Còn Khương Vũ Nhu thì dựa thật chặt trong vòng tay của Tiêu Chiến, đã 5 năm chưa từng biết ấm áp là gì. Cô nhắc lông mi lên, ánh mắt mơ hồ nhìn gò má của Tiêu Chiến trước mặt, vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cô biết rằng tương lai của mình sẽ là người đàn ông này ...
Mấy người làm công trong nhà không dám tiến lên, Tiêu Chiến cũng trực tiếp nghênh ngang lên xe trước mặt bọn họ, sau đó xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi đây!
Nếu không phải Khương Vũ Nhu đến nhà họ Khương cầu xin như thế, nhà họ Khương hôm nay có lẽ sẽ trở thành lịch sử của Tô Hàng!
Mãi cho đến khi Tiêu Chiến rời đi, Khương Mỹ Nghiên cùng mấy người làm công mới ngây người phản ứng lại!
Khi thế và áp lực trên người Tiêu Chiến vừa rồi cho đến hiện tại đều khiến bắp chân bọn họ run lên!
Khương Mỹ Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe jeep rời đi phía xa, giậm chân gào thét: “Khương Vũ Nhu! Đồ tiện nhân! Đều là như vậy, còn muốn mang người đàn ông dã tâm này tới nhà họ Khương kiêu ngạo! Được rồi, được rồi! Cô chờ đó cho tôi!"
Tuy nhiên, trong lòng Khương Mỹ Nghiên cũng tràn đầy nghi ngờ về thân phận của Tiêu Chiến, cô luôn cảm thấy người đàn ông vừa rồi hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Đó là ai? Bên này, Tiêu Chiến đưa Khương Vũ Nhu trở về Lãng Nguyệt Sơn trang, đích thân đưa cô vào phòng ngủ, đắp chăn bông cho cô, cuối cùng cô ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của bác sĩ.
Nhìn Khương Vũ Nhu cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ, Tiêu Chiến đang ngồi ở đầu giường, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt rất tự trách.
Sau ngần ấy năm, cô đã phải trải qua những gì để sợ hãi, mới có thể sợ hãi đến như vậy, ngay cả lúc ngủ cũng cuộn tròn như thế này để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Vũ Nhu, anh đã về rồi, sau này sẽ không có ai khi dễ em và Cacao, anh sẽ luôn bảo vệ hai người.” Tiêu Chiến khẽ chạm vào gương mặt Khương Vũ Nhu, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này Long Tam bước lên phía trước nói: “Chủ soái, Kim Thái đã bị nhốt ở trong sân, tiếp theo tôi nên làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh lùng, sát khí nồng nặc lan tràn toàn bộ Sơn trang, anh trực tiếp bước đi đến chỗ giam giữ Kim Thái trong sân.
Giờ phút này, Kim Thái đã hoàn toàn không ra hình người, tay chân bị phế, cả người máu me, chỉ biết nằm lăn ra đất như một con chó, trong miệng không ngừng mà hừ hừ: “Các người đáng chết! Tôi chính là Kim Thái, đại thiếu gia nhà họ Kim! Ba tôi là Kim Chính Long sẽ không buông tha các người! Ha ha ha! Các người đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tiêu Chiến lạnh lùng mở miệng nói: “Kim Thái, anh làm người phụ nữ của tôi bị thương, thiếu chút nữa hại tôi mất đi Cacaol Thù này, tôi sẽ không bỏ qua! Tôi muốn anh trải qua tất cả những gì mà Cacao đã trải qua trong hai ngày qua!”
Vừa nói, Tiêu Chiến vừa ra lệnh cho Long Tam: “Bảo các thần y cho anh ta dùng loại thuốc tốt nhất! Một khi vết thương đã lãnh, hãy đâm thêm cho tôi! Tôi muốn anh ta sống không bằng chết! Tôi muốn anh ta trải qua nỗi đau của Cacao và Vũ Nhu!”
Long Tam nghe vậy, khóe miệng tràn đầy cười lạnh, nói: “Thuộc hạ đã rõ!”
Rồi sau đó, các thần y đã đến, đưa cho Kim Thái loại thuốc tốt nhất! Vết thương nhanh chóng lành lại, nhưng vừa lành lại đã bị một con dao găm đâm thủng lần nữa!
Một tiếng hét thất thanh, nối tiếp nhau vang lên trong toàn bộ sân!
“A...Đừng... Đừng! Đồ ma quỷ!” Kim Thái rên rỉ thảm thiết, hiện tại anh ta đã ở bên trong luyện ngục, không ngừng xin tha mạng: “Tôi sai rồi. Sai rồi! Làm ơn, hãy thả tôi ra!”
Nhưng mà Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe thấy, Long Tam còn không ngừng mà vòng đi vòng lại, chữa khỏi vết thương cho Kim Thái rồi lại đâm thủng! Theo sau, dưới bàn tay ma thuật của thần y, bốn chiếc xương đã được đưa ra từ trong cơ thể Kim Thái!
“A a a a! Các người giết tôi đi! Giết tôi đi..." Kim Thái hoàn toàn phát điện rồi, điên cuồng gào khóc, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta bị tra tấn như vậy! Điều này còn đau đớn hơn là giết chết anh tal
“Bốn khúc xương mà con gái tôi làm mất, anh nhất định phải trả lại!” Tiêu Chiến lạnh lùng nói, sát ý trong mắt rất mạnh.
Mấy người làm công trong nhà không dám tiến lên, Tiêu Chiến cũng trực tiếp nghênh ngang lên xe trước mặt bọn họ, sau đó xe nổ máy, nhanh chóng rời khỏi đây!
Nếu không phải Khương Vũ Nhu đến nhà họ Khương cầu xin như thế, nhà họ Khương hôm nay có lẽ sẽ trở thành lịch sử của Tô Hàng!
Mãi cho đến khi Tiêu Chiến rời đi, Khương Mỹ Nghiên cùng mấy người làm công mới ngây người phản ứng lại!
Khi thế và áp lực trên người Tiêu Chiến vừa rồi cho đến hiện tại đều khiến bắp chân bọn họ run lên!
Khương Mỹ Nghiên vội vàng chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe jeep rời đi phía xa, giậm chân gào thét: “Khương Vũ Nhu! Đồ tiện nhân! Đều là như vậy, còn muốn mang người đàn ông dã tâm này tới nhà họ Khương kiêu ngạo! Được rồi, được rồi! Cô chờ đó cho tôi!"
Tuy nhiên, trong lòng Khương Mỹ Nghiên cũng tràn đầy nghi ngờ về thân phận của Tiêu Chiến, cô luôn cảm thấy người đàn ông vừa rồi hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Đó là ai? Bên này, Tiêu Chiến đưa Khương Vũ Nhu trở về Lãng Nguyệt Sơn trang, đích thân đưa cô vào phòng ngủ, đắp chăn bông cho cô, cuối cùng cô ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của bác sĩ.
Nhìn Khương Vũ Nhu cuộn tròn trên giường như một đứa trẻ, Tiêu Chiến đang ngồi ở đầu giường, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt rất tự trách.
Sau ngần ấy năm, cô đã phải trải qua những gì để sợ hãi, mới có thể sợ hãi đến như vậy, ngay cả lúc ngủ cũng cuộn tròn như thế này để tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Vũ Nhu, anh đã về rồi, sau này sẽ không có ai khi dễ em và Cacao, anh sẽ luôn bảo vệ hai người.” Tiêu Chiến khẽ chạm vào gương mặt Khương Vũ Nhu, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này Long Tam bước lên phía trước nói: “Chủ soái, Kim Thái đã bị nhốt ở trong sân, tiếp theo tôi nên làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh lùng, sát khí nồng nặc lan tràn toàn bộ Sơn trang, anh trực tiếp bước đi đến chỗ giam giữ Kim Thái trong sân.
Giờ phút này, Kim Thái đã hoàn toàn không ra hình người, tay chân bị phế, cả người máu me, chỉ biết nằm lăn ra đất như một con chó, trong miệng không ngừng mà hừ hừ: “Các người đáng chết! Tôi chính là Kim Thái, đại thiếu gia nhà họ Kim! Ba tôi là Kim Chính Long sẽ không buông tha các người! Ha ha ha! Các người đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tiêu Chiến lạnh lùng mở miệng nói: “Kim Thái, anh làm người phụ nữ của tôi bị thương, thiếu chút nữa hại tôi mất đi Cacaol Thù này, tôi sẽ không bỏ qua! Tôi muốn anh trải qua tất cả những gì mà Cacao đã trải qua trong hai ngày qua!”
Vừa nói, Tiêu Chiến vừa ra lệnh cho Long Tam: “Bảo các thần y cho anh ta dùng loại thuốc tốt nhất! Một khi vết thương đã lãnh, hãy đâm thêm cho tôi! Tôi muốn anh ta sống không bằng chết! Tôi muốn anh ta trải qua nỗi đau của Cacao và Vũ Nhu!”
Long Tam nghe vậy, khóe miệng tràn đầy cười lạnh, nói: “Thuộc hạ đã rõ!”
Rồi sau đó, các thần y đã đến, đưa cho Kim Thái loại thuốc tốt nhất! Vết thương nhanh chóng lành lại, nhưng vừa lành lại đã bị một con dao găm đâm thủng lần nữa!
Một tiếng hét thất thanh, nối tiếp nhau vang lên trong toàn bộ sân!
“A...Đừng... Đừng! Đồ ma quỷ!” Kim Thái rên rỉ thảm thiết, hiện tại anh ta đã ở bên trong luyện ngục, không ngừng xin tha mạng: “Tôi sai rồi. Sai rồi! Làm ơn, hãy thả tôi ra!”
Nhưng mà Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe thấy, Long Tam còn không ngừng mà vòng đi vòng lại, chữa khỏi vết thương cho Kim Thái rồi lại đâm thủng! Theo sau, dưới bàn tay ma thuật của thần y, bốn chiếc xương đã được đưa ra từ trong cơ thể Kim Thái!
“A a a a! Các người giết tôi đi! Giết tôi đi..." Kim Thái hoàn toàn phát điện rồi, điên cuồng gào khóc, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta bị tra tấn như vậy! Điều này còn đau đớn hơn là giết chết anh tal
“Bốn khúc xương mà con gái tôi làm mất, anh nhất định phải trả lại!” Tiêu Chiến lạnh lùng nói, sát ý trong mắt rất mạnh.
Danh sách chương