau vẫn còn hằn học với muội."

Nói đến đây, Khúc Duyệt cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm.

Năm đó chính nàng đã cắm vào tim hắn một mũi tên, sau đó nàng áy náy thống khổ lại sợ hãi, không dám gặp lại hắn, toàn bộ quá trình đều do Khúc Tống thẩm vấn, nàng chỉ nghe ngóng theo dõi tin tức. Khi đó nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, suy nghĩ cũng chưa chín chắn, càng không đủ thấu đáo để nhìn người. Vậy nên nàng cảm thấy Cửu Hoang trong trí nhớ cùng Cửu Hoang mấy ngày nay ở chung có chút khác biệt.

Thật ra, hắn không thay đổi, chỉ vì nàng đã trưởng thành và đã hiểu biết nhiều hơn mà thôi.

Khúc Tống: "Vậy kết quả kiểm nghiệm những con rắn non của hắn phải giải thích thế nào?"

Việc này Khúc Duyệt không trả lời được.

Khúc Tống nói: "Có vẻ như hắn đã nuôi hai loại rắn, hắn vẫn thuộc diện tình nghi."

Khúc Duyệt không tranh cãi với anh: "Muội sẽ hỏi thêm, sau đó chúng ta liên lạc, nếu huynh có bất kỳ tiến triển nào đều phải nói cho muội biết ngay."

Khúc Tống đồng ý: "Được."

Ngắt Nhất Tuyến Khiên, sắc mặt Khúc Duyệt tái nhợt suýt nữa té ngã. Nàng thấy Cửu Hoang dợm vươn tay nhưng nhanh chóng rụt lại tiếp tục nhặt hoa châu.

Khúc Duyệt hỏi: "Chàng chưa trả lời câu hỏi của ta, chuyện này cũng là bí mật phải lập lời thề sao?"

"Không, chỉ vì ta không muốn nói." Cửu Hoang rõ ràng đang nói bướng, mắt nhìn xuống, động tác nhặt hoa châu giống một đoạn phim quay chậm, "Nếu nuôi một tí rắn ăn tu đạo giả là vi phạm pháp luật của các người, vậy thì các người không oan uổng gì ta hết."



"Nói như vậy chàng thật có khả năng làm việc đó?" Khúc Duyệt nhìn thẳng vào Cửu Hoang. "Rau Hẹ, ta tin người điều khiển rắn ăn tu đạo giả trong thế giới của ta không phải là chàng, mà là tên Quả Ác kia. Nhưng vì sao chàng lại nuôi loại rắn ăn người ấy, chàng đã từng điều khiển chúng đi hại người chưa?"

Miệng Cửu Hoang tựa như bị khóa, bất kể Khúc Duyệt hỏi thế nào, uy hiếp dụ dỗ thế nào, không có một chữ nào bật ra. Khúc Duyệt đã từng thẩm vấn không ít người bị tình nghi nhưng chưa từng bị chọc tức đến vò đầu bứt tai như vậy. Nàng ngồi xuống bậc thềm, hai tay khoanh trên đầu gối, nhìn Cửu Hoang chậm rãi nhặt hết hoa châu, đóng lại nắp hộp và cất vào trong vòng trữ vật.

Hắn đi đến trước mặt Khúc Duyệt, cúi đầu thương lượng với nàng: "Ta không trách nàng đã lừa ta còn bắn ta một mũi tên. Nàng cũng không hỏi ta chuyện này nữa, được không?"

Khúc Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt hắn bị kiếm khí cắt vài vết.

Nàng kiên quyết: "Không thể, chuyện này rất quan trọng."

Cửu Hoang ngồi xuống bên cạnh nàng trên bậc thềm, mắt nhìn chằm chằm giày của mình.

Khúc Duyệt thật muốn bửa đầu hắn ra nhìn xem bên trong chứa cái gì, có phải giống một chiếc đồng hồ lên dây cót hay không, nàng sẽ vặn dây cót cho nó hoạt động.

"Khúc tiên sinh!" Một giọng nói vang lên từ trên cao.

Khúc Duyệt ngẩng đầu, bên ngoài lồng cách âm do nàng đặt khi nãy, trừ Vi Tam Tuyệt, chúng trưởng lão vẫn còn ở đó nhìn hai người họ chằm chằm.

Đậu trưởng lão, người vẫn luôn chống lại Khúc Duyệt hỏi: "Chuyện này phải nói thế nào đây?"

Khúc Duyệt cau mày, giải trừ lồng cách âm: "Vãn bối không hiểu ý của ngài, nói cái gì?"

Đậu trưởng lão bị Cửu Hoang đánh hơi thảm, cả khuôn mặt nhuốm một màu xanh tím, vừa rồi không dám hé răng, lúc này thấy Cửu Hoang giống chó nhà có tang ngồi ủ rũ ở bậc thềm và Khúc Duyệt dường như có thể khống chế hắn, lão đánh bạo nói: "Kẻ tà tu này sinh sự trong học viện, đả thương chúng ta, chẳng lẽ không giải thích gì sao?"

Lão nhìn về phía Cư Bất Khuất, chỉ xuống kết giới bảo vệ đệ tử chưa từng mở ra mấy trăm năm nay: "Nháo thành như vậy, ngươi còn muốn bảo vệ hắn?"

Cư Bất Khuất quả thật có chút bực bội, náo loạn hôm nay quả thật hơi lớn: "Khúc tiên sinh, quả thật cần giải thích một chút." Rồi chỉ Đậu trưởng lão, "Đặc biệt là ông ấy."

Không đợi Khúc Duyệt nói, Cửu Hoang ngẩng đầu nhìn Đậu trưởng lão: "Ngươi muốn giải thích?"

Đậu trưởng lão gật đầu: "Đúng vậy."

Cửu Hoang không nhớ rõ mình đã đánh lão: "Giải thích gì đây, lý do ngươi không thắng được ta?"

Mặt Đậu trưởng lão càng tái hơn: "Càn rỡ!"

Cửu Hoang định nói thêm, Khúc Duyệt sợ hắn làm Đậu trưởng lão tức đến chết nên vội vàng nói: "Tiền bối, lời này của ngài vãn bối không hiểu."

Nàng vừa truyền âm hỏi nguyên cớ sự tình với Quân Chấp, quả thực mọi chuyện do Cửu Hoang. Nhưng nếu Đậu trưởng lão cứ tiếp tục giữ chặt không buông, Cửu Hoang nhất định sẽ đánh chết lão ta.

Nàng hướng giữa không trung chắp tay: "Bằng hữu của ta cùng Nhiếp Chính Vương luận bàn, các vị đột nhiên xông tới đánh hắn, không thể trách hắn được."

"Cái gì mà đột nhiên xông tới?" Không chỉ Đậu trưởng lão mà các trưởng lão khác cũng nổi giận, "Luận bàn? Tu vi của hắn là đỉnh cấp tám, Nhiếp Chính Vương chỉ vừa vào cấp bảy, đây gọi là luận bàn sao?"

Khúc Duyệt nhìn về phía Quân Chấp: "Có phải là luận bàn hay không, đương sự trả lời mới rõ được."

Quân Chấp thong thả ung dung nói: "Cái Thế tiền bối là ân nhân cứu mạng của cô, đương nhiên là luận bàn."



Chúng trưởng lão đều há hốc: Bọn ta tới cứu ngươi, ngươi cứ như vậy mà bán đứng chúng ta? Đậu trưởng lão cả giận nói: "Luận bàn cái gì! Xem chúng ta là người mù sao, hắn rõ ràng đã tẩu hỏa nhập ma! Quân Thư và Hạ Cô Nhận đã đến cầu cứu!"

Quân Thư liền lên tiếng: "Đệ tử chỉ đến nói với sư phụ, Cái Thế tiền bối và nhị thúc của ta đánh nhau rồi, trần thuật lại chuyện này, có cầu cứu gì đâu, có lẽ sư phụ ta nghe xong hiểu lầm, chạy tới đây..."

Cư Bất Khuất:???

Khúc Duyệt tỏ vẻ đau buồn: "Các vị khi dễ bằng hữu của vãn bối như vậy, khiến vãn bối thật đau lòng. Vãn bối thức đêm thức hôm nghiên cứu chiến thuật cho Thí Luyện Cửu Quốc, rốt cuộc là..."

Cư Bất Khuất lập tức nói: "Đậu trưởng lão, bổn tọa chỉ đến để xem, đâu có thỉnh ngài tới, là chính ngài muốn tới kia mà?"

Chúng trưởng lão hết chỗ nói, quả thật chính bọn họ chạy tới, không ai mời.

Tay Đậu trưởng lão run run, biết không lợi dụng được gì nữa bèn cười lạnh một tiếng, không tranh cãi nữa quay đầu bỏ đi.

"Tiên sinh..." Cư Bất Khuất định nói gì đó nhưng Quân Chấp truyền âm mật ngữ mấy câu, hắn nhíu mày xong xua xua tay, "Mọi người tan cả đi."

Sau khi đám người đi hết, Khúc Duyệt lần nữa ngồi xuống, mở lại lồng cách âm.

Nhất Tuyến Khiên trên tay nàng lần nữa rung động.

"Nhị Ca, có chuyện gì vậy?" Khúc Duyệt cảm thấy kỳ lạ, chỉ vừa bắt đầu thẩm vấn, nhanh như vậy đã có kết quả rồi?

"Có lẽ làm muội thất vọng rồi, Cửu Hoang thật không oan uổng." Khúc Tống nói giọng lạnh băng, "Mấy tên tà ma ấy không chịu khai gì khác, chỉ vạch tội Cửu Hoang, nói rằng hắn dùng quái xà hút oan nghiệt khí để luyện công, đám rắn hấp thu tinh khí của người tu đạo là dùng để thay máu."

"Thay máu?" Khúc Duyệt thảng thốt, đang bình thường tự nhiên thay máu làm gì?

"Hãy hỏi hắn có luyện <Tu La Niết Bàn Quyết> hay không?" Giọng của Khúc Tống lộ ra vài phần thất vọng, "Tưởng rằng hắn thật bị đổ oan, nhưng tự hắn đã chứng minh tội danh kia là thật, bắt hắn không oan uổng."

Sau khi nhắc nhở câu này, sợ Khúc Duyệt không chịu đựng Nhất Tuyến Khiên thêm được nửa, Khúc Tống nhanh chóng cắt đứt.

Thay máu?

Khúc Duyệt kinh ngạc trực tiếp hỏi: "Rau Hẹ, sao chàng lại muốn thay máu?"

Nhìn thấy sống lưng Cửu Hoang cứng đờ, tim Khúc Duyệt giật thót, những tên tà ma kia thật không đổ oan cho hắn.

"Chàng..."

Khúc Duyệt cảm thấy hỏi hắn còn không bằng tự mình suy luận. Thể chất kỳ lạ này của Cửu Hoang vốn giúp hắn trở nên mạnh hơn, hắn thay máu để làm gì, chẳng có lý gì cả.

Nàng cố gắng suy xét từ mọi góc độ, đột nhiên nhìn ra một khả năng... Tim nàng đập bang bang trong ngực, kinh ngạc nhìn Cửu Hoang: "Chàng... không chỉ linh khí của chàng có độc?"

Cửu Hoang cúi đầu, tay nắm chặt.



Khúc Duyệt không thể tin, bỗng nhiên nhớ đến những bông hoa châu. Lúc họ quen nhau được khoảng một năm, hắn bắt đầu khắc hoa. Sau đó, hình như là sau lần nàng say rượu, hắn không còn khắc nữa, mà chuyển sang mê khắc gỗ.

Khúc Duyệt hỏi dò: "Độc của chàng... ảnh hưởng đến ta cho nên chàng muốn thay máu sao?"

Cảm giác hệt như lãnh địa bị xâm phạm, Cửu Hoang đột nhiên vô cùng tức giận, môi cắn chặt dường như đang cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình.

Vậy là đúng rồi!

Khúc Duyệt đã xác định được. Nàng như muốn ngất đi, đôi tay siết chặt đầu gối, cả người đều run rẩy, muốn hỏi hắn vì sao không chịu nói gì, giấu diếm lén lút làm nhiều thứ như vậy. Sau đó nàng dần ngộ ra, hắn được sư phụ nuôi lớn, ông ấy là một lão quái nhân tự cô lập, dạy dỗ hắn vô cùng cực đoan thế nên tính cách hắn dần trở nên tự kỷ. Chẳng những tự kỷ, còn vô cùng tự ti. Trừ hai chuyện đánh nhau và làm thủ công, hắn không tự tin về bất cứ mặt nào khác của bản thân.

Khúc Duyệt vẫn muốn nghe chính miệng Cửu Hoang nói: "Rốt cuộc chàng có luyện cái gì niết bàn kia hay không hả?"

"Làm sao nàng biết được?" Cửu Hoang ngẩn người.

"Ta đang hỏi chàng!" Khúc Duyệt nhìn hắn chằm chằm.

Cửu Hoang nhìn sang chỗ khác: "Có, ta tìm độc y ở Lộc Minh Sơn bảo hắn dạy ta bộ pháp quyết này."

Khúc Duyệt nghiến răng: "Vậy nói thật cho ta biết, chàng có làm chưa?"

"Ban đầu ta muốn làm, nhưng ta biết nàng không thích ta giết người vô tội nên không làm, tiếp tục tìm cách khác." Giọng Cửu Hoang nhỏ dần, "Nhưng ta tìm hơn nửa năm vẫn không ra cách nào, ta liền thử... thử nuôi một con."

"Sau đó thì sao?" Khúc Duyệt nghĩ đến một khả năng, "Chàng bắt một tu đạo giả để thử?"

Thấy hắn lộ vẻ chột dạ, Khúc Duyệt muốn lột giày quất cho hắn một phát, trên mặt viết rõ hận sắt không thành thép.

Cửu Hoang thừa nhận: "Phải." Ngay sau đó giải thích, "Nhưng nàng nói không được lạm sát kẻ vô tội, người không đánh ta, ta không động thủ, vì thế ta chạy đi Cổ Đạo Bí Cảnh, ngồi ở đó rình một kẻ vì đoạt bảo mà giết hại đồng môn, sau đó bắt hắn về làm thí nghiệm."

Hắn liếc trộm Khúc Duyệt một cái, thấy khóe miệng nàng run run, giọng càng trở nên nhỏ hơn nhưng rõ ràng có ý nhấn mạnh: "Không dễ chút nào đâu, ta biến thành một thân cây, ngồi rình ở đó đến vài ngày lận."

— —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện