Những người khác đều đang phí tâm cố sức nung khô nguyên liệu, vẽ trận pháp, chỉ có Mạc Thiên Liêu vẫn chăm chú điêu khắc không chút để ý. Bên trong ổ mèo còn thiếu một phòng tắm, cùng với xích đu Thanh Đồng thích nhất.

Thi đấu tài nghệ kéo dài liên tục mười ngày, không phân ngày đêm. Diễn võ trường bị cấm chế kết giới to lớn bao trùm, trước khi thi đấu kết thúc, người khác vào không được, người ở bên trong cũng ra không được.

Màn đêm buông xuống, hội trường đều đốt đèn lưu ly lên, người các môn phái đều không đi, dù uống hay ăn đều là tu hành, ngay cả khi không học luyện khí, luyện đan, ngồi ở bên nhìn, nói không chừng cũng có thể ngộ ra điều gì đó. Không giống như đám đệ tử trong phái, kiêng kị quan hệ cá nhân cẩn thận giấu kín, với trưởng lão, phong chủ địa vị tương đối cao, lại không gò bó mấy thứ này, có đôi khi vì lợi ích môn phái, xã giao cũng là điều tất yếu.

Lưu Vân Tông là chủ nhà, bày tiệc trên đài cao, mời các trưởng lão các môn phái đến dự tiệc.

Thanh Đồng nhìn thoáng qua Mạc Thiên Liêu đang tự chơi đến vui vẻ, đá đá Huyền Cơ không tình nguyện, đạp không bay đến bên Lưu Vân Tông, hổ mập đứng lên giũ giũ lông, cũng đi theo qua.

Tông chủ Lưu Vân Tông lần lượt kính rượu, trưởng lão các môn phái nhỏ kinh sợ nhận lời. Ngoại trừ ba tông môn lớn, ở các môn phái khác, tu sĩ nguyên anh chính là cấp rất cao, mấy trưởng lão này đều có tu vi nguyên anh, nhìn thấy đại năng hóa thần kỳ đương nhiên không dám lỗ mãng.

Người Thanh Vân Tông cùng Ốc Vân Tông ngồi đối mặt nhau, bọn họ cũng để hai trưởng lão đến đây, Vân Tùng vốn mặt đầy kiêu ngạo nhìn thấy Thanh Đồng lại đây, thanh âm nói chuyện ngưng bặt.

“Thanh Đồng chân nhân.” Sư muội Vân Tùng là Vân Diên nhìn thấy Thanh Đồng, lập tức đứng dậy, cười chào hỏi.

Vân Diên là nữ tử duy nhất trong số các trưởng lão Thanh Vân Tông, thiên phú rất cao, nay vẫn còn duy trì bộ dạng phàm nhân hơn hai mươi tuổi, thanh lệ động lòng người, vừa đẩy đẩy sư huynh bên cạnh, ý bảo lão cũng nói hai câu.

“Hừ!” Vân Tùng hừ một tiếng, không có chào hỏi. Lần trước ở  Ốc Vân Tông bị mất mặt lớn, mà cái chết của đích tôn lão có liên quan đến Ốc Vân Tông, chỉ là vẫn tìm không thấy chứng cớ, thật sự không có cách nào trưng ra bộ mặt hòa nhã.

Thanh Đồng vẫn ngồi xuống vị trí của mình, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho hai người kia, không khí lập tức trở nên xấu hổ.

“Vân Diên chân nhân, vẫn xinh đẹp như vậy.” Huyền Cơ tẻ nhạt chào hỏi một câu.

“Huyền Cơ chân nhân mỗi lần gặp đều nói những lời này.” Vân Diên nhịn không được cười rộ lên, tuy rằng là đang nói chuyện với Huyền Cơ, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn về phía Thanh Đồng.

Vân Diên nhìn trẻ tuổi, kỳ thật đã hơn một ngàn tuổi, đến nay còn chưa có đạo lữ, trăm năm trước tông chủ Thanh Vân Tông có ý thông gia với Ốc Vân Tông, cô liếc nhìn liền coi trọng Thanh Đồng chân nhân tuấn mỹ vô song, chỉ là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

“Hổ này còn chưa thể biến hóa sao?” Vân Diên ngồi xuống, chỉ hổ béo vằn vện đang nằm bên chân Thanh Đồng,“Ta nhớ rõ căn cốt con hổ này vô cùng tốt.”

Hổ mập đang chuyên tâm liếm móng vuốt, thấy có người nhắc tới mình, quay đầu nhìn nhìn, rồi sau đó tiếp tục liếm móng vuốt.

“Con diều hâu đuôi phượng của ta đã có thể biến hóa rồi đấy.” Vân Diên nâng tay, một con chim nhỏ có đuôi phượng thật dài bay xuống đậu lên ngón tay dài mảnh, rồi sau đó dường như nhận được lệnh của chủ nhân, chớp cánh bay đến trên đầu hổ mập. Giữa yêu thú có phương thức giao tiếp của riêng mình, để linh sủng cùng thân cận nhiều với linh sủng người khác, bởi vì quan hệ huyết khế, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với chủ nhân.

Diều hâu đuôi phượng mổ mổ đầu hổ mập:“Ngươi rõ ràng có thể biến hóa, sao lại gạt người?” Giữa yêu tu cũng nhìn tu vi, tu vi cao có thể nhìn thấu tu vi thấp, diều hâu đuôi phượng có thể nhìn rõ tu vi con hổ này gần bằng mình, không đạo lý không thể biến hóa.

Hổ mập ngáp một cái:“Biến thành người thì không thể ăn tảng thịt lớn được.” Đang nói, bên kia Tử Mạch ở trên đài nướng xong thịt, đưa một bàn lại đây, cho hổ mập một chân hươu nướng, cho Thanh Đồng cùng Huyền Cơ bàn thịt đã cắt thành từng miếng nhỏ.

Tử Mạch ngoại trừ thích ăn thịt, còn thích nướng thịt, không thể không nói, kỹ thuật nướng thịt của hắn so với Mạc Thiên Liêu còn tốt hơn nhiều.

Diều hâu đuôi phượng nghiêng đầu nhìn nhìn Tử Mạch, lại cúi đầu tiếp tục mổ đầu hổ. Người nhập môn Ốc Vân Tông trước tiên tu luyện pháp quyết giấu kín yêu khí, mặc dù là đồng loại, sau khi hóa thành hình người vẫn không nhìn ra như thường.

Con hổ mập ôm chân hươu, ăn ngấu nghiến.

Con báo của chấp sự trưởng lão Lưu Vân Tông khinh thường nhìn hổ mập, nghe nói trong cung phàm nhân, thái giám đều rất béo, bởi vì sau khi thiến sẽ trở nên tham ăn, xem ra đích xác không giả. Làm một yêu thú cấp cao, nên tao nhã ăn thú hoàn, mất mặt cắn thịt như vậy thật sự là, hừ hừ hừ……

Diều hâu đuôi phượng cũng đối với loại hành vi này há miệng ngấu nghiến thịt này tỏ vẻ khó hiểu, ở không trung lượn một vòng, hóa thành tiểu cô nương tướng mạo tinh xảo, ngồi xổm bên chân Vân Diên đấm chân cho cô.

“Grao –” Hổ mập liếc liếc Vân Diên, dùng tiếng hổ gào nói chuyện với tiểu cô nương kia:“Với trình độ hám sắc của lão vu bà kia, vậy mà không ngờ ngươi không phải là nam tử.”

Diều hâu đuôi phượng không thể không trợn trắng mắt, thầm nghĩ với cái bộ dạng thô lỗ của nhà người, dù cho có biến thành nữ tử xinh đẹp, chủ nhân mỹ nhân kia của ngươi cũng chướng mắt ngươi! “Vân Diên chân nhân, linh sủng của ngươi không ngờ lại động lòng người đến thế.” Tông chủ Lưu Vân Tông lại đây kính rượu, như cười như không liếc liếc nhìn linh sủng của Vân Diên, càng thêm kiên định vài phần với ý định kết làm đạo lữ cùng Vân Diên, nếu là cưới Vân Diên, linh sủng của cô đương nhiên cũng có thể hưởng dụng một hai.

Hổ mập dừng động tác ăn thịt, nhìn nhìn diều hâu đuôi phượng rụt cổ, âm thầm thở dài, cúi đầu tiếp tục ăn thịt. Huyền Cơ từ trong lòng móc ra xác rùa, lấy khăn bố chậm rãi chà lau, lau bóng loáng mỗi một vết lõm. Thanh Đồng đối với sóng ngầm sôi trào nơi này tuyệt không cảm thấy hứng thú, vừa bưng chén rượu chậm rãi uống, vừa nhìn diễn võ trường xa xa.

Thị lực hóa thần tu sĩ, dù cho cách thật xa cũng có thể thấy rõ tình huống Mạc Thiên Liêu. Tên kia đang lấy một khối đá Huyền Không ra, dùng linh lực bao lấy ngón tay, bắt đầu vẽ trận trên đá.

“Lần này tổng cộng tạo hai mươi lệnh bài, Thanh Đồng chân nhân có ý đi không? Ta sẽ giữ chỗ cho ngươi.” Một chén rượu đưa tới trước mặt, chặn tầm mắt Thanh Đồng nhìn bàn cào nhà mình.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi nâng lên, liếc người đang cười đến mặt đầy nếp nhăn kia:“Không cần.” Hai mươi lệnh bài, là để cho bọn tiểu bối tranh đoạt, các đại tông môn vốn đã có linh phù có thể ra vào bên ngoài ma cung, nhiều năm như vậy không ai đi, là do kiêng kị pháp trận trong ma cung.

Uống cạn rượu trong ly, Thanh Đồng liền nắm lông gáy của hổ mập đứng dậy:“Đi trước, chư vị tự tiện.” Nói xong, liền đạp không trở lại trên đài cao Ốc Vân Tông, không để ý tới một đám trưởng lão lá mặt lá trái này.

Mạc Thiên Liêu cũng không biết mèo nhà mình còn biết xã giao, hắn còn đang  chuyên tâm làm ổ mèo. Thừa dịp đá Huyền Không còn chưa cô đọng, nhanh chóng khắc xong bàn ghế, dán cửa sổ, vừa dán vừa dùng linh lực nặn hình đá Huyền Không. Tựa như trẻ con nắn bùn tạo cung điện như vậy, vừa nắn vừa đặt cục đá, lá cây làm gia cụ.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ mười, lúc mặt trời dâng lên, chiêng trống báo hiệu thi đấu kết thúc gõ vang.

Đinh Tử Ngọc từ tốn đi ra khỏi phòng luyện khí, nhìn thấy đích huynh đầy mặt tiều tụy, cười cười nói:“Huynh trưởng luyện tốt chứ?”

“Miễn cưỡng luyện xong,” Đinh Tử Kim ngoài cười nhưng trong không cười đáp một câu,“Đinh phong chủ xem ra đã định liệu trước, không bằng bắt đầu từ chỗ phong chủ trước,  để cho Lưu Vân Tông ta có khởi đầu tốt đẹp.”

Đinh Tử Ngọc cười đến đầy mặt khiêm tốn:“Đại ca quá khen rồi, tiểu đệ không dám nhận.”

Đinh Tử Kim bị nghẹn một chút, ghê tởm muốn mạng, bước nhanh, đặt thứ mình luyện chế xuống vị trí tương ứng liền lui xuống dưới.

Một hàng hơn hai mươi pháp khí không gian, chỉnh tề đặt ở trên bàn dài. Lấy trưởng lão Lưu Vân Tông Đinh Chủ dẫn đầu, luyện khí sư chính đạo có tiếng đều được mời làm giám khảo, còn lại các trưởng lão môn phái thì ở  một bên xem lễ.

Pháp khí không gian, ưu khuyết rất dễ xác định, không gian lớn nhỏ, ổn định hay không, bộ dạng như thế nào, đều có thể so sánh được. Lúc giám khảo xem xét tác phẩm của mình, người luyện khí có thể tiến lên trần thuật, nói chỗ đặc biệt của pháp khí. Nhận xét vài pháp khí trước đó xong, Đinh Hộ cầm một vòng tay chứa đồ tạm dừng một chút:“Cái này……”

Lão tự nhiên biết, đây là thứ tiểu nhi tử luyện chế, nhưng thấy thế nào cũng là một vòng tay chứa đồ bình thường, tuy rằng không gian không nhỏ, trận pháp cũng ổn định, nhưng cũng không có gì đặc biệt.

“Vòng tay chứa đồ này có một chỗ không giống,” Đinh Tử Ngọc tiến lên, cầm ra một hộp ngọc,“Bên trong này là Khô Diệp thảo mà đệ tử của ta sáng nay vừa ngắt lấy, đợi chư vị đại sư xem qua pháp khí của những người khác xong, lại đến xem thì sẽ biết.” Dứt lời, gã lấy Khô Diệp thảo từ trong hộp ngọc ra, bỏ vào trong vòng tay chứa đồ.

Mọi người đều biết, Khô Diệp thảo rời khỏi hộp ngọc, trong vòng một sẽ héo rũ. Mọi người lập tức hiểu rõ ý đồ Đinh Tử Ngọc, nhất thời có chút sửng sốt, hộp ngọc có thể bảo trì linh khí không để tán ra ngoài rất nhiều, vòng tay chứa đồ lại rất là hiếm thấy.

Ôm hồi hộp như vậy, tâm tư mọi người xem tác phẩm còn lại liền nhạt đi một chút. Chủ đề tuy rằng là pháp khí không gian, nhưng nếu muốn đoạt giải nhất, đương nhiên cần sử dụng một chút thủ đoạn đặc biệt.

Đinh Tử Ngọc hơi hơi hất cao cằm, nhìn về phía đích huynh của mình.

Đinh Tử Kim cười lạnh, thấy mọi người nhìn pháp khí của mình, liền chậm rãi mở miệng nói:“Vật ấy thoạt nhìn là vòng tay chứa đồ, nhưng cũng có thể biến thành thứ khác.”

Nói xong, đặt vòng tay chứa đồ đang lóe huỳnh quang xuống lòng bàn tay, tâm niệm vừa động, vòng tay hình tròn nháy mắt biến thành một cây trâm gài tóc, lại nhoáng lên một cái, biến thành một cái nhẫn xinh đẹp.

“Hóa ra bên trong này bỏ thêm đá Lạc Tinh cùng pháp trận không gian gấp?” Một luyện khí sư cầm cái nhẫn lại cẩn thận xem xét, vẻ mặt kích động.

“Đúng vậy.” Đinh Tử Kim mỉm cười.

“Quả thật hậu sinh khả uý!” Một luyện khí sư có chòm râu hoa râm vỗ vỗ bả vai Đinh Hộ,“Đinh Đại Sư có hai nhi tử, đều là rồng trong muôn người a!”

“Ha ha ha……” Đinh Hộ cười đến rất là đắc ý.

Đợi đến khi xem xong hết tất cả các pháp khí, đã qua đi hai canh giờ, mọi người cầm lấy vòng tay chứa đồ của Đinh Tử Ngọc, lấy Khô Diệp thảo bên trong ra. Cọng cỏ nho nhỏ vẫn duy trì bộ dáng xanh biếc ướt át như trước, ngay cả giọt sương còn đọng lại bên trên.

Mọi người không ai không sợ hãi than, Đinh Tử Ngọc cười nói:“Vật này chính là pháp trận không gian đặt chồng lên tụ linh trận, khốn linh trận, có thể giữ tươi, giữ ấm, cơm canh mới nấu bỏ vào đi, một tháng sau lấy ra, vẫn nóng hổi như trước.”

Pháp trận không gian chồng lên tụ linh trận, bảo trì linh khí không gian không tiêu tan, giới luyện khí giới đã suy nghĩ về cái này rất lâu, nền tảng là luyện chế pháp khí không gian có thể đặt vật sống bên trong, nếu có thể làm được, thì liền tới bước có thể đặt động vật. Mà có thể đặt động vật rồi thì bước phát triển tiếp theo, chính là có thể thả người, mở linh điền, cuối cùng sáng tạo ra một thiên địa độc lập, đó là điều chỉ có thần minh mới có thể làm được!

Lúc này đây so sánh ra, vòng tay chứa đồ có thể biến hóa hình thái của Đinh Tử Kim liền kém cỏi đi một bậc. Đinh Hộ rất là đắc ý, thứ tử này của mình, vẫn có thể kiếm mặt mũi cho mình!

Đang lúc mọi người chuẩn bị đưa danh đầu ban Đinh Tử Ngọc, một đạo thân ảnh đen tuyền đột nhiên vọt lên. Chỉ thấy một người mặc trường bào đen thẳm, búi tóc hỗn độn, bưng lấy một thứ gì đó đen đen lại đây:“Xin lỗi các vị, ngủ quên.”

Sau khi luyện khí xong quá mức mệt mỏi, Mạc Thiên Liêu cứ như vậy mà thiếp đi, chờ hắn mở mắt ra, phát hiện tường ngọc quanh mình đều hạ xuống, mèo nhà mình đang ngồi ở trên đài bình phán xa xa trừng hắn.

Lúc luyện chế Đá Huyền Không sẽ luyện ra mực đen, giờ phút này trên mặt Mạc Thiên Liêu đều là nét mực, thứ gì đó trong tay đen như mực, thoạt nhìn tựa thứ bỏ đi.

“Đã quá giờ rồi.” Đinh Hộ nhìn người này thẳng nhíu mày, luyện khí sư là thân phận cực kỳ cao nhã, lôi thôi lếch thếch như vậy thật sự là sỉ nhục giới luyện khí.

“Mạc huynh đệ chắc là luyện rất chuyên chú, Ốc Vân Tông chỉ có một mình Mạc sư đệ tham gia, chư vị trưởng lão vẫn nên xem một chút đi.” Đinh Tử Kim mở miệng khuyên nhủ, dù có đưa danh hiệu đệ nhất cho phái khác, cũng không muốn nhìn tiện chủng kia đắc ý.

“Đúng thế, vẫn nên nhìn một chút.” Đinh Tử Ngọc nhìn người đang chật vật, thấy không rõ bộ trước mắt, cảm giác có vài phần quen quen. Dù sao đi nữa thì gã cũng thắng chắc, có thêm người làm nên cũng không sao.

Nghe được lời ấy, mọi người đều nhìn về phía Thanh Đồng chân nhân đang ngồi ở phía sau xem lễ, Ốc Vân Tông chỉ có một luyện khí sư này, không cho một cơ hội thì dường như không thể nào nói được, liền ý bảo Mạc Thiên Liêu  trình thứ đen tuyền kia lên.

Mạc Thiên Liêu cầm trong tay thứ nhìn giống như lư hương đặt ở trên bàn ngọc.

“Đây thứ gì?” Đinh Hộ nhíu mày, không muốn đi đụng vào thứ tràn đầy nước mực.

“Có thể mượn một bình nước trong được không?” Mạc Thiên Liêu sửa sang lại quần áo, vuốt thuận mái tóc đang tán loạn.

Thị nữ Lưu Vân Tông rất nhanh bưng tới một bình nước trong, Mạc Thiên Liêu trước tiên vốc nước rửa mặt, sau đó, tưới hết bình nước xuống trên “Lư hương”.

Ào ào, theo dòng nước cọ rửa, ô mực đen chảy đi, lưu lại một cung điện nhỏ lóng lánh trong suốt. Quả thật là cung điện!

Sau khi đá Huyền Không luyện ra nước mực xong, thì hoàn toàn trong suốt. Ngói lắp hai bên, rường cột chạm trổ, lư hương chỉ có lớn bằng hai tay chụm lại như vậy, mà khắp nơi lại cực kỳ tinh xảo, tựa cung điện thật. Xuyên thấu qua vách tường trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy bài trí bên trong, bàn ghế, giường, lư hương, bàn trà, xích đu điêu khắc từ tinh thạch trên tiểu tạ, đầu giường treo màn làm từ lụa nhám.

Dủ cho cái này không phải là pháp khí, chỉ chạm trổ mà thôi, đã là đỉnh cao của đỉnh cao!

Mọi người vây quanh cung điện nho nhỏ tinh xảo kia, sợ hãi than điêu luyện sắc sảo, Đinh Tử Ngọc lại không có cách nào khác tập trung ánh mắt ở trên bàn, mà là gắt gao nhìn chằm chằm tuấn nhan đã tẩy đi nét mực kia. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan khắc sâu, tuấn mỹ lẫn chút yêu dị, hóa thành tro gã cũng sẽ không quên, mặt của Đoán Thiên tôn giả!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện