Bởi vì dung hợp đá Thái Sơ có thể tự hấp thu linh khí thiên địa, chuôi thần khí Thái Thủy này cơ bản không cần cung cấp bất cứ linh lực nào, tự mình có thể đổi tới đổi lui, bay tới bay lui, căn bản không cần ăn cái gì.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày:“Ngươi muốn cửu Hồn tinh làm cái gì?”

Miệng rộng bay ra, biến thành một cái dây chuyền:“Nhìn thấy không, chỉ cần khảm Cửu Hồn tinh trên này, tui liền biến thành dây đeo cổ cho mèo. Để mỹ nhân đeo tui lên cổ, liền có thể ôn dưỡng thần hồn.”

Cửu Hồn tinh có thể ôn dưỡng thần hồn, cái này Mạc Thiên Liêu đương nhiên biết, lúc trước mua Cửu Hồn tinh cũng vì mục đích này, bắt lấy cái vòng mèo tự mình đa tình kia:“Vô nghĩa, cái này ta đương nhiên biết.” Hắn làm Thái Thủy tỉnh lại, cũng không phải để nó nói mấy thứ mà người thường cũng biết, nếu thứ này vô dụng như vậy, dứt khoát……

“Ấy dà da, được rồi, là bạch hồ ly kia cần Cửu Hồn tinh,” Thái Thủy cảm giác được sát ý của chủ nhân, nhanh chóng sửa miệng,“Tui với nó tốt xấu gì cũng quen biết một hồi.”

“Ư……” Thanh Đồng đang ngủ bị thanh âm ầm ĩ kia làm ồn, hơi hơi nhíu mày, phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Mạc Thiên Liêu buông Thái Thủy ra, uy hiếp nó không cho tiếp tục nói, nâng tay  ôm lấy mỹ nhân trên xích đu, đưa vào trong phòng.

Thời gian gần đây Thanh Đồng ở cùng hắn, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, Thí Địa dù sao cũng là tu sĩ hóa thần, chỗ đó lại là ma cung Thí Địa. Cho nên, mèo nhỏ ham ngủ không có ngủ suốt ngày giống như lúc trước, mỗi lần Mạc Thiên Liêu ngồi thiền mở mắt ra, nhìn thấy không phải cục bông đang tỉnh thì chính là sư tôn đang canh giữ bên cạnh hắn.

An trí tốt cho Thanh Đồng, Mạc Thiên Liêu định tìm nơi không có ai để hỏi Thái Thủy cho ra lẽ, ai ngờ mới ra khỏi cung Thanh Ninh, liền bị một đám sư điệt vây quanh.

“Sư thúc, ngài đã trở lại, Chấp Sự Đường có rất nhiều chuyện chờ ngài quyết định đó.” Chưởng quản Chấp Sự Đường, Tố Hằng sư điệt cầm chặt ống tay áo Mạc Thiên Liêu, kéo hắn về hướng Chấp Sự Đường.

Chấp Sự đường Ốc Thanh Động, nay cực kỳ náo nhiệt. Những lúc đến tháng lãnh đồ, các đệ tử xếp hàng ở Chấp Sự Đường. Lúc trước giao do đệ tử chưởng sự lĩnh, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị cắt xén, nay công khai lĩnh, hóa ra lại bớt chuyện.

Mạc Thiên Liêu bước vào chính sảnh Chấp Sự Đường, mọi người đều nhìn lại đây.

“Ý? Vị tu sĩ kim đan kia là ai?” Ngoại trừ vài đệ tử chưởng sự, rất nhiều người không thường gặp Mạc Thiên Liêu, thêm nay đã thành kim đan, khí thế đại biến, đương nhiên sẽ có người không nhận ra.

“Đó là nhị sư thúc á.” Tố Vấn ở trong đám người xếp hàng cười nói, nhìn gương mặt sư thúc càng tuấn lãng, căn bản không dời mắt được.

“Cái gì?” Sư tỷ muội bên cạnh đều sợ hãi than,“Mấy tháng trước sư thúc bất tài không phải vừa trúc cơ hay sao?”

“Mấy tháng đã kết thành kim đan, làm sao lại có nhân vật thiên tài như vậy!” Có người không tin, cái này hoàn toàn không hợp lẽ thường, tôi luyện tâm cảnh không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, trừ phi có kỳ ngộ gì đó, được cao nhân làm chỉ điểm, hoặc là có linh bảo quán đỉnh.

Vài nam đệ tử đều gật đầu, đều không tin tưởng loại chuyện này, thấp giọng nói:“Nói không chừng là vì bái nhập sư môn, cố ý áp chế tu vi, nay……”

“Mấy tháng kết thành kim đan, trước đây cũng không phải không có,” Tố Vấn không quen nhìn sắc mặt vài nam đệ tử ghen tị, giọng nói lạnh lùng,“Chính mình làm không được, không có nghĩa là người khác làm không được, đừng nói bậy, quên những người bị xử trí vài ngày trước đó rồi sao?”

Mọi người nghe vậy, lập tức ngậm miệng.

Bằng thần hồn cường đại của Mạc Thiên Liêu, đương nhiên nghe rõ ràng thấu đáo mấy lời nói chuyện khe khẽ của các đệ tử, quay đầu hỏi Tố Hằng sư điệt:“Ngày hôm trước xử trí người nào?”

Lúc trước người Thanh Vân Tông đến khiêu khích, nói ra nhiều bí mật như vậy, ví như đệ tử thân truyền của động chủ hóa ra là song linh căn vân vân, tất nhiên là có người phản bội tông môn để lộ bí mật. Sau khi bọn Mạc Thiên Liêu đi rồi, tông chủ hạ lệnh nghiêm tra, ngược lại thật sự bắt được đến vài tên nội gián. Ngoài ý liệu là, trong đám này không có thiếu niên Trình Khê thường xuyên đối với Mạc Thiên Liêu âm dương quái khí, ngược lại là hai tên đệ tử đan linh căn bình thường tông chủ mới thu, tâm sinh ghen ghét, muốn nhập phái khác.

“Xử trí như thế nào?” Mạc Thiên Liêu ngồi xuống, nhìn sổ sách cao chừng một thước trên bàn, xoa xoa ấn đường.

“Hết thảy trục xuất môn phái.” Tố Hằng đáp, bởi vì này những người này còn chưa tiếp xúc đến bí mật quan trọng nhất của tông môn, những gì biết cũng không nhiều, tin tức lộ ra kia cũng không quan quan trọng, tông chủ nhân từ, không phế linh căn bọn họ, chỉ là trục xuất sư môn.

Vài tên nằm mơ muốn nhập phái khác không biết trong ba tông môn lớn, tuyệt sẽ không thu đồ đệ trục xuất sư môn của đối phương, đi Thanh Vân Tông chạm một mũi, đi Lưu Vân Tông, lại càng nhục nhã. Bọn họ chỉ có thể đi một số môn phái nhỏ không danh tiếng mà thôi.

Mạc Thiên Liêu gật đầu, tông chủ vẫn rất hảo tâm, nếu để hắn xử trí, tất nhiên là phế linh căn rồi ném ra ngoài. Người như thế tâm thuật bất chính, một khi có thế lực tất nhiên sẽ quay về trả thù, còn nữa, trong tông môn này thật sự là bí mật quá nhiều, không giết một người răn trăm người thì khó mà trấn áp được.

Sự tình trong Chấp Sự Đường chờ hắn phúc đáp ý kiến xếp thành núi, Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ phát hiện, đại sư huynh nhà mình chỉ xử lý những chuyện quan trọng nhất, phàm là có thể kéo dài, thì hết thảy để lại cho hắn xử trí.

Đợi Mạc Thiên Liêu sắp xếp xong xuôi chuyện ở Chấp Sự Đường, đã đến lúc hoàng hôn.

Mạc Thiên Liêu mang theo Thái Thủy đi ra phía sau núi, định chặt chút cây ăn quả nấu cơm tối cho mèo đại gia, thuận đường cẩn thận đề ra câu hỏi với Thái Thủy.

Thảo mộc phía sau núi vẫn tươi tốt như trước, Mạc Thiên Liêu tìm một cây ăn quả phẩm chất thích hợp, tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện một cái rìu đồi mồi dài, vung lên chém tới cây ăn quả kia.

Hổ mập từ trong rừng bước ra, trên đầu còn đội hồ ly màu trắng, hóa thành hình người chào hỏi Mạc Thiên Liêu:“Sư đệ, lại chặt cây à.”

“Răng rắc” Cái cây to bằng chén trà bị một rìu bổ gãy, Mạc Thiên Liêu lên tiếng, tiếp tục chặt, chém thân cây thành vài đoạn, lại chặt thành củi bự tầm hai ngón tay.

“Cái rìu này của ngươi không tệ,” Mạnh Hổ lấy hồ ly nhỏ trên đầu xuống,“Ta đi một chuyến tới chỗ tông chủ, ngươi chăm sóc nó một lát, lúc về ta lại đây lấy.”

“Mang nó theo không tốt.” Mạc Thiên Liêu nhìn thoáng qua hồ ly cuộn thành một cục ngồi trên tảng đá, hồ ly có thể tự mình trốn khỏi phòng đấu giá, hắn không cho rằng người này nhu nhược như vậy, còn phải lúc nào cũng có người quản lý.

“Nó sợ người.” Đại sư huynh bất đắc dĩ nói, phẩy tay liền đi.

Mạc Thiên Liêu liếc nhìn hồ ly kia, dọc đường đi mèo đại gia vẫn đem hồ ly này làm gối đầu, không nguyện ý ngủ trên đùi y. Âm thầm phỉ nhổ bản thân lòng dạ hẹp hòi một chút, Mạc Thiên Liêu thu thập củi gỗ đã chặt tốt, ôm tới bãi đất trống.

Hồ ly nhỏ cũng cùng chạy qua, biến thành thiếu niên áo trắng ngồi gần bên hắn.

“Ngươi tên là gì?” Mạc Thiên Liêu nghĩ đến, lâu như vậy cũng chưa từng nói chuyện với hồ ly lần nào.

“Sương Nhẫn,” Thiếu niên đáp, ôm đầu gối nhìn Mạc Thiên Liêu bận việc một lát, đột nhiên hỏi,“Nghe nói ngươi ở phường thị mua được một loại tinh thạch màu tím, có thể cho ta xem không?”

Mạc Thiên Liêu nhướn mày:“Ngươi biết đó là cái gì?”

Sương Nhẫn hơi mím môi:“Ta không biết thứ trong tay có phải là nó hay không, nhưng ta muốn tìm Cửu Hồn tinh.” Thời gian gần đây, cậu nhìn ra được, Mạc Thiên Liêu là luyện khí sư cực kỳ lợi hại. Cậu lập máu thề, sẽ không phản bội Thanh Đồng, Thanh Đồng không cho cậu nói chuyện của Mạc Thiên Liêu cho người khác, thì bất luận trước mặt kẻ nào cậu cũng sẽ không nhắc tới.

Nói xong, Sương Nhẫn móc ra một miếng bạc vụn:“Đây là khiên bạc ta trộm được từ phòng đấu giá, có thứ này có thể luyện ra pháp khí tránh né huấn linh giác.”

Mạc Thiên Liêu tiếp nhận kia miếng bạc vụn, có chút sửng sốt, khiên bạc này quả thật là cực kỳ khó có được:“Ngươi muốn ta giúp ngươi làm?”

“Thần hồn chân nhân bị hao tổn, nói ra cũng rất cần cái này.” Sương Nhẫn nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Thiên Liêu.

Ánh mắt Mạc Thiên Liêu đột nhiên biến lạnh, nháy mắt thoáng qua, bóp chặt cổ thiếu niên:“Ngươi có mục đích gì?”

“Ta là Hàn Sương An Hồn Hồ, khụ khụ, đương có thể nhìn ra,” Sương Nhẫn không có phản kháng, tùy ý hắn bóp,“Ta đưa khiên bạc cho ngươi, ngươi phải đáp ứng làm cho ta một pháp khí phòng huấn linh giác.”

Hàn Sương An Hồn Hồ, thần hồn không thể tự nhiên thu lại, bản thân liền có công hiệu trấn an thần hồn, thuộc về yêu thú tương đối dễ dàng bắt giữ. Khó trách Móng Nhỏ muốn bắt nó làm gối đầu, ngủ ở trên An Hồn Hồ có thể xoa dịu đau đầu.

Mạc Thiên Liêu buông tay ra, nhíu mày nhìn thiếu niên ánh mắt kiên định kia, cậu ta đã rời khỏi phòng đấu giá, vì sao đối với thứ này lại chấp niệm như thế? “Muội muội của ta, cũng bị bắt,” Sương Nhẫn cắn cắn môi,“Ta phải đi tìm nó.” Hàn Sương hồ bọn họ bình thường chỉ sinh hoạt trên Tuyết Sơn, rất quái gở, nếu là có người mạnh mẽ muốn ký kết huyết khế, vậy thì muội muội can trường của cậu không biết lại làm ra việc ngốc gì, cậu phải mau chóng đi tìm nàng mới được.

Mạc Thiên Liêu yên lặng nhìn thiếu niên này một lát, chậm rãi nâng tay, sờ sờ đầu cậu:“Tốt, ta thử xem.”

Cách đó không xa trong rừng, mỹ nhân mặc áo lụa nhám màu tuyết đứng ở sau cây, lẳng lặng nhìn một màn này, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.

Mạc Thiên Liêu cầm chim trĩ đã nướng tốt đi cung Thanh Ninh, biết được sư tôn còn đang ngủ, chỉ có thể tiện nghi cho đại sư huynh vừa trở về. Mạc Thiên Liêu trở lại tiểu viện của mình, nhìn khiên bạc trong tay phát ngốc. Cửu Hồn tinh có thể làm thành thứ bảo dưỡng thần hồn, cũng có thể làm thứ phòng tránh huấn linh giác, hai thứ này có thể thống nhất làm một được không?

“Làm sao thế, đêm dài đằng đẵng, gối đơn khó ngủ?” Thái Thủy miệng rộng đang bay tới bay lui đỉnh đầu,“Óa, nóng nóng nóng!”

Một tay Mạc Thiên Liêu đốt mộc trung hỏa, một tay tóm Thái Thủy đến:“Ngươi có nói cho ta biết không, hả?” Buổi sáng hỏi nó làm sao tu bổ thần hồn, tên này vẫn đánh trống lảng chuyển đề tài.

“Anh hùng, đừng động thủ,” Thái Thủy kêu to,“Tui tuy hiểu biết huyền bí của thiên địa, nhưng chưa thông hiểu đạo lý, anh phải để tui có thời gian nghĩ đã chớ!”

Mạc Thiên Liêu ném Thái Thủy, nằm trên giường ngẩn người.

Thái Thủy biến thành một giá nến cắm tại đầu giường, đợi một lát lại nhịn không được nhỏ giọng lầu bầu:“Không có mỹ nhân trong ngực, làm sao có thể ngủ ngon? Mỹ nhân a, mỹ nhân……”

Sau một lát, Mạc Thiên Liêu mạnh ngồi dậy, trở mình xuống giường.

“Anh làm gì đó?” Thái Thủy bay lên cùng hắn, đi ra sân, xuyên qua rừng trúc, trèo qua cửa sổ.

“Ngủ.” Mạc Thiên Liêu trèo lên giường lớn mềm mại trong nội điện cung Thanh Ninh, nhẹ nhàng ôm mỹ nhân ngủ say vào trong lòng. Thanh Đồng tự nhiên cọ cọ mặt vào lồng ngực ấm áp kia.

Thái Thủy chậm rãi rơi xuống trên giường, nhìn Mạc Thiên Liêu muốn hôn một cái lại lúng túng không dám, sốt ruột ở bên gọi tới gọi lui, nhỏ giọng nói:“Muốn tui giúp hay không?” Nói rồi, biến thành một cái ngọc thế đồi mồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện