Không đúng, không phải thuyền lật trong mương mà là Ẩm lật trong mương mới đúng. Lúc Ẩm Triều Tịch chọn hai cái tên này hẳn là rất mong mỏi, chung quy hắn đã dạy dỗ đến một trăm đệ tử, không mê tín cũng không được, chiêu đặt tên này quả thật hữu ích.

Tuy nhiên chắc chắn Câu Lê không vì một cái tên mà muốn diệt sư, nhưng Khúc Duyệt cũng không tiện hỏi thêm.

Hắn im lặng nhìn chằm chằm những lỗ thủng trên tường, nàng cũng trầm mặc.

Nửa nén nhang trôi qua, Câu Lê mở miệng: "Sư phụ ta vẫn tốt chứ?"

Khúc Duyệt vội đáp: "Nhìn có vẻ không tệ."

Câu Lê: "Vậy thật bất hạnh."

Khúc Duyệt:...

Nàng chẳng biết gì về quá khứ của hai thầy trò này, tốt nhất nên giữ im lặng.

Lại nửa nén nhang trôi qua, Khúc Duyệt quay lại hỏi Chi Kỳ: "Đã hết giờ rồi, ngươi quyết định thế nào?"

So với Chi Kỳ trông Quân Chấp còn căng thẳng hơn, chàng ta là người hi vọng tìm được đáp án về hạt ma chủng này hơn ai hết. Và thật ra cái Quân Chấp tìm chính là thân thế của chàng.

Sau một hồi đấu tranh, Chi Kỳ ngẩng đầu, thận trọng nói: "Ta đồng ý hợp tác với các người, nhưng sẽ không nói ra tất cả, ta cần giữ lại át chủ bài. Nhưng những gì ta nói cho ngươi đều là thật."

Khúc Duyệt gật đầu: "Được."

Xương bả vai bị móc khiến Chi Kỳ đau đớn: "Ngươi đã đồng ý giúp ta lấy lại bản thể."

"Ta lập lời thề tâm ma sẽ dốc hết toàn lực thực hiện." Khúc Duyệt luôn thận trọng khi hứa hẹn, "Nhưng ta không thể bảo đảm chắc chắn làm được, việc này không có khả năng."

Chi Kỳ không muốn gây khó dễ người khác, ánh mắt hắn chuyển sang Quân Chấp, nói: "Ma khí giống như hạt ma chủng này, có tổng cộng năm cái."

Ngay câu đầu tiên đã khiến Quân Chấp và Khúc Duyệt sửng sốt.



Quân Chấp không thể tin được: "Có đến năm thế giới ma chủng ư?"

Như vậy còn bốn khí lính khác giống như hắn? Chi Kỳ lắc đầu: "Không, tuy có năm nhưng sinh ra thế giới bên trong chỉ có cái này của ngươi, hoặc nên nói là, chỉ còn một mình ngươi."

Quân Chấp càng không hiểu: "Vì sao ta lại đặc biệt?"

Chi Kỳ nói: "Không phải ngươi đặc biệt, là vì ngươi may mắn sống sót, bốn cái khác không có vận khí tốt như ngươi, đều đã bị tiêu trừ."

Câu trả lời chỉ khiến mọi thứ rối rắm hơn, rất may Khúc Duyệt đã giúp gỡ rối: "Có phải năm ma khí tương ứng năm thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ?"

Thần khí Thiên La Tháp cũng thuộc một bộ năm cái.

Chi Kỳ gật đầu khiến xương tỳ bà bị động, hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng, sau đó nói tiếp: "Ngươi đã nghĩ ra rồi đúng không? Thiên La Tháp ở địa cầu thuộc tính hỏa, Băng Ngọc Trì ở Thập Cửu Châu thuộc tính thủy, một thanh kiếm gãy ở Hồng Quang Giới thuộc tính kim, một gốc cây cổ thụ ở Thất Tinh Đảo thuộc tính mộc và một tòa địa cung thuộc tính thổ trên Vẫn Tinh, đều là do Thiên Công tộc chế luyện ra nhằm trấn áp năm ma khí ấy. Những công dụng khác của các món thần khí, ví dụ như dùng làm nhà giam của Thiên La Tháp là do Thiên Công tộc thuận tay thêm vào trong lúc chế tạo."

"Thiên Công tộc ư?" Đầu Quân Chấp hơi đau, dường như chàng đã từng nghe cái tên này, chàng nhìn về phía Khúc Duyệt, truyền âm nói, "Bích họa dưới đáy biển trong chum có phải là vẽ họ phải không?"

Lúc trước Quân Chấp từng đi xuống nhìn, còn sao lại một bức hoàn chỉnh.

Khúc Duyệt nhớ lại bích họa dưới đáy biển kia, tựa như rất tương ứng với ba chữ "Thiên Công tộc".

Thay vì hồi tưởng, không bằng trực tiếp dò hỏi, Quân Chấp nhìn về phía Chi Kỳ: "Thiên Công tộc là thần tiên ư?"

Chi Kỳ lắc đầu: "Không phải, bọn họ là chủng tộc ưu việt do thần tạo ra vào đầu thời thượng cổ."

Lúc này Khúc Duyệt có cảm giác như đang nghe kể lại những giai thoại từ thưở hồng hoang.

Hóa ra từ buổi ban đầu của thời thượng cổ, ngoài phàm nhân bình thường, còn hiện diện những chủng tộc giống loài người nhưng siêu việt về mọi mặt, họ được gọi chung là thiên nhân.

Xét về số lượng, đông đảo nhất là Thiên Võ tộc. Chủng tộc này có thể chất vô cùng mạnh mẽ và giỏi chiến đấu.

Đứng thứ hai là Thiên Linh tộc, họ có thể chất thuần khiết và tương đối yếu ớt, nhưng cực kỳ thông minh và có khả năng lĩnh ngộ sâu sắc.

Thứ ba là Thiên Công tộc, cực kỳ tài giỏi trong rèn đúc binh khí và chế tạo đồ vật.

Thiên Nữ tộc đứng thứ tư, những người này sinh ra đã có khả năng giao tiếp với thần, còn được gọi là Thần Nữ tộc, số lượng ít ỏi nhưng lại có địa vị cao nhất trong bốn tộc người.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có bốn chủng tộc thiên nhân. Khi số lượng phàm nhân tăng mạnh kéo theo những cuộc tranh chấp và giết chóc quy mô lớn, thiên nhân, đặc biệt là Thiên Võ tộc và Thiên Linh tộc bị lây nhiễm khí tức giết chóc, dẫn đến một chủng tộc thứ năm được sinh ra, Thiên Ma tộc.

Thiên Ma tộc sinh ra từ chém giết đã tạo thành một mối họa cực lớn.

Chi Kỳ nói: "Không ai biết chính xác năm ma khí cụ thể là gì. Có lời nói rằng chúng do pháp lực của ma vương đời thứ nhất Thiên Ma tộc biến thành, có người nói do thần hồn của hắn hóa thành. Nhưng tóm lại không thể tiêu hủy những ma khí đó, vì vậy Thiên Công tộc đã chế tạo nên năm món thần khí để trấn áp và tiêu trừ chúng."

"Thiên La Tháp thuộc tính hỏa chính là dùng để tiêu trừ ma khí thuộc tính kim. Còn ma khí thuộc tính hỏa Quân Chấp này bị giam dưới đáy Băng Ngọc Trì ở Thập Cửu Châu. Từ thời thượng cổ đến giờ, bốn món ma khí khác đã bị tiêu trừ, trong khi ma khí hỏa ở Băng Ngọc Trì, vào mấy nghìn năm trước, đã vô tình bị người phá vỡ phong ấn mang đi, vì thế tránh được một kiếp."

Quân Chấp cúi đầu suy tư, nhớ lại lần đầu tiên chàng nhảy ra bên ngoài, ma chủng đúng thật bị dìm dưới đáy nước, bị những rong tảo có pháp lực trói chặt. Có lẽ nơi đó là Băng Ngọc Trì ở Thập Cửu Châu. Thầm nghĩ, nếu có cơ hội sẽ đến đó để xác nhận.

Chi Kỳ nói tiếp: "Thế nên hạt ma chủng sót lại này thật quý giá, là bảo bối ma đạo thuần túy, nếu kích hoạt nó có lẽ sẽ nhận được truyền thừa của ma vương..." Hắn nhìn Quân Chấp chăm chú, "Cho dù không có gì, nó cũng sẽ trở thành một vũ khí lợi hại có thể hủy trời diệt đất."

Quân Chấp cẩn thận suy nghĩ về lời của Chi Kỳ, nếu hạt ma chủng do pháp lực hóa thành thì không sao, nhưng nếu do thần hồn hóa thành, vậy thì bản thân chàng là cái gì?

Khúc Duyệt dường như hiểu được, nàng hỏi: "Chủ nhân ngươi đầu óc lanh lợi đoán rằng bảo bối thời thượng cổ nếu có ngũ thành tương khắc, hẳn sẽ có ngũ hành tương sinh?"

"Đúng vậy."

"Vậy chắc là đưa đến cổ thụ trên Thất Tinh Đảo rồi?"

"Đã thử nhưng không có tác dụng. Có lẽ Thiên Công tộc đã phòng ngừa trước."

"Cho nên chỉ còn cách lấy độc trị độc, dùng hỏa đốt hỏa? Còn nước còn tát, thử một lần?"

Chi Kỳ đáp: "Phải, hắn cũng không chắc chắn, vì thế chúng ta thử từng bước."

Khúc Duyệt nhíu mày, thảo nào ném nào Thái Bình Dương để người Hoa Hạ nhặt về tổng bộ, thì ra là muốn thử trước. Sự thật đã chứng minh có thể làm được, ma chủng đặt bên trên Thiên La Tháp đã được tăng cường sức mạnh. Nếu như đặt vào tầng mười chín, chắc chắn sẽ như ý. Tuy vẫn chưa biết ma chủng cụ thể là gì, nhưng giải thích của Chi Kỳ đã hợp lý chỉ rõ lai lịch của nó.

Có một việc khiến Khúc Duyệt thấy khó hiểu, vì sao trước nay cha nàng chưa từng nhắc đến thiên nhân lần nào, ông vốn là một nhà khảo cổ lão luyện.

Nàng không vội vàng hỏi Chi Kỳ chủ nhân của hắn là ai mà tiếp tục câu chuyện: "Vậy thiên nhân thời thượng cổ sau này đi đâu?"

"Đi rồi..."

Tiêu diệt Thiên Ma tộc là trị ngọn không trị gốc, số lượng phàm nhân tăng trưởng quá nhanh, trong khi thiên nhân vẫn không ngừng có người hóa Thiên Ma, rơi vào đường cùng, bọn họ quyết định rời bỏ nơi từng sinh sống.

Thiên Công tộc đã sáng lập ra một tầng không gian mới ở ngoài Tam Thiên Thế Giới. Tam Thiên Thế Giới* được gọi là Phàm Nhân Cảnh và không gian mới sáng lập gọi là Thiên Nhân Cảnh.

Vốn tưởng rằng họ rời đi sẽ ngăn chặn được Thiên Ma sản sinh, chẳng ngờ rằng không thể được. Khi thiên nhân còn chung sống cùng phàm nhân đã sinh ra không ít phàm nhân có huyết thống của thiên nhân. Vậy nên dù đã rời đi, họ vẫn còn hậu duệ.

"Thiên Nhân Cảnh ư?" Khúc Duyệt càng nghe càng thấy mê mang, lẽ nào cha nàng không hề biết gì, tại sao chưa từng nhắc đến trước mặt nàng?

"Thiên Nhân Cảnh thật tồn tại." Người lên tiếng là Câu Lê, "Bọn họ không thể rời khỏi Thiên Nhân Cảnh quá lâu vì không thể chịu đựng được trọc khí ở Phàm Nhân Cảnh. Mà phàm nhân chúng ta, chỉ có hợp đạo giả mới có khả năng xé rách hư không tiến vào thế giới của thiên nhân."

Ngay cả Câu Lê cũng nói vậy, hẳn mọi chuyện đều là thật rồi, Khúc Duyệt như đang tự sự: "Thì ra Thiên La Tháp của chúng ta là do Thiên Công tộc thời thượng cổ chế tạo ra."

Câu Lê nhàn nhạt nói: "Có gì lạ đâu, mười hai thanh thần kiếm của môn phái sư phụ ta kia cũng đều xuất ra từ tay hậu duệ Thiên Công tộc."

Khúc Duyệt lúc này muốn dùng ngay Nhất Tuyến Khiên để hỏi Khúc Tống có biết chuyện về thiên nhân hay không, lẽ nào cha vì ngại tu vi nàng còn quá thấp, chuyện hợp đạo của ông lại xa xôi nên không nói với nàng.

Nhưng lúc này không tiện, nàng đành dò hỏi Chi Kỳ tiếp: "Người nắm giữ bản thể của ngươi, ép ngươi bán mạng cho hắn là ai?"

Trốn tránh kỹ càng và không tự ra tay, theo kinh nghiệm Khúc Duyệt, thông thường sẽ là người trong chính đạo sợ để lộ thân phận.

Chi Kỳ thoáng do dự rồi nói: "Là trưởng lão chấp pháp của Quy Hải tông ở Thập Cửu Châu, Diệp Thừa Tùng."

"Quy Hải tông?" Mới lúc trước Khúc Duyệt còn không biết Quy Hải tông là gì nhưng hiện giờ Diệp Lam Khuynh, đại sư huynh một thế hệ Quy Hải tông đang ngồi ở tổng bộ, "Họ Diệp? Một trong tứ đại thế gia ở Thập Cửu Châu, Diệp gia?"

"Phải!" Dường như Chi Kỳ biết Khúc Duyệt muốn hỏi gì, "Diệp Lam Khuynh chính là con hắn, cũng là anh họ của Cửu Hoang."

— —

Editor muốn nói:

Ui trời, rất mong chờ xem phản ứng của Rau Hẹ trước tin này nha.

Câu nói của Câu Lê "bọn họ không thể rời khỏi Thiên Nhân Cảnh quá lâu" có thể suy luận ra rất nhiều việc nha 🧐

Chú thích về Tam Thiên Thế Giới: từ khi bắt đầu edit bộ truyện, tui đã đắn đo rất dữ giữa chuyện nên dịch thuần Việt hay giữ nguyên Hán Việt của cụm từ "Tam Thiên Thế Giới". Suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng quyết định dịch thuần Việt là "ba nghìn thế giới" vì nghĩ người Việt mình vừa đọc "ba nghìn thế giới" sẽ hiểu ngay là một không gian có chứa rất nhiều thế giới cùng tồn tại song song. Nhưng từ giờ, vì sự xuất hiện của thiên nhân và Thiên Nhân Cảnh, tui sẽ chuyển sang dùng khái niệm "Tam Thiên Thế Giới" cho sát với nghĩa gốc của nó.

Thật ra khái niệm Tam Thiên Thế Giới là một khái niệm có thật, có nguồn gốc từ phật giáo.

Tam Thiên Thế Giới gọi đầy đủ là Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Theo lý thuyết của Phật Giáo một hệ mặt trời gọi là một tiểu giới.

Một ngàn tiểu thế giới gộp lại, gọi là tiểu thiên thế giới.

Một ngàn tiểu thiên thế giới gộp lại gọi là một trung thiên thế giới.

Một ngàn trung thiên thế giới là một đại thiên thế giới.

Như vậy là đại thiên thế giới là một ngàn tiểu thế giới, nhân lên một ngàn lần, thành một trung thiên thế giới, rồi lại từ một trung thiên thế giới nhân lên một ngàn lần nữa mà thành... Như vậy là kinh qua ba lần lũy tiến con số ngàn, vì vậy mà có tên gọi Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Và thực ra đây cũng chỉ là một đại thiên thế giới mà thôi, còn có vô số đại thiên thế giới.

Mỗi đại thiên thế giới có một Đại Phạm Thiên vương. Vì có vô số đại thiên thế giới, cho nên cũng có vô số Đại Phạm Thiên vương. Đại thiên thế giới trong đó có loài người ở, gọi tên chung là Sa bà thế giới. Mỗi đại thiên thế giới là cõi giáo hóa của một đức Phật. Phật Thích Ca được tôn xưng là Sa bà giáo chủ vì lẽ như vậy.

Đây là giải thích mình tìm được trên website của giáo hội phật giáo Việt Nam. Bạn nào hứng thú với phật giáo và khái niệm này có thể google tìm hiểu thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện