Nhìn hai bóng hình lao ra từ dưới sàn rồi ngã dập đít xuống chiếu Tatami, Doraemon hai mắt vốn to nay còn to hơn một vòng, một mặt mộng bức nhìn không phản ứng kịp.

Trong khi Nobita đã lường trước sự việc, cười một tiếng rồi nói bằng tiếng Nhật:

“Chào mừng đến với trái đất! Hai người bạn vũ trụ Raper-kun, Sami-chan.”

Nhắc đến đây Nobita muốn nhổ nước bọt á, thế quái nào một dân tộc ngoài hành tinh có hình dạng giống hệt người địa cầu không nói, họ lại tất cả đều nói tiếng Nhật a? Quả nhiên thế giới “khoa học kĩ thuật” càng phát đạt thì lại càng “không khoa học” a? “A… Hai người hành tinh đen các ngươi đừng đi qua đây.”

Luống cuống rút từ trong túi ra cây súng lục, Raper hoảng loạn la lên, nhưng vì không khí ôi nhiễm nơi trái đất khiến cậu ta cảm thấy thật khó chịu nên chưa đưsng thẳng bao lâu đã ho khù khụ.

“Anh Raper, anh không sao chứ?”

Sami-chan một mặt lo lắng hỏi han, nói xong Sami-chan cũng cảm thấy ngạt thở vì không khí ôi nhiễm nơi trái đất, hay chính xác hơn là do trọng lực trái đất quá lớn nên tạo sức ép lớn lên cơ thể hai người, dẫn đầu là phổi vì sức ép quá lớn mà khó thở, về sau có thể nguy hiểm đến tính mạng.

“Chúng tớ là người tốt, hai người bình tĩnh đi trở lại khoang thuyền chúng ta tiếp tục nói chuyện, chứ ở đây không tốt cho hai người.”

Nói đoạn, Nobita dẫn đầu nhảy xuống lỗ thủng dưới sàn nhà không chờ hai người kia phản ứng.

Thấy người lạ đi vào phi thuyền bản thân nên Raper và Sami-chan đều vội vã trở lại phi thuyền, Doraemon cũng tò mò đi theo hai người.

Đóng lại cửa khoang, hai người Raper và Sami-chan như thở nhẹ ra một hơi, chắc trong mắt hai người bên kia cánh cửa là địa ngục lắm á.

“Một lần nữa xin tự giới thiệu. Tớ là Nobi Nobita, người Trái Đất, thuộc dải thiên hà thứ 8, còn đây là đồng bạn của tớ Doraemon, là mèo máy thông minh. Xin được giúp đỡ nhiều hơn.”

Nobita hướng đến hai người đang gắng sức hít vào không khí thanh tân trong phi thuyền Raper và Sami-chan giới thiệu bản thân.

Có lẽ là vì nhìn Nobita và Doraemon đều như còn trẻ con đi, có thể là khuôn mặt Nobita thân thiện đi, tóm lại hai người thật đơn giản tin tưởng hai người Nobita và Doraemon không phải là kẻ xấu.

“Các cậu là cư dân địa cầu? Dải thiên hà thứ 8 sao? Chúng tớ đến từ hành tinh Kuzakuza thuộc dải thiên hà thứ 21 kìa, nên tớ chưa bao giờ nghe đến địa cầu bao giờ cả.”

Vừa ăn bánh mì như hổ báo, Raper vừa nói, coi bộ thằng bé đói lắm rồi nên mới không chút chú ý giữ ý giữ tứ gì cả a.

Nghe Raper nói thế Doraemon một mặt kinh ngạc nhìn hai người nói:

“Theo như cậu nói thì hành tinh Kuzakuza của cậu thuộc dải thiên hà thứ 21 trong khi địa cầu lại ở dải thiên hà thứ 8, hai nơi cách nhau vài tỉ năm ánh sáng á! Xa thế mà các cậu bay đến đây được, Hay thật!”

Thấy Doraemon kiến thức về vũ trụ học thật là học bá, Raper cũng vui vẻ thảo luận:

“Thực ra bọn tớ không bay bình thường mà là sử dụng “bước nhảy Alpha” đấy.”

“Sao? Các cậu cũng biết… Bước nhảy Alpha sao?”

Doraemon lại càng kinh ngạc, thế thì hành tinh kuzakuza trình độ khoa kĩ thật sự mạnh bạo lều a.

“Các cậu là bị lũ “hành tinh đen” chặn cướp hàng hóa mà phải sử dụng nó phải không?”

Nobita quay qua Raper hỏi.

“Sao cậu biết hay thế? Mà nhắc mới nhớ, cậu ngay lần đầu gặp chúng tớ đã biết tên của chúng tớ rồi. Làm sao lại thế được nhỉ?”

Raper một mặt ngạc nhiên hỏi, Raper nhắc nhở khiến Doraemon và Sami-chan cũng nhớ ra, mặt đầy tò mò hướng phía Nobita nhìn lại.

Cười một tiếng, Nobita hướng về mọi người giải thích:

“Các cậu nghĩ gì về thần giao cách cảm?”

“Ý cậu là cậu với Raper có thần giao cách cảm với nhau nên cậu biết được tất cả à?”

Một mặt ngạc nhiên Doraemon quay về Nobita thốt lên.

Cười cười gật đầu, Nobita nói:

“Thực ra từ trước đó tớ đã nằm mơ thấy cả cuộc rượt đuổi của bọn hành tinh đen với hai cậu, nên khi gặp hai người tớ hoàn toàn không ngạc nhiên.”

“Thật thần kỳ, vũ trụ đúng là có bao nhiêu điều mới lạ a…”

Doraemon phát ra cảm khái, ai có thể tưởng tượng nổi hai người cách nhau cả tỉ năm ánh sáng lại có “thần giao cách cảm” với nhau được kia chứ?

“Tớ nghĩ vận mệnh đã liên kết tớ và cậu là muốn tớ đến nơi đây giúp đỡ cậu đấy!”

Nobita hướng về Raper cười cười. Nghe Nobita kể Raper và Sami-chan cũng tin tưởng đây rõ ràng là vận mệnh sắp đặt a.



“Hay quá! Hay quá! Anh Nobita, anh mau giúp đỡ bọn em sửa chữa con tàu với! Động lực của nó hỏng rồi thì phải.”

Sami-chan một mặt vui sướng hướng về Nobita thỉnh cầu.

Quay sang Doraemon, Nobita cười xòa:

“Việc này thì chỉ có cậu bạn mèo ú của tớ mới đủ khả năng làm a.”

“Này! Nobita-kun! Tớ biết sửa tàu vũ trụ hồi nào?”

Doraemon một mặt bất lực nhả rãnh trả lời Nobita, đúng thật là kiến thức về máy móc của Doraemon là vô vàn, nhưng một chiếc tàu vũ trụ của một hành tinh khác, nhánh phát triển khoa học kĩ thuật khác, vẫn là nằm ngoài sức Doraemon a.

“Anh Doraemon đẹp trai đáng yêu… Mong anh giúp tụi em đi mà… Năn nỉ anh đấy… Không sửa được tàu vũ trụ thì tụi em chết mất… Hu hu.”

Sami-chan vung ra đại tuyệt kĩ “Làm nũng đại chiêu”, nếu là người đạo tâm kiên định thì chắc sẽ khó khăn, cơ mà Doraemon từ xưa đến nay đối với cái chữ “đạo tâm kiên định” không đáp lên một chút nào cả, mới nghe Sami-chan khen mấy tiếng đã như xương cốt nhũn ra. Ừ, nếu cậu ta có xương cốt.

“Để tớ thử xem sao a…”

Bị Knokout Doraemon chỉ có thể đáp ứng, nhìn không còn phân được Đông Nam Tây Bắc Doraemon, Nobita đập tay lên trán nhả rãnh:

“Đồ dại gái!... Thế chỉ tổ bị gái lừa thôi cậu ạ..”

Mà nhớ lại Đoraemon cũng thật sự từng bị gái lừa á, dĩ nhiên là gái mèo, nhưng anh chàng vẫn không thay đổi, vả lại cũng đầy đào hoa a.

Nhớ lại coi, Mii-chan a, Noramyako-chan a, thậm chí sau này cậu ta còn cảm nắng thật nhiều cô mèo khác nữa, thật không ngờ tên bạn mèo ngờ nghệch của mình cũng có kiếp đào hoa a, cậu ta không sợ mấy cô nàng mà biết về sự tồn tại của nhau là cậu ta sẽ có hạ tràng ra sao a?

“Cậu không phải là có khăn trùm thời gian a? Lấy ra mà dùng đi chứ đợi gì nữa?”

Cắt đoạn một mớ suy nghĩ vớ vẩn, Nobita quay sang Doraemon nhắc nhở.

Nói đến đây Nobita cũng bất lực nhả rãnh a, Doraemon không biết bị hội chứng trung niên đãng trí hay là quá nhiều bảo bối, cũng có thể do lười không chịu sắp xếp ngăn nắp các bảo bối đi, chỉ phải chờ có ai đó nhắc nhở mới nhớ ra bản thân còn có bảo bối mà sử dụng á.

“Đúng rồi a! Thế mà tớ quên khuấy đi mất!”

Le lưỡi, nâng tay đập đầu một cái, Doraemon cười cười lôi từ túi ra khăn trùm thời gian.

“Nhưng cửa khoang đến phòng máy đã biến thành như vậy rồi…”

Raper khó khăn quay sang chỉ chỉ cánh cửa nói.

“Vấn đề này thì không lo! Nhìn tớ đây! “Vòng xuyên thấu”, có nó chúng ta dễ dàng có thể sửa chữa phi thuyền dù ở bất cứ vị trí nào.”

Doremon lôi ra chiếc vòng xuyên thấu rồi cười bảo.

“Được thế thì tốt quá! Vậy thì nhờ hai cậu nhé!”

Raper một mặt may mắn, rạng nỡ cười nói.

“Không có chi!”

Cười một tiếng, Doraemon đặt vòng xuyên thấu lên tường rồi chui qua, không mất bao lâu thì tất cả các đèn báo của chiếc tàu đã đều sáng lên, tiếng Sami-chan vui vẻ vang lên trên khoang điều khiển.

“Các anh ơi lại đây mau! Chúng ta sắp về đến nhà rồi…”

Cùng Raper đi đến màn hình chính, không xa trong vũ trụ là một hành tinh phát ra ánh sáng màu tím thật đẹp mắt.

“Không ngờ tàu bay nhanh thế! Chỉ hai bước nhảy Alpha đã về đến nơi a…”

Raper một mặt cảm khái, rồi cậu ấy quay sang Nobita và Doraemon cúi sâu cảm kích.

“Cám ơn sự giúp đỡ từ hai bạn, nếu không có hai bạn giúp thì tụi tớ chắc bị kẹt lại tại Trái Đất luôn quá.”

Nghe nhắc đến Trái Đất, Doraemon một mặt hoảng hốt nói:

“Chết! Chỗ ở bọn mình là Trái Đất kia mà???”

Rồi một mạch chạy xuống cánh cửa khoang động cơ, mở cửa lao ra, và dĩ nhiên là rớt xuống phòng Nobita.

Nobita thì chậm rãi không nhanh không chậm theo sau, Nobita biết nội dung cốt truyện nên chả có chút lo lắng gì cả.

Nhìn về cửa khoang tàu vũ trụ gắn chặt vào tấm thảm Tatami, Doraemon một mặt kinh ngạc:

“Thật không ngờ cánh cửa này có thể liên kết hai nơi dẫu chúng đã cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng a… Vũ trụ thật kì diệu…”

Raper cũng kinh ngạc, cười nói:

“Hai bạn nhớ rảnh thì xuống chơi với tụi tớ nhé!”

Sami-chan cũng đi theo nói:

“Anh Doraemon nhớ đến thăm em nha!”

“Ừ! Chắc chắn!”

Cả Doraemon và Nobita cùng quay về hai người gật gật đầu xác nhận.

Đóng lại cánh cửa, hai người thở ra một hơi thật dài… Rồi cùng nhìn nhau cười ha hả.

“Chuyện xảy ra như một giấc mơ a, Nobita-kun?”

“Ừ! Vốn đó là từ giấc mơ của tớ mà ra mà. Ha ha ha…”

“Thôi, không còn sớm nữa, xuống ăn tối thôi, nghỉ sớm mai đi học, có gì thì mai ta đến thăm hai người họ.”

Doraemon đề nghị. Hai người cùng nhau đi xuống nhà ăn cơm.

Một đêm trôi qua yên bình, mở mắt đã là sáng hôm sau.

Một ngày đi học bình thường không thể bình thường hơn, chỉ có Nobita đã bỏ đi cái thói quen ngắm Shizuka trong giờ học đi, đổi lại lầ Shizuka thi thoảng con mắt lại liếc xuống chỗ ngồi của hắn, thấy hắn đang cặm cụi nghe giảng a.

Reng… reng…. Reng….

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng kêu lên, ừ thì chỉ là tan học buổi sáng, lũ học sinh cũng còn phải chiến đấu với suất cơm dinh dưỡng mới được ra chơi.

Nobita đang ăn từng miếng từng miếng thức ăn, thư thả bản thân, thì Jaian và Suneo sấn lại hỏi:

“Nobita-kun! Cậu đã đòi lại được sân bóng cho tụi mình chưa?”

Liếc một cái, Nobita chậm rãi nhấm nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới không nhanh không chậm trả lời:

“Sân bóng nào? Sao tớ không nhớ? Tớ từng nhận nhiệm vụ này sao?”

“Cậu….. Hôm qua chúng tớ đã giao nhiệm vụ cho cậu mà?”

Jaian tắt điện, nhưng vẫn cãi chày cãi cố.

“A… Thế à? Rồi sao? Tớ đã nhận lời sao?”

Vẫn một mặt tỉnh bơ Nobita một câu tới câu đi, làm Jaian có xung độn g đánh người.

Thấy Jaian sắp muốn bạo phát, Suneo vội vã ngăn cản, Nobita bây giờ không như lúc trước bị hai đứa nó bắt nạt nữa, sức chiến đấu là bạo lều á.

“Nobita-kun a… Làm ơn đi mà… Bọn tớ thật sự không tìm ra cách để lấy lại sân bóng á…”

Quay sang Nobita, Suneo năn nỉ. Chỉ có nhờ người thì Suneo mới phát huy chiếc lưỡi dẻo quẹo của bản thân, hắn mà nói thì con kiến trong hang cũng phải bò ra í chứ.

Nobita từ trước đến nay là ăn mềm không ăn cứng, thấy Suneo cũng năn nỉ nên cũng mềm lòng, nhẹ nhàng nói một câu:

“Thấy hai cậu cũng đáng thương, tớ nói cho hai cậu vậy.”

Thấy cả hai đều một mặt lắng nghe thụ giáo, Nobita tằng hắng một tiếng rồi nói:

“Lũ lớn tuổi đó đánh bóng vừa ồn ào vừa mạnh tay, sẽ chọc đến người dân xung quanh bãi đất trống đó bực tức, vả lại còn có ông già khó tính Kaminari ở đó a, chẳng sớm thì muộn chúng cũng bị đuổi.

Suneo-kun, cậu chỉ đơn giản thêm mắm thêm muối chút nói một vòng mấy gia đình xung quanh là họ đuổi hết lũ lớp 6 đó liền a.”

Jaian và Suneo như khai khiếu, hai tay đánh vào nhau cái bốp, luôn miệng kêu “Diệu a, Diệu a…” trở lại chỗ ngồi.

Coi bộ hai đứa nó đang bàn bạc chỉnh lũ lớp 6 như thế nào đây, Nobita mới chẳng thèm quan tâm đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện