Thanh Huyền đạo nhân tương trợ, thương lượng tìm ra biện pháp đối phó cương thi, đội đặc cần và hình cảnh phối hợp cùng hành động, tiến hành tìm tòi theo kiểu giăng lưới trong nội thành Bắc Giang.
Đột nhiên thời gian này, trong nội thành Bắc Giang, cảnh sát có mặt khắp nơi, mặc thường phục cũng có, tuần cảnh cũng có, không chỗ nào không xuât hiện, không chỗ nào không nhúng tay vào, đặc biệt vào buổi tối, lực lượng cảnh sát bố trí càng nghiêm mật.
Rất hiển nhiên, cảnh sát hy vọng bằng tốc độ nhanh chóng này giải quyết tai họa cuơng thi, ngăn chặn trước khi nó gây ra nguy hại lớn.
Cảnh sát Bắc Giang triển khai truy tìm trải thảm, khiến cho dân cư cũng cảm thấy bất thường, không biết rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì mà kéo nhiều người vào cuộc như thế.
Trong khi đó đài truyền hình Bắc Giang ở phía sau, phát tin tức trấn an dân chúng, nói là hiện tại trong thành phố phát động lực lượng truy tìm nghi phạm liên quan đến vụ thảm sát, để cho dân chúng yên tâm.
Đương nhiên đây chỉ là cớ của cảnh sát, tất cả cảnh sát tham gia hành động đều bị nghiêm lệnh giữ bí mật, do đó không có nửa điểm tin tức lộ ra bên ngoài.
Triệu Thụy cũng cảm nhận được không khí nghiêm trọng trên đường phố, cứ năm ba bước thì có một lượng xe cảnh sát rú còi ầm ĩ lao qua, các nhân viên cảnh sát trang bị tận răng, ánh mắt ngưng trọng đi hai bên tuần tra.
“Chắc bọn họ đang tìm tên cương thi kia!” Triệu Thụy thầm đoán trong lòng, cân nhắc có nên hay không tham gia vào giúp đỡ bọn họ một chút.
Nếu như cảnh sát có khả năng giết chết cương thi kia, hắn có lẽ chiếm chút tiện nghi, lấy nội đan của cương thi.
Cương thi này tu luyện đến kim đan hậu kì, nếu có nội đan của nó, thì việc tu luyện cũng được trợ giúp rất nhiều.
Bởi vì nội đan của tu chân giả hay của yêu vật chính là tinh hoa tu luyện nhiều năm, nếu như không có nội đan, vô luận là tu chân giả hay yêu vật đều bị đánh hiện nguyên hình, nhẹ thì mất hết sức mạnh, nặng thì hồn phi phách tán.
Kì thật, tính xấu của người tu chân chính là ngụy trang việc trảm yêu trừ ma để cướp lấy nội đan của yêu ma, nhằm tăng tu vi của bản thân mình.
Mặc dù việc hám lợi như vậy cũng không nhiều người tu chân làm, nhưng đến giờ vẫn còn tồn tại hiện trạng này.
Triệu Thụy cũng muốn cướp lấy nội đan cương thi, nhưng cương thi cũng hại rất nhiều người, lấy nội đan của nó cũng không phạm phải tội trời mà ngược lại còn là một việc công đức vô lượng.
Đương nhiên, khiến cho hắn liều mạng với cương thi nọ chính bởi vì cương thi đó rất mạnh.
Thực lực bưu hãn, lại không sợ chết, liều mạng mà nói, nếu như không cố hết sức thì không đánh bại được nó, bất quá, nếu cảnh sát Bắc Giang có biện pháp đối phó với cương thi, hắn rất là vui thích đứng đằng sau chiêm tiện nghi.
Trong lòng xác định chủ ý, Triệu Thụy liền gia nhập vào đội ngũ truy tìm cương thi.
Triệu Thụy đã tới sinh tức trung kì.
Cảm giác đã bao rộng trên một phạm vi lớn.
Trong vòng ba trăm dặm xung quanh hắn, bất cứ vật thể nào cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn tập trung tinh thần lực, cảm giác từ mi tâm lan tỏa ra như những gợn sóng.
Một đợt sóng phát ra, xuyên qua cac tòa nhà, hiện lên mồn một hình ảnh mọi vật trong phương viên ba trăm thước, ngay cả nhưng nơi tối tăm nhất cũng không bỏ qua.
Triệu Thuy bay nhanh xuyên qua các phố lớn, hem nhỏ, truy tìm tung tích cương thi.
Đột nhiên một khí tức nhàn nhạt mà lạnh băng thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn rất nhạy cảm phát hiện được, cỗ khí tức này chính là khí tức của cương thi lưu lại trên mặt đất.
Triệu Thụy không chút do dự, theo cỗ khí tức này truy tìm.
Cương thi rốt cuộc cũng xuất hiện trong cảm giác của Triệu Thụy tại một địa điểm phía trước hắn gần một kilomet, cùng với sự xuất hiện của nó còn có rất nhiều cảnh sát, nhưng không có Tiêu Khả Thân, hình như còn chưa đến đây.
Hai bên đang ở trong một tình thế giằng co trên đường, cũng chưa xảy ra động thủ, con đường này đã bị cảnh sát phong tỏa, bất kể xe cộ nào cũng không được tiến vào.
Chính bản thân Triệu Thụy đang dò xet cũng phát hiện ít nhất có bảy tám tay bắn tỉa mai phục trên các tòa nhà hai bên đường, mọi ống ngắm đều nhằm vào cương thi đáng sợ kia.
Triệu Thụy không biết mấy tay súng này có thể gây ra uy hiếp gì với một cương thi kim đan hậu kì hay không, cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng hắn cảm giác rằng sắp tới có một màn kich hay diễn ra.
Hắn lặng lẽ ẩn náp trong trên mái nhà của một tòa tiểu lầu gần đó, sau đó lẳng lặng chờ đợi hai bên khai chiến.
Không biết như thế nào, gió đêm đột nhiên thổi vù vù, cây nhỏ bên cạnh lá cuốn mạnh theo gió đêm, thỉnh thoảng có vài mảnh lá phiêu hạ xuống mặt đất.
Trừ điểm đó ra, trên con đường dài không có một tiếng động vang lên, cho dù xung quanh đó là cả trăm cảnh sát trang bị vũ khí hạng nặng đứng đầy đường, cũng không có người nào phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Bởi bọn họ đối mặt là một tên cương thi, hơn nữa là một cương thi tu luyện đên kim đan hậu kì.
Nếu không cẩn thận
Tạo ra bất cứ tiếng động nào gây sự chú ý của cương thi, nói không chừng tính mạng cũng không bảo đảm.
Tên cương thi kia hiển nhiên đã phát hiện ra cảnh sát bao vây bốn phía, nó cúi đầu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhỏ, sau đó thân thể cứng ngắc chậm rãi tiến về phía trước, tựa hồ không để đám cảnh sát kia vào mắt.
Nhìn cương thi kia ngày càng đến gần, cơ hồ mọi người tim đập rộn lên, trong lòng bàn tay mồ hôi xuất ra đầm đìa.
“Bắn”
Rốt cuộc, một cảnh sĩ quan cảnh sát cầm đầu không cách nào khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng, hô to một tiếng.
Trong nháy mắt, tiếng súng nổ lên dày đặc, tràn ngập con đường dài, tiếng súng gào thét vang lên, khắp nơi khói thuốc súng mù mịt.
Tiếng súng truyền ra xa, người dân nghe được tưởng nhà ai bắn pháo giữa đêm khuya.
Đúng lúc này, một quầng sáng màu đen đột nhiên xuất hiện trên người cương thi.
Toàn bộ đạn bắn vào đạo hắc quang này, phat ra tiếng “keng keng”, giống như bắn vào tấm thép, thậm chí kể cả súng ngắm cũng không gây ra nửa điểm thương tổn cho cương thi.
Tất cả cảnh sát sắc mặt đại biến, ai cũng không ngờ rằng cương thi này lợi hại đến vậy, hoàn toàn không sợ súng đạn.
“Đám cảnh sát này chắc phải đổ máu rồi! Bọn họ có bị đần không vậy? Sao lại nghĩ súng đạn có thể giải quyết cương thi? Sao không mời mấy người ở ngoại viên?”
Triệu Thụy ở trên mái nhà chứng kiến cảnh này, trong miệng lẩm bẩm một câu.
Bởi vì công kích này của cảnh sát không gây sát thương với cương thi, tất nhiên là chọc giận nó.
Quả nhiên, cương thi ngẩng đầu phát ra một tiếng quát to khàn khàn, âm thanh vang dội khắp nơi, làm cho mọi người không khỏi kinh hãi.
Không hay rồi! Rút mau!” Sĩ quan chỉ huy hình như nhận ra tình hình không đúng, điên cuồng hét lên một tiếng, xoay người chạy vội.
Nhưng tốc độ của hắn thật sự quá chậm, thân thể cứng ngắc của cương thi đột nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt tên sĩ quan chỉ huy.
Khuôn mặt viên sĩ quan kia giật giật, kinh hãi kêu lớn.
Tiếng kêu chỉ phát ra một nửa rồi im bặt, cương thi đưa tay lôi hắn lên, sau đó cắn đứt cổ hắn, bắt đầu uống máu.
Những cảnh sát còn lại sợ trắng bệch mặt, những cảnh sát trẻ tuổi thậm chí bắt đầu nôn mửa, cái cảnh tượng này thất quá mức thê thảm.
Nhóm cảnh sát lập tức nhắm vào cương thi không ngừng nổ súng, nhưng đạn bắn vào người nó chả khác nào gãi ngứa, hoàn toàn không có tác dụng.
Cương thi hút khô máu của viên cảnh sát kia, tiện tay vứt thi thể hắn ra, sau đó hướng về phía cảnh sát khác tiến tới, xe hơi cản trước mặt người này bị nó tiện tay vung lên đập thành một đống sắt vụn.
Mấy trăm cảnh sát vốn vây bắt cương thi rốt cuộc hoảng loạn, bắt đầu chạy tứ tán.
Đúng lúc này, một đạo hỏa phù đột nhiên từ xa bắn lại, trầm trọng đánh lên người cương thi.
Vốn cương thi ngay cả súng đạn cũng không sợ, lúc này phát ra một tiếng kêu thê lương, thân thể loạng choạng.
“Đây là Tương Tây thiết thi tu luyện ba trăm năm.
Tất cả mọi người nếu không được phép hãy mau chóng lui ra xa.” Theo tiếng hét lớn, từ phía xa, một người mặc đạo bào phi diêm tẩu bích tới gần hiện trường.
“Thì ra đây là tương tây thiết thi a! Kiến thức phong phú, chỉ không biết tại sao lại xuất hiện ở Bắc Giang.
” Triệu Thụy âm thầm gật gật đầu, trong lòng ghi nhớ.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
Mặc dù hắn đọc qua không ít tư liệu về tu chân, nhưng có rất nhiều thứ chỉ đến khi nhìn tận mắt mới có thể biết được.
“Vậy nội đan của nó lại là bảo bối cực kỳ tốt đây, nhất định phải đoạt bằng được! Hắc hắc, đạo sĩ này chắc cảnh sát mời đên, thực lực siêu quần, cũng là tu chân cường giả tu vi đến kim đan hậu kì rồi, so ra cũng không hơn kem cương thi kia bao nhiêu.”
Triệu Thụy trong lòng chủ ý làm ngư ông đắc lợi, tiếp tục nhẫn nhịn, nấp vào mái nhà, bàng quan theo dõi.
Đạo nhân này vừa xuất thủ, nhấc tay lên giơ ra đạo phù chú cháy bừng bừng, từ tay hắn bắn thẳng vào tương tây thiết thi.
Tương tây thiết thi thấy hỏa phù nọ bay tới, miệng rống lên một tiếng, há mồm phun ra một đám thi vụ dày đặc, phân bố tứ phía.
Đạo hỏa diễm phù chú bị dính vào đám thi vụ này lập tức bị dập tăt như lá khô, giông như bị axit ăn mòn.
Đột nhiên thời gian này, trong nội thành Bắc Giang, cảnh sát có mặt khắp nơi, mặc thường phục cũng có, tuần cảnh cũng có, không chỗ nào không xuât hiện, không chỗ nào không nhúng tay vào, đặc biệt vào buổi tối, lực lượng cảnh sát bố trí càng nghiêm mật.
Rất hiển nhiên, cảnh sát hy vọng bằng tốc độ nhanh chóng này giải quyết tai họa cuơng thi, ngăn chặn trước khi nó gây ra nguy hại lớn.
Cảnh sát Bắc Giang triển khai truy tìm trải thảm, khiến cho dân cư cũng cảm thấy bất thường, không biết rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì mà kéo nhiều người vào cuộc như thế.
Trong khi đó đài truyền hình Bắc Giang ở phía sau, phát tin tức trấn an dân chúng, nói là hiện tại trong thành phố phát động lực lượng truy tìm nghi phạm liên quan đến vụ thảm sát, để cho dân chúng yên tâm.
Đương nhiên đây chỉ là cớ của cảnh sát, tất cả cảnh sát tham gia hành động đều bị nghiêm lệnh giữ bí mật, do đó không có nửa điểm tin tức lộ ra bên ngoài.
Triệu Thụy cũng cảm nhận được không khí nghiêm trọng trên đường phố, cứ năm ba bước thì có một lượng xe cảnh sát rú còi ầm ĩ lao qua, các nhân viên cảnh sát trang bị tận răng, ánh mắt ngưng trọng đi hai bên tuần tra.
“Chắc bọn họ đang tìm tên cương thi kia!” Triệu Thụy thầm đoán trong lòng, cân nhắc có nên hay không tham gia vào giúp đỡ bọn họ một chút.
Nếu như cảnh sát có khả năng giết chết cương thi kia, hắn có lẽ chiếm chút tiện nghi, lấy nội đan của cương thi.
Cương thi này tu luyện đến kim đan hậu kì, nếu có nội đan của nó, thì việc tu luyện cũng được trợ giúp rất nhiều.
Bởi vì nội đan của tu chân giả hay của yêu vật chính là tinh hoa tu luyện nhiều năm, nếu như không có nội đan, vô luận là tu chân giả hay yêu vật đều bị đánh hiện nguyên hình, nhẹ thì mất hết sức mạnh, nặng thì hồn phi phách tán.
Kì thật, tính xấu của người tu chân chính là ngụy trang việc trảm yêu trừ ma để cướp lấy nội đan của yêu ma, nhằm tăng tu vi của bản thân mình.
Mặc dù việc hám lợi như vậy cũng không nhiều người tu chân làm, nhưng đến giờ vẫn còn tồn tại hiện trạng này.
Triệu Thụy cũng muốn cướp lấy nội đan cương thi, nhưng cương thi cũng hại rất nhiều người, lấy nội đan của nó cũng không phạm phải tội trời mà ngược lại còn là một việc công đức vô lượng.
Đương nhiên, khiến cho hắn liều mạng với cương thi nọ chính bởi vì cương thi đó rất mạnh.
Thực lực bưu hãn, lại không sợ chết, liều mạng mà nói, nếu như không cố hết sức thì không đánh bại được nó, bất quá, nếu cảnh sát Bắc Giang có biện pháp đối phó với cương thi, hắn rất là vui thích đứng đằng sau chiêm tiện nghi.
Trong lòng xác định chủ ý, Triệu Thụy liền gia nhập vào đội ngũ truy tìm cương thi.
Triệu Thụy đã tới sinh tức trung kì.
Cảm giác đã bao rộng trên một phạm vi lớn.
Trong vòng ba trăm dặm xung quanh hắn, bất cứ vật thể nào cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn tập trung tinh thần lực, cảm giác từ mi tâm lan tỏa ra như những gợn sóng.
Một đợt sóng phát ra, xuyên qua cac tòa nhà, hiện lên mồn một hình ảnh mọi vật trong phương viên ba trăm thước, ngay cả nhưng nơi tối tăm nhất cũng không bỏ qua.
Triệu Thuy bay nhanh xuyên qua các phố lớn, hem nhỏ, truy tìm tung tích cương thi.
Đột nhiên một khí tức nhàn nhạt mà lạnh băng thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn rất nhạy cảm phát hiện được, cỗ khí tức này chính là khí tức của cương thi lưu lại trên mặt đất.
Triệu Thụy không chút do dự, theo cỗ khí tức này truy tìm.
Cương thi rốt cuộc cũng xuất hiện trong cảm giác của Triệu Thụy tại một địa điểm phía trước hắn gần một kilomet, cùng với sự xuất hiện của nó còn có rất nhiều cảnh sát, nhưng không có Tiêu Khả Thân, hình như còn chưa đến đây.
Hai bên đang ở trong một tình thế giằng co trên đường, cũng chưa xảy ra động thủ, con đường này đã bị cảnh sát phong tỏa, bất kể xe cộ nào cũng không được tiến vào.
Chính bản thân Triệu Thụy đang dò xet cũng phát hiện ít nhất có bảy tám tay bắn tỉa mai phục trên các tòa nhà hai bên đường, mọi ống ngắm đều nhằm vào cương thi đáng sợ kia.
Triệu Thụy không biết mấy tay súng này có thể gây ra uy hiếp gì với một cương thi kim đan hậu kì hay không, cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng hắn cảm giác rằng sắp tới có một màn kich hay diễn ra.
Hắn lặng lẽ ẩn náp trong trên mái nhà của một tòa tiểu lầu gần đó, sau đó lẳng lặng chờ đợi hai bên khai chiến.
Không biết như thế nào, gió đêm đột nhiên thổi vù vù, cây nhỏ bên cạnh lá cuốn mạnh theo gió đêm, thỉnh thoảng có vài mảnh lá phiêu hạ xuống mặt đất.
Trừ điểm đó ra, trên con đường dài không có một tiếng động vang lên, cho dù xung quanh đó là cả trăm cảnh sát trang bị vũ khí hạng nặng đứng đầy đường, cũng không có người nào phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Bởi bọn họ đối mặt là một tên cương thi, hơn nữa là một cương thi tu luyện đên kim đan hậu kì.
Nếu không cẩn thận
Tạo ra bất cứ tiếng động nào gây sự chú ý của cương thi, nói không chừng tính mạng cũng không bảo đảm.
Tên cương thi kia hiển nhiên đã phát hiện ra cảnh sát bao vây bốn phía, nó cúi đầu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhỏ, sau đó thân thể cứng ngắc chậm rãi tiến về phía trước, tựa hồ không để đám cảnh sát kia vào mắt.
Nhìn cương thi kia ngày càng đến gần, cơ hồ mọi người tim đập rộn lên, trong lòng bàn tay mồ hôi xuất ra đầm đìa.
“Bắn”
Rốt cuộc, một cảnh sĩ quan cảnh sát cầm đầu không cách nào khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng, hô to một tiếng.
Trong nháy mắt, tiếng súng nổ lên dày đặc, tràn ngập con đường dài, tiếng súng gào thét vang lên, khắp nơi khói thuốc súng mù mịt.
Tiếng súng truyền ra xa, người dân nghe được tưởng nhà ai bắn pháo giữa đêm khuya.
Đúng lúc này, một quầng sáng màu đen đột nhiên xuất hiện trên người cương thi.
Toàn bộ đạn bắn vào đạo hắc quang này, phat ra tiếng “keng keng”, giống như bắn vào tấm thép, thậm chí kể cả súng ngắm cũng không gây ra nửa điểm thương tổn cho cương thi.
Tất cả cảnh sát sắc mặt đại biến, ai cũng không ngờ rằng cương thi này lợi hại đến vậy, hoàn toàn không sợ súng đạn.
“Đám cảnh sát này chắc phải đổ máu rồi! Bọn họ có bị đần không vậy? Sao lại nghĩ súng đạn có thể giải quyết cương thi? Sao không mời mấy người ở ngoại viên?”
Triệu Thụy ở trên mái nhà chứng kiến cảnh này, trong miệng lẩm bẩm một câu.
Bởi vì công kích này của cảnh sát không gây sát thương với cương thi, tất nhiên là chọc giận nó.
Quả nhiên, cương thi ngẩng đầu phát ra một tiếng quát to khàn khàn, âm thanh vang dội khắp nơi, làm cho mọi người không khỏi kinh hãi.
Không hay rồi! Rút mau!” Sĩ quan chỉ huy hình như nhận ra tình hình không đúng, điên cuồng hét lên một tiếng, xoay người chạy vội.
Nhưng tốc độ của hắn thật sự quá chậm, thân thể cứng ngắc của cương thi đột nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt tên sĩ quan chỉ huy.
Khuôn mặt viên sĩ quan kia giật giật, kinh hãi kêu lớn.
Tiếng kêu chỉ phát ra một nửa rồi im bặt, cương thi đưa tay lôi hắn lên, sau đó cắn đứt cổ hắn, bắt đầu uống máu.
Những cảnh sát còn lại sợ trắng bệch mặt, những cảnh sát trẻ tuổi thậm chí bắt đầu nôn mửa, cái cảnh tượng này thất quá mức thê thảm.
Nhóm cảnh sát lập tức nhắm vào cương thi không ngừng nổ súng, nhưng đạn bắn vào người nó chả khác nào gãi ngứa, hoàn toàn không có tác dụng.
Cương thi hút khô máu của viên cảnh sát kia, tiện tay vứt thi thể hắn ra, sau đó hướng về phía cảnh sát khác tiến tới, xe hơi cản trước mặt người này bị nó tiện tay vung lên đập thành một đống sắt vụn.
Mấy trăm cảnh sát vốn vây bắt cương thi rốt cuộc hoảng loạn, bắt đầu chạy tứ tán.
Đúng lúc này, một đạo hỏa phù đột nhiên từ xa bắn lại, trầm trọng đánh lên người cương thi.
Vốn cương thi ngay cả súng đạn cũng không sợ, lúc này phát ra một tiếng kêu thê lương, thân thể loạng choạng.
“Đây là Tương Tây thiết thi tu luyện ba trăm năm.
Tất cả mọi người nếu không được phép hãy mau chóng lui ra xa.” Theo tiếng hét lớn, từ phía xa, một người mặc đạo bào phi diêm tẩu bích tới gần hiện trường.
“Thì ra đây là tương tây thiết thi a! Kiến thức phong phú, chỉ không biết tại sao lại xuất hiện ở Bắc Giang.
” Triệu Thụy âm thầm gật gật đầu, trong lòng ghi nhớ.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
Mặc dù hắn đọc qua không ít tư liệu về tu chân, nhưng có rất nhiều thứ chỉ đến khi nhìn tận mắt mới có thể biết được.
“Vậy nội đan của nó lại là bảo bối cực kỳ tốt đây, nhất định phải đoạt bằng được! Hắc hắc, đạo sĩ này chắc cảnh sát mời đên, thực lực siêu quần, cũng là tu chân cường giả tu vi đến kim đan hậu kì rồi, so ra cũng không hơn kem cương thi kia bao nhiêu.”
Triệu Thụy trong lòng chủ ý làm ngư ông đắc lợi, tiếp tục nhẫn nhịn, nấp vào mái nhà, bàng quan theo dõi.
Đạo nhân này vừa xuất thủ, nhấc tay lên giơ ra đạo phù chú cháy bừng bừng, từ tay hắn bắn thẳng vào tương tây thiết thi.
Tương tây thiết thi thấy hỏa phù nọ bay tới, miệng rống lên một tiếng, há mồm phun ra một đám thi vụ dày đặc, phân bố tứ phía.
Đạo hỏa diễm phù chú bị dính vào đám thi vụ này lập tức bị dập tăt như lá khô, giông như bị axit ăn mòn.
Danh sách chương