Tôn Vệ Quốc có chút do dự, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tiêu Chiến nơi xa.

Anh nhớ rõ ngày hôm qua thiếu tá Hàn dặn dò chính là chỉ giao cho một người Khương Vũ Nhu, hiện tại lại toát ra hai người, làm anh có chút khó làm.

Khương Vũ Nhu còn đang ngày người phát ngốc, giờ phút này đột nhiên phản ứng lại, do do dự dự nói: “Tôi... Tôi......”

“Tôi cái gì mà tôi! Khương Vũ Nhu, tôi chúng là mẹ cô! Nó chính là em trai cô! Cô là người Khương gia!" Mặt Từ Phân lạnh lùng nói, sợ Khương Vũ Nhu nói sai cái gì!

Tuy rằng bà ta chỉ là mẹ kế Khương Vũ Nhu nhưng là trên pháp luật, bà cũng là mẹ!

Uy hiếp!

Khương Thần cũng giận trừng mắt nhìn Khương Vũ Nhu một cái, nói: “Chị! Chị cũng đừng nói bậy! Bằng không, ngay cả cửa nhà chị cũng không vào được đâu!”

Lúc này, Từ Phân củng Khương Thần vẫn còn uy hiếp Khương Vũ Nhu!

“Khương Học Bác! Ông lại đây nói một câu! Cô ta có phải con gái của ông hay không?” Từ Phân thấy Khương Vũ Nhu do dự, lập tức túm Khương Học Bác lại đây.

Khương Học Bác cũng không ngốc, lúc này chỉ có thể da mặt dày, nói: “Vũ Nhu, chẳng lẽ con không nhận người ba này sao?"



Cảm xúc Khương Vũ Nhu có chút kích động, cô làm sao cũng không nghĩ tới, Khương Học Bác bỗng nhiên muốn nhận con gái là cô, ngay cả mẹ kế Từ Phân và em trai Khương Thần luôn luôn không thích mình cũng gấp không chờ nổi muốn nhận thân với mình.

Cô đã đợi 5 năm, giờ phút này nước mắt không nhịn được, há mồm muốn nói đúng.

Kết quả, Tiêu Chiến đột nhiên đứng dậy, nói với Khương Vũ Nhu: “Vũ Nhu, em cần phải suy xét rõ ràng, lúc trước bọn họ là đối đãi với em như thế nào. Hiện tại, bọn họ nhận em bất quá là muốn lợi dụng em để lấy hợp tác cùng Tập đoàn Lợi Dân.”

Cả người Khương Vũ Nhu run lên, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Tiêu Chiến, nói: “Nhưng bọn họ dù sao cũng là ba mẹ cùng em trai của em, Tiêu Chiến, em đã đợi 5 năm, em thật sự rất muốn về nhà”

Tiêu Chiến nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Em nguyện ý tin tưởng anh không?”.

“Ừm!” Khương Vũ Nhu gật đầu thật mạnh, nói: “Em tin tưởng anh!"

Tiêu Chiến gắt gao bắt lấy tay nhỏ của cô, nói: “Vậy nghe anh.”

Dứt lời, anh quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía một nhà ba người Khương Học Bác, nói với Tôn Vệ Quốc: “Ngại quá, chúng ta không quen biết bọn họ! Bọn họ cùng chúng ta không hề có quan hệ! Khương Vũ Nhu đã cùng Khương gia không có bất luận cái quan hệ gì! Hơn nữa, chính miệng ông ta đã nói qua, đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ấy!"

Oanh!

Những lời này trực tiếp bùng nổ bên tai ba người Khương Học Bác, cũng khiến mọi người ghé mắt bản tán bình luận.



Ngay cả Khương Mỹ Nghiên cũng nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Chiến, nhưng là thực mau trong lòng cô liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ cần một nhà Khương Học Bác cũng không lấy được hợp tác, vậy đối với cô ta mà nói liền không có gì uy hiếp.

Nhưng là, Khương Vũ Nhu lại được Tập đoàn Lợi Dân ưu ái, cải này làm cho Khương Mỹ Nghiên vẫn luôn keo kiệt, trong lòng rất không thoải mái

Dựa vào cái gì? “Tiêu Chiến! Mày điên rồi! Mày đang nói cái gì vậy? Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, có quan hệ gì với tang gia khuyển như mày!” Từ Phân tức giận, giơ tay muốn tất Tiêu Chiến!

Nhưng là, cái tát này của bà ta bị Tiêu Chiến giữ ở giữa không trung!

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Phân, lạnh giọng nói: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh phụ nữ!”

Lộp bộp!

Lúc ấy trong lòng Từ Phân liền phát lạnh, cả người sợ hãi run rẩy!

Ánh mắt Tiêu Chiến thật đáng sợ, thật giống như Tử Thần địa ngục, làm Từ Phân có loại cảm giác không thở nổi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện