Cầm trên tay chiếc mũ không khác mấy của Sumire, nó chỉ khác nhau ở mũ của Sumire là màu hồng còn cái mũ này lại là màu xanh dương, rõ ràng là mũ của Siêu nhân số 1 rồi, Nobita còn nhớ mang máng tên cậu ta là Mitsuo thì phải, dẫu sao không quá đam mê nên Nobita trí nhớ về Pacman là khá có hạn.
Liếc nhìn phía sau cách đó không xa, Nobita hắng giọng gọi:
“Hai cậu ra đi! Núp núp ló ló cái gì? Siêu nhân mà làm như ăn trộm thế?”
Thấy Nobita phát hiện ra bản thân, Mitsuo vả Buubii thì thật sự ngây thơ đi ra, nhìn mà Nobita thẳng che mặt. Dẫu là hắn gọi là thực, nhưng đây đã là sáo lộ cũ rích rồi được không?
Một tên nào đó đến một vùng nghi nghi rồi hô to:
“Ra đi! Tao biết mày núp ở đó!”
Thế là lũ kia vốn đang núp lùm phục kích bỗng nhiên chạy ra bỏ qua luôn kế hoạch phục kích? Lũ đó chỉ có là lũ ngu thôi á, mà Pacman số 1 này coi bộ cũng không thông minh hơn lũ đó là bao.
Nhìn hai người… ách! Là một người một khỉ đi ra, Nobita cảm thấy nếu còn cần dựa vào các siêu nhân kiểu này để chống lại bọn tội phạm thì quả nhiên cảnh sát cái gì thuần túy chỉ là lũ ăn không ngồi rồi chờ chết thôi a.
Nobita nhìn kĩ cậu siêu nhân số 1 này, cậu ta có khuôn mặt không quá xấu trrai nhưng cũng không đẹp trai đến có thể gọi tiểu bạch kiểm, nói trắng ra là khuôn mặt cậu ta khá phổ thông cái loại ấy, vứt vào đám đông là sẽ chẳng thể tìm ra cái chủng loại kia phổ thông.
Nobita cảm thấy chấm nhan trị thì bản thân vẫn là ăn đứt Mitsuo, lấy được chút điểm tự tin về nhan trị xong xuôi, Nobita bỗng cảm thấy cậu bạn này càng nhìn càng thuận mắt, có chút “hận gặp nhau muộn” muốn cắt máu ăn thề kết làm anh em.
Nobita đánh giá Mitsuo thì cậu ta cũng đánh giá Nobita, trong mắt cậu ta Nobita khá là bí ẩn, một bộ đồ đen che kín mít, khăn trùm che nửa mặt bên giưới chỉ để lộ ra hai mắt tuy không mấy to nhưng khá là sắc bén bức người, thân thể cao hơn hắn một cái đầu nhưng cho hắn cảm giác rất to lớn vĩ ngạn như núi vậy, khá là áp bách.
“Xin lỗi… Cậu có thể cho tớ lấy lại chiếc mũ được không vậy? Nó là của tớ…”
Mitsuo khá lúng túng mà nói, dẫu sao đi nữa thì mũ cũng là cậu ta vô ý mà bị con khỉ đột đó đánh cắp, đã thế còn không đấu lại nó, bị nó treo lên hoa thức 360 độ đánh tê người. Bây giờ có người đánh ngã tên trâu bò kia thì mới có thể chạy đến xin lại cái mũ, đâu thể nào không xấu hổ kia chứ? Nobita lại không nghĩ nhiều thế, thấy Mitsuo xin lại thì cũng không quan trọng mà ném cho cậu ta, không biết nếu mấy lão trùm phản diện ngấp nghé với sức mạnh của sáo trang siêu nhân mà thấy hành động của Nobita có thể nào tức chết hay không nữa.
Nhanh chóng tiếp được chiếc mũ và đội llên đầu, Mitsuo vội vã cáo từ Nobita mà cùng Buubii nhanh chóng tiếp tục công tác đưa mấy chú động vật lang thang về lại sở thú.
Đến tận sáng sớm một hai giờ sáng thì các con vật mới coi như là vào lại đầy đủ nơi chúng nên thuộc về, Nobita thì đã trở về nhà ngáy khò khò, mặc kệ tthiên hạ loạn lạc, ta vẫn là hoan nhạc tới nơi.
Mà Nobita cũng đã giải quyết hết mấy con thú nguy hiểm như hổ báo cọp beo cái gì, còn lại mấy con vật không mấy nguy hiểm nữa thì cứ để công dân tốt Siêu nhân làm hết đi. Nobita hắn lại chưa bao giờ tự nhận bản thân là Siêu nhân, cố chi thì hắn nhận rằng bản thân là theo phe chính nghĩa mà thôi.
………………………..
Sáng sớm tinh mơ, Nobita tỉnh dậy xem báo sáng, trên báo không lạ thường chút nào là việc xảy ra vào đêm qua, bài báo là tuyên dương mấy chú nhóc siêu nhân hết mức có thể, dĩ nhiên là gần như lãng quên Nobita cũng tham gia vào vụ việc đó, Nobita là nhiều lần thành quen thuộc, có nhắc đến hay không hắn cũng chả thèm để ý.
Ngược lại, cứ nghĩ đến việc bản thân được ngủ nướng mà Mitsuo mấy người kia còn cần phải căng lên đôi mắt nhập nhèm mà đi học thì Nobita lại cảm thấy bản thân thật thỏa mãn…
Hồi đêm đến tận hai ba giờ sáng Sumire mới trở về, cô nàng coi bộ rất tận tâm với nghề Siiêu nhân này, Nobita cũng không cản nữa, ai thì cũng cần phải có một ước mơ riêng, quyền tự do riêng. Nobita lúc xem phim là chúa ghét mấy cái người mà đi ra nói câu:
“Anh làm thế chỉ để tốt cho em thôi!”
“Bố mẹ làm thế cũng chỉ để tốt cho con thôi!”
Mấy cái kiểu áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác rồi bảo đó chỉ là do muốn tốt cho họ thì thật sự trong mắt Nobita quá mức giả tạo. Nobita không muốn trở thành loại người như vậy, tuy thâm tâm không thích lắm Sumire dấn thân vào cái nghề nghiệp không lương lậu không thăng chức mà lại tràn đầy nguy hiểm này chút nào, nhưng Nobita lại rất hiểu ý mà im lặng thủ hộ và đồng ý với các quyết định của Sumire.
Nói cho cùng cũng là nhờ Sumire cô ấy giúp Nobita mới có thể tỉnh lại a… Nobita còn nợ cô ấy một lời cảm ơn đấy, tuy Nobita có vẻ không định nói lời đó chút nào. Hai người nợ nhau chỉ có cách là dùng phần đời còn lại để trả… không biết đó là câu nói của ai nhưng Nobita cảm thấy cũng khá là chí lí.
Đến xế chiều, Sumire đi học về… Nhiều người cứ nghĩ rằng Sumire đã là ngôi sao thì đâu cần đi học nữa kia chứ? Nhưng sự thật là trừ khi lịch lên sóng quá tấp nập Sumire mới xin nghỉ học để đi đóng tham gia các chương trình kia thôi, còn thời gian bình thường cô nàng vẫn là học sinh tiểu học á.
Nhìn Sumire hăng hái là Nobita biết cô nàng có chuyện vui rồi, cười một tiếng, Nobita như người anh trai hiền hòa đón em gái đi học về mà hỏi:
“Sumire-chan, hôm nay trên trường có chuyện gì vui không? Trông mặt em như dính hoa trên đấy là biết có chuyện gì thú vị rồi, kể anh nghe với được không?”
Sumire hai mắt cong thành hình nguyệt nha mà quay về Nobita cười khúc khích kể về các chuyện thú vị trên trường nàng nghe được:
“Anh Nobita biết không, hôm qua có cả người đang say rượu mà leo lên trên lưng của lạc đà mà hát hò. Mãi đến khi con lạc đà được đưa lại vào lồng mà cũng không biết, đến sáng ra mới giật mình tỉnh dậy thì thấy bản thân là ôm lạc đà ngủ cả một đêm… ha ha ha.”
Nhe chuyện đó Nobita cũng không nhịn được phì cười, đúng thật là nếu uống say rồi khi tỉnh lại là nằm trên một chiếc giường bên cạnh nằm một người phụ nữa xa lạ có thể khiến cho anh em một mặt mộng bức, được vòng, nhưng nếu như tỉng dậy không phải là phụ nữ mà là đàn ông thì sao? Thậm chí không phải là đàn ông, mà là súc vật sẽ lại thế nào? Ách! Nobita cảm thấy bản thân vẫn là nên dừng cương trước bờ vực thẳm, không nên suy nghĩ thêm gì nữa.
Quay qua Sumire, nobita hỏi:
“Thế bây giờ em định đi đâu? Hay là thử giọng cho chiều nay có buổi tập?”
Mặt Sumire phình lên trrông thấy, hai cái má phình phình lên đáng yêu không chịu được, lắc đầu nguầy nguậy mà nói:
“Không! Không! Sumire mới không đi thử giọng gì đâu, em có búp bê nhân bản mà, bởi thế nó có thể thay em đi làm mấy việc nhỏ nhặt đó. Còn em đã lên kế hoạch cho hôm nay rồi! Em sẽ lần đầu gặp mặt chào hỏi với nhóm bạn cùng là Siêu nhân.”
Nghe Sumire nói thế Nobita cũng không có gì mà phản bác cả, dẫu sao cũng là siêu nhân, cần là cả một đoàn đội giúp đỡ nhau chứ đâu như hiệp sỹ Kamen rider cái gì cũng đơn thương độc mã mà làm đâu.
“Thế anh có cần đi cùng không? Nói cho cùng hôm qua anh cũng đã gặp hai cậu ấy đấy!”
Nobita cũng muốn ra ngoài cho thoáng khí chút, từ xưa đến nay lúc quái nào cũng tự nhốt trong nhà hắn cảm thấy thiên nhiên đang mãnh liệt kêu gọi.
Sumire ước còn chẳng được đâu thể nào từ chối, thế là ahi người nhanh chóng mà kết đội đi đến khu Tokyo ngoại thành phía Nam, nơi này cũng là nơi Pacman siêu nhân lần đầu xuất hiện và cứu cả một chuyến máy bay chở khách.
Đến được gần thì Nobita hai mắt trợn trừng lên, hắn có xung động móc hai con mắt hắn ra mà rửa lại thật tỉ mỉ rồi hẵng lắp lại vào, bởi hắn nghĩ bản thân bây giờ đang xem ảo giác.
Trước mặt hắn và Sumire mấy trăm mét có hai vật thể phi hành cố hình dáng không sai con người là mấy, dẫu sao cũng là một con khỉ và một người chính hiệu thì có hình dáng thế là đúng rồi. Cơ mà hai cái thứ ngồi trên lưng họ là cái gì?
Chỉ thấy Mitsuo và Buubii đanng è đầu mà cõng hai đứa con nít bay tới bay lui, tuy nhiên là mạnh mẽ 6600 lần người thường, nhưng nhìn hai bên hình thể khác biệt thì quả lagf có chút không giám nhìn thẳng.
Mitsuo đã nhỏ, Buubii lại càng nhỏ hơn, đã thế lại cõng hai đứa to béo gần gấp đôi Mitsuo mới đau chứ, Nobita cảm thấy tam quan bị hủy đi không nhẹ. Nobita muốn quay về hai người hét to rằng:
“Hai tên kia! Không biết kính nghiệp một chút sao? Làm cái nghề siêu nhân cần phải có bức cách!! Sao lại để người khác cưỡi đầu cưỡi cổ thế hả? Nhìn Siêu nhân nhà người ta có dẫn thheo bay cũng là dẫn theo cô em xinh đẹp ôm vào lòng ngực mà bay, ai đời còn để cho lũ đực rựa chúng cưỡi trên đầu trên cổ chở đi bao giờ?”
Nhưng muốn nói thì nhiều, đến họng thì Nobita chỉ có thể thốt lên:
“Siêu nhân… Thật khổ a….”
Sumire nhìn hai người không có chút phong phạm siêu nhân phía trước mà cũng chỉ biết che mặt quay đi chỗ khác mà làm như không quen hai người kia vậy, quả thật là mất mặt đến nhà bà ngoại mà…
Nhìn thấy hai người đáp xuống cách đó không xa, để hai kẻ ngồii trên lưng xuống, hai bên nói chút gì rồi tách ra, Mitsuo và Buubii phóng lên trời trở lại, Nobita nhanh chóng bay đến, Sumire cũng là đi theo mà bay đến coi nhưu lần gặp gỡ đầu tiên giữa các chiến hữu, sau này còn cần nhờ nhau nhiều, tuy nhiên ấn tượng ban đầu của cô với hai người kia khá là tệ.
Còn Nobita hả? Thực sự hắn không thể hiêru nổi hành động của hai người… một người một khỉ kia luôn!! Nếu là Nobita rơi vào trường hợp đó thì có mà sút cho mỗi đứa một phát vào mông bay đi đâu thì đi chứ è đầu mà cõng hai tên đực rựa? Nobita lại chưa cần làm phẫu thuật hút nước khỏi não…
Liếc nhìn phía sau cách đó không xa, Nobita hắng giọng gọi:
“Hai cậu ra đi! Núp núp ló ló cái gì? Siêu nhân mà làm như ăn trộm thế?”
Thấy Nobita phát hiện ra bản thân, Mitsuo vả Buubii thì thật sự ngây thơ đi ra, nhìn mà Nobita thẳng che mặt. Dẫu là hắn gọi là thực, nhưng đây đã là sáo lộ cũ rích rồi được không?
Một tên nào đó đến một vùng nghi nghi rồi hô to:
“Ra đi! Tao biết mày núp ở đó!”
Thế là lũ kia vốn đang núp lùm phục kích bỗng nhiên chạy ra bỏ qua luôn kế hoạch phục kích? Lũ đó chỉ có là lũ ngu thôi á, mà Pacman số 1 này coi bộ cũng không thông minh hơn lũ đó là bao.
Nhìn hai người… ách! Là một người một khỉ đi ra, Nobita cảm thấy nếu còn cần dựa vào các siêu nhân kiểu này để chống lại bọn tội phạm thì quả nhiên cảnh sát cái gì thuần túy chỉ là lũ ăn không ngồi rồi chờ chết thôi a.
Nobita nhìn kĩ cậu siêu nhân số 1 này, cậu ta có khuôn mặt không quá xấu trrai nhưng cũng không đẹp trai đến có thể gọi tiểu bạch kiểm, nói trắng ra là khuôn mặt cậu ta khá phổ thông cái loại ấy, vứt vào đám đông là sẽ chẳng thể tìm ra cái chủng loại kia phổ thông.
Nobita cảm thấy chấm nhan trị thì bản thân vẫn là ăn đứt Mitsuo, lấy được chút điểm tự tin về nhan trị xong xuôi, Nobita bỗng cảm thấy cậu bạn này càng nhìn càng thuận mắt, có chút “hận gặp nhau muộn” muốn cắt máu ăn thề kết làm anh em.
Nobita đánh giá Mitsuo thì cậu ta cũng đánh giá Nobita, trong mắt cậu ta Nobita khá là bí ẩn, một bộ đồ đen che kín mít, khăn trùm che nửa mặt bên giưới chỉ để lộ ra hai mắt tuy không mấy to nhưng khá là sắc bén bức người, thân thể cao hơn hắn một cái đầu nhưng cho hắn cảm giác rất to lớn vĩ ngạn như núi vậy, khá là áp bách.
“Xin lỗi… Cậu có thể cho tớ lấy lại chiếc mũ được không vậy? Nó là của tớ…”
Mitsuo khá lúng túng mà nói, dẫu sao đi nữa thì mũ cũng là cậu ta vô ý mà bị con khỉ đột đó đánh cắp, đã thế còn không đấu lại nó, bị nó treo lên hoa thức 360 độ đánh tê người. Bây giờ có người đánh ngã tên trâu bò kia thì mới có thể chạy đến xin lại cái mũ, đâu thể nào không xấu hổ kia chứ? Nobita lại không nghĩ nhiều thế, thấy Mitsuo xin lại thì cũng không quan trọng mà ném cho cậu ta, không biết nếu mấy lão trùm phản diện ngấp nghé với sức mạnh của sáo trang siêu nhân mà thấy hành động của Nobita có thể nào tức chết hay không nữa.
Nhanh chóng tiếp được chiếc mũ và đội llên đầu, Mitsuo vội vã cáo từ Nobita mà cùng Buubii nhanh chóng tiếp tục công tác đưa mấy chú động vật lang thang về lại sở thú.
Đến tận sáng sớm một hai giờ sáng thì các con vật mới coi như là vào lại đầy đủ nơi chúng nên thuộc về, Nobita thì đã trở về nhà ngáy khò khò, mặc kệ tthiên hạ loạn lạc, ta vẫn là hoan nhạc tới nơi.
Mà Nobita cũng đã giải quyết hết mấy con thú nguy hiểm như hổ báo cọp beo cái gì, còn lại mấy con vật không mấy nguy hiểm nữa thì cứ để công dân tốt Siêu nhân làm hết đi. Nobita hắn lại chưa bao giờ tự nhận bản thân là Siêu nhân, cố chi thì hắn nhận rằng bản thân là theo phe chính nghĩa mà thôi.
………………………..
Sáng sớm tinh mơ, Nobita tỉnh dậy xem báo sáng, trên báo không lạ thường chút nào là việc xảy ra vào đêm qua, bài báo là tuyên dương mấy chú nhóc siêu nhân hết mức có thể, dĩ nhiên là gần như lãng quên Nobita cũng tham gia vào vụ việc đó, Nobita là nhiều lần thành quen thuộc, có nhắc đến hay không hắn cũng chả thèm để ý.
Ngược lại, cứ nghĩ đến việc bản thân được ngủ nướng mà Mitsuo mấy người kia còn cần phải căng lên đôi mắt nhập nhèm mà đi học thì Nobita lại cảm thấy bản thân thật thỏa mãn…
Hồi đêm đến tận hai ba giờ sáng Sumire mới trở về, cô nàng coi bộ rất tận tâm với nghề Siiêu nhân này, Nobita cũng không cản nữa, ai thì cũng cần phải có một ước mơ riêng, quyền tự do riêng. Nobita lúc xem phim là chúa ghét mấy cái người mà đi ra nói câu:
“Anh làm thế chỉ để tốt cho em thôi!”
“Bố mẹ làm thế cũng chỉ để tốt cho con thôi!”
Mấy cái kiểu áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác rồi bảo đó chỉ là do muốn tốt cho họ thì thật sự trong mắt Nobita quá mức giả tạo. Nobita không muốn trở thành loại người như vậy, tuy thâm tâm không thích lắm Sumire dấn thân vào cái nghề nghiệp không lương lậu không thăng chức mà lại tràn đầy nguy hiểm này chút nào, nhưng Nobita lại rất hiểu ý mà im lặng thủ hộ và đồng ý với các quyết định của Sumire.
Nói cho cùng cũng là nhờ Sumire cô ấy giúp Nobita mới có thể tỉnh lại a… Nobita còn nợ cô ấy một lời cảm ơn đấy, tuy Nobita có vẻ không định nói lời đó chút nào. Hai người nợ nhau chỉ có cách là dùng phần đời còn lại để trả… không biết đó là câu nói của ai nhưng Nobita cảm thấy cũng khá là chí lí.
Đến xế chiều, Sumire đi học về… Nhiều người cứ nghĩ rằng Sumire đã là ngôi sao thì đâu cần đi học nữa kia chứ? Nhưng sự thật là trừ khi lịch lên sóng quá tấp nập Sumire mới xin nghỉ học để đi đóng tham gia các chương trình kia thôi, còn thời gian bình thường cô nàng vẫn là học sinh tiểu học á.
Nhìn Sumire hăng hái là Nobita biết cô nàng có chuyện vui rồi, cười một tiếng, Nobita như người anh trai hiền hòa đón em gái đi học về mà hỏi:
“Sumire-chan, hôm nay trên trường có chuyện gì vui không? Trông mặt em như dính hoa trên đấy là biết có chuyện gì thú vị rồi, kể anh nghe với được không?”
Sumire hai mắt cong thành hình nguyệt nha mà quay về Nobita cười khúc khích kể về các chuyện thú vị trên trường nàng nghe được:
“Anh Nobita biết không, hôm qua có cả người đang say rượu mà leo lên trên lưng của lạc đà mà hát hò. Mãi đến khi con lạc đà được đưa lại vào lồng mà cũng không biết, đến sáng ra mới giật mình tỉnh dậy thì thấy bản thân là ôm lạc đà ngủ cả một đêm… ha ha ha.”
Nhe chuyện đó Nobita cũng không nhịn được phì cười, đúng thật là nếu uống say rồi khi tỉnh lại là nằm trên một chiếc giường bên cạnh nằm một người phụ nữa xa lạ có thể khiến cho anh em một mặt mộng bức, được vòng, nhưng nếu như tỉng dậy không phải là phụ nữ mà là đàn ông thì sao? Thậm chí không phải là đàn ông, mà là súc vật sẽ lại thế nào? Ách! Nobita cảm thấy bản thân vẫn là nên dừng cương trước bờ vực thẳm, không nên suy nghĩ thêm gì nữa.
Quay qua Sumire, nobita hỏi:
“Thế bây giờ em định đi đâu? Hay là thử giọng cho chiều nay có buổi tập?”
Mặt Sumire phình lên trrông thấy, hai cái má phình phình lên đáng yêu không chịu được, lắc đầu nguầy nguậy mà nói:
“Không! Không! Sumire mới không đi thử giọng gì đâu, em có búp bê nhân bản mà, bởi thế nó có thể thay em đi làm mấy việc nhỏ nhặt đó. Còn em đã lên kế hoạch cho hôm nay rồi! Em sẽ lần đầu gặp mặt chào hỏi với nhóm bạn cùng là Siêu nhân.”
Nghe Sumire nói thế Nobita cũng không có gì mà phản bác cả, dẫu sao cũng là siêu nhân, cần là cả một đoàn đội giúp đỡ nhau chứ đâu như hiệp sỹ Kamen rider cái gì cũng đơn thương độc mã mà làm đâu.
“Thế anh có cần đi cùng không? Nói cho cùng hôm qua anh cũng đã gặp hai cậu ấy đấy!”
Nobita cũng muốn ra ngoài cho thoáng khí chút, từ xưa đến nay lúc quái nào cũng tự nhốt trong nhà hắn cảm thấy thiên nhiên đang mãnh liệt kêu gọi.
Sumire ước còn chẳng được đâu thể nào từ chối, thế là ahi người nhanh chóng mà kết đội đi đến khu Tokyo ngoại thành phía Nam, nơi này cũng là nơi Pacman siêu nhân lần đầu xuất hiện và cứu cả một chuyến máy bay chở khách.
Đến được gần thì Nobita hai mắt trợn trừng lên, hắn có xung động móc hai con mắt hắn ra mà rửa lại thật tỉ mỉ rồi hẵng lắp lại vào, bởi hắn nghĩ bản thân bây giờ đang xem ảo giác.
Trước mặt hắn và Sumire mấy trăm mét có hai vật thể phi hành cố hình dáng không sai con người là mấy, dẫu sao cũng là một con khỉ và một người chính hiệu thì có hình dáng thế là đúng rồi. Cơ mà hai cái thứ ngồi trên lưng họ là cái gì?
Chỉ thấy Mitsuo và Buubii đanng è đầu mà cõng hai đứa con nít bay tới bay lui, tuy nhiên là mạnh mẽ 6600 lần người thường, nhưng nhìn hai bên hình thể khác biệt thì quả lagf có chút không giám nhìn thẳng.
Mitsuo đã nhỏ, Buubii lại càng nhỏ hơn, đã thế lại cõng hai đứa to béo gần gấp đôi Mitsuo mới đau chứ, Nobita cảm thấy tam quan bị hủy đi không nhẹ. Nobita muốn quay về hai người hét to rằng:
“Hai tên kia! Không biết kính nghiệp một chút sao? Làm cái nghề siêu nhân cần phải có bức cách!! Sao lại để người khác cưỡi đầu cưỡi cổ thế hả? Nhìn Siêu nhân nhà người ta có dẫn thheo bay cũng là dẫn theo cô em xinh đẹp ôm vào lòng ngực mà bay, ai đời còn để cho lũ đực rựa chúng cưỡi trên đầu trên cổ chở đi bao giờ?”
Nhưng muốn nói thì nhiều, đến họng thì Nobita chỉ có thể thốt lên:
“Siêu nhân… Thật khổ a….”
Sumire nhìn hai người không có chút phong phạm siêu nhân phía trước mà cũng chỉ biết che mặt quay đi chỗ khác mà làm như không quen hai người kia vậy, quả thật là mất mặt đến nhà bà ngoại mà…
Nhìn thấy hai người đáp xuống cách đó không xa, để hai kẻ ngồii trên lưng xuống, hai bên nói chút gì rồi tách ra, Mitsuo và Buubii phóng lên trời trở lại, Nobita nhanh chóng bay đến, Sumire cũng là đi theo mà bay đến coi nhưu lần gặp gỡ đầu tiên giữa các chiến hữu, sau này còn cần nhờ nhau nhiều, tuy nhiên ấn tượng ban đầu của cô với hai người kia khá là tệ.
Còn Nobita hả? Thực sự hắn không thể hiêru nổi hành động của hai người… một người một khỉ kia luôn!! Nếu là Nobita rơi vào trường hợp đó thì có mà sút cho mỗi đứa một phát vào mông bay đi đâu thì đi chứ è đầu mà cõng hai tên đực rựa? Nobita lại chưa cần làm phẫu thuật hút nước khỏi não…
Danh sách chương