Chui vào cỗ máy thời gian Nobita lên đường về thời cổ đại, tốt nhất là về thời mà con người chưa có mấy mới có nhiều thâm sơn cùng cốc, nhưng lại không được về thời quá xa xưa sẽ chỉ toàn man hoang dã thú đánh hoài không hết sẽ phiền phức cản trở bản thân tu luyện.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Nobita quyết định chạy đến trước chiến quốc hơn trăm năm, trước nay nghe nói đến tiên nhân a, thần tiên a, đều là những từ ngữ chỉ sự kính ngưỡng, thần bí a… nhưng bây giờ có cơ hội trở thành một tiên nhân nên Nobita quả nhiên sướng lâng lâng.
Dĩ nhiên Nobita người có thần vị, cứ tu a tu a có lẽ cũng thành thần đấy, cơ mà Sennin là từ nhỏ xem phim ảnh, lớn lên đọc tiểu thuyết nghe nhiều quen tai á, không thử một lần không được a.
Hạ xuống một thác nước bên cạnh núi Fuji, Nobita mắt đầu rà soát xung quanh, đuổi hết thú dữ đi nơi khác, đảm bảo con đường tu hành của bản thân không bị gián đoạn, Nobita mới mở vali ra xem.
Trong vali có một bộ kimono để mặc trong tu hành, Nobita xoay qua xoay lại đã mặc xong, còn lại chỉ có mỗi một hình nộm ngôi đền nhỏ chỉ bằng nắm đấm nối với bơm hơi.
Đặt ngôi đền xuống mảnh đất bằng phẳng, Nobita bắt đầu đạp bơm hơi, với sức khỏe phi nhân của bản thân, Nobita chả mấy chốc đã bơm ngôi đền cao ba mét có hơn, có cảm giác nếu còn bơm nữa nhà này có nguy cơ nổ, Nobita dừng lại.
“Đồ của Doraemon không có lấy một cái đồ xịn a…”
Nhổ nước bọt một cái, Nobita mở cánh cửa đi vào đền nhỏ, bên trong chỉ có mỗi một bộ bàn ghế, trên bàn có một ông lão nhỏ tầm bàn tay cầm trượng giống hệt hình vẽ trên vali, Nobita biết ngay đây là thầy dạy cho bản thân tu luyện, đưa tay chạm nhẹ vào ông lão, bỗng có ánh sáng phát ra từ ông lão.
Lui lại một bước, Nobita chờ đợi, ông lão này cũng chỉ là một Robot được thế kỉ 22 tạo ra nhằm mục đích dạy dỗ mà thôi, không thể gây nguy hại cho người được, nên ánh sáng cái gì Nobita chỉ thấy khá đẹp mà thôi chứ chả ngạc nhiên hay sợ hãi cái gì.
“Ai đã đánh thức ta dậy vậy?”
Tếng nói ngái ngủ phát ra từ lão Sennin, Nobita nhanh chóng mở miệng nói:
“Thưa Sennin, con là một người hâm mộ Sennin và muốn tu luyện thành Sennin ạ, mong Sennin thu con làm đệ tử dạy cho con kiến thức Sennin!”
Nobita biết thời xưa rất quan trọng “tôn sư trọng đạo” nên cũng không làm bộ mặt mũi mà cho lão Sennin đầy đủ tôn trọng, thấy Nobita hiểu lễ nghĩa lão Sennin cũng một mặt hài lòng gật gật đầu nói:
“Tốt lắm! Tốt lắm! Thế thì ta sẽ nhận con làm đồ đệ, dạy con cách tu luyện thành Sennin.”
Nhận Nobita làm đồ đệ xong, lão Sennin cũng không đòi hỏi làm lễ bái cái gì hay dâng trà dâng tửu phức tạp như Nobita thấy trong phim mà đơn giản nói:
“Đi ra đây ta sẽ dạy cho con trở thành một Sennin.”
Theo lão Sennin đi ra khỏi ngôi Đền nhỏ, lão Sennin nâng trượng hô lên:
“Mây đến!”
Một đám mây bay xuống hạ đến ngang tầm chân của lão Sennin, ông bước lên trên và đám mây từ từ dâng lên, vạt áo bay bay, râu trắng bạc phơ, bây giờ quả là có một bộ tiên phong đạo cốt a.
“Trước hết con cần phải luyện được thuật cưỡi mây! Muốn được thế con cần phải tâm vô tạp niệm.”
Sennin lão sư bắt đầu bài dạy của bản thân, Nobita nghiêm túc lắng nghe, không biết có phải Nobita có thần vị thêm vào tu luyện dễ, cũng không biết có phải do Nobita có hiền giả trạng thái tâm vô tạp niệm hay không mà hắn học nhanh kinh dị.
“Con quả nhiên là có tư chất tuyệt thế kì tài, mới đó đã học được thuật đằng vân, vậy bây giờ ta sẽ dạy cho con cách thức tăng cường lực lượng tinh thần nhằm giúp đỡ cho con thực hiện các thuật hô mưa gọi gió.”
Lão Sennin có vẻ vô cùng ưng ý tên đệ tử này nên bày dạy hết mình.
Nghe lão Sennin nói cách tu luyện tăng cường lực lượng tinh thần thì Nobita ấp úng nói:
“Nhưng mà thưa sư phụ, lực lượng tinh thần của con đã rất mạnh a, khó tăng lên bằng cách này lắm ạ.”
Nghe nói thế, lão Sennin hử một tiếng, rồi từ hai mắt lão Sennin bắn ra hai chùm tia như tia Xquang chụp về phía Nobita, Nobita cũng không ngăn cản mà để lão Sennin kiểm tra.
“Thật sự là kinh khủng lực lượng tinh thần, quả nhiên con là tuyệt thế kì tài… vậy ta sẽ dạy cho con cách liên lạc với đất trời để mượn dùng sức mạnh trời đất…”
Lão Sennin lần này quả là lấy ra chân tài thực học dạy cho Nobita a, nào là phép gọi sấm sét a, phép gọi mây mưa a, thuật thúc đẩy cây tăng trưởng a, tạo lửa phép a…vv… và dĩ nhiên không thể thiếu cách ăn “Khi khống”.
Nobita quả thật một học là biết, cơ mà mấy phép thuật này tính sát thương quả thật không cao, phần lớn là để trang bức mà thôi, ví dụ như tạo cái lửa thay hộp quẹt hay tạo nước tắm rửa ăn uống cái gì, hoặc thúc cây nhanh lớn, có sát thương cao nhất có lẽ là hỏa pháp và lôi pháp a.
Nhưng tính thực dụng và linh hoạt của mấy phép thuật này quả thật vô cùng, tinh thần lực của Sennin càng lớn thì uy lực càng mạnh.
Phép tạo nước khi lão Sennin làm mẫu vốn chỉ tạo ra một luồng nước nhỏ, nhưng trong tay Nobita với tinh thần lực phi nhân của bản thân có thể tạo ra cột nước to như trường giang lật úp, quả nhiên là “di sơn đảo hải” a.
“Con đã học được tất cả phép thuật của ta, ta chấp nhận ban con danh hiệu Sennin và có thể xuống núi được rồi. Đáng tiếc con sinh không gặp thời a…”
Lão Sennin vô cùng cảm khái mà nói với Nobita, nói đoạn lão định vào lại ngôi đền tắt máy đợi lần dạy học tiếp theo thì Nobita gọi ngược lại.
Nobita nghe đến việc lão Sennin nói cái gì mà không gặp thời nên Nobita phải hỏi cho ra lẽ mới có thể dứt sự tò mò của hắn.
“Sư phụ nói con sinh không gặp thời là sao thưa người?”
Nhìn Nobita, lão Sennin thở dài nói:
“Thôi thì làm quà cuối cùng trước khi chia tay, ta sẽ nói cho con nghe về lịch sử phát triển và suy vong của Sennin chúng ta.”
Hai người cùng vào ngôi đền nhỏ, mỗi người ngồi một cái ghế, đối diện nhau, lão Sennin bắt đầu kể.
“Thực ra thời xa xưa trước khi loài người xuất hiện đã xuất hiện một giống loài có hình dáng tương tự loài người, nhưng họ khác loài người ở nhiều đặc điểm, đó là kích thước của họ to lớn hơn gấp nhiều lần con người, hoặc họ có các đặc điểm thú vật nhiều, như thân người đuôi rắn hay có sừng bò….vv… họ sinh ra đã khai phá được não vực khiến tinh thần lực của họ to lớn đến mức điều khiển một loại sức mạnh thiên nhiên đối với họ chỉ là bản năng.”
“Họ mạnh mẽ và thần kì nên đã được con người xuất hiện sau này tôn vinh là Thần.”
Thần??? Nobita có nhớ trong thông tin của Thần Vị thì thế giới này không có thần mà??? Sao bây giờ lại lòi đâu ra Thần???
Không biết Nobita đang khó mà hiểu được, lão Sennin vẫn cứ kể đều đều:
“Thần mạnh mẽ nhưng số lượng của họ lại rất ít, mỗi vị Thần đều có tuổi thọ là trên ngàn năm, có thể nói trường sinh.”
“Thần xuất hiện tại Tây Phương lập ra thần hệ Tây Âu, Bắc Âu mà truyền thuyết còn kể lại cho đến ngày nay, Thần xuất hiện ở phương Đông mà chính xác hơn là một trong những dân tộc có nguồn gốc lâu đời nhất là Trung Hoa cổ đại, người dân nơi đó tôn thờ họ là những vị cổ Thần và đặt cho họ những cái tên như Bàn Cổ, Nữ Oa,Thần Nông và tôn thờ họ.”
“Thần nắm giữ sức mạnh tự nhiên, sinh ra đã là hơn tất cả sinh vật khác, nhưng con người lại sinh ra với bộ não thông minh, sáng tạo bao vật thú vị.”
“Sau cả trăm năm cùng nhau sống chung, tại Tây Phương con người bên cạnh tôn thờ cung phụng Thần Linh thì họ cũng học hỏi Thần, vì được cung phụng nên Thần nơi đây tình nguyện chia sẻ kiến thức của họ cho con người, rồi tại phương Tây sự xuất hiện của Vu sư và Phù thủy đánh dấu cho mốc phát triển của nhân loại đối với khai phát tiềm lực con người và họ gọi đây là sức mạnh Tri Thức.”
“Tại Đông phương thì con người nơi đây lại nhìn Thần với con mắt khác, một ngàn năm tuổi thọ trong mắt họ tương đương với Thần là bất tử, bất diệt, họ tham lam khả năng đó của Thần.”
“Bởi thế họ tìm cách hãm hại một số Thần khi họ nhỏ yếu, đưa họ vào nghiên cứu cơ thể của họ, không những thế còn sát hại Thần nếu cần. Thần là mạnh mẽ không sai, nhưng họ cũng chỉ là một sinh vật sống trên trái đất, họ cũng không bất bại, khi số lượng con người chuyển hóa thành chất lượng thì không gì có thể ngăn cản.”
“Lòng tham của con người là vô hạn, nó thúc đẩy con người tiến tới cũng dẫn đến những hành vi kinh khủng của họ, người Trung Hoa cổ đại đã thành công, hay đúng hơn là thí nghiệm trên thân Thần Linh của họ có kết quả, cùng với sự thành công của họ là sự thất bại của Thần Linh trong cuộc chiến chỉ bắt nguồn từ lòng tham của con người này.”
“Lấy kiến thức của nhân loại giải mã cơ thể của thần linh, các người đi đầu của công cuộc đó đã thành công tìm ra, sáng tạo cách cải tạo cơ thể của họ trở thành một loại gần như, đồng dạng cơ thể Thần Linh đó là cách thức “Tu luyện”.”
“Đúng vậy, họ gọi những người “Tu luyện” thành gần giống Thần là Tiên, ý chỉ họ là người có thể cao cao tại thượng, vĩ đại ngang núi!”
“Khi đó người Trung Hoa cổ đã bắt nhốt, cầm tù Thần Linh mà họ tôn thờ, dùng phương pháp “minh tưởng” của họ bằng cách ngắm nhìn Thần Linh mà tu luyện đột phá mốc sinh mạng của con người dẫn đến họ có thể sống với tuổi thọ không khác mấy bằng Thần Linh.”
“Lại tiếp tục tu luyện, các Tiên đó tạo ra một thời kì thịnh vượng của Tiên đạo tại thời cổ đại, họ có thể bay lượn như chim, có thể hô mưa gọi gió, nhưng khi chinh phục đến bầu trời thì tầng khí quyển cản bước chân bành trướng của họ.”
“Dẫu sao Tiên có thọ mấy hay có phép thuật cũng chỉ là sinh vật, chú định không chạy ra được tinh cầu, thế là họ tự nói phía ngoài Vũ trụ kia là giới “Hỗn Độn” khi khai thiên tích địa để lại, không đủ cảnh giới không thể vào.”
“Trong con mắt họ trời tròn đất vuông, thế giới chỉ mỗi trái đất có sự sống và sao trên trời chỉ là trang trí của bầu trời mà thôi. Quả là một lũ “ếch ngồi đáy giếng”.”
Nói đến đây Nobita nghe được ngữ khí khinh thường rõ ràng của lão Sennin với lũ tự xưng Tiên kia.
“Rồi ngày này cũng đến. Khi mà lũ ngốc Tiên kia đang cảm giác thỏa mãn lập nên cái gì mà “Thiên Đình” định cai quản “Tam giới” gì đó thì Thần chết.”
“Không sai! Thần cũng là sinh vật sống và có thọ nguyên, bị bắt giam không thể tự do sinh hoạt, không thể kết hôn duy trì nòi giống, cùng số lượng quá thưa thớt, các vị Thần Linh tại Đông phương cứ thế uất ức chết.”
“Đến khi lũ ngốc tự mãn kia nhận ra thì đã muộn, vị Thần cuối cùng đã chết, họ nhận ra rằng nếu không có Thần thì phép “minh tưởng” sẽ không có đối tượng quan sát, Tiên Đạo đã bị đoạn tuyệt.”
“Tuyệt vọng! Như muốn dành lấy sợi dây cứu mạng nên lũ Tiên kia lớp tớp vội vã phát động chiến tranh với Tây Phương hòng bắt đi Thần Linh vẫn đang tồn tại nơi đây.”
“Trong mắt lũ Tiên lúc đó lũ Phương Tây kia chỉ là lũ ngu xuẩn còn chả dám đứng lên chống lại Thần Linh mà chỉ biết ngu muội tôn thờ Thần và chờ họ bố thí cho chút cái gì gọi là “Kiến Thức” thì đâu thể nào bằng những kẻ “Thí Thần” là chúng được?”
“Đến Thần Linh chúng còn đánh bại huống chi là mấy kẻ chỉ là phàm nhân?”
“Và cuộc chiến đó đã cho lũ ngốc “ếch ngồi đáy giếng” Tiên đó biết cái gì là sức mạnh của kiến thức. Bao nhiêu vũ khí tân tiến cổ quái kì lạ của Phù thủy, những độc dược hay thuốc thần kì của Vu sư đã đánh mộng lũ tự mãn kia, trận chiến đó khiến Tiên bị tổn thất nghiêm trọng phải rút về.”
“Thần cũng biến mất từ đây, kể cả phương Đông lẫn phương Tây, Tiên Đạo đứt đoạn, những truyền nhân sau này chỉ có học được cách tu luyện tinh thần lực và dùng nó vào một số thuật pháp trông thì đẹp nhưng chả có mấy uy lực, còn tu luyện khó khăn, cả chục năm trời khắc khổ mới chỉ có thể đằng vân hay thậm chí mất đi pháp lực chỉ vì không giữ tâm vô vi được.”
“Và quan trọng nhất đó chính là….. Không thể Trường Sinh nữa, hậu duệ truyền nhân sau này chỉ đến được 200 tuổi là tối đa, thậm chí không đến được. Vì thế chúng ta mới gọi là Sennin, thêm chữ Nhân phía sau chữ Tiên để nhắc nhở ta vẫn chỉ là con người mà thôi,”
“Ta nói nhiều thế để cho con biết lịch sử của Sennin chúng ta, và cả tại sao con lại sinh không đúng thời a… nếu là khi Thần còn tồn tại có lẽ con sẽ còn bước xa hơn nhiều a…”
Sau khi suy đi nghĩ lại, Nobita quyết định chạy đến trước chiến quốc hơn trăm năm, trước nay nghe nói đến tiên nhân a, thần tiên a, đều là những từ ngữ chỉ sự kính ngưỡng, thần bí a… nhưng bây giờ có cơ hội trở thành một tiên nhân nên Nobita quả nhiên sướng lâng lâng.
Dĩ nhiên Nobita người có thần vị, cứ tu a tu a có lẽ cũng thành thần đấy, cơ mà Sennin là từ nhỏ xem phim ảnh, lớn lên đọc tiểu thuyết nghe nhiều quen tai á, không thử một lần không được a.
Hạ xuống một thác nước bên cạnh núi Fuji, Nobita mắt đầu rà soát xung quanh, đuổi hết thú dữ đi nơi khác, đảm bảo con đường tu hành của bản thân không bị gián đoạn, Nobita mới mở vali ra xem.
Trong vali có một bộ kimono để mặc trong tu hành, Nobita xoay qua xoay lại đã mặc xong, còn lại chỉ có mỗi một hình nộm ngôi đền nhỏ chỉ bằng nắm đấm nối với bơm hơi.
Đặt ngôi đền xuống mảnh đất bằng phẳng, Nobita bắt đầu đạp bơm hơi, với sức khỏe phi nhân của bản thân, Nobita chả mấy chốc đã bơm ngôi đền cao ba mét có hơn, có cảm giác nếu còn bơm nữa nhà này có nguy cơ nổ, Nobita dừng lại.
“Đồ của Doraemon không có lấy một cái đồ xịn a…”
Nhổ nước bọt một cái, Nobita mở cánh cửa đi vào đền nhỏ, bên trong chỉ có mỗi một bộ bàn ghế, trên bàn có một ông lão nhỏ tầm bàn tay cầm trượng giống hệt hình vẽ trên vali, Nobita biết ngay đây là thầy dạy cho bản thân tu luyện, đưa tay chạm nhẹ vào ông lão, bỗng có ánh sáng phát ra từ ông lão.
Lui lại một bước, Nobita chờ đợi, ông lão này cũng chỉ là một Robot được thế kỉ 22 tạo ra nhằm mục đích dạy dỗ mà thôi, không thể gây nguy hại cho người được, nên ánh sáng cái gì Nobita chỉ thấy khá đẹp mà thôi chứ chả ngạc nhiên hay sợ hãi cái gì.
“Ai đã đánh thức ta dậy vậy?”
Tếng nói ngái ngủ phát ra từ lão Sennin, Nobita nhanh chóng mở miệng nói:
“Thưa Sennin, con là một người hâm mộ Sennin và muốn tu luyện thành Sennin ạ, mong Sennin thu con làm đệ tử dạy cho con kiến thức Sennin!”
Nobita biết thời xưa rất quan trọng “tôn sư trọng đạo” nên cũng không làm bộ mặt mũi mà cho lão Sennin đầy đủ tôn trọng, thấy Nobita hiểu lễ nghĩa lão Sennin cũng một mặt hài lòng gật gật đầu nói:
“Tốt lắm! Tốt lắm! Thế thì ta sẽ nhận con làm đồ đệ, dạy con cách tu luyện thành Sennin.”
Nhận Nobita làm đồ đệ xong, lão Sennin cũng không đòi hỏi làm lễ bái cái gì hay dâng trà dâng tửu phức tạp như Nobita thấy trong phim mà đơn giản nói:
“Đi ra đây ta sẽ dạy cho con trở thành một Sennin.”
Theo lão Sennin đi ra khỏi ngôi Đền nhỏ, lão Sennin nâng trượng hô lên:
“Mây đến!”
Một đám mây bay xuống hạ đến ngang tầm chân của lão Sennin, ông bước lên trên và đám mây từ từ dâng lên, vạt áo bay bay, râu trắng bạc phơ, bây giờ quả là có một bộ tiên phong đạo cốt a.
“Trước hết con cần phải luyện được thuật cưỡi mây! Muốn được thế con cần phải tâm vô tạp niệm.”
Sennin lão sư bắt đầu bài dạy của bản thân, Nobita nghiêm túc lắng nghe, không biết có phải Nobita có thần vị thêm vào tu luyện dễ, cũng không biết có phải do Nobita có hiền giả trạng thái tâm vô tạp niệm hay không mà hắn học nhanh kinh dị.
“Con quả nhiên là có tư chất tuyệt thế kì tài, mới đó đã học được thuật đằng vân, vậy bây giờ ta sẽ dạy cho con cách thức tăng cường lực lượng tinh thần nhằm giúp đỡ cho con thực hiện các thuật hô mưa gọi gió.”
Lão Sennin có vẻ vô cùng ưng ý tên đệ tử này nên bày dạy hết mình.
Nghe lão Sennin nói cách tu luyện tăng cường lực lượng tinh thần thì Nobita ấp úng nói:
“Nhưng mà thưa sư phụ, lực lượng tinh thần của con đã rất mạnh a, khó tăng lên bằng cách này lắm ạ.”
Nghe nói thế, lão Sennin hử một tiếng, rồi từ hai mắt lão Sennin bắn ra hai chùm tia như tia Xquang chụp về phía Nobita, Nobita cũng không ngăn cản mà để lão Sennin kiểm tra.
“Thật sự là kinh khủng lực lượng tinh thần, quả nhiên con là tuyệt thế kì tài… vậy ta sẽ dạy cho con cách liên lạc với đất trời để mượn dùng sức mạnh trời đất…”
Lão Sennin lần này quả là lấy ra chân tài thực học dạy cho Nobita a, nào là phép gọi sấm sét a, phép gọi mây mưa a, thuật thúc đẩy cây tăng trưởng a, tạo lửa phép a…vv… và dĩ nhiên không thể thiếu cách ăn “Khi khống”.
Nobita quả thật một học là biết, cơ mà mấy phép thuật này tính sát thương quả thật không cao, phần lớn là để trang bức mà thôi, ví dụ như tạo cái lửa thay hộp quẹt hay tạo nước tắm rửa ăn uống cái gì, hoặc thúc cây nhanh lớn, có sát thương cao nhất có lẽ là hỏa pháp và lôi pháp a.
Nhưng tính thực dụng và linh hoạt của mấy phép thuật này quả thật vô cùng, tinh thần lực của Sennin càng lớn thì uy lực càng mạnh.
Phép tạo nước khi lão Sennin làm mẫu vốn chỉ tạo ra một luồng nước nhỏ, nhưng trong tay Nobita với tinh thần lực phi nhân của bản thân có thể tạo ra cột nước to như trường giang lật úp, quả nhiên là “di sơn đảo hải” a.
“Con đã học được tất cả phép thuật của ta, ta chấp nhận ban con danh hiệu Sennin và có thể xuống núi được rồi. Đáng tiếc con sinh không gặp thời a…”
Lão Sennin vô cùng cảm khái mà nói với Nobita, nói đoạn lão định vào lại ngôi đền tắt máy đợi lần dạy học tiếp theo thì Nobita gọi ngược lại.
Nobita nghe đến việc lão Sennin nói cái gì mà không gặp thời nên Nobita phải hỏi cho ra lẽ mới có thể dứt sự tò mò của hắn.
“Sư phụ nói con sinh không gặp thời là sao thưa người?”
Nhìn Nobita, lão Sennin thở dài nói:
“Thôi thì làm quà cuối cùng trước khi chia tay, ta sẽ nói cho con nghe về lịch sử phát triển và suy vong của Sennin chúng ta.”
Hai người cùng vào ngôi đền nhỏ, mỗi người ngồi một cái ghế, đối diện nhau, lão Sennin bắt đầu kể.
“Thực ra thời xa xưa trước khi loài người xuất hiện đã xuất hiện một giống loài có hình dáng tương tự loài người, nhưng họ khác loài người ở nhiều đặc điểm, đó là kích thước của họ to lớn hơn gấp nhiều lần con người, hoặc họ có các đặc điểm thú vật nhiều, như thân người đuôi rắn hay có sừng bò….vv… họ sinh ra đã khai phá được não vực khiến tinh thần lực của họ to lớn đến mức điều khiển một loại sức mạnh thiên nhiên đối với họ chỉ là bản năng.”
“Họ mạnh mẽ và thần kì nên đã được con người xuất hiện sau này tôn vinh là Thần.”
Thần??? Nobita có nhớ trong thông tin của Thần Vị thì thế giới này không có thần mà??? Sao bây giờ lại lòi đâu ra Thần???
Không biết Nobita đang khó mà hiểu được, lão Sennin vẫn cứ kể đều đều:
“Thần mạnh mẽ nhưng số lượng của họ lại rất ít, mỗi vị Thần đều có tuổi thọ là trên ngàn năm, có thể nói trường sinh.”
“Thần xuất hiện tại Tây Phương lập ra thần hệ Tây Âu, Bắc Âu mà truyền thuyết còn kể lại cho đến ngày nay, Thần xuất hiện ở phương Đông mà chính xác hơn là một trong những dân tộc có nguồn gốc lâu đời nhất là Trung Hoa cổ đại, người dân nơi đó tôn thờ họ là những vị cổ Thần và đặt cho họ những cái tên như Bàn Cổ, Nữ Oa,Thần Nông và tôn thờ họ.”
“Thần nắm giữ sức mạnh tự nhiên, sinh ra đã là hơn tất cả sinh vật khác, nhưng con người lại sinh ra với bộ não thông minh, sáng tạo bao vật thú vị.”
“Sau cả trăm năm cùng nhau sống chung, tại Tây Phương con người bên cạnh tôn thờ cung phụng Thần Linh thì họ cũng học hỏi Thần, vì được cung phụng nên Thần nơi đây tình nguyện chia sẻ kiến thức của họ cho con người, rồi tại phương Tây sự xuất hiện của Vu sư và Phù thủy đánh dấu cho mốc phát triển của nhân loại đối với khai phát tiềm lực con người và họ gọi đây là sức mạnh Tri Thức.”
“Tại Đông phương thì con người nơi đây lại nhìn Thần với con mắt khác, một ngàn năm tuổi thọ trong mắt họ tương đương với Thần là bất tử, bất diệt, họ tham lam khả năng đó của Thần.”
“Bởi thế họ tìm cách hãm hại một số Thần khi họ nhỏ yếu, đưa họ vào nghiên cứu cơ thể của họ, không những thế còn sát hại Thần nếu cần. Thần là mạnh mẽ không sai, nhưng họ cũng chỉ là một sinh vật sống trên trái đất, họ cũng không bất bại, khi số lượng con người chuyển hóa thành chất lượng thì không gì có thể ngăn cản.”
“Lòng tham của con người là vô hạn, nó thúc đẩy con người tiến tới cũng dẫn đến những hành vi kinh khủng của họ, người Trung Hoa cổ đại đã thành công, hay đúng hơn là thí nghiệm trên thân Thần Linh của họ có kết quả, cùng với sự thành công của họ là sự thất bại của Thần Linh trong cuộc chiến chỉ bắt nguồn từ lòng tham của con người này.”
“Lấy kiến thức của nhân loại giải mã cơ thể của thần linh, các người đi đầu của công cuộc đó đã thành công tìm ra, sáng tạo cách cải tạo cơ thể của họ trở thành một loại gần như, đồng dạng cơ thể Thần Linh đó là cách thức “Tu luyện”.”
“Đúng vậy, họ gọi những người “Tu luyện” thành gần giống Thần là Tiên, ý chỉ họ là người có thể cao cao tại thượng, vĩ đại ngang núi!”
“Khi đó người Trung Hoa cổ đã bắt nhốt, cầm tù Thần Linh mà họ tôn thờ, dùng phương pháp “minh tưởng” của họ bằng cách ngắm nhìn Thần Linh mà tu luyện đột phá mốc sinh mạng của con người dẫn đến họ có thể sống với tuổi thọ không khác mấy bằng Thần Linh.”
“Lại tiếp tục tu luyện, các Tiên đó tạo ra một thời kì thịnh vượng của Tiên đạo tại thời cổ đại, họ có thể bay lượn như chim, có thể hô mưa gọi gió, nhưng khi chinh phục đến bầu trời thì tầng khí quyển cản bước chân bành trướng của họ.”
“Dẫu sao Tiên có thọ mấy hay có phép thuật cũng chỉ là sinh vật, chú định không chạy ra được tinh cầu, thế là họ tự nói phía ngoài Vũ trụ kia là giới “Hỗn Độn” khi khai thiên tích địa để lại, không đủ cảnh giới không thể vào.”
“Trong con mắt họ trời tròn đất vuông, thế giới chỉ mỗi trái đất có sự sống và sao trên trời chỉ là trang trí của bầu trời mà thôi. Quả là một lũ “ếch ngồi đáy giếng”.”
Nói đến đây Nobita nghe được ngữ khí khinh thường rõ ràng của lão Sennin với lũ tự xưng Tiên kia.
“Rồi ngày này cũng đến. Khi mà lũ ngốc Tiên kia đang cảm giác thỏa mãn lập nên cái gì mà “Thiên Đình” định cai quản “Tam giới” gì đó thì Thần chết.”
“Không sai! Thần cũng là sinh vật sống và có thọ nguyên, bị bắt giam không thể tự do sinh hoạt, không thể kết hôn duy trì nòi giống, cùng số lượng quá thưa thớt, các vị Thần Linh tại Đông phương cứ thế uất ức chết.”
“Đến khi lũ ngốc tự mãn kia nhận ra thì đã muộn, vị Thần cuối cùng đã chết, họ nhận ra rằng nếu không có Thần thì phép “minh tưởng” sẽ không có đối tượng quan sát, Tiên Đạo đã bị đoạn tuyệt.”
“Tuyệt vọng! Như muốn dành lấy sợi dây cứu mạng nên lũ Tiên kia lớp tớp vội vã phát động chiến tranh với Tây Phương hòng bắt đi Thần Linh vẫn đang tồn tại nơi đây.”
“Trong mắt lũ Tiên lúc đó lũ Phương Tây kia chỉ là lũ ngu xuẩn còn chả dám đứng lên chống lại Thần Linh mà chỉ biết ngu muội tôn thờ Thần và chờ họ bố thí cho chút cái gì gọi là “Kiến Thức” thì đâu thể nào bằng những kẻ “Thí Thần” là chúng được?”
“Đến Thần Linh chúng còn đánh bại huống chi là mấy kẻ chỉ là phàm nhân?”
“Và cuộc chiến đó đã cho lũ ngốc “ếch ngồi đáy giếng” Tiên đó biết cái gì là sức mạnh của kiến thức. Bao nhiêu vũ khí tân tiến cổ quái kì lạ của Phù thủy, những độc dược hay thuốc thần kì của Vu sư đã đánh mộng lũ tự mãn kia, trận chiến đó khiến Tiên bị tổn thất nghiêm trọng phải rút về.”
“Thần cũng biến mất từ đây, kể cả phương Đông lẫn phương Tây, Tiên Đạo đứt đoạn, những truyền nhân sau này chỉ có học được cách tu luyện tinh thần lực và dùng nó vào một số thuật pháp trông thì đẹp nhưng chả có mấy uy lực, còn tu luyện khó khăn, cả chục năm trời khắc khổ mới chỉ có thể đằng vân hay thậm chí mất đi pháp lực chỉ vì không giữ tâm vô vi được.”
“Và quan trọng nhất đó chính là….. Không thể Trường Sinh nữa, hậu duệ truyền nhân sau này chỉ đến được 200 tuổi là tối đa, thậm chí không đến được. Vì thế chúng ta mới gọi là Sennin, thêm chữ Nhân phía sau chữ Tiên để nhắc nhở ta vẫn chỉ là con người mà thôi,”
“Ta nói nhiều thế để cho con biết lịch sử của Sennin chúng ta, và cả tại sao con lại sinh không đúng thời a… nếu là khi Thần còn tồn tại có lẽ con sẽ còn bước xa hơn nhiều a…”
Danh sách chương