Về đến nhà, cất cặp sách Nobita xin phép mẹ ăn cơm sớm với Doraemon rồi lên phòng.
Lên đến nơi thì Doraemon hối hả chạy lại hỏi:
“Sao rồi? Sao rồi? Mẹ đồng ý chứ?”
Nhìn so với bản thân còn cấp bách Doraemon, Nobita mắt trợn trắng lên nói:
“Đồng ý rồi! Có gì đâu mà vội vàng thế? Để tớ thay bộ đồ đã rồi ta đi.”
Tìm mấy bộ đồ hay mặc để thay đổi, dù sao cũng là sống và sinh hoạt tại nơi khác tận cả tháng trời a, không thể làm phiền mọi người bên Kuzakuza phải lo lắng vì mình được á.
“Xong rồi! Ta đi thôi!”
Nobita vừa sắp xếp xong thì đã thấy Doraemon không thể chờ đợi được chạy ngay chui vào nhà treo tường rồi.
“Cậu hăng hái như vậy chỉ vì một cô gái khác Mii-chan của cậu có biết không a…”
Nobita bất lực nhả rãnh, Doraemon luôn là như vậy á, trọng sắc khinh bạn.
Hai người đi vào trong nhà treo tường rồi qua cánh cửa Tatami, phía bên kia là một căn hầm dưới lòng đất do bom tạo không gian tạo nên.
Sau khi Nobita nói đến hai người cần một nơi bí mật để cất cánh cửa, đề phòng thất lạc và đề phòng bọn hành tinh đen tìm cách hủy đi cánh cửa thì Doraemon thật nhanh chóng lôi ra bom tạo không gian tạo ra không gian này, phía trên cánh cửa không những được ngụy trang vô cùng tốt, hơn nữa có thể đơn giản đi ra nhưng cực kì khó khăn đi vào.
Hai người bước ra ngoài thì phát hiện xung quanh đều là cây cỏ bát ngát, đẹp như thế giới thần tiên a.
Hai người nhanh chóng tìm được ngôi nhà Raper và Krim, lúc này hai anh em đang chuẩn bị đi học.
“A! Anh Nobita-kun, anh Doraemon-kun đã đến rồi! Nhưng xin lỗi hai anh, chúng em bây giờ phải đi học, hai anh đến chơi với Sami-chan đợi tụi em về nhé.”
Krim thấy hai bóng người quen thuộc bay đến thì cười tươi vui vẻ nói.
“Xe buýt tới rồi kìa anh Raper, chị Krim ơi!”
Tiếng Sami vang lên từ phía trước, hai người chào một tiếng rồi nhanh chóng lên xe buýt đến trường học.
“Hai anh muốn đi đâu chơi không? Em dẫn đi chơi. Anh Doraemon vẫn đẹp trai như trước nha.”
Sami-chan đưa hai người lên xe buýt xong quay trở lại hướng về hai người Doraemon và Nobita hỏi.
Nhìn “tình chàng ý thiếp” Doraemon và Sami-chan, Nobita cũng không muốn đóng vai bóng đèn nên cười cười lịch sự từ chối nói:
“Anh chỉ muốn đi loanh quanh hóng mát thôi, Sami-chan đưa Doraemon đi chơi đâu đi, đừng quản anh.”
Như chim sổ lồng, hai bóng hình nhanh chóng bay đi chơi vô tư ném lại một nắm thức ăn cho cẩu, nhưng Nobita biểu thị: “Anh đã qua thời ăn thức ăn cho cẩu rồi! Anh là có người con gái luôn chung tình chờ đợi nam nhân a”
Nhớ lại bóng dáng yêu kiều thiết tha của Chacha, Nobita lại cảm thấy trái tim như được một giòng nước ấm gột rửa xóa nhòa đi vết sẹo nơi đó làm hắn cảm thấy thật thư thái như chưa bao giờ thư thái như vậy qua.
Shizuka hôm nay là quyết định sẽ xin lỗi Nobita!
Mặc dù lúc trước thấy một cô bé xinh đẹp đi cùng Nobita khiến cô giận dữ, nhưng càng như vậy lại khiến cô càng chắc chắn về nội tâm của bản thân hơn, cô có thể khẳng định rằng cô thích Nobita.
Tuy nói ra thì thật quá là xấu hổ, vả lại cả hai người đều còn quá nhỏ để nói đến yêu đương, nhưng rung động đầu đời là ầm ầm sóng cuộn, nó thúc dục Shizuka phải giữ lấy không thể để chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ khiến hai người mãi mãi cách xa.
Về nhà cất cặp sách, xin phép mẹ rồi nhanh chóng đi đến nhà Nobita phương hướng.
Gõ cửa nhà Nobita, chỉ có mẹ Nobita là ra mở cửa, Shizuka đỏ bừng mặt hơi ấp a ấp úng nói:
“Cháu chào bác gái ạ, hôm nay cháu đến để gặp Nobita-kun học nhóm, không biết Nobita-kun có nhà không?”
Thấy người đến là Shizuka-chan, bà Nobi là vui vẻ, gần đây Nobita trở nên biếng nhác đi, tuy học lực vẫn cao ngất ngưởng, nhưng cứ để đà này là không được, cần có người tạo động lực cho nó a.
“A! Shizuka-chan à, Nobita ở trên phòng đó cháu. Dạo này nó lười học lắm, cháu cố khuyên bảo bác với, chứ cứ đà này học lực sẽ tụt dốc cho coi.”
“Vâng ạ, cháu sẽ cố.”
Shizuka vâng dạ một tiếng, rồi cởi giày lên phòng Nobita.
Căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một bóng người, Shizuka thở dài một tiếng:
“Chả lẽ ông trời không muốn mình và Nobita làm hòa với nhau sao?”
Tác giả biểu thị:“Tác làm chứ trời với đất nào nơi đây?”
Định bụng quay lưng đi ra, Shizuka bỗng chú ý thấy trên tường treo một bức tranh vẽ mỗi một ngôi nhà, mà nhôi nhà tỉ lệ cửa và nhà thật khá dị dạng a.
Có ngôi nhà nào lớn chỉ hơn cánh cửa một vòng nho nhỏ không a? Tò mò, Shizuka đưa tay chạm vào bức tranh và rồi… Cửa mở, không phải cánh cửa phòng Nobita mở mà là cánh cửa trong bức tranh mở ra để lộ một lỗ hổng đủ cho một người chui vào.
Tò mò là thiên tính của con người a, nhờ tò mò khám phá mà con người đã tìm hiểu ra bao chân lí của vũ trụ, nhưng bên cạnh đó cũng bởi tò mò mà con người đã làm ra quá nhiều quyết định sai lầm a.
Như Adam và Eva tò mò ăn trái cấm, Pandora mở chiếc hộp cấm kị, và rất nhiều rất nhiều truyền thuyết, thần thoại nói lên tò mò là một trong các nguyên tội của loài người a.
Shizuka cũng chỉ là con người á, lại đang ở cái tuổi tò mò muốn khám phá đủ mọi thứ a, tuy biết vọc vậy trong phòng của người khác là không tốt, nhưng cuối cùng cô bé vẫn không thể chiến thắng được sự tò mò của bản thân và chui vào lỗ hổng tạo ra từ hai cánh cửa của bức tranh.
Đây là một căn phòng rộng rãi thoáng đãng, tuy không có cửa sổ nhưng thông khí lại vô cùng tốt, cả căn phòng rất phù hợp thẩm mĩ trong thiết kế trừ… một tấm thảm Tatami dựng bên tường.
“Sao lại dựng đứng tấm thảm này ở nơi đây? Nobita và Doraemon đều không tại có liên quan gì đến việc này?”
Suzuka là rối bời suy nghĩ, một bên thì như có tiếng nói:
“Cậu đã thỏa mãn tính tò mò rồi a, trở về đi, hôm khác lại tìm Nobita.”
Nhưng bên cạnh lại như có một tiếng nói thì thầm của ác ma:
“Cậu không phải muốn thấy Nobita sao? Vậy thì phải cần tìm hiểu hết tất cả a, dù một chút không chú ý cũng có thể gặp được Nobita á.”
Và Shizuka cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ mà lại gần đưa tay ra mở cánh cửa tấm thảm Tatami, thực ra cô chỉ định lật xem tấm thảm như thế nào thôi, ai có thể ngờ đằng sau một tấm thảm lại có động thiên khác kia chứ?
Đi qua “cánh cửa không gian điều khiển”, Shizuka kinh ngạc khi nhận ra bản thân ở ttrong một không gian rộng lớn nhưng gần như phong kín, chỉ có một cầu thang đi lên đỉnh, men theo cầu thang leo lên, đi qua cánh cửa điện tử, Shizuka trợn tròn mắt khi thấy cả một vùng mênh mông bát ngát đồng cỏ như trên một thảo nguyên vậy.
Khung cảnh nên thơ nhưng Shizuka lại khá bối rối, Nobita và Doraemon có ở nơi này thì cũng đâu thể tìm người ở một nơi rộng lớn như thế này được?
“Thôi thì đành trở lại thôi, hôm khác lại đến tìm Nobita a, chứ nơi này làm sao tìm người được chứ?”
Tự nói một mình, Shizuka chuẩn bị quay lại phòng Nobita thì phát hiện một điều, cánh cửa đi ra đã thần kì biến mất, cơ chế ngụy trang của cửa ra vào Doraemon gắn thêm hoạt động vẫn là rất tốt.
Hoảng loạn Shizuka không biết làm gì, nếu đi thì có thể bị lạc, vả lại nếu hai người đó có trở lại cũng không gặp được cô, nên cô cũng chỉ có thể ngồi lại tại vùng cồn cỏ này chờ thôi.
Shizuka ngồi trên đồng cỏ ngắm khắp nơi, nhưng không biết rằng trên trời có một điểm đen đang từ nơi xa đang bay đến.
Doraemon đi chơi với Sami-chan rồi, chỉ một mình nên Nobita cũng thả lỏng đi dạo trong khu rừng bên cạnh.
Nơi đây sinh sản ra đầy rẫy sinh vật kì lạ, nào là ốc sên cá sấu a, rõ ràng cá sấu là loài ăn thịt hung dữ, ốc sên ăn lá cây, thế mà nơi này lại có thể xuất hiện con ốc sên cao to như người với cái đầu cá sấu và lại hiền khô.
Hươu cao cổ nơi đây không những đầy ngộ nghĩnh mà còn có thể thay đổi chiều dài cái cổ của bản thân, kéo dài cái cổ ra ngoạm lá cây rồi rụt cổ lại nhai nuốt đỡ tốn quãng đường qua cổ xuống dạ dày a.
Câu hỏi “gà có trước hay trứng có trước” là một câu hỏi vòng lặp khó khăn nhất từ xưa đến nay trên trái đất, nhưng nó biến thể là “chim có trước hay trứng có trước?” tại nơi đây thì lại trở nên cực kì đơn giản.
Bởi vì chim nơi đây cũng mang hình quả trứng á, đẻ ra quả trứng rồi nở ra quả trứng, vậy thì rõ ràng là trứng có trước rồi a.
Gấu trúc quý hiếm của Trung Quốc thì nơi đây cũng có phiên bản gần giống a, là loại động vật bán manh mà sống a, ngoài ăn rồi ngủ cùng với xì hơi rồi xẹp lép như quả bóng bơm hơi Nobita vẫn chưa thấy nó có chút ý định vận động cái gì.
Thứ đặc sắc nhất nơi khu rừng này chính là Voi, nó không quá khác với khuôn mặt voi tại trái đất, chúng có vòi, có tai như hai chiếc quạt hương bồ, nhưng chỉ có hai chân và đặc biệt là chúng rất nhỏ và không có ngà.
So sánh với những người bạn có vẻ ngoài khá giống chúng tại Trái đất xa xôi thì chúng quá nhỏ đi a, chỉ cao ngang tầm một đứa trẻ 9,10 tuổi thì cũng chỉ cao tầm 1m2 đến 1m3 thôi a.
Chúng là loài sống bầy đàn, và vì cả dân tộc của Raper tràn đầy thân thiện đi, cũng có thể là chúng có gene thân thiện với con người a, nên chúng không những không sợ người lạ là Nobita, mà còn sấn lại cuốn Nobita vứt lên lưng chúng cõng đi nữa.
Nhìn cả đoàn những chú voi dễ thương đang chạy như bay khắp núi đồi, ngón trỏ Nobita giật giật, có xung động bắt mấy con về nuôi làm cảnh, cơ mà nghĩ đến bảo vệ môi trường sinh thái thì cái tâm đó lại xẹp xuống.
Đang phi nước đại ngắm cảnh khắp nơi non xanh nước biếc thì bỗng một tiếng hét lên kêu cứu đầy sợ hãi của một người quen thuộc phá vỡ không khí yên bình.
Mạnh mẽ quay ngoắt đầu về phía tiếng hét cầu cứu:
“Shizuka-chan???”
Lên đến nơi thì Doraemon hối hả chạy lại hỏi:
“Sao rồi? Sao rồi? Mẹ đồng ý chứ?”
Nhìn so với bản thân còn cấp bách Doraemon, Nobita mắt trợn trắng lên nói:
“Đồng ý rồi! Có gì đâu mà vội vàng thế? Để tớ thay bộ đồ đã rồi ta đi.”
Tìm mấy bộ đồ hay mặc để thay đổi, dù sao cũng là sống và sinh hoạt tại nơi khác tận cả tháng trời a, không thể làm phiền mọi người bên Kuzakuza phải lo lắng vì mình được á.
“Xong rồi! Ta đi thôi!”
Nobita vừa sắp xếp xong thì đã thấy Doraemon không thể chờ đợi được chạy ngay chui vào nhà treo tường rồi.
“Cậu hăng hái như vậy chỉ vì một cô gái khác Mii-chan của cậu có biết không a…”
Nobita bất lực nhả rãnh, Doraemon luôn là như vậy á, trọng sắc khinh bạn.
Hai người đi vào trong nhà treo tường rồi qua cánh cửa Tatami, phía bên kia là một căn hầm dưới lòng đất do bom tạo không gian tạo nên.
Sau khi Nobita nói đến hai người cần một nơi bí mật để cất cánh cửa, đề phòng thất lạc và đề phòng bọn hành tinh đen tìm cách hủy đi cánh cửa thì Doraemon thật nhanh chóng lôi ra bom tạo không gian tạo ra không gian này, phía trên cánh cửa không những được ngụy trang vô cùng tốt, hơn nữa có thể đơn giản đi ra nhưng cực kì khó khăn đi vào.
Hai người bước ra ngoài thì phát hiện xung quanh đều là cây cỏ bát ngát, đẹp như thế giới thần tiên a.
Hai người nhanh chóng tìm được ngôi nhà Raper và Krim, lúc này hai anh em đang chuẩn bị đi học.
“A! Anh Nobita-kun, anh Doraemon-kun đã đến rồi! Nhưng xin lỗi hai anh, chúng em bây giờ phải đi học, hai anh đến chơi với Sami-chan đợi tụi em về nhé.”
Krim thấy hai bóng người quen thuộc bay đến thì cười tươi vui vẻ nói.
“Xe buýt tới rồi kìa anh Raper, chị Krim ơi!”
Tiếng Sami vang lên từ phía trước, hai người chào một tiếng rồi nhanh chóng lên xe buýt đến trường học.
“Hai anh muốn đi đâu chơi không? Em dẫn đi chơi. Anh Doraemon vẫn đẹp trai như trước nha.”
Sami-chan đưa hai người lên xe buýt xong quay trở lại hướng về hai người Doraemon và Nobita hỏi.
Nhìn “tình chàng ý thiếp” Doraemon và Sami-chan, Nobita cũng không muốn đóng vai bóng đèn nên cười cười lịch sự từ chối nói:
“Anh chỉ muốn đi loanh quanh hóng mát thôi, Sami-chan đưa Doraemon đi chơi đâu đi, đừng quản anh.”
Như chim sổ lồng, hai bóng hình nhanh chóng bay đi chơi vô tư ném lại một nắm thức ăn cho cẩu, nhưng Nobita biểu thị: “Anh đã qua thời ăn thức ăn cho cẩu rồi! Anh là có người con gái luôn chung tình chờ đợi nam nhân a”
Nhớ lại bóng dáng yêu kiều thiết tha của Chacha, Nobita lại cảm thấy trái tim như được một giòng nước ấm gột rửa xóa nhòa đi vết sẹo nơi đó làm hắn cảm thấy thật thư thái như chưa bao giờ thư thái như vậy qua.
Shizuka hôm nay là quyết định sẽ xin lỗi Nobita!
Mặc dù lúc trước thấy một cô bé xinh đẹp đi cùng Nobita khiến cô giận dữ, nhưng càng như vậy lại khiến cô càng chắc chắn về nội tâm của bản thân hơn, cô có thể khẳng định rằng cô thích Nobita.
Tuy nói ra thì thật quá là xấu hổ, vả lại cả hai người đều còn quá nhỏ để nói đến yêu đương, nhưng rung động đầu đời là ầm ầm sóng cuộn, nó thúc dục Shizuka phải giữ lấy không thể để chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ khiến hai người mãi mãi cách xa.
Về nhà cất cặp sách, xin phép mẹ rồi nhanh chóng đi đến nhà Nobita phương hướng.
Gõ cửa nhà Nobita, chỉ có mẹ Nobita là ra mở cửa, Shizuka đỏ bừng mặt hơi ấp a ấp úng nói:
“Cháu chào bác gái ạ, hôm nay cháu đến để gặp Nobita-kun học nhóm, không biết Nobita-kun có nhà không?”
Thấy người đến là Shizuka-chan, bà Nobi là vui vẻ, gần đây Nobita trở nên biếng nhác đi, tuy học lực vẫn cao ngất ngưởng, nhưng cứ để đà này là không được, cần có người tạo động lực cho nó a.
“A! Shizuka-chan à, Nobita ở trên phòng đó cháu. Dạo này nó lười học lắm, cháu cố khuyên bảo bác với, chứ cứ đà này học lực sẽ tụt dốc cho coi.”
“Vâng ạ, cháu sẽ cố.”
Shizuka vâng dạ một tiếng, rồi cởi giày lên phòng Nobita.
Căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một bóng người, Shizuka thở dài một tiếng:
“Chả lẽ ông trời không muốn mình và Nobita làm hòa với nhau sao?”
Tác giả biểu thị:“Tác làm chứ trời với đất nào nơi đây?”
Định bụng quay lưng đi ra, Shizuka bỗng chú ý thấy trên tường treo một bức tranh vẽ mỗi một ngôi nhà, mà nhôi nhà tỉ lệ cửa và nhà thật khá dị dạng a.
Có ngôi nhà nào lớn chỉ hơn cánh cửa một vòng nho nhỏ không a? Tò mò, Shizuka đưa tay chạm vào bức tranh và rồi… Cửa mở, không phải cánh cửa phòng Nobita mở mà là cánh cửa trong bức tranh mở ra để lộ một lỗ hổng đủ cho một người chui vào.
Tò mò là thiên tính của con người a, nhờ tò mò khám phá mà con người đã tìm hiểu ra bao chân lí của vũ trụ, nhưng bên cạnh đó cũng bởi tò mò mà con người đã làm ra quá nhiều quyết định sai lầm a.
Như Adam và Eva tò mò ăn trái cấm, Pandora mở chiếc hộp cấm kị, và rất nhiều rất nhiều truyền thuyết, thần thoại nói lên tò mò là một trong các nguyên tội của loài người a.
Shizuka cũng chỉ là con người á, lại đang ở cái tuổi tò mò muốn khám phá đủ mọi thứ a, tuy biết vọc vậy trong phòng của người khác là không tốt, nhưng cuối cùng cô bé vẫn không thể chiến thắng được sự tò mò của bản thân và chui vào lỗ hổng tạo ra từ hai cánh cửa của bức tranh.
Đây là một căn phòng rộng rãi thoáng đãng, tuy không có cửa sổ nhưng thông khí lại vô cùng tốt, cả căn phòng rất phù hợp thẩm mĩ trong thiết kế trừ… một tấm thảm Tatami dựng bên tường.
“Sao lại dựng đứng tấm thảm này ở nơi đây? Nobita và Doraemon đều không tại có liên quan gì đến việc này?”
Suzuka là rối bời suy nghĩ, một bên thì như có tiếng nói:
“Cậu đã thỏa mãn tính tò mò rồi a, trở về đi, hôm khác lại tìm Nobita.”
Nhưng bên cạnh lại như có một tiếng nói thì thầm của ác ma:
“Cậu không phải muốn thấy Nobita sao? Vậy thì phải cần tìm hiểu hết tất cả a, dù một chút không chú ý cũng có thể gặp được Nobita á.”
Và Shizuka cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ mà lại gần đưa tay ra mở cánh cửa tấm thảm Tatami, thực ra cô chỉ định lật xem tấm thảm như thế nào thôi, ai có thể ngờ đằng sau một tấm thảm lại có động thiên khác kia chứ?
Đi qua “cánh cửa không gian điều khiển”, Shizuka kinh ngạc khi nhận ra bản thân ở ttrong một không gian rộng lớn nhưng gần như phong kín, chỉ có một cầu thang đi lên đỉnh, men theo cầu thang leo lên, đi qua cánh cửa điện tử, Shizuka trợn tròn mắt khi thấy cả một vùng mênh mông bát ngát đồng cỏ như trên một thảo nguyên vậy.
Khung cảnh nên thơ nhưng Shizuka lại khá bối rối, Nobita và Doraemon có ở nơi này thì cũng đâu thể tìm người ở một nơi rộng lớn như thế này được?
“Thôi thì đành trở lại thôi, hôm khác lại đến tìm Nobita a, chứ nơi này làm sao tìm người được chứ?”
Tự nói một mình, Shizuka chuẩn bị quay lại phòng Nobita thì phát hiện một điều, cánh cửa đi ra đã thần kì biến mất, cơ chế ngụy trang của cửa ra vào Doraemon gắn thêm hoạt động vẫn là rất tốt.
Hoảng loạn Shizuka không biết làm gì, nếu đi thì có thể bị lạc, vả lại nếu hai người đó có trở lại cũng không gặp được cô, nên cô cũng chỉ có thể ngồi lại tại vùng cồn cỏ này chờ thôi.
Shizuka ngồi trên đồng cỏ ngắm khắp nơi, nhưng không biết rằng trên trời có một điểm đen đang từ nơi xa đang bay đến.
Doraemon đi chơi với Sami-chan rồi, chỉ một mình nên Nobita cũng thả lỏng đi dạo trong khu rừng bên cạnh.
Nơi đây sinh sản ra đầy rẫy sinh vật kì lạ, nào là ốc sên cá sấu a, rõ ràng cá sấu là loài ăn thịt hung dữ, ốc sên ăn lá cây, thế mà nơi này lại có thể xuất hiện con ốc sên cao to như người với cái đầu cá sấu và lại hiền khô.
Hươu cao cổ nơi đây không những đầy ngộ nghĩnh mà còn có thể thay đổi chiều dài cái cổ của bản thân, kéo dài cái cổ ra ngoạm lá cây rồi rụt cổ lại nhai nuốt đỡ tốn quãng đường qua cổ xuống dạ dày a.
Câu hỏi “gà có trước hay trứng có trước” là một câu hỏi vòng lặp khó khăn nhất từ xưa đến nay trên trái đất, nhưng nó biến thể là “chim có trước hay trứng có trước?” tại nơi đây thì lại trở nên cực kì đơn giản.
Bởi vì chim nơi đây cũng mang hình quả trứng á, đẻ ra quả trứng rồi nở ra quả trứng, vậy thì rõ ràng là trứng có trước rồi a.
Gấu trúc quý hiếm của Trung Quốc thì nơi đây cũng có phiên bản gần giống a, là loại động vật bán manh mà sống a, ngoài ăn rồi ngủ cùng với xì hơi rồi xẹp lép như quả bóng bơm hơi Nobita vẫn chưa thấy nó có chút ý định vận động cái gì.
Thứ đặc sắc nhất nơi khu rừng này chính là Voi, nó không quá khác với khuôn mặt voi tại trái đất, chúng có vòi, có tai như hai chiếc quạt hương bồ, nhưng chỉ có hai chân và đặc biệt là chúng rất nhỏ và không có ngà.
So sánh với những người bạn có vẻ ngoài khá giống chúng tại Trái đất xa xôi thì chúng quá nhỏ đi a, chỉ cao ngang tầm một đứa trẻ 9,10 tuổi thì cũng chỉ cao tầm 1m2 đến 1m3 thôi a.
Chúng là loài sống bầy đàn, và vì cả dân tộc của Raper tràn đầy thân thiện đi, cũng có thể là chúng có gene thân thiện với con người a, nên chúng không những không sợ người lạ là Nobita, mà còn sấn lại cuốn Nobita vứt lên lưng chúng cõng đi nữa.
Nhìn cả đoàn những chú voi dễ thương đang chạy như bay khắp núi đồi, ngón trỏ Nobita giật giật, có xung động bắt mấy con về nuôi làm cảnh, cơ mà nghĩ đến bảo vệ môi trường sinh thái thì cái tâm đó lại xẹp xuống.
Đang phi nước đại ngắm cảnh khắp nơi non xanh nước biếc thì bỗng một tiếng hét lên kêu cứu đầy sợ hãi của một người quen thuộc phá vỡ không khí yên bình.
Mạnh mẽ quay ngoắt đầu về phía tiếng hét cầu cứu:
“Shizuka-chan???”
Danh sách chương