Khi Triệu Thụy trở về phòng làm việc thì Vân Phương cũng đã đến, nàng thấy Triệu Thụy tiến vào liền cười hỏi: “ Tôi nghe nói cậu được mời lên phòng hiệu trưởng uống trà ?”
Từ hôm Triệu Thụy giúp Vân Phương thu dọn nhà cửa, cái nhìn của nàng đối với Triệu Thụy đã có chút thay đổi, tuy không thể nói là thân cận nhưng ít ra bây giờ cũng có thể giống đồng nghiệp bình thường nói chuyện.

“ Đúng vậy.” Triệu Thụy gật đầu, “ Chương chủ nhiệm nhìn tôi không vừa mắt cho nên đi cáo trạng với hiệu trưởng.”
“ Tại sao? Cậu đắc tội hắn ?” Vân Phương có chút kinh ngạc.
“ Có lẽ vậy.” Triệu Thụy nhún vai, nhưng cũng không muốn nhiều lời về vấn đề này.
Vài lần quan sát Vân Phương, Triệu Thụy phát hiện nàng dường như thích mặc nguyên một bộ đồ, hôm nay chính là mặc nguyên một bộ thâm màu vàng.
Nếu như người khác mặc bộ đò như vậy, rất dễ lộ ra vẻ cổ lỗ nhưng khi Vân Phương mặc thì lại không có cảm giác này, ngược lại còn cảm thấy rất sang trọng, hơn nữa còn làm tôn thêm cái eo thon nhỏ cùng cái mông đầy đặn của nàng biểu hiện ra vẻ quyến rũ của thiếu phụ.
Triệu Thụy cảm giác được khí chất lãnh đạm của Vân Phương rất phù hợp với những kiểu đồ như vậy, phi thường thích hợp tạo nên một khoảng cách với mọi người tựa như một vòng bảo hộ vậy.

Tuy nhiên, chuyện nào cũng có tính hai mặt, mặc như vậy cũng sẽ kích thích dục vọng muốn chinh phục của một số người, những người này đều hi vọng có thể đem tầng ngụy trang này của Vân Phương xóa đi, chiêm ngưỡng trọn vẹn thân thể của nàng.
Triệu Thụy không dám nhìn lâu, sợ một lần nữa bị Vân Phương xem thành sắc lang, cho nên vội vàng trở về chỗ ngồi.

Sáng nay Triệu Thụy không phải lên lớp nhiều, chỉ có hai tiết, bởi thế cho nên sau khi lên lớp xong, hắn ở lại phòng làm việc chấm bài cho đến giữa trưa.
Tuy nói trường học cách Tử Vân hoa viên không xa, đi xe về chỉ mất chừng một 0 phút nhưng Triệu Thụy cũng không muốn về bởi lẽ nếu có về thì cũng lại ra ngoài ăn cơm, không bằng tìm một quán ăn ở gần trường cho thuân tiện.
Đông Hồ Thất là trường trọng điểm của Đông Hồ, ba khối sơ trung cao có đến vài nghìn học sinh, viên chức của trường cũng không ít cho nên ở gần trường quán ăn tương đối nhiều.
Triệu Thụy chọn một quán trông sạch sẽ, nhìn qua tương đối hợp vệ sinh đi vào.
Mới vào cửa, liền thấy Vân Phương ngồi một mình tại một bàn gần cửa sổ, vừa uống trà vừa đợi phục vụ chuẩn bị thức ăn.

Là đồng nghiệp cùng một phòng, Triệu Thụy đương nhiên là không thể làm ra vẻ không nhìn thấy, cho nên đi tới vất tiếng chào: “ Trùng hợp quá! Không ngờ lại gặp Vân lão sư tại đây.”
Vân Phương nhìn hắn mỉm cười: “ Đúng vậy.

Rất trùng hợp nhỉ.

Tôi vốn thường ăn trưa ở đây, giờ đã là khách quen rồi.”
“ Vân lão sư, hôm nay sao không thấy con gái của chị? Bình thường không phải là hai mẹ con cùng ă trưa sao ?” Triệu Thụy cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Vân Phương, cầm lấy bình trà rót lấy một chén, nhấp môi một ngụm, sau đó mới hỏi.
“ Nó dự sinh nhật của bạn học, sau đó cùng đi ăn trưa luôn.”
Vân Phương đang nói thì phục vụ viên đi đến, bắt đầu bày biện thức ăn lên bàn.
“ Triệu lão sư, cùng ăn với tôi cho vui.” Vân Phương nhẹ nhàng cầm lấy đôi đũa, mời một câu .
Ký thật nàng vốn chủ là khách sáo mà thôi chứ thật cũng không muốn ăn cơm cùng Triệu Thụy, dù sao hai người cũng mới quen không lâu, hơn nữa ngoài nữ nhi Vân Liên ra, nàng cũng không có thói quen cùng người khác ăn cơm.
Tròng lòng Triệu Thụy cũng biết Vân Phương chỉ là khách sáo, nhưng hắn hiện tại đang khá đói, hơn nữa đồ ăn mà hắn gọi cũng không biết bao giờ mới xong, mặt khác hắn cũng không phải là người thích câu nệ, vì thế gật đầu, gọi phục vụ viên lấy thêm một đôi đũa, bắt đầu cùng ăn.
Vân Phương ngạc nhiên, trong lòng có chút dở khóc dở cười, vốn nàng chỉ thuận miệng mời một câu, không ngờ Triệu Thụy dĩ nhiên lại không hiểu cách đối nhân xử thế, làm nàng không khỏi có chút hối hận tại sao mình lại lắm chuyện nói như vậy.
Chỉ là việc đã như vậy, cũng không thể quay người đem nhân gia đuổi đi, đành nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ cùng ngồi ăn.
“A”
Vân lão sư dĩ nhiên cùng nam nhân ngồi ăn cơm.

Cô ấy không phải được xưng là băng sơn mĩ nhân sao?
“ Đúng vậy, đúng vậy.


Người kia là ai vậy ?”
“ Hình như là một vị lão sư mói đến, tên là Triệu Thụy.”
“ Thực là ghê gớm.

Thật sự là cao nhân mà.

Này, tiểu Lý, cậu vẫn còn là quang côn, tốt nhất là nên học giống người ta a.”
“....”
“....”
Các vị lão sư khác ăn cơm cùng quán lúc thấy Triệu Thụy và Vân Phương cùng nhau ăn cơm, hơn nữa không khí vui vẻ cười cười nói nói thì
thiếu chút nữa con mắt rớt vào trong bát, không khỏi bàn luận rối rít, ngạc nhiên vô cùng.
Phải biết là Vân Phương vốn nổi danh là trường học lãnh mỹ nhân, trong trường ngoài trường có biết bao người hâm mộ, nhưng nàng đối với ai cũng không đổi vẻ mặt, luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Thậm chí có một vị đại lão tổng của một tập đoàn lớn, vốn có hơn trăm triệu, nghe danh mà đến, muốn hẹn Vân Phương cùng ăn bữa cơm nhưng cũng bị nàng từ chối chỉ có thể thất vọng rời đi.

Không ngờ được rằng, một gã lão sư mới tới được vài ngày lại có thể phát triển quan hệ với Vân Phương đến mức cùng ăn cơm.
Điều này sao có thể làm họ không kinh ngạc, sao có thể làm họ không hâm mộ, ghen tỵ được chứ.

Triệu Thụy từ khi tu chân đến nay, thính lực trở nên cực kì nhạy cảm, cho nên những tiếng tranh luận này hắn đều nghe hết được.
Trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng thần sắc bên ngoài vẫn biểu hiện như cũ, làm như là không nghe được gì.
Hai người cùng ngồi ăn, đến khi các món mà Vân Phương gọi đã gần hết thì thức ăn Triệu Thụy gọi mới được bưng lên.
Phục vụ viên bưng tới một cái khay lớn, trong khay có đủ các món như ngư hương nhục ti, cung bảo kê đinh, bắt đầu xếp từng món từng món trong khay lên trên bàn.
Chính vào lúc này, đột nhiên có hai ngừoi bề ngoài trông nang ngược, nhìn qua là biết là mấy tên lưu manh không tốt đẹp gì, từ bên ngoài đi vào.
‘ Chủ quán ! Chủ quán đâu.’ Một người dài hơn kêu lên.
Chủ quán trông thấy hai gã lưu manh đó, vội vàng tươi cười từ sau quầy bước ra, chầm chậm chạy đến gần hai gã đó.
“ Có, tôi đây.”
“ Làm ăn không tệ nhỉ ông chủ” một người quay đầu nhìn bốn phía, nói: “ Tháng này nên giao an toàn phí thôi nhỉ.”
Nói an toàn phí, hay chính là bảo vệ phí, chẳng qua chỉ là một cách nói dễ nghe hơn mà thôi.
“ Nhò phúc của các ngài, làm ăn cũng tạm được.

An toàn phí tôi đã chuẩn bị xong rồi, để tôi đi lấy.”
Lão chủ quán ăn cười nịnh, không dám có chút dị nghị nào vội quay lưng đến quầy lấy tiền.
“ Bọn chúng là ai?” Triệu Thụy trong mắt vừa xem một màn kia, bèn hỏi.
“ Ai.

Đó là thủ hạ của Uy hổ bang, mỗi tháng đều đến thu bảo hộ phí, nếu không giao quán này lập tức sẽ xảy ra chuyện.

Ngày hôm sau sẽ có người đến đập phá làm phải đóng cửa quán.” Chắc do Vân phương thường đến đây ăn, quen biết tất cả phục vụ cùng chủ quán, cho nên phục vụ viên mới vừa bày món ăn, vừa bất đắc dĩ nói.
“ Uy hổ bang?” Triệu Thụy nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi.
Phục vụ viên liếc nhìn ta hữu một chút, sau đó khẽ giọng, thần thần bí bí nói: “ Đó là hắc bang lớn nhất tại Đông Hồ, thế lực rất lớn, tiểu đệ thủ hạ nhiều không đếm được, hơn nữa lão đại của Uy hổ bang có bối cảnh thâm hậu mà lại tâm ngoan thủ lạt, ai dám trêu vào.


Ây, bảo hộ phí này tuy không phải là số lượng nhỏ nhưng cũng an toàn hơn là không nộp.”
Nói xong, phục vụ viên thở dài một tiếng, bưng khay rời đi.
Triệu Thụy vốn cho là chuyện đùa, cảm thấy phục vụ viên đó nói có chút khoa trương nhưng thấy Vân Phương trầm mặc không nói, đôi long mày thanh tú lộ ra vẻ lo lắng thì mới ý thức được thế lực của Uy hổ bang ở Đông Hồ chỉ sợ là rất cường đại.
Tuy nhiên, dù có như vậy thì Triệu Thụy cũng không để Uy hổ bang vào trong lòng.
Chỉ là một cái hắc bang mà thôi, hắn vốn đã gặp nhiều sóng to gió lớn, Uy hổ bang có uy phong thế nào cũng không thể so sánh được với người tu chân, mà chắc gì Uy hổ bang có thể so sánh với Tra gia vốn uy chấn hắc bạch lưỡng đạo ba tỉnh Tây Bắc.

Lúc hắn còn là đoạt linh hậu kì đã dám một mình một ngựa sát đến Tra gia tổng bộ, huống chi bây giờ hắn đã đạt đến sinh tức hậu kì.

Uy hổ bang đó không đụng đến hắn thì thôi, dù sao hai bên cũng không có ân oán, những việc kiểu như trừ bạo an dân, tiêu diệt hắc bang đó là của cảnh sát, cùng hắn không có quan hệ.

Nhưng nếu Uy hổ bang ăn no không có chuyện gì dám đụng đến hắn, vậy trực tiếp đem nó xóa tên khỏi Đông Hồ là vừa.

Hai người ăn cơm xong, Triệu Thụy muốn trả tiền nhưng Vân Phương kiên quyết không chịu, nhất định phải chia đôi.
Rời quán ăn, Vân Phương về trường chấm bài, còn Triệu Thụy thì chậm rãi đi trên vỉa hè, coi như là tản bộ.
Đây là do hắn bị Tôn Tiểu Lan ảnh hưởng, lâu dần trở thành thói quen.
Triệu Thụy vẻ mặt nhàn nhã, bởi vì Ngô Tam Đan mới chết, nhất thời sát thủ sẽ không đến đây tìm mẹ con Vân Phương, cho nên tạm thời hắn không phải bận bịu.
Hắn hiện tại đã tiến vào Sinh Tức hậu kì, có đủ lực lượng để tiến vào tiên mộ lăng viên mở ra tiên mộ cấp sáu.

Cho nên hiện giờ hắn chờ chính là ngày mười lăm âm lịch, đêm trăng tròn đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện