Lúc Triệu Thụy trở về công ty, cũng hơn năm giờ chiều.
Là một công ty nhỏ, cho nên cũng không có quy củ gì quá nghiêm khắc.
Nếu công ty không có việc gì thì cũng hết giờ làm, tan việc là về nhà.
Lâm Tuyết Di vẫn còn ở lại trong công ty, biết Triệu Thụy về, liên gọi hắn lên phòng làm việc ở tầng 2
“Chu tiên sinh đã gọi điện tới, nói là vấn đề đã được giải quyết, hắn rất hài lòng với công việc ngươi làm, khen ngợi ngươi một phen.” Lâm Tuyết Di đầu tiên là khẳng định những biểu hiện của Triệu Thụy là rất tốt, sau đó hỏi tiếp: “Được rồi, hết giờ làm, có rảnh không?”
“Có, tất nhiên là rảnh rồi.
Có chuyện gì vậy Lâm tỷ?”
“Ta mời ngươi ăn tối.
Xem như là khen ngợi ngươi thời gian vừa rồi hoàn thành xuất sắc công việc.” Lâm Tuyết Di hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn nói.
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp ứng.
Lâm Tuyết Di xử lý qua một chút việc trên lầu, sau đó cùng Triệu Thụy rời công ty.
Hai người chỉ là quan hệ là lão bản và cấp dưới, đương nhiên không cần đến nhà hàng sang trọng đắt tiền, họ đến quán Bạch Hạc mở ở khu gần công ty, tìm một bàn sát cửa sổ, có thể nhìn ra phong cảnh trời đêm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nơi này cũng khá thực tế, thức ăn mùi vị cũng khá, là nơi tốt để dùng bữa.
Đề tài hai người đề cập tới rất phong phú, khắp trời nam đất bắc, nhưng nhiều khi chỉ có Lâm Tuyết Di nói còn Triệu Thụy chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Điều này khiến cho Lâm Tuyết Di cảm thấy Triệu Thụy là một thính giả rất tốt.
Nhưng Lâm Tuyết Di cũng thường xuyên nói bóng nói gió, muốn tìm hiểu quá khứ của Triệu Thụy, muốn hiểu được lai lịch của hắn.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Triệu Thụy thần thần bí bí, làm cho lòng nàng suy nghĩ mãi không ra.
Chỉ là Triệu Thụy trả lời trôi chảy, nàng dò hỏi cả nửa ngày trời cũng không thể hỏi ra được điều gì, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Sau khi ăn xong, Lâm Tuyết Di trả tiền, cùng Triệu Thụy rời khỏi quán ăn.
Lâm Tuyết Di đi phía trước, Triệu Thụy theo sau nàng.
Quán Bạch Hạc có cầu thang ba bậc, Lâm Tuyết Di vừa ra cửa hiệu ăn, không biết tại sao trượt chân một cái, gót giầy bị trẹo sang một bên.
“Ôi chao!”
Lâm Tuyết Di đau đớn kêu lên một tiếng, sắp ngã xuống mặt đất.
Bậc tam cấp mặc dù không cao lắm, nhưng ngã từ đây xuống cũng rất đau, hơn nữa không khéo còn bị thương nữa.
Cũng may Triệu Thụy thân thủ nhanh nhẹn.
Lâm Tuyết Di vừa chuẩn bị ngã sấp xuống, hắn vội bước nhanh ra, ôm Lâm Tuyết Di bên người, sau đó nắm lấy tay nàng, giữ ổn định thân hình của nàng.
“Sao vậy? Có sao không?” Triệu Thụy ở bên cạnh hỏi nàng một câu.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lâm Tuyết Di khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ thông khổ.
“hình như bị trật chân, hơi đau.”
“Còn có thể đi được không?”
“Chắc là được.” Lâm Tuyết Di đứng thẳng người lên, thử bước vài bước về phía trước, nhưng chân vừa chạm đất, nhất thời cơn đau nhói lên khiến nàng hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải Triệu Thụy luôn đứng bên cạnh dìu nàng, chỉ sợ nàng không đứng vững, lại ngã lăn ra đất.
“Vết thương không nhẹ như đã nghĩ.
Hay là đến bệnh viện khám qua một chút xem sao?” Triệu Thụy dìu nàng khập khiễng bước xuống từng bậc thang, tránh khỏi cửa vào, ảnh hưởng đến khách của cửa hàng ra vào.
“Không cần, không cần, đây cũng không là vết thương gì to tát lắm, đêm này về nghỉ ngơi, chắc sáng mai sẽ không có việc gì xảy ra.
Đến bệnh viện rất rắc rối.” Lâm Tuyết Di vội vàng nói.
“Vậy…..Ta đưa ngươi về nhà.”
Lâm Tuyết Di hình như cũng biết không thể tự mình về nhà được, vì vậy gật gật đầu đồng ý.
Triệu Thụy gọi taxi, nói cho tài xế nơi ở của Lâm Tuyết Di, sau đó ngồi lên xe cùng đi.
Xe taxi đến trước của khu nhà, lúc này bàn chân của Lâm Tuyết Di đã sưng phồng lên, dường như không thể bước đi được nữa, xem ra vết thương rất nghiêm trọng.
Triệu Thụy cõng nàng trên lưng, hướng về khu nhà ở bước đi.
Lâm Tuyết Di là thiếu phụ đã ba mươi tuổi, bình thường rất biết chăm sóc bản thân, vóc người rất chuẩn, đặc biệt bộ ngực cao vút, khiến rất nhiều nữ nhân hâm mộ.
Triệu Thụy cõng Lâm Tuyết Di trên lưng, cảm thấy hai vùng mềm mại ôn nhu áp vào phía sau lưng mình, trong lòng nổi lên chút chấn động.
Nhưng hắn rất nhanh thu liễm tinh thần, không suy nghĩ miên man nhiều.
Vào trong nhà của Lâm Tuyết Di, cẩn thận đặt nàng lên trên ghế, Triệu Thụy hỏi một câu.
“Ở nhà có thuốc không? Để ta lấy thuốc xoa cho ngươi.”
“Có thuốc mỡ vạn hoa.” Lâm Tuyết Di vừa nói, vừa đưa tay chỉ vị trí hộp thuốc.
Triệu Thụy qua lấy, tìm kiếm một lúc, cầm lấy hộp thuốc mỡ vạn hoa ra.
Lâm Tuyết Di hầu như rất ít dùng thứ này, cả lọ thuốc mỡ vạn hoa còn đầy đã quá hạn sử dụng.
Triệu Thụy cầm thuốc, rồi lại cầm ít bông băng y tế, sau đó trở lại bên cạnh Lâm Tuyết Di.
Tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn đem bàn chân của Lâm Tuyết Di đặt lên đầu gối mình, nhẹ nhàng cởi tất chân, làm lộ ra những ngón chân trong suốt như ngọc.
Bàn chân Lâm Tuyết Di rất đẹp, dưới ánh đèn càng gợi cảm đến mê người.
Chỉ có duy nhất một điểm không hoàn mỹ, chính là chỗ mắt cá chân bị sưng vù lên, phá hoại vẻ đẹp hoàn mỹ này.
Hai tai của Lâm Tuyết Di hơi hơi hồn lên, từ khi trượng phu qua đời trong một tai nạn ô tô, nàng chưa bao giờ để lộ bàn chân mình trước mặt người khác.
Nhưng hiện giờ lại để ra trước mắt một gã nhân viên của công ty, trong lòng có tâm tình có chút trở nên khác thường.
“Vết thương không ngờ lại nặng như vậy, ngày mai chắc không thể đến công ty được.” Triệu Thụy xem xét qua vết thương của nàng rồi nói.
“Như thế sao được, trong công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý! Không có ta sẽ trở lên lộn xộn hết.
Đặc biệt ngày mai ta còn có một cuộc hẹn bàn về một hạng mục, nếu nhỡ thất hẹn thì thật vô cùng mất mặt.” Lâm Tuyết Di rất sốt ruột, ngồi thẳng dậy, nói.
“Cũng không còn cách nào khác.
Bàn chân của ngươi bị sưng phù lên như thế, dù là đến bệnh viện cũng phải mất vài ngày mới khôi phục được.”
“KHông được, ta là lão bản, không phải là nhân viên, không thể chậm trễ vài ngày được.
Hạng mục kia nếu có thể đàm phán thành công, đối với công ty chúng ta là cơ hội phát triển lớn đấy!” Lâm Tuyết Di nhìn bàn chân của mình, thở dài, uể oải nói: “Thật sự là không được mà.
Ta sẽ tìm người đến đây cõng ta đi.”
“Điều này cũng hơi khoa trương đấy!” Triệu Thụy cười cười, sau đó nói , “TRước kia ta có học qua chút võ thuật, từng học qua thuật mát-xoa vết thương bầm dập, không bằng để ta thử một phen xem sao?”
“Có thể tốt hơn chứ?” Lâm Tuyết Di mở to đôi mắt hạnh, long lanh nhìn hắn, vô cùng chờ đợi.
“Có thể.” Triệu Thụy trả lời như thế cũng có vài phần không chắc lắm.
Hắn đương nhiên không có kĩ thuật mát-xoa gì cả, chỉ là dùng chân khí truyền vào làn tan vết phù ở bàn chân Lâm Tuyết Di.
Chỉ là trước giờ hắn chưa thử qua dùng chân khí trị bệnh lần nào, đây là lần đẩu tiên.
Thực ra hắn cũng không biết biện pháp của mình có hữu hiệu hay không.
“Hẳn là?” Bờ môi Lâm Tuyết Di lộ ra một tia cười khổ, kiểu trả lời thế này, đúng là có vài phần không nắm chắc a.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định để cho Triệu Thụy làm thử một lần.
Cũng không hiểu tại sao, trong lòng nàng dường như có một loại tín nhiệm đối với Triệu Thụy
Triệu Thụy cầm bàn chân của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó mang một luồng chân khí truyền vào.
Lâm Tuyết Di chỉ cảm thấy từ trong tay Triệu Thụy, một luông nhiệt lưu truyền xuống chân nàng, bàn chân của nàng tựa như đang ngâm trong suối nước nòng, cảm thấy vô cùng thoải mái, mọi đau đớn từ vết thương dường như dần dần giảm bớt.
Theo từng động tác xoa bóp vuốt ve của Triệu Thụy, chân khí không ngừng truyền vào, sự đau đớn ở bàn chân Lâm Tuyết Di ngày càng giảm dần, chỗ chân bị sưng phù lên cũng chầm chậm xẹp xuống.
Lâm Tuyết di cảm nhận được luồng nhiệt lưu từ bàn chân của nàng vẫn tiếp tục vận chuyển, chảy đến tâm can nàng, qua những địa phương nhu nhược dễ xúc động nhất.
Nàng thoải mái, cúi đầu rên rỉ một tiếng, tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại,
Qua vài phút, bàn chân của Lâm Tuyết Di khôi phục lại vẻ hoàn mỹ trong suốt như ngọc, không còn một chút tì vết nào.
“Tốt rồi.” Triệu Thụy buông tay ra, ngừng truyền chân khí, sau đó nói/
“Rất dễ chịu, thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi.”
Lâm Tuyết Di mở mắt, cười cười thẹn thùng, sau đó cầm bàn chân xoay xoay xem thử vết thương ra sao, đứng lên, nhẹ nhàng nhún một cái.
Vốn nàng nghĩ một cái nhún chân này, chỉ cần chạm nhẹ xuống đất sẽ vô cùng đau nhức, nhưng hiện giờ nàng vui mừng xen lẫn sợ hãi phát hiện rằng mình không có chút đau đớn gì.
Lâm Tuyết Di vội nhấn mạnh chân một chút, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, nàng ra sức nhún nhảy trên mặt đât, chân của nàng không có bất cứ dấu hiệu không khỏe chỗ nào, dường như chưa từng bị thương.
“A!Thật sự là tuyệt vời! Chân khỏi hẳn rồi!” Lâm Tuyết Di vui mừng xen lẫn sợ hãi kêu lên, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Vốn nàng đúng là không có cơ sở tin tưởng Triệu Thụy lắm, không ngờ Triệu Thụy lại có khả năng chữa khỏi vết thương ở chân cho nàng.
“Thật kì diệu! Triệu Thụy, ngươi thật sự là quá thần kỳ! Không ngờ ngươi lại có bản lãnh này.”
“Làm bừa thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Triệu Thụy cười cười nói.
“Chỉ là Trùng hợp?” Nếu ai cũng có thể trùng hợp khéo như ngươi, chỉ sợ là chân thần!” Lâm Tuyết Di tán một câu, “Được rồi, Triệu Thụy, vậy cỗ nhiệt lưu kia là cái gì vậy? Khí công phải không? Ngươi biết khí công à?”
“Không.” Triệu Thụy vội vàng lắc đầu.
“Ta khám phá ra ngươi nhiều lúc không được trung thực cho lắm!” Lâm Tuyết Di mỉm cười, mang một vẻ rất phong tình tương nhu, liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, trong ánh mặt mang một vài phần mị hoặc của một thiếu phụ xinh đẹp, trong giọng nói ẩn chứa sự oán trách nhẹ nhàng.
Triệu Thụy cười cười, biết rằng mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, nếu không bằng sự hiếu kì rất nặng của thiếu phụ này, chắc chắn sẽ không bỏ qua ý định, sẽ tìm mọi cách hỏi ra vài thứ về hắn.
Do đó hắn vội vàng đứng dậy cáo từ Lâm Tuyết Di.
Lâm Tuyết Di biết cũng không giữ hắn được, không còn cách nào khác đành buông tha cho hắn.
Nhìn Triệu Thụy mở cửa đi ra ngoài, bước vào thang máy, Lâm Tuyết Di lẩm bẩm: “Cái tên Triệu Thụy này, rốt cuộc là ai chứ? Trên người hắn rốt cuộc là giấu bí mật gì? Tại sao luôn khiến cho người ta không hiểu hết được chứ?”
Là một công ty nhỏ, cho nên cũng không có quy củ gì quá nghiêm khắc.
Nếu công ty không có việc gì thì cũng hết giờ làm, tan việc là về nhà.
Lâm Tuyết Di vẫn còn ở lại trong công ty, biết Triệu Thụy về, liên gọi hắn lên phòng làm việc ở tầng 2
“Chu tiên sinh đã gọi điện tới, nói là vấn đề đã được giải quyết, hắn rất hài lòng với công việc ngươi làm, khen ngợi ngươi một phen.” Lâm Tuyết Di đầu tiên là khẳng định những biểu hiện của Triệu Thụy là rất tốt, sau đó hỏi tiếp: “Được rồi, hết giờ làm, có rảnh không?”
“Có, tất nhiên là rảnh rồi.
Có chuyện gì vậy Lâm tỷ?”
“Ta mời ngươi ăn tối.
Xem như là khen ngợi ngươi thời gian vừa rồi hoàn thành xuất sắc công việc.” Lâm Tuyết Di hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn nói.
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Triệu Thụy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp ứng.
Lâm Tuyết Di xử lý qua một chút việc trên lầu, sau đó cùng Triệu Thụy rời công ty.
Hai người chỉ là quan hệ là lão bản và cấp dưới, đương nhiên không cần đến nhà hàng sang trọng đắt tiền, họ đến quán Bạch Hạc mở ở khu gần công ty, tìm một bàn sát cửa sổ, có thể nhìn ra phong cảnh trời đêm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nơi này cũng khá thực tế, thức ăn mùi vị cũng khá, là nơi tốt để dùng bữa.
Đề tài hai người đề cập tới rất phong phú, khắp trời nam đất bắc, nhưng nhiều khi chỉ có Lâm Tuyết Di nói còn Triệu Thụy chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.
Điều này khiến cho Lâm Tuyết Di cảm thấy Triệu Thụy là một thính giả rất tốt.
Nhưng Lâm Tuyết Di cũng thường xuyên nói bóng nói gió, muốn tìm hiểu quá khứ của Triệu Thụy, muốn hiểu được lai lịch của hắn.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Triệu Thụy thần thần bí bí, làm cho lòng nàng suy nghĩ mãi không ra.
Chỉ là Triệu Thụy trả lời trôi chảy, nàng dò hỏi cả nửa ngày trời cũng không thể hỏi ra được điều gì, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Sau khi ăn xong, Lâm Tuyết Di trả tiền, cùng Triệu Thụy rời khỏi quán ăn.
Lâm Tuyết Di đi phía trước, Triệu Thụy theo sau nàng.
Quán Bạch Hạc có cầu thang ba bậc, Lâm Tuyết Di vừa ra cửa hiệu ăn, không biết tại sao trượt chân một cái, gót giầy bị trẹo sang một bên.
“Ôi chao!”
Lâm Tuyết Di đau đớn kêu lên một tiếng, sắp ngã xuống mặt đất.
Bậc tam cấp mặc dù không cao lắm, nhưng ngã từ đây xuống cũng rất đau, hơn nữa không khéo còn bị thương nữa.
Cũng may Triệu Thụy thân thủ nhanh nhẹn.
Lâm Tuyết Di vừa chuẩn bị ngã sấp xuống, hắn vội bước nhanh ra, ôm Lâm Tuyết Di bên người, sau đó nắm lấy tay nàng, giữ ổn định thân hình của nàng.
“Sao vậy? Có sao không?” Triệu Thụy ở bên cạnh hỏi nàng một câu.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lâm Tuyết Di khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ thông khổ.
“hình như bị trật chân, hơi đau.”
“Còn có thể đi được không?”
“Chắc là được.” Lâm Tuyết Di đứng thẳng người lên, thử bước vài bước về phía trước, nhưng chân vừa chạm đất, nhất thời cơn đau nhói lên khiến nàng hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải Triệu Thụy luôn đứng bên cạnh dìu nàng, chỉ sợ nàng không đứng vững, lại ngã lăn ra đất.
“Vết thương không nhẹ như đã nghĩ.
Hay là đến bệnh viện khám qua một chút xem sao?” Triệu Thụy dìu nàng khập khiễng bước xuống từng bậc thang, tránh khỏi cửa vào, ảnh hưởng đến khách của cửa hàng ra vào.
“Không cần, không cần, đây cũng không là vết thương gì to tát lắm, đêm này về nghỉ ngơi, chắc sáng mai sẽ không có việc gì xảy ra.
Đến bệnh viện rất rắc rối.” Lâm Tuyết Di vội vàng nói.
“Vậy…..Ta đưa ngươi về nhà.”
Lâm Tuyết Di hình như cũng biết không thể tự mình về nhà được, vì vậy gật gật đầu đồng ý.
Triệu Thụy gọi taxi, nói cho tài xế nơi ở của Lâm Tuyết Di, sau đó ngồi lên xe cùng đi.
Xe taxi đến trước của khu nhà, lúc này bàn chân của Lâm Tuyết Di đã sưng phồng lên, dường như không thể bước đi được nữa, xem ra vết thương rất nghiêm trọng.
Triệu Thụy cõng nàng trên lưng, hướng về khu nhà ở bước đi.
Lâm Tuyết Di là thiếu phụ đã ba mươi tuổi, bình thường rất biết chăm sóc bản thân, vóc người rất chuẩn, đặc biệt bộ ngực cao vút, khiến rất nhiều nữ nhân hâm mộ.
Triệu Thụy cõng Lâm Tuyết Di trên lưng, cảm thấy hai vùng mềm mại ôn nhu áp vào phía sau lưng mình, trong lòng nổi lên chút chấn động.
Nhưng hắn rất nhanh thu liễm tinh thần, không suy nghĩ miên man nhiều.
Vào trong nhà của Lâm Tuyết Di, cẩn thận đặt nàng lên trên ghế, Triệu Thụy hỏi một câu.
“Ở nhà có thuốc không? Để ta lấy thuốc xoa cho ngươi.”
“Có thuốc mỡ vạn hoa.” Lâm Tuyết Di vừa nói, vừa đưa tay chỉ vị trí hộp thuốc.
Triệu Thụy qua lấy, tìm kiếm một lúc, cầm lấy hộp thuốc mỡ vạn hoa ra.
Lâm Tuyết Di hầu như rất ít dùng thứ này, cả lọ thuốc mỡ vạn hoa còn đầy đã quá hạn sử dụng.
Triệu Thụy cầm thuốc, rồi lại cầm ít bông băng y tế, sau đó trở lại bên cạnh Lâm Tuyết Di.
Tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn đem bàn chân của Lâm Tuyết Di đặt lên đầu gối mình, nhẹ nhàng cởi tất chân, làm lộ ra những ngón chân trong suốt như ngọc.
Bàn chân Lâm Tuyết Di rất đẹp, dưới ánh đèn càng gợi cảm đến mê người.
Chỉ có duy nhất một điểm không hoàn mỹ, chính là chỗ mắt cá chân bị sưng vù lên, phá hoại vẻ đẹp hoàn mỹ này.
Hai tai của Lâm Tuyết Di hơi hơi hồn lên, từ khi trượng phu qua đời trong một tai nạn ô tô, nàng chưa bao giờ để lộ bàn chân mình trước mặt người khác.
Nhưng hiện giờ lại để ra trước mắt một gã nhân viên của công ty, trong lòng có tâm tình có chút trở nên khác thường.
“Vết thương không ngờ lại nặng như vậy, ngày mai chắc không thể đến công ty được.” Triệu Thụy xem xét qua vết thương của nàng rồi nói.
“Như thế sao được, trong công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý! Không có ta sẽ trở lên lộn xộn hết.
Đặc biệt ngày mai ta còn có một cuộc hẹn bàn về một hạng mục, nếu nhỡ thất hẹn thì thật vô cùng mất mặt.” Lâm Tuyết Di rất sốt ruột, ngồi thẳng dậy, nói.
“Cũng không còn cách nào khác.
Bàn chân của ngươi bị sưng phù lên như thế, dù là đến bệnh viện cũng phải mất vài ngày mới khôi phục được.”
“KHông được, ta là lão bản, không phải là nhân viên, không thể chậm trễ vài ngày được.
Hạng mục kia nếu có thể đàm phán thành công, đối với công ty chúng ta là cơ hội phát triển lớn đấy!” Lâm Tuyết Di nhìn bàn chân của mình, thở dài, uể oải nói: “Thật sự là không được mà.
Ta sẽ tìm người đến đây cõng ta đi.”
“Điều này cũng hơi khoa trương đấy!” Triệu Thụy cười cười, sau đó nói , “TRước kia ta có học qua chút võ thuật, từng học qua thuật mát-xoa vết thương bầm dập, không bằng để ta thử một phen xem sao?”
“Có thể tốt hơn chứ?” Lâm Tuyết Di mở to đôi mắt hạnh, long lanh nhìn hắn, vô cùng chờ đợi.
“Có thể.” Triệu Thụy trả lời như thế cũng có vài phần không chắc lắm.
Hắn đương nhiên không có kĩ thuật mát-xoa gì cả, chỉ là dùng chân khí truyền vào làn tan vết phù ở bàn chân Lâm Tuyết Di.
Chỉ là trước giờ hắn chưa thử qua dùng chân khí trị bệnh lần nào, đây là lần đẩu tiên.
Thực ra hắn cũng không biết biện pháp của mình có hữu hiệu hay không.
“Hẳn là?” Bờ môi Lâm Tuyết Di lộ ra một tia cười khổ, kiểu trả lời thế này, đúng là có vài phần không nắm chắc a.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định để cho Triệu Thụy làm thử một lần.
Cũng không hiểu tại sao, trong lòng nàng dường như có một loại tín nhiệm đối với Triệu Thụy
Triệu Thụy cầm bàn chân của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó mang một luồng chân khí truyền vào.
Lâm Tuyết Di chỉ cảm thấy từ trong tay Triệu Thụy, một luông nhiệt lưu truyền xuống chân nàng, bàn chân của nàng tựa như đang ngâm trong suối nước nòng, cảm thấy vô cùng thoải mái, mọi đau đớn từ vết thương dường như dần dần giảm bớt.
Theo từng động tác xoa bóp vuốt ve của Triệu Thụy, chân khí không ngừng truyền vào, sự đau đớn ở bàn chân Lâm Tuyết Di ngày càng giảm dần, chỗ chân bị sưng phù lên cũng chầm chậm xẹp xuống.
Lâm Tuyết di cảm nhận được luồng nhiệt lưu từ bàn chân của nàng vẫn tiếp tục vận chuyển, chảy đến tâm can nàng, qua những địa phương nhu nhược dễ xúc động nhất.
Nàng thoải mái, cúi đầu rên rỉ một tiếng, tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại,
Qua vài phút, bàn chân của Lâm Tuyết Di khôi phục lại vẻ hoàn mỹ trong suốt như ngọc, không còn một chút tì vết nào.
“Tốt rồi.” Triệu Thụy buông tay ra, ngừng truyền chân khí, sau đó nói/
“Rất dễ chịu, thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi.”
Lâm Tuyết Di mở mắt, cười cười thẹn thùng, sau đó cầm bàn chân xoay xoay xem thử vết thương ra sao, đứng lên, nhẹ nhàng nhún một cái.
Vốn nàng nghĩ một cái nhún chân này, chỉ cần chạm nhẹ xuống đất sẽ vô cùng đau nhức, nhưng hiện giờ nàng vui mừng xen lẫn sợ hãi phát hiện rằng mình không có chút đau đớn gì.
Lâm Tuyết Di vội nhấn mạnh chân một chút, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, nàng ra sức nhún nhảy trên mặt đât, chân của nàng không có bất cứ dấu hiệu không khỏe chỗ nào, dường như chưa từng bị thương.
“A!Thật sự là tuyệt vời! Chân khỏi hẳn rồi!” Lâm Tuyết Di vui mừng xen lẫn sợ hãi kêu lên, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Vốn nàng đúng là không có cơ sở tin tưởng Triệu Thụy lắm, không ngờ Triệu Thụy lại có khả năng chữa khỏi vết thương ở chân cho nàng.
“Thật kì diệu! Triệu Thụy, ngươi thật sự là quá thần kỳ! Không ngờ ngươi lại có bản lãnh này.”
“Làm bừa thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Triệu Thụy cười cười nói.
“Chỉ là Trùng hợp?” Nếu ai cũng có thể trùng hợp khéo như ngươi, chỉ sợ là chân thần!” Lâm Tuyết Di tán một câu, “Được rồi, Triệu Thụy, vậy cỗ nhiệt lưu kia là cái gì vậy? Khí công phải không? Ngươi biết khí công à?”
“Không.” Triệu Thụy vội vàng lắc đầu.
“Ta khám phá ra ngươi nhiều lúc không được trung thực cho lắm!” Lâm Tuyết Di mỉm cười, mang một vẻ rất phong tình tương nhu, liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, trong ánh mặt mang một vài phần mị hoặc của một thiếu phụ xinh đẹp, trong giọng nói ẩn chứa sự oán trách nhẹ nhàng.
Triệu Thụy cười cười, biết rằng mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, nếu không bằng sự hiếu kì rất nặng của thiếu phụ này, chắc chắn sẽ không bỏ qua ý định, sẽ tìm mọi cách hỏi ra vài thứ về hắn.
Do đó hắn vội vàng đứng dậy cáo từ Lâm Tuyết Di.
Lâm Tuyết Di biết cũng không giữ hắn được, không còn cách nào khác đành buông tha cho hắn.
Nhìn Triệu Thụy mở cửa đi ra ngoài, bước vào thang máy, Lâm Tuyết Di lẩm bẩm: “Cái tên Triệu Thụy này, rốt cuộc là ai chứ? Trên người hắn rốt cuộc là giấu bí mật gì? Tại sao luôn khiến cho người ta không hiểu hết được chứ?”
Danh sách chương