Cuối cùng thì hè cũng đến, sau khi nhận một tá bài tập về nhà thì Nobita cuối cùng đã được thở ra một hơi, sau khi xong xuôi thủ tục bên Đức, Nobita chạy như ma đuổi về lại Nhật Bản, không dám nhìn mặt Lot luôn, hai người chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua thư mà thôi, dẫu sao cũng không thể “như keo như sơn” được á.

“Hôn nhân sắp đặt là không hạnh phúc!” Nobita luôn tin chắc vào điều đó, cơ mà tại sao khi nghĩ đến việc này trong lòng lại vui như thế kia chứ? Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Đi về nhà, lại phải ra bãi đất trống, Nobita vốn định hoàn thành xong chiếc giường rồi ngủ thử coi sao trong hè này, vốn Nobita đã có đầu mối tốt rồi, cơ mà cuối cùng vì Suneo và Jaian bảo có chuyện muốn gặp tại bãi đất trống nên Nobita không thể không lê cái thân đi ra đây.

Mang theo một chai nước Shiro tự làm từ lá cây, Nobita bước chậm rãi ra bãi đất trống, nhìn một mặt nghiêm túc hai người, Nobita không hiểu có xung động nhổ nước bọt, hai cậu mà cũng có lúc nghiêm túc á??? Thấy Nobita đã đến, Suneo một mặt như nhà hùng biện mà bắt đầu buổi diễn thuyết của mình.

“Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất có rất nhiều truyền thuyết kể về sự bí ẩn và thần kì, Rừng rậm nhiệt đới trải dài vô tận, núi băng chót vót trên những đám mây, và băng tuyết che phủ mọi thứ.”

Dừng lại một chút lấy hơi, Suneo chỉ lên trời với bộ mặt ý chí sục sôi mà nói:

“Còn bây giờ thì sao? Cả rừng rậm, đồng cỏ, bãi cát, cả núi non hay dưới đáy đại dương, mọi thứ đều được con người khám phá! Không có nơi nào con người chưa đặt chân đến hết!”

Nobita vẫn một mặt chú ý đến lượng nước Shiro còn trong chai, định bụng kiếm ít lá khô hay lá rụng gì đó bỏ thêm, Suneo đã kết thúc bài diễn thuyết, đổi chỗ cho Jaian đi lên kết luận.

Hít một hơi thật sâu, Jaian một động tác vỗ ngực của gorila mà hét lên:

“Thật là tổn thương lòng kiêu hãnh này mà! Không lẽ không còn nơi nào còn bí ẩn sao chứ?”

Liếc hai đứa đang tự xướng tự họa kia, Nobita một mặt chả mấy liên quan mà nói:

“Thế thì liên quan gì đến tớ? Tớ lại chả dẫm lên cái lòng kiêu hãnh của các cậu?”

Suneo lại không ăn một bộ này của Nobita mà chạy lại bên sum soe nói:

“Đây là lí do tớ gọi cậu đến đây mà… Có liên quan lắm chứ! Cậu nghĩ xem, đã vào hè rồi, có ai không muốn đi du lịch đâu đó chứ? Cơ mà chúng ta lại khác! Chúng ta chí nguyện là đến nơi chưa ai đến, khám phá nơi chưa từng có dấu chân con người ấy!”

Biết như vậy cũng chưa đủ đả động Nobita, Suneo bắt đầu thuyết phục:

“Mà lại á, cậu định nằm ngủ suốt hè sao? Khi nói chuyện với bạn bè cậu sẽ cười mà nói: “Hè này tớ chỉ ngủ tại nhà” sao?”

Lời của Suneo đâm trúng tim đen Nobita, hắn thật sự là kẻ ham ngủ, cơ mà hắn cũng muốn có chút mặt mũi a, không thể nhìn âi ai cũng đi chơi mỗi bản thân là tại nhà được.

Nhìn Suneo, Nobita lại nói:

“Các cậu là nhắm vào Doraemon và bảo bối của cậu ta chứ gì? Nhưng bảo bối là Doraemon ra, truy tìm là tớ làm, thế thì hai cậu chỉ ngồi mát ăn bát vàng?”

Nghe Nobita nói hai người bỗng tắt điện, thật sự hai người vẫn chưa nghĩ xa như thế á, còn tự phân công công việc cái gì vốn đã chả nằm trong suy nghĩ của hai tên cơ hội này rồi.

Suy nghĩ đi nghĩ lại, Suneo nói:

“Chúng tớ sẽ là đội viên đội thám hiểm này! Cậu làm đội trưởng, trong quá trình thám hiểm, cậu nói gì bọn tớ làm nấy, được chưa?”



Jaian cũng gật gật đầu, đồng ý là đồng ý cái đã, đến khi có làm hay không thì tính sau á. Gật gật đầu, Nobita cũng chỉ cần lời nói thế thôi, thực sự vỡ việc ra mà có tên nào làm hỏng việc thì hắn sẽ cho đứa đó biết hoa hồng là sao lại đỏ như thế, nước biển vì sao mà mặn như vậy á.

Về đến nhà, phơi bầy ra hết cho Doraemon nghe, nghe xong lời Nobitanói, Doraemon cũng nhíu mày mà hỏi lại:

“Cậu nghĩ sao tìm được nơi con người chưa đến được kia chứ?”

Nobita khoát tay nói:

“Đơn giản thôi! Cậu nên biết cho dù với trình độ khoa học kĩ thuật bây giờ đi nữa, có nhiều nơi mà con người chưa thể đặt chân đấy!”

Doraemon nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi chẳng ra nên lại một mặt dấu chấm hỏi mà quay qua Nobita.

Nobita cũng chẳng dấu diếm mà nói:

“Đó là cánh rừng rậm Châu Phi, dưới lòng đất mạch nước ngầm và hang động tự nhiên, dưới đáy đại dương nơi sâu nhất, khe nứt Maria và cuối cùng là hai cực Nam Bắc trái đất, tuy họ đã nghiên cứu rất nhiều nhưng còn rất nhiều bí ẩn núp bên dưới các tảng băng mà họ vẫn chưa thể phát hiện.”

Nghe Nobita nói, Doraemon vỗ tay bôm bốp mà nói:

“Quả nhiên a, Nobita-kun, cậu đã định tìm nơi nào?”

Nobita ngẩng đầu lên trời nói:

“Dùng vệ tinh dễ dàng nhất nhỉ, cậu có vệ tinh mini thì phải? Chúng ta tìm trong rừng rậm Phi Châu đi!”

Thế là công cuộc tìm kiếm của hai người bắt đầu, đầu tiên là tại những nơi mà trong sách nói đến các địa hình hiểm trở mà chưa nhà leo núi nào chinh phục, hay nơi các vệ tinh đã không thể quay chụp, và cả những nơi có xuất hiện nhiều vụ mất tích nhất nữa.

Đang điều khiển chiếc vệ tinh bay hướng điểm chỉ định đầu tiên thì mẹ Tâmko gọi, đi ra nghe thì ra là mẹ muốn giao cho Nobita nhiệm vụ cao cả đó chính là đi chợ mua thứ ăn, Nobita đành phải đi thôi chứ biết làm sao giờ?

Đi ngang qua bãi đất trống, Nobita lại vô tình thấy một con chó nhỏ nằm mê mệt nơi đó, coi bộ đói đến mức không thể bước đi được nữa vậy.

Nhìn con chó nhỏ, các kí ức vốn cũng không tự lục soát lại bỗng thi nhau trồi lên, Nobita bây giờ mới biết là đã đến trận phiêu lưu thú vị tiếp theo á, nhìn chú chó tội nghiệp bây giờ ánh mắt lại khác, trước đó là tội nghiệp con chó nhỏ bị bỏ rơi, nhưng nay lại là tội nghiệp một vị hoàng tử sa cơ lỡ vận á.

Lắc lắc đầu, Nobita tăng nhanh bước chân đi đến siêu thị, mua thức ăn rồi cũng tiện thể mua mấy cây xúc xích, đi qua mảnh đất trống, chú chó nhỏ vẫn đang nằm nơi đó, Nobita đi lại, ngồi xuống bóc xúc xích đưa cho nó rồi nói:

“Cuộc đời con gì cũng vậy, dẫu là người hay là chó đi nữa, bi ai nhất không phải là khó khăn nơi hiện tại mà là mất đi nềm tin về tương lai mà không chịu phấn đấu a… Mày cũng vậy, cần phấn đấu để sống, để hoàn thành việc mày cho là mục đích sống của bản thân đi.”

Nếu ai thấy Nobita lại đi thuyết giáo nhân sinh với một con chó thì chắc chắn sẽ cười không nhặt được mồm, nhưng Nobita biết, con chó nhỏ này có thể hiểu được, nói với nó chẳng qua là lời an ủi của một người biết đến hoàn cảnh của nó mà nói thôi.

Thấy chú chó đã phục hồi chút tinh thần mà gặm xúc xích thì Nobita cũng đứng dậy mà đi về nhà, mẹ còn đợi thức ăn hắn mang về đây.

Đưa thức ăn cho mẹ Tamako, Nobita lại bắt đầu đi lên lầu, thấy Doraemon vẫn đang cần cù nhìn mấy tấm hình, thấy Nobita vào thì Doraemon cười tươi rói mà nói:

“Cậu xem nè Nobita! Mấy tấm ảnh này là chụp về các vách đá hiểm trở nhất mà chưa có ai chinh phục được đấy! Nếu đưa cho Jaian và Suneo chắc là ổn a?”

Vốn nếu là Nobita bình thường thì sẽ cảm thấy vậy là đã ổn, cơ mà bây giờ biết đến bản thân và các bạn có thể sẽ đi đâu thì Nobita cảm thấy chả ổn chút nào cả, sức chiến đấu bạo lều nói với Doraemon:

“Chúng ta sao có thể chịu thua thực tại được? Có không từng có ai đặt chân lên đỉnh nhưng mọi người lại đều đã biết về nó không phải sao? Mục đích của chúng ta là tìm đến nơi chưa một ai biết ấy!”

“Gâu!” vừa dứt miệng thì Nobita đã nghe thấy tiếng sủa nhỏ từ phía sau, cả Dorâemon và Nobita cứng ngắc quay đầu lại nhìn thì thấy một con chó nhỏ đã ngồi đầu cửa phòng nhìn về hai người vẫy vẫy cái đuôi.

Nobita thề hắn đã đóng cửa trước khi vào nhà rồi, có nghĩa là con chó này quyết tâm đi theo Nobita mà tự mở cửa theo lên đến tận đây. Khổ bức thêm nữa là đúng lúc mẹ Tamako lại đi lên trên này làm Doraemon và Nobita vội vàng dấu đi nó vào tầng dưới tủ chứa chăn nệm, dưới nơi ngủ của Doraemon.

Lên đến nơi, mẹ Tamako một mặt lo lắng hỏi Nobita và Doraemon:

“Các con có thấy chiếc túi xách của mẹ nơi nào không vậy?”

Nobita và Doraemon cùng ngạc nhiên nói:

“Túi xách ạ? Làm sao tụi con biết được?”

Mẹ Tamako có vẻ cũng biết là hai người sẽ không biết, cơ mà người là vậy, có bệnh thì vái tứ phương á, cọng rơm cọng cỏ dẫu biết có níu vào nó vẫn chìm cơ mà người chết đuối khi vớ trúng vẫn cứ bám chặt lấy là vậy.

Mẹ Tamako một mặt tận thế đến nơi mà vò đầu bứt tai nói:

“Thôi chết rồi! Chắc là mẹ làm rơi đâu đó trên đường từ ngân hàng về rồi! Toàn bộ tài sản nhà ta ở trong cả đó…”

Nói xong, mẹ Tamako xây xẩm mặt mày mà như muốn ngã ra.

Nobita lại nhớ đến có siêu tìm đường là hoàng tử chó đây á, thế là thoải mái nói:

“Không sao mẹ ơi, con biết cách tìm lại nó cho mẹ. Đổi lại mẹ phải đáp ứng cho con một điều kiện nhé!”

Đang tuyệt vọng thì mẹ Tamako bỗng bật dậy mà nói:

“Được! Được! Một chứ nhiều nữa cũng được, miễn là tìm được chiếc túi.”

Nobita mới thở ra một hơi mơr tủ lôi chú chó nhỏ ra, quay về nó mà nói:

“Có thể ở lại với tao hay không là tùy thuộc vào mày biểu hiện lần này cả đấy cún con ạ.”

Đang lo lắng nên mẹ Tamako cũng không tiện rầy la Nobita tội mang chó mèo hoang về nhà, đi theo Nobita đến trước cửa ngân hàng, con chó nhỏ thật thông minh, ít nhất thì nó cũng là hoàng tử chó á, trước kia thì hoàng tử cóc có biến được thành hoàng tử thật, nay hoàng tử chó chả thể biến soái, biến đẹp trai, thì ít nhất cũng có tài năng á.

Ngửi ngửi mẹ Tamako một cái, “hoàng tử chó” nhanh chóng đi theo mùi mà lần theo, mẹ Tamako cũng la cà có kém gì Nobita đâu, hết ghé qua của hàng kem đến cửa hàng bán quần áo, lại đến xem náo nhiệt đám cháy nữa, cũng may chiếc túi xách vẫn còn trong bụi cây nên “hoàng tử chó” đơn giản ttìm được.

Để cảm tạ “hoàng tử chó” đã tìm được cái túi xách mà cuối cùng thì mẹ Tamako đã chấp nhận yêu cầu nuôi nó của Nobita, sau khó khăn chiết mắc thì chú chó tội nghiệp đã lần nữa có được ngôi nhà a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện