Chiếu đèn thích nghi, lên xe Baki, cả đám cùng vui mừng xuất phát, tuy nhiên ở chính giữa có chút xíu nốt nhạc nho nhỏ, tên Baki định đình công, cơ mà dại gái hắn là bị một câu nịnh của Shizuka tiếp thêm cả ngàn lít nguyên liệu, cứ chạy như gà đánh tiết vậy.
Lao xuống biển là một trải nghiệm thú vị, dĩ nhiên chỉ tính thú vị khi đã được chiếu đèn pin thích nghi mà thôi, chứ nếu bình thường mà lao xuống biển thì cùng với tìm tự ngược không khác chút nào cả.
Cảm giác nước len lỏi đi vào tai, gây áp lực lên màng nhĩ, nước đi vào xoang mũi, nước biển chứa muối mặn đi vào hai mắt… Chỉ có mấy người dân vùng biển có tài năng chịu nổi thôi, chứ người bình thường chỉ đơn thuần mấy điều đó đã đầy đủ cho dục tiên dục tử rồi, chua thoải mái….
Nhưng mấy điều đó đối với đám người Nobita là hoàn toàn có thể xem nhẹ, được chiếu đèn pin thích nghi với họ đã không thể tính trên lí thuyết khoa học có thể hiểu được nữa.
Khi chiếc đèn thích nghi chiếu lên thân mình Nobita có cảm giác thật sự kì diệu, có cảm giác như bản thân và thế giới này có sự liên kết một cách diệu kì, bao nhiêu thứ như kim mộc thủy hỏa thổ cái gì gì vốn chưa từng cảm nhận được nay lại rõ ràng đến kinh ngạc.
Thế nên Nobita mới biết cái đèn thích nghi này đơn giản không phải là Bug như vậy vật phẩm nha… Tuy nhiên tại cái thế giới không có tu luyện như Doraemon, người ta cũng chỉ đơn thuần lấy nó để thích nghi các hoàn cảnh khắc nghiệt mà thôi.
Nhưng Nobita với ánh mắt khác, tầm nhìn khác, lại cảm thấy được cách khai phát chiếc đèn này hiệu quả hơn nữa.
Tại sao chiếu đèn này xong lại có thể vô tư đi lại dưới đáy biển không có dưỡng khí? Đi lại vô tư trong không gian vũ trụ đầy hiểm nguy? Nobita chưa thử nhưng hiển nhiên là hồ dung nham núi lửa hay vùng phóng xạ hạt nhân hắn cũng có thể vô tư mà đi vào.
Vậy thì lại nói đến chuyện tu luyện.
Tại sao trong mấy câu chuyện tu tiên hay tu luyện gì đó đều nhắc đến “phế căn” cái từ này? Nhưng kẻ như vậy được miêu tả như thế nào? Chẳng phải là kẻ đó không có lấy sự cảm ứng nào đối với cái gọi là nguyên khí hay linh lực đại loại vật phẩm sao? Vậy nếu như chiếu đèn thích nghi lên kẻ đó? Tuy không thể thửu nghiệm nhưng Nobita tin chắc sẽ có không ngờ sự việc diễn ra… Tiếc thay hắn không ở đó mà xem xét.
Tuy nhiên chỉ là đi một quãng đường thôi mà Nobita cảm thấy được sự hiểu biết của bản thân về hệ Thủy thật sự như là ngồi tên lửa tiêu thăng vậy, chính điều này đã mở não động cho Nobita, sau này có thể rảnh rỗi lại mượn đèn pin của Doraemon rồi đi đâu kiếm cái núi lửa chui vào tắm cái toàn thân sảng khoái lại còn tăng tiến hỏa hệ…
Nhưng đó cũng là sau này, hắn lại không gấp gáp tăng tiến thực lực bản thân để chống đối kẻ thù truyền kiếp, hắn cũng không phải bị kẻ khác cướp đi thanh mai trúc mã nên thề quyết chí phấn đấu dành lại người yêu, cũng chả phải phế vật nghịch tập ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây cái gì.
Hắn đơn thuần chỉ là một thằng bé sống trong xã hội hòa bình chỉ muốn vui sướng chơi đùa với bạn bè, tú một tú em gái, vẩy một vẩy cô nàng sống qua quãng nhân sinh đầy kịch tính của bản thân mà thôi.
Đơn giản hắn có lỡ đạp phải hòn đá mà ngã cũng có thể là cổ vật từ niên đại xa xưa chưa được ai biết đến á, nên hắn cảm thấy vẫn là nên thư thả những giây phút yên bình này đi, gấp gáp làm gì, sớm hay muôn chả phải vẫn là mạo hiểm sao…
Đang nghĩ vẩn vơ Nobita bỗng bị tiếng kinh hô của Shizuka đánh hồi hiện thực:
“Wa… Đàn hải ngư đẹp quá! Doraemon nè, tại sao đã xuống sâu thế này rồi mà đáy biển vẫn sáng thế? Chẳng phải là dưới này vốn phải tối ôm như mực sao?”
Doraemon cười ha ha mà nói:
“Dĩ nhiên rồi! Dưới độ sâu đến 1000 mét dưới đáy biển này thì sẽ không có ánh sáng mặt trời có thể chiếu được xuống đây, nhưng nhờ có áng sáng của đèn pin thích ứng khiến mắt của chúng ta cũng thích ứng với ánh sáng mờ nhạt dưới này, nên trong mắt chúng ta đáy biển vẫn sáng trưng như trên bờ vậy.”
Nghe Doraemon nói vậy cả đám trầm trồ lên với công dụng phải nói nghịch thiên của chiếc đèn pin này, Nobita thì lại nghĩ thêm một điều rằng chiếc đèn này từ xưa đến nây vẫn chưa được tận dụng hết công hiệu a… Nội chỉ nhờ khả năng nhìn đêm tối như ban ngày thế này thì đã không phải thứ gọi là mắt mèo hay mắt cú vọ có thể so sánh á.
Nhìn một dốc đá cheo leo mà bản thân cả nhóm đứng trên đỉnh dốc thì Doraemon bắt đầu thể hiện ra kiến thức bác học của bản thân:
“Đây là thềm lục địa của Nhật Bản, đi qua đây đã là hải phận quốc tế rồi, mọi người bám chắc vào nhé, tớ cho xe chạy xuống đây!”
Nói xong thì Baki cũng thuận dốc mà lao xuống. Cảm giác lao xuống một cái dốc thằng đứng có độ nghiêng vượt quá 45 độ là cảm giác như thế nào?
Nobita cũng không tài nào miêu tả được cảm giác của bản thân bây giờ, có sự so sánh ít khập khiễng nhất thì Nobita chỉ muốn nói một câu rằng:
“Đừng ai đứng trước mặt ta mà khoe khoang về đi tàu lượn siêu tốc cỡ nào kích thích cỡ nào hồi hộp, bởi vì các phàm phu tục tử các ngươi chưa bao giờ lao xuống vực sâu gần như dốc đứng cao đến cả ngàn mét cả…”
Cuối cùng cũng đến đáy biển, chiếc xe Baki trông như xe đồ chơi thế thôi chứ cũng chạy bon phết, xuống dốc không có vẻ gì xóc nảy cả, xuống đến nơi còn đệm thêm tiếng:
“Ting… Độ sâu hiện tại là 3400m.”
Suneo một mặt kinh ngạc mà nói:
“Đã xuống tận 3400m sao? Thật là sâu a, chẳng hề có động vật biển nào cả.”
Doraemon cười nói:
“Có đấy! Mình cùng đ tìm hiểu nào.”
Xe Baki hướng về phía trước bắt đầu chạy…. Xa chạy rất nhanh, chốc lát đã không thấy đồi núi địa hình, lại chạy nữa thhì khắp nơi chỉ có đồng bằng, dưới chân chỉ toàn là cát.
Đi a, đi a, đi đến Jaian muốn ngủ ngáp lên một tiếng thì cuối cùng cảnh sắc đã thay đổi một chút, nhưng sự thay đổi đó khiến đang lim dim buồn ngủ Jaian giây tỉnh.
Jaian thấy gì? Trước đầu xe không xa là một khe núi, dĩ nhiên là dưới đáy biển nên chỉ có thể gọi là khe nứt dưới biển, nhưng khe nứt đó thật là đồ sộ a, chiều dài nhìn không thấy cuối, bề rộng cũng thấy thật rộng thật rộng, như là trái đất mở ra cái miệng sâu hoắm của bản thân ra hòng nuốt bất kì kẻ nào có ý định léng phéng đi đến bên này vậy.
Jaian hoảng hốt hô lên:
“Doraemon! Cẩn thận phía trước! Dừng lại đi!”
Nhưng Doraemon vẫn là một mặt không lo sợ gì cả mà cho xe chạy qua, và Baki không hổ danh là bảo bối của Doraemon, vô tư “bơi” qua khe nứt mà hướng đến bờ bên kia, thấy mọi người thở phào một tiếng thì Doraemon mới cười nói:
“Chiếc xe này đâu chỉ có thể chạy dưới mặt biển đâu, nó cũng có thể như tàu ngầm hay tàu thủy vậy mà bơi trong nước mà… Khe nứt này là khe nứt Nhật Bản đó.”
Jaian kinh ngạc mà kêu lên:
“Khe nứt thật đáng sợ a, cứ như địa cầu bị bổ ra vậy.”
Chiếc Baki đáp xuống mép vực bên kia, nhưng trái với lúc trước êm thấm, lần đáp này thật sự xóc nảy vô cùng, Doraemon một mặt khó chịu mà nói:
“Đáng lẽ cần phải đáp xuống êm đẹp chứ Baki?”
Baki đáp lại một cách hiển nhiên:
“Khe nứt thật đáng sợ! Tôi cũng sợ chứ bộ.”
Cả đám chỉ có thể bất lực nhả rãnh, baki nói rất đúng, Doraemon thế mà không thể phản bác được, chỉ có thể thốt lên một câu:
“Trời đất!”
Để biểu lộ tâm trạng bây giờ của cậu ấy.
Doraemon cũng không biết nói gì cho phải, nên biểu thị bản thân bất mãn bằng cách bắt ép Baki chạy gắng sức điểm, Doraemon nhấn ga cho xe chạy như bay, Baki cũng kịp thời đúng lúc mà thông báo:
“tốc độ hiện tại là 800km/h”
Mọi người chạy đi mà không có lấy cảm giác khó chịu khi phóng xe tốc độ cao, không thể không nói đến sự thần kì của đèn pin thích ứng a…
Cả đám hướng về quần đảo hawai phương hướng mà phóng đi.
Ngay khi xa xa xuất hiện dãy núi trùng trùng điệp điệpp thì Doraemon mới cười nói:
“Các cậu xem kìa! Đây là vùng trung tâm của thái bình dương, đã rất gần Hawai rồi đấy!”
Cả đám trầm trồ mà thán phục trước cảng đẹp thiên nhiên kì vĩ, cũng nói chứ trên cạn khống thiếu núi, lại càng không thiếu dãy núi, nhưng chỉ tính chiều cao và sự hùng vĩ thì nơi đây vẫn có thể xếp tại danh sách hàng đầu.
Cả đám ngắm dãy núi hùng vĩ kia một lát, Shizuka tò mò hỏi:
“Tại sao lại không có lấy một tiếng động vậy nhỉ? Yên tĩnh quá đi.”
Nobita hiếm hoi mới chen được miệng vào thể hiện kiến thức uyên bác:
“Độ sâu 4000m là thế giới không tiếng động đấy!”
Như cùng Nobita chống lại, hắn vừa dứt miệng đã có tiếng động kì lạ phát ra đánh vỡ sự yên tĩnh. Khi cả đám một mặt kinh ngạc thì Jaian xấu hổ gãi gãi đầu cười nói:
“Xin lỗi! Là cái bụng tớ kêu. Đến giờ ăn rồi đúng không?”
Doraemon cười lên một tiếng nói:
“Vậy chúng ta kiếm nơi đẹp đẽ chút mà vừa ăn vừa ngắm phong cảnh thôi!”
“Đồng ý!”
Cả đám nhấc cả hai tay tán thành, dưới này không có mặt trời nên cũng không mấy ai chú ý đến thời gian, nghe tiếng bụng Jaian kêu lên mới khiến mọi người cũng cảm giác đói bụng.
Tại một tòa núi có đỉnh là bằng phẳng, nếu nói các núi khác có tạo hình là hình chóp hoặc hình nón thì núi này lại tạo hình là hình chóp cụt. Cả đám chon đỉnh núi này làm nơi dừng lại ăn cơm.
Nhưng nhìn xung quanh chỉ có đá với đá thì Shizuka lẫn Nobita đều khá thất vọng, biển đẹp ở chỗ cá bơi lội tung tăng, san hô thủy tảo mọc từng đoàn a, ai như nơi đây không phải nước thì là đá.
Sau khi phản ánh với Doraemon thì cậu ấy cũng cảm thấy nơi đây tốt nhất vẫn là nên cải tạo đôi tí:
“Hạt giống song biển và trứng cá! Mấy thứ này đã được thế kỉ 22 sửa đổi phần lớn gene, có thể thoải mái thích nghi điều kiện nơi đáy biển sâu này!”
Mở nắp chiếc hộp không khác mấy hộp thịt mua tại siêu thị ra, một đoàn đoàn thứ gì như là khói đặc tản ra bay lên trên, Doraemon cười cười hướng về mọi người nói:
“Xong rồi đấy! Đến tối sẽ náo nhiệt lắm đấy!”
Lao xuống biển là một trải nghiệm thú vị, dĩ nhiên chỉ tính thú vị khi đã được chiếu đèn pin thích nghi mà thôi, chứ nếu bình thường mà lao xuống biển thì cùng với tìm tự ngược không khác chút nào cả.
Cảm giác nước len lỏi đi vào tai, gây áp lực lên màng nhĩ, nước đi vào xoang mũi, nước biển chứa muối mặn đi vào hai mắt… Chỉ có mấy người dân vùng biển có tài năng chịu nổi thôi, chứ người bình thường chỉ đơn thuần mấy điều đó đã đầy đủ cho dục tiên dục tử rồi, chua thoải mái….
Nhưng mấy điều đó đối với đám người Nobita là hoàn toàn có thể xem nhẹ, được chiếu đèn pin thích nghi với họ đã không thể tính trên lí thuyết khoa học có thể hiểu được nữa.
Khi chiếc đèn thích nghi chiếu lên thân mình Nobita có cảm giác thật sự kì diệu, có cảm giác như bản thân và thế giới này có sự liên kết một cách diệu kì, bao nhiêu thứ như kim mộc thủy hỏa thổ cái gì gì vốn chưa từng cảm nhận được nay lại rõ ràng đến kinh ngạc.
Thế nên Nobita mới biết cái đèn thích nghi này đơn giản không phải là Bug như vậy vật phẩm nha… Tuy nhiên tại cái thế giới không có tu luyện như Doraemon, người ta cũng chỉ đơn thuần lấy nó để thích nghi các hoàn cảnh khắc nghiệt mà thôi.
Nhưng Nobita với ánh mắt khác, tầm nhìn khác, lại cảm thấy được cách khai phát chiếc đèn này hiệu quả hơn nữa.
Tại sao chiếu đèn này xong lại có thể vô tư đi lại dưới đáy biển không có dưỡng khí? Đi lại vô tư trong không gian vũ trụ đầy hiểm nguy? Nobita chưa thử nhưng hiển nhiên là hồ dung nham núi lửa hay vùng phóng xạ hạt nhân hắn cũng có thể vô tư mà đi vào.
Vậy thì lại nói đến chuyện tu luyện.
Tại sao trong mấy câu chuyện tu tiên hay tu luyện gì đó đều nhắc đến “phế căn” cái từ này? Nhưng kẻ như vậy được miêu tả như thế nào? Chẳng phải là kẻ đó không có lấy sự cảm ứng nào đối với cái gọi là nguyên khí hay linh lực đại loại vật phẩm sao? Vậy nếu như chiếu đèn thích nghi lên kẻ đó? Tuy không thể thửu nghiệm nhưng Nobita tin chắc sẽ có không ngờ sự việc diễn ra… Tiếc thay hắn không ở đó mà xem xét.
Tuy nhiên chỉ là đi một quãng đường thôi mà Nobita cảm thấy được sự hiểu biết của bản thân về hệ Thủy thật sự như là ngồi tên lửa tiêu thăng vậy, chính điều này đã mở não động cho Nobita, sau này có thể rảnh rỗi lại mượn đèn pin của Doraemon rồi đi đâu kiếm cái núi lửa chui vào tắm cái toàn thân sảng khoái lại còn tăng tiến hỏa hệ…
Nhưng đó cũng là sau này, hắn lại không gấp gáp tăng tiến thực lực bản thân để chống đối kẻ thù truyền kiếp, hắn cũng không phải bị kẻ khác cướp đi thanh mai trúc mã nên thề quyết chí phấn đấu dành lại người yêu, cũng chả phải phế vật nghịch tập ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây cái gì.
Hắn đơn thuần chỉ là một thằng bé sống trong xã hội hòa bình chỉ muốn vui sướng chơi đùa với bạn bè, tú một tú em gái, vẩy một vẩy cô nàng sống qua quãng nhân sinh đầy kịch tính của bản thân mà thôi.
Đơn giản hắn có lỡ đạp phải hòn đá mà ngã cũng có thể là cổ vật từ niên đại xa xưa chưa được ai biết đến á, nên hắn cảm thấy vẫn là nên thư thả những giây phút yên bình này đi, gấp gáp làm gì, sớm hay muôn chả phải vẫn là mạo hiểm sao…
Đang nghĩ vẩn vơ Nobita bỗng bị tiếng kinh hô của Shizuka đánh hồi hiện thực:
“Wa… Đàn hải ngư đẹp quá! Doraemon nè, tại sao đã xuống sâu thế này rồi mà đáy biển vẫn sáng thế? Chẳng phải là dưới này vốn phải tối ôm như mực sao?”
Doraemon cười ha ha mà nói:
“Dĩ nhiên rồi! Dưới độ sâu đến 1000 mét dưới đáy biển này thì sẽ không có ánh sáng mặt trời có thể chiếu được xuống đây, nhưng nhờ có áng sáng của đèn pin thích ứng khiến mắt của chúng ta cũng thích ứng với ánh sáng mờ nhạt dưới này, nên trong mắt chúng ta đáy biển vẫn sáng trưng như trên bờ vậy.”
Nghe Doraemon nói vậy cả đám trầm trồ lên với công dụng phải nói nghịch thiên của chiếc đèn pin này, Nobita thì lại nghĩ thêm một điều rằng chiếc đèn này từ xưa đến nây vẫn chưa được tận dụng hết công hiệu a… Nội chỉ nhờ khả năng nhìn đêm tối như ban ngày thế này thì đã không phải thứ gọi là mắt mèo hay mắt cú vọ có thể so sánh á.
Nhìn một dốc đá cheo leo mà bản thân cả nhóm đứng trên đỉnh dốc thì Doraemon bắt đầu thể hiện ra kiến thức bác học của bản thân:
“Đây là thềm lục địa của Nhật Bản, đi qua đây đã là hải phận quốc tế rồi, mọi người bám chắc vào nhé, tớ cho xe chạy xuống đây!”
Nói xong thì Baki cũng thuận dốc mà lao xuống. Cảm giác lao xuống một cái dốc thằng đứng có độ nghiêng vượt quá 45 độ là cảm giác như thế nào?
Nobita cũng không tài nào miêu tả được cảm giác của bản thân bây giờ, có sự so sánh ít khập khiễng nhất thì Nobita chỉ muốn nói một câu rằng:
“Đừng ai đứng trước mặt ta mà khoe khoang về đi tàu lượn siêu tốc cỡ nào kích thích cỡ nào hồi hộp, bởi vì các phàm phu tục tử các ngươi chưa bao giờ lao xuống vực sâu gần như dốc đứng cao đến cả ngàn mét cả…”
Cuối cùng cũng đến đáy biển, chiếc xe Baki trông như xe đồ chơi thế thôi chứ cũng chạy bon phết, xuống dốc không có vẻ gì xóc nảy cả, xuống đến nơi còn đệm thêm tiếng:
“Ting… Độ sâu hiện tại là 3400m.”
Suneo một mặt kinh ngạc mà nói:
“Đã xuống tận 3400m sao? Thật là sâu a, chẳng hề có động vật biển nào cả.”
Doraemon cười nói:
“Có đấy! Mình cùng đ tìm hiểu nào.”
Xe Baki hướng về phía trước bắt đầu chạy…. Xa chạy rất nhanh, chốc lát đã không thấy đồi núi địa hình, lại chạy nữa thhì khắp nơi chỉ có đồng bằng, dưới chân chỉ toàn là cát.
Đi a, đi a, đi đến Jaian muốn ngủ ngáp lên một tiếng thì cuối cùng cảnh sắc đã thay đổi một chút, nhưng sự thay đổi đó khiến đang lim dim buồn ngủ Jaian giây tỉnh.
Jaian thấy gì? Trước đầu xe không xa là một khe núi, dĩ nhiên là dưới đáy biển nên chỉ có thể gọi là khe nứt dưới biển, nhưng khe nứt đó thật là đồ sộ a, chiều dài nhìn không thấy cuối, bề rộng cũng thấy thật rộng thật rộng, như là trái đất mở ra cái miệng sâu hoắm của bản thân ra hòng nuốt bất kì kẻ nào có ý định léng phéng đi đến bên này vậy.
Jaian hoảng hốt hô lên:
“Doraemon! Cẩn thận phía trước! Dừng lại đi!”
Nhưng Doraemon vẫn là một mặt không lo sợ gì cả mà cho xe chạy qua, và Baki không hổ danh là bảo bối của Doraemon, vô tư “bơi” qua khe nứt mà hướng đến bờ bên kia, thấy mọi người thở phào một tiếng thì Doraemon mới cười nói:
“Chiếc xe này đâu chỉ có thể chạy dưới mặt biển đâu, nó cũng có thể như tàu ngầm hay tàu thủy vậy mà bơi trong nước mà… Khe nứt này là khe nứt Nhật Bản đó.”
Jaian kinh ngạc mà kêu lên:
“Khe nứt thật đáng sợ a, cứ như địa cầu bị bổ ra vậy.”
Chiếc Baki đáp xuống mép vực bên kia, nhưng trái với lúc trước êm thấm, lần đáp này thật sự xóc nảy vô cùng, Doraemon một mặt khó chịu mà nói:
“Đáng lẽ cần phải đáp xuống êm đẹp chứ Baki?”
Baki đáp lại một cách hiển nhiên:
“Khe nứt thật đáng sợ! Tôi cũng sợ chứ bộ.”
Cả đám chỉ có thể bất lực nhả rãnh, baki nói rất đúng, Doraemon thế mà không thể phản bác được, chỉ có thể thốt lên một câu:
“Trời đất!”
Để biểu lộ tâm trạng bây giờ của cậu ấy.
Doraemon cũng không biết nói gì cho phải, nên biểu thị bản thân bất mãn bằng cách bắt ép Baki chạy gắng sức điểm, Doraemon nhấn ga cho xe chạy như bay, Baki cũng kịp thời đúng lúc mà thông báo:
“tốc độ hiện tại là 800km/h”
Mọi người chạy đi mà không có lấy cảm giác khó chịu khi phóng xe tốc độ cao, không thể không nói đến sự thần kì của đèn pin thích ứng a…
Cả đám hướng về quần đảo hawai phương hướng mà phóng đi.
Ngay khi xa xa xuất hiện dãy núi trùng trùng điệp điệpp thì Doraemon mới cười nói:
“Các cậu xem kìa! Đây là vùng trung tâm của thái bình dương, đã rất gần Hawai rồi đấy!”
Cả đám trầm trồ mà thán phục trước cảng đẹp thiên nhiên kì vĩ, cũng nói chứ trên cạn khống thiếu núi, lại càng không thiếu dãy núi, nhưng chỉ tính chiều cao và sự hùng vĩ thì nơi đây vẫn có thể xếp tại danh sách hàng đầu.
Cả đám ngắm dãy núi hùng vĩ kia một lát, Shizuka tò mò hỏi:
“Tại sao lại không có lấy một tiếng động vậy nhỉ? Yên tĩnh quá đi.”
Nobita hiếm hoi mới chen được miệng vào thể hiện kiến thức uyên bác:
“Độ sâu 4000m là thế giới không tiếng động đấy!”
Như cùng Nobita chống lại, hắn vừa dứt miệng đã có tiếng động kì lạ phát ra đánh vỡ sự yên tĩnh. Khi cả đám một mặt kinh ngạc thì Jaian xấu hổ gãi gãi đầu cười nói:
“Xin lỗi! Là cái bụng tớ kêu. Đến giờ ăn rồi đúng không?”
Doraemon cười lên một tiếng nói:
“Vậy chúng ta kiếm nơi đẹp đẽ chút mà vừa ăn vừa ngắm phong cảnh thôi!”
“Đồng ý!”
Cả đám nhấc cả hai tay tán thành, dưới này không có mặt trời nên cũng không mấy ai chú ý đến thời gian, nghe tiếng bụng Jaian kêu lên mới khiến mọi người cũng cảm giác đói bụng.
Tại một tòa núi có đỉnh là bằng phẳng, nếu nói các núi khác có tạo hình là hình chóp hoặc hình nón thì núi này lại tạo hình là hình chóp cụt. Cả đám chon đỉnh núi này làm nơi dừng lại ăn cơm.
Nhưng nhìn xung quanh chỉ có đá với đá thì Shizuka lẫn Nobita đều khá thất vọng, biển đẹp ở chỗ cá bơi lội tung tăng, san hô thủy tảo mọc từng đoàn a, ai như nơi đây không phải nước thì là đá.
Sau khi phản ánh với Doraemon thì cậu ấy cũng cảm thấy nơi đây tốt nhất vẫn là nên cải tạo đôi tí:
“Hạt giống song biển và trứng cá! Mấy thứ này đã được thế kỉ 22 sửa đổi phần lớn gene, có thể thoải mái thích nghi điều kiện nơi đáy biển sâu này!”
Mở nắp chiếc hộp không khác mấy hộp thịt mua tại siêu thị ra, một đoàn đoàn thứ gì như là khói đặc tản ra bay lên trên, Doraemon cười cười hướng về mọi người nói:
“Xong rồi đấy! Đến tối sẽ náo nhiệt lắm đấy!”
Danh sách chương