Những cơn gió lạnh buốt trong đêm chẳng biết tự khi nào đã thốc lên mạnh mẽ, từng trận rít gào cuồn cuộn thổi qua.
Sát ý gay gắt mãnh liệt(*) không ngừng khuấy động ở trên con đường vắng vẻ.
Triệu Thụy và Mã Viên không ai ra tay xuất thủ trước, mà đứng yên tại chỗ, chờ cho đối phương lộ ra sơ hở, tìm một cơ hội tốt nhất để ra tay.
Một cột đèn cũ kỹ bên đường bỗng lóe lên rồi phụt tắt.

Có lẽ vì đã sử dụng quá lâu nên dây bóng đèn đã bị cháy.
Chính vào ngay lúc ngọn đèn phụt tắt, Mã Viên đột ngột xuất thủ!
Gã khẽ gầm một tiếng, cả người như một viên đạn bắn về phía Triệu Thụy, khí thế kinh nhân!
Ánh mắt Triệu Thụy trở nên quyết liệt, một cổ chân khí nhanh chóng dấy lên từ đan điền, lan ra khắp toàn thân, giữ cho hắn luôn ở trong trạng thái tốt nhất.
Mã Viên là một cường địch, là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp được từ lúc bắt đầu tu chân đến giờ.
Hắn nhất định phải xuất toàn lực ứng chiến!
"Vù"
Đầu quyền của Mã Viên kéo theo kình phong mãnh liệt, như tia chớp đánh thẳng vào mặt Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhích mũi chân, tránh khỏi quyền này.

Quyền vừa hạ, Mã Viên lại lập tức đánh tới.


Quyền thế của gã như cuồng phong bạo vũ, hoàn toàn không cho Triệu Thụy một chút cơ hội để thở.
"Bản lãnh của mày không phải chỉ vậy chứ!" Mã Viên nghiến răng cười hung tợn, cảm thấy đối thủ có vẻ như không thật sự mạnh như trong dự liệu, không đáng để gã đánh giá cao, "chỉ với chút bản lãnh này của mày mà muốn bắt tao vào tù! Ha ha, thật là con mẹ nó nằm mơ giữa ban ngày! Vậy để tao tiễn mày một đoạn đường đi!"
"Vậy sao?" Triệu Thụy cười lạnh, nhanh như cắt tung ra một cước, vô tung vô tích(1).
Bất ngờ không kịp đề phòng, Mã Viên hốt hoảng rút tay về chuẩn bị đón đỡ, thế công của gã trong nháy mắt đã bị phá tan.
Lúc này, chân Triệu Thụy đột nhiên tảo thành một vòng cung quỷ dị, nhằm vào ngay điểm sơ hở nơi phòng thủ của gã.
"Oành" một tiếng, Triệu Thụy đã đá trúng ngực gã.
Mã Viên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, ngực đau kinh khủng, cả thân người gã bị một lực lượng khổng lồ đánh văng đi, nặng nề va vào cột đèn bên đường.
Cột đèn mặc dầu có chút cũ kỹ, nhưng thân cột dẫu gì cũng được chế tạo từ thép cứng, thế mà sau khi bị đập trúng, lại giống như một cọng rơm, trong nháy mắt đã bị gãy đoạn làm đôi, ngã rầm xuống đất.

Thật đúng là thanh thế kinh nhân(+).
Mã Viên lăn một vòng, hóa giải một phần lực đạo, sau đó gượng dậy, một gối quỳ trên mặt đất.
Trên khóe miệng gã đã xuất hiện một vệt máu, quần áo trên người cũng bị rách một mảng lớn, trông hết sức thảm hại.
Mã Viên trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Kinh ngạc chính là vì dẫu biết Triệu Thụy là một địch thủ cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ với chỉ vỏn vẹn một cước Triệu Thụy đã không những hoàn toàn phá hủy thế công của gã, mà còn đả thương được gã!
Tức giận là vì từ sau khi tu luyện tà công đại thành đến giờ, gã chưa từng bị thảm hại đến như vậy! Cho dù vừa rồi gã có chút sơ ý, chưa có phát huy hết toàn bộ sức mạnh, nhưng bị thê thảm như vầy vẫn khiến cho gã cảm thấy rất là sỉ nhục!
"Tạp chủng chết tiệt! Tao phải xé xác mày!"
Mã viên cuồng nộ rống lên, hai chân đạp mạnh phóng mình lên cao, loan trảo như câu(2), từ trên chụp xuống, dựa vào khí thế lao xuống mà lần nữa cuồng mãnh bổ về phía Triệu Thụy.
Lần này, gã đã gia tăng sức mạnh của bản thân, móng vuốt được chân khí ngưng tụ thậm chí phát ra tiếng xé gió "vù vù"!
Triệu Thụy thấy Mã Viên hung mãnh lao đến, liền lui lại một bước.

Song trảo của Mã Viên vồ xuống trước mặt hắn, chọc thẳng xuống đất.

Nền xi-măng rắn chắc lại như trở thành đậu hủ, bị đâm nát thành bột vụn.
Mã Viên một kích đánh không trúng này vừa vặn đã trao cơ hội cho Triệu Thụy.
Hắn vận chân khí, bỗng dưng ngưng thế lui về ở trên không(**), sau đó nhanh như chớp lao về phía trước, phóng một cước về phía Mã Viên.
Không tránh không né, Mã Viên vung trảo đón chụp lấy chân Triệu Thụy.
"Oành"
Cả hai mạnh mẽ lao vào nhau, thân thể cùng vụt nhoáng lên, sau đó như lò xo nhanh chóng bật ngược trở lại.
Chân vừa chạm đất, bọn họ lại cấp tốc xông về phía trước, cùng nhau chiến đấu một lần nữa.
Sự tranh đấu kịch liệt của bọn họ cuối cùng đã đánh thức những cư dân đang ngủ ở lân cận.

Bên trong những căn nhà nhỏ hai bên đường, đèn đã được bật lên.

Một số cư dân hiếu kỳ đến bên cửa sổ, hé mở cánh cửa ngó ra ngoài, muốn xem coi ở bên ngoài rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Song, bọn họ chỉ có thể thấy hai bóng người nhanh như tia chớp đang kịch liệt chiến đấu ở trên đường.

Nơi cái bóng lướt qua, cột đèn bị gãy đổ như rạ, mặt đất, vách tường bị đánh nát như tương(3)!
"Trời ơi! Đó là người nào đang đánh nhau vậy?" Mọi người không ai bảo ai mà cùng lộ ra vẻ kinh hãi, "đó là yêu quái sao!"
"Chỉ sợ bọn họ đúng là yêu ma biến hình đó!"
"Còn tiếp tục đánh nữa thì cả con đường này cũng sẽ bị bọn nó phá hủy hết! Mau! Mau gọi điện báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát có ích gì?"
"Mẹ nó! Không có ích gì cũng phải báo!"
"..."
"..."
Dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng bọn họ vẫn dồn dập đi báo cảnh sát.

Đó là sự lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Ngay chính vào lúc này, trận chiến giữa Triệu Thụy và Mã Viên cũng đã đến hồi quyết định.
Tốc độ ra đòn của hai người bọn họ đột ngột chậm lại(***), bắt đầu chuẩn bị ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, đánh một trận cuối cùng.
Trong mắt Mã Viên chớp động tia sắc đỏ, gã đem toàn bộ chân khí ngưng tụ vào đầu ngón tay, sau đó ngửa cổ rống lên một tiếng, hai đại trảo một trái một phải nhắm vào đầu Triệu Thụy mà chộp tới.
Một trảo ngưng tụ chân khí của toàn bộ cơ thể này có thể đánh vỡ vụn tấm thép kiên cố, nếu như bị chộp trúng, trên đầu tuyệt đối sẽ bị chọc thủng mấy lỗ.
Triệu Thụy cảm giác rõ được áp lực hai trảo sắc bén này đem lại.


Hắn không tránh không né, hống lớn một tiếng, đem chân khí trong đan điền vận vào song quyền, sau đó trực tiếp đánh thẳng về phía Mã Viên.
"Oành"
Hai cỗ lực lượng khổng lồ vừa chạm vào nhau liền phát ra tiếng nổ rền mãnh liệt, vang vọng khắp cả con phố.
Không khí bắt đầu bị khuấy động thổi tung đất cát bụi bặm lên.
Mã Viên kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi giống như một viên đạn, bị đánh bay đi, đập người lõm vào trong bức tường bên cạnh một cửa hiệu.
Gạch đá đổ sụp xuống, chôn vùi gã, chỉ chừa lại cặp giò ló ra ngoài.
Mã Viên không thể đứng dậy khỏi đống đổ nát.

Xương cốt toàn thân gã đều đã bị chân khí cuồng mãnh của Triệu Thụy chấn cho nát vụn, đã toi mạng từ lúc bị đánh bay ở trên không trung!
Đánh chết Mã Viên xong, Triệu Thụy đến bên cạnh Vân Phi, cúi xuống xem xét tình trạng của cô.
Thấy cô không hề bị chút tổn thương nào, chỉ bị hôn mê, hắn liền cảm thấy yên tâm.
Triệu Thụy không định mang Vân Phi đi, mà để cô ở nguyên chỗ.

Bởi vì hắn biết một số cư dân ở bên đường đã bị trận đấu làm cho giật mình tỉnh giấc, đoán chắc đã báo cảnh sát, đợi đến lúc đó tự nhiên sẽ có cảnh sát đến đây đưa Vân Phi vào bệnh viện.
Việc hiện giờ hắn cần phải làm chính là mau chóng rời khỏi chỗ này.
Ngón chân vừa điểm, hắn liền như một một bóng ma biến mất vào trong bóng tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện