“Xin lỗi mọi người, tớ về muộn, tại vì lạc đường nên …”
Vừ le lưỡi Nobita vừa hướng về mọi người giải thích về lí do về muộn của bản thân.
“Nobita đúng thật là… cậu cứ không làm cho người ta bớt lo được à?”
Jaian trách móc nói. Nobita chỉ có thể cười cười xin lỗi.
“Để làm quà xin lỗi, tớ sẽ làm gà quay cho mọi người ăn.”
Không phải nói chứ con Xixianykus thật không khác con gà là mấy.
Nobita kiếp trước cũng từng làm thêm ở quán gà quay, vịt quay nên làm mấy cái này vẫn có một bộ.
“Hoan hô, lâu rồi tớ không ăn thịt nướng! mà Nobita có làm được không đấy?”
Jaian là vậy, dễ giận dễ vui, nghe đến ăn là cười không thấy ánh mặt trời.
“Cậu cứ chờ mà thưởng thức đi.” Nobita thần bí nở nụ cười. Gì chứ tay nghề quay nướng thì hắn đặc biệt tự tin.
“Nobita-kun, cậu có sao không? Áo cậu rách tung cả kìa…”
Shizuka luôn luôn là như vậy quan tâm người khác. Nghe Sizuka nói như vậy mọi người mới kinh ngạc chú ý rằng bộ đồ khốc huyễn của Nobita đã rách tung tóe, trước ngực còn có ba vệt rách kéo dài xuyên suốt suýt phân chiếc áo làm mấy mảnh.
Thấy mọi người chú ý đến chiếc áo Nobita cười trừ mặt không đổi sắc nói xạo:
“Lúc lạc đường áo tớ bị vướng phải cây mây nên bị kéo rách ấy mà, mượn khăn trùm thời gian của Doraemon phủ một cái là được ấy mà.”
Nghe Nobita giải thích, Jaian và Suneo đều tỏ ra một vẻ mặt “A, thì ra là thế.”
Trong khi Doraemon và Sizuka thì không dễ lừa như vậy,có lẽ là quan tâm nhiều tắc loạn a, nên hai người mà chính xác hơn là một người một mèo cùng lại gần xem xét cẩn thận người Nobita, thấy nơi lồng ngực chỉ có ba vệt nhàn nhạt vết xước nhỏ thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi sắp tối rồi, để tớ bắt tay vào làm luôn mới kịp bữa tối.”
Bị hai người nhìn chằm chằm không thoải mái Nobita đánh trống lảng sang việc khác rồi bắt đầu lu bù lên.
Xử lí nguyên liệu, thịt, rửa sạch làm lông, à nhầm làm da.
Kiếm củi, nhóm lửa, phết gia vị, lên lò, Nobita thuần thục từng bước làm như một đầu bếp thực thụ vậy.
Con Xixianykus trong tay Nobita quả là được chơi ra hoa đến, cơ mà chiếc áo đã rách rưới ảnh hưởng hoạt động nên Nobita dừng lại công việc trên tay rồi qua một bên cởi áo đi.
Giữa nơi hoang vu nguyên thủy này thì lấy đâu ra áo để thay, thế là Nobita cởi trần thế mà tiếp tục làm việc.
Mặc áo thì không sao, cởi áo ra mấy người mới ngạc nhiên trước sự lực lưỡng của Nobita.
Cơ bắp săn chắc, các múi cơ thon thả hình giọt nước thể hiện ra một vẻ đẹp hoàn mĩ của thân nam nhi. Nhưng ba vệt xước kéo dài ngang ngực cho dù nhỏ nhưng lại phá lệ bắt mắt giữa làn da trắng bóc của một đứa trẻ.
Shizuka nhìn thấy thế mặt bỗng chốc đỏ bừng lên như quả cà chua sắp chín, để dấu đi xấu hổ Shizuka tự cho bản thân nhiệm vụ sửa lại áo cho Nobita đi.
Lại gần nhặt lại áo của Nobita lên, ở gần sát và nhờ ánh lửa soi sáng Shizuka mới nhận ra bên cạnh vết rách có lẫn vào máu mà Nobita vì vội vàng mà rửa chưa sạch.
Lại nhìn ba vệt kéo dài một cách bất thường trước ngực Nobita, mày Shizuka nhăn lại.
Dùng hai tay kéo ra hai bên ở vị trí mép của vết rách rồi dần dần tăng lực kéo lên, Shizuka kinh ngạc khi đã dùng hết sức mà không thể làm cái áo vốn tả tơi rách thêm được tí nào.
Dĩ nhiên rồi, bộ áo quần của Nobita tuy không có tính năng phụ trợ gì nhưng chỉ tính riêng về độ bền chắc thì khỏi bàn cãi, phải biết trước khi được máy ảnh tạo mốt “duy tu” thì nó vốn là một bộ đồ chống đạn a.
Nobita ném không ít tiền nhuận bút để mà mua được bộ đồ chống đạn từ tơ nhện mới nhất của lực lượng phòng vệ Nhật Bản a.
Phải biết Nhật Bản mấy năm nay không có quân đội, thứ duy trì an ninh đất nước chỉ là lực lượng phòng vêh Nhật Bản thôi, thế là biết đồ dùng của họ phải được đầu tư tân tiến như thế nào.
Tuy không có các hạng nặng vũ khí nhưng không thể phủ nhận nếu chỉ xét về tố chất đơn binh hay cả quân đoàn thì Nhật Bản cũng thuộc hàng có số có má cả.
Phải biết bọn hắn từng tham gia phe cánh ria mép treo lên đánh toàn cầu a.
Kéo xa…. Trở lại chuyện chính.
Sau khi nhận ra độ bền chắc của chiếc áo, Shizuka càng phát ra nghi hoặc thứ gì có thể làm một chiếc áo bền chắc như này trở thành tàn tạ như vậy? Shizuka mới không tin Nobita lời ma quỷ rằng cây mây làm ra đấy.
Mà Nobita bị thứ đó xé rách cả quần áo thì da thịt con người sao chịu nổi? nhưng Nobita thực sự chỉ là vết xước ngoài da, Shizuka và Doraemon đã kiểm tra cẩn thận.
Càng ngày càng nghi hoặc, càng không giải thích nổi, Shizuka đành vứt mấy thứ đau đầu ấy sang một bên rồi đi mượn khăn trùm thời gian của Doraemon đi.
Tuy mấy thứ nghi hoặc đó không giải được, nhưng nó vẫn ẩn giấu vào sâu trong lòng của Shizuka đợi chờ thêm manh mối.
Mọi người hoan hô nhận thịt quay từ Nobita rồi ăn như hổ đói, hôm nay làm việc tốn sức quá mà.
Vừa ăn uống vừa ngắm nhìn trời về đêm, thật là không khác mấy cuộc đi chơi picnic là bao.
“Ăn no rồi, tất cả chúng ta đều mỗi người được phân phát một phòng riêng để ngủ.”
Ăn uống no đủ, Doraemon đưa tay vào túi bốn chiều rút ra năm quả cầu có chân cắm rồi cắm xung quanh các nơi.
Các quả cầu to lên, cao lên trở thành một căn hộ hình tròn trên không đầy tính khoa huyễn.
“Hoan hô! Tớ chọn phòng này!”
Jaian hoan hô xung phong chọn phòng trước.
“Mấy căn phòng này có thể tắm không vậy Doraemon?”
Quan tâm của Shizuka luôn luôn là như thế kì hoa, cô ấy có bệnh thích sạch sẽ, không tắm không chịu được.
“Mỗi căn phòng đều tích hợp đầy đủ tiện nghi đấy, đương nhiên tắm rửa cũng không ngoại lệ.”
Doraemon cười cười giải thích.
Mọi người ai về phòng nấy đi, người thì tắm rửa, người thì viết nhật kí, người thì kiểm tra lại dụng cụ cần thiết, dĩ nhiên cũng có người nhớ mẹ mà khóc.
Nobita thì lại đang tập luyện. Từ ban ngày cuộc đại chiến về sau, Nobita cảm nhận được sự trưởng thành của phương thức cách đấu của bản thân.
Nếu nói khi xưa Nobita có thể đánh là vì Nobita nhớ hết các chiêu thức của võ thuật đại sư, nhưng bây giờ Nobita có thể đánh là vì bản năng phản ứng của cơ thể.
Đứng trên bờ sinh tử luôn luôn làm cho con người bộc phát ra những điều thần kì.
Không những thế Nobita còn nhận thấy cơ thể mình mạnh lên.
Vốn cơ thể của Nobita so sánh với các bạn cùng lứa đã cực độ khó được, nó đã phát triển đến một cái ngưỡng của một đứa trẻ 10 tuổi, bởi thế ở thế giới hiện thực Nobita có tập luyện thì thành quả cũng là nhỏ bé không đáng kể.
Đó cũng là lí do Nobita càng ngày càng lười tập luyện, chỉ duy trì ở mức độ vừa phải cho cơ thể không xuống dốc mà thôi.
Nhưng đến kỉ Jura Nobita mới nhận ra không khí ở đây có nồng độ Oxi cao kinh khủng, cùng với một ít nhân tố mà Nobita không biết khiến cơ thể đã như đạt bình cảnh của Nobita lại tiếp tục tăng lên.
Không phải chứ làm sao khủng long ở thời này con nào cũng to tổ bố thế, nó cũng là do hoàn cảnh mà sinh thành a.
Một đêm không có gì thay đổi, mở mắt dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Vừ le lưỡi Nobita vừa hướng về mọi người giải thích về lí do về muộn của bản thân.
“Nobita đúng thật là… cậu cứ không làm cho người ta bớt lo được à?”
Jaian trách móc nói. Nobita chỉ có thể cười cười xin lỗi.
“Để làm quà xin lỗi, tớ sẽ làm gà quay cho mọi người ăn.”
Không phải nói chứ con Xixianykus thật không khác con gà là mấy.
Nobita kiếp trước cũng từng làm thêm ở quán gà quay, vịt quay nên làm mấy cái này vẫn có một bộ.
“Hoan hô, lâu rồi tớ không ăn thịt nướng! mà Nobita có làm được không đấy?”
Jaian là vậy, dễ giận dễ vui, nghe đến ăn là cười không thấy ánh mặt trời.
“Cậu cứ chờ mà thưởng thức đi.” Nobita thần bí nở nụ cười. Gì chứ tay nghề quay nướng thì hắn đặc biệt tự tin.
“Nobita-kun, cậu có sao không? Áo cậu rách tung cả kìa…”
Shizuka luôn luôn là như vậy quan tâm người khác. Nghe Sizuka nói như vậy mọi người mới kinh ngạc chú ý rằng bộ đồ khốc huyễn của Nobita đã rách tung tóe, trước ngực còn có ba vệt rách kéo dài xuyên suốt suýt phân chiếc áo làm mấy mảnh.
Thấy mọi người chú ý đến chiếc áo Nobita cười trừ mặt không đổi sắc nói xạo:
“Lúc lạc đường áo tớ bị vướng phải cây mây nên bị kéo rách ấy mà, mượn khăn trùm thời gian của Doraemon phủ một cái là được ấy mà.”
Nghe Nobita giải thích, Jaian và Suneo đều tỏ ra một vẻ mặt “A, thì ra là thế.”
Trong khi Doraemon và Sizuka thì không dễ lừa như vậy,có lẽ là quan tâm nhiều tắc loạn a, nên hai người mà chính xác hơn là một người một mèo cùng lại gần xem xét cẩn thận người Nobita, thấy nơi lồng ngực chỉ có ba vệt nhàn nhạt vết xước nhỏ thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi sắp tối rồi, để tớ bắt tay vào làm luôn mới kịp bữa tối.”
Bị hai người nhìn chằm chằm không thoải mái Nobita đánh trống lảng sang việc khác rồi bắt đầu lu bù lên.
Xử lí nguyên liệu, thịt, rửa sạch làm lông, à nhầm làm da.
Kiếm củi, nhóm lửa, phết gia vị, lên lò, Nobita thuần thục từng bước làm như một đầu bếp thực thụ vậy.
Con Xixianykus trong tay Nobita quả là được chơi ra hoa đến, cơ mà chiếc áo đã rách rưới ảnh hưởng hoạt động nên Nobita dừng lại công việc trên tay rồi qua một bên cởi áo đi.
Giữa nơi hoang vu nguyên thủy này thì lấy đâu ra áo để thay, thế là Nobita cởi trần thế mà tiếp tục làm việc.
Mặc áo thì không sao, cởi áo ra mấy người mới ngạc nhiên trước sự lực lưỡng của Nobita.
Cơ bắp săn chắc, các múi cơ thon thả hình giọt nước thể hiện ra một vẻ đẹp hoàn mĩ của thân nam nhi. Nhưng ba vệt xước kéo dài ngang ngực cho dù nhỏ nhưng lại phá lệ bắt mắt giữa làn da trắng bóc của một đứa trẻ.
Shizuka nhìn thấy thế mặt bỗng chốc đỏ bừng lên như quả cà chua sắp chín, để dấu đi xấu hổ Shizuka tự cho bản thân nhiệm vụ sửa lại áo cho Nobita đi.
Lại gần nhặt lại áo của Nobita lên, ở gần sát và nhờ ánh lửa soi sáng Shizuka mới nhận ra bên cạnh vết rách có lẫn vào máu mà Nobita vì vội vàng mà rửa chưa sạch.
Lại nhìn ba vệt kéo dài một cách bất thường trước ngực Nobita, mày Shizuka nhăn lại.
Dùng hai tay kéo ra hai bên ở vị trí mép của vết rách rồi dần dần tăng lực kéo lên, Shizuka kinh ngạc khi đã dùng hết sức mà không thể làm cái áo vốn tả tơi rách thêm được tí nào.
Dĩ nhiên rồi, bộ áo quần của Nobita tuy không có tính năng phụ trợ gì nhưng chỉ tính riêng về độ bền chắc thì khỏi bàn cãi, phải biết trước khi được máy ảnh tạo mốt “duy tu” thì nó vốn là một bộ đồ chống đạn a.
Nobita ném không ít tiền nhuận bút để mà mua được bộ đồ chống đạn từ tơ nhện mới nhất của lực lượng phòng vệ Nhật Bản a.
Phải biết Nhật Bản mấy năm nay không có quân đội, thứ duy trì an ninh đất nước chỉ là lực lượng phòng vêh Nhật Bản thôi, thế là biết đồ dùng của họ phải được đầu tư tân tiến như thế nào.
Tuy không có các hạng nặng vũ khí nhưng không thể phủ nhận nếu chỉ xét về tố chất đơn binh hay cả quân đoàn thì Nhật Bản cũng thuộc hàng có số có má cả.
Phải biết bọn hắn từng tham gia phe cánh ria mép treo lên đánh toàn cầu a.
Kéo xa…. Trở lại chuyện chính.
Sau khi nhận ra độ bền chắc của chiếc áo, Shizuka càng phát ra nghi hoặc thứ gì có thể làm một chiếc áo bền chắc như này trở thành tàn tạ như vậy? Shizuka mới không tin Nobita lời ma quỷ rằng cây mây làm ra đấy.
Mà Nobita bị thứ đó xé rách cả quần áo thì da thịt con người sao chịu nổi? nhưng Nobita thực sự chỉ là vết xước ngoài da, Shizuka và Doraemon đã kiểm tra cẩn thận.
Càng ngày càng nghi hoặc, càng không giải thích nổi, Shizuka đành vứt mấy thứ đau đầu ấy sang một bên rồi đi mượn khăn trùm thời gian của Doraemon đi.
Tuy mấy thứ nghi hoặc đó không giải được, nhưng nó vẫn ẩn giấu vào sâu trong lòng của Shizuka đợi chờ thêm manh mối.
Mọi người hoan hô nhận thịt quay từ Nobita rồi ăn như hổ đói, hôm nay làm việc tốn sức quá mà.
Vừa ăn uống vừa ngắm nhìn trời về đêm, thật là không khác mấy cuộc đi chơi picnic là bao.
“Ăn no rồi, tất cả chúng ta đều mỗi người được phân phát một phòng riêng để ngủ.”
Ăn uống no đủ, Doraemon đưa tay vào túi bốn chiều rút ra năm quả cầu có chân cắm rồi cắm xung quanh các nơi.
Các quả cầu to lên, cao lên trở thành một căn hộ hình tròn trên không đầy tính khoa huyễn.
“Hoan hô! Tớ chọn phòng này!”
Jaian hoan hô xung phong chọn phòng trước.
“Mấy căn phòng này có thể tắm không vậy Doraemon?”
Quan tâm của Shizuka luôn luôn là như thế kì hoa, cô ấy có bệnh thích sạch sẽ, không tắm không chịu được.
“Mỗi căn phòng đều tích hợp đầy đủ tiện nghi đấy, đương nhiên tắm rửa cũng không ngoại lệ.”
Doraemon cười cười giải thích.
Mọi người ai về phòng nấy đi, người thì tắm rửa, người thì viết nhật kí, người thì kiểm tra lại dụng cụ cần thiết, dĩ nhiên cũng có người nhớ mẹ mà khóc.
Nobita thì lại đang tập luyện. Từ ban ngày cuộc đại chiến về sau, Nobita cảm nhận được sự trưởng thành của phương thức cách đấu của bản thân.
Nếu nói khi xưa Nobita có thể đánh là vì Nobita nhớ hết các chiêu thức của võ thuật đại sư, nhưng bây giờ Nobita có thể đánh là vì bản năng phản ứng của cơ thể.
Đứng trên bờ sinh tử luôn luôn làm cho con người bộc phát ra những điều thần kì.
Không những thế Nobita còn nhận thấy cơ thể mình mạnh lên.
Vốn cơ thể của Nobita so sánh với các bạn cùng lứa đã cực độ khó được, nó đã phát triển đến một cái ngưỡng của một đứa trẻ 10 tuổi, bởi thế ở thế giới hiện thực Nobita có tập luyện thì thành quả cũng là nhỏ bé không đáng kể.
Đó cũng là lí do Nobita càng ngày càng lười tập luyện, chỉ duy trì ở mức độ vừa phải cho cơ thể không xuống dốc mà thôi.
Nhưng đến kỉ Jura Nobita mới nhận ra không khí ở đây có nồng độ Oxi cao kinh khủng, cùng với một ít nhân tố mà Nobita không biết khiến cơ thể đã như đạt bình cảnh của Nobita lại tiếp tục tăng lên.
Không phải chứ làm sao khủng long ở thời này con nào cũng to tổ bố thế, nó cũng là do hoàn cảnh mà sinh thành a.
Một đêm không có gì thay đổi, mở mắt dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Danh sách chương