Hồ Cửu nhìn Hồ Lam cùng trợ lý Bác với ánh mắt nguy hiểm.

Cả hai bất giác rung lên, cảm giác vô cùng khó tả.
“Hai người cảm thấy chuyện hai người làm sẽ không ai biết?” Giọng nói Hồ Cửu vô cùng uy áp.
Hồ Lâm tuy có cảm giác sợ hãi ánh mắt kia của anh, nhưng vì đã quen là người gia tộc lớn, cho nên ông ta cứng đối cứng, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn dáng vẻ Hồ Cửu.
Sau đó khinh bỉ cười nhếch mép nói: “Sao? Tôi còn không được thu nạp nhân tài?”
“Hai người nên nhớ, phương Bắc là nơi nào? Cái gì gọi là đại gia tộc? Tôi tin các người nghe qua.”
“Hồ gia cần hãm hại các người sao? Chỉ một câu nói của tôi, các người có thể xuống chó, thì cũng có thể lên voi.

Đã là hiểu lầm thì chẳng phải Hồ gia đây là bù đắp sao?”
Ông ta vừa nói vừa nhấn mạnh lợi ích của đại gia tộc, lại nhằm vào vợ chồng Dung Thất và Tuyết Ngụy mà nói.
Vì ông ta nhìn ra, chỉ cần hai người lớn này xiêu lòng, thì chắc chắn Dung Vị sẽ theo Hồ gia mà thôi.

Còn về Hồ Cửu, cái gì mà con nuôi? Cái gì mà bạn thân? Mọi thứ đều đứng sau lợi ích cả.
Chỉ là ông ta không rõ một chuyện, tại sao Hồ Cửu lại có nhiều tiền đến mức có thể mua được hai căn biệt thự lớn ở đây.
Với số tiền đó so với Hồ gia không là gì, nhưng với Hồ Cửu kẻ không có tiền thì đó là cả gia tài.
“Ông Hồ, tôi…”
“Cậu suy nghĩ cho kỹ.

Nếu cậu theo Hồ gia, chúng ta mãi mãi đứng ở vị trí đối lập nhau.”
Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Dung Vị.
Cả vợ chồng Dung Thất tuy mơ hồ chưa rõ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ thân thiết giữa Dung Vị cùng Hồ Cửu phát sinh gì đó.
“Đã có chuyện gì? Là chuyện gì mà hai đứa giấu chúng ta?” Dung Thất lo lắng nghiêm giọng hỏi.
Dung Thất mang theo vẻ mặt đau thương, thật tâm lo lắng, ông ở cương vị người cha mà lo lắng cho hai đứa con trai.
“Cha nuôi…”
“Cậu im đi.

Cậu biết gì chứ? Dù sao đó cũng là cha mẹ của tôi! Là của tôi!”
Dung Vị sợ Hồ Cửu sẽ nói ra những chuyện kia, anh ta không muốn cha mẹ mình biết sự thật.
“Cha mẹ, tin con có được không?” Dung Vị quay sang nhìn cha mẹ mình, ánh mắt như van nài.
Quả thực anh ta mong cha mẹ đứng về phía anh ta, hiện tại làm lại chỉ có thể dựa vào Hồ gia mới có thể lấy được vinh quang ngày đó.
Anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhẫn nhịn thì sao? Chịu nhục thì sao chứ? Làm gì có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích mới là thứ trọng yếu nhất.
“Dung Vị…”
Tuyết Ngụy lo sợ nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, bà thực sự không biết phải làm sao.
“Ông bà Dung, cậu Dung, đề nghị tôi vẫn để đây.

Chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian.

Chỉ có thể lưu lại đây hai ngày, nếu qua hai ngày không có hồi âm, chúng tôi xem như cac người từ chối.” Trợ lý Bác nói xong nhìn Hồ Lâm.

Cả hai như hiểu ý nhau, để lại danh thiếp rồi chuẩn bị rời đi.
“Hồ Tiêu nhà các người hình như gây chuyện thì phải.” Hồ Cửu đột nhiên lên tiếng.
Hồ Lâm nghe anh nhắc tên Hồ Tiêu thì dừng lại.
“Có lẽ… các người chỉ ở đây một ngày nữa thôi.

Tôi e không tới hai ngày đâu…” Hồ Cửu từng bước đi lại gần Hồ Lâm.
Sau đó dừng lại ở khoảng cách khá gần, âm điệu của anh như nhỏ lại, đủ để anh cùng ông ta nghe thấy.
“Mà Hồ Bách Nhân kia, có lẽ cũng không chờ ông về kịp mà xử lý rồi.”
“Chậc… chậc… tiếc rằng ông vẫn ở đây tìm cách chèo kéo người cho Hồ gia.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe sáng, lắc lắc đầu nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc, có chút tiếc nuối.
Hồ Lâm lạnh người, tuy ông ta không tin lời Hồ Cửu nói nhưng lòng ông ta vẫn nôn nao.
Làm sao Hồ Cửu có thể biết tên mọi người Hồ gia, tuy lòng lo lắng nhưng vẫn hùng hổ bước đi.
“Hồ Cửu, cậu đừng bao đồng nữa có được không? Hay cậu không muốn tôi hơn cậu?” Dung Vị lớn giọng nói.
“Cậu điên rồi!” Hồ Cửu cũng không giải thích.
Anh biết không thể nói gì được lúc này, Dung Vị tâm trạng quá khích, dù anh nói gì cũng không thể làm Dung Vị suy nghĩ lại được.
“Dung Vị! Con nói cho cha biết, đây là thế nào?”
“Hồ Cửu, có gì giấu chúng ta?”
Dung Thất lớn tiếng cắt ngang.
“Con…” Dung Vị ấp úng.
“Cha nuôi, vẫn câu cũ.

Hồ gia hãm hại chúng ta, họ không tốt đẹp gì cả.”
Hồ Cửu dịu giọng nói với Dung Thất.
“Nhưng, họ cũng đã…” Tuyết Ngụy rung rung nói.
“Hồ Cửu, con biết họ có năng lực hãm hại chúng ta, vậy thì họ cũng có thể giúp chúng ta.


Nếu không theo họ chẳng phải…” Tuyết Ngụy lo lắng.
Dung Thất biết lo lắng của vợ mình, ông lại cảm thấy bất an, tuy nói đại gia tộc có thể giúp gia đình ông.

Nhưng vũng nước đục kia nhảy vào sợ rằng không còn lối ra.
“Các con lớn rồi… tự quyết là tốt.

Chúng ta cũng không muốn các con có chuyện.

Nhưng mỗi người tự chịu trách nhiệm với bản thân đi.”
Dung Thất ngồi xuống ghế, thấy thần nói.
“Con sẽ đến Hồ gia.

Con không muốn chôn mình ở đây, con mong cha mẹ ủng hộ.”
“Còn cậu, nếu cậu ủng hộ thì tốt, không cũng không sao.”
Dung Vị nói xong thì đang muốn gọi cho Hồ Lâm.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cậu, nếu tôi nói sẽ đưa cậu lên đỉnh cao vinh quang hơn trước, cậu tin không?” Hồ Cửu giữ chặt tay đang cầm điện thoại của Dung Vị.
“Tôi tin thì sao? Không thì sao? Dù là gì tôi cũng không muốn phụ thuộc vào cậu, đến giờ cậu vẫn không hiểu sao?”
Nói xong Dung Vị giằng tay, tiếp tục gọi cho Hồ Lâm.
Anh ta quyết định sẽ về Hồ gia, sẽ tự làm nên nghiệp lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện