Ngay khi Thương Nhật cùng Lão Trư đang chắc mẩm viên đạn kia ghim vào người Hữu Thủ, lúc này nhìn lại thì lại là Thanh Ngũ đang ôm cánh tay bị chảy máu.
“Túc Trì, mày…mày…” Thanh Ngũ đau đớn ôm tay nói không nên lời.
Thật ra Thanh Ngũ cũng có thực lực, chỉ là lâu năm bị bọn thế gia xu nịnh, hắn dần dần bỏ quên bản thân.
Hiện tại hắn chỉ dựa vào súng nếu đánh nhau tay đôi sợ rằng không thể chống cự được.
“Túc Trì, đừng quên trách nhiệm của mày không phải là ở đây, bắn tao sao? Tao sẽ kiện mày.” Hít một hơi thật sau, Thanh Ngũ nén đau nói.
“Vậy đem quân đội đến đàn áp người dân, cấu kết với xã hội đen thì lại được?” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
Đám lính nhìn uy thế của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu thì lùi lại một chút.
Anh từng bước đi đến gần Thanh Ngũ, cho đến khi Thanh Ngũ lùi hai bước, hắn cảm giác như gặp chỉ huy trực tiếp của mình.
Áp lực này vô hình nhưng cũng làm Thanh Ngũ vô cùng khó chịu.
Nhưng nhìn bộ dạng Hồ Cửu, hắn không tin anh có thân phận gì hơn hắn.
“Đây là nhà dân, người dân làm loạn.” Thanh Ngũ biện minh.
“Nhà dân? Dân làm loạn thì có cảnh sát, có chính quyền, từ khi nào đến tay quân đội?” Hồ Cửu lại uy áp hỏi.
“Mày là cái thá gì?” Thanh Ngũ tức giận gào lên.
“Bốp”
Tiếng tát vang lên.
Hồ Cửu vậy mà tát Thanh Ngũ.
Thương Nhật cùng Lão Trư bất ngờ, còn nghĩ anh điên rồi.
Đánh quân nhân dù là lính mới cũng sẽ bị tội.
Trừ khi người quân nhân kia có tội lớn hay vi phạm gì đó rất lớn.
“Mày dám…” Thanh Ngũ bị tát choáng váng.
“Bốp”
Hắn còn chưa được hoàn hồn thì đã bị tát lật mặt một lần nữa, lần này là Hữu Thủ ra tay.
“Hừ, sử dụng quân nhân vào mục đích xấu hổ thế này? Bọn họ xứng?” Hữu Thủ vừa nói vừa chỉ vào phía Lã Trư cùng Thương Nhật.
“Các người điên rồi, các người dám động tay với Thống lĩnh Thanh.” Thương Nhật nhanh chóng quát lên.
Ông ta tuy trong lòng lo sợ nhưng nếu ông ta không bênh vực Thanh Ngũ thì bản thân ông ta ăn thảm rồi.
Lần này mượn lực là ông ta, làm Thanh Ngũ nhục nhã cũng là do chuyện ông ta nhờ vả.
“Còn đứng đó làm gì? Không bắn chết bọn họ đi? Muốn tôi dạy à?” Thanh Ngũ mất mặt hét lớn đám lính.
Nhưng đám lính hắn ta đem theo chưa kịp tiến lên bước nào đã bị binh lính của Túc Trì khống chế.
Binh lính dưới trướng Túc Trì người nào cũng tinh nhuệ, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
“Túc Trì, anh có tư cách gì đứng đó ra lệnh.
Đừng quên quân nhân của anh cũng đang lạm quyền.” Thanh Ngũ tức giận cắn chặt Túc Trì không buông.
“Tôi không phải kẻ dựa chút hơi như cậu.
Đây là lệnh của Chiến thần, không còn cách khác nha.” Túc Trì úp mở nói càng làm Thanh Ngũ tức điên.
Binh lính dưới trướng của Thanh Ngũ cũng hơi sợ hãi, lẽ ra những quân nhân bảo vệ thành phố thường được luyện tập liên tục, nhưng vì Thanh Ngũ bị bọn hào môn làm hư hỏng, thêm thói mê nịnh bợ.
Quân nhân ở đây cũng chỉ có chút thực quyền chứ không còn thực lực nữa.
“Túc Trì, mày còn dối ai chứ? Chiến thần còn quan tâm đến chút chuyện này sao?” Thanh Ngũ như bắt được thóp Túc Trì.
Hồ Cửu cười nguy hiểm bức ép Thanh Ngũ dựa sát tường, máu trên cánh tay hắn không ngừng tuôn ra, đau đơn vô cùng.
“Thân là quân nhân lại không vì lợi ích của người dân, câu kết bè đảng xã hội đen, không biết phải trái, đưa quân làm việc xấu.
Bôi nhọ uy tín quân nhân, thị uy ức hiếp binh sĩ cấp dưới.
Bây nhiêu đó đủ để cậu ra tòa án binh đấy.” Hồ Cửu từng câu từng chữ đanh thép như đang phán tội Thanh Ngũ.
“À không cần, thậm chí cậu sẽ bị đình chỉ chức vụ ngay bây giờ và đưa về điều tra trong diện theo dõi.
Tôi không nên để một kẻ như cậu trong quân ngũ.” Hồ Cửu lại tiếp tục.
Nghe vậy Thanh Ngũ nhìn Hồ Cửu, lại cảm thấy anh bị điên rồi.
“Mày rồ à? Mày có tư cách gì chứ?”
“Tư cách chỉ huy trực tiếp, tư cách là Chiến thần của Đông Uy.
Đủ không?” Túc Trì tiếp lời.
“Chiến thần? Túc Trì, từ khi nào mày rồ theo tên này thế.
Tao chưa từng gặp Chiến thần nhưng cũng đừng nên đem một kẻ vô danh tiểu tốt hù tao chứ?” Thanh Ngũ ôm vết thương đau đớn, vẫn không tin những gì Túc Trì nói.
“Cậu nghĩ tôi ra quân chỉ đề đùa với cậu? Hay là tôi phải phí sức?” Túc Trì nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Ngũ.
Bộ dạng Túc Trì vẫn nghiêm chỉnh ở đó, cũng không có thái độ gì với Thanh Ngũ.
Thật ra Túc Trì cũng ngứa mắt hành động của Thanh Ngũ, nhưng quân quy đã quy định rõ.
Anh ta cũng không thể làm gì khác, đành báo cáo tình hình và đợi lệnh.
Nhưng hôm nay những gì Thanh Ngũ làm cũng phải trả giá rồi, nói Túc Trì không hả hê là không đúng, nhưng anh ta lại nhìn đám binh lính bảo vệ thành phố kia thì lại sinh khí.
Quân nhân lại quá yếu ớt, bảo vệ ai chứ?
“Túc Trì, tao sẽ kiện mày.” Thanh Ngũ đau đớn gào lên.
Lúc này Túc Trì ra hiệu cho một quân sĩ đem quân phục Chiến thần vào, Hồ Cửu khoác lên quân phục, khí thế cùng tư thái vô cùng khác biệt.
Thương Nhật cùng Lão Trư thấy một màn này, tim như muốn rớt ra ngoài, bọn họ đều thầm nhủ bản thân phen này xong rồi.
ngôn tình hài
- ------------
Anh em kéo rank cho tui với.
Sao lại tụt hạng thế kia, like, cmt khí thế cho tui có chút động lực đi nào.
“Túc Trì, mày…mày…” Thanh Ngũ đau đớn ôm tay nói không nên lời.
Thật ra Thanh Ngũ cũng có thực lực, chỉ là lâu năm bị bọn thế gia xu nịnh, hắn dần dần bỏ quên bản thân.
Hiện tại hắn chỉ dựa vào súng nếu đánh nhau tay đôi sợ rằng không thể chống cự được.
“Túc Trì, đừng quên trách nhiệm của mày không phải là ở đây, bắn tao sao? Tao sẽ kiện mày.” Hít một hơi thật sau, Thanh Ngũ nén đau nói.
“Vậy đem quân đội đến đàn áp người dân, cấu kết với xã hội đen thì lại được?” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
Đám lính nhìn uy thế của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu thì lùi lại một chút.
Anh từng bước đi đến gần Thanh Ngũ, cho đến khi Thanh Ngũ lùi hai bước, hắn cảm giác như gặp chỉ huy trực tiếp của mình.
Áp lực này vô hình nhưng cũng làm Thanh Ngũ vô cùng khó chịu.
Nhưng nhìn bộ dạng Hồ Cửu, hắn không tin anh có thân phận gì hơn hắn.
“Đây là nhà dân, người dân làm loạn.” Thanh Ngũ biện minh.
“Nhà dân? Dân làm loạn thì có cảnh sát, có chính quyền, từ khi nào đến tay quân đội?” Hồ Cửu lại uy áp hỏi.
“Mày là cái thá gì?” Thanh Ngũ tức giận gào lên.
“Bốp”
Tiếng tát vang lên.
Hồ Cửu vậy mà tát Thanh Ngũ.
Thương Nhật cùng Lão Trư bất ngờ, còn nghĩ anh điên rồi.
Đánh quân nhân dù là lính mới cũng sẽ bị tội.
Trừ khi người quân nhân kia có tội lớn hay vi phạm gì đó rất lớn.
“Mày dám…” Thanh Ngũ bị tát choáng váng.
“Bốp”
Hắn còn chưa được hoàn hồn thì đã bị tát lật mặt một lần nữa, lần này là Hữu Thủ ra tay.
“Hừ, sử dụng quân nhân vào mục đích xấu hổ thế này? Bọn họ xứng?” Hữu Thủ vừa nói vừa chỉ vào phía Lã Trư cùng Thương Nhật.
“Các người điên rồi, các người dám động tay với Thống lĩnh Thanh.” Thương Nhật nhanh chóng quát lên.
Ông ta tuy trong lòng lo sợ nhưng nếu ông ta không bênh vực Thanh Ngũ thì bản thân ông ta ăn thảm rồi.
Lần này mượn lực là ông ta, làm Thanh Ngũ nhục nhã cũng là do chuyện ông ta nhờ vả.
“Còn đứng đó làm gì? Không bắn chết bọn họ đi? Muốn tôi dạy à?” Thanh Ngũ mất mặt hét lớn đám lính.
Nhưng đám lính hắn ta đem theo chưa kịp tiến lên bước nào đã bị binh lính của Túc Trì khống chế.
Binh lính dưới trướng Túc Trì người nào cũng tinh nhuệ, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
“Túc Trì, anh có tư cách gì đứng đó ra lệnh.
Đừng quên quân nhân của anh cũng đang lạm quyền.” Thanh Ngũ tức giận cắn chặt Túc Trì không buông.
“Tôi không phải kẻ dựa chút hơi như cậu.
Đây là lệnh của Chiến thần, không còn cách khác nha.” Túc Trì úp mở nói càng làm Thanh Ngũ tức điên.
Binh lính dưới trướng của Thanh Ngũ cũng hơi sợ hãi, lẽ ra những quân nhân bảo vệ thành phố thường được luyện tập liên tục, nhưng vì Thanh Ngũ bị bọn hào môn làm hư hỏng, thêm thói mê nịnh bợ.
Quân nhân ở đây cũng chỉ có chút thực quyền chứ không còn thực lực nữa.
“Túc Trì, mày còn dối ai chứ? Chiến thần còn quan tâm đến chút chuyện này sao?” Thanh Ngũ như bắt được thóp Túc Trì.
Hồ Cửu cười nguy hiểm bức ép Thanh Ngũ dựa sát tường, máu trên cánh tay hắn không ngừng tuôn ra, đau đơn vô cùng.
“Thân là quân nhân lại không vì lợi ích của người dân, câu kết bè đảng xã hội đen, không biết phải trái, đưa quân làm việc xấu.
Bôi nhọ uy tín quân nhân, thị uy ức hiếp binh sĩ cấp dưới.
Bây nhiêu đó đủ để cậu ra tòa án binh đấy.” Hồ Cửu từng câu từng chữ đanh thép như đang phán tội Thanh Ngũ.
“À không cần, thậm chí cậu sẽ bị đình chỉ chức vụ ngay bây giờ và đưa về điều tra trong diện theo dõi.
Tôi không nên để một kẻ như cậu trong quân ngũ.” Hồ Cửu lại tiếp tục.
Nghe vậy Thanh Ngũ nhìn Hồ Cửu, lại cảm thấy anh bị điên rồi.
“Mày rồ à? Mày có tư cách gì chứ?”
“Tư cách chỉ huy trực tiếp, tư cách là Chiến thần của Đông Uy.
Đủ không?” Túc Trì tiếp lời.
“Chiến thần? Túc Trì, từ khi nào mày rồ theo tên này thế.
Tao chưa từng gặp Chiến thần nhưng cũng đừng nên đem một kẻ vô danh tiểu tốt hù tao chứ?” Thanh Ngũ ôm vết thương đau đớn, vẫn không tin những gì Túc Trì nói.
“Cậu nghĩ tôi ra quân chỉ đề đùa với cậu? Hay là tôi phải phí sức?” Túc Trì nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Ngũ.
Bộ dạng Túc Trì vẫn nghiêm chỉnh ở đó, cũng không có thái độ gì với Thanh Ngũ.
Thật ra Túc Trì cũng ngứa mắt hành động của Thanh Ngũ, nhưng quân quy đã quy định rõ.
Anh ta cũng không thể làm gì khác, đành báo cáo tình hình và đợi lệnh.
Nhưng hôm nay những gì Thanh Ngũ làm cũng phải trả giá rồi, nói Túc Trì không hả hê là không đúng, nhưng anh ta lại nhìn đám binh lính bảo vệ thành phố kia thì lại sinh khí.
Quân nhân lại quá yếu ớt, bảo vệ ai chứ?
“Túc Trì, tao sẽ kiện mày.” Thanh Ngũ đau đớn gào lên.
Lúc này Túc Trì ra hiệu cho một quân sĩ đem quân phục Chiến thần vào, Hồ Cửu khoác lên quân phục, khí thế cùng tư thái vô cùng khác biệt.
Thương Nhật cùng Lão Trư thấy một màn này, tim như muốn rớt ra ngoài, bọn họ đều thầm nhủ bản thân phen này xong rồi.
ngôn tình hài
- ------------
Anh em kéo rank cho tui với.
Sao lại tụt hạng thế kia, like, cmt khí thế cho tui có chút động lực đi nào.
Danh sách chương