"Cái gì!"
Gã quyền thủ nọ mặt liền biến sắc, lập tức thủ thế, chuẩn bị công kích.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, tấn tới một bước, tiếp cận quyền thủ nọ một cách quỷ mị, sau đó chụp lấy cổ hắn ném ra ngoài.
Tên quyền thủ bị ném đi ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có, vẽ một vòng pa-ra-bôn trên không trung rồi nặng nề rơi “Uỵch” xuống mặt đất.
Trong nháy mắt này, dường như mục quang của mọi người trong quyền quán đều tập trung lên người Triệu Thụy.
Ánh mắt của bọn họ pha lẫn kinh ngạc cùng địch ý.
Không một ai nghĩ đến, đột nhiên có người dám nghênh ngang xông vào quyền quán Lực Dũng đòi thích quán như vậy.
Sắc mặt của Lý Lực Dũng cũng không khỏi biến đổi.
Với uy danh của hắn trong giới Bác Kích(*) ở Đông An, chuyện thích quán rất hiếm khi xảy ra, nhưng hôm nay không ngờ lại gặp phải.
Hơn nữa kẻ thích quán lai lịch bất minh này lại có thực lực vô cùng kinh người.
Một quyền thủ tối cường(**) dưới tay hắn, không ngờ ngay cả quyền còn chưa kịp xuất ra đã bị đánh bại, điều mà cho dù là bản thân hắn cũng khó có thể làm được!
"Ta lúc nào đã chọc vào cừu gia cường đại như vậy chứ?" Hắn có chút thầm kinh hãi, tuy vậy vẫn là muốn nói ra vài lời lấy mặt mũi.
Ôm quyền, Lý Lực Dũng nói: "Huynh đệ, nếu là đến thích quán, vậy hãy cho biết tên, lộ diện đi, sao lại làm kẻ dấu đầu dấu đuôi như vậy.
Hơn nữa, đồ đệ ta cũng không có chọc giận ngươi, vì sao lại đánh hắn?"
"Là tên đồ đệ kia của ngươi đã cản đường ta." Triệu Thụy thản nhiên nói, căn bản không hề mắc mưu(1), "Về phần tên của ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi!"
Lý Lực Dũng nghe vậy liền nổi giận.
Từng thấy kẻ ngông cuồng, nhưng hắn chưa thấy qua kẻ nào ngông cuồng như vậy.
Hắn dẫu nói thế nào cũng từng là quán quân võ tự do toàn quốc, ở Đông An được coi như là nhân vật số một, được người tôn kính, chưa hề bị người ta xem thường như vậy.
Mặc dù hắn cũng hiểu được nhân vật thần bí đến thích quán này thực lực cường hãn, nhưng bản thân cũng không phải không có sức để đánh một trận!
"Sư phụ ta để cho ngươi mặt mũi, ngươi tự mình lại không biết xấu hổ.
Sư phụ, không cần cùng hắn nói nhảm, hãy thu thập hắn!" Lưu Nguy đột nhiên xen vào, đưa tay chỉ vào Triệu Thụy, há họng mắng to.
"Đúng! Thu thập hắn!"
"Thu thập hắn!"
Quyền thủ và học viên trong quyền quán đều là quần tình kích phấn(2), đồng loạt đều hô lên.
Triệu Thụy không chút úy kỵ, chỉ khẽ ngẩng đầu, vòng liếc mắt một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Lưu Nguy, lạnh nhạt nói: "Tiếp đến chính là ngươi."
Lưu Nguy trong lòng nhảy dựng, có chút rét run.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy kẻ ở trước mắt thâm bất khả trắc(3), dường như một khi đã nói ra nhất định sẽ thực hiện được.
Hắn bắt đầu có chút hối hận, chính mình sao nói nhiều chi vậy.
Chỉ là hắn không biết, cho dù hắn không nhiều chuyện thì Triệu Thụy cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Lý Lực Dũng thấy Triệu Thụy hoàn toàn không để mình vào mắt, không kiềm được, quát khẻ một tiếng, một cú jab(***) nhanh như thiểm điện nhắm hướng Triệu Thụy đánh tới.
Jab là một loại công kích mang tính dò xét, có thể công có thể thủ, nếu đối thủ xử lý không tốt, Lý Lực Dũng sẽ lập tức lấn tới, toàn lực xuất kích, đánh cho đối thủ không thể chống trả.
Lý Lực Dũng dẫu gì cũng là quán quân võ tự do, cho dù trong lòng giận dữ, nhưng vẫn không có bị nộ hỏa che mờ lý trí.
Triệu Thụy hừ một tiếng, tuỳ tiện tấn chéo một bước, dễ dàng lách khỏi một kích này.
Lý Lực Dũng đấm jab vài lần tiếp sau đó đều bị Triệu Thụy dễ dàng tránh khỏi.
Lý Lực Dũng trong lòng có loại cảm giác quái dị, trong mắt hắn, đối thủ toàn thân tựa hồ đều là sơ hở, nhưng hắn chính là không thể nào xuống tay.
Ngược lại, tình cảnh của hắn thập phần bị động, như thể đang bị đối thủ dẫn dụ, hí lộng một phen.
Căn cứ vào kinh nghiệm đấu giải của hắn trong quá khứ, loại tình huống này không thể cứ tiếp tục nữa.
Bằng không, nếu phải luôn đi theo tiết tấu của đối thủ, hắn chắc chắn sẽ thảm bại.
Lý Lực Dũng cắn răng, quyết định đánh một canh bạc(4).
Hắn rống lớn một tiếng, hai chân đột nhiên phát lực, búng về phía trước, hữu quyền mở ra, trực mãnh đấm vào huyệt thái dương Triệu Thụy!
Quyền này của hắn ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, vô cùng cuồng mãnh, quyền phong phát ra tiếng “Ô ô” xé gió khiến người kinh dị!
"Hay lắm!"
"Giết chết hắn!"
"Đánh gục hắn!"
Học viên và quyền thủ quan chiến trong quyền quán quơ tay, la hét ầm trời, tăng cường cổ vũ chiến khí(5) cho Lý Lực Dũng.
Đối mặt với công kích hung hiểm này, Triệu Thụy trên mặt chỉ lộ ra một tia tươi cười lạnh.
Hắn không né không tránh, một quyền nhắm thẳng vào quyền lộ(6) của Lý Lực Dũng mà oanh xuất(7).
"Uỳnh"
Đầu quyền của hai người cứng chọi cứng đồng thời đập vào nhau, tiếng va chạm vang lên trong quyền quán một hồi lâu.
Lý Lực Dũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân người chấn bay về phía sau, rồi ngã gục xuống mặt đất.
Cơ nhục trên mặt hắn co rúm lại, đầu túa đầy mồ hôi hột, cánh tay phải giống như một con rắn chết, mềm èo rũ oặt xuống.
Xương cốt cánh tay phải hắn đều đã bị một quyền này oanh chấn cho vỡ nát, thậm chí ngay cả kinh mạch trên người cũng đều bị chân khí của Triệu Thụy xâm nhập nghiêm trọng!
Bên trong cả quyền quán tĩnh lặng không tiếng động.
Mỗi một người đứng xem đều bị bao trùm trong trạng thái chấn kinh cực độ, miệng há hốc, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Một quyền!
Kẻ thích quán thần bí này, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, duy nhất chỉ xuất ra một quyền, mà một quyền đó lại hoàn toàn hạ gục sư phụ của bọn họ, người đã ba lần đoạt giải quán quân toàn quốc võ tự do!
Trong thâm tâm bọn họ biết rõ thực lực của Lý Lực Dũng cường hãn cỡ nào, nhưng cũng chính vì như vậy bọn họ bây giờ lại càng hết sức rung động.
Bọn họ làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được một quyền thủ chuyên nghiệp cường đại như Lý Lực Dũng, không ngờ ngay cả một quyền của người ta cũng không thể tiếp được!
Loại chênh lệch về thực lực này, chỉ có thể dùng “một trời một vực”(8) để hình dung! Quá đáng sợ! Kẻ thích quán thần bí này thật sự là quá đáng sợ!
Trong quyền quán, quyền thủ cùng học viên đều nín thở, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Triệu Thụy, trong lòng hồi hộp bất an.
Với cái thực lực khủng bố của kẻ thích quán này, nếu muốn giết hết mọi người trong quyền quán có lẽ là chuyện dễ dàng.
Thậm chí ngay cả cơ hội phản kích bọn họ có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu.
Bọn họ bây giờ chỉ hy vọng sau khi cái nhân vật thần bí này thích quán xong sẽ mau chóng rời đi, không trút giận lên người bọn họ.
Mục quang của Triệu Thụy rà tới rà lui trên trên mặt mọi người, trúng mặt người nào, sắc mặt kẻ đó lập tức đại biến, tâm trạng kinh hoảng.
Lưu Nguy lúc này cực kỳ hối hận, thầm hận chính mình tại sao lúc ban đầu lắm mồm nhiều chuyện, kết quả bây giờ thật đã rước hoạ vào thân.
Hắn ao ước bây giờ có thể biến thành một con kiến, kiếm lỗ chui tọt xuống đất.
Đáng tiếc là, với cái thân cao một thước chín đó của hắn, cho dù muốn cũng không có chỗ để trốn.
"Ngươi!" Triệu Thụy đưa tay chỉ về phía hắn, "không phải vừa nãy rất hùng hổ sao? Đến đây chơi với ta."
"Không! Không!"
Lưu Nguy hai tay xua mạnh, trên mặt tràn đầy sự kinh hoảng, "Ta không phải là đối thủ của ngươi, ta nhận thua!"
"Nhận thua? Nhận thua là được sao?"
Triệu Thụy khẽ cười, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy hàn ý(9):
“Ta cố ý đến đây tìm ngươi gây phiền toái, lẽ nào có thể để ngươi trốn đi như vậy được?”
Gã quyền thủ nọ mặt liền biến sắc, lập tức thủ thế, chuẩn bị công kích.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, tấn tới một bước, tiếp cận quyền thủ nọ một cách quỷ mị, sau đó chụp lấy cổ hắn ném ra ngoài.
Tên quyền thủ bị ném đi ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có, vẽ một vòng pa-ra-bôn trên không trung rồi nặng nề rơi “Uỵch” xuống mặt đất.
Trong nháy mắt này, dường như mục quang của mọi người trong quyền quán đều tập trung lên người Triệu Thụy.
Ánh mắt của bọn họ pha lẫn kinh ngạc cùng địch ý.
Không một ai nghĩ đến, đột nhiên có người dám nghênh ngang xông vào quyền quán Lực Dũng đòi thích quán như vậy.
Sắc mặt của Lý Lực Dũng cũng không khỏi biến đổi.
Với uy danh của hắn trong giới Bác Kích(*) ở Đông An, chuyện thích quán rất hiếm khi xảy ra, nhưng hôm nay không ngờ lại gặp phải.
Hơn nữa kẻ thích quán lai lịch bất minh này lại có thực lực vô cùng kinh người.
Một quyền thủ tối cường(**) dưới tay hắn, không ngờ ngay cả quyền còn chưa kịp xuất ra đã bị đánh bại, điều mà cho dù là bản thân hắn cũng khó có thể làm được!
"Ta lúc nào đã chọc vào cừu gia cường đại như vậy chứ?" Hắn có chút thầm kinh hãi, tuy vậy vẫn là muốn nói ra vài lời lấy mặt mũi.
Ôm quyền, Lý Lực Dũng nói: "Huynh đệ, nếu là đến thích quán, vậy hãy cho biết tên, lộ diện đi, sao lại làm kẻ dấu đầu dấu đuôi như vậy.
Hơn nữa, đồ đệ ta cũng không có chọc giận ngươi, vì sao lại đánh hắn?"
"Là tên đồ đệ kia của ngươi đã cản đường ta." Triệu Thụy thản nhiên nói, căn bản không hề mắc mưu(1), "Về phần tên của ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi!"
Lý Lực Dũng nghe vậy liền nổi giận.
Từng thấy kẻ ngông cuồng, nhưng hắn chưa thấy qua kẻ nào ngông cuồng như vậy.
Hắn dẫu nói thế nào cũng từng là quán quân võ tự do toàn quốc, ở Đông An được coi như là nhân vật số một, được người tôn kính, chưa hề bị người ta xem thường như vậy.
Mặc dù hắn cũng hiểu được nhân vật thần bí đến thích quán này thực lực cường hãn, nhưng bản thân cũng không phải không có sức để đánh một trận!
"Sư phụ ta để cho ngươi mặt mũi, ngươi tự mình lại không biết xấu hổ.
Sư phụ, không cần cùng hắn nói nhảm, hãy thu thập hắn!" Lưu Nguy đột nhiên xen vào, đưa tay chỉ vào Triệu Thụy, há họng mắng to.
"Đúng! Thu thập hắn!"
"Thu thập hắn!"
Quyền thủ và học viên trong quyền quán đều là quần tình kích phấn(2), đồng loạt đều hô lên.
Triệu Thụy không chút úy kỵ, chỉ khẽ ngẩng đầu, vòng liếc mắt một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Lưu Nguy, lạnh nhạt nói: "Tiếp đến chính là ngươi."
Lưu Nguy trong lòng nhảy dựng, có chút rét run.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy kẻ ở trước mắt thâm bất khả trắc(3), dường như một khi đã nói ra nhất định sẽ thực hiện được.
Hắn bắt đầu có chút hối hận, chính mình sao nói nhiều chi vậy.
Chỉ là hắn không biết, cho dù hắn không nhiều chuyện thì Triệu Thụy cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Lý Lực Dũng thấy Triệu Thụy hoàn toàn không để mình vào mắt, không kiềm được, quát khẻ một tiếng, một cú jab(***) nhanh như thiểm điện nhắm hướng Triệu Thụy đánh tới.
Jab là một loại công kích mang tính dò xét, có thể công có thể thủ, nếu đối thủ xử lý không tốt, Lý Lực Dũng sẽ lập tức lấn tới, toàn lực xuất kích, đánh cho đối thủ không thể chống trả.
Lý Lực Dũng dẫu gì cũng là quán quân võ tự do, cho dù trong lòng giận dữ, nhưng vẫn không có bị nộ hỏa che mờ lý trí.
Triệu Thụy hừ một tiếng, tuỳ tiện tấn chéo một bước, dễ dàng lách khỏi một kích này.
Lý Lực Dũng đấm jab vài lần tiếp sau đó đều bị Triệu Thụy dễ dàng tránh khỏi.
Lý Lực Dũng trong lòng có loại cảm giác quái dị, trong mắt hắn, đối thủ toàn thân tựa hồ đều là sơ hở, nhưng hắn chính là không thể nào xuống tay.
Ngược lại, tình cảnh của hắn thập phần bị động, như thể đang bị đối thủ dẫn dụ, hí lộng một phen.
Căn cứ vào kinh nghiệm đấu giải của hắn trong quá khứ, loại tình huống này không thể cứ tiếp tục nữa.
Bằng không, nếu phải luôn đi theo tiết tấu của đối thủ, hắn chắc chắn sẽ thảm bại.
Lý Lực Dũng cắn răng, quyết định đánh một canh bạc(4).
Hắn rống lớn một tiếng, hai chân đột nhiên phát lực, búng về phía trước, hữu quyền mở ra, trực mãnh đấm vào huyệt thái dương Triệu Thụy!
Quyền này của hắn ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, vô cùng cuồng mãnh, quyền phong phát ra tiếng “Ô ô” xé gió khiến người kinh dị!
"Hay lắm!"
"Giết chết hắn!"
"Đánh gục hắn!"
Học viên và quyền thủ quan chiến trong quyền quán quơ tay, la hét ầm trời, tăng cường cổ vũ chiến khí(5) cho Lý Lực Dũng.
Đối mặt với công kích hung hiểm này, Triệu Thụy trên mặt chỉ lộ ra một tia tươi cười lạnh.
Hắn không né không tránh, một quyền nhắm thẳng vào quyền lộ(6) của Lý Lực Dũng mà oanh xuất(7).
"Uỳnh"
Đầu quyền của hai người cứng chọi cứng đồng thời đập vào nhau, tiếng va chạm vang lên trong quyền quán một hồi lâu.
Lý Lực Dũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân người chấn bay về phía sau, rồi ngã gục xuống mặt đất.
Cơ nhục trên mặt hắn co rúm lại, đầu túa đầy mồ hôi hột, cánh tay phải giống như một con rắn chết, mềm èo rũ oặt xuống.
Xương cốt cánh tay phải hắn đều đã bị một quyền này oanh chấn cho vỡ nát, thậm chí ngay cả kinh mạch trên người cũng đều bị chân khí của Triệu Thụy xâm nhập nghiêm trọng!
Bên trong cả quyền quán tĩnh lặng không tiếng động.
Mỗi một người đứng xem đều bị bao trùm trong trạng thái chấn kinh cực độ, miệng há hốc, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
Một quyền!
Kẻ thích quán thần bí này, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, duy nhất chỉ xuất ra một quyền, mà một quyền đó lại hoàn toàn hạ gục sư phụ của bọn họ, người đã ba lần đoạt giải quán quân toàn quốc võ tự do!
Trong thâm tâm bọn họ biết rõ thực lực của Lý Lực Dũng cường hãn cỡ nào, nhưng cũng chính vì như vậy bọn họ bây giờ lại càng hết sức rung động.
Bọn họ làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được một quyền thủ chuyên nghiệp cường đại như Lý Lực Dũng, không ngờ ngay cả một quyền của người ta cũng không thể tiếp được!
Loại chênh lệch về thực lực này, chỉ có thể dùng “một trời một vực”(8) để hình dung! Quá đáng sợ! Kẻ thích quán thần bí này thật sự là quá đáng sợ!
Trong quyền quán, quyền thủ cùng học viên đều nín thở, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Triệu Thụy, trong lòng hồi hộp bất an.
Với cái thực lực khủng bố của kẻ thích quán này, nếu muốn giết hết mọi người trong quyền quán có lẽ là chuyện dễ dàng.
Thậm chí ngay cả cơ hội phản kích bọn họ có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu.
Bọn họ bây giờ chỉ hy vọng sau khi cái nhân vật thần bí này thích quán xong sẽ mau chóng rời đi, không trút giận lên người bọn họ.
Mục quang của Triệu Thụy rà tới rà lui trên trên mặt mọi người, trúng mặt người nào, sắc mặt kẻ đó lập tức đại biến, tâm trạng kinh hoảng.
Lưu Nguy lúc này cực kỳ hối hận, thầm hận chính mình tại sao lúc ban đầu lắm mồm nhiều chuyện, kết quả bây giờ thật đã rước hoạ vào thân.
Hắn ao ước bây giờ có thể biến thành một con kiến, kiếm lỗ chui tọt xuống đất.
Đáng tiếc là, với cái thân cao một thước chín đó của hắn, cho dù muốn cũng không có chỗ để trốn.
"Ngươi!" Triệu Thụy đưa tay chỉ về phía hắn, "không phải vừa nãy rất hùng hổ sao? Đến đây chơi với ta."
"Không! Không!"
Lưu Nguy hai tay xua mạnh, trên mặt tràn đầy sự kinh hoảng, "Ta không phải là đối thủ của ngươi, ta nhận thua!"
"Nhận thua? Nhận thua là được sao?"
Triệu Thụy khẽ cười, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy hàn ý(9):
“Ta cố ý đến đây tìm ngươi gây phiền toái, lẽ nào có thể để ngươi trốn đi như vậy được?”
Danh sách chương