“Chết tiệt!” Hồ Tiêu tịnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hắn nhìn cái chân bị quấn kín, bó bột cứng ngắt, cảm giác bản thân bị xúc phạm.
Trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn chứ, cả cái tên Vinh Y Tiếu dù được mọi người cho là xuất sắc khó tìm, thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Vậy mà tên khốn kia dám tông thẳng vào hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
“Tìm cho ra cho tao, đập nát hai chân nó cho tao.
Nhanh!” Hồ Tiêu đập hết đồ ở gần.
Đám vệ sĩ chỉ biết đứng đó chịu trận, không dám nói gì hơn.
“Hồ Tiêu! Cháu hồ nháo đủ chưa?” Một giọng uy nghiêm vang lên.
Hồ Lâm cũng đã tới, nhìn đám người kia chịu trận ông cũng không tỏ ra mảy may thương xót, thứ ông quan tâm vẫn chỉ có sức khỏe của Hồ Tiêu mà thôi.
“Chú, chú xem đi…” Hồ Tiêu nhìn thấy Hồ Lâm thì có chút chột dạ.
“Cháu đang đi thì một chiếc xe đâm vào xe cháu, thì cháu cũng chỉ muốn nói phải quấy với người ta… vậy mà họ lại cứ thế tông thẳng vào cháu.” Hồ Tiêu ôm chiếc chân đang bó bột, khóc lóc một hồi.
Hồ Lâm nhíu mày không mấy tin tưởng, ông còn lạ gì nhân phẩm của đứa cháu này.
Nó không gay chuyện với người khác ông đã tạ ơn trời, còn có chuyện người khác làm gì nó sao.
Nhìn vẻ mặt Hồ Lâm vẫn còn nghi hoặc, Hồ Tiêu biết người chú này dù có không tin mình nhưng vẫn luôn vì Hồ gia mà làm.
Hắn chắc chắn Hồ Lâm sẽ vì hắn mà làm chủ.
“Chú à, cháu nói thật.
Chú xem chú còn không rõ tính tình của cháu, nếu là cháu thì cháu đánh hắn rồi, đây rõ ràng là người ta làm cháu bị thương.” Hồ Tiêu nói xong không quên giơ lên cái chân bó bột.
“Cháu lần sau không có chuyện cứ ở yên một chỗ cho ta.” Hồ Lâm thở dài.
Cũng không thể trách được, Hồ Tiêu là đại thiếu gia của Hồ gia, hắn ngông cuồng cũng có lý, chỉ là người kia cứ thế đâm xe vào cúng không được.
Dù sao nếu Hồ Tiêu không tránh kịp thì có thể là mạng người, Hồ Lâm nhíu mày.
“Tra chưa?” Hồ Lâm hướng các vệ sĩ hỏi.
“Dạ… Đã tra ra rồi ạ.
Chỉ là mấy hôm nay vẫn chưa tìm ra chiếc xe đó.” Một tên vệ sĩ cao to đứng lên nói.
“Có tra được xe của ai không?” Hồ Lâm hỏi.
“Chúng tôi… chưa…” Vệ sĩ ấp úng nói.
Đám vệ sĩ cũng chỉ biết im lặng, dù sao chiếc xe kia khá độc đáo, bọn họ còn suýt nhận nhầm xe.
Cũng may không phải, mà chủ nhân cũng dễ nói chuyện.
Nhưng còn chiếc xe đâm gãy chân cậu chủ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.
Lúc này Hồ Lâm còn đang muốn nổi giận thì bên ngoài đã chạy vào một tên vệ sĩ hớt hải nói.
“Cậu chủ, tìm ra… tìm ra rồi.” Hắn vừa thở vừa nói không thành câu.
“Nói rõ, tìm ra cái gì.” Hồ Lâm nghiêm mặt nói.
“Ông chủ, chiếc xe kia xuất hiện rồi, hai tên kia đều là nam, đúng là hai tên hôm trước đâm gãy chân cậu chủ…”
“Còn có họ đang ở khu biệt thự Thăng Long… tôi vừa thấy xe họ ở đó.”
“Thăng Long?” Hồ Lâm nhíu mày.
Kia có phải quá trùng hợp, dạo gần đây hắn thấy nhiều chuyện quá mức thuận lợi, bản thân ông ta cũng có cảm giác mơ hồ.
“Dạo gần đây Vinh gia cùng Trần gia cũng nhúng tay rồi.
Bên kia họ dường như được gặp Chiến thần rồi.” Hồ Lâm bất giác thở dài.
Ông đến đây sớm hơn họ, tra tới tra lui đều không thể tra được gì, nhưng bây giờ thì sao?
Vinh thiếu cùng vị Trần tiểu thư kia cứ thế mà tìm được nhân vật lớn kia, còn là trước ông a một bước.
Nói ông ta không tức sao được chứ?
“Chú… trả thù cho cháu! Chuyện Chiến thần gì kia cháu sẽ giúp chú.” Hồ Tiêu nôn nóng nói.
“Hừ, cháu không làm gì đã giúp ta rồi.” Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Ông quay về mấy hướng những người vệ sĩ đang đứng và nói.
Vài tên vệ sĩ theo lệnh đi theo sau Hồ Lâm, nhìn qua cũng hiểu, bọn họ là muốn đi tìm công đạo cho Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu gọi một tên vệ sĩ lại gần, dặn dò một chút, tên vệ sĩ kia nhanh chóng gật đầu chạy theo Hồ Lâm.
Hồ Tiêu nở nụ cười gian ác.
“Hừ, tao muốn chúng mày trả giá gấp bội.” Hắn nghiến răng nói.
Quả thực Hồ Lâm kéo người tìm tới khu biệt thự Thăng Long, nhìn chiếc xe kia Hồ Lâm có cảm giác quen thuộc.
“Chiếc xe đó… hình như đã thấy Hồ Cửu đi một lần.” Trợ lý Bác nhíu mày nói.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
“Không thể! Anh ta chưa từng gặp Hồ thiếu gia, họ không thể biết nhau.” Trợ lý Bác khẳng định.
Hồ Lâm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ đây gọi là oan gia sao?
“Đi vào thôi.” Hồ Lâm lạnh nhạt.
“Ông tìm tôi?” Hồ Cửu đã đứng chờ sẵn.
Anh biết chỉ cần anh cùng chiếc xe xuất hiện thì Hồ Lâm sẽ biết, với cái cách mà Hồ gia chiều theo ý Hồ Tiêu, thì kiểu gì bọn Hồ gia cũng sẽ tới tìm anh.
“Là cậu làm? Cậu biết Hồ Tiêu?” Hồ Lâm hơi giật mình.
Ông ta lên tiếng chất vấn, cũng không quan tâm nguyên nhân sự việc là gì, trong lòng ông ta mặc định Hồ Tiêu dù có gì đi nữa vẫn không thể chịu thiệt thòi.
“Một tên đần của Hồ gia, tôi nên biết hắn sao?” Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Cậu Hồ, cậu nên biết chừng mực.” Trợ lý Bác lên tiếng..
Hắn nhìn cái chân bị quấn kín, bó bột cứng ngắt, cảm giác bản thân bị xúc phạm.
Trước giờ làm gì có ai dám động vào hắn chứ, cả cái tên Vinh Y Tiếu dù được mọi người cho là xuất sắc khó tìm, thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Vậy mà tên khốn kia dám tông thẳng vào hắn, cục tức này hắn nuốt không trôi.
“Tìm cho ra cho tao, đập nát hai chân nó cho tao.
Nhanh!” Hồ Tiêu đập hết đồ ở gần.
Đám vệ sĩ chỉ biết đứng đó chịu trận, không dám nói gì hơn.
“Hồ Tiêu! Cháu hồ nháo đủ chưa?” Một giọng uy nghiêm vang lên.
Hồ Lâm cũng đã tới, nhìn đám người kia chịu trận ông cũng không tỏ ra mảy may thương xót, thứ ông quan tâm vẫn chỉ có sức khỏe của Hồ Tiêu mà thôi.
“Chú, chú xem đi…” Hồ Tiêu nhìn thấy Hồ Lâm thì có chút chột dạ.
“Cháu đang đi thì một chiếc xe đâm vào xe cháu, thì cháu cũng chỉ muốn nói phải quấy với người ta… vậy mà họ lại cứ thế tông thẳng vào cháu.” Hồ Tiêu ôm chiếc chân đang bó bột, khóc lóc một hồi.
Hồ Lâm nhíu mày không mấy tin tưởng, ông còn lạ gì nhân phẩm của đứa cháu này.
Nó không gay chuyện với người khác ông đã tạ ơn trời, còn có chuyện người khác làm gì nó sao.
Nhìn vẻ mặt Hồ Lâm vẫn còn nghi hoặc, Hồ Tiêu biết người chú này dù có không tin mình nhưng vẫn luôn vì Hồ gia mà làm.
Hắn chắc chắn Hồ Lâm sẽ vì hắn mà làm chủ.
“Chú à, cháu nói thật.
Chú xem chú còn không rõ tính tình của cháu, nếu là cháu thì cháu đánh hắn rồi, đây rõ ràng là người ta làm cháu bị thương.” Hồ Tiêu nói xong không quên giơ lên cái chân bó bột.
“Cháu lần sau không có chuyện cứ ở yên một chỗ cho ta.” Hồ Lâm thở dài.
Cũng không thể trách được, Hồ Tiêu là đại thiếu gia của Hồ gia, hắn ngông cuồng cũng có lý, chỉ là người kia cứ thế đâm xe vào cúng không được.
Dù sao nếu Hồ Tiêu không tránh kịp thì có thể là mạng người, Hồ Lâm nhíu mày.
“Tra chưa?” Hồ Lâm hướng các vệ sĩ hỏi.
“Dạ… Đã tra ra rồi ạ.
Chỉ là mấy hôm nay vẫn chưa tìm ra chiếc xe đó.” Một tên vệ sĩ cao to đứng lên nói.
“Có tra được xe của ai không?” Hồ Lâm hỏi.
“Chúng tôi… chưa…” Vệ sĩ ấp úng nói.
Đám vệ sĩ cũng chỉ biết im lặng, dù sao chiếc xe kia khá độc đáo, bọn họ còn suýt nhận nhầm xe.
Cũng may không phải, mà chủ nhân cũng dễ nói chuyện.
Nhưng còn chiếc xe đâm gãy chân cậu chủ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.
Lúc này Hồ Lâm còn đang muốn nổi giận thì bên ngoài đã chạy vào một tên vệ sĩ hớt hải nói.
“Cậu chủ, tìm ra… tìm ra rồi.” Hắn vừa thở vừa nói không thành câu.
“Nói rõ, tìm ra cái gì.” Hồ Lâm nghiêm mặt nói.
“Ông chủ, chiếc xe kia xuất hiện rồi, hai tên kia đều là nam, đúng là hai tên hôm trước đâm gãy chân cậu chủ…”
“Còn có họ đang ở khu biệt thự Thăng Long… tôi vừa thấy xe họ ở đó.”
“Thăng Long?” Hồ Lâm nhíu mày.
Kia có phải quá trùng hợp, dạo gần đây hắn thấy nhiều chuyện quá mức thuận lợi, bản thân ông ta cũng có cảm giác mơ hồ.
“Dạo gần đây Vinh gia cùng Trần gia cũng nhúng tay rồi.
Bên kia họ dường như được gặp Chiến thần rồi.” Hồ Lâm bất giác thở dài.
Ông đến đây sớm hơn họ, tra tới tra lui đều không thể tra được gì, nhưng bây giờ thì sao?
Vinh thiếu cùng vị Trần tiểu thư kia cứ thế mà tìm được nhân vật lớn kia, còn là trước ông a một bước.
Nói ông ta không tức sao được chứ?
“Chú… trả thù cho cháu! Chuyện Chiến thần gì kia cháu sẽ giúp chú.” Hồ Tiêu nôn nóng nói.
“Hừ, cháu không làm gì đã giúp ta rồi.” Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Ông quay về mấy hướng những người vệ sĩ đang đứng và nói.
Vài tên vệ sĩ theo lệnh đi theo sau Hồ Lâm, nhìn qua cũng hiểu, bọn họ là muốn đi tìm công đạo cho Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu gọi một tên vệ sĩ lại gần, dặn dò một chút, tên vệ sĩ kia nhanh chóng gật đầu chạy theo Hồ Lâm.
Hồ Tiêu nở nụ cười gian ác.
“Hừ, tao muốn chúng mày trả giá gấp bội.” Hắn nghiến răng nói.
Quả thực Hồ Lâm kéo người tìm tới khu biệt thự Thăng Long, nhìn chiếc xe kia Hồ Lâm có cảm giác quen thuộc.
“Chiếc xe đó… hình như đã thấy Hồ Cửu đi một lần.” Trợ lý Bác nhíu mày nói.
Chiếc xe này quá đặc biệt, không phải vì nó đẹp hay đắt đỏ, chỉ là nó quá bụi bặm, nhìn không đẹp cũng có vẻ rẻ tiền.
“Hồ Cửu? Nó biết Hồ Tiêu sao?” Hồ Lâm hoài nghi.
“Không thể! Anh ta chưa từng gặp Hồ thiếu gia, họ không thể biết nhau.” Trợ lý Bác khẳng định.
Hồ Lâm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ đây gọi là oan gia sao?
“Đi vào thôi.” Hồ Lâm lạnh nhạt.
“Ông tìm tôi?” Hồ Cửu đã đứng chờ sẵn.
Anh biết chỉ cần anh cùng chiếc xe xuất hiện thì Hồ Lâm sẽ biết, với cái cách mà Hồ gia chiều theo ý Hồ Tiêu, thì kiểu gì bọn Hồ gia cũng sẽ tới tìm anh.
“Là cậu làm? Cậu biết Hồ Tiêu?” Hồ Lâm hơi giật mình.
Ông ta lên tiếng chất vấn, cũng không quan tâm nguyên nhân sự việc là gì, trong lòng ông ta mặc định Hồ Tiêu dù có gì đi nữa vẫn không thể chịu thiệt thòi.
“Một tên đần của Hồ gia, tôi nên biết hắn sao?” Hồ Cửu mỉa mai nói.
“Cậu Hồ, cậu nên biết chừng mực.” Trợ lý Bác lên tiếng..
Danh sách chương