Long Nhất hừ lạnh cười một tiếng, nâng bước đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Xem ra, các người không chịu đi rồi, vậy tôi đây có thể tự mình động thủ"

Kế tiếp, chính là phanh phanh phanh vài tiếng, Từ Phân củng Khương Thần kêu thảm thiết, hai người trực tiếp bị Long Nhất ném ra sơn trang như ném rác rưởi! Chỉ có Khương Học Bác không nói một câu, nhìn Từ Phân cùng Khương Thần bị ném xuống đất, trầm mặt nói: “Mất mặt! Mau trở về!”

Mà bên này, Tiêu Chiến ở tầng hai sơn trang, nhìn hết tất cả mọi việc.

Phía sau, Khương Vũ Nhu đang chơi trò chơi với Cacao, hai mẹ con vừa nói vừa cười, rất là hạnh phúc.

“Tiêu Chiến, anh nói xem, ông nội cùng ba mẹ em thật sự sẽ đến sao? Em có chút lo lắng, rốt cuộc ông nội đã lớn tuổi như vậy rồi, vạn nhất bọn họ thật sự tới, có thể không cần để ông nội xin lỗi không, trước kia ông đối xử với em rất tốt em cũng không muốn để ông nội làm trò người mặt nhiều xin lỗi em.”

Khương Vũ Nhu chợt mở miệng nói, đầy mặt đều là biểu tình vì người nhà họ Khương suy xét.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, vì sao lại luôn là thay người khác suy nghĩ vậy chứ, vì sao lại thiện lương như vậy.

Tiêu Chiến xoay người, nhàn nhạt cười cười nói: “Yên tâm đi, Khương gia sẽ không bỏ qua hạng mục hợp tác lần này đâu, chúng ta chờ là được.”

“Ừm." Khương Vũ Nhu gật gật đầu, vẫn là có chút lo lắng.

Trong phòng khách Khương gia.

Từ Phân cùng Khương Thần đang một phen nước mắt nước mũi lên án chuyện bọn họ vừa trải qua ở Lãng Nguyệt Sơn trang.

Hơn nữa, trên mặt hai người bọn họ cùng trên người đều có thương tích, đặc biệt là Khương Thần, nửa đường còn cố ý đi phòng khám nhỏ, quấn mặt mình thành bánh chưng, giờ phút này đang than thở khóc lóc quỷ gối trước mặt Khương Thái Xương, khóc hộ: “Ông nội, ông nhìn cháu đi, cháu

bị đánh thành cái dạng gì! Khương Vũ Nhu quả thực vô tâm không phế, cháu tốt xấu gì cũng là em trai của cô ta, cô ta lại dám để tên trông cửa đánh mẹ và cháu thành như vậy.”



Khương Thái Xương biểu hiện vẻ đau lòng, nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, cả giận nói: “Hay cho một cái Khương Vũ Nhu! Quả thực làm phản rồi!"

“Ba, lần này ngài cũng không thể mềm lòng! Khương Vũ Nhu hiện tại là không để Khương gia vào mắt, càng không để ngài vào mắt! Chúng ta đi qua ngay cả mặt cũng chưa thấy, đã bị cô ta kêu người ném ra khỏi cửa rồi. Ba, ngài phải làm chủ cho chúng ta.”

Từ Phân khụt khịt khóc ròng nói, người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, trang điểm lại tinh xảo, khóc lên còn rất khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Sắc mặt Khương Thái Xương rất khó coi, ghé mắt nhìn về phía Khương Học Bác, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”.

Khương Học Bác bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ba, chúng ta chưa thấy được mặt Khương Vũ Nhu đã bị người đánh ra khỏi cửa rồi. Khả năng là ngài không đi, sợ là không thấy được người.”

Thịch thịch thịch!

Quải trượng trong tay Khương Thái Xương đập thật mạnh xuống đất, cả giận nói: "Tốt tốt tốt! Tôi thật muốn nhìn xem, Khương Vũ Nhu có phải muốn bộ xương già này xin lỗi cô ta hay không!"

Dứt lời, Khương Thái Xương đứng dậy, mang theo người Khương gia thẳng đến Lãng Nguyệt Sơn trang!

Tin tức này nhảy mắt liền truyền khắp toàn bộ Khương gia cùng tập đoàn Khương thị, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

“Tin tức lớn! Tin tức lớn! Lão gia tử đi gặp Khương Vũ Nhu!”

“Nghe nói, một nhà ba người Khương Học Bác đi xin lỗi, trực tiếp bị đánh ral Khương Vũ Nhu này thật đủ tàn nhẫn nha! Ngay cả em trai của mình cũng không gặp!”

“Theo tôi thấy khẳng định là Tiêu Chiến ra chủ ý, một cái tang gia khuyển thật đúng là dám diễu võ dương oai với nhà họ Khương!”

Người Khương gia mênh mông cuồn cuộn, dưới sự dẫn dắt của Khương Thái Xương đi tới Lãng Nguyệt Sơn trang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện