Nghe xong câu chuyện, tay Khúc Duyệt run rẩy.
Không chờ nàng dò hỏi, Giang Thiện Duy thao thao bất tuyệt: "Đệ đệ trong mơ của ta nha, vô cùng lạnh lùng, nói với ta rằng tuy nó ghét ta nhưng không muốn tay chân tương tàn. Nhưng sự tồn tại của ta chính là vận may của trời đất, ta là con cưng của Thiên Đạo, trong khi sự tồn tại của hắn lại là vận rủi của trời đất, hắn là Thiên Sát Cô Tinh, chỉ khi chúng ta hợp thành một mới đạt tới đại đạo. Đây là số mệnh của hai chúng ta, hoặc là không ai tồn tại hoặc là chỉ một trong hai tồn tại. Hắn hận Thiên Đạo bất công, thề sẽ đi ngược lại với lẽ trời suốt kiếp này, nhất định phải ăn ta... Gì mà Con Cưng của Thiên Đạo? Gì mà Thiên Sát Cô Tinh chứ? Sư tỷ, tỷ nói có buồn cười hay không?"
Không buồn cười chút nào, Khúc Duyệt không thể cười nổi.
Đây nào phải nằm mơ, rõ ràng là Thiên Đạo báo mộng trước cho con cưng Giang Quả Tử. Chuyện này chứng tỏ Quả Ác kia còn sống, vì tăng cường sức mạnh của bản thân mà không từ thủ đoạn.
Khúc Duyệt chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Giang Thiện Duy, nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Tiểu Duy, cậu nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, cậu không được rời khỏi tầm mắt của ta, rõ chưa?"
Giang Thiện Duy đang cười ngây ngô, bị vẻ mặt nghiêm trọng của Khúc Duyệt dọa sợ, chậm rãi thu lại nụ cười: "Sư tỷ làm sao vậy?"
Khúc Duyệt không thể nói ra chuyện Giang lão tổ gạt cậu: "Chỉ cần nghe sư tỷ nói, tin tưởng sư tỷ tuyệt đối sẽ không hại cậu."
"Được." Giang Thiện Duy gật đầu, cậu sớm đã hình thành nhận thức, sư tỷ luôn luôn đúng.
Bang!
Tâm tư Khúc Duyệt rối loạn, không gian trong Thần Tạo do thần thức của nàng ngưng kết thành không thể giữ vững, mấy người Quân Thư bị hất văng ra.
Khúc Duyệt nhân tiện thông báo về chuyện khảo hạch lần cuối, chọn ngày chi bằng trúng ngày, ngay giờ Tuất tối hôm nay, mọi người tập hợp ở sân nghe nàng ra đề.
— —
Sau khi Yến Hành Tri về phòng lập tức bật lửa đốt bùa: "Quốc sư đại nhân, hết đêm nay ta phải rời khỏi nơi này rồi."
"Chưa chắc." Tiếng Nguyên Hóa Nhất cười khẽ phát ra từ lá bùa, "Nhờ những chỉ dẫn của bổn tọa cho ngươi, tiểu nữ nhạc kia hiện giờ hẳn là đã dao động đôi chút. Cho nên chuyện tuyển chọn tối nay không phải giả vờ, là khảo nghiệm thực sự."
Ánh mắt của Yến Hành Tri sáng lên: "Vậy đến tối vãn bối sẽ thúc hồn phù ngài đưa, giành chiến thắng và trở thành thành viên chính thức, sau này Phúc Sương chắc chắn phải thua trong kỳ Thí Luyện Cửu Quốc rồi."
Nguyên Hóa Nhất thoáng trầm mặc: "Để cho tan toàn, lần này ta không chỉ vào thức hải chỉ dẫn cho ngươi, ta muốn nhập vào điều khiển thân thể ngươi."
Yến Hành Tri sửng sốt: "Cái này..."
Nguy hiểm quá rồi, cho cả Yến Hành Tri và Nguyên Hóa Nhất.
Nguyên Hóa Nhất nhàn nhạt nói: "Bổn tọa không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng thấy khảo nghiệm đêm nay vô cùng quan trọng."
"Vâng." Yến Hành Tri không nghĩ nhiều nữa, lấy ra hồn phù, "Thỉnh quốc sư đại nhân dạy ta cách làm."
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và [email protected] —
Mặt trời vừa lặn, cách giờ Tuất một đoạn thời gian.
Sau khi Nguyên Hóa Nhất có thể thoải mái điều khiển thân thể liền bước ra khỏi phòng. Vừa tháo gỡ cấm môn bảo vệ xuống, hai chân bước lên bậc thềm đầy tuyết đọng, tiếng đàn nho nhỏ từ đảo bên cạnh truyền đến, hắn nghiêng nghiêng đầu, biết rằng Đát Thi và Quân Chấp đang ở trên đảo ấy. Hắn vì quá coi trọng lần khảo nghiệm này mới không tiếc tự tổn hại nhập hồn vào thân thể này sao? Kia là nữ tử từng làm hắn ngày đêm thương nhớ, nàng không bước ra khỏi đại môn Học Viện Phúc Sương đã vài chục năm, đây là lần hắn được ở gần nàng nhất. Nhưng có cơ hội đến gần thì sao chứ? Trên đảo còn có Quân Chấp, một đôi cẩu nam nữ không màng đạo lý luân thường, nghĩ đến thật kinh tởm.
Lúc này, Khúc Duyệt vừa suy nghĩ đề thi cho tối nay vừa đứng làm người mẫu trong sân.
Phúc Sương đúng là nơi băng thiên tuyết địa, thời tiết khắc nghiệt. Núi Cửu Hoang chưa bao giờ có tuyết rơi, Cửu Hoang nghe Khúc Duyệt nhắc đến khắc băng liền muốn tạc cho nàng một bức tượng băng.
Nhưng nàng đứng đây đã được một lúc mà Cửu Hoang vẫn chưa làm gì: "Lục Nương, bên ngoài rất lạnh, nàng vào nhà đi, ta không cần nhìn nàng đâu."
Khúc Duyệt buồn bực: "Chàng tạc tượng cho ta, không nhìn ta thì nhìn ai?"
Cửu Hoang đáp: "Nàng đã ở trong đầu ta rồi, không cần phải nhìn, ngược lại nhìn nàng còn làm ta phân tâm thêm."
Khúc Duyệt lần đầu tiên làm người mẫu còn bị ghét bỏ: "Nhưng thần thái chàng tự suy diễn ra chưa chắc ta đã thích."
Khúc Duyệt sợ hắn sẽ khắc ra một biểu cảm kỳ cục gì đó phá hư hình tượng của mình.
Cửu Hoang nghiêm túc nghĩ ngợi: "Nói cũng đúng."
Thế là hắn lôi một chiếc hộp từ vòng trữ vật ra. Đây là một chiếc hộp có nhiều tầng xếp chồng lên nhau, hộp mở ra, Khúc Duyệt đưa thần thức vào trong nhìn. Bên trong rất lớn, chia thành từng hàng ô vuông, trong mỗi ô đều có một tượng người gỗ to bằng bàn tay.
"Nàng chọn một cái đi."
Khúc Duyệt dùng thần thức đảo qua thì kinh ngạc hết sức, tất cả những tượng gỗ đều là nàng với đủ loại thần thái khác nhau, mỉm cười, tức giận... vô cùng sống động. Nhưng mà sau khi nhìn hết mấy hàng ô vuông đen tuyền dày đặc, Khúc Duyệt cảm thấy nó cực kỳ giống kệ gửi tro cốt, mỗi hình nhân gỗ để trong đó nhìn hệt như linh bài.
Khúc Duyệt dở khóc dở cười, rõ ràng là một chuyện vô cùng lãng mạn, đưa ra một chiếc hộp thế này có thể khiến bất cứ cô gái nhỏ nào cảm động rơi lệ nhưng vào tay Cửu Hoang lại hóa thành chuyện có thể dọa cả quỷ ma. Trước giờ Khúc Duyệt luôn có cảm giác sợ hắn, thật sự không phải vì nàng nhát gan.
Cửu Hoang hồn nhiên không nhận ra điều khác lạ: "Lục Nương?"
Khúc Duyệt kìm lại môi đang run rẩy: "Chàng chọn cho ta cái đẹp nhất đi."
Cửu Hoang khó xử: "Ta không chọn được."
Trong mắt hắn cái nào cũng rất đẹp.
Khúc Duyệt đành nhắm mắt lấy đại một cái: "Cái này, cái này đi."
Một tượng gỗ nhỏ bay ra từ trong mớ ô vuông, lơ lửng trước mặt Cửu Hoang.
"Được." Cửu Hoang cất hộp vào, so sánh khối băng với tượng gỗ nhỏ trước mặt: "Nàng yên tâm."
Khúc Duyệt rất an tâm về tài năng thủ công của hắn, xoay người về phòng. Ngay khoảnh khắc mở cửa, nàng quay đầu nhìn lại Cửu Hoang, bỗng nhiên nghĩ ra một đề thi.
— —
Giờ Tuất, mọi người tề tựu đông đủ, Khúc Duyệt chắp tay sau lưng tuyên bố quy tắc: "Mọi người chú ý, ta chỉ nói quy tắc một lần, có thể tùy ý phát huy tài trí mà lợi dụng sơ hở. Tất nhiên, mỗi người đều có thể hỏi lại nhưng chỉ được một câu. Sau đó, khi ta ra hiệu cuộc thi bắt đầu, không ai được nói chuyện với ta nữa.
Trừ Bì Bì vẫn còn đang nghĩ ngợi, năm người còn lại đồng thanh đáp: "Vâng, tiên sinh!"
Nguyên Hóa Nhất vẻ mặt không khác mọi người nhưng bên trong lại cười khẩy: Tuổi còn nhỏ mà còn phô trương hơn cả ta.
Khúc Duyệt hài lòng gật đầu, nhìn ra "Yến Hành Tri" có chút kỳ dị nhưng nàng không thấy lạ, đêm nay quan trọng thế này, chắc chắn đã mở cái "add-in" kia. Nàng không nhìn hắn, làm ra vẻ không biết: "Tổng cộng có năm đề thi, ngày mai trước khi mặt trời lặn, mỗi người hoàn thành một cái là được."
Mọi người chăm chú lắng nghe.
Khúc Duyệt giơ một ngón tay: "Đề thứ nhất, làm Vi sư tôn rút kiếm, qua cửa."
Hạ Cô Nhận lập tức lắc đầu: "Tiên sinh làm khó người khác rồi, chuyện này không có khả năng."
Kiếm tu giả đạo hạnh cao không dễ dàng rút kiếm, kiếm của họ đều được dưỡng bằng tinh khí của chính mình, mỗi lần rút kiếm là một lần mất đi tinh khí. Lần gần nhất Vi Tam Tuyệt rút kiếm là để đối phó Cửu Hoang.
Khúc Duyệt tặc lưỡi: "Ta cho phép mỗi người chọn hai trong năm đề, trong thời hạn trước tối mai, nếu thất bại một lần, có thể thử lại với đề thứ hai."
Hạ Cô Nhận trầm ngâm: "Vi sư tôn là sư phụ ta, để đảm bảo công bằng, ta không chọn đề này."
Khúc Duyệt thất vọng lắc đầu, Hạ Cô Nhận này dạy không được, dù sao hắn đóng vai trò tay đấm của đội, thôi kệ hắn vậy.
Khúc Duyệt nói tiếp: "Đề thứ hai, cạo được râu Cư viện trưởng, qua cửa."
Trong lúc nói, ánh mắt Khúc Duyệt chuyển đến Quân Thư, hắn khiếp sợ, đây là nói rõ đề này dành cho hắn sao? Sao có thể chứ? Hai phiến ria mép kia là sinh mạng của sư phụ đấy!
"Quân sư huynh, ai!" Vân Kiếm Bình cảm thông liếc nhìn hắn một cái, trong mắt nàng hiện lên hình ảnh hắn bị sư phụ đánh gãy chân tàn phế.
Khúc Duyệt lại nói: "Đề thứ ba, cùng Nhiếp Chính Vương chơi cờ, thắng được ngài ấy liền qua cửa."
Trục Đông Lưu nao nao. Chơi cờ là lợi thế của hắn nhưng nếu so sánh với cờ nghệ của Nhiếp Chính Vương thì vẫn khác nhau một trời một vực. Nhiếp Chính Vương là cờ thánh của Cửu Quốc, còn có biệt danh Cuồng Ma Nửa Bàn. Bất luận chơi cờ với ai, trước nay đều thắng đối phương ở nửa bàn cờ. Chưa bao giờ thua đã quá cường rồi, lại còn mỗi lần không nhiều không ít thắng ở nửa bàn, thật là nghịch thiên.
Khúc Duyệt chậm rãi nói: "Đề thứ tư, đến khu rừng phía sau chọc giận Huyễn Ba tiền bối, khiến hắn làm một bài thơ mắng mỏ sẽ được qua cửa."
Tròng mắt Vân Kiếm Bình trừng lớn như muốn lọt ra ngoài: "Tiên sinh, thôi đừng khảo hạch gì nữa, đuổi hết chúng ta ra ngoài luôn đi!"
Từ ngày bọn họ dọn đến ở trên đảo, cơ hồ mỗi buổi sáng đều bị tiếng ca vui sướng của Huyễn Ba đánh thức. Hải yêu kia ngày ngày hát mừng ánh mặt trời, ca ngợi hoa nở, bi thương lá rụng, vui vẻ tuyết rơi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn bực bội.
Khúc Duyệt lắc đầu ngón tay: "Ta và Nhiếp Chính Vương đều đã từng làm hắn nổi trận lôi đình, Nhiếp Chính Vương còn thật may mắn được hắn làm cho một bài thơ nguyền rủa."
Không đợi mọi người kịp nói tiếp, nàng tung ra đề thứ năm.
Trước khi tung ra, Khúc Duyệt kết một lồng cách âm, rồi chỉ chỉ vào trong sân: "Đề thứ năm là đập bể tượng băng do Cửu Hoang tiền bối khắc nhưng không làm hắn tức giận và không bị đánh."
Nghe xong cả năm đề thi, mặt ai nấy đều đờ đẫn. Đây là đề thi mà nhân loại có thể hoàn thành sao? Khúc Duyệt bổ sung: "Mọi người lựa chọn trước rồi nghĩ cách sau. Nhưng năm người một con hạc, lại chỉ có năm đề, hành động chậm tương đương tự động bị loại."
Bước đến gần Bì Bì, Khúc Duyệt dừng lại khẽ mỉm cười truyền âm: "Nhìn ngươi thoải mái thật nhỉ, ngươi không muốn tham gia Thí Luyện Cửu Quốc nên không quan tâm thắng thua đúng không?"
Bì Bì vội vàng lắc cái đầu hạc.
Khúc Duyệt liếc nó: "Bọn họ thua sẽ bị loại ra, nhưng ngươi thua thì sẽ bị ta mang đi hầm canh." Nói xong xoa xoa bụng nó, "A, Tiểu Duy chăm ngươi béo tốt thật."
Bì Bì run rẩy, ai nó cũng không sợ nhưng sợ nhất Khúc Duyệt. Trốn không thoát được nàng, nữ nhân này không biết đã cho nó ăn gì, chỉ cần nó chạy xa, nàng lấy ra một cái trống nhỏ vỗ lên, bụng nó liền đau nhức.
Lúc này trong đầu mỗi người đều đang âm thầm lựa chọn một đề thi, bao gồm cả Nguyên Hóa Nhất.
Khiến Vi Tam Tuyệt rút kiếm?
Hắn từng khiến Vi Tam Tuyệt giận đến nhảy xuống biển, Vi Tam Tuyệt cũng quen thuộc với hắn, chắc chắn sẽ nhận ra.
Cạo râu Cư Bất Khuất chăng?
Trừ người bên cạnh ra, thật đúng không dễ làm.
Cùng Quân Chấp chơi cờ?
Dù thắng cũng sẽ bị nhận ra ngay tức khắc.
Chọc giận Huyễn Ba?
Hắn không biết Huyễn Ba, nhưng nhìn phản ứng của những người khác, phỏng chừng cũng không dễ dàng.
Chỉ còn lại đề thứ năm, đi đập tượng Cửu Hoang khắc mà không bị đánh.
Hắn đã được nghe về tên tà tu khiến Học Viện Phúc Sương phải khởi động kết giới bảo vệ này, thực sự cường hãn. Tuy nhiên theo phán đoán của Yến Hành Tri và quan sát của chính bản thân hắn, đầu của người này không thông minh lắm, thuộc loại rất dễ bị tính kế.
Mà tính kế lại chính là sở trường của hắn.
Vì thế Nguyên Hóa Nhất giơ tay đầu tiên, lựa chọn khiêu chiến Cửu Hoang.
— —
Không chờ nàng dò hỏi, Giang Thiện Duy thao thao bất tuyệt: "Đệ đệ trong mơ của ta nha, vô cùng lạnh lùng, nói với ta rằng tuy nó ghét ta nhưng không muốn tay chân tương tàn. Nhưng sự tồn tại của ta chính là vận may của trời đất, ta là con cưng của Thiên Đạo, trong khi sự tồn tại của hắn lại là vận rủi của trời đất, hắn là Thiên Sát Cô Tinh, chỉ khi chúng ta hợp thành một mới đạt tới đại đạo. Đây là số mệnh của hai chúng ta, hoặc là không ai tồn tại hoặc là chỉ một trong hai tồn tại. Hắn hận Thiên Đạo bất công, thề sẽ đi ngược lại với lẽ trời suốt kiếp này, nhất định phải ăn ta... Gì mà Con Cưng của Thiên Đạo? Gì mà Thiên Sát Cô Tinh chứ? Sư tỷ, tỷ nói có buồn cười hay không?"
Không buồn cười chút nào, Khúc Duyệt không thể cười nổi.
Đây nào phải nằm mơ, rõ ràng là Thiên Đạo báo mộng trước cho con cưng Giang Quả Tử. Chuyện này chứng tỏ Quả Ác kia còn sống, vì tăng cường sức mạnh của bản thân mà không từ thủ đoạn.
Khúc Duyệt chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Giang Thiện Duy, nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Tiểu Duy, cậu nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, cậu không được rời khỏi tầm mắt của ta, rõ chưa?"
Giang Thiện Duy đang cười ngây ngô, bị vẻ mặt nghiêm trọng của Khúc Duyệt dọa sợ, chậm rãi thu lại nụ cười: "Sư tỷ làm sao vậy?"
Khúc Duyệt không thể nói ra chuyện Giang lão tổ gạt cậu: "Chỉ cần nghe sư tỷ nói, tin tưởng sư tỷ tuyệt đối sẽ không hại cậu."
"Được." Giang Thiện Duy gật đầu, cậu sớm đã hình thành nhận thức, sư tỷ luôn luôn đúng.
Bang!
Tâm tư Khúc Duyệt rối loạn, không gian trong Thần Tạo do thần thức của nàng ngưng kết thành không thể giữ vững, mấy người Quân Thư bị hất văng ra.
Khúc Duyệt nhân tiện thông báo về chuyện khảo hạch lần cuối, chọn ngày chi bằng trúng ngày, ngay giờ Tuất tối hôm nay, mọi người tập hợp ở sân nghe nàng ra đề.
— —
Sau khi Yến Hành Tri về phòng lập tức bật lửa đốt bùa: "Quốc sư đại nhân, hết đêm nay ta phải rời khỏi nơi này rồi."
"Chưa chắc." Tiếng Nguyên Hóa Nhất cười khẽ phát ra từ lá bùa, "Nhờ những chỉ dẫn của bổn tọa cho ngươi, tiểu nữ nhạc kia hiện giờ hẳn là đã dao động đôi chút. Cho nên chuyện tuyển chọn tối nay không phải giả vờ, là khảo nghiệm thực sự."
Ánh mắt của Yến Hành Tri sáng lên: "Vậy đến tối vãn bối sẽ thúc hồn phù ngài đưa, giành chiến thắng và trở thành thành viên chính thức, sau này Phúc Sương chắc chắn phải thua trong kỳ Thí Luyện Cửu Quốc rồi."
Nguyên Hóa Nhất thoáng trầm mặc: "Để cho tan toàn, lần này ta không chỉ vào thức hải chỉ dẫn cho ngươi, ta muốn nhập vào điều khiển thân thể ngươi."
Yến Hành Tri sửng sốt: "Cái này..."
Nguy hiểm quá rồi, cho cả Yến Hành Tri và Nguyên Hóa Nhất.
Nguyên Hóa Nhất nhàn nhạt nói: "Bổn tọa không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng thấy khảo nghiệm đêm nay vô cùng quan trọng."
"Vâng." Yến Hành Tri không nghĩ nhiều nữa, lấy ra hồn phù, "Thỉnh quốc sư đại nhân dạy ta cách làm."
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và [email protected] —
Mặt trời vừa lặn, cách giờ Tuất một đoạn thời gian.
Sau khi Nguyên Hóa Nhất có thể thoải mái điều khiển thân thể liền bước ra khỏi phòng. Vừa tháo gỡ cấm môn bảo vệ xuống, hai chân bước lên bậc thềm đầy tuyết đọng, tiếng đàn nho nhỏ từ đảo bên cạnh truyền đến, hắn nghiêng nghiêng đầu, biết rằng Đát Thi và Quân Chấp đang ở trên đảo ấy. Hắn vì quá coi trọng lần khảo nghiệm này mới không tiếc tự tổn hại nhập hồn vào thân thể này sao? Kia là nữ tử từng làm hắn ngày đêm thương nhớ, nàng không bước ra khỏi đại môn Học Viện Phúc Sương đã vài chục năm, đây là lần hắn được ở gần nàng nhất. Nhưng có cơ hội đến gần thì sao chứ? Trên đảo còn có Quân Chấp, một đôi cẩu nam nữ không màng đạo lý luân thường, nghĩ đến thật kinh tởm.
Lúc này, Khúc Duyệt vừa suy nghĩ đề thi cho tối nay vừa đứng làm người mẫu trong sân.
Phúc Sương đúng là nơi băng thiên tuyết địa, thời tiết khắc nghiệt. Núi Cửu Hoang chưa bao giờ có tuyết rơi, Cửu Hoang nghe Khúc Duyệt nhắc đến khắc băng liền muốn tạc cho nàng một bức tượng băng.
Nhưng nàng đứng đây đã được một lúc mà Cửu Hoang vẫn chưa làm gì: "Lục Nương, bên ngoài rất lạnh, nàng vào nhà đi, ta không cần nhìn nàng đâu."
Khúc Duyệt buồn bực: "Chàng tạc tượng cho ta, không nhìn ta thì nhìn ai?"
Cửu Hoang đáp: "Nàng đã ở trong đầu ta rồi, không cần phải nhìn, ngược lại nhìn nàng còn làm ta phân tâm thêm."
Khúc Duyệt lần đầu tiên làm người mẫu còn bị ghét bỏ: "Nhưng thần thái chàng tự suy diễn ra chưa chắc ta đã thích."
Khúc Duyệt sợ hắn sẽ khắc ra một biểu cảm kỳ cục gì đó phá hư hình tượng của mình.
Cửu Hoang nghiêm túc nghĩ ngợi: "Nói cũng đúng."
Thế là hắn lôi một chiếc hộp từ vòng trữ vật ra. Đây là một chiếc hộp có nhiều tầng xếp chồng lên nhau, hộp mở ra, Khúc Duyệt đưa thần thức vào trong nhìn. Bên trong rất lớn, chia thành từng hàng ô vuông, trong mỗi ô đều có một tượng người gỗ to bằng bàn tay.
"Nàng chọn một cái đi."
Khúc Duyệt dùng thần thức đảo qua thì kinh ngạc hết sức, tất cả những tượng gỗ đều là nàng với đủ loại thần thái khác nhau, mỉm cười, tức giận... vô cùng sống động. Nhưng mà sau khi nhìn hết mấy hàng ô vuông đen tuyền dày đặc, Khúc Duyệt cảm thấy nó cực kỳ giống kệ gửi tro cốt, mỗi hình nhân gỗ để trong đó nhìn hệt như linh bài.
Khúc Duyệt dở khóc dở cười, rõ ràng là một chuyện vô cùng lãng mạn, đưa ra một chiếc hộp thế này có thể khiến bất cứ cô gái nhỏ nào cảm động rơi lệ nhưng vào tay Cửu Hoang lại hóa thành chuyện có thể dọa cả quỷ ma. Trước giờ Khúc Duyệt luôn có cảm giác sợ hắn, thật sự không phải vì nàng nhát gan.
Cửu Hoang hồn nhiên không nhận ra điều khác lạ: "Lục Nương?"
Khúc Duyệt kìm lại môi đang run rẩy: "Chàng chọn cho ta cái đẹp nhất đi."
Cửu Hoang khó xử: "Ta không chọn được."
Trong mắt hắn cái nào cũng rất đẹp.
Khúc Duyệt đành nhắm mắt lấy đại một cái: "Cái này, cái này đi."
Một tượng gỗ nhỏ bay ra từ trong mớ ô vuông, lơ lửng trước mặt Cửu Hoang.
"Được." Cửu Hoang cất hộp vào, so sánh khối băng với tượng gỗ nhỏ trước mặt: "Nàng yên tâm."
Khúc Duyệt rất an tâm về tài năng thủ công của hắn, xoay người về phòng. Ngay khoảnh khắc mở cửa, nàng quay đầu nhìn lại Cửu Hoang, bỗng nhiên nghĩ ra một đề thi.
— —
Giờ Tuất, mọi người tề tựu đông đủ, Khúc Duyệt chắp tay sau lưng tuyên bố quy tắc: "Mọi người chú ý, ta chỉ nói quy tắc một lần, có thể tùy ý phát huy tài trí mà lợi dụng sơ hở. Tất nhiên, mỗi người đều có thể hỏi lại nhưng chỉ được một câu. Sau đó, khi ta ra hiệu cuộc thi bắt đầu, không ai được nói chuyện với ta nữa.
Trừ Bì Bì vẫn còn đang nghĩ ngợi, năm người còn lại đồng thanh đáp: "Vâng, tiên sinh!"
Nguyên Hóa Nhất vẻ mặt không khác mọi người nhưng bên trong lại cười khẩy: Tuổi còn nhỏ mà còn phô trương hơn cả ta.
Khúc Duyệt hài lòng gật đầu, nhìn ra "Yến Hành Tri" có chút kỳ dị nhưng nàng không thấy lạ, đêm nay quan trọng thế này, chắc chắn đã mở cái "add-in" kia. Nàng không nhìn hắn, làm ra vẻ không biết: "Tổng cộng có năm đề thi, ngày mai trước khi mặt trời lặn, mỗi người hoàn thành một cái là được."
Mọi người chăm chú lắng nghe.
Khúc Duyệt giơ một ngón tay: "Đề thứ nhất, làm Vi sư tôn rút kiếm, qua cửa."
Hạ Cô Nhận lập tức lắc đầu: "Tiên sinh làm khó người khác rồi, chuyện này không có khả năng."
Kiếm tu giả đạo hạnh cao không dễ dàng rút kiếm, kiếm của họ đều được dưỡng bằng tinh khí của chính mình, mỗi lần rút kiếm là một lần mất đi tinh khí. Lần gần nhất Vi Tam Tuyệt rút kiếm là để đối phó Cửu Hoang.
Khúc Duyệt tặc lưỡi: "Ta cho phép mỗi người chọn hai trong năm đề, trong thời hạn trước tối mai, nếu thất bại một lần, có thể thử lại với đề thứ hai."
Hạ Cô Nhận trầm ngâm: "Vi sư tôn là sư phụ ta, để đảm bảo công bằng, ta không chọn đề này."
Khúc Duyệt thất vọng lắc đầu, Hạ Cô Nhận này dạy không được, dù sao hắn đóng vai trò tay đấm của đội, thôi kệ hắn vậy.
Khúc Duyệt nói tiếp: "Đề thứ hai, cạo được râu Cư viện trưởng, qua cửa."
Trong lúc nói, ánh mắt Khúc Duyệt chuyển đến Quân Thư, hắn khiếp sợ, đây là nói rõ đề này dành cho hắn sao? Sao có thể chứ? Hai phiến ria mép kia là sinh mạng của sư phụ đấy!
"Quân sư huynh, ai!" Vân Kiếm Bình cảm thông liếc nhìn hắn một cái, trong mắt nàng hiện lên hình ảnh hắn bị sư phụ đánh gãy chân tàn phế.
Khúc Duyệt lại nói: "Đề thứ ba, cùng Nhiếp Chính Vương chơi cờ, thắng được ngài ấy liền qua cửa."
Trục Đông Lưu nao nao. Chơi cờ là lợi thế của hắn nhưng nếu so sánh với cờ nghệ của Nhiếp Chính Vương thì vẫn khác nhau một trời một vực. Nhiếp Chính Vương là cờ thánh của Cửu Quốc, còn có biệt danh Cuồng Ma Nửa Bàn. Bất luận chơi cờ với ai, trước nay đều thắng đối phương ở nửa bàn cờ. Chưa bao giờ thua đã quá cường rồi, lại còn mỗi lần không nhiều không ít thắng ở nửa bàn, thật là nghịch thiên.
Khúc Duyệt chậm rãi nói: "Đề thứ tư, đến khu rừng phía sau chọc giận Huyễn Ba tiền bối, khiến hắn làm một bài thơ mắng mỏ sẽ được qua cửa."
Tròng mắt Vân Kiếm Bình trừng lớn như muốn lọt ra ngoài: "Tiên sinh, thôi đừng khảo hạch gì nữa, đuổi hết chúng ta ra ngoài luôn đi!"
Từ ngày bọn họ dọn đến ở trên đảo, cơ hồ mỗi buổi sáng đều bị tiếng ca vui sướng của Huyễn Ba đánh thức. Hải yêu kia ngày ngày hát mừng ánh mặt trời, ca ngợi hoa nở, bi thương lá rụng, vui vẻ tuyết rơi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn bực bội.
Khúc Duyệt lắc đầu ngón tay: "Ta và Nhiếp Chính Vương đều đã từng làm hắn nổi trận lôi đình, Nhiếp Chính Vương còn thật may mắn được hắn làm cho một bài thơ nguyền rủa."
Không đợi mọi người kịp nói tiếp, nàng tung ra đề thứ năm.
Trước khi tung ra, Khúc Duyệt kết một lồng cách âm, rồi chỉ chỉ vào trong sân: "Đề thứ năm là đập bể tượng băng do Cửu Hoang tiền bối khắc nhưng không làm hắn tức giận và không bị đánh."
Nghe xong cả năm đề thi, mặt ai nấy đều đờ đẫn. Đây là đề thi mà nhân loại có thể hoàn thành sao? Khúc Duyệt bổ sung: "Mọi người lựa chọn trước rồi nghĩ cách sau. Nhưng năm người một con hạc, lại chỉ có năm đề, hành động chậm tương đương tự động bị loại."
Bước đến gần Bì Bì, Khúc Duyệt dừng lại khẽ mỉm cười truyền âm: "Nhìn ngươi thoải mái thật nhỉ, ngươi không muốn tham gia Thí Luyện Cửu Quốc nên không quan tâm thắng thua đúng không?"
Bì Bì vội vàng lắc cái đầu hạc.
Khúc Duyệt liếc nó: "Bọn họ thua sẽ bị loại ra, nhưng ngươi thua thì sẽ bị ta mang đi hầm canh." Nói xong xoa xoa bụng nó, "A, Tiểu Duy chăm ngươi béo tốt thật."
Bì Bì run rẩy, ai nó cũng không sợ nhưng sợ nhất Khúc Duyệt. Trốn không thoát được nàng, nữ nhân này không biết đã cho nó ăn gì, chỉ cần nó chạy xa, nàng lấy ra một cái trống nhỏ vỗ lên, bụng nó liền đau nhức.
Lúc này trong đầu mỗi người đều đang âm thầm lựa chọn một đề thi, bao gồm cả Nguyên Hóa Nhất.
Khiến Vi Tam Tuyệt rút kiếm?
Hắn từng khiến Vi Tam Tuyệt giận đến nhảy xuống biển, Vi Tam Tuyệt cũng quen thuộc với hắn, chắc chắn sẽ nhận ra.
Cạo râu Cư Bất Khuất chăng?
Trừ người bên cạnh ra, thật đúng không dễ làm.
Cùng Quân Chấp chơi cờ?
Dù thắng cũng sẽ bị nhận ra ngay tức khắc.
Chọc giận Huyễn Ba?
Hắn không biết Huyễn Ba, nhưng nhìn phản ứng của những người khác, phỏng chừng cũng không dễ dàng.
Chỉ còn lại đề thứ năm, đi đập tượng Cửu Hoang khắc mà không bị đánh.
Hắn đã được nghe về tên tà tu khiến Học Viện Phúc Sương phải khởi động kết giới bảo vệ này, thực sự cường hãn. Tuy nhiên theo phán đoán của Yến Hành Tri và quan sát của chính bản thân hắn, đầu của người này không thông minh lắm, thuộc loại rất dễ bị tính kế.
Mà tính kế lại chính là sở trường của hắn.
Vì thế Nguyên Hóa Nhất giơ tay đầu tiên, lựa chọn khiêu chiến Cửu Hoang.
— —
Danh sách chương