Tại lúc Chung Viễn bắt đầu phái người tìm kiếm Triệu Thụy,Triêu Thụy vừa mới ăn điểm tâm sáng,gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Lan chuẩn bị tuân thủ ước hẹn,dẫn nàng dạo phố.
Nhưng Tiểu Lan lại tràn đầy ảo não nói hôm nay bệnh viện có chuyện đột xuất,cần tiếp tục làm tiếp,đem cuộc hẹn đi xem phim chuyển xuống buổi tối.
Triệu Thụy cũng không để ý, gật đầu đáp ứng.
Buổi tối,Tiểu Lan xong việc từ bệnh viện trở về,Triệu Thụy theo nàng ra ngoài quán cơm ăn,sau đó đi khu phố phía tây đi dạo phố,xem phim.
Khu phố phía Tây là một trong những khu buôn bán phồn hoa nhất Bắc Giang,hai bên đường các cửa hàng mọc lên san sát như nấm,các thức ăn vặt,các món ăn bình dân,rạp chiếu phim tốt nhất Bắc Giang,Inte đều tụ tập ở chỗ này,rực rỡ muôn màu.
Cho dù là ngày bình thường thì nơi đây đều “ngựa xe đông đúc,áo quần như nêm”, nếu như tới ngày thứ sáu, ngày chủ nhật,người lại càng nhiều hơn,dung từ “nối vai mà qua” để hình dung đều không khoa trương chút nào.
Tại chỗ bán đồ ăn vặt mua vài chuỗi cá mực,Tôn Tiểu Lan một tay kéo Triệu Thụy,vừa ăn vừa hàm hồ nói:”Vốn hôm nay là ngày nghỉ của tỉ nhưng đêm qua bệnh viện tiếp nhận một người bệnh có thân phận đặc thù,kết quả ta bị gọi trở về.
Mặc dù mệt mỏi bất quá tỉ đã nhìn thấy một kì tích đấy nhé!”
“Kỳ tích? Cái gì kỳ tích?” Triệu Thụy cười hỏi.
“Một cô gái đêm qua bị tai nạn xe,bị thương cực kì nghiêm trọng,vậy mà không nghĩ tới lại có thể sống lại một cách thần kì!Hơn nữa trong vòng một đêm ngắn ngủi,khôi phục khỏe mạnh,quả thực giống y như người bình thường!Nếu không phải tận mắt nhìn thấy,ta tuyệt đối sẽ không tin!Phải biết rằng các chuyên gia tốt nhất của bệnh viện chúng ta đều nhất trí phán định nàng ta chết chắc,không có hi vọng sinh tồn,ai ngờ nang dĩ nhiên sống lại đấy!”Vẻ mặt Tôn Tiểu Lan tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Oh?Có đúng không?Vậy thì thật đúng là kì tích đấy!”Triệu Thụy cười cười,hắn đã đoán được,người bệnh mà Tôn tiểu Lan nhắc tới chính là đối tượng mà hôm qua hắn đã thí nghiệm.
Xem ra,long hổ tục mệnh đan của hắn đã đại công cáo thành.
Trong long không khỏi cân nhắc,trở về luyện thêm vài viên nữa.
Tôn Tiểu Lan không biết nghĩ tới điều gì,đột nhiên cười lên khanh khách:”ngươi lúc ấy không có mặt,không thấy được sắc mặt của các vị chuyên gia,thực sư là đặc sắc cực kì,y như là gặp mặt quỷ sống vậy,thật là đặc sắc tuyệt luân!”.
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, cũng hiểu được thú vị, không khỏi bật cười!
“Cô gái kia bây giờ ra sao?”
“Còn đang trong bệnh viện quan sát.
Bên ngoài bệnh viện chật ních các lộ truyền thông,muốn biết nguyên nhân khởi tử hồi sinh của cô gái kia.
Bởi cô gái kia là nữ nhi của Việt Tú tập đoàn tổng tài,thân phận không hề tầm thường!”Tôn Tiểu Lan nói tới đây,dừng một chút rồi nói tiếp:”ta còn nghe đồn rằng cô gái đó là được một thần bí cao nhân cứu.
Hì hì,cũng không biết là thật hay giả.
Bất quá cho dù là thật,cũng chẳng ghê gớm lắm,ban đầu,ngươi còn ôm ta từ tầng mười nhảy xuống,đã thấy chuyện kì quái như vậy cũng không con thấy kì quái nữa!”
Tôn Tiểu Lan cười rồi ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Thụy, đem thân thể dựa gần một chút.
Triệu Thụy cảm nhận được khi da thịt của hai người chạm vào nhau thì có một chút mập mờ cùng ngọt ngào,trong lòng cũng có một loại nhộn nhạo rung động cùng hạnh phúc.
Bất quá, hắn cũng không có nói cho Tôn Tiểu Lan,cô gái đó là được chính mình cứu.
Bởi vì hắn cảm giác được đó không phải là chuyện quan trọng,không đáng kể nên không nói,nếu nói ra lại làm cho chính mình lại có chút kiêu căng.
Hai người theo dòng người đi dạo phố,nhìn thời gian không sai biệt lắm bèn đi đến rạp chiếu phim Phú Hoa ở phố phía tây mua hai vé,chuẩn bị vào xem phim.
Rạp chiếu phim Phú Hoa là cửa hiệu lâu đời nhất tỉnh Bắc Giang,đã có năm sáu chục năm lịch sử,sau lại trải qua một cuộc sửa chữa quy mô lớn,giữ lại một chút dáng vẻ lúc xưa,lại thêm vào thiết bị thính giác tốt nhất,đã trở thành rạp chiếu phim lớn nhất,xa hoa nhất tỉnh Bắc Giang,là chỗ lựa chọn để hẹn hò xem phim hàng đầu của mọi người.
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan mua vé, đang chuẩn bị đi vào, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên.
“Tiểu Lan! Tiểu Lan, là muội sao? “
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan quay lại nhìn,chỉ thấy một nam tử thanh niên tướng mạo anh tuấn,mặc T-shirt màu trắng đang hướng bên này đi tới.
“Ai nha,thật là muội,Tiểu Lan”nam tử kia, ba bước đổi thành hai bước(1),vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi đã bước đến trước mặt hai người,ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mị của Tiểu Lan,còn với Triệu Thụy căn bản là không thèm đếm xỉa đến.
“Ngươi hảo.
Bạch thầy thuốc.
” Tôn Tiểu Lan bắt chuyện với hắn, bất quá tươi cười có chút miễn cưỡng, hiển nhiên không quá thích nam tử này.
“Gọi ta Bạch thầy thuốc làm cái gì, ta không phải nói qua cho muội tên ta sao? Gọi ta Danh Dương được rồi.
” Nam tử kia cười hì hì nói, thần thái rất là lỗ mãng.
“Chúng ta mới quen biết nhau,gọi như vậy,tựa hồ rất không thích hợp”Tôn Tiểu Lan cảm nhận được mình đã nổi da gà toàn thân,vội càng từ chối.
“Không sao,trước lạ sau quen mà,dù sao cũng làm cùng bệnh viện,sau này sẽ dần dần quen thuộc thôi”Bạch thầy thuốc tụa hồ không ý thức được sự tồn tại của Triệu Thụy,tiến lên trước hai bước,tựa hồ muốn cùng Tôn Tiểu Lan thân cận thêm một chút.
Fuck !Anh bạn, ngươi thật đúng là xem ta như không khí à!
Triệu Thụy trong long cười lạnh,đi ra phía trước,che ở trước mặt Bạch thầy thuốc,nhàn nhạt nói:”Ngươi là ai,như thế nào chưa từng nghe Tiểu Lan tỉ nhắc tới?”
“Ngươi là ai?”Bạch thầy thuốc phảng phất như là hiện tại mới nhìn đến Triệu Thụy,cao ngạo ngửa đầu liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái.
“Vị này chính là con trai của Bạch viện trưởng bệnh viện chúng ta,Bạch Danh Dương thầy thuốc”Tôn Tiểu Lan ở một bên giới thiệu”Vị này chính là bạn trai của ta,Triệu Thụy”.
“Bạn trai muội?”Bạch Danh Dương có chút ngoài ý muốn,rồi lại liếc Triệu Thụy một cái,vẻ mặt lộ ra vài phần ghen ghét,cùng vài phần chán ghét.
“A a,Tiểu Lan,nếu muội không giới thiệu ta thật là nhìn không ra ! “Hắn cười cười nói,ngôn từ rất ác ý,ý nói Triệu Thuy căn bản không xứng với Tiểu Lan.
“Vậy con mắt của ngươi không ổn rồi,nên đi đo mắt đi.
Nếu không đi đường bị xe hơi đụng phải,vậy phải làm như thế nào?”Triệu Thụy vừa cười vừa nói.
Bạch Danh Dương trên mặt hiện lên một tầng thanh khí,cha hắn là viện trưởng bệnh viện đệ nhất Bắc Giang,chú là cao tầng quản lí nhân viên của Việt Tú tập đoàn,với bối cảnh ưu việt như vậy cũng đủ dọa bất kì ai ở tỉnh Bắc Giang này.
Hơn nữa,hắn là con trai độc nhất,ở nhà được thương yêu hết mực,bệnh viện luôn được người khác nịnh hót thổi phồng,chưa từng bị người chế nhạo như vậy bao giờ!
Ghen ghét cùng phẫn nộ tràn ngập trong lồng ngực của hắn,làm cho lý trí của hắn trở nên hỗn loạn,tâm tình không thể khống chế được.
“Phi,với bộ dáng này cửa ngươi cũng xứng làm bạn trai Tiểu Lan?Quả thật chính là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!”bạch Danh Dương thanh âm trở nên bén nhọn,ngữ khí rất điên cuồng,cũng rất kiêu ngạo”Ngươi tốt nhất tự động rời đi,ít nhất còn có một chút mặt mũi”
Tôn Tiểu Lan nghe đến đó,nhất thời tức giận đến mặt mũi đỏ bừng,nàng thật không ngờ Bạch thầy thuốc có thể nói ra những loại lời nói này!
“Bạch thầy thuốc,ta cảm giác được là ngươi đang nằm mơ,ta đối với ngươi nữa điểm cảm giác cũng không có,ngươi tốt nhất là nên đi đi!”Nàng mặt lạnh lùng nói.
Bạch Danh Dương trên mặt và cơ thể đều co quắp,cảm giác được chính mình bị người cho một cái tát thẳng vào mặt,hắn oán hận nhìn Tôn Tiểu Lan,rồi hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy nói:”Ta không có nằm mơ,các ngươi hãy chờ xem”.
Nói xong xoay người rời đi.
Mặt mũi đều đã mất,tốt nhất nên nhanh chóng rời đi,sau này tìm biện pháp đem mặt mũi đòi trở về.
Nhìn bóng lưng của Bạch Danh Dương,Triệu Thụy mỉm cười,nhẹ nhàng đá một hòn đá nhỏ ở bên chân.
Lực đạo của Triệu Thụy phi thường xảo diệu,hòn đá nhỏ bay theo hình vòng cung rồi nện ở phía trên bắp chân của Bạch Danh Dương.
“A!”.
Cục đá không lớn nhưng lực đạo lại không nhẹ.
Bạch Danh Dương tựa như bị thiết bổng đập cho một cái,mất đi trọng tâm,nhất thời thét lên một tiếng sợ hãi,té thẳng về phía trước.
Đúng lúc đó có một nữ nhân xinh đẹp đi đến trước mặt hắn,Bạch Danh Dương lúc này đang bối rối,hai tay vung loạn,hướng trên người nữ nhân kia chộp tới,hy vọng tìm được điểm tựa để ổn định thân hình.
Bởi vì nữ nhân nọ đứng rất gần hắn,hai tay của hắn rất nhanh bắt được một hai cái gì đó tương đối mềm mại cùng co dãn,hắn cũng không kịp cân nhắc,vội vàng dùng sức kéo xuống phía dưới,hy vong nương lực phản để ổn định thân hình.
Vừa dùng sức bóp một cái,kéo một cái, làm người phụ nữ xinh đẹp nọ thiếu chút nữa đau đến ngất đi.
Nàng phát ra một tiếng kêu bén nhọn,thanh âm tràn ngập phẫn nộ:”Lưu manh,ngươi là tên lưu manh thối không biết xấu hổ!Đi chết đi!”.
Vừa hết lời,nàng dùng hết lực vung tay lên,hung hăng tát vào mặt của Bạch Danh Dương.
“Ba!”Vang lên một tiếng,Bạch Danh Dương bị cái tát này làm cho đầu óc choáng váng ,cũng đứng không vững mà té lăn trên mặt đất.
Nhưng hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần,không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Lão bà! Lão bà! Xảy ra chuyện gì?”Một nam tử cao hai thước,đầu trọc lóc,cơ thể tráng kiện, trên cơ thể xăm đầy hình xăm hung dữ, nghe thấy tiếng kêu, tay cầm hai cây kem, vội vã chạy tới.
“Tên lưu manh này trước mặt nhiều người dám chạm vào ngực ta!”Nữ nhân xinh đẹp lập tức thu hồi dáng vẻ mạnh mẽ vừa nãy,lộ ra bộ dáng đáng thương khi bị khi dễ,nhào vào lòng nam tử khóc đến mức giống như những giọt mưa đọng trên hoa lê sau cơn mưa(2), đau đớn đáng thương cảm.
“Cái gì! Ngươi cũng dám động tay động chân với đàn bà của ta!”Nam tử đầu trọc vừa nghe,sắc mặt lập tức biến đổi,lộ ra vẻ hung ác dữ tợn:”Ngươi mẹ nó quả thật là chán sống mà!”
Nam tử đầu trọc điên cuồng hét lên một tiếng,một cước giẫm xuống làm Bạch Danh Dương chuẩn bị lại quì rạp xuống mặt đất,sau đó nhấc hai nắm tay đánh tới tấp lên lên mặt hắn.
“Fuck ! ai bảo mày háo sắc! Ai bảo mày giở trò lưu manh ! Cũng dám động tay động chân với đàn bà của bố mày, hôm nay bố mày không đánh chết mày, tao cùng họ với mày!”
Bạch Danh Dương bị đánh đến mặt mũi nở hoa,máu mũi văng khắp nơi,nước mắt ào ào chảy ra,dáng vẻ kiêu ngạo mất hết,hắn lên tiếng cầu xin:”Đại ca,ta không phải cố ý bỡn cợt đàn bà của ngài,ta chỉ là không cẩn thận….
.
Không cẩn thận mới chộp vào ngực của nàng! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Đừng đánh ! Ai u! Ai u!”
Nam tử đầu trọc mặc kệ Bạch Danh Dương cầu xin,chỉ là quyền như mưa hạ xuống,đánh Bạch Danh Dương đến thất điên bát đảo,ngay cả khí lực để kêu la cũng không có.
Liên tiếp đánh suốt bảy tám phút đồng hồ,thấy Bạch Danh Dương hoàn toàn không còn hình người,người y hệt một con chó chết ,quỳ rạp trên mặt đất hấp hối, nam tử đầu trọc lúc này mới thoáng hết giận đứng lên.
Bất quá nữ nhân khi nãy bị tập kích ở ngực vẫn có chút chưa hết giận,nàng bị Bạch Danh Dương dùng sức chộp vào ngực ,mới vừa rồi thiếu chút nữa đau đến chết đi.
Vì vậy nàng đi tới trước mặt Bạch Danh Duông,nhấc chân lên rồi hung hăng dẫm xuống hạ thân của Bạch Danh Dương.
“Lưu manh chết tiệt! Dám ăn đậu hũ ta, lão nương cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!”
“A ~~~”
Tiếng kêu thảm đến tê tâm liệt phế từ trong miệng Bạch Danh Dương phát ra,bay thẳng đến tận trời.
Hắn bưng hạ thân của mình,đau đến nước mắt chảy ra,thân thể co lại một chỗ,y hệt con tôm, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Này một cước,làm thương nặng món đồ truyền giống của hắn !
Quần chúng ở bốn phía không khỏi lắc đầu thở dài,tỏ vẻ đồng tình với tên xui xẻo này.
“Tại sao có thể như vậy?” Tôn tiểu lan bưng cái miệng nhỏ nhắn, mở mắt thật to, vẻ mặt vừa là buồn cười, vừa là kinh ngạc.
Qua hơn nửa ngày nàng mới liếc mắt nhìn Triệu Thụy hỏi:”Tiểu Thụy,không phải đệ mới động tay động chân đấy chứ?”
“Sao lại là đệ?”Triệu Thụy rất là vô tội,hai tay xua xua,lập tức phủ nhận:”Đệ cái gì cũng không có làm,chỉ có thể trách hắn xui xẻo,cái này gọi là ác giả ác báo!”
Ngoài miệng nói như vậy, hắn trong lòng cũng âm thầm lẩm bẩm, ta kì thật cũng là muốn chỉnh hắn một chút mà thôi, về phần sự tình phía sau, thật sự không liên quan đến ta.
Nhưng Tiểu Lan lại tràn đầy ảo não nói hôm nay bệnh viện có chuyện đột xuất,cần tiếp tục làm tiếp,đem cuộc hẹn đi xem phim chuyển xuống buổi tối.
Triệu Thụy cũng không để ý, gật đầu đáp ứng.
Buổi tối,Tiểu Lan xong việc từ bệnh viện trở về,Triệu Thụy theo nàng ra ngoài quán cơm ăn,sau đó đi khu phố phía tây đi dạo phố,xem phim.
Khu phố phía Tây là một trong những khu buôn bán phồn hoa nhất Bắc Giang,hai bên đường các cửa hàng mọc lên san sát như nấm,các thức ăn vặt,các món ăn bình dân,rạp chiếu phim tốt nhất Bắc Giang,Inte đều tụ tập ở chỗ này,rực rỡ muôn màu.
Cho dù là ngày bình thường thì nơi đây đều “ngựa xe đông đúc,áo quần như nêm”, nếu như tới ngày thứ sáu, ngày chủ nhật,người lại càng nhiều hơn,dung từ “nối vai mà qua” để hình dung đều không khoa trương chút nào.
Tại chỗ bán đồ ăn vặt mua vài chuỗi cá mực,Tôn Tiểu Lan một tay kéo Triệu Thụy,vừa ăn vừa hàm hồ nói:”Vốn hôm nay là ngày nghỉ của tỉ nhưng đêm qua bệnh viện tiếp nhận một người bệnh có thân phận đặc thù,kết quả ta bị gọi trở về.
Mặc dù mệt mỏi bất quá tỉ đã nhìn thấy một kì tích đấy nhé!”
“Kỳ tích? Cái gì kỳ tích?” Triệu Thụy cười hỏi.
“Một cô gái đêm qua bị tai nạn xe,bị thương cực kì nghiêm trọng,vậy mà không nghĩ tới lại có thể sống lại một cách thần kì!Hơn nữa trong vòng một đêm ngắn ngủi,khôi phục khỏe mạnh,quả thực giống y như người bình thường!Nếu không phải tận mắt nhìn thấy,ta tuyệt đối sẽ không tin!Phải biết rằng các chuyên gia tốt nhất của bệnh viện chúng ta đều nhất trí phán định nàng ta chết chắc,không có hi vọng sinh tồn,ai ngờ nang dĩ nhiên sống lại đấy!”Vẻ mặt Tôn Tiểu Lan tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Oh?Có đúng không?Vậy thì thật đúng là kì tích đấy!”Triệu Thụy cười cười,hắn đã đoán được,người bệnh mà Tôn tiểu Lan nhắc tới chính là đối tượng mà hôm qua hắn đã thí nghiệm.
Xem ra,long hổ tục mệnh đan của hắn đã đại công cáo thành.
Trong long không khỏi cân nhắc,trở về luyện thêm vài viên nữa.
Tôn Tiểu Lan không biết nghĩ tới điều gì,đột nhiên cười lên khanh khách:”ngươi lúc ấy không có mặt,không thấy được sắc mặt của các vị chuyên gia,thực sư là đặc sắc cực kì,y như là gặp mặt quỷ sống vậy,thật là đặc sắc tuyệt luân!”.
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, cũng hiểu được thú vị, không khỏi bật cười!
“Cô gái kia bây giờ ra sao?”
“Còn đang trong bệnh viện quan sát.
Bên ngoài bệnh viện chật ních các lộ truyền thông,muốn biết nguyên nhân khởi tử hồi sinh của cô gái kia.
Bởi cô gái kia là nữ nhi của Việt Tú tập đoàn tổng tài,thân phận không hề tầm thường!”Tôn Tiểu Lan nói tới đây,dừng một chút rồi nói tiếp:”ta còn nghe đồn rằng cô gái đó là được một thần bí cao nhân cứu.
Hì hì,cũng không biết là thật hay giả.
Bất quá cho dù là thật,cũng chẳng ghê gớm lắm,ban đầu,ngươi còn ôm ta từ tầng mười nhảy xuống,đã thấy chuyện kì quái như vậy cũng không con thấy kì quái nữa!”
Tôn Tiểu Lan cười rồi ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Thụy, đem thân thể dựa gần một chút.
Triệu Thụy cảm nhận được khi da thịt của hai người chạm vào nhau thì có một chút mập mờ cùng ngọt ngào,trong lòng cũng có một loại nhộn nhạo rung động cùng hạnh phúc.
Bất quá, hắn cũng không có nói cho Tôn Tiểu Lan,cô gái đó là được chính mình cứu.
Bởi vì hắn cảm giác được đó không phải là chuyện quan trọng,không đáng kể nên không nói,nếu nói ra lại làm cho chính mình lại có chút kiêu căng.
Hai người theo dòng người đi dạo phố,nhìn thời gian không sai biệt lắm bèn đi đến rạp chiếu phim Phú Hoa ở phố phía tây mua hai vé,chuẩn bị vào xem phim.
Rạp chiếu phim Phú Hoa là cửa hiệu lâu đời nhất tỉnh Bắc Giang,đã có năm sáu chục năm lịch sử,sau lại trải qua một cuộc sửa chữa quy mô lớn,giữ lại một chút dáng vẻ lúc xưa,lại thêm vào thiết bị thính giác tốt nhất,đã trở thành rạp chiếu phim lớn nhất,xa hoa nhất tỉnh Bắc Giang,là chỗ lựa chọn để hẹn hò xem phim hàng đầu của mọi người.
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan mua vé, đang chuẩn bị đi vào, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên.
“Tiểu Lan! Tiểu Lan, là muội sao? “
Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan quay lại nhìn,chỉ thấy một nam tử thanh niên tướng mạo anh tuấn,mặc T-shirt màu trắng đang hướng bên này đi tới.
“Ai nha,thật là muội,Tiểu Lan”nam tử kia, ba bước đổi thành hai bước(1),vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi đã bước đến trước mặt hai người,ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mị của Tiểu Lan,còn với Triệu Thụy căn bản là không thèm đếm xỉa đến.
“Ngươi hảo.
Bạch thầy thuốc.
” Tôn Tiểu Lan bắt chuyện với hắn, bất quá tươi cười có chút miễn cưỡng, hiển nhiên không quá thích nam tử này.
“Gọi ta Bạch thầy thuốc làm cái gì, ta không phải nói qua cho muội tên ta sao? Gọi ta Danh Dương được rồi.
” Nam tử kia cười hì hì nói, thần thái rất là lỗ mãng.
“Chúng ta mới quen biết nhau,gọi như vậy,tựa hồ rất không thích hợp”Tôn Tiểu Lan cảm nhận được mình đã nổi da gà toàn thân,vội càng từ chối.
“Không sao,trước lạ sau quen mà,dù sao cũng làm cùng bệnh viện,sau này sẽ dần dần quen thuộc thôi”Bạch thầy thuốc tụa hồ không ý thức được sự tồn tại của Triệu Thụy,tiến lên trước hai bước,tựa hồ muốn cùng Tôn Tiểu Lan thân cận thêm một chút.
Fuck !Anh bạn, ngươi thật đúng là xem ta như không khí à!
Triệu Thụy trong long cười lạnh,đi ra phía trước,che ở trước mặt Bạch thầy thuốc,nhàn nhạt nói:”Ngươi là ai,như thế nào chưa từng nghe Tiểu Lan tỉ nhắc tới?”
“Ngươi là ai?”Bạch thầy thuốc phảng phất như là hiện tại mới nhìn đến Triệu Thụy,cao ngạo ngửa đầu liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái.
“Vị này chính là con trai của Bạch viện trưởng bệnh viện chúng ta,Bạch Danh Dương thầy thuốc”Tôn Tiểu Lan ở một bên giới thiệu”Vị này chính là bạn trai của ta,Triệu Thụy”.
“Bạn trai muội?”Bạch Danh Dương có chút ngoài ý muốn,rồi lại liếc Triệu Thụy một cái,vẻ mặt lộ ra vài phần ghen ghét,cùng vài phần chán ghét.
“A a,Tiểu Lan,nếu muội không giới thiệu ta thật là nhìn không ra ! “Hắn cười cười nói,ngôn từ rất ác ý,ý nói Triệu Thuy căn bản không xứng với Tiểu Lan.
“Vậy con mắt của ngươi không ổn rồi,nên đi đo mắt đi.
Nếu không đi đường bị xe hơi đụng phải,vậy phải làm như thế nào?”Triệu Thụy vừa cười vừa nói.
Bạch Danh Dương trên mặt hiện lên một tầng thanh khí,cha hắn là viện trưởng bệnh viện đệ nhất Bắc Giang,chú là cao tầng quản lí nhân viên của Việt Tú tập đoàn,với bối cảnh ưu việt như vậy cũng đủ dọa bất kì ai ở tỉnh Bắc Giang này.
Hơn nữa,hắn là con trai độc nhất,ở nhà được thương yêu hết mực,bệnh viện luôn được người khác nịnh hót thổi phồng,chưa từng bị người chế nhạo như vậy bao giờ!
Ghen ghét cùng phẫn nộ tràn ngập trong lồng ngực của hắn,làm cho lý trí của hắn trở nên hỗn loạn,tâm tình không thể khống chế được.
“Phi,với bộ dáng này cửa ngươi cũng xứng làm bạn trai Tiểu Lan?Quả thật chính là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!”bạch Danh Dương thanh âm trở nên bén nhọn,ngữ khí rất điên cuồng,cũng rất kiêu ngạo”Ngươi tốt nhất tự động rời đi,ít nhất còn có một chút mặt mũi”
Tôn Tiểu Lan nghe đến đó,nhất thời tức giận đến mặt mũi đỏ bừng,nàng thật không ngờ Bạch thầy thuốc có thể nói ra những loại lời nói này!
“Bạch thầy thuốc,ta cảm giác được là ngươi đang nằm mơ,ta đối với ngươi nữa điểm cảm giác cũng không có,ngươi tốt nhất là nên đi đi!”Nàng mặt lạnh lùng nói.
Bạch Danh Dương trên mặt và cơ thể đều co quắp,cảm giác được chính mình bị người cho một cái tát thẳng vào mặt,hắn oán hận nhìn Tôn Tiểu Lan,rồi hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thụy nói:”Ta không có nằm mơ,các ngươi hãy chờ xem”.
Nói xong xoay người rời đi.
Mặt mũi đều đã mất,tốt nhất nên nhanh chóng rời đi,sau này tìm biện pháp đem mặt mũi đòi trở về.
Nhìn bóng lưng của Bạch Danh Dương,Triệu Thụy mỉm cười,nhẹ nhàng đá một hòn đá nhỏ ở bên chân.
Lực đạo của Triệu Thụy phi thường xảo diệu,hòn đá nhỏ bay theo hình vòng cung rồi nện ở phía trên bắp chân của Bạch Danh Dương.
“A!”.
Cục đá không lớn nhưng lực đạo lại không nhẹ.
Bạch Danh Dương tựa như bị thiết bổng đập cho một cái,mất đi trọng tâm,nhất thời thét lên một tiếng sợ hãi,té thẳng về phía trước.
Đúng lúc đó có một nữ nhân xinh đẹp đi đến trước mặt hắn,Bạch Danh Dương lúc này đang bối rối,hai tay vung loạn,hướng trên người nữ nhân kia chộp tới,hy vọng tìm được điểm tựa để ổn định thân hình.
Bởi vì nữ nhân nọ đứng rất gần hắn,hai tay của hắn rất nhanh bắt được một hai cái gì đó tương đối mềm mại cùng co dãn,hắn cũng không kịp cân nhắc,vội vàng dùng sức kéo xuống phía dưới,hy vong nương lực phản để ổn định thân hình.
Vừa dùng sức bóp một cái,kéo một cái, làm người phụ nữ xinh đẹp nọ thiếu chút nữa đau đến ngất đi.
Nàng phát ra một tiếng kêu bén nhọn,thanh âm tràn ngập phẫn nộ:”Lưu manh,ngươi là tên lưu manh thối không biết xấu hổ!Đi chết đi!”.
Vừa hết lời,nàng dùng hết lực vung tay lên,hung hăng tát vào mặt của Bạch Danh Dương.
“Ba!”Vang lên một tiếng,Bạch Danh Dương bị cái tát này làm cho đầu óc choáng váng ,cũng đứng không vững mà té lăn trên mặt đất.
Nhưng hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần,không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Lão bà! Lão bà! Xảy ra chuyện gì?”Một nam tử cao hai thước,đầu trọc lóc,cơ thể tráng kiện, trên cơ thể xăm đầy hình xăm hung dữ, nghe thấy tiếng kêu, tay cầm hai cây kem, vội vã chạy tới.
“Tên lưu manh này trước mặt nhiều người dám chạm vào ngực ta!”Nữ nhân xinh đẹp lập tức thu hồi dáng vẻ mạnh mẽ vừa nãy,lộ ra bộ dáng đáng thương khi bị khi dễ,nhào vào lòng nam tử khóc đến mức giống như những giọt mưa đọng trên hoa lê sau cơn mưa(2), đau đớn đáng thương cảm.
“Cái gì! Ngươi cũng dám động tay động chân với đàn bà của ta!”Nam tử đầu trọc vừa nghe,sắc mặt lập tức biến đổi,lộ ra vẻ hung ác dữ tợn:”Ngươi mẹ nó quả thật là chán sống mà!”
Nam tử đầu trọc điên cuồng hét lên một tiếng,một cước giẫm xuống làm Bạch Danh Dương chuẩn bị lại quì rạp xuống mặt đất,sau đó nhấc hai nắm tay đánh tới tấp lên lên mặt hắn.
“Fuck ! ai bảo mày háo sắc! Ai bảo mày giở trò lưu manh ! Cũng dám động tay động chân với đàn bà của bố mày, hôm nay bố mày không đánh chết mày, tao cùng họ với mày!”
Bạch Danh Dương bị đánh đến mặt mũi nở hoa,máu mũi văng khắp nơi,nước mắt ào ào chảy ra,dáng vẻ kiêu ngạo mất hết,hắn lên tiếng cầu xin:”Đại ca,ta không phải cố ý bỡn cợt đàn bà của ngài,ta chỉ là không cẩn thận….
.
Không cẩn thận mới chộp vào ngực của nàng! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Đừng đánh ! Ai u! Ai u!”
Nam tử đầu trọc mặc kệ Bạch Danh Dương cầu xin,chỉ là quyền như mưa hạ xuống,đánh Bạch Danh Dương đến thất điên bát đảo,ngay cả khí lực để kêu la cũng không có.
Liên tiếp đánh suốt bảy tám phút đồng hồ,thấy Bạch Danh Dương hoàn toàn không còn hình người,người y hệt một con chó chết ,quỳ rạp trên mặt đất hấp hối, nam tử đầu trọc lúc này mới thoáng hết giận đứng lên.
Bất quá nữ nhân khi nãy bị tập kích ở ngực vẫn có chút chưa hết giận,nàng bị Bạch Danh Dương dùng sức chộp vào ngực ,mới vừa rồi thiếu chút nữa đau đến chết đi.
Vì vậy nàng đi tới trước mặt Bạch Danh Duông,nhấc chân lên rồi hung hăng dẫm xuống hạ thân của Bạch Danh Dương.
“Lưu manh chết tiệt! Dám ăn đậu hũ ta, lão nương cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!”
“A ~~~”
Tiếng kêu thảm đến tê tâm liệt phế từ trong miệng Bạch Danh Dương phát ra,bay thẳng đến tận trời.
Hắn bưng hạ thân của mình,đau đến nước mắt chảy ra,thân thể co lại một chỗ,y hệt con tôm, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Này một cước,làm thương nặng món đồ truyền giống của hắn !
Quần chúng ở bốn phía không khỏi lắc đầu thở dài,tỏ vẻ đồng tình với tên xui xẻo này.
“Tại sao có thể như vậy?” Tôn tiểu lan bưng cái miệng nhỏ nhắn, mở mắt thật to, vẻ mặt vừa là buồn cười, vừa là kinh ngạc.
Qua hơn nửa ngày nàng mới liếc mắt nhìn Triệu Thụy hỏi:”Tiểu Thụy,không phải đệ mới động tay động chân đấy chứ?”
“Sao lại là đệ?”Triệu Thụy rất là vô tội,hai tay xua xua,lập tức phủ nhận:”Đệ cái gì cũng không có làm,chỉ có thể trách hắn xui xẻo,cái này gọi là ác giả ác báo!”
Ngoài miệng nói như vậy, hắn trong lòng cũng âm thầm lẩm bẩm, ta kì thật cũng là muốn chỉnh hắn một chút mà thôi, về phần sự tình phía sau, thật sự không liên quan đến ta.
Danh sách chương