Hữu Thủ sửng sốt, anh cũng không rõ phải làm sao, nhiều ngày qua anh ta cũng có qua lại núi Hàng vài lần.
Cũng nhìn rõ tâm ý của Bạch Thố, Hữu Thủ cảm thấy Bạch Thố là thành tâm với Hồ Cửu.
Cô biết Hồ Cửu sẽ không ngồi một chỗ, càng biết rằng anh không phải kẻ chỉ bó buộc bản thân.
Mà quan trọng hơn, Hồ Cửu đã có vợ.
Hữu Thủ hơi thấy tiếc cho Bạch Thố, trong lòng anh ta thì Bạch Thố so với Lục Thạc thì có vẻ Bạch Thố thật tâm hơn hẳn.
“Em… nên tìm người tốt hơn.” Hồ Cửu hơi chần chừ rồi cũng dứt khoát rời đi.
Bạch Thố cúi đầu im lặng, chỉ có thể ngóng theo bóng dáng Hồ Cửu.
Chờ bóng anh khuất, Bạch Thố cúi đầu, lẩm bẩm rất nhỏ chỉ có thể mình cô nghe thấy.
“Thật ra… dù em biết kết quả… em vẫn muốn thử chờ anh một lần, ít ra, em sẽ không hối hận.”
Một giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất.
Bạch Thường nhìn thấy rõ, cậu không biết chị mình đang nói gì, nhưng cậu cảm nhận được bi thương trên người chị mình.
Cậu nắm chặt tay, nhìn về hướng Hồ Cửu, chắc chắn một ngày cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, chí ít cũng có thể làm cho mọi người nhìn cậu, xem sắc mặt cậu mà đối xử với người nhà của mình.
Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu vực núi Hàng, trong lòng lại có gì đó tiếc nuối, anh không rõ tại sao, nhưng vẫn không ngăn được bản thân quay đầu lại.
“Long chủ, Chiến thần… nếu không có danh xưng này… anh sẽ làm gì?” HỮu Thủ chợt hỏi.
Hồ Cửu suy ngẫm một chút.
“Có lẽ bị người chà đạp ở một góc nào đó.” Anh thở dài nói.
Đúng vậy! Đó là sự thật!
Nếu anh không trở nên mạnh mẽ, thì người bị chà đạp chính là anh, nếu anh không tự bản thân nỗ lực thì chính là có lỗi với bản thân.
Tư cách đâu mà bảo vệ ai chứ?
“Nếu tôi không gặp anh, có lẽ tôi cũng sẽ bị như vậy.
Đáng tiếc! Bọn người kia không có cơ hội chà đạp chúng ta.” Hữu Thủ gật đầu, kiên định nói.
“Hôm nay cậu nói quá nhiều!” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Aizzz.
Ít nhất tôi cũng không dối lòng mình.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Hồ Cửu rơi vào trầm tư, anh hơi mơ hồ, anh dối lòng mình sao? Điều gì chứ?
“Thật ra… anh có bao giờ thử tung đồng xu lên không trung hoặc xoay nó dưới đất, chờ mặt sấp hay ngửa để quyết định không?” Hữu Thủ đột nhiên lại mở lời.
“Tôi không tin vào số phận! Tôi tin vào bản thân.”
Hồ Cửu ánh mắt cương nghị nhìn phía trước.
“Đúng vậy, nó không giải quyết được vấn đề.
Chỉ là trong lúc chúng ta còn chưa biết nó sấp hay ngửa, thì chúng ta đã có câu trả lời.”
Chính là lúc đồng xu ấy chưa rơi xuống đất, chỉ trong tích tắc ấy chúng ta mong chờ mặt nào rơi xuống, thì đó chính là đáp án.
Hữu Thủ nhìn ra, Hồ Cửu đối với Lục Thạc chính là ân tình cũ, dây dưa không dứt.
Mà Lục Thạc bao năm xa cách, tình cảm với Hồ Cửu cũng không còn bao nhiêu, có chăng chỉ bó buộc bởi danh vị vợ mà thôi.
Bạch Thố lại toàn tâm toàn ý với Hồ Cửu như vậy, anh ta là người ngoài, nhìn cũng đau mắt.
“Cậu biết không? Ngay thời khắc quyết định tung đồng xu, dù thâm tâm cậu muốn hay không muốn, thì mọi việc vẫn diễn ra như vậy.
Khi đồng xu rơi xuống thì sao chứ? Thứ cậu muốn sẽ đạt được sao?”
“Ngay khi cậu do dự, cậu cần một lý do để quyết định, để nhận rõ tâm mình.
Lúc đó cậu đã sai rồi!”
“Có đôi khi quyết định rồi, dù là muốn hay không, đúng hay sai, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với chúng.
Vì vậy, cậu tốt nhất đừng làm rõ tâm mình bằng thứ gì đó.”
“Tâm ở đây! Nếu như cậu móc nó ra, đặt vào đồng xu, chờ cái giây phút ngắn ngủi ấy.
Còn ý nghĩa sao? Điều đó chứng tỏ cậu đã do dự!”
“Mỗi quyết định, dù sai hãy chịu trách nhiệm, đừng do dự.
Vì chính trong giây phút ấy, cậu sẽ mất đi nhiều thứ, mà cậu không ngờ tới!”
Hồ Cửu có tâm sự lâu ngày, nói nhiều vài câu, làm Hữu Thủ hơi sửng sốt.
Nhìn Hồ Cửu nhắm mắt định thần, Hữu Thủ hơi ngờ ngợ, đúng là trong giây phút tìm cách xác định rõ tâm mình.
Có lẽ cái giá phải trả sẽ lớn hơn nữa…
Nhưng nhìn Bạch Thố, Hồ Cửu, Lục Thạc… anh ta lại cảm thấy thở dài thay cho Hồ Cửu.
“Xem như kiếp trước người ta nợ anh.
Mà kiếp này anh nợ người khác đi! Thật phiền.” Hữu Thủ cảm thán.
“Tôi cần cậu thấy phiền sao?” Hồ Cửu vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Hữu Thủ cũng không dám nói gì, tiếp tục lái xe.
“Về căn cứ phía Tây đi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.”
Chợt…
Ầm…
Xe bị rung lắc một chút, Hữu Thủ cũng không vội xuống xe, nhìn về phía trước muốn xác định là ai.
Thật là oan gia, vừa muốn tìm người thì người tới.
“Tên khốn kia! Có biết đi xe không hả, còn ngồi trên xe sao? Mau xuống đây.”
Giọng nói một gã đàn ông hung hăng vang lên, hắn ta liên tục đập mạnh vào phía trước xe của Hữu Thủ.
“Đây là đường lớn, anh từ đường nhỏ ra, đâm vào xe tôi.
Lỗi không phải do tôi.” Hữu Thủ mở cửa kính xe, cũng lười xuống xe mà thò đầu ra nói.
“Thằng chết tiệt này! Dám nói chuyện với ông đây như vậy sao?”
Tên kia ngày càng hung hăng hơn.
“Hồ Tiêu?” Hữu Thủ lúc nãy còn chưa nhìn rõ, giờ thì thấy rõ rồi.
Hồ Cửu nghe được cái tên này cũng dần mở mắt..
Cũng nhìn rõ tâm ý của Bạch Thố, Hữu Thủ cảm thấy Bạch Thố là thành tâm với Hồ Cửu.
Cô biết Hồ Cửu sẽ không ngồi một chỗ, càng biết rằng anh không phải kẻ chỉ bó buộc bản thân.
Mà quan trọng hơn, Hồ Cửu đã có vợ.
Hữu Thủ hơi thấy tiếc cho Bạch Thố, trong lòng anh ta thì Bạch Thố so với Lục Thạc thì có vẻ Bạch Thố thật tâm hơn hẳn.
“Em… nên tìm người tốt hơn.” Hồ Cửu hơi chần chừ rồi cũng dứt khoát rời đi.
Bạch Thố cúi đầu im lặng, chỉ có thể ngóng theo bóng dáng Hồ Cửu.
Chờ bóng anh khuất, Bạch Thố cúi đầu, lẩm bẩm rất nhỏ chỉ có thể mình cô nghe thấy.
“Thật ra… dù em biết kết quả… em vẫn muốn thử chờ anh một lần, ít ra, em sẽ không hối hận.”
Một giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất.
Bạch Thường nhìn thấy rõ, cậu không biết chị mình đang nói gì, nhưng cậu cảm nhận được bi thương trên người chị mình.
Cậu nắm chặt tay, nhìn về hướng Hồ Cửu, chắc chắn một ngày cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, chí ít cũng có thể làm cho mọi người nhìn cậu, xem sắc mặt cậu mà đối xử với người nhà của mình.
Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu vực núi Hàng, trong lòng lại có gì đó tiếc nuối, anh không rõ tại sao, nhưng vẫn không ngăn được bản thân quay đầu lại.
“Long chủ, Chiến thần… nếu không có danh xưng này… anh sẽ làm gì?” HỮu Thủ chợt hỏi.
Hồ Cửu suy ngẫm một chút.
“Có lẽ bị người chà đạp ở một góc nào đó.” Anh thở dài nói.
Đúng vậy! Đó là sự thật!
Nếu anh không trở nên mạnh mẽ, thì người bị chà đạp chính là anh, nếu anh không tự bản thân nỗ lực thì chính là có lỗi với bản thân.
Tư cách đâu mà bảo vệ ai chứ?
“Nếu tôi không gặp anh, có lẽ tôi cũng sẽ bị như vậy.
Đáng tiếc! Bọn người kia không có cơ hội chà đạp chúng ta.” Hữu Thủ gật đầu, kiên định nói.
“Hôm nay cậu nói quá nhiều!” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Aizzz.
Ít nhất tôi cũng không dối lòng mình.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Hồ Cửu rơi vào trầm tư, anh hơi mơ hồ, anh dối lòng mình sao? Điều gì chứ?
“Thật ra… anh có bao giờ thử tung đồng xu lên không trung hoặc xoay nó dưới đất, chờ mặt sấp hay ngửa để quyết định không?” Hữu Thủ đột nhiên lại mở lời.
“Tôi không tin vào số phận! Tôi tin vào bản thân.”
Hồ Cửu ánh mắt cương nghị nhìn phía trước.
“Đúng vậy, nó không giải quyết được vấn đề.
Chỉ là trong lúc chúng ta còn chưa biết nó sấp hay ngửa, thì chúng ta đã có câu trả lời.”
Chính là lúc đồng xu ấy chưa rơi xuống đất, chỉ trong tích tắc ấy chúng ta mong chờ mặt nào rơi xuống, thì đó chính là đáp án.
Hữu Thủ nhìn ra, Hồ Cửu đối với Lục Thạc chính là ân tình cũ, dây dưa không dứt.
Mà Lục Thạc bao năm xa cách, tình cảm với Hồ Cửu cũng không còn bao nhiêu, có chăng chỉ bó buộc bởi danh vị vợ mà thôi.
Bạch Thố lại toàn tâm toàn ý với Hồ Cửu như vậy, anh ta là người ngoài, nhìn cũng đau mắt.
“Cậu biết không? Ngay thời khắc quyết định tung đồng xu, dù thâm tâm cậu muốn hay không muốn, thì mọi việc vẫn diễn ra như vậy.
Khi đồng xu rơi xuống thì sao chứ? Thứ cậu muốn sẽ đạt được sao?”
“Ngay khi cậu do dự, cậu cần một lý do để quyết định, để nhận rõ tâm mình.
Lúc đó cậu đã sai rồi!”
“Có đôi khi quyết định rồi, dù là muốn hay không, đúng hay sai, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với chúng.
Vì vậy, cậu tốt nhất đừng làm rõ tâm mình bằng thứ gì đó.”
“Tâm ở đây! Nếu như cậu móc nó ra, đặt vào đồng xu, chờ cái giây phút ngắn ngủi ấy.
Còn ý nghĩa sao? Điều đó chứng tỏ cậu đã do dự!”
“Mỗi quyết định, dù sai hãy chịu trách nhiệm, đừng do dự.
Vì chính trong giây phút ấy, cậu sẽ mất đi nhiều thứ, mà cậu không ngờ tới!”
Hồ Cửu có tâm sự lâu ngày, nói nhiều vài câu, làm Hữu Thủ hơi sửng sốt.
Nhìn Hồ Cửu nhắm mắt định thần, Hữu Thủ hơi ngờ ngợ, đúng là trong giây phút tìm cách xác định rõ tâm mình.
Có lẽ cái giá phải trả sẽ lớn hơn nữa…
Nhưng nhìn Bạch Thố, Hồ Cửu, Lục Thạc… anh ta lại cảm thấy thở dài thay cho Hồ Cửu.
“Xem như kiếp trước người ta nợ anh.
Mà kiếp này anh nợ người khác đi! Thật phiền.” Hữu Thủ cảm thán.
“Tôi cần cậu thấy phiền sao?” Hồ Cửu vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Hữu Thủ cũng không dám nói gì, tiếp tục lái xe.
“Về căn cứ phía Tây đi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.”
Chợt…
Ầm…
Xe bị rung lắc một chút, Hữu Thủ cũng không vội xuống xe, nhìn về phía trước muốn xác định là ai.
Thật là oan gia, vừa muốn tìm người thì người tới.
“Tên khốn kia! Có biết đi xe không hả, còn ngồi trên xe sao? Mau xuống đây.”
Giọng nói một gã đàn ông hung hăng vang lên, hắn ta liên tục đập mạnh vào phía trước xe của Hữu Thủ.
“Đây là đường lớn, anh từ đường nhỏ ra, đâm vào xe tôi.
Lỗi không phải do tôi.” Hữu Thủ mở cửa kính xe, cũng lười xuống xe mà thò đầu ra nói.
“Thằng chết tiệt này! Dám nói chuyện với ông đây như vậy sao?”
Tên kia ngày càng hung hăng hơn.
“Hồ Tiêu?” Hữu Thủ lúc nãy còn chưa nhìn rõ, giờ thì thấy rõ rồi.
Hồ Cửu nghe được cái tên này cũng dần mở mắt..
Danh sách chương