Ngày nóng không mây.
Như thường lệ một ngày, Nobita vẫn là địa điểm tránh nóng cũ đang nằm dưới tàng cây ngủ trưa, thích ý vô cùng.
Sạt…sạt…
Tiếng bút lông chà giấy gió vang bên tai khiến cho lim dim ngủ hắn nhập nhèm mở mắt quay về phía phát ra tiếng động.
“Uy uy, Mami-chan. Không nghĩ ra cậu vẫn là có năng khiếu vẽ tranh đó.”
Một mặt bất ngờ Nobita thật không thể tin kinh ngạc hô lên.
Vốn dĩ đang yên tĩnh chăm chú vẽ tranh phong cảnh Mami bỗng nhiên bị chọc bạo tẩu.
“Cái gì gọi là “Không nghĩ đến vẫn có năng khiếu”? Cậu coi tôi là bất học vô thuật ngu ngốc chắc.”
Sừng sộ lên cô gái vẫn là đáng sợ nhất, Nobita tự nhận im lặng không nói, nam nhân vẫn là không chấp nhặt nữ nhân là tốt nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật Mami là có năng khiếu hội họa thật rất cao, chỉ mới lớp bảy sơ trung cô nàng đã có thể vẽ ra bức họa rất có một bộ phong cảnh ý vị, nhìn cũng thật sự đã đạt đến họa sĩ nghiệp dư cấp bậc.
Vừa vuốt vuốt cằm làm một bộ ông cụ non Nobita sau khi nghiêm cẩn đánh giá tác phẩm cũng không thể không tấm tắc:
“Mami-chan, có vẻ như cậu rất có năng khiếu hội họa đấy, tớ khuyên cậu bỏ đi ước mơ làm siêu nhân đi mà chú ý đi con đường họa sĩ, chắc chắn sẽ đạt thành tựu khá.”
Được khen Mami là một bộ mũi vểnh lên trời, cô nàng mà có cái đuôi thì chắc bây giờ cũng sẽ không tự chủ nhếc lên nhếch lên một bộ tiểu nhân đắc chí tư thái.
“Chuyện! Bố tớ là một họa sĩ, dĩ nhiên tớ phải có tài năng hội họa rồi, còn đợi đến đứa trẻ vắt mũi chưa sạch cậu nhận xét?”
Nhìn vẫn một mặt đắc ý không phân nam bắc Mami, Nobita cảm thấy bản thân cần phải nâng nâng chút chí khí diệt uy phong của cô nàng, kẻo cô nàng sẽ đắc ý vong hình nhìn đời bằng nửa con mắt.
Thế là Nobita bắt đầu ho mấy tiếng làm vẻ cao thâm mà nói:
“Mami-chan a… thế cậu có biết hiện tại nổi danh nhất truyện tranh là gì không?”
Mami có chút nhạc nhiên sao bỗng dưng Nobita lại hỏi cái vấn đề không chút liên quan này, nhưng vẫn là ttheo bản năng trả lời: “Dragon ball?”
“Đúng! Thế cậu có biết tác giả của tác phẩm đó là ai không?”
Nobita bắt đầu trang bức.
“Tác giả của truyện này vẫn rất thần bí, ngoài tác danh Nobi ra rất ít người gặp mặt của ông ấy. Nobita-kun, sao cậu hỏi vấn đề này?”
Mami vẫn một mặt nghi hoặc.
Nobita thì vẫn bán một cái nút, quyết không nói gì mà chỉ dùng một bộ mặt rất thâm thúy nhìn về Mami như muốn nói “xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
Bỗng Mami như nhận ra cái gì khinhh ngạc trợn to mắt ra nói:
“Không phải chứ? Chẳng lẽ ông tác giả Nobi đó lại chính là cậu… cậu…”
Một mặt trẻ nhỏ dễ dạy, Nobita làm ra một bộ tiền bối cao nhân gật nhẹ cái đầu.
Nhưng mà Mami đang nói cuối cùng câu nói khiến cái cổ của Nobita cứng ngắc lại:
“Chẳng lẽ đó lại là bố của cậu? Không đúng, chắc là ông nội cậu?”
Khóe miệng giật giật Nobita cứng ngắc lại, cuối cùng vẫn là không thể hủy bỏ trang bức, trang nhiều sẽ bị sét đánh, cổ nhân không gạt ta a.
“Là tớ! Tớ chính là tác giả Nobi!”
Nhưng mà hủy bỏ trang bức mà thốt ra lời chân thật Nobita hắn lại nhận lại từ Mami một hệ liệt trợn trắng mắt.
“Lừa quỷ đi thôi, mới mấy tuổi đầu tiểu oa nhi cũng dám nói bản thân là nổi tiếng tác giả. Nếu cậu là thực sự là tác giả Nobi thì tớ cũng thực sự là siêu nhân Mami cứu vớt thế giới.”
Một mặt hắc thành đáy nồi Nobita không biết làm ccái gì tốt, đầu năm nay lưu hành nói thậtt không ai tin, nói dối mới là chân lí sao? ……………………………………………………….
Ngồi tại phòng Nobita, cầm trên tay cúp thưởng cùng giấy khen tác phẩm truyện tranh xuất sắc trong năm, Mami mới coi như tin tưở ng cậu bạn cùng mình lười biếng nghỉ trưa tại khu rừng sau trường học quả thật là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng.
Trang bức thất bại ngược lại bị thảo Nobita thì một mặt nhân sinh chán ngán mà tựa lưng vào cạnh bàn nhấm nuốt đá bào, tại căn phòng nóng như chảo lò này chỉ có chút đá bào còn có thể cho nhân sinh đưa chút mát mẻ.
Mami cũng là nóng khó chịu, ăn trong li đá bào mà nói:
“Nhà cậu cũng thật nhỏ. Mà sao nhà cậu không chịu lắp điều hòa?”
Nobita một mặt đen thành đáy nồi, có ai đến nhà người khác chơi còn chê nhà người ta nhỏ không? Cô nàng này thật là không có chút ý tứ gì cả:
“Xin lỗi vì căn nhà nhỏ nhé. Bố mẹ tớ không chịu lấy tiền nhuận bút của tớ để lắp điều hòa, mà tiền lương của bố thì lại không đủ để lắp điều hòa. Chắc phải đợi thêm một khoảng thời giann nữa vào hạ trời càng nóng bức thì hai người mới chịu hạ xuống người lớn cao ngạo đầu lâu đi.”
Ách! Mami cũng là một mặt không tiện, cũng nhận ra bản thân lỡ lời, vả lại đây cũng là việc nhà của người khác, bản thân cũng thực sự không nên quá dây dưa vào.
“Đã là cậu là một tiền bối trong giới hội họa, tớ cũng thật sự muốn cậu giúp nhận xét một chút tranh.”
Cuối cùng ăn xong đá bào, Mami mới một mặt nghiêm túc nói.
“Xem tranh? Cũng bình thường, dẫu cho họa sĩ truyện tranh cùng các họa sĩ khác cũng không phải một loại, nhưng nhãn quang cùng kiến thức thì tớ cảm thấy vẫn là sánh nổi cái vai trò này.”
Nghĩ nghĩ, Nobita đáp ứng. Rảnh nhức cả trứng hắn cũngg không có việc gấp gì cả, đi thưởng thức chút tranh ảnh ngược lại cũng không tệ.
Mami dẫn theo Nobita đi đến nhà cô nàng, thực chất cũng là khu phố bên cạnh mà thôi, cũng không xa. Thế nên Nobita qua miệng cô nàng mới biết được bố cô bé là một họa sĩ không nổi tiếng, tuy cô nàng nói bố cô thật sự là họa sĩ tài năng nhưng sự thật là họa của ông vẫn luôn ế ẩm, mời Nobita đến cũng coi như Mami muốn tìm một người có tiếng nói trong ngành tìm ra tiếng nói chung đi.
Đứng trước nhà Mami, Nobita mới biết cái gì là “lạc đà gầy còn béo hơn ngựa” cái câu nói này.
Quả thật nhà cô bé không phải rộng rãi phú quý như nhà Suneo, nhưng cũng tuyệt bức là hộ gia đình có tiền chủ. Làm một họa sĩ bị vùi dập giữa chợ, bố của Mami quả thực là quá mức may mắn đi, lại so sánh xuống họa sĩ nổi tiếng Nobita nhà… Quả là không đành lònh nhìn thẳng, quá mất mặt.
Thực chất ai mới là kẻ thất bại?
Một mặt mộng vòng Nobita theo Mami đi vào nhà, đến cửa bỗng thấy một con sủng vật lao ra đón Mami.
Nhìn phía trước sinh vật, Nobita chần chờ mấy giây mới thốt ra:
“Chú cẩu thật đáng yêu, nó tên là gì vậy?”
Quả thật sinh vật này có cảm giác rất đáng yêu, cơ mà tuyệt đối không giống như cẩu!! Là tuyệt đối!!
Nhìn cái mũi dài này, cái này tai, còn có con mắt quầng, cái này đuôi, rõ ràng là một con cáo a? Dẫu không phải cáo thì cũng là chồn. Nhưng mà nghĩ lại, một gia đình bình thường là sẽ không được phép nuôi mấy loại động vật này, bởi thế Nobita mới không quá chắc chắn nó có thực là cẩu hay không.
Có vẻ như nhận được lời nói gì khiến nó vui sướng, chú cẩu là cái đuôi xoay tít lên, một bộ rất hoan rất hoan dáng vẻ.
Mami cũng cười cười giới thiệu:
“Đây là KomPoko, làm bạn tớ từ nhỏ, em ấy rất thông minh đấy.”
Nobita cười gật đầu không nói, lòng thì tự cho bản thân một trăm cái tán. Mấy con chó nhỏ này lòng tự ái là phi thường cao, mà Mami còn nói là nó rất thông minh nữa, nếu mà gọi sai chủng tộc thì có thể sẽ rất phiền phức.
Nobita bỗng nhớ đến bộ mặt của Doraemon khi người khác gọi cậu ta là chồn, thật may bây giờ cậu ấy đã có tai, cũng không còn là mất tai mèo ú nữa mà đã đổi thành gia cường phiên bản có tai mèo ú.
Hôm nay nhà Mami cũng không có người, bố mẹ cô nàng có vẻ như rủ nhau đi dạo phố cái gì, quả là thúu vui tao nhã. Lại nghĩ đến bố Nobi ngày ngày đi công ti đến tối mới về, ngày nghỉ chỉ có thể nằm dài đọc báo, xem tivi, còn mẹ Tamako thì suốt ngày nội trợ bận rộn, quả thật là người so với người tức chết người a… Không được! Phải dần dần thay đổi cuộc sống gia đình, nói sao đi nữa bản thân gia đình bây giờ cũng ít nhiều là nổi danh gia tộc Nobi a.
Một mặt quyết tâm thay đổi nhân sinh vực dậy gia đình Nobita đi vào nhà Mami.
Ps: Thật sự xin lỗi ae vì lâu không ra chương, quả thật là bận hoảng. Tác cũng không thể chống chế nhiều, chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Cám ơn những người vẫn còn theo dõi bộ truyện và đọc được dòng nhắn lại này.
có độc giả nói là Mami và cậu bạn thân Takata mới là một cặp đôi đẹp, đừng phá hủy nó, Nobita chui đầu vào là NTR.
nói thực đi, tác giả là cảm thấy ngược lại. Mami và Takata thực chất không phải bạn bè từ tấm bé như Nobita và Shizuka, hai người là bạn học thời sơ trung, là loại mỗi ngày gặp mặt cho nhau một câu chào buổi sáng cái loại đó.
tại nhật thì có sáu năm học tiểu học, năm nhất sơ trung là lớp bảy, có nghĩa là hai người hoàn toàn là quen biết không quá một năm hai người xa lạ á.
Mami nhận biết Takata là người học giỏi nhất lớp, nhưng với một người đội sổ như Mami thì thực chất Takata là cũng chỉ là quen mặt mà thôi.
hai người thực sự quen thuộc là kho Takata tự nhận bản thân có siêu năng lực, ảo tưởng bản thân có sức mạnh siêu nhiên bắt đầu, Mami thì có siêu năng lực nhưng mà cái đầu thật sự không quá thông minh, không biết cách phát huy nên mới nhờ Takata giúp đỡ và trở thành bạn thân.
takata nhìn Mami với cặp mắt khác chỉ đơn giản là tò mò và có chút ghen tị siêu năng lực của cô nàng, còn Mami thì thích Takata bởi cậu ta thông minh cùng với cậu ta giúp đỡ cô rất nhiều.
Nobita gặp và quen Mami khi cô nàng còn chưa thức tỉnh siêu năng, là một bất học vô thuật lại lười biếng cô nàng, quả thật ngoài Nobita cái này lười bức ra thì thật sự là khó mà có bạn.
tác cảm thấy chính thuần túy tính cách phù hợp dẫn đầu mới càng tốt đẹp. Dĩ nhiên hiện tại Takata là một học sinh ưu tú của lớp, Mami thì vẫn là đội sổ của lớp, hai người lại không phải là gì của nhau, càng không có NTR chuyện này, các bác vẫn là nghĩ nhiều.
Như thường lệ một ngày, Nobita vẫn là địa điểm tránh nóng cũ đang nằm dưới tàng cây ngủ trưa, thích ý vô cùng.
Sạt…sạt…
Tiếng bút lông chà giấy gió vang bên tai khiến cho lim dim ngủ hắn nhập nhèm mở mắt quay về phía phát ra tiếng động.
“Uy uy, Mami-chan. Không nghĩ ra cậu vẫn là có năng khiếu vẽ tranh đó.”
Một mặt bất ngờ Nobita thật không thể tin kinh ngạc hô lên.
Vốn dĩ đang yên tĩnh chăm chú vẽ tranh phong cảnh Mami bỗng nhiên bị chọc bạo tẩu.
“Cái gì gọi là “Không nghĩ đến vẫn có năng khiếu”? Cậu coi tôi là bất học vô thuật ngu ngốc chắc.”
Sừng sộ lên cô gái vẫn là đáng sợ nhất, Nobita tự nhận im lặng không nói, nam nhân vẫn là không chấp nhặt nữ nhân là tốt nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật Mami là có năng khiếu hội họa thật rất cao, chỉ mới lớp bảy sơ trung cô nàng đã có thể vẽ ra bức họa rất có một bộ phong cảnh ý vị, nhìn cũng thật sự đã đạt đến họa sĩ nghiệp dư cấp bậc.
Vừa vuốt vuốt cằm làm một bộ ông cụ non Nobita sau khi nghiêm cẩn đánh giá tác phẩm cũng không thể không tấm tắc:
“Mami-chan, có vẻ như cậu rất có năng khiếu hội họa đấy, tớ khuyên cậu bỏ đi ước mơ làm siêu nhân đi mà chú ý đi con đường họa sĩ, chắc chắn sẽ đạt thành tựu khá.”
Được khen Mami là một bộ mũi vểnh lên trời, cô nàng mà có cái đuôi thì chắc bây giờ cũng sẽ không tự chủ nhếc lên nhếch lên một bộ tiểu nhân đắc chí tư thái.
“Chuyện! Bố tớ là một họa sĩ, dĩ nhiên tớ phải có tài năng hội họa rồi, còn đợi đến đứa trẻ vắt mũi chưa sạch cậu nhận xét?”
Nhìn vẫn một mặt đắc ý không phân nam bắc Mami, Nobita cảm thấy bản thân cần phải nâng nâng chút chí khí diệt uy phong của cô nàng, kẻo cô nàng sẽ đắc ý vong hình nhìn đời bằng nửa con mắt.
Thế là Nobita bắt đầu ho mấy tiếng làm vẻ cao thâm mà nói:
“Mami-chan a… thế cậu có biết hiện tại nổi danh nhất truyện tranh là gì không?”
Mami có chút nhạc nhiên sao bỗng dưng Nobita lại hỏi cái vấn đề không chút liên quan này, nhưng vẫn là ttheo bản năng trả lời: “Dragon ball?”
“Đúng! Thế cậu có biết tác giả của tác phẩm đó là ai không?”
Nobita bắt đầu trang bức.
“Tác giả của truyện này vẫn rất thần bí, ngoài tác danh Nobi ra rất ít người gặp mặt của ông ấy. Nobita-kun, sao cậu hỏi vấn đề này?”
Mami vẫn một mặt nghi hoặc.
Nobita thì vẫn bán một cái nút, quyết không nói gì mà chỉ dùng một bộ mặt rất thâm thúy nhìn về Mami như muốn nói “xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
Bỗng Mami như nhận ra cái gì khinhh ngạc trợn to mắt ra nói:
“Không phải chứ? Chẳng lẽ ông tác giả Nobi đó lại chính là cậu… cậu…”
Một mặt trẻ nhỏ dễ dạy, Nobita làm ra một bộ tiền bối cao nhân gật nhẹ cái đầu.
Nhưng mà Mami đang nói cuối cùng câu nói khiến cái cổ của Nobita cứng ngắc lại:
“Chẳng lẽ đó lại là bố của cậu? Không đúng, chắc là ông nội cậu?”
Khóe miệng giật giật Nobita cứng ngắc lại, cuối cùng vẫn là không thể hủy bỏ trang bức, trang nhiều sẽ bị sét đánh, cổ nhân không gạt ta a.
“Là tớ! Tớ chính là tác giả Nobi!”
Nhưng mà hủy bỏ trang bức mà thốt ra lời chân thật Nobita hắn lại nhận lại từ Mami một hệ liệt trợn trắng mắt.
“Lừa quỷ đi thôi, mới mấy tuổi đầu tiểu oa nhi cũng dám nói bản thân là nổi tiếng tác giả. Nếu cậu là thực sự là tác giả Nobi thì tớ cũng thực sự là siêu nhân Mami cứu vớt thế giới.”
Một mặt hắc thành đáy nồi Nobita không biết làm ccái gì tốt, đầu năm nay lưu hành nói thậtt không ai tin, nói dối mới là chân lí sao? ……………………………………………………….
Ngồi tại phòng Nobita, cầm trên tay cúp thưởng cùng giấy khen tác phẩm truyện tranh xuất sắc trong năm, Mami mới coi như tin tưở ng cậu bạn cùng mình lười biếng nghỉ trưa tại khu rừng sau trường học quả thật là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng.
Trang bức thất bại ngược lại bị thảo Nobita thì một mặt nhân sinh chán ngán mà tựa lưng vào cạnh bàn nhấm nuốt đá bào, tại căn phòng nóng như chảo lò này chỉ có chút đá bào còn có thể cho nhân sinh đưa chút mát mẻ.
Mami cũng là nóng khó chịu, ăn trong li đá bào mà nói:
“Nhà cậu cũng thật nhỏ. Mà sao nhà cậu không chịu lắp điều hòa?”
Nobita một mặt đen thành đáy nồi, có ai đến nhà người khác chơi còn chê nhà người ta nhỏ không? Cô nàng này thật là không có chút ý tứ gì cả:
“Xin lỗi vì căn nhà nhỏ nhé. Bố mẹ tớ không chịu lấy tiền nhuận bút của tớ để lắp điều hòa, mà tiền lương của bố thì lại không đủ để lắp điều hòa. Chắc phải đợi thêm một khoảng thời giann nữa vào hạ trời càng nóng bức thì hai người mới chịu hạ xuống người lớn cao ngạo đầu lâu đi.”
Ách! Mami cũng là một mặt không tiện, cũng nhận ra bản thân lỡ lời, vả lại đây cũng là việc nhà của người khác, bản thân cũng thực sự không nên quá dây dưa vào.
“Đã là cậu là một tiền bối trong giới hội họa, tớ cũng thật sự muốn cậu giúp nhận xét một chút tranh.”
Cuối cùng ăn xong đá bào, Mami mới một mặt nghiêm túc nói.
“Xem tranh? Cũng bình thường, dẫu cho họa sĩ truyện tranh cùng các họa sĩ khác cũng không phải một loại, nhưng nhãn quang cùng kiến thức thì tớ cảm thấy vẫn là sánh nổi cái vai trò này.”
Nghĩ nghĩ, Nobita đáp ứng. Rảnh nhức cả trứng hắn cũngg không có việc gấp gì cả, đi thưởng thức chút tranh ảnh ngược lại cũng không tệ.
Mami dẫn theo Nobita đi đến nhà cô nàng, thực chất cũng là khu phố bên cạnh mà thôi, cũng không xa. Thế nên Nobita qua miệng cô nàng mới biết được bố cô bé là một họa sĩ không nổi tiếng, tuy cô nàng nói bố cô thật sự là họa sĩ tài năng nhưng sự thật là họa của ông vẫn luôn ế ẩm, mời Nobita đến cũng coi như Mami muốn tìm một người có tiếng nói trong ngành tìm ra tiếng nói chung đi.
Đứng trước nhà Mami, Nobita mới biết cái gì là “lạc đà gầy còn béo hơn ngựa” cái câu nói này.
Quả thật nhà cô bé không phải rộng rãi phú quý như nhà Suneo, nhưng cũng tuyệt bức là hộ gia đình có tiền chủ. Làm một họa sĩ bị vùi dập giữa chợ, bố của Mami quả thực là quá mức may mắn đi, lại so sánh xuống họa sĩ nổi tiếng Nobita nhà… Quả là không đành lònh nhìn thẳng, quá mất mặt.
Thực chất ai mới là kẻ thất bại?
Một mặt mộng vòng Nobita theo Mami đi vào nhà, đến cửa bỗng thấy một con sủng vật lao ra đón Mami.
Nhìn phía trước sinh vật, Nobita chần chờ mấy giây mới thốt ra:
“Chú cẩu thật đáng yêu, nó tên là gì vậy?”
Quả thật sinh vật này có cảm giác rất đáng yêu, cơ mà tuyệt đối không giống như cẩu!! Là tuyệt đối!!
Nhìn cái mũi dài này, cái này tai, còn có con mắt quầng, cái này đuôi, rõ ràng là một con cáo a? Dẫu không phải cáo thì cũng là chồn. Nhưng mà nghĩ lại, một gia đình bình thường là sẽ không được phép nuôi mấy loại động vật này, bởi thế Nobita mới không quá chắc chắn nó có thực là cẩu hay không.
Có vẻ như nhận được lời nói gì khiến nó vui sướng, chú cẩu là cái đuôi xoay tít lên, một bộ rất hoan rất hoan dáng vẻ.
Mami cũng cười cười giới thiệu:
“Đây là KomPoko, làm bạn tớ từ nhỏ, em ấy rất thông minh đấy.”
Nobita cười gật đầu không nói, lòng thì tự cho bản thân một trăm cái tán. Mấy con chó nhỏ này lòng tự ái là phi thường cao, mà Mami còn nói là nó rất thông minh nữa, nếu mà gọi sai chủng tộc thì có thể sẽ rất phiền phức.
Nobita bỗng nhớ đến bộ mặt của Doraemon khi người khác gọi cậu ta là chồn, thật may bây giờ cậu ấy đã có tai, cũng không còn là mất tai mèo ú nữa mà đã đổi thành gia cường phiên bản có tai mèo ú.
Hôm nay nhà Mami cũng không có người, bố mẹ cô nàng có vẻ như rủ nhau đi dạo phố cái gì, quả là thúu vui tao nhã. Lại nghĩ đến bố Nobi ngày ngày đi công ti đến tối mới về, ngày nghỉ chỉ có thể nằm dài đọc báo, xem tivi, còn mẹ Tamako thì suốt ngày nội trợ bận rộn, quả thật là người so với người tức chết người a… Không được! Phải dần dần thay đổi cuộc sống gia đình, nói sao đi nữa bản thân gia đình bây giờ cũng ít nhiều là nổi danh gia tộc Nobi a.
Một mặt quyết tâm thay đổi nhân sinh vực dậy gia đình Nobita đi vào nhà Mami.
Ps: Thật sự xin lỗi ae vì lâu không ra chương, quả thật là bận hoảng. Tác cũng không thể chống chế nhiều, chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Cám ơn những người vẫn còn theo dõi bộ truyện và đọc được dòng nhắn lại này.
có độc giả nói là Mami và cậu bạn thân Takata mới là một cặp đôi đẹp, đừng phá hủy nó, Nobita chui đầu vào là NTR.
nói thực đi, tác giả là cảm thấy ngược lại. Mami và Takata thực chất không phải bạn bè từ tấm bé như Nobita và Shizuka, hai người là bạn học thời sơ trung, là loại mỗi ngày gặp mặt cho nhau một câu chào buổi sáng cái loại đó.
tại nhật thì có sáu năm học tiểu học, năm nhất sơ trung là lớp bảy, có nghĩa là hai người hoàn toàn là quen biết không quá một năm hai người xa lạ á.
Mami nhận biết Takata là người học giỏi nhất lớp, nhưng với một người đội sổ như Mami thì thực chất Takata là cũng chỉ là quen mặt mà thôi.
hai người thực sự quen thuộc là kho Takata tự nhận bản thân có siêu năng lực, ảo tưởng bản thân có sức mạnh siêu nhiên bắt đầu, Mami thì có siêu năng lực nhưng mà cái đầu thật sự không quá thông minh, không biết cách phát huy nên mới nhờ Takata giúp đỡ và trở thành bạn thân.
takata nhìn Mami với cặp mắt khác chỉ đơn giản là tò mò và có chút ghen tị siêu năng lực của cô nàng, còn Mami thì thích Takata bởi cậu ta thông minh cùng với cậu ta giúp đỡ cô rất nhiều.
Nobita gặp và quen Mami khi cô nàng còn chưa thức tỉnh siêu năng, là một bất học vô thuật lại lười biếng cô nàng, quả thật ngoài Nobita cái này lười bức ra thì thật sự là khó mà có bạn.
tác cảm thấy chính thuần túy tính cách phù hợp dẫn đầu mới càng tốt đẹp. Dĩ nhiên hiện tại Takata là một học sinh ưu tú của lớp, Mami thì vẫn là đội sổ của lớp, hai người lại không phải là gì của nhau, càng không có NTR chuyện này, các bác vẫn là nghĩ nhiều.
Danh sách chương