Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu đến khu trung tâm mua sắm xa xỉ nhất ở thành phố Gia.
Vồn Chiến thần đã là một thế lực quyền quý, nếu tặng phẩm bình thường cũng không thể lọt vào mắt ngài được.
Nghĩ vậy Trần Giai Linh chợt trầm ngâm.
“Y Tiếu, chúng ta mua chút đồ để dự tiệc tối.

Còn có quà của Chiến thần có lẽ nên đặc biệt chút.”
“Đặc biệt?” Vinh Y Tiếu chưa hiểu ý Trần Giai Linh.
Trần Giai Linh nhìn khu vực bán trang phụ nam, trong đầu cô như lóe lên suy nghĩ.
“Anh nói xem, Chiến thần nhiều năm qua vẫn mai danh ẩn tích, tại sao về thành phố Gia lại phơi bày thân phận?”
“Cái này… có thể là thời bình, cũng không cần giấu.” Vinh Y Tiếu không hiểu ý Trần Giai Linh.
“Có nghĩa là anh ta có chuyện cần dùng thân phận.

Quà bằng vật chất không thể thiếu, nhưng nếu có món quà ý nghĩa… ví dụ như giải quyết vấn đề khó khăn của anh ta.


Có phải sẽ…”
“Sẽ xem như chúng ta có ơn với anh ta.” Vinh Y Tiếu tiếp lời.
“Hoặc ít nhất… cũng là thân càng thêm thân.” Hắn ta nhíu nhíu mày nghĩ.
Trần Giai Linh cười cười, cũng không nói tiếp.
Dù sao cô suy nghĩ còn hơn thế, làm người phụ nữ của Chiến thần cũng là một cách.
Không nhất thiết là vợ, có thể là tình nhân… chỉ cần là người của Chiến thần, ít nhất lợi ích cô ta đạt được không ít.
Chỉ là Trần Giai Linh không nói thành lời, ánh mắt lóe lên tia tính toán.
“Anh xem bộ này rất hợp với anh.” Trần Giai Linh dịu dàng ướm thử áo sơ mi tím lên người Vinh Y Tiếu.
Hắn ta nhìn dáng vẻ Trần Giai Linh thì càng thêm đắc ý.
“Em cũng nên chọn một bộ.” Hắn nắm tay cô ta rồi nói.
Trần Giai Linh cười nhếch môi, gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn
Nhìn người con gái trước mặt, Vinh Y Tiếu cũng chợt có chút cảm giác thành tựu, vợ đẹp, quan hệ tốt, lại sắp tiến thêm một bước quyền lực.
Hắn cũng hơi đắc ý, nhưng chợt hắn nhớ tới một chuyện, hắn là đàn ông, cảm giác có một người vợ như thế cũng xem là thành tựu.
Mà chuyện có nhân tình trong giới thượng lưu không hiếm gì.
Như vậy nếu Chiến thần bên kia có tình thân, mà người đó là người của mình thì không tốt sao?
Chợt hắn lóe lên một ý.
Cả hai đều không biết bản thân đều có chủ ý giống nhau, chỉ là cách thức khac nhau mà thôi.
Vinh Y Tiếu còn đang tính toán làm sao liên hệ Vinh gia để em họ của mình, là Vinh Thúy Hà.

Dù sao chi thứ hai cũng không tiếng tăm gì, có thể được người khác để mắt đã là phước của bọn họ.
Nghĩ vậy nụ cười của hắn càng sâu, còn Trần Giai Linh càng nghĩ càng thấy bản thân không thua kém, chỉ cần Chiến thần muốn thì cuộc đổi chát này vẫn có thể.
Huống hồ danh vị Chiến thần không phải là nhỏ, chuyện lộ ra người sợ hãi nhất ảnh hưởng nhất chính là cái vị Chiến thần này.
Bọn họ cứ thế mỗi người ôm một suy nghĩ mà đi dạo quanh khu mua sắm.
Rất nhanh, buổi tối đã đến.
Vị tự xưng Chiến thần cùng một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện ở trước cửa khu resort Bạch Ngọc.
Chủ nhân của khu Resort này cũng là chủ nhân ở khách sạn Bạch Ngọc trung tâm thành phố Gia.

Có thể nói tối hôm nay là lần đầu tiên các đại gia tộc phương Bắc cùng một số kẻ có thân thế ở thành phố Gia tụ họp.
Người chủ trì chính là Vinh gia cùng Trần gia, khách mời dưới năm mươi người, vì thân phận Chiến thần có chút đặc thù, nên bọn họ cũng không dám phô trương.
Mà chủ khu Bạch Ngọc, chính là Lâm Sảnh Nhi, bà ta có họ hàng xa với Lâm Thái Thành gia chủ Lâm gia.
Tất nhiên tối nay cha con Lâm Thái Thành cùng Lâm Kỳ An cũng có mặt.
Đám người đứng đầu các gia tộc lớn đang vô cùng hồi hộp, bọn họ rất muốn nhìn thấy Chiến thần trong truyền thuyết.
Nếu có thể đặt được mối quan hệ tốt, thì càng có lợi cho bọn họ.
“Đêm nay có thể được diện kiến Chiến thần, có lẽ cũng nhờ ơn Vinh gia cùng Trần gia.”
“Xem đi, Trần tiểu thư cùn Vinh thiếu đúng là một cặp trời sinh, hợp lực lại có thể mời được Chiến thần.”
“Chúng ta xem ra nên tận dụng tài nguyên mà lấy lòng bọn họ một chút, ngày sau còn chưa biết có thể dự tiệc chung hay không.”
“Đúng, đúng…”
Mọi người đều nhìn về phía Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh mà bàn tán, ánh mắt bọn họ không hâm mộ cũng là thán phục, thỉnh thoảng vấn có vài ánh mắt đố kỵ.
Nhưng với hai người Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu thì mọi ánh mắt tối hôm nay chính là sự tán thưởng.
“Trần tiểu thư, Vinh thiếu gia… Ngài ấy đến rồi.” Một tên vệ sĩ nhanh chóng nói nhỏ với cả hai.
“Đi, chúng ta phải đi đón Ngài ấy.” Trần Giai Linh một thân sườn xám đen đính lưu ly dưới ánh đèn càng vô cùng chói mắt.
Bộ y phục xẻ cao lên đùi, khoe đôi chân trắng nõn nà không tì vết, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, tay cầm quạt nhẹ phe phẩy.
Khí chất quyến rũ cùng thần thái cao sang của Trần Giai Linh như được phô bày tất cả.
Cô ta không phải là muốn làm cho Vinh Y Tiếu đẹp mặt, mà điều cô ta muốn chính là làm Chiến thần để mắt.
“Chiến thần tới rồi… Mọi người cùng chúng tôi cùng ra ngoài nghênh đón Ngài ấy nào.” Vinh Y Tiếu nắm tay Trần Giai Linh, vẻ mặt đắc ý nói.
Mọi người nghe vậy thì liền ồ lên, ai ai cũng nhanh chóng chỉnh chu bản thân, hướng phía cửa mà chờ đợi.
Không phụ lòng bọn họ, một thân ảnh cao lớn, theo sau là hơn ba mươi tên vệ sĩ áo đen, nhìn đoàn người khí thế bước vào.
Vị tự xưng là Chiến thần kia được bảo vệ ở giữa, cứ như là diễn viên hạng A được bảo vệ khỏi fan cuồng.
Hắn ta đeo mắt kính đen khổ lớn che nửa mặt, một thân quân phục hùng hổ đi vào.
Mọi người ở đây chưa ai thấy qua Chiến thần kia, nên thấy một đoàn khí thế như thế lại dựa vào uy tín Vinh gia cùng Trần gia, bọn họ nhận định kia chắc chắn là Chiến thần.
“Chiến thần.

Chúng tôi xin cúi đầu chào Ngài.” Vinh Y Tiếu dẫn đầu cúi người chào.

Trần Giai Linh nở nụ cười e thẹn, dùng quạt che bớt rồi cúi đầu trang nhã tỏ ý chào hỏi kính trọng.
Đám người kia cũng nhao nhao làm theo.
“Không cần! Cứ thoải mái đi.” Giọng nói trầm thấp của ‘Chiến thần’ vang lên.
Mọi người lại thoải mái hơn một chút, về trạng thái bình thường.
“Chúng tôi rất vinh dự khi mời được Ngài tới dự buổi tiệc thân mật này.” Trần Giai Linh hơi cúi người, xòe quạt che đi một phần mặt, lịch sự cùng thanh tao nói.
Cô ta không quên để lại ánh mắt ngưỡng mộ thấy rõ, vị Chiến thần kia nhìn thấy một màn cũng vô cùng kích động.
Nhưng hắn ta nhanh chóng điều chỉnh thái độ, trở về bộ dạng không có gì.
“Trần tiểu thư khách khí.”
“Nào, nhập tiệc đi.

Đừng quá câu nệ.”
Chỉ cần chờ một câu này, mọi người đều vô cùng thoải mái.
Vinh Y Tiểu nhanh chóng nâng ly mời vị ‘Chiến thần’ kia một ly rượu.
Ánh mắt tỏ rõ như có gì muốn nói.
“Vinh thiếu có gì khó nói chăng?” Người kia nhanh chóng nhận ra qua ánh mắt của Vinh Y Tiếu.
Trần Giai Linh cũng theo tầm mắt ‘Chiến thần’ mà nhìn lại Vinh Y Tiếu.
Hắn ta lúng túng rồi cười nói: “Chuyện của đàn ông, nhiều khi nói ở đây không tiện.’
“Có gì không thể, Chiến thần là ai chứ? Y Tiếu, có gì cứ nói, em tin Ngài ấy sẽ không câu nệ.”
“Dù sao, trước giờ đều có tin đồn, Chiến thần không câu nệ tiểu tiếc, huống chi khí khái này làm sao có thể vì vìa chuyện ngớ ngẩn mà chấp nhặt.”
Trần Giai Linh có dự cảm Vinh Y Tiếu muốn làm gì đó sau lưng cô ta.
Cô ta nhanh chóng chặn trước một bước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện