Vân Lộc hoa viên – Vân gia đại viện.
Vân lão quản gia ngồi trên chiếc ghế thái sư, nâng chén trà, chậm rãi thưởng thức Đại hồng bào.
(một loại trà nổi tiếng của TQ, cây mọc trên núi Vũ Di ở Phúc Kiến, số lượng rất ít, chỉ còn có mấy cây.)
Đây là một thói quen lão đã hình thành từ rất lâu.
Mỗi ngày lão đều để cho mình một khoảng thời gian ngắn để thả lỏng một chút, việc gì cũng không quan tâm.
Đại hồng bào chính là thứ lão yêu thích nhất, nhàn nhã uống trà đối với lão là một loại hưởng thụ xa xỉ, những lúc thế này là vô cùng đáng quý.
Bởi vì từ sau khi Vân Hùng - tộc trưởng của Vân gia tộc bế quan tu luyện, mọi việc lớn nhỏ trong gia tộc đều đặt trên vai lão, lão tựa như một con quay chuẩn bị mọi việc từ trên xuống dưới, sớm đã quên đi cái gì là nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống trà cũng ngày càng ít.
Nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại thưởng thức một cách tinh tế.
Đúng lúc này thì Vân Phong, trợ thủ của lão vội vàng từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: “Không hay rồi! Vân lão quản gia, xảy ra việc lớn rồi.”
Vân lão quản gia hơi hé mắt ra, liếc một cái rồi lại nhắm lại, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Vân Phong, chẳng phải ta đã từng dạy ngươi sao? Bất luận là xảy ra chuyện lớn tới đâu cũng nhất định phải giữ cho “tâm như chỉ thuỷ”, phải giữ cho đầu óc tỉnh táo thì mới có thể có những quyết định chính xác.
Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ chẳng được nửa phần trấn tĩnh, làm sao có thể đưa ra những quyết định chính xác.”
Vân Phong bị giáo huấn một trận cũng không dám phản bác, chỉ vội vàng nói: “Vân lão quản gia, người dạy rất phải.
Tuy nhiên lần này thực sự đã xảy ra việc lớn.
Ta vội vã tới bẩm báo nên trong lòng mới có chút rối loạn.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Lão quản gia ngồi thẳng dậy, nâng chén trà lên chuẩn bị uống.
Chỉ nghe Vân Phong nói liền một hơi: “Nhị thiếu gia Tra Nãi Văn của Tra gia tộc đã bị một gã sát thủ thần bí giết chết tại hộp đêm Đường Đô, chín tên vệ sĩ cũng bị giết toàn bộ.
Trong đó có hai tiên thiên nhất cấp cường giả và một tên tiên thiên nhị cấp cường giả.
Tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc vô cùng tức giận, đã ra lệnh dốc hết toàn bộ đệ tử trong gia tộc truy bắt gã sát thủ thần bí đó khắp toàn thành phố.
Mặt khác, Tra gia cũng đã bắn tiếng tới hắc đạo ba tỉnh tây bắc: chỉ cần có thể tìm ra tên sát thủ sẽ được thưởng một trăm triệu! Nếu dám giấu giếm sẽ bị diệt môn!”
Choang một tiếng, Vân lão quản gia đã đánh đổ chén trà khiến nước trà nóng bắn cả lên người.
Thế nhưng lão lại tựa như không phát hiện ra.
“Tin tức này của ngươi có đáng tin cậy?” Lão trầm giọng hỏi.
“Đây là tin tức được đưa tới từ một vài nguồn khác nhau nên rất đáng tin!” Vân Phong trả lời chắc chắn, làm như không thấy sự thất thố của lão quản gia.
Lão quản gia rất ít khi thất thố như vậy.
Đi theo lão quản gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện này.
Tuy nhiên Vân Phong cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể lý giải được, bởi vì dù là ai khi nghe thấy tin này cũng khó có thể giữ dược bình tĩnh.
Sự thực là khi nghe được tin này hắn suýt nữa đã chết đứng, cơ hồ không thể tin vào tai mình nữa.
Mặc dù người chết không phải đệ tử Vân gia nhưng mà tin tức này cũng khiến cho Vân gia phải rung động.
Bởi vì việc này cũng có nghĩa là thế cân bằng được duy trì từ trước tới giờ giữa hai gia tộc đã bị phá vỡ.
Mặc dù việc này không phải do Vân gia bọn hắn làm nhưng ai mà biết được người ta sẽ nghĩ thế nào?
Vạn nhất nếu bọn họ nhận định Vân gia là kẻ đứng sau chỉ đạo mà phẫn nộ khai chiến thì phải làm sao?
Vân Phong như nín thở đứng một bên quan sát lão quản gia, yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Lão quản gia để chén trà lên trên bàn, đứng lên khỏi ‘ghế thái sư’, chắp hai tay sau lưng, đi lại trong phòng.
Qua một hồi lâu lão mới chậm rãi nói: “Lệnh cho các đệ tử gia tộc đang phân tán bên ngoài đều phải trở về tổng bộ.
Nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.
Mặc dù việc này không phải do Vân gia chúng ta làm nhưng ai biết được người của Tra thị gia tộc nghĩ thế nào? Vân gia ta cũng nên phòng bị trước, nếu như Tra gia nhận định là chúng ta ra tay mà khai chiến thì chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị, dù sao thì cũng không có hại.”
“Vâng!” Vân Phong nhận thức rất rõ sự nghiêm trọng của thất thố, không hề nói thêm nửa lời, sau khi nhận lệnh liền lập tức ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh của lão quản gia.
Chỉ còn lại Vân lão quản gia đứng trong đại sảnh, nhìn bức tranh thuỷ mặc của một danh gia treo trên tường, lẩm bẩm nói: “Sơn vũ dục lai(1)! Sát thủ thần bí này rốt cục là ai? Không ngờ chỉ trong một đêm đã tạo nên một trận phong ba như vậy.
Liệu có phải cũng là vị cường giả thần bí đã giết Mã Viên? Theo thủ pháp ra tay thì tựa hồ rất giống.
Hắn rốt cục là ai? Với thực lực của hắn trong cổ võ giới hẳn là phải vô cùng nổi danh mới đúng, tại sao cho đến giờ vẫn chưa từng nghe qua? Hắn làm việc này là có mục đích gì? Thật sự là khiến người ta không thể nắm bắt nổi.
Ài! Có lẽ phải cắt đứt việc bế quan tu luyện của lão gia tử, mời ngài đi ra.
Lúc này mà không có lão gia tử chủ trì thì không xong.”
Trong miệng lẩm bẩm vài câu, lão rời khỏi biệt thự đem theo hai đệ tử đi về phía rừng rậm ở hậu sơn.
Hai đại gia tộc ở Đông An có dị động quy mô lớn khiến quan chức cấp cao của chính giới và cảnh giới Đông An rất lo lắng.
Ai cũng biết Vân gia và Tra gia ở Đông An đều có năng lực rất lớn, vạn nhất xảy ra xung đột thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Để phòng ngừa tình huống xấu nhất xảy ra, các quan chức chính phủ cao cấp của thành phố Đông An đều gọi điện thoại tới Vân gia và Tra gia hỏi thăm, đồng thời phái rất nhiều cảnh sát tuần tra trên đường phố để duy trì trị an.
Mặt khác, quan chức cấp cao trong chính giới cũng lệnh cho cảnh sát điều động những hình cảnh tinh anh nhất thành lập một tổ điều tra, trong thời gian ngắn nhất phải điều tra ra manh mối của vụ án, bắt gã sát thủ thần bí mang mặt nạ kia về quy án.
Dưới áp lực chưa từng có này, cục trưởng cục cảnh sát cũng phải tự mình đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ chuyên án chủ trì công việc điều tra, đồng thời điều dộng Trương Hân vào tổ làm trợ thủ đắc lực.
Bởi vì thời gian này Trương Hân đều tiếp nhận các vụ án giết người như vậy, hẳn là phải có nhiều kinh nghiệm.
Cục trưởng thậm chí còn hứa với Trương Hân, chỉ cần có thể bắt được gã sát thủ mang mặt nạ hắn nhất định đem cơ hội thăng chức cho Trương Hân đầu tiên.
Đối với Trương Hân mà nói có thể thăng chức đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cái chính mà nàng muốn là làm sao bắt được sát thủ đeo mặt nạ về quy án.
Thông qua khám nghiệm hiện trường và đối chiếu với các vụ án trước, nàng dường như đã xác định được sát thủ thần bí giết chết Tra Nãi Văn và kẻ giết Hấp huyết cuồng ma Mã Viên, thậm chí là vụ án giết ông chủ Lành Lập địa sản do cùng một người gây ra.
Đối với cường giả thần bí này Trương Hân không hề có ác cảm, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Bởi vì nàng phát hiện những kẻ bị vị cường giả thần bí này giết đều là những hung đồ nổi danh.
Nếu dựa theo luật pháp xét xử thì có đủ một trăm lí do để xử bắn, nhưng mà bọn chúng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cho đến khi bị giết.
Dù cho như vậy, Trương Hân vẫn quyết định bất luận thế nào thì cũng phải tìm ra vị cường giả thần bí này.
Đây không chỉ là chức trách của nàng mà bản thân nàng cũng muốn gặp một lần xem người thần bí này rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Dưới sự chú ý và áp lực của cấp cao chính giới tại Đông An, cảnh sát đã phái ra rất nhiều mật thám, dò xét đến từng ngóc ngách thanh phố, thu thập đầu mối trên quy mô lớn, không bỏ qua chút gì.
Lúc này cảnh sát đã chính thức hành động, không tiếc nhân lực vật lực tiến hành diều tra trải rộng.
Tra Nãi Văn bị chết tại hộp đêm Đường Đô là một tin giật gân, giới truyền thông đương nhiên là không bỏ qua.
Ngày thứ hai sau khi Tra Nãi Văn bị giết, cơ hồ trên trang nhất tất cả các báo đều đưa tin.
Tin tức của tivi cũng không ngừng nhào nặn, chú ý sát sao tới sự tiến triển của cuộc điều tra.
Đồng thời trên bản tin cũng đem tấm ảnh Triệu Thuỵ đeo mặt nạ truyền bá ra, kêu gọi dân chúng cung cấp đầu mối.
Nhưng mà dù là truyền thông chính thống hay là inte thì cũng đều không thể nói rõ về cái chết của Tra Nãi Văn.
Bởi vì những người vui chơi tại Đường Đô lúc đó đều bị cảnh cáo nghêm khắc không cho phép đem tình huống lúc đó tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi ích của bản thân, tất cả mọi người đều im như thóc không hề tiết lộ với cả người nhà chứ đừng nói là giới truyền thông.
Tra Nãi Văn bị giết đã dẫn tới một cơn lốc lùng bắt ngày càng mãnh liệt, cuốn qua toàn thành phố.
Nhưng mà Triệu Thuỵ đứng ở tâm bão vẫn thản nhiên như không, cứ như thể mọi việc bên ngoài đều không liên quan đến mình.
Ngày thứ hai sau khi giết Tra Nãi Văn, buổi sang hắn từ Sơn Thủy Nhã Uyển đi học, tiện đường qua một sạp báo bèn mua một tờ báo mới.
Trang nhất của tờ báo chính là tin Tra Nãi Văn bị giết và lệnh truy nã sát thủ mang mặt nạ.
“Ây, ảnh này chụp không tệ, chụp mình trông thật tà ác.”
Triệu Thuỵ nhếch mép cười nhẹ rồi đút tờ báo vào cặp.
Hắn cảm thấy nếu đem tờ báo này cho Tôn Tiểu Lan xem thì sau này nàng sẽ không cần lo bị Tra Nãi Văn làm phiền hay xâm phạm nữa.
Vân lão quản gia ngồi trên chiếc ghế thái sư, nâng chén trà, chậm rãi thưởng thức Đại hồng bào.
(một loại trà nổi tiếng của TQ, cây mọc trên núi Vũ Di ở Phúc Kiến, số lượng rất ít, chỉ còn có mấy cây.)
Đây là một thói quen lão đã hình thành từ rất lâu.
Mỗi ngày lão đều để cho mình một khoảng thời gian ngắn để thả lỏng một chút, việc gì cũng không quan tâm.
Đại hồng bào chính là thứ lão yêu thích nhất, nhàn nhã uống trà đối với lão là một loại hưởng thụ xa xỉ, những lúc thế này là vô cùng đáng quý.
Bởi vì từ sau khi Vân Hùng - tộc trưởng của Vân gia tộc bế quan tu luyện, mọi việc lớn nhỏ trong gia tộc đều đặt trên vai lão, lão tựa như một con quay chuẩn bị mọi việc từ trên xuống dưới, sớm đã quên đi cái gì là nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống trà cũng ngày càng ít.
Nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại thưởng thức một cách tinh tế.
Đúng lúc này thì Vân Phong, trợ thủ của lão vội vàng từ bên ngoài chạy vào, hô lớn: “Không hay rồi! Vân lão quản gia, xảy ra việc lớn rồi.”
Vân lão quản gia hơi hé mắt ra, liếc một cái rồi lại nhắm lại, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Vân Phong, chẳng phải ta đã từng dạy ngươi sao? Bất luận là xảy ra chuyện lớn tới đâu cũng nhất định phải giữ cho “tâm như chỉ thuỷ”, phải giữ cho đầu óc tỉnh táo thì mới có thể có những quyết định chính xác.
Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ chẳng được nửa phần trấn tĩnh, làm sao có thể đưa ra những quyết định chính xác.”
Vân Phong bị giáo huấn một trận cũng không dám phản bác, chỉ vội vàng nói: “Vân lão quản gia, người dạy rất phải.
Tuy nhiên lần này thực sự đã xảy ra việc lớn.
Ta vội vã tới bẩm báo nên trong lòng mới có chút rối loạn.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Lão quản gia ngồi thẳng dậy, nâng chén trà lên chuẩn bị uống.
Chỉ nghe Vân Phong nói liền một hơi: “Nhị thiếu gia Tra Nãi Văn của Tra gia tộc đã bị một gã sát thủ thần bí giết chết tại hộp đêm Đường Đô, chín tên vệ sĩ cũng bị giết toàn bộ.
Trong đó có hai tiên thiên nhất cấp cường giả và một tên tiên thiên nhị cấp cường giả.
Tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra gia tộc vô cùng tức giận, đã ra lệnh dốc hết toàn bộ đệ tử trong gia tộc truy bắt gã sát thủ thần bí đó khắp toàn thành phố.
Mặt khác, Tra gia cũng đã bắn tiếng tới hắc đạo ba tỉnh tây bắc: chỉ cần có thể tìm ra tên sát thủ sẽ được thưởng một trăm triệu! Nếu dám giấu giếm sẽ bị diệt môn!”
Choang một tiếng, Vân lão quản gia đã đánh đổ chén trà khiến nước trà nóng bắn cả lên người.
Thế nhưng lão lại tựa như không phát hiện ra.
“Tin tức này của ngươi có đáng tin cậy?” Lão trầm giọng hỏi.
“Đây là tin tức được đưa tới từ một vài nguồn khác nhau nên rất đáng tin!” Vân Phong trả lời chắc chắn, làm như không thấy sự thất thố của lão quản gia.
Lão quản gia rất ít khi thất thố như vậy.
Đi theo lão quản gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy chuyện này.
Tuy nhiên Vân Phong cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể lý giải được, bởi vì dù là ai khi nghe thấy tin này cũng khó có thể giữ dược bình tĩnh.
Sự thực là khi nghe được tin này hắn suýt nữa đã chết đứng, cơ hồ không thể tin vào tai mình nữa.
Mặc dù người chết không phải đệ tử Vân gia nhưng mà tin tức này cũng khiến cho Vân gia phải rung động.
Bởi vì việc này cũng có nghĩa là thế cân bằng được duy trì từ trước tới giờ giữa hai gia tộc đã bị phá vỡ.
Mặc dù việc này không phải do Vân gia bọn hắn làm nhưng ai mà biết được người ta sẽ nghĩ thế nào?
Vạn nhất nếu bọn họ nhận định Vân gia là kẻ đứng sau chỉ đạo mà phẫn nộ khai chiến thì phải làm sao?
Vân Phong như nín thở đứng một bên quan sát lão quản gia, yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Lão quản gia để chén trà lên trên bàn, đứng lên khỏi ‘ghế thái sư’, chắp hai tay sau lưng, đi lại trong phòng.
Qua một hồi lâu lão mới chậm rãi nói: “Lệnh cho các đệ tử gia tộc đang phân tán bên ngoài đều phải trở về tổng bộ.
Nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.
Mặc dù việc này không phải do Vân gia chúng ta làm nhưng ai biết được người của Tra thị gia tộc nghĩ thế nào? Vân gia ta cũng nên phòng bị trước, nếu như Tra gia nhận định là chúng ta ra tay mà khai chiến thì chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị, dù sao thì cũng không có hại.”
“Vâng!” Vân Phong nhận thức rất rõ sự nghiêm trọng của thất thố, không hề nói thêm nửa lời, sau khi nhận lệnh liền lập tức ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh của lão quản gia.
Chỉ còn lại Vân lão quản gia đứng trong đại sảnh, nhìn bức tranh thuỷ mặc của một danh gia treo trên tường, lẩm bẩm nói: “Sơn vũ dục lai(1)! Sát thủ thần bí này rốt cục là ai? Không ngờ chỉ trong một đêm đã tạo nên một trận phong ba như vậy.
Liệu có phải cũng là vị cường giả thần bí đã giết Mã Viên? Theo thủ pháp ra tay thì tựa hồ rất giống.
Hắn rốt cục là ai? Với thực lực của hắn trong cổ võ giới hẳn là phải vô cùng nổi danh mới đúng, tại sao cho đến giờ vẫn chưa từng nghe qua? Hắn làm việc này là có mục đích gì? Thật sự là khiến người ta không thể nắm bắt nổi.
Ài! Có lẽ phải cắt đứt việc bế quan tu luyện của lão gia tử, mời ngài đi ra.
Lúc này mà không có lão gia tử chủ trì thì không xong.”
Trong miệng lẩm bẩm vài câu, lão rời khỏi biệt thự đem theo hai đệ tử đi về phía rừng rậm ở hậu sơn.
Hai đại gia tộc ở Đông An có dị động quy mô lớn khiến quan chức cấp cao của chính giới và cảnh giới Đông An rất lo lắng.
Ai cũng biết Vân gia và Tra gia ở Đông An đều có năng lực rất lớn, vạn nhất xảy ra xung đột thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Để phòng ngừa tình huống xấu nhất xảy ra, các quan chức chính phủ cao cấp của thành phố Đông An đều gọi điện thoại tới Vân gia và Tra gia hỏi thăm, đồng thời phái rất nhiều cảnh sát tuần tra trên đường phố để duy trì trị an.
Mặt khác, quan chức cấp cao trong chính giới cũng lệnh cho cảnh sát điều động những hình cảnh tinh anh nhất thành lập một tổ điều tra, trong thời gian ngắn nhất phải điều tra ra manh mối của vụ án, bắt gã sát thủ thần bí mang mặt nạ kia về quy án.
Dưới áp lực chưa từng có này, cục trưởng cục cảnh sát cũng phải tự mình đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ chuyên án chủ trì công việc điều tra, đồng thời điều dộng Trương Hân vào tổ làm trợ thủ đắc lực.
Bởi vì thời gian này Trương Hân đều tiếp nhận các vụ án giết người như vậy, hẳn là phải có nhiều kinh nghiệm.
Cục trưởng thậm chí còn hứa với Trương Hân, chỉ cần có thể bắt được gã sát thủ mang mặt nạ hắn nhất định đem cơ hội thăng chức cho Trương Hân đầu tiên.
Đối với Trương Hân mà nói có thể thăng chức đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cái chính mà nàng muốn là làm sao bắt được sát thủ đeo mặt nạ về quy án.
Thông qua khám nghiệm hiện trường và đối chiếu với các vụ án trước, nàng dường như đã xác định được sát thủ thần bí giết chết Tra Nãi Văn và kẻ giết Hấp huyết cuồng ma Mã Viên, thậm chí là vụ án giết ông chủ Lành Lập địa sản do cùng một người gây ra.
Đối với cường giả thần bí này Trương Hân không hề có ác cảm, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Bởi vì nàng phát hiện những kẻ bị vị cường giả thần bí này giết đều là những hung đồ nổi danh.
Nếu dựa theo luật pháp xét xử thì có đủ một trăm lí do để xử bắn, nhưng mà bọn chúng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cho đến khi bị giết.
Dù cho như vậy, Trương Hân vẫn quyết định bất luận thế nào thì cũng phải tìm ra vị cường giả thần bí này.
Đây không chỉ là chức trách của nàng mà bản thân nàng cũng muốn gặp một lần xem người thần bí này rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Dưới sự chú ý và áp lực của cấp cao chính giới tại Đông An, cảnh sát đã phái ra rất nhiều mật thám, dò xét đến từng ngóc ngách thanh phố, thu thập đầu mối trên quy mô lớn, không bỏ qua chút gì.
Lúc này cảnh sát đã chính thức hành động, không tiếc nhân lực vật lực tiến hành diều tra trải rộng.
Tra Nãi Văn bị chết tại hộp đêm Đường Đô là một tin giật gân, giới truyền thông đương nhiên là không bỏ qua.
Ngày thứ hai sau khi Tra Nãi Văn bị giết, cơ hồ trên trang nhất tất cả các báo đều đưa tin.
Tin tức của tivi cũng không ngừng nhào nặn, chú ý sát sao tới sự tiến triển của cuộc điều tra.
Đồng thời trên bản tin cũng đem tấm ảnh Triệu Thuỵ đeo mặt nạ truyền bá ra, kêu gọi dân chúng cung cấp đầu mối.
Nhưng mà dù là truyền thông chính thống hay là inte thì cũng đều không thể nói rõ về cái chết của Tra Nãi Văn.
Bởi vì những người vui chơi tại Đường Đô lúc đó đều bị cảnh cáo nghêm khắc không cho phép đem tình huống lúc đó tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi ích của bản thân, tất cả mọi người đều im như thóc không hề tiết lộ với cả người nhà chứ đừng nói là giới truyền thông.
Tra Nãi Văn bị giết đã dẫn tới một cơn lốc lùng bắt ngày càng mãnh liệt, cuốn qua toàn thành phố.
Nhưng mà Triệu Thuỵ đứng ở tâm bão vẫn thản nhiên như không, cứ như thể mọi việc bên ngoài đều không liên quan đến mình.
Ngày thứ hai sau khi giết Tra Nãi Văn, buổi sang hắn từ Sơn Thủy Nhã Uyển đi học, tiện đường qua một sạp báo bèn mua một tờ báo mới.
Trang nhất của tờ báo chính là tin Tra Nãi Văn bị giết và lệnh truy nã sát thủ mang mặt nạ.
“Ây, ảnh này chụp không tệ, chụp mình trông thật tà ác.”
Triệu Thuỵ nhếch mép cười nhẹ rồi đút tờ báo vào cặp.
Hắn cảm thấy nếu đem tờ báo này cho Tôn Tiểu Lan xem thì sau này nàng sẽ không cần lo bị Tra Nãi Văn làm phiền hay xâm phạm nữa.
Danh sách chương