"Di? Nàng ta sao lại vào trường chúng ta học? Ngươi nghe tin này từ đâu ra?"
Triệu Thụy nghiêng đầu nhìn hắn, đại học Đông Lăng mặc dù thuộc loại bậc nhất, điều kiện ở mọi phương diện đều không tồi, nhưng so sánh với những trường đại học danh tiếng nhất trong nước mà nói, vẫn còn có chút chênh lệch.
Vốn dĩ với tài thế của Vân gia, đừng nói là học tại các trường đại học trọng điểm trong nước, cho dù muốn đưa nàng đưa vào Oxford, Harvard cũng không phải là một chuyện khó.
Chu Vĩ dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Triệu Thụy, đẩy gọng kính lên giải thích: "Chủ tịnh tập đoàn Hoa Thiên Vân Hùng Vân lão gia, đối với cháu gái mà lão xem như là một viên ngọc minh châu, không nỡ để nàng rời nhà quá xa.
Hơn nữa ở Đông An trường của chúng ta cũng xem như không tồi, để cho nàng đến đây học cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, hình như những người khác cũng chưa nhận ra thân phận của nàng.
Nếu không phải ta tối hôm qua ở trong sân trường tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không tin nàng quả nhiên đã vào trường, trở thành học muội của chúng ta!"
La Thành tiếp lời: "Đúng a, đúng a.
Ta cũng có thấy.
Khó trách Chu Vĩ vừa thấy nàng đã lập tức choáng váng, ngay cả tên mình cũng không còn nhớ nổi.
Người ta lớn lên thật sự là xinh đẹp a, hơn nữa khí chất lại tốt, giống vẻ học nhiều trông rộng như ta vậy, thiếu điều muốn chảy nước miếng mà!"
"Phi, chỉ cần là nữ nhân, ngươi nhìn thấy đều sẽ chảy nước miếng." Hàn Tinh lột mặt hắn không chút lưu tình.
“Mịa[1](Mẹ kiếp), ngươi cái này là phỉ báng!"
La Thành mặt đỏ lên, eo éo kêu lên lao về phía Hàn Tinh, muốn cùng hắn liều mạng, doạ cho Hàn Tinh ba chân bốn cẳng bỏ chạy, để Triệu Thụy cùng Chu Vĩ đứng một bên ha hả cười to.
Cùng với ba người bạn trong túc xá huyên náo một trận, Triệu Thụy cầm vài quyển tài liệu Anh ngữ, chuẩn bị đến phòng tự học.
Suốt đoạn thời gian trước đó hắn đã dành hết cho việc nghiên cứu truyền thuyết thần thoại, tu đạo tu tiên, chưa hề chăm chú học tập gì cả, nên giờ phải bù vào.
Dù sao thì năm thứ tư của hắn vẫn chưa đến mà.
Phòng tự học của đại học Đông Lăng luôn luôn là nơi binh gia tranh đấu, người nhiều ghế ít, nếu là đến trước khi thi, thậm chí sẽ phải xếp hàng cả buổi sáng mới có thể giành được một chỗ ngồi trong Phòng tự học.
Triệu Thụy giờ này mới đến Phòng tự học, vốn sẽ không có thể nào có được chỗ ngồi.
Bất quá bây giờ khai trường chưa lâu, Triệu Thụy nghĩ người ở trong Phòng tự học có lẽ cũng không nhiều lắm, nói không chừng có thể sẽ tìm được chỗ ngồi.
Bước vào Phòng tự học, Triệu Thụy lập tức bắt đầu tìm chỗ trống khắp nơi.
Bên trong Phòng tự học rất yên tĩnh, đại đa số sinh viên đều cúi đầu chăm chú đọc sách, thi thoảng cũng có vài đôi tình nhân thắm thiết thấp giọng nói cười.
Đúng như hắn đã dự liệu, số người trong Phòng tự học quả thật không nhiều lắm.
Tuy nhiên chỗ được giữ trước[2] lại rất nhiều[3].
Người lịch sự một chút sẽ đặt một quyển sách lên trên bàn để giữ chỗ, những kẻ bất lịch sự lại sẽ trực tiếp quẳng lên một tờ giấy nháp, coi đó như là tuyên bố chủ quyền.
Triệu Thụy đã là lão du điêu[4] năm ba, đương nhiên sẽ chẳng dính tròng[5].
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hắn thuận tay cầm lấy tờ giấy giữ chỗ kia vo thành một nhúm, ném vào giỏ đựng rác, sau đó đặt tài liệu của mình trên bàn, bắt đầu đọc sách.
Xem đại khái được nửa giờ, đột nhiên phát giác có người đi tới cạnh mình rồi dừng lại, là một thiếu nữ sở hữu một mùi hương đặc trưng, liên tục xộc vào trong lỗ mũi.
Triệu Thụy vừa quay đầu nhìn, cặp mắt đột nhiên sáng lên.
Đứng bên cạnh hắn chính là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, toàn thân vận chiếc váy liền màu hoàng kim điểm hoa[6], khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết kiều mỵ thoạt trông mới mười bốn năm tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, da dẻ thanh tú đến độ có thể thấy rõ những đường vân xanh lờ mờ ở dưới, cái miệng nhỏ nhắn ướt át kiều diễm có chút dẩu lên, một đôi mắt to tròn đang ném cái nhìn giận dữ về phía mình.
Di? Trường chúng ta từ lúc nào có một tiểu la lỵ[7] xinh đẹp như vậy đến học?
Triệu Thụy nghĩ như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười thân thiết, nhe ra hai chiếc răng cửa lương thiện.
"Tiểu muội muội, có chuyện gì vậy?"
Triệu Thụy thiện lương, nhưng người ta tựa hồ không chút cảm nhận.
"Ta không thể nào là cái gì tiểu muội muội! Ta cũng đã mười sáu rồi, là sinh viên ở đây!" Tiểu la lỵ trừng mắt giận dữ, "còn nữa, ngươi đang ngồi lên chỗ của ta."
"Ách? Chỗ ngồi của cô?" Triệu Thụy có chút sửng sốt lập tức hiểu được, tiểu la lỵ này ném một tờ giấy nháp ở trên bàn, tự nhận chỗ ngồi này là của nàng.
Điều này không chấp nhận được, phải giáo huấn thật tốt.
Vì vậy hắn nhíu mày nói: "Khi ta tới, cũng không thấy ở chỗ này có người, chỉ có một tờ giấy nháp."
"Đó là ta cố ý để." Cô gái ưỡn ưỡn bộ ngực, làm một bộ dáng chính trực[8], hết sức tự nhiên.
Trong mắt Triệu Thụy loé lên hai đạo tinh quái.
Thật ra thì trả lại chỗ ngồi này cũng không phải chuyện to tát gì, cùng lắm hắn đi tìm chỗ ngồi ở nơi khác là được.
Nhưng mà thái độ kiêu ngạo của tiểu la lỵ này thật sự là làm cho người ta khó chịu.
Hắn dùng loại ngữ khí châm chọc nói: "Chiếm chỗ cũng phải có chút tinh thần lịch sự, cô mà để quyển sách cũng là tốt a, nhưng mà lại để một tờ giấy nháp.
Vậy nếu ta cầm chồng giấy nháp, mỗi chỗ ngồi đều đặt lên một tờ, cả Phòng tự học còn không phải để mình ta chiếm, ta còn có thể thu tô kim[9] đó!"
Phòng tự học đang rất an tĩnh, hai người ở đây nói chuyện, sớm đã khiến cho những người khác chú ý.
Bọn họ nghe Triệu Thụy nói thấy thú vị, đã bắt đầu cười.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái nhất thời nổi lên hai đám mấy đỏ.
Hai cái lỗ tai cũng nóng như muốn chảy ra, đỏ phừng phừng.
Nàng cũng tự hiểu chính mình dùng tờ giấy nháp chiếm chỗ là không có đạo lý gì, nhưng tiếng cười từ bốn phía lại khiến cho nàng bẽ mặt[10].
Nàng từ nhỏ đến lớn đều được mọi người coi như bảo bối, nâng bế trên tay, có bao giờ bị người ta chê cười như vậy?
Nàng trợn tròn đôi mắt, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thụy, gần như trơ trẽn giảo biện nói: "Ta nói được là được! Có bản lãnh thì ngươi cũng dùng tờ giấy nháp mà chiếm chỗ đi! Đây là chỗ ngồi của ta.
Ngươi muốn ngồi thì ngồi thì ngồi chỗ khác, đừng có ngồi chỗ của ta!"
Triệu Thụy uể oải cầm tài liệu trên tay quẳng lên bàn một cái: "Ta đã ngồi ở đây rồi, cô muốn thế nào?"
Tiểu cô nương ngỡ ngàng tại chỗ, người ta đã ngồi ở đó rồi, nàng cũng thật sự không có biện pháp gì với đối phương.
Dù thế nào cũng không thể đánh người ta một trận.
Mặc dù nàng trong lòng rất muốn làm như vậy, nhưng đối phương là một nam sinh, hơn nữa nhìn qua cũng rất tráng kiện, muốn đánh cũng đánh không lại a!
"Ngươi …… ngươi chính là tên mọi không nói lý! Là vô lại!" Cô gái thở hổn hển vươn một ngón tay xanh ngọc, chỉ vào Triệu Thụy, chửi hắn một chập[11].
"Nàng thật sự nói rất đúng." Triệu Thụy nghiêm trang gật đầu, "Đối phó với Đại tiểu thư điêu ngoa như nàng đây cũng phải xuất ra vài phần ngang ngược vô lại mới được."
Trong Phòng tự học nhất thời lại vang lên một trận cười.
"Ngươi …… Ngươi ……"
Cô nàng tức giận đến nỗi bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng, ngay cả lời cũng đã sớm không thể thốt ra.
"Giỏi! Ngươi khi dễ ta! Có bản lãnh thì ngươi chờ đó!"
Nàng ủy khuất ném một câu hung hăn, nghiên nghiến hàm răng trắng, giậm giậm đôi chân nhỏ, quay người phóng chạy đi.
"Không thành vấn đề." Triệu Thụy nhìn theo bóng lưng nàng phẩy tay: "Ta sẽ chờ đến khi ăn trưa."
Triệu Thụy nghiêng đầu nhìn hắn, đại học Đông Lăng mặc dù thuộc loại bậc nhất, điều kiện ở mọi phương diện đều không tồi, nhưng so sánh với những trường đại học danh tiếng nhất trong nước mà nói, vẫn còn có chút chênh lệch.
Vốn dĩ với tài thế của Vân gia, đừng nói là học tại các trường đại học trọng điểm trong nước, cho dù muốn đưa nàng đưa vào Oxford, Harvard cũng không phải là một chuyện khó.
Chu Vĩ dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Triệu Thụy, đẩy gọng kính lên giải thích: "Chủ tịnh tập đoàn Hoa Thiên Vân Hùng Vân lão gia, đối với cháu gái mà lão xem như là một viên ngọc minh châu, không nỡ để nàng rời nhà quá xa.
Hơn nữa ở Đông An trường của chúng ta cũng xem như không tồi, để cho nàng đến đây học cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, hình như những người khác cũng chưa nhận ra thân phận của nàng.
Nếu không phải ta tối hôm qua ở trong sân trường tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không tin nàng quả nhiên đã vào trường, trở thành học muội của chúng ta!"
La Thành tiếp lời: "Đúng a, đúng a.
Ta cũng có thấy.
Khó trách Chu Vĩ vừa thấy nàng đã lập tức choáng váng, ngay cả tên mình cũng không còn nhớ nổi.
Người ta lớn lên thật sự là xinh đẹp a, hơn nữa khí chất lại tốt, giống vẻ học nhiều trông rộng như ta vậy, thiếu điều muốn chảy nước miếng mà!"
"Phi, chỉ cần là nữ nhân, ngươi nhìn thấy đều sẽ chảy nước miếng." Hàn Tinh lột mặt hắn không chút lưu tình.
“Mịa[1](Mẹ kiếp), ngươi cái này là phỉ báng!"
La Thành mặt đỏ lên, eo éo kêu lên lao về phía Hàn Tinh, muốn cùng hắn liều mạng, doạ cho Hàn Tinh ba chân bốn cẳng bỏ chạy, để Triệu Thụy cùng Chu Vĩ đứng một bên ha hả cười to.
Cùng với ba người bạn trong túc xá huyên náo một trận, Triệu Thụy cầm vài quyển tài liệu Anh ngữ, chuẩn bị đến phòng tự học.
Suốt đoạn thời gian trước đó hắn đã dành hết cho việc nghiên cứu truyền thuyết thần thoại, tu đạo tu tiên, chưa hề chăm chú học tập gì cả, nên giờ phải bù vào.
Dù sao thì năm thứ tư của hắn vẫn chưa đến mà.
Phòng tự học của đại học Đông Lăng luôn luôn là nơi binh gia tranh đấu, người nhiều ghế ít, nếu là đến trước khi thi, thậm chí sẽ phải xếp hàng cả buổi sáng mới có thể giành được một chỗ ngồi trong Phòng tự học.
Triệu Thụy giờ này mới đến Phòng tự học, vốn sẽ không có thể nào có được chỗ ngồi.
Bất quá bây giờ khai trường chưa lâu, Triệu Thụy nghĩ người ở trong Phòng tự học có lẽ cũng không nhiều lắm, nói không chừng có thể sẽ tìm được chỗ ngồi.
Bước vào Phòng tự học, Triệu Thụy lập tức bắt đầu tìm chỗ trống khắp nơi.
Bên trong Phòng tự học rất yên tĩnh, đại đa số sinh viên đều cúi đầu chăm chú đọc sách, thi thoảng cũng có vài đôi tình nhân thắm thiết thấp giọng nói cười.
Đúng như hắn đã dự liệu, số người trong Phòng tự học quả thật không nhiều lắm.
Tuy nhiên chỗ được giữ trước[2] lại rất nhiều[3].
Người lịch sự một chút sẽ đặt một quyển sách lên trên bàn để giữ chỗ, những kẻ bất lịch sự lại sẽ trực tiếp quẳng lên một tờ giấy nháp, coi đó như là tuyên bố chủ quyền.
Triệu Thụy đã là lão du điêu[4] năm ba, đương nhiên sẽ chẳng dính tròng[5].
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hắn thuận tay cầm lấy tờ giấy giữ chỗ kia vo thành một nhúm, ném vào giỏ đựng rác, sau đó đặt tài liệu của mình trên bàn, bắt đầu đọc sách.
Xem đại khái được nửa giờ, đột nhiên phát giác có người đi tới cạnh mình rồi dừng lại, là một thiếu nữ sở hữu một mùi hương đặc trưng, liên tục xộc vào trong lỗ mũi.
Triệu Thụy vừa quay đầu nhìn, cặp mắt đột nhiên sáng lên.
Đứng bên cạnh hắn chính là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, toàn thân vận chiếc váy liền màu hoàng kim điểm hoa[6], khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết kiều mỵ thoạt trông mới mười bốn năm tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, da dẻ thanh tú đến độ có thể thấy rõ những đường vân xanh lờ mờ ở dưới, cái miệng nhỏ nhắn ướt át kiều diễm có chút dẩu lên, một đôi mắt to tròn đang ném cái nhìn giận dữ về phía mình.
Di? Trường chúng ta từ lúc nào có một tiểu la lỵ[7] xinh đẹp như vậy đến học?
Triệu Thụy nghĩ như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười thân thiết, nhe ra hai chiếc răng cửa lương thiện.
"Tiểu muội muội, có chuyện gì vậy?"
Triệu Thụy thiện lương, nhưng người ta tựa hồ không chút cảm nhận.
"Ta không thể nào là cái gì tiểu muội muội! Ta cũng đã mười sáu rồi, là sinh viên ở đây!" Tiểu la lỵ trừng mắt giận dữ, "còn nữa, ngươi đang ngồi lên chỗ của ta."
"Ách? Chỗ ngồi của cô?" Triệu Thụy có chút sửng sốt lập tức hiểu được, tiểu la lỵ này ném một tờ giấy nháp ở trên bàn, tự nhận chỗ ngồi này là của nàng.
Điều này không chấp nhận được, phải giáo huấn thật tốt.
Vì vậy hắn nhíu mày nói: "Khi ta tới, cũng không thấy ở chỗ này có người, chỉ có một tờ giấy nháp."
"Đó là ta cố ý để." Cô gái ưỡn ưỡn bộ ngực, làm một bộ dáng chính trực[8], hết sức tự nhiên.
Trong mắt Triệu Thụy loé lên hai đạo tinh quái.
Thật ra thì trả lại chỗ ngồi này cũng không phải chuyện to tát gì, cùng lắm hắn đi tìm chỗ ngồi ở nơi khác là được.
Nhưng mà thái độ kiêu ngạo của tiểu la lỵ này thật sự là làm cho người ta khó chịu.
Hắn dùng loại ngữ khí châm chọc nói: "Chiếm chỗ cũng phải có chút tinh thần lịch sự, cô mà để quyển sách cũng là tốt a, nhưng mà lại để một tờ giấy nháp.
Vậy nếu ta cầm chồng giấy nháp, mỗi chỗ ngồi đều đặt lên một tờ, cả Phòng tự học còn không phải để mình ta chiếm, ta còn có thể thu tô kim[9] đó!"
Phòng tự học đang rất an tĩnh, hai người ở đây nói chuyện, sớm đã khiến cho những người khác chú ý.
Bọn họ nghe Triệu Thụy nói thấy thú vị, đã bắt đầu cười.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái nhất thời nổi lên hai đám mấy đỏ.
Hai cái lỗ tai cũng nóng như muốn chảy ra, đỏ phừng phừng.
Nàng cũng tự hiểu chính mình dùng tờ giấy nháp chiếm chỗ là không có đạo lý gì, nhưng tiếng cười từ bốn phía lại khiến cho nàng bẽ mặt[10].
Nàng từ nhỏ đến lớn đều được mọi người coi như bảo bối, nâng bế trên tay, có bao giờ bị người ta chê cười như vậy?
Nàng trợn tròn đôi mắt, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thụy, gần như trơ trẽn giảo biện nói: "Ta nói được là được! Có bản lãnh thì ngươi cũng dùng tờ giấy nháp mà chiếm chỗ đi! Đây là chỗ ngồi của ta.
Ngươi muốn ngồi thì ngồi thì ngồi chỗ khác, đừng có ngồi chỗ của ta!"
Triệu Thụy uể oải cầm tài liệu trên tay quẳng lên bàn một cái: "Ta đã ngồi ở đây rồi, cô muốn thế nào?"
Tiểu cô nương ngỡ ngàng tại chỗ, người ta đã ngồi ở đó rồi, nàng cũng thật sự không có biện pháp gì với đối phương.
Dù thế nào cũng không thể đánh người ta một trận.
Mặc dù nàng trong lòng rất muốn làm như vậy, nhưng đối phương là một nam sinh, hơn nữa nhìn qua cũng rất tráng kiện, muốn đánh cũng đánh không lại a!
"Ngươi …… ngươi chính là tên mọi không nói lý! Là vô lại!" Cô gái thở hổn hển vươn một ngón tay xanh ngọc, chỉ vào Triệu Thụy, chửi hắn một chập[11].
"Nàng thật sự nói rất đúng." Triệu Thụy nghiêm trang gật đầu, "Đối phó với Đại tiểu thư điêu ngoa như nàng đây cũng phải xuất ra vài phần ngang ngược vô lại mới được."
Trong Phòng tự học nhất thời lại vang lên một trận cười.
"Ngươi …… Ngươi ……"
Cô nàng tức giận đến nỗi bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng, ngay cả lời cũng đã sớm không thể thốt ra.
"Giỏi! Ngươi khi dễ ta! Có bản lãnh thì ngươi chờ đó!"
Nàng ủy khuất ném một câu hung hăn, nghiên nghiến hàm răng trắng, giậm giậm đôi chân nhỏ, quay người phóng chạy đi.
"Không thành vấn đề." Triệu Thụy nhìn theo bóng lưng nàng phẩy tay: "Ta sẽ chờ đến khi ăn trưa."
Danh sách chương