Hộp đêm Đường Đô nằm trên một con đường lớn phía Nam; là một khu ăn chơi, giải trí khổng lồ; là hộp đêm sang trọng xa hoa nhất Đông An.
Từng có người nói đùa Đường Đô có ba cái nhất: công trình xa hoa nhất, nữ nhân xinh đẹp nhất, thu phí đắt đỏ nhất.
Mỗi khi đêm xuống là lúc những ngọn đèn rực rỡ tỏa sáng, trước cửa Đường Đô xe cộ đông nghịt, người người chen chúc tấp nập.
Nếu như lúc này nhìn qua một vòng bãi đỗ xe ai cũng có thể nhận thấy những loại xe tốt nhất Đông An đều tập trung ở nơi này.
Sinh ý của Đường Đô phát đạt dị thường khiến cho người ta nảy sinh lòng tham, gây ra đố kị.
Nhưng từ trước đến giờ chưa có ai dám đến đây gây sự, càng không có ai dám đên đây thu phí bảo vệ.
Bởi vì Đường Đô là sản nghiệp cực kì trọng yếu của Tra gia tộc, không chỉ bởi vì nó có khả năng kiếm tiền mà quan trọng hơn là Tra gia có thể từ nơi này mở rộng quan hệ với hai giới chính thương (chính quyền và thương nhân) của Đông An.
Chính vì nguyên nhân như thế nên công tác bảo an nơi này được làm rất chu đáo, đến ngay cả bảo vệ ở cửa cũng đều là đệ tử Tra gia tự mình đảm nhận.
Đến nơi đây gây sự đơn giản là chán sống, chẳng bằng nhảy thẳng xuống sông Hoàng Hà cho thống khoái.
Tra Nãi Văn trước kia là khách quen của Đường Đô, các danh nữ ( hồng bài ở đây hiểu là gái VIP ) của hộp đêm cơ hồ đều có quan hệ xxx với hắn.
Bất quá, vì trước đó không lâu năm tên thủ hạ bị giết khiến hắn trốn ở nhà gần một tháng không dám lêu lổng ra đường.
Hiện tại, Tra Nãi Văn cảm giác được nguy hiểm tựa hồ đã qua, mà hôm nay lại là sinh nhật mình, vì vậy quyết định nhân cơ hội này đến đây phóng túng một phen hòng xua đi vận đen trên người.
Đương nhiên, đi ra ngoài cũng không có nghĩa buông lỏng cảnh giác.
Cho dù tại chính địa bàn của hắn vẫn như thường lệ có ba tên võ giả tiên thiên cấp bảo vệ, đằng sau lại có thêm sáu tên vệ sĩ mang súng theo sát.
Có sự bảo vệ chu đáo như vậy, Tra Nãi Văn tin tưởng rằng bản thân mình tuyệt đối được an toàn.
Tiệc sinh nhật của Tra Nãi Văn là lúc tám giờ tối.
Còn Triệu Thụy đã có mặt tại con đường gần đó lúc sáu giờ.
Sau khi hiểu rõ địa hình chung quanh, sắp xếp xong đường rút lui, hắn đứng ở một góc khuất chằm chằm nhìn vào cửa lớn của Đường Đô, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Sắc trời ngày càng tối, gió bắc lạnh thấu xương thổi tới mang theo tiếng rít chói tai thổi ngang qua con đường làm rát da mặt người ta.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, nhanh chóng tan ra rồi biến mất.
Đợi hơn một giờ đồng hồ, một chiếc Bentley hào hoa dưới sự bảo vệ của bốn chiếc BMW chạy từ phía bắc tới đỗ lại trước cửa lớn của Đường Đô.
Ngay sau đó, Tra Nãi Văn đầu tóc bóng lộn từ trên chiếc Bentley bước xuống dưới sự bao bọc của chín tên vệ sĩ đi vào hộp đêm.
“Thật là phô trương.”
Khóe miệng Triệu Thụy thoáng một tia cười trào phúng, hắn cẩn thận quan sát một chút phát hiện trong đám vệ sĩ có hai tên võ giả tiên thiên nhất cấp, một tên võ giả tiên thiên nhị cấp, còn có sáu tên vệ sĩ mặc dù thực lực không tính là cường đại nhưng phỏng chừng bọn chúng đều mang theo súng.
Lực lượng vệ sĩ cường đại như vậy, quả thật khiến cho nhiều người trợn mắt ra nhìn.
Cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là bảy giờ bốn mươi lăm.
Triệu Thụy từ tốn lấy trong ngực một chiếc mặt nạ mua bên đường từ trước, mang lên mặt, còn đội cả mũ lên đầu, sau đó ẩn giấu khí tức yêu ma trên thân thể giả trang làm người đi đường bình thường, cúi đầu bước nhanh về phía Đường Đô.
Vừa tới trước cửa Đường Đô, thì có hai tên bảo vệ mặc tây phục thân hình to con đưa tay chận hắn lại.
“Tiên sinh, vé vào cửa của ngài đâu?”
Hai tên bảo vệ này thân thủ tương đối lão luyện, nhất cử nhất động đều có dấu ấn khí tức của cổ võ giả, Triệu Thụy cơ hồ không cần hỏi cũng biết bọn chúng là đệ tử Tra gia tộc.
“Vé vào cửa?” Triệu Thụy thản nhiên đáp: “Ta không có vé vào cửa.”
“Không có vé vào cửa? Xin lỗi tiên sinh, ngài không thể vào.” Hai tên bảo vệ nhìn chằm chằm Triệu Thụy, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bọn họ chuyện lớn nhỏ gì cũng đã thấy qua, chỉ nghe khẩu khí thì biết người này đến không phải để tiêu tiền mà là để gây sự.
“Vậy à?”
Triệu Thụy cười cười không nói, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một chiếc mặt nạ kinh kịch (mặt nạ dùng trong hát kịch) xuất hiện trước mắt hai tên bảo vệ.
Hai tên đệ tử Tra gia trước tiên là sửng sốt, liền đó trong đầu lóe lên hai chữ.
“Không ổn!”
Ngay lúc này Triệu Thụy động thủ.
Hắn đưa tay nắm lấy yết hầu hai người.
Hai tên này vốn là võ giả, thân thủ cũng tính là không tồi nhưng không kip phản kháng đã bị hắn nhấc lên.
“Tra Nãi Văn ở đâu?” Triệu Thụy lạnh lùng hỏi.
“Tra thiếu gia ở tại phòng 201!” Một tên bảo vệ mặt đỏ lên, khó khăn trả lời.
Triệu Thụy thấy ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng biết có gian trá, lạnh lùng cười một tiếng, tay tăng thêm lực sau đó hỏi một câu nữa: “Tra Nãi Văn ở đâu?”
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình sắp không thở nổi, biết rằng nếu không nói thật chỉ sợ cổ họng mình sẽ lập tức bị bóp nát bấy, vì vậy vội vàng sửa lại: “308, đó là phòng Tra thiếu gia chuyên dùng, bất luận kẻ nào cũng không được sử dụng.”
Triệu Thụy phỏng chừng đây là lời nói thật, hừ một tiếng, dùng sức một chút đập hai tên vào nhau, nghe “phịch” một tiếng.
Hai tên này vỡ đầu chảy máu, lập tức ngất đi.
Những nhân viên đón tiếp ở đại sảnh bị sự dũng mãnh và cường đại của Triệu Thụy làm cho phát run, không dám lên tiếng.
Lúc này thấy đổ máu rốt cuộc cũng không chịu nổi lập tức cao giọng hét ầm lên vô cùng hỗn loạn.
Triệu Thụy cũng không để ý đến bọn họ, mũi chân điểm một cái cả người như một trận gió lốc phi thẳng lên tầng ba.
Đến tầng ba, Triệu Thụy cơ hồ không cần mất công tìm kiếm đã xác định được vị trí phòng của Tra Nãi Văn.
Bởi sáu tên vệ sĩ mặc tây phục mang kính đen đang đứng bảo vệ bên ngoài một căn phòng, nhìn rất nổi bật.
Tổng cộng có chín vệ sĩ, bên ngoài có sáu.
Triệu Thụy khẳng định bên trong còn ba tên võ giả cấp tiên thiên bảo vệ Tra Nãi Văn.
Hắn không chút do dự đi thẳng đến chỗ mấy tên vệ sĩ.
Khi còn cách căn phòng bảy, tám mét, sáu tên vệ sĩ bên ngoài lập tức cảnh giác, ánh mắt bắt đầu chú ý cử động của hắn.
Còn cách ba, bốn mét, đám vệ sĩ cao giọng quát bảo dừng lại đồng thời từ trong áo móc súng lục ra nhắm vào Triệu Thụy:
“Đứng lại!”
“Ngươi định làm gì!”
“…”
“…”
Triệu Thụy làm như không nghe thấy, cước bộ không ngừng mà ngược lại càng tiến nhanh về phía sáu người.
Sáu tên vệ sĩ kia chợt cảm thấy thân ảnh của người trước mặt lóe lên, liền đó một cỗ kình phong cuồng mãnh bức tới trước mặt khiến cho không thể thở nổi.
Sắc mặt bọn chúng đồng thời đại biến.
Tốc độ nhanh như vậy, công kích cuồng mãnh như vậy! Tuyệt đối là cường giả cấp tiên thiên mới có thể làm được!
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi sáu tên vệ sĩ đồng thời nổ súng hy vọng giết chết tên sát thủ thần bí mà đáng sợ này.
“Bang, bang, bang!”
Trong hành lang tiếng súng nổ liên hồi, mùi thuốc súng tràn ngập khắp không khí.
Trong nháy mắt, tất cả đạn đều bắn trúng Triệu Thụy.
Tuy nhiên, thế công của Triệu Thụy không vì thế mà chậm lại
Đạn của sáu tên vệ sĩ còn chưa bắn hết thì hắn đã tựa như một tàn ảnh vọt tới trước mặt chúng, song quyền xuất ra như chớp.
Những âm thanh nặng nề liên tiếp vàng lên, ngực sáu tên vệ sĩ cơ hồ đồng thời lõm vào.
Bọn chúng lộ ra thần sắc kinh hãi cùng tuyệt vọng, bị lực đạo rất mạnh đánh bay đi, sau đó rơi phịch xuống đất biến thành những cỗ thi thể lạnh băng.
Triệu Thụy phủi phủi quần áo, đạn trên người hắn “đinh đinh” rơi xuống đất mà không mảy may gây thương tích cho hắn.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa phòng tiến vào thì cánh cửa gỗ của căn phòng nổ đột nhiên nổ tung, hai cỗ chân khí cực kì sắc bén từ bên trong phóng thẳng vào hắn.
Thì ra ba tên vệ sĩ võ giả cấp tiên thiên của Tra Nãi Văn nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, hai trong số đó lập tức quyết định chủ động phản kích trước.
Còn một người ở lại tiếp tục bảo vệ Tra Nãi Văn.
Nếu đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ bị sự đột kích bất ngờ của hai người này đánh trọng thương.
Nhưng Triệu Thụy đã tu luyện đến Đọat Linh hậu kỳ, thuộc về võ giả tiên thiên tam cấp, mà thực lực của hai tên vệ sĩ mới đạt đến tiên thiên nhất cấp, thật sự quá chênh lệch!
Hắn quát to một tiếng, không thèm tránh né, hai tay ngưng tụ chân khí, mạnh mẽ đẩy thẳng ra.
Một chiêu đơn giản, chân thật, thậm chí nói là thô thiển, nhưng được chân khí cường đại duy trì thì dù là một chiêu chân thật như vậy cũng thể hiện một uy lực khiến cho người khác cực kì khiếp sợ.
“Ầm ầm.”
Tiếng va vang lên đinh tai nhức óc, khí lưu cường đại do va chạm cuốn hết những mảnh gỗ vụn, nghiền nát cánh cửa vốn đã hỏng.
Hai tên võ giả tiên thiên tiến hành đột kích bị luồng chân khí cuồng mãnh đánh mạnh lại kêu thảm một tiếng bay ngược về sau, đập vào vách tường, sau đó trượt xuống mặt đất.
Trong nháy mắt xương toàn thân chúng bị chấn nát, máu tươi từ miệng chảy ra.
Chỉ nhìn qua đã biết không sống nổi.
Trong phòng lặng im như tờ, tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc; đặc biệt là Tra Nãi Văn, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Không ai có thể tin được hai tên võ giả tiên thiên một cấp bất ngờ đột kích lại chỉ trong một chiêu đã bị đối phương giết ngay đương trường.
Điều này rốt cuộc cần sức mạnh cường hãn đến mức nào! Thực lực của sát thủ thần bí này rốt cuộc là đến đâu.
Tra Nãi Văn hiện tại bên người chỉ còn một tên vệ sĩ cuối cùng, cũng là tên vệ sĩ có thực lực mạnh nhất.
Nhưng thấy thực lực kinh khủng của Triệu Thụy hắn đã vô cùng khiếp sợ, mất đi dũng khí chiến đấu.
Hắn trong lòng biết rõ rằng nếu mình tiến lên cũng chịu chết vô ích.
Hắn đưa cánh tay kẹp lấy Tra Nãi Văn dưới nách, lớn tiếng rống lên: “Chạy!”
Sau đó thân thể dùng sức đâm thẳng vào tường “rầm” một cái tạo ra một lỗ lớn, rồi chạy như bay ra ngoài.
Mặt mũi không quan trọng, chỉ cần chạy thoát được là tốt rồi
“Chạy được sao?”
Triệu Thụy lạnh lùng cười, mũi chân điểm trên mặt đất một cái tựa như quy mị đuổi theo.
Từng có người nói đùa Đường Đô có ba cái nhất: công trình xa hoa nhất, nữ nhân xinh đẹp nhất, thu phí đắt đỏ nhất.
Mỗi khi đêm xuống là lúc những ngọn đèn rực rỡ tỏa sáng, trước cửa Đường Đô xe cộ đông nghịt, người người chen chúc tấp nập.
Nếu như lúc này nhìn qua một vòng bãi đỗ xe ai cũng có thể nhận thấy những loại xe tốt nhất Đông An đều tập trung ở nơi này.
Sinh ý của Đường Đô phát đạt dị thường khiến cho người ta nảy sinh lòng tham, gây ra đố kị.
Nhưng từ trước đến giờ chưa có ai dám đến đây gây sự, càng không có ai dám đên đây thu phí bảo vệ.
Bởi vì Đường Đô là sản nghiệp cực kì trọng yếu của Tra gia tộc, không chỉ bởi vì nó có khả năng kiếm tiền mà quan trọng hơn là Tra gia có thể từ nơi này mở rộng quan hệ với hai giới chính thương (chính quyền và thương nhân) của Đông An.
Chính vì nguyên nhân như thế nên công tác bảo an nơi này được làm rất chu đáo, đến ngay cả bảo vệ ở cửa cũng đều là đệ tử Tra gia tự mình đảm nhận.
Đến nơi đây gây sự đơn giản là chán sống, chẳng bằng nhảy thẳng xuống sông Hoàng Hà cho thống khoái.
Tra Nãi Văn trước kia là khách quen của Đường Đô, các danh nữ ( hồng bài ở đây hiểu là gái VIP ) của hộp đêm cơ hồ đều có quan hệ xxx với hắn.
Bất quá, vì trước đó không lâu năm tên thủ hạ bị giết khiến hắn trốn ở nhà gần một tháng không dám lêu lổng ra đường.
Hiện tại, Tra Nãi Văn cảm giác được nguy hiểm tựa hồ đã qua, mà hôm nay lại là sinh nhật mình, vì vậy quyết định nhân cơ hội này đến đây phóng túng một phen hòng xua đi vận đen trên người.
Đương nhiên, đi ra ngoài cũng không có nghĩa buông lỏng cảnh giác.
Cho dù tại chính địa bàn của hắn vẫn như thường lệ có ba tên võ giả tiên thiên cấp bảo vệ, đằng sau lại có thêm sáu tên vệ sĩ mang súng theo sát.
Có sự bảo vệ chu đáo như vậy, Tra Nãi Văn tin tưởng rằng bản thân mình tuyệt đối được an toàn.
Tiệc sinh nhật của Tra Nãi Văn là lúc tám giờ tối.
Còn Triệu Thụy đã có mặt tại con đường gần đó lúc sáu giờ.
Sau khi hiểu rõ địa hình chung quanh, sắp xếp xong đường rút lui, hắn đứng ở một góc khuất chằm chằm nhìn vào cửa lớn của Đường Đô, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Sắc trời ngày càng tối, gió bắc lạnh thấu xương thổi tới mang theo tiếng rít chói tai thổi ngang qua con đường làm rát da mặt người ta.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, nhanh chóng tan ra rồi biến mất.
Đợi hơn một giờ đồng hồ, một chiếc Bentley hào hoa dưới sự bảo vệ của bốn chiếc BMW chạy từ phía bắc tới đỗ lại trước cửa lớn của Đường Đô.
Ngay sau đó, Tra Nãi Văn đầu tóc bóng lộn từ trên chiếc Bentley bước xuống dưới sự bao bọc của chín tên vệ sĩ đi vào hộp đêm.
“Thật là phô trương.”
Khóe miệng Triệu Thụy thoáng một tia cười trào phúng, hắn cẩn thận quan sát một chút phát hiện trong đám vệ sĩ có hai tên võ giả tiên thiên nhất cấp, một tên võ giả tiên thiên nhị cấp, còn có sáu tên vệ sĩ mặc dù thực lực không tính là cường đại nhưng phỏng chừng bọn chúng đều mang theo súng.
Lực lượng vệ sĩ cường đại như vậy, quả thật khiến cho nhiều người trợn mắt ra nhìn.
Cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là bảy giờ bốn mươi lăm.
Triệu Thụy từ tốn lấy trong ngực một chiếc mặt nạ mua bên đường từ trước, mang lên mặt, còn đội cả mũ lên đầu, sau đó ẩn giấu khí tức yêu ma trên thân thể giả trang làm người đi đường bình thường, cúi đầu bước nhanh về phía Đường Đô.
Vừa tới trước cửa Đường Đô, thì có hai tên bảo vệ mặc tây phục thân hình to con đưa tay chận hắn lại.
“Tiên sinh, vé vào cửa của ngài đâu?”
Hai tên bảo vệ này thân thủ tương đối lão luyện, nhất cử nhất động đều có dấu ấn khí tức của cổ võ giả, Triệu Thụy cơ hồ không cần hỏi cũng biết bọn chúng là đệ tử Tra gia tộc.
“Vé vào cửa?” Triệu Thụy thản nhiên đáp: “Ta không có vé vào cửa.”
“Không có vé vào cửa? Xin lỗi tiên sinh, ngài không thể vào.” Hai tên bảo vệ nhìn chằm chằm Triệu Thụy, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bọn họ chuyện lớn nhỏ gì cũng đã thấy qua, chỉ nghe khẩu khí thì biết người này đến không phải để tiêu tiền mà là để gây sự.
“Vậy à?”
Triệu Thụy cười cười không nói, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một chiếc mặt nạ kinh kịch (mặt nạ dùng trong hát kịch) xuất hiện trước mắt hai tên bảo vệ.
Hai tên đệ tử Tra gia trước tiên là sửng sốt, liền đó trong đầu lóe lên hai chữ.
“Không ổn!”
Ngay lúc này Triệu Thụy động thủ.
Hắn đưa tay nắm lấy yết hầu hai người.
Hai tên này vốn là võ giả, thân thủ cũng tính là không tồi nhưng không kip phản kháng đã bị hắn nhấc lên.
“Tra Nãi Văn ở đâu?” Triệu Thụy lạnh lùng hỏi.
“Tra thiếu gia ở tại phòng 201!” Một tên bảo vệ mặt đỏ lên, khó khăn trả lời.
Triệu Thụy thấy ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng biết có gian trá, lạnh lùng cười một tiếng, tay tăng thêm lực sau đó hỏi một câu nữa: “Tra Nãi Văn ở đâu?”
Tên bảo vệ kia cảm thấy mình sắp không thở nổi, biết rằng nếu không nói thật chỉ sợ cổ họng mình sẽ lập tức bị bóp nát bấy, vì vậy vội vàng sửa lại: “308, đó là phòng Tra thiếu gia chuyên dùng, bất luận kẻ nào cũng không được sử dụng.”
Triệu Thụy phỏng chừng đây là lời nói thật, hừ một tiếng, dùng sức một chút đập hai tên vào nhau, nghe “phịch” một tiếng.
Hai tên này vỡ đầu chảy máu, lập tức ngất đi.
Những nhân viên đón tiếp ở đại sảnh bị sự dũng mãnh và cường đại của Triệu Thụy làm cho phát run, không dám lên tiếng.
Lúc này thấy đổ máu rốt cuộc cũng không chịu nổi lập tức cao giọng hét ầm lên vô cùng hỗn loạn.
Triệu Thụy cũng không để ý đến bọn họ, mũi chân điểm một cái cả người như một trận gió lốc phi thẳng lên tầng ba.
Đến tầng ba, Triệu Thụy cơ hồ không cần mất công tìm kiếm đã xác định được vị trí phòng của Tra Nãi Văn.
Bởi sáu tên vệ sĩ mặc tây phục mang kính đen đang đứng bảo vệ bên ngoài một căn phòng, nhìn rất nổi bật.
Tổng cộng có chín vệ sĩ, bên ngoài có sáu.
Triệu Thụy khẳng định bên trong còn ba tên võ giả cấp tiên thiên bảo vệ Tra Nãi Văn.
Hắn không chút do dự đi thẳng đến chỗ mấy tên vệ sĩ.
Khi còn cách căn phòng bảy, tám mét, sáu tên vệ sĩ bên ngoài lập tức cảnh giác, ánh mắt bắt đầu chú ý cử động của hắn.
Còn cách ba, bốn mét, đám vệ sĩ cao giọng quát bảo dừng lại đồng thời từ trong áo móc súng lục ra nhắm vào Triệu Thụy:
“Đứng lại!”
“Ngươi định làm gì!”
“…”
“…”
Triệu Thụy làm như không nghe thấy, cước bộ không ngừng mà ngược lại càng tiến nhanh về phía sáu người.
Sáu tên vệ sĩ kia chợt cảm thấy thân ảnh của người trước mặt lóe lên, liền đó một cỗ kình phong cuồng mãnh bức tới trước mặt khiến cho không thể thở nổi.
Sắc mặt bọn chúng đồng thời đại biến.
Tốc độ nhanh như vậy, công kích cuồng mãnh như vậy! Tuyệt đối là cường giả cấp tiên thiên mới có thể làm được!
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi sáu tên vệ sĩ đồng thời nổ súng hy vọng giết chết tên sát thủ thần bí mà đáng sợ này.
“Bang, bang, bang!”
Trong hành lang tiếng súng nổ liên hồi, mùi thuốc súng tràn ngập khắp không khí.
Trong nháy mắt, tất cả đạn đều bắn trúng Triệu Thụy.
Tuy nhiên, thế công của Triệu Thụy không vì thế mà chậm lại
Đạn của sáu tên vệ sĩ còn chưa bắn hết thì hắn đã tựa như một tàn ảnh vọt tới trước mặt chúng, song quyền xuất ra như chớp.
Những âm thanh nặng nề liên tiếp vàng lên, ngực sáu tên vệ sĩ cơ hồ đồng thời lõm vào.
Bọn chúng lộ ra thần sắc kinh hãi cùng tuyệt vọng, bị lực đạo rất mạnh đánh bay đi, sau đó rơi phịch xuống đất biến thành những cỗ thi thể lạnh băng.
Triệu Thụy phủi phủi quần áo, đạn trên người hắn “đinh đinh” rơi xuống đất mà không mảy may gây thương tích cho hắn.
Ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở cửa phòng tiến vào thì cánh cửa gỗ của căn phòng nổ đột nhiên nổ tung, hai cỗ chân khí cực kì sắc bén từ bên trong phóng thẳng vào hắn.
Thì ra ba tên vệ sĩ võ giả cấp tiên thiên của Tra Nãi Văn nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, hai trong số đó lập tức quyết định chủ động phản kích trước.
Còn một người ở lại tiếp tục bảo vệ Tra Nãi Văn.
Nếu đổi lại là người khác tuyệt đối sẽ bị sự đột kích bất ngờ của hai người này đánh trọng thương.
Nhưng Triệu Thụy đã tu luyện đến Đọat Linh hậu kỳ, thuộc về võ giả tiên thiên tam cấp, mà thực lực của hai tên vệ sĩ mới đạt đến tiên thiên nhất cấp, thật sự quá chênh lệch!
Hắn quát to một tiếng, không thèm tránh né, hai tay ngưng tụ chân khí, mạnh mẽ đẩy thẳng ra.
Một chiêu đơn giản, chân thật, thậm chí nói là thô thiển, nhưng được chân khí cường đại duy trì thì dù là một chiêu chân thật như vậy cũng thể hiện một uy lực khiến cho người khác cực kì khiếp sợ.
“Ầm ầm.”
Tiếng va vang lên đinh tai nhức óc, khí lưu cường đại do va chạm cuốn hết những mảnh gỗ vụn, nghiền nát cánh cửa vốn đã hỏng.
Hai tên võ giả tiên thiên tiến hành đột kích bị luồng chân khí cuồng mãnh đánh mạnh lại kêu thảm một tiếng bay ngược về sau, đập vào vách tường, sau đó trượt xuống mặt đất.
Trong nháy mắt xương toàn thân chúng bị chấn nát, máu tươi từ miệng chảy ra.
Chỉ nhìn qua đã biết không sống nổi.
Trong phòng lặng im như tờ, tất cả mọi người hoảng sợ thất sắc; đặc biệt là Tra Nãi Văn, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Không ai có thể tin được hai tên võ giả tiên thiên một cấp bất ngờ đột kích lại chỉ trong một chiêu đã bị đối phương giết ngay đương trường.
Điều này rốt cuộc cần sức mạnh cường hãn đến mức nào! Thực lực của sát thủ thần bí này rốt cuộc là đến đâu.
Tra Nãi Văn hiện tại bên người chỉ còn một tên vệ sĩ cuối cùng, cũng là tên vệ sĩ có thực lực mạnh nhất.
Nhưng thấy thực lực kinh khủng của Triệu Thụy hắn đã vô cùng khiếp sợ, mất đi dũng khí chiến đấu.
Hắn trong lòng biết rõ rằng nếu mình tiến lên cũng chịu chết vô ích.
Hắn đưa cánh tay kẹp lấy Tra Nãi Văn dưới nách, lớn tiếng rống lên: “Chạy!”
Sau đó thân thể dùng sức đâm thẳng vào tường “rầm” một cái tạo ra một lỗ lớn, rồi chạy như bay ra ngoài.
Mặt mũi không quan trọng, chỉ cần chạy thoát được là tốt rồi
“Chạy được sao?”
Triệu Thụy lạnh lùng cười, mũi chân điểm trên mặt đất một cái tựa như quy mị đuổi theo.
Danh sách chương