Là Thần của lũ rồng đã khiến Nobita tăng mạnh nguyện lực và công đức chi lực, theo Nobita thấy thì Nobita đã tạo ra một nền văn minh nên được công đức gia thân, công đức nguyện lực số lượng kinh hồn khiến cơ thể Nobita cứ cường hóa nhanh chóng mà vẫn không hề có vẻ sẽ dừng lại trong thời gian ngắn.

Sức chiến đấu như chiếc xe hơi không phanh lao a, lao a, Nobita cũng không biết nó định bụng lao đến lúc nào nữa nên lên máy thời gian trở về hiện tại ngủ một giấc a, có lẽ nó sẽ dừng lại.

Cả buổi cơm tối Nobita cứ lo sợ sức mạnh một mất khống chế bóp nát mất chén bát nên cả buổi cứ lo lắng thấp thỏm, may mắn sao có lẽ là nhờ linh hồn càng tăng mạnh hơn một bậc đi, hắn cuối cùng cũng không mất khống chế sức mạnh, lên giường đắp chăn đi ngủ, có gì mai tính.

Một đêm yên bình, sáng sớm tinh mơ, đúng giờ dậy Nobita phát hiện “khí” trong cơ thể mạnh kinh khủng, sức chiến đấu toàn khai của bản thân chắc vào khoảng 1.000 sức chiến đấu, lật không thể nói không kinh thiên động địa, phải biết Songoku khi chưa mở phần mềm hack thì tại lần đầu gặp Raditz thì sức chiến đấu của cậu ta chỉ khoảng 416 a.

Dân tộc chiến đấu Saya trước khi bị hủy diệt bình quân trưởng thành cũng chỉ 1.000 thôi a, Nobita không mang sáo trang Pacman cũng đủ giây thiên giây địa giây không khí á, cơ mà thế giới này không phải thế giới so nắm đấm, so cảnh giới.

Thế giới này người ta so nhau tiền, so nhau mặt mũi thằng nào lớn thôi, Nobita có sức mạnh diệt tinh cũng có trứng dùng, lớ ngớ bị cảnh sát thời gian gọi đi uống trà chứ chả chơi, dù sao nếu bết bát nhất một người cũng có một sức chiến đấu đi, mặc sáo trang Pacman đã lên 6.600 mất rồi, gấp 6 Nobita á, đơn giản có thể hành Nobita không muốn không muốn, nói chi cảnh sát thời gian tân tiến công nghệ đầy rẫy.

Tóm lại sau khi thấy bản thân mạnh thế nào thì….

Nobita lại vẫn khổ bức đánh răng rửa mặt đi học đi, còn mưu đồ bá nghiệp cái gì thì vẫn tắm một cái ngủ đi, Nobita lại không phải ma vương Piccolo, mới 260 sức chiến đấu mà đã lao ra cho Songoku hái kinh nghiệm, hắn cũng chả muốn mặc quần đỏ ngoài quần dài bay khắp nơi, có lẽ hắn sẽ như các hiệp sỹ cứu cứu chút người cần cứu a, chứ để ngũ đại lưu manh biết có kẻ nắm sức mạnh đủ quét ngang toàn cầu thì trăm phần trăm hạ tràng Nobita sẽ chả đẹp đẽ đi đâu.

Lên trường, học a, học a, chơi a, chơi a, chả khác quái gì lũ con nít khác cả, Nobita cảm thấy cuộc đời phải thế này mới là hưởng thụ chứ lị.

Rồi ra về đi về nhà, nhàm chán thế mà Nobita cảm thấy thật yên bình, có cảm giác Nobita xưng “lão phu” nhiều quá mà người “lão” hẳn đi, không thấy chút ý chí chiến đấu nào của thanh niên trẻ tuổi cả.

Về đến nhà, Nobita ngạc nhiên thấy một con mèo máy có chút tương tự Doraemon nhưng khác nhiều điểm đó là đây chính là con gái a, không thể nghi ngờ đây là Doremi rồi.

“Chào anh! Nobita-kun, Doraemon-onichan bận chút chuyện phải về tương lai ít hôm, nên nhờ em đến giúp đỡ anh, em là Doremi ạ.”

Doremi luôn là một con mèo lễ phép và dễ mến, luôn luôn hoàn hảo hơn anh của cô ấy nhiều.

“Chào em! Anh là Nobita, anh rất vui khi em đến đây.”

Nobita cũng lễ phép tính chào lại, Nobita cũng rất thích cô bé Doremi này, nhiều khi nghĩ nếu người đến giúp Nobita là Doremi thì Nobita đã bớt bê bối hơn bao nhiêu a, nhưng Nobita bây giờ không phải cái gì cũng cần giúp đỡ như Nobita kia, nên Nobita nếu chọn cho mình một người bạn sẽ vẫn chọn Doraemon a.

Thế là Doremi trở thành thành viên mới trong gia đình Nobita, vẫn cùng ăn cùng chơi với Nobita, có đặc điểm khác là bảo bối Doremi luôn là tốt nhất,khác Doraemon, Doremi là em gái Doraemon sinh sau đẻ muộn nên Doremi không tập được cái tính ham rẻ của anh, ngược lại rất chú trọng hiệu dụng và chất lượng bảo bối, tủ điện thoại theo yêu cầu nghe nói là Doremi được tặng nhờ quay số được hai chiếc duy nhất của cửa hàng thời gian rồi cho Doraemon một cái á.

Hôm nay đang trên đường về, Nobita gần đây lại không hay đi cùng Shizuka cùng về, Shizuka gần đây có người hàng xóm đã xa nhau tám chín năm gì đấy trở lại.

Suốt ngày quấn quýt bên anh chàng kia cười nói, Nobita không ghen, thề luôn, hắn mà ghen thì mặt trời có mọc đằng Đông.

Hắn cũng định bắt chuyện mấy lần mà không chõ miệng vào được, hai người toàn nói kỉ niệm lúc trước, Nobita lúc đó có ở đấy đâu, dần dà Nobita cóc thèm quản nữa, hai người như chiến tranh lạnh vậy.

Shizuka thì vẫn là trẻ con, có mới nới cũ cùng với không quý trọng hiện tại là bệnh chung của lũ trẻ con, bởi thế Nobita cũng chả muốn nói nhiều làm gì.

Đang chán nản đi về, định bụng làm chuyện gì mới mới a, thì thấy cả lũ Jaian, Suneo, Shizuka và mấy đứa nữa cùng đi đến, Jaian mở miệng nói:

“Ê, Nobita! Hôm nay tan học sớm, tớ muốn cả bọn ra công viên hóng mát.”



Đang nhàn nhức cả trứng Nobita hớn hở nói:

“Đi nào, tớ cũng chưa muốn về nhà vội.”

Nhưng coi bộ Jaian không phải ý này, cậu ta nói:

“Không, cậu không cần đi đâu, ý tớ là cậu có thể đưa cặp sách về cho chúng tớ không ấy mà…”

Hừ! thì ra muốn mình làm Osin? Đừng hòng!

“Shizuka-chan cũng thế?”

“Không! Tớ phải về, hôm nay tớ có hẹn với anh Hideta-onisan (Tên bịa á, tìm mãi mà éo ra tên thằng này thánh nào biết comen tác sửa) mất rồi.”

“Lại Hideta, hắn về bao lâu vậy không biết….”

Nobita bực mình nhỏ giọng lầm bầm… Như có người nói vậy, “cả giận mất khôn”.

Tiếng “lầm bầm” của Nobita thật không “lầm bầm” tí nào, bằng chứng là Shizuka nghe được rõ rõ ràng ràng.

“Nobita! Sao cậu có thể nói thế với anh ấy? Anh ấy rất tốt, rất tuyệt vời, cái gì cũng biết, có gì mà cậu lại có thể gọi anh ấy là “hắn” được cơ chứ? Anh ấy hơn tuổi cậu nhiều đó, gấp đôi đó!!! Sao cậu có thể nói câu thất lễ như vậy? Cứ tưởng cậu đã thay đổi, nhưng tớ đã sai! Tớ thật thất vọng về cậu!!!”

Nói xong Shizuka quay ngoắt bỏ đi, không cần lời giải thích.

Shizuka sửng cồ lên như mèo đạp phải đuôi, trong mắt Shizuka, anh Hideta hàng xóm này là hình mẫu hoàn hảo của Biết Tuốt, tôn sùng anh ta quá mức, khiến cô ấy không thể để lọt một hạt bụi nào làm bẩn hình mẫu bản thân tôn sùng được.

Nhưng sự quá khích của cô bé làm tâm linh vốn đầy vết rạn của Nobita lung lay rồi sụp đổ.

“Cô ấy chỉ vì một người ngoài mà nổi nóng với mình? Cô ấy coi tất cả những gì mình đã làm không đáng một xu?”

Nobita như bị trọng kích, cả người như đờ ra, trong đầu suy nghĩ rối loạn, Nobita bây giờ chẳng còn cái gọi là trầm ổn nữa, chỉ như một người thất hồn lạc phách vậy.

Văng vẳng bên tai Nobita vẫn như còn nghe tiếng: “Tớ thất vọng về cậu… Tớ thất vọng về cậu….”

Đến khi Nobita hồi lại thần thì tất cả mọi người đều không còn ở nữa, chỉ có hắn đứng đấy với một đống cặp sách bọn Jaian vứt lại.

Định quay lưng mặc kệ chúng, nhưng rồi Nobita lại không đành lòng, dầu gì đi nữa cũng là bạn bè với nhau, vả lại mấy chút cặp sách này cũng chả là gì với hắn.

Buộc tất cả chúng lại một chùm với nhau bằng các dây cặp, Nobita một tay xách hết như một nùi bông gòn rồi quay lưng bước đi nặng nề…

Tại sao lại nặng nề? Nặng nề này chẳng phải do chút cặp sách này, chút cân nặng này mà đem so với lòng của hắn giờ này thì chẳng đáng là bao.

Sức chiến đấu mạnh bạo lều, cơ thể được Thần Vị cải tạo thành một loại Nobita tự xưng Thần thể, trí nhớ siêu quần, tất cả tạo cho Nobita cảm giác hắn sẽ chẳng biết đau, biết ốm là gì.

Nhưng bây giờ hắn biết hắn sai, sai trầm trọng! Hắn vẫn chỉ là con người, hắn cũng đau, cũng ốm.

Như giờ đây hắn cảm giác tim mình thật đau, thật đau. Đầu hắn choáng váng khó phân Bắc Nam, hắn có cảm giác thật khó thở như có gì đó chèn chèn nơi lồng ngực.

Hắn từng là tín đồ của truyện, tại sao nói là “từng”? Vì từ khi đến thế giới này hắn chả đọc truyện bao giờ, cuộc sống mới quá thú vị và bận rộn khiến hắn không tự đắm mình trong thế giới ảo mà những câu chuyện tạo ra nữa, nhưng ít ra kiếp trước hắn đã là tín đồ của truyện.

Truyện tranh, truyện chữ đều đủ cả… Ha Ha.. Khi đọc mấy cuốn truyện khi đó về tình yêu thất bại, tác giả kia vẫn thường viết “con tim anh tan nát”, hắn cũng cười ha ha như thế đấy.

Là một sinh viên ngành y hắn mới không tin chỉ thất tình mà “tim tan nát” được đấy, hắn cười vào mặt mấy đứa thất tình đòi tự tử, hắn chửi thằng bạn thân thất tình mà tự hủy mình bằng cách châm đầu thuốc lá vào tay.

Ừ! Hắn tin tình yêu chỉ đơn giản là một thứ con người gọi ra để lừa chính bản thân họ.

Tại vì hắn tin khoa học! Hắn biết khi con trai và con gái yêu nhau não họ điều chỉnh cơ thể tiết ra hoccmon Adrenalin, Dopamin và cả Noradrenalin khiến cơ thể con người cảm thấy mình đang “yêu”, các hoccmon này khống chế tim ta đập nhanh, khống chế cảm giác nóng lạnh bất thường, khống chế tâm tư con người chỉ hướng đến “tình yêu”.

Sự mất cân bằng nội tiết tố đó làm người khi yêu mất đi lý trí và dẫn đến tự vẫn khi thất tình, và dĩ nhiên khi thất tình mà muốn tự vẫn không thành do bị cản lại, hơn 90% người không có dũng khí tự sát lại nữa.

Vì sự hốt hoảng của suýt chết ngắt ngang sự tiết ba loại Hoocmon trên và người đó sẽ không bị mù quáng nữa và thậm chí sẽ sợ chết.

Đấy! Khoa học đấy! Hắn kiếp trước là một kẻ tin khoa học, nên mấy thứ như “rung động đầu đời” hay “tiếng sét ái tình” đã thoảng qua với hắn rồi bị hắn lơ đi.

Hắn biết đó chỉ là ảo giác các Hoccmon cố tạo cho bản thân, nhưng nay hắn có cơ thể kiếp này, trí nhớ kiếp này, hắn chả thể làm một con người sắt đá như kiếp trước, mà hắn cũng chả muốn lại một đời độc thân cẩu.

Bởi thế hắn phóng túng con tim mình, không còn gò bó nó, yêu hay không yêu thật đơn giản giải quyết, yêu hai người? Ba người? Hay càng nhiều? Hắn thật sự không biết nữa, nhưng hắn không muốn 23, 24 tuổi đầu vẫn chưa một mảnh tình vắt vai như kiếp trước nữa, hắn kiếp này đã cố hoàn hảo, và hình như hắn đã làm được.

Chính xác ra hắn nghĩ hắn đã làm được, như Dekisugi vậy, thể thao giỏi, kiến thức vĩ ngạn, sức mạnh vô song, khuôn mặt cương nghị… Hắn cảm thấy hắn đã hoàn thành giấc mộng của Nobita kiếp này và cả hắn kiếp trước…

Hắn đã tưởng hoàn hảo như hắn cuộc đời sẽ chỉ màu hồng… hắn tưởng…

Cho đến bây giờ hắn thấy được tim mình thật đau, thật đau, con tim như vỡ nát như trước kia hắn vẫn cho là buồn cười hành hạ….. Hắn mới biết.

Hắn chỉ là kẻ thất bại Nobita mà thôi!

Hắn chả là cái gì nhân vật chính cả…Tất cả chỉ là ảo tưởng của mình hắn, một kẻ hay mơ…

Ps: Tác viết với tâm trạng hồi rung động đầu đời bị phá vỡ á, vứt hết cảm xúc vào nên giờ nhẹ nhàng hơn nhiều…

Ps2: Chương cuối ngày! Câu khẩu vị! Trần trụi câu khẩu vị!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện