Mà Trình Vũ nghe tên áo đen dạy đời suốt chặng đường, cũng phát chán, hắn ta cảm thấy bị đám người thượng đẳng chà đạp.
Cách duy nhất khiến hẳn cảm thấy thoải mái chính là lại chà đạp, hành hạ Trần Giai Linh.
Còn không phải tiểu thư danh giá, hắn muốn cô ta tới phòng của sòng bài, không phải vì hắn thiếu tiền.
Mà vì ở đó có ‘đồ chơi’ mà Trần Giai Linh khẳng định không bao giờ quên được.
“Tôi muốn tới Sòng bài Thái Thiên.” Trình Vũ lên tiếng.
Gã đàn ông áo đen nhíu mày nhìn Trình Vũ tỏ vẻ không tán thành.
“Ông xem đi, gì ông cũng không cho.

Tôi chỉ muốn tới đó, tìm vài cô em… Dù gì tiểu thư danh giá tôi không xứng, chẳng lẽ vài cô em ở đó cũng không thể?”
Trình Vũ bày ra vẻ mặt lưu manh.
Gã đàn ông buông lỏng cảnh giác, cảm thấy cũng không nên bó buộc Trình Vũ.
Dù sao tới đó có ai nhận ra là Chiến thần thì tai tiếng đổ lên đầu vị Chiến thần thật kia.
Không tổn hại gì!
“Được rồi.”
Được sự đồng ý của gã Trình Vũ nở nụ cười gian manh.

Nếu gã ta biết hắn đi lần này chính là chà đạp vị Trần tiểu thư dòng chính của Trần gia, thì chắc chắn gã ta không bao giờ để chuyện này xảy ra.
Đáng tiếc, gã ta mãi mãi không ngờ, chỉ vì quyết định hôm nay của gã, đã tạo ra cục diện không thể vãn hồi.
Đại gia tộc bí ẩn cũng vì đó mà tổn thất không nhỏ!
“Nhớ phải về vào sáng mai, chiều mai chúng ta có tiệc gặp mặt.”
Gã ta thả Trình Vũ trước cửa Sòng bài Thái Thiên, sau đó không quên dặn dò.
“Được được, nghe ông.

Tôi cũng chỉ ở đây, ông có thể tới bất cứ khi nào mà.”
Trình Vũ tỏ vẻ đã biết.
Gã đàn ông ra hiệu để xe chạy đi, người tài xế lúc này mới lên tiếng.
“Ngài Mã, để hắn ta lung tung tùy tiện thế liệu có…”
“Hắn làm được gì? Tiền tài tiêu cứ tiêu, muốn chơi sao cứ chơi, chỉ cần không vấy bẩn người các đại gia tộc là được.”
Người được xưng Ngài Mã nở nụ cười nguy hiểm.
Trần Giai Linh lựa chọn bộ đồ kín đáo, trùm cả mặt, bước vào Sòng bài Thái Thiên, cô ta rất sợ có người nhìn thấy mặt.
“Dẫn tôi tới Phòng 202.”
Người lễ tân cũng nhận được thông tin khách phòng 202 sẽ có người tới, nên phân phó người dẫn Trần Giai Linh lên.
Vì cô ta ăn mặc khá kín đáo, mà chỗ này lại vô cùng phức tạp, người kia khinh bỉ nhìn cô.
“Che gì chứ? Lần đầu làm nghề sao?”
Cô phục vụ dẫn Trần Giai Linh bĩu môi nói.
“Tôi… không có.” Trần Giai Linh đã bao giờ bị rơi vào tình huống này chứ.
Nhưng cũng không thể nói ra thân phận, chỉ có thể nuốt xuống sự bực dọc này.
“Phòng 202 là phòng VIP, xem như cô gặp may rồi, khách sộp nha.”
Cô phục vụ kia còn có chút cảm thán nhìn Trần Giai Linh.
Ai mà không biết Sòng bạc Thái Thiên này không chỉ có đánh bạc, còn có dịch vụ nhạy cảm khác.
Chỉ là sau này có thế lực mới tiếp quản.
Không cho bọn họ ép buộc các cô gái ở đây đi khách.
Trừ khi họ tự nguyện!
Mà phòng 202 nổi tiếng là phòng VIP, vì ở đó có rất nhiều thứ ‘hay ho’.
Trần Giai Linh bước vào phòng 202, cô ta còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị không gian tối tăm bao phủ.
Ánh đèn màu lập lòe không đủ làm cô nhìn rõ mọi thứ.
“Em tới rồi sao…”

Trình Vũ lên tiếng, giọng nói vô cùng dâm tà.
“Ngài nói xem..

em làm sao không tới chứ…”
Trần Giai Linh cố gắng trấn áp sự ghê tởm mà nói.
Giọng nũng nịu vô cùng, làm cho Trình Vũ muốn tan chảy.
“Lại đây.”
Hắn ta đang ngồi tên một chiếc ghế giữa phòng, cảm giác như một vị vua.
Lúc này, trong phòng đã lên đèn vàng, Trần Giai Linh nhìn rõ hơn mọi thứ, không gian vẫn hơi mờ ám.
Nhìn cũng biết, đây là loại phòng để cho những kẻ thỏa mãn ‘thú vui’ biến thái.
“Em xem… hôm trước quá kích thích.

Anh rất nhớ…”
Trần Giai Linh sợ hãi từng bước đi lại.
Khi tới gần Trình Vũ, cô ta thấy rõ sau lưng hắn ta còn có hai người đàn ông khác.
“Kia…”
“Cởi đồ!”
Khi cô ta còn đang muốn chất vấn, đã bị Trình Vũ dùng giọng điệu ra lệnh.
“Nhưng…”
“Em dù sao cũng là… tiểu thư Trần gia, sao có thể để… người khác…”
Vừa nói Trần Giai Linh vừa nhìn ra phía sau Trình Vũ, cả người run lên.
Trình Vũ cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô ta, cười đều giả.
Hắn hiện tại muốn được có cảm giác làm vua, mà Trần Giai Linh là tự đưa vào, hắn nguyện ý tận dụng.
Nơi này hắn thường tiếp các bà lớn tuổi, lừa một khoản tiền rồi biến mất.

Mà những người kia thú vui rất biến thái, lâu ngày hắn ăn cũng quen.
Giờ lại có một tiểu thư sắc nước hương trời, lại tự nguyện cho hắn cảm giac vua chúa.
Hắn phải tận lực hành hạ!
“Em từng nói… vì tôi chuyện gì cũng làm.”
“Aizzz… hay em chỉ nói cho có?”
“Trần gia… hình như phiếu tín nhiệm… ừm… có lẽ nên xem lại.”

Trình Vũ làm ra vẻ suy nghĩ.
Nhìn Trần Giai Linh, hắn ta lại lên cơn thèm thuồng, hắn cố ý đánh vào tâm lý của cô.
Mà Trần Giai Linh lúc này nghe tới ‘phiếu tín nhiệm’, cả người run lên.
“Anh nghe em nói… Chiến thần, Ngài xem, nhờ Ngài mà Trần gia có phiếu tín nhiệm cao nhất, em đội ơn Ngài không hết.

Ngài không cần nghĩ, chỉ là em muốn là của riêng Ngài…”
Trần Giai Linh vội vàng lên tiếng, cũng thoát bớt áo khoác ngoài để lộ một thân hình nóng bỏng cùng váy đỏ chói mắt.
“Ngoan, nghe tôi.

Em muốn gì cũng được… em chỉ cần ngoan ngoãn, tôi dám chắc em là duy nhất.”
“Em xem, Vinh Y Tiếu kia còn dâng cả Vinh Thúy Hà… nhưng tôi vì em mà từ chối… Có phải nền đền cho tôi xứng đáng?”
Trình Vũ nghe ra Trần gia đã đạt phiếu tín nhiệm cao nhất, xem ra sự trùng hợp này có lợi cho hắn ta rồi.
“Bọn họ sao? Em lo gì? Tôi không ngại, tôi chỉ muốn tìm cảm giác chỉ có ở em… em không muốn sao?”
Trần Giai Linh nghe xong thì tức giận không thôi, nhưng làm sao nói ra chứ, cô ta làm sao muốn cái kiểu thế này.
“Nếu em không muốn… có thể đi…”
“Cậu gọi Vinh thiếu cho tôi đi, bảo tôi đồng ý.”
Trình Vũ khẩy tay, để cho tên đàn ông bên cạnh lấy điện thoại cho mình, tỏ ý muốn đồng ý với Vinh Y Tiếu điều gì đó.
Lòng Trần Giai Linh run lên, Vinh Thúy Hà?
Nếu Vinh gia đồng ý chuyện Vinh Thúy Hà đi theo Trình Vũ, điều đó khẳng định, điều kiện bọn họ muốn đạt được từ Chiến thần không phải tầm thường.
Mà còn có “phiếu tín nhiệm” kia.
“Đừng! Em..

đồng ý.”
Trần Giai Linh khổ sở lên tiếng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện