Những tu chân giả ở đó thấy Thiên Âm đại sư thoát khốn, tinh thần liền phấn chấn, nhao nhao…(1)
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Thiên Âm đại sư bây giờ đã thành niềm hi vọng của bọn họ, đã vô hình trung thành lãnh tụ của bọn họ.
Bọn họ hết sức hi vọng Thiên Âm đại sư có thể chiến thắng Trương Tụng Li, trả thù cho bọn họ, giúp bọn họ thoát khỏi số phận bị thôn tính.
Bất quá, tuy vẻ mặt Thiên Âm đại sư vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng hoàn toàn không yên tĩnh.
Vừa rồi ông tránh thoát khỏi Thiết Lung Thủ của Trương Tụng Li, nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế không phải dễ dàng.
Ông phải dùng gần tám phần sức mạnh mới có thể thoát ra khỏi Thiết Lung Thủ, mà theo cảm giác của ông, Trương Tụng Li thi triển Thiết Lung Thủ cơ hồ chẳng phí công gì!
Điều này có nghĩa là, cân bằng thực lực giữa ông và Trương Tụng Li đã bị phá.
Thực lực của Trương Tụng Li, sau khi tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, đã hơn ông rất nhiều!
Tuy những tu chân giả khác không phát hiện tình thế bất lợi của Thiên Âm đại sư, nhưng Triệu Thụy lại nhạy bén phát hiện tình huống hiện nay hình như hơi bất lợi đối với Thiên Âm đại sư.
Hắn cơ hồ không suy nghĩ thêm, lập tức quyết định ra tay, cùng đối phó với Trương Tụng Li.
Trương Tụng Li thực lực cường hoành như vậy, hành vi lại ngoan độc điên cuồng như vậy, không chỉ là ác mộng đối với cả tu chân giới, mà còn là uy hiếp to lớn đối với hắn.
Chỉ có hợp lực với người khác diệt trừ Trương Tụng Li, mới có thể bảo đảm bình an của mình!
Hắn bước lên trước một bước, chỉ vào Trương Tụng Li, lớn giọng nói: “Chư vị! Đây mới là bộ mặt thật của Trương Tụng Li! Trương Tụng Li giả dối ngoan độc, tác ác đa đoan, mọi người ai gặp phải giết!”
Nói xong, hắn quát lên một tiếng, lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương ra, lao tới Trương Tụng Li.
“Đúng! Trương Tụng Li hắn tác ác đa đoan, đáng giết!”
Đôn Triệt trước nay đi theo Triệu Thụy, nghe Triệu Thụy nói như vậy, quát lớn một tiếng, bước ra, thi triển Yêu Hồn thiểm, đánh thẳng vào Trương Tụng Li.
Những tu chân giả có thù với Trương Tụng Li, thấy có Thiên Âm đại sư chống lưng, lại bị Triệu Thụy và Đôn Triệt xúi giục, không chịu được nữa, nhao nhao la lên, tấn công tới Trương Tụng Li.
Đến bảy vị Độ Kiếp kì cường giả vẫn luôn trầm mặc cũng đều tham gia vào.
Thiên Âm đại sư có thêm nhiều người giúp đỡ như vậy, áp lực trên người liền nhẹ đi.
Ông ta nhìn Triệu Thụy một cái vẻ khen ngợi, cảm thấy Triệu Thụy đúng là hết sức nhạy bén, tới vừa đúng lúc.
Ông ta ngâm tụng kinh văn, sau đó quát lớn một tiếng: “Đại Bi Phục Ma Ấn!”
Theo tiếng quát to này của Thiên Âm đại sư, một thủ ấn to lớn màu vàng kim, lấp lánh quang mang chói mắt, từ trên trời hạ xuống, mang theo sự thánh khiết vô thượng, đập tới Trương Tụng Li.
Chín cường giả Độ Kiếp kì, một đỉnh phong cường giả, tuyệt đại bộ phận cường giả của tu chân giới đều tụ lại một chỗ.
Bọn họ đồng thời ra tay, có thể nói là kinh thiên động địa, phong khởi vân dũng.
Bất quá, đối mặt với mười đại cường giả vây công, Trương Tụng Li không có nửa điểm sợ hãi.
Tay trái hắn thành hổ trảo, tay phải hợp lại trước ngực, hình thành một thủ thế kì quái, điên cuồng rống lên: “Long Hổ Nghịch Thiên”
Chỉ thấy cuồng phong bỗng nổi lên, gào rít thê lương.
Uy thế cường đại tuyệt luân từ trên người hắn tán phát ra, từng luồng sương mù màu trắng cuồn cuộn không dứt từ trên người hắn tuôn ra, tụ tập trên đỉnh đầu hắn thành một đóa hoa sen màu trắng to lớn.
Đóa hoa sen đó phương viên khoảng hai trượng, tán phát ra hào quang vạn trượng, trên vạn tu chân giả ở đây không khỏi đều nghiêng đầu đi để khỏi bị ánh sáng chói làm bị thương mắt.
Quang mang màu trắng đục từ trên hoa sen tuôn ra, hình thành một bức màn ánh sáng, bao phủ Trương Tụng Li vào trong.
“Ầm ầm ầm”
Công kích của các cường giả chỉ cần chạm vào bức màn ánh sáng liền như trâu bùn vào biển, hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài!
Tuy pháp thuật cường đại đánh cho bức màn ánh sáng không ngừng rung động, nhưng trước sau vẫn không thể đánh vỡ nó!
Trên vạn tu chân giả đứng xem đều không khỏi kinh hãi thất sắc.
Thập đại cường giả liên thủ xuất kích, vốn cho rằng chí ít cũng có thể áp chế Trương Tụng Li, không ngờ lại không thể đánh vỡ tầng phòng hộ của Trương Tụng Li!
Trương Tụng Li này sau khi tu luyện thành Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, không khỏi mạnh tới mức thái quá rồi!
Trong lòng Triệu Thụy trầm xuống, Trương Tụng Li và Thiên Âm đại sư đều là đỉnh phong cường giả, theo lý mà nói, hai người hẳn không chênh lệch bao nhiêu, nhưng bây giờ có thêm chín cường giả Độ Kiếp kì, lại hoàn toàn không có cách nào bắt Trương Tụng Li, điều này nói lên rằng thực lực của Trương Tụng Li chỉ sợ đủ để áp chế bọn hắn!
Hắn quả quyết la lớn: “Đều dùng sát chiêu hết đi!”
Nói xong, hắn lấy La Hầu chi cung ra, trút chân khí vào, từ từ kéo dây cung, nhưng không lập tức bắn ra.
Trương Tụng Li đã là tu vi Đại Thừa kì, rất khó đả thương hắn, càng huống chi Trương Tụng Li còn có đóa sen trắng bảo vệ.
Trừ phi tìm được kẽ hở, nếu không hắn không có cơ hội bắn mũi tên thứ hai.
Hắn cần phải yên lặng chờ cơ hội.
Đôn Triệt thì ngưng tụ chân khí toàn thân, dùng yêu hồn thiểm mạnh nhất đập tới Trương Tụng Li.
Thiên Âm đại sư chắp hai tay trước ngực, trút mười tầng chân khí vào hai tay, nhắm cùng một chỗ trên ngực Trương Tụng Li, hai tay liên tiếp đánh ra mười tám pháp ấn màu vàng kim do chân khí ngưng tụ thành.
“Hàng Ma Thập Bát Chưởng!”
Đây là tuyệt chiêu Thiên Âm đại sư không dễ gì tung ra, nhưng đã tới bước này, ông ta không thể nương tay nữa.
Bảy cường giả Độ Kiếp kì còn lại cũng đều hưởng ứng lời hiệu triệu của Triệu Thụy, xuất tuyệt kĩ của mình ra.
Đối mặt với mười người toàn lực công kích, Trương Tụng Li hoàn toàn không sợ, ha ha cười lạnh nói: “Ngọc trai bé bằng hạt gạo cũng đòi phát sáng!”
Công kích của Thiên Âm đại sư trong mười người đi sau đến trước, bịch! Bịch!...!mười tám pháp ấn tập trung đánh lên cùng một vị trí trên màn sáng, trên mặt Trương Tụng Li chớp lên một tia ngưng trọng, tuy chưa hoàn toàn đánh vỡ bức màn, nhưng màu sắc bức màn đã nhạt đi vài phần.
“Không thể để mặc các ngươi điên cuồng!”
Trương Tụng Li quát to một tiếng, tay phải hắn…(2)
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Từ đóa hoa sen màu trắng trên đầu hắn bỗng bay ra một cánh hoa do quầng sáng màu trắng hình thành, bắn thẳng tới mọi người đang vây công.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên, liên miên bất tuyệt.
Những cánh hoa sen do quầng sáng hợp thành đó mang theo tiếng gào rít tử vong, phô thiên cái địa rơi xuống mặt đất, đập trên mặt đất thành những cái hố to.
Mặt đất run rẩy dưới sức mạnh cường đại này, bụi đất mù mịt trong phạm vi mấy cây số.
Ba tu chân giả Độ Kiếp kì bị cánh hoa đánh trúng, lập tức tan xương nát thịt..
Đôn Triệt bị sóng khí lan tới, máu tươi trong miệng tràn ra, bị trọng thương không nhẹ.
Triệu Thụy cũng bị những cánh hoa huyễn lệ mà khủng bố đó bức cho phải tránh né một cách thảm hại để khỏi bị đánh trúng.
Những tu chân giả đứng xem gần đó càng kinh hoảng thất thố, hô to gọi nhỏ chạy tứ tán.
Thế nhưng, vẫn có một số cánh hoa rơi vào trong mọi người, mang theo tiếng nổ ầm ầm, hàng loạt tu chân giả thực lực không đủ bị đánh thành từng mảnh, bay lên trên không, máu tươi như mưa rơi đầy đất, tình hình tương đối thảm liệt.
“Lực lượng thật đáng sợ! Long Hổ Khai Thiên thật khủng bố!” Đôn Triệt vừa tránh né cánh hoa sen trắng, trong miệng lải nhải nói không ngừng “Chúng ta chạy khắp nơi như chuột cũng không phải là cách, thế nào cũng có lúc bị cánh hoa sen chết tiệt đó đánh trúng, có cách nào đánh bại được Trương Tụng Li không?”
“Không có!” Thiên Âm đại sư ngăn một cánh hoa sen công kích, bị sức phản chấn to lớn đó khiến cho nghiến răng nghiến lợi, chỉ hít khí lạnh “Ít nhất bây giờ không có!”
Đôn Triệt lớn giọng nói đứt quãng: “Chúng ta… bây giờ chỉ có thể… dây dưa với Trương Tụng Li, xem ai có thể chống đỡ tới lúc cuối cùng.
Long Hổ Khai Thiên này của hắn hẳn phải rất hao chân khí.
Nếu như chúng ta có thể chống đỡ tới lúc chân khí hắn hao hết…”
“… căn bản không có khả năng!” Triệu Thụy đưa ra nhận xét nối theo.
Trừ phi xảy ra biến hóa gì đó to lớn, nếu không, cường giả như Trương Tụng Li đây căn bản không thể vì một pháp thuật mà tiêu hao tất cả chân khí
Đám Triệu Thụy, Đôn Triệt đang dùng hết sức nghĩ cách đối kháng với Trương Tụng Li.
Bất quá, tịnh không phải tất cả mọi người đều nhất trí toàn bộ.
Tra Phi Hùng, một trong Lục đạo Ma sư của Ma Tông có tính toán riêng của mình.
Hắn len lỏi ở chỗ cách xa Trương Tụng Li nhất, đây là chỗ ngoài rìa nhất trong phạm vi công kích của những cánh hoa, cánh hoa ít, tính nguy hiểm cũng tương đối yếu.
Thế nhưng, ở đây hắn cũng không cách nào công kích Trương Tụng Li, chỉ có thể làm bộ.
Thật ra, ngoại trừ Trương Tụng Li ra, hắn còn có một mục tiêu lớn hơn, đó chính là Triệu Thụy!
Hắn sớm đã biết tin Đông An Tra gia bị Triệu Thụy hủy diệt, hận Triệu Thụy tới xương, hận không thể xé nát Triệu Thụy mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng hắn.
Chỉ đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội thích hợp.
Bất quá bây giờ, Triệu Thụy đang tập trung toàn lực ứng phó với công kích của Trương Tụng Li, không hơi đâu để ý tới hắn, nếu hắn lén thi triển chút thủ đoạn, có lẽ mượn được con dao Trương Tụng Li này, diệt trừ Triệu Thụy!
Tra Phi Hùng âm trầm nhìn Triệu Thụy một cái, trong lòng đã có chủ ý.
Hắn lén lút thi triển Tu Di Quỷ Lỗi Kinh đánh về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này đang toàn lực ứng phó với công kích của Trương Tụng Li, tìm kẽ hở của Trương Tụng Li, hoàn toàn không phát giác Tra Phi Hùng đã đánh lén mình.
Đột nhiên, hắn nghe bên tai truyền lại từng trận tiếng kêu gọi dịu dàng: “Triệu Thụy… Triệu Thụy…”
Tuy chỉ hai chữ, nhưng tiết tấu âm tiết hết sức ngụy dị, trong sự quen thuộc dường như lại đầy cảm giác thân cận, thoáng cái hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của hắn.
Triệu Thụy tạm thời thất thần, không nhịn được đáp lại một tiếng.
Vừa trả lời, hắn bỗng phát hiện hắn lại hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể hắn!
Triệu Thụy phát hoảng trong lòng, không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, hơn nữa lại trong thời khắc nguy hiểm cực độ này!
Hắn gấp rút nghĩ cách thử đoạt lại quyền khống chế đối với thân thể, thế nhưng, nỗ lực hẳn mấy lần, lại không có nửa điểm tác dụng.
Quỷ đạo ma âm!
Triệu Thụy trong lòng trầm xuống, chỉ có quỷ đạo ma âm của Ma Tông mới có hiệu lực to lớn như vậy, khiến hắn tạm thời mất khống chế đối với thân thể!
Đồng thời, một cánh hoa do quầng sáng màu trắng đục ngưng tụ thành, mang theo khí tức tử vong đậm đặc bắn thẳng tới mặt Triệu Thụy.
Tất cả bất quá chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Triệu Thụy trơ mắt nhìn cánh hoa màu trắng bay tới mình, nhưng lại không cách nào khiến cơ thể mình làm ra động tác tự cứu nào, loại bất lực đó cơ hồ khiến hắn phát điên.
“Triệu Thụy, ngươi đang làm gì vậy, mau tránh đi!”
Thiên Âm đại sư phát hiện Triệu Thụy dường như không bình thường, vội vàng la lớn nhắc nhở.
Chỉ là ông ở cách quá xa, đã không kịp tới cứu.
Một cánh hoa sen màu trắng chớp lên quang mang chói mắt, mang theo sức hủy diệt khủng bố, gào rít cấp tốc bắn tới gần Triệu Thụy, cách mặt Triệu Thụy không tới một mét.
Triệu Thụy đáy lòng trầm xuống, hôm nay chỉ sợ hắn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Đúng lúc này, một tiếng la lớn quen thuộc truyền vào tai hắn.
“Triệu Thụy huynh đệ, ta tới cứu ngươi!”
Tiếp đó, Triệu Thụy cơ hồ tuyệt vọng bị một luồng sức mạnh đụng văng ra, cánh hoa màu trắng đó bay sướt qua Triệu Thụy, nặng nề đập lên người Đôn Triệt.
Đôn Triệt đau đớn rên một tiếng, bị cánh hoa màu trắng đánh bay ra tới mấy trăm mét, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, mặt như tờ giấy, nửa ngày không bò dậy nổi.
“Đôn Triệt! Đôn Triệt! Ngươi sao rồi?” Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt, thân thể vẫn không thể động đậy, chỉ có thể nóng nảy la lớn.
Đôn Triệt phun ra mấy ngụm máu tươi, đưa tay chỉ Tra Phi Hùng nói: “Hắn… là hắn đánh lén ngươi!”
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Thiên Âm đại sư bây giờ đã thành niềm hi vọng của bọn họ, đã vô hình trung thành lãnh tụ của bọn họ.
Bọn họ hết sức hi vọng Thiên Âm đại sư có thể chiến thắng Trương Tụng Li, trả thù cho bọn họ, giúp bọn họ thoát khỏi số phận bị thôn tính.
Bất quá, tuy vẻ mặt Thiên Âm đại sư vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng hoàn toàn không yên tĩnh.
Vừa rồi ông tránh thoát khỏi Thiết Lung Thủ của Trương Tụng Li, nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế không phải dễ dàng.
Ông phải dùng gần tám phần sức mạnh mới có thể thoát ra khỏi Thiết Lung Thủ, mà theo cảm giác của ông, Trương Tụng Li thi triển Thiết Lung Thủ cơ hồ chẳng phí công gì!
Điều này có nghĩa là, cân bằng thực lực giữa ông và Trương Tụng Li đã bị phá.
Thực lực của Trương Tụng Li, sau khi tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, đã hơn ông rất nhiều!
Tuy những tu chân giả khác không phát hiện tình thế bất lợi của Thiên Âm đại sư, nhưng Triệu Thụy lại nhạy bén phát hiện tình huống hiện nay hình như hơi bất lợi đối với Thiên Âm đại sư.
Hắn cơ hồ không suy nghĩ thêm, lập tức quyết định ra tay, cùng đối phó với Trương Tụng Li.
Trương Tụng Li thực lực cường hoành như vậy, hành vi lại ngoan độc điên cuồng như vậy, không chỉ là ác mộng đối với cả tu chân giới, mà còn là uy hiếp to lớn đối với hắn.
Chỉ có hợp lực với người khác diệt trừ Trương Tụng Li, mới có thể bảo đảm bình an của mình!
Hắn bước lên trước một bước, chỉ vào Trương Tụng Li, lớn giọng nói: “Chư vị! Đây mới là bộ mặt thật của Trương Tụng Li! Trương Tụng Li giả dối ngoan độc, tác ác đa đoan, mọi người ai gặp phải giết!”
Nói xong, hắn quát lên một tiếng, lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương ra, lao tới Trương Tụng Li.
“Đúng! Trương Tụng Li hắn tác ác đa đoan, đáng giết!”
Đôn Triệt trước nay đi theo Triệu Thụy, nghe Triệu Thụy nói như vậy, quát lớn một tiếng, bước ra, thi triển Yêu Hồn thiểm, đánh thẳng vào Trương Tụng Li.
Những tu chân giả có thù với Trương Tụng Li, thấy có Thiên Âm đại sư chống lưng, lại bị Triệu Thụy và Đôn Triệt xúi giục, không chịu được nữa, nhao nhao la lên, tấn công tới Trương Tụng Li.
Đến bảy vị Độ Kiếp kì cường giả vẫn luôn trầm mặc cũng đều tham gia vào.
Thiên Âm đại sư có thêm nhiều người giúp đỡ như vậy, áp lực trên người liền nhẹ đi.
Ông ta nhìn Triệu Thụy một cái vẻ khen ngợi, cảm thấy Triệu Thụy đúng là hết sức nhạy bén, tới vừa đúng lúc.
Ông ta ngâm tụng kinh văn, sau đó quát lớn một tiếng: “Đại Bi Phục Ma Ấn!”
Theo tiếng quát to này của Thiên Âm đại sư, một thủ ấn to lớn màu vàng kim, lấp lánh quang mang chói mắt, từ trên trời hạ xuống, mang theo sự thánh khiết vô thượng, đập tới Trương Tụng Li.
Chín cường giả Độ Kiếp kì, một đỉnh phong cường giả, tuyệt đại bộ phận cường giả của tu chân giới đều tụ lại một chỗ.
Bọn họ đồng thời ra tay, có thể nói là kinh thiên động địa, phong khởi vân dũng.
Bất quá, đối mặt với mười đại cường giả vây công, Trương Tụng Li không có nửa điểm sợ hãi.
Tay trái hắn thành hổ trảo, tay phải hợp lại trước ngực, hình thành một thủ thế kì quái, điên cuồng rống lên: “Long Hổ Nghịch Thiên”
Chỉ thấy cuồng phong bỗng nổi lên, gào rít thê lương.
Uy thế cường đại tuyệt luân từ trên người hắn tán phát ra, từng luồng sương mù màu trắng cuồn cuộn không dứt từ trên người hắn tuôn ra, tụ tập trên đỉnh đầu hắn thành một đóa hoa sen màu trắng to lớn.
Đóa hoa sen đó phương viên khoảng hai trượng, tán phát ra hào quang vạn trượng, trên vạn tu chân giả ở đây không khỏi đều nghiêng đầu đi để khỏi bị ánh sáng chói làm bị thương mắt.
Quang mang màu trắng đục từ trên hoa sen tuôn ra, hình thành một bức màn ánh sáng, bao phủ Trương Tụng Li vào trong.
“Ầm ầm ầm”
Công kích của các cường giả chỉ cần chạm vào bức màn ánh sáng liền như trâu bùn vào biển, hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài!
Tuy pháp thuật cường đại đánh cho bức màn ánh sáng không ngừng rung động, nhưng trước sau vẫn không thể đánh vỡ nó!
Trên vạn tu chân giả đứng xem đều không khỏi kinh hãi thất sắc.
Thập đại cường giả liên thủ xuất kích, vốn cho rằng chí ít cũng có thể áp chế Trương Tụng Li, không ngờ lại không thể đánh vỡ tầng phòng hộ của Trương Tụng Li!
Trương Tụng Li này sau khi tu luyện thành Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, không khỏi mạnh tới mức thái quá rồi!
Trong lòng Triệu Thụy trầm xuống, Trương Tụng Li và Thiên Âm đại sư đều là đỉnh phong cường giả, theo lý mà nói, hai người hẳn không chênh lệch bao nhiêu, nhưng bây giờ có thêm chín cường giả Độ Kiếp kì, lại hoàn toàn không có cách nào bắt Trương Tụng Li, điều này nói lên rằng thực lực của Trương Tụng Li chỉ sợ đủ để áp chế bọn hắn!
Hắn quả quyết la lớn: “Đều dùng sát chiêu hết đi!”
Nói xong, hắn lấy La Hầu chi cung ra, trút chân khí vào, từ từ kéo dây cung, nhưng không lập tức bắn ra.
Trương Tụng Li đã là tu vi Đại Thừa kì, rất khó đả thương hắn, càng huống chi Trương Tụng Li còn có đóa sen trắng bảo vệ.
Trừ phi tìm được kẽ hở, nếu không hắn không có cơ hội bắn mũi tên thứ hai.
Hắn cần phải yên lặng chờ cơ hội.
Đôn Triệt thì ngưng tụ chân khí toàn thân, dùng yêu hồn thiểm mạnh nhất đập tới Trương Tụng Li.
Thiên Âm đại sư chắp hai tay trước ngực, trút mười tầng chân khí vào hai tay, nhắm cùng một chỗ trên ngực Trương Tụng Li, hai tay liên tiếp đánh ra mười tám pháp ấn màu vàng kim do chân khí ngưng tụ thành.
“Hàng Ma Thập Bát Chưởng!”
Đây là tuyệt chiêu Thiên Âm đại sư không dễ gì tung ra, nhưng đã tới bước này, ông ta không thể nương tay nữa.
Bảy cường giả Độ Kiếp kì còn lại cũng đều hưởng ứng lời hiệu triệu của Triệu Thụy, xuất tuyệt kĩ của mình ra.
Đối mặt với mười người toàn lực công kích, Trương Tụng Li hoàn toàn không sợ, ha ha cười lạnh nói: “Ngọc trai bé bằng hạt gạo cũng đòi phát sáng!”
Công kích của Thiên Âm đại sư trong mười người đi sau đến trước, bịch! Bịch!...!mười tám pháp ấn tập trung đánh lên cùng một vị trí trên màn sáng, trên mặt Trương Tụng Li chớp lên một tia ngưng trọng, tuy chưa hoàn toàn đánh vỡ bức màn, nhưng màu sắc bức màn đã nhạt đi vài phần.
“Không thể để mặc các ngươi điên cuồng!”
Trương Tụng Li quát to một tiếng, tay phải hắn…(2)
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Từ đóa hoa sen màu trắng trên đầu hắn bỗng bay ra một cánh hoa do quầng sáng màu trắng hình thành, bắn thẳng tới mọi người đang vây công.
“Ầm ầm ầm”
Tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên, liên miên bất tuyệt.
Những cánh hoa sen do quầng sáng hợp thành đó mang theo tiếng gào rít tử vong, phô thiên cái địa rơi xuống mặt đất, đập trên mặt đất thành những cái hố to.
Mặt đất run rẩy dưới sức mạnh cường đại này, bụi đất mù mịt trong phạm vi mấy cây số.
Ba tu chân giả Độ Kiếp kì bị cánh hoa đánh trúng, lập tức tan xương nát thịt..
Đôn Triệt bị sóng khí lan tới, máu tươi trong miệng tràn ra, bị trọng thương không nhẹ.
Triệu Thụy cũng bị những cánh hoa huyễn lệ mà khủng bố đó bức cho phải tránh né một cách thảm hại để khỏi bị đánh trúng.
Những tu chân giả đứng xem gần đó càng kinh hoảng thất thố, hô to gọi nhỏ chạy tứ tán.
Thế nhưng, vẫn có một số cánh hoa rơi vào trong mọi người, mang theo tiếng nổ ầm ầm, hàng loạt tu chân giả thực lực không đủ bị đánh thành từng mảnh, bay lên trên không, máu tươi như mưa rơi đầy đất, tình hình tương đối thảm liệt.
“Lực lượng thật đáng sợ! Long Hổ Khai Thiên thật khủng bố!” Đôn Triệt vừa tránh né cánh hoa sen trắng, trong miệng lải nhải nói không ngừng “Chúng ta chạy khắp nơi như chuột cũng không phải là cách, thế nào cũng có lúc bị cánh hoa sen chết tiệt đó đánh trúng, có cách nào đánh bại được Trương Tụng Li không?”
“Không có!” Thiên Âm đại sư ngăn một cánh hoa sen công kích, bị sức phản chấn to lớn đó khiến cho nghiến răng nghiến lợi, chỉ hít khí lạnh “Ít nhất bây giờ không có!”
Đôn Triệt lớn giọng nói đứt quãng: “Chúng ta… bây giờ chỉ có thể… dây dưa với Trương Tụng Li, xem ai có thể chống đỡ tới lúc cuối cùng.
Long Hổ Khai Thiên này của hắn hẳn phải rất hao chân khí.
Nếu như chúng ta có thể chống đỡ tới lúc chân khí hắn hao hết…”
“… căn bản không có khả năng!” Triệu Thụy đưa ra nhận xét nối theo.
Trừ phi xảy ra biến hóa gì đó to lớn, nếu không, cường giả như Trương Tụng Li đây căn bản không thể vì một pháp thuật mà tiêu hao tất cả chân khí
Đám Triệu Thụy, Đôn Triệt đang dùng hết sức nghĩ cách đối kháng với Trương Tụng Li.
Bất quá, tịnh không phải tất cả mọi người đều nhất trí toàn bộ.
Tra Phi Hùng, một trong Lục đạo Ma sư của Ma Tông có tính toán riêng của mình.
Hắn len lỏi ở chỗ cách xa Trương Tụng Li nhất, đây là chỗ ngoài rìa nhất trong phạm vi công kích của những cánh hoa, cánh hoa ít, tính nguy hiểm cũng tương đối yếu.
Thế nhưng, ở đây hắn cũng không cách nào công kích Trương Tụng Li, chỉ có thể làm bộ.
Thật ra, ngoại trừ Trương Tụng Li ra, hắn còn có một mục tiêu lớn hơn, đó chính là Triệu Thụy!
Hắn sớm đã biết tin Đông An Tra gia bị Triệu Thụy hủy diệt, hận Triệu Thụy tới xương, hận không thể xé nát Triệu Thụy mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng hắn.
Chỉ đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội thích hợp.
Bất quá bây giờ, Triệu Thụy đang tập trung toàn lực ứng phó với công kích của Trương Tụng Li, không hơi đâu để ý tới hắn, nếu hắn lén thi triển chút thủ đoạn, có lẽ mượn được con dao Trương Tụng Li này, diệt trừ Triệu Thụy!
Tra Phi Hùng âm trầm nhìn Triệu Thụy một cái, trong lòng đã có chủ ý.
Hắn lén lút thi triển Tu Di Quỷ Lỗi Kinh đánh về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này đang toàn lực ứng phó với công kích của Trương Tụng Li, tìm kẽ hở của Trương Tụng Li, hoàn toàn không phát giác Tra Phi Hùng đã đánh lén mình.
Đột nhiên, hắn nghe bên tai truyền lại từng trận tiếng kêu gọi dịu dàng: “Triệu Thụy… Triệu Thụy…”
Tuy chỉ hai chữ, nhưng tiết tấu âm tiết hết sức ngụy dị, trong sự quen thuộc dường như lại đầy cảm giác thân cận, thoáng cái hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của hắn.
Triệu Thụy tạm thời thất thần, không nhịn được đáp lại một tiếng.
Vừa trả lời, hắn bỗng phát hiện hắn lại hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể hắn!
Triệu Thụy phát hoảng trong lòng, không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, hơn nữa lại trong thời khắc nguy hiểm cực độ này!
Hắn gấp rút nghĩ cách thử đoạt lại quyền khống chế đối với thân thể, thế nhưng, nỗ lực hẳn mấy lần, lại không có nửa điểm tác dụng.
Quỷ đạo ma âm!
Triệu Thụy trong lòng trầm xuống, chỉ có quỷ đạo ma âm của Ma Tông mới có hiệu lực to lớn như vậy, khiến hắn tạm thời mất khống chế đối với thân thể!
Đồng thời, một cánh hoa do quầng sáng màu trắng đục ngưng tụ thành, mang theo khí tức tử vong đậm đặc bắn thẳng tới mặt Triệu Thụy.
Tất cả bất quá chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Triệu Thụy trơ mắt nhìn cánh hoa màu trắng bay tới mình, nhưng lại không cách nào khiến cơ thể mình làm ra động tác tự cứu nào, loại bất lực đó cơ hồ khiến hắn phát điên.
“Triệu Thụy, ngươi đang làm gì vậy, mau tránh đi!”
Thiên Âm đại sư phát hiện Triệu Thụy dường như không bình thường, vội vàng la lớn nhắc nhở.
Chỉ là ông ở cách quá xa, đã không kịp tới cứu.
Một cánh hoa sen màu trắng chớp lên quang mang chói mắt, mang theo sức hủy diệt khủng bố, gào rít cấp tốc bắn tới gần Triệu Thụy, cách mặt Triệu Thụy không tới một mét.
Triệu Thụy đáy lòng trầm xuống, hôm nay chỉ sợ hắn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Đúng lúc này, một tiếng la lớn quen thuộc truyền vào tai hắn.
“Triệu Thụy huynh đệ, ta tới cứu ngươi!”
Tiếp đó, Triệu Thụy cơ hồ tuyệt vọng bị một luồng sức mạnh đụng văng ra, cánh hoa màu trắng đó bay sướt qua Triệu Thụy, nặng nề đập lên người Đôn Triệt.
Đôn Triệt đau đớn rên một tiếng, bị cánh hoa màu trắng đánh bay ra tới mấy trăm mét, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, mặt như tờ giấy, nửa ngày không bò dậy nổi.
“Đôn Triệt! Đôn Triệt! Ngươi sao rồi?” Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt, thân thể vẫn không thể động đậy, chỉ có thể nóng nảy la lớn.
Đôn Triệt phun ra mấy ngụm máu tươi, đưa tay chỉ Tra Phi Hùng nói: “Hắn… là hắn đánh lén ngươi!”
Danh sách chương