“Là ta đây! Bruce-san.”
Peko gọi vọng vào phòng giam, trong phòng đang ngồi một con chó… í lộn, một người chó to con, người chó này nếu đứng lên thì thỏa thỏa một tên vai u thịt bắp á.
Còn giống chó gì thì Nobita chịu, hắn cũng thích chó, nhưng không phải thích kiểu nghiên cứu sâu rộng về “cẩu chủng học” á, nếu có hình tượng con chó nào hình dung được bác Bruce của Peko thì là con chó trong Tom end Jerry á.
Bác Bruce nghe tiếng gọi, bỗng sực tỉnh lại từ trong tự ngẫm nhân sinh của bản thân mà bật dậy:
“Cái này tiếng! Cái này mùi! Không sai được!”
Bật dậy chộp hai tay vào song sắt, bác Bruce không có chút tự biết giữ yên lặng mà hét lên nước mắt nước mũi tèm lem hết cả:
“Hoàng tử! Thần không đang nằm mơ đấy chứ?”
Cả đám giật nảy cả mình mà suỵt một tiếng, Nobita cũng mở ra cảm ứng mà cảnh giới, cơ mà quả thật mấy tên cai ngục không xứng chức “cảnh khuyển” á, bây giờ vẫn còn ngủ khò khò mà, nhìn quả bóng to ra nhỏ đi phía trước mũi hắn là biết ngay mà.
Chỉ có tên canh ngục còn lại có chút phát hiện, nhưng cũng chậm rãi lấy cây thương trên tường rồi bước xuống xem xét, nhìn thấy vậy Nobita biết không xong nên nhanh chóng rút ra súng gây mê chậm rãi núp chỗ kín nhưng có tầm nhìn đủ rộng để hạ bất kì tên nào xuất hiện trên đầu cầu thang.
Peko thì tìm cách mở khóa cho bác Bruce, không cần mấy thời gian, hai người đã đi ra bước lên cầu nhưng bị Nobita cản lại, trong thức hải của Nobita đang như quay phim 3d không góc chết mà chiếu cảnh hai tên lính một mặt nhập nhèm ngái ngủ đã đi đến đầu cầu thang.
Nhanh chóng bóp cò hai cái, đến bước nhắm bắn cũng lược bỏ, Nobita nhanh gọn lẹ mà hạ hai tên lính bất cẩn, ba người hữu kinh vô hiểm mà ra được phòng giam, nhìn mấy người đang đứng nơi đó canh chừng, không có bị phát hiện, Nobita nhanh chóng quay qua bác Bruce.
“Bác là Bruce-san phải không? Bây giờ không có thời gian giải thích và giới thiệu, bác có biết nơi nào nằm tại ngoại thành mà quân đội không thể phong tỏa được không? Chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra bác vượt ngục và sẽ phong tỏa thành lại, muốn đi sẽ là muôn vàn khó khăn.”
Bác Bruce cũng biết tình thế cấp bách, nếu Peko về mà im hơi lặng tiếng thì chưa hẳn đã có ai phát hiện, nhưng nếu xác định cướp ngục thì chắc chắn sẽ bị lùng sục, chả mấy chốc mà toàn thành giới nghiêm, nửa bước khó đi.
Nghĩ nghĩ, bác Bruce hai mắt rực sáng nói:
“Có! Các cậu không giống tất cả người nơi đây! Các cậu là người bên ngoài đúng không?”
Peko cũng khá kinh ngạc khi bác Bruce phát hiện ra việc “phức tạp” như vậy, cũng gật gật đầu xác thực:
“Đúng thế! Họ chính là người bên ngoài, họ vô cùng tốt, mạnh mẽ, nhiệt tình… Nhưng chúng ta đang hỏi về nơi có thể trốn tránh trước khi toàn thành giới nghiêm cơ mà bác Bruce?”
Bác Bruce vẫn như thế không quan tâm mà nói:
“Thế là truyền thuyết, lời tiên tri của Bauwanko đã có thể thành sự thật rồi!”
Mắt Peko cũng sáng rực lên nói:
“Là lời tiên tri nếu đất nước lâm nguy, mười vị anh hùng lạ mặt từ bên ngoài sẽ xuất hiện, giải cứu và di chuyển trái tim tượng đá sao?”
Hai người như đạt thành nhất trí mà nhìn chằm chằm năm người Nobita, Doraemon, Jaian, suneo và Shizuka, ánh mắt đó… chậc chậc, nếu không phải Nobita biết Peko và Bruce hướng giới tính là bình thường thì đã nổi khắp một thân da gà rồi á, tuy vậy lạnh sống lưng là có chút chút.
Doraemon bị nhìn cũng không quá thoải mái, quay qua hai người hỏi:
“Đừng nói mười người trong lời tiên tri kia là chúng tớ đấy nhé! Chúng tớ chỉ có năm người thôi a?”
Peko lại không cho là thế, trên đường đi chứng kiến bảo bối Doraemon thần kì, Nobita không cho người biết một mặt, Jaian nghĩa khí, Shizuka hiền lành, Suneo nhanh nhạy, tron g mắt Peko dường như không có gì là họ không giải quyết được.
Thế là cả đám hướng pho tượng thần mà tiến đến, còn có thể làm “xoay chuyển trái tim thần linh” được hay không thì cứ thử đã rồi biết á.
……………………………………………….
Trong khi đó, tại tòa lâu đài xa hoa, đình đài lầu các, thủ vệ sâm nghiêm, lại vang lên tiếng thủy tin vỡ tan chói tai.
“Ý ngươi là sao? Tên Bruce đó trốn thoát? Lại còn có vũ khí có thể làm mê man đi thủ vệ, vậy có nghĩa là hắn không phải một người mà có kẻ cướp ngục.”
Tên Daburanda bây giờ đang cực kì tức giận, nhưng mới chút chuyện nhỏ đó chưa thể khiến hắn mất đi lí trí, đi qua, đi lại mấy vòng, nhận thấy có vẻ suy nghĩ không phải là thế mạnh của bản thân, hắn quay qua thủ hạ hét lên:
“Nhanh đi gọi giáo sư Koss và tướng quân Sabel đến đây! Ta cần gặp mặt họ ngay!”
Không cần đợi quá lâu, hai người chó với hai phong cách khác biệt nhau đã đến nơi, một người chó thì là tạo hình một bộ mặt hèn hạ, dĩ nhiên chó có thể tạo ra được một khôn mặt hèn hạ đến thế kể ra tạo hóa cũng tốn một phen khổ tâm, mặc trên mình một bộ đồ trùm đầu màu đen, cơ thể hắn vốn đã màu đen xám, cứ thể như hắn sợ không ai biết hắn là tay sai cho trùm phản diện vậy.
Còn người chó còn lại Nobita phải công nhận là kẻ có IQ cao nhất tại vương quốc chó này, cho dù tên Koss kia mang danh giáo sư nhưng trong mắt Nobita hắn cũng chỉ là con chó thiểu năng trí tuệ mà thôi, nhưng tên tướng quân Sabel này thì khác.
Mặc giáp nhẹ, hông mang kiếm, chột một mắt, một bộ cảnh khuyển tinh nhuệ, ánh mắt như lúc nào cũng lóe lên, luôn là một kẻ tướng lĩnh xứng chức, độc ác, quả đoán, đa nghi, tinh minh, và đặc biệt giác quan vô cùng nhạy bén cùng kiếm thuật siêu phàm.
Phải biết theo nguyên tác lão Sabel này là có thể cứng đối cứng kiếm điện quang lão cường nhân á, không thiếu lần giác quan nhạy bén của lão suýt nữa thì bắt cả đám Nobita, lại cũng là lão chỉ định “đợi cá vào rọ” tại chân tượng thần.
Không thể nào không nói, lão là con chó mạnh nhất, thông minh nhất từ trước đến nay Nobita gặp.
Hai tên sau khi nghe tình báo xong xuôi, chưa đợi hai người kia nói gì, lão Sabel như nguyên tác, chọc trúng yếu điểm mà nói:
“Bây giờ bệ hạ đã yên vị, quân đội nghe theo ngài, văn võ bá quan nghe theo ngài, có thể người về là hoàng tử, hoặc là kẻ ủng hộ hoàng tử đang ẩn núp tìm được cơ hội cứu lão ngốc Bruce đó ra. Nhưng chúng chỉ đơn giản mấy mạng đó không thể lật ra sóng gió gì…”
Không để lão Daburanda thở ra một hơi, Sabel tiếp lời:
“Nhưng chúng lại tự tin thời cơ đã đến mà cướp ngục lão Bruce thì chỉ có một lời giải thích, chúng có sức mạnh có thể rung chuyển sự trị vì của bệ hạ.”
Cả ba lão trùm phản diện đều nặng nề nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Pho tượng thần Bauwanko!”
…………………………………………….
Trên con đường rừng vắng vẻ, có một chiếc xe kéo đang nhanh chóng chạy băng băng hướng cuối con đường đi, dẫu trời đã tối, nhưng hiếm hoi ánh trăng có thể chiếu xuyên qua lớp sương mù khiến cho con đường cũng không quá tối tăm, Nobita vẫn luôn là đề cao cảnh giác, hắn chưa phải lần đầu tiên sửa chữa cốt truyện, dĩ nhiên cũng chưa phải lần đầu gặp mấy việc như thế giới lực tự lôi mọi việc về quỹ đạo của nó.
Lần trước từng như vậy, lần này Nobita cũng không thể đảm bảo cái gì, theo nguyên tác Nobita và các bạn phải mai mới có thể đến pho tượng, đó là trong tình trạng bị phát hiện, bây giờ Nobita đã cố hết sức ngăn chặn việc đó, nhưng cái thế giới lực chết tiệt cứ cho hắn chạy thỏa thuê rồi bỗng nhận ra bản thân đang chạy trên một dải băng Mobius.
Thấy nơi phương xa đã xuất hiện bức tượng, mọi người có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nobita thì ngược lại, đến gần bức tượng thần thì Nobita cũng nghe được tiếng vang của động cơ, không sai! Đó chính là động cơ tiếng động, Nobita biết ngay là mọi chuyện không dễ dàng mà.
Đứng bật dậy, Nobita hét ra lệnh:
“Mọi người xuống xe! Bỏ xe ở lại! Đi bộ, tiềm nhập trong rừng tiếp cận pho tượng!”
Jaian vẫn chưa nói, Suneo đã dẫn đầu phản đối:
“Cậu làm gì thế Nobita? Có xe không đi lại đòi đi bộ đến đó? Các cậu đi thì đi đi, tớ mới không theo các cậu chịu khổ đâu!”
Nobita nhăn mày lại, nghiêm khắc ra lệnh:
“Xuống ngay! Chúng ta là một đoàn thể! Không phải chỉ đơn độc một cá nhân! Cậu có nhớ hậu quả chống lại không nghe tớ nói không?”
Nghe Nobita nhắc lại khiến Suneo rùng mình nổi hết da gà, nhớ đến lũ thằn lằn sấm chi phối sợ hãi mà Suneo cũng lo lo, cậu ta mấy hôm liền toàn gặp ác mộng bị lũ thằn lằn sấm kia mổ bụng ăn tạng phủ khiến cậu ta mấy hôm liền đái dầm ra nệm.
Cả nhóm âm thầm mà xuống xe, tiềm hành vào rừng. Ban đầu đi dẫu không ai nói gì nhưng cũng có chút chút phê bình kín đáo Nobita khiến mọi người chịu khổ, nhưng đi được chừng nửa quãng đường cả đám bị Nobita đưa tay cản lại.
“Gì thế Nobita-kun?”
Shizuka không quá hiểu mà hỏi. Mấy người còn lại cũng tương tự Shizuka quay qua Nobita một mặt: “Cậu mà không giải thích tốt thì coi chừng đấy!” vẻ mặt.
Vạch ra tán lá, Nobita hất hất đầu ý bảo hãy nhìn phía trước, cả đám cũng học theo Nobita nhìn vào khoảng trước đó, đập vào mắt mọi người đó chính là một chi bộ binh thiết giáp, cả một khoảng rừng bị san bằng để lấy chỗ đặt mấy chi máy móc.
Tạo hình của nó là thân bằng gỗ đóng, đầu tàu và mối hàn là sắt thép, đầu máy có tạo hình đầu chó quái thú, trong miệng nhô ra họng súng, có lẽ là Peko nói súng phun lửa a.
Cả đám đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng cánh quạt đập ầm ầm, ngẩng đầu nhìn lên thì đập vào mắt cả đám là một đoàn thuyền, đúng vậy! Là thuyền, có đầy đủ chi tiết của thuyền đóng gỗ thế kỉ 14 phương Tây, khác chỉ là chúng không bơi dưới nước mà bay trên trời thôi, cánh quạt nâng chúng bay như trực thăng lên thẳng vậy.
Nhìn cả đội quân hùng hậu của lão Daburanda, Nobita chỉ là một mặt “cũng chỉ đến thế” nhưng chưa thấy sự đời Doraemon, Shizuka, Jaian, Suneo kể cả Peko lẫn bác Bruce đều là một mặt sợ hãi.
Suneo hai chân đã không thể trụ vững cơ thể, Shizuka thì cứ ôm chặt cánh tay Nobita hi vọng tiếp thêm chút động lực, Jaian thì sợ nhưng vẫn có thể dấu đi nó mà vẫn thể hiện một mặt không nề hà bất kì việc gì, Doraemon có xung động biến lại thành màu xanh, dĩ nhiên chỉ là có thể thôi á.
Nhìn mọi người, Peko lại nghiêm nghị nhưng cũng đầy quyết tuyệt nói ra:
“Có vẻ như chúng đã thắng. Xin thứ lỗi cho tôi vì đã lôi các bạn đến đây. Hãy chạy ra từ phía Nam khu rừng, đến khi không còn hồ nước nữa, rồi các bạn có thể về nhà. Trong lúc đó, tớ sẽ cầm chân bọn Daburanda. Cám ơn mọi người về tất cả….”
Peko gọi vọng vào phòng giam, trong phòng đang ngồi một con chó… í lộn, một người chó to con, người chó này nếu đứng lên thì thỏa thỏa một tên vai u thịt bắp á.
Còn giống chó gì thì Nobita chịu, hắn cũng thích chó, nhưng không phải thích kiểu nghiên cứu sâu rộng về “cẩu chủng học” á, nếu có hình tượng con chó nào hình dung được bác Bruce của Peko thì là con chó trong Tom end Jerry á.
Bác Bruce nghe tiếng gọi, bỗng sực tỉnh lại từ trong tự ngẫm nhân sinh của bản thân mà bật dậy:
“Cái này tiếng! Cái này mùi! Không sai được!”
Bật dậy chộp hai tay vào song sắt, bác Bruce không có chút tự biết giữ yên lặng mà hét lên nước mắt nước mũi tèm lem hết cả:
“Hoàng tử! Thần không đang nằm mơ đấy chứ?”
Cả đám giật nảy cả mình mà suỵt một tiếng, Nobita cũng mở ra cảm ứng mà cảnh giới, cơ mà quả thật mấy tên cai ngục không xứng chức “cảnh khuyển” á, bây giờ vẫn còn ngủ khò khò mà, nhìn quả bóng to ra nhỏ đi phía trước mũi hắn là biết ngay mà.
Chỉ có tên canh ngục còn lại có chút phát hiện, nhưng cũng chậm rãi lấy cây thương trên tường rồi bước xuống xem xét, nhìn thấy vậy Nobita biết không xong nên nhanh chóng rút ra súng gây mê chậm rãi núp chỗ kín nhưng có tầm nhìn đủ rộng để hạ bất kì tên nào xuất hiện trên đầu cầu thang.
Peko thì tìm cách mở khóa cho bác Bruce, không cần mấy thời gian, hai người đã đi ra bước lên cầu nhưng bị Nobita cản lại, trong thức hải của Nobita đang như quay phim 3d không góc chết mà chiếu cảnh hai tên lính một mặt nhập nhèm ngái ngủ đã đi đến đầu cầu thang.
Nhanh chóng bóp cò hai cái, đến bước nhắm bắn cũng lược bỏ, Nobita nhanh gọn lẹ mà hạ hai tên lính bất cẩn, ba người hữu kinh vô hiểm mà ra được phòng giam, nhìn mấy người đang đứng nơi đó canh chừng, không có bị phát hiện, Nobita nhanh chóng quay qua bác Bruce.
“Bác là Bruce-san phải không? Bây giờ không có thời gian giải thích và giới thiệu, bác có biết nơi nào nằm tại ngoại thành mà quân đội không thể phong tỏa được không? Chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra bác vượt ngục và sẽ phong tỏa thành lại, muốn đi sẽ là muôn vàn khó khăn.”
Bác Bruce cũng biết tình thế cấp bách, nếu Peko về mà im hơi lặng tiếng thì chưa hẳn đã có ai phát hiện, nhưng nếu xác định cướp ngục thì chắc chắn sẽ bị lùng sục, chả mấy chốc mà toàn thành giới nghiêm, nửa bước khó đi.
Nghĩ nghĩ, bác Bruce hai mắt rực sáng nói:
“Có! Các cậu không giống tất cả người nơi đây! Các cậu là người bên ngoài đúng không?”
Peko cũng khá kinh ngạc khi bác Bruce phát hiện ra việc “phức tạp” như vậy, cũng gật gật đầu xác thực:
“Đúng thế! Họ chính là người bên ngoài, họ vô cùng tốt, mạnh mẽ, nhiệt tình… Nhưng chúng ta đang hỏi về nơi có thể trốn tránh trước khi toàn thành giới nghiêm cơ mà bác Bruce?”
Bác Bruce vẫn như thế không quan tâm mà nói:
“Thế là truyền thuyết, lời tiên tri của Bauwanko đã có thể thành sự thật rồi!”
Mắt Peko cũng sáng rực lên nói:
“Là lời tiên tri nếu đất nước lâm nguy, mười vị anh hùng lạ mặt từ bên ngoài sẽ xuất hiện, giải cứu và di chuyển trái tim tượng đá sao?”
Hai người như đạt thành nhất trí mà nhìn chằm chằm năm người Nobita, Doraemon, Jaian, suneo và Shizuka, ánh mắt đó… chậc chậc, nếu không phải Nobita biết Peko và Bruce hướng giới tính là bình thường thì đã nổi khắp một thân da gà rồi á, tuy vậy lạnh sống lưng là có chút chút.
Doraemon bị nhìn cũng không quá thoải mái, quay qua hai người hỏi:
“Đừng nói mười người trong lời tiên tri kia là chúng tớ đấy nhé! Chúng tớ chỉ có năm người thôi a?”
Peko lại không cho là thế, trên đường đi chứng kiến bảo bối Doraemon thần kì, Nobita không cho người biết một mặt, Jaian nghĩa khí, Shizuka hiền lành, Suneo nhanh nhạy, tron g mắt Peko dường như không có gì là họ không giải quyết được.
Thế là cả đám hướng pho tượng thần mà tiến đến, còn có thể làm “xoay chuyển trái tim thần linh” được hay không thì cứ thử đã rồi biết á.
……………………………………………….
Trong khi đó, tại tòa lâu đài xa hoa, đình đài lầu các, thủ vệ sâm nghiêm, lại vang lên tiếng thủy tin vỡ tan chói tai.
“Ý ngươi là sao? Tên Bruce đó trốn thoát? Lại còn có vũ khí có thể làm mê man đi thủ vệ, vậy có nghĩa là hắn không phải một người mà có kẻ cướp ngục.”
Tên Daburanda bây giờ đang cực kì tức giận, nhưng mới chút chuyện nhỏ đó chưa thể khiến hắn mất đi lí trí, đi qua, đi lại mấy vòng, nhận thấy có vẻ suy nghĩ không phải là thế mạnh của bản thân, hắn quay qua thủ hạ hét lên:
“Nhanh đi gọi giáo sư Koss và tướng quân Sabel đến đây! Ta cần gặp mặt họ ngay!”
Không cần đợi quá lâu, hai người chó với hai phong cách khác biệt nhau đã đến nơi, một người chó thì là tạo hình một bộ mặt hèn hạ, dĩ nhiên chó có thể tạo ra được một khôn mặt hèn hạ đến thế kể ra tạo hóa cũng tốn một phen khổ tâm, mặc trên mình một bộ đồ trùm đầu màu đen, cơ thể hắn vốn đã màu đen xám, cứ thể như hắn sợ không ai biết hắn là tay sai cho trùm phản diện vậy.
Còn người chó còn lại Nobita phải công nhận là kẻ có IQ cao nhất tại vương quốc chó này, cho dù tên Koss kia mang danh giáo sư nhưng trong mắt Nobita hắn cũng chỉ là con chó thiểu năng trí tuệ mà thôi, nhưng tên tướng quân Sabel này thì khác.
Mặc giáp nhẹ, hông mang kiếm, chột một mắt, một bộ cảnh khuyển tinh nhuệ, ánh mắt như lúc nào cũng lóe lên, luôn là một kẻ tướng lĩnh xứng chức, độc ác, quả đoán, đa nghi, tinh minh, và đặc biệt giác quan vô cùng nhạy bén cùng kiếm thuật siêu phàm.
Phải biết theo nguyên tác lão Sabel này là có thể cứng đối cứng kiếm điện quang lão cường nhân á, không thiếu lần giác quan nhạy bén của lão suýt nữa thì bắt cả đám Nobita, lại cũng là lão chỉ định “đợi cá vào rọ” tại chân tượng thần.
Không thể nào không nói, lão là con chó mạnh nhất, thông minh nhất từ trước đến nay Nobita gặp.
Hai tên sau khi nghe tình báo xong xuôi, chưa đợi hai người kia nói gì, lão Sabel như nguyên tác, chọc trúng yếu điểm mà nói:
“Bây giờ bệ hạ đã yên vị, quân đội nghe theo ngài, văn võ bá quan nghe theo ngài, có thể người về là hoàng tử, hoặc là kẻ ủng hộ hoàng tử đang ẩn núp tìm được cơ hội cứu lão ngốc Bruce đó ra. Nhưng chúng chỉ đơn giản mấy mạng đó không thể lật ra sóng gió gì…”
Không để lão Daburanda thở ra một hơi, Sabel tiếp lời:
“Nhưng chúng lại tự tin thời cơ đã đến mà cướp ngục lão Bruce thì chỉ có một lời giải thích, chúng có sức mạnh có thể rung chuyển sự trị vì của bệ hạ.”
Cả ba lão trùm phản diện đều nặng nề nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Pho tượng thần Bauwanko!”
…………………………………………….
Trên con đường rừng vắng vẻ, có một chiếc xe kéo đang nhanh chóng chạy băng băng hướng cuối con đường đi, dẫu trời đã tối, nhưng hiếm hoi ánh trăng có thể chiếu xuyên qua lớp sương mù khiến cho con đường cũng không quá tối tăm, Nobita vẫn luôn là đề cao cảnh giác, hắn chưa phải lần đầu tiên sửa chữa cốt truyện, dĩ nhiên cũng chưa phải lần đầu gặp mấy việc như thế giới lực tự lôi mọi việc về quỹ đạo của nó.
Lần trước từng như vậy, lần này Nobita cũng không thể đảm bảo cái gì, theo nguyên tác Nobita và các bạn phải mai mới có thể đến pho tượng, đó là trong tình trạng bị phát hiện, bây giờ Nobita đã cố hết sức ngăn chặn việc đó, nhưng cái thế giới lực chết tiệt cứ cho hắn chạy thỏa thuê rồi bỗng nhận ra bản thân đang chạy trên một dải băng Mobius.
Thấy nơi phương xa đã xuất hiện bức tượng, mọi người có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nobita thì ngược lại, đến gần bức tượng thần thì Nobita cũng nghe được tiếng vang của động cơ, không sai! Đó chính là động cơ tiếng động, Nobita biết ngay là mọi chuyện không dễ dàng mà.
Đứng bật dậy, Nobita hét ra lệnh:
“Mọi người xuống xe! Bỏ xe ở lại! Đi bộ, tiềm nhập trong rừng tiếp cận pho tượng!”
Jaian vẫn chưa nói, Suneo đã dẫn đầu phản đối:
“Cậu làm gì thế Nobita? Có xe không đi lại đòi đi bộ đến đó? Các cậu đi thì đi đi, tớ mới không theo các cậu chịu khổ đâu!”
Nobita nhăn mày lại, nghiêm khắc ra lệnh:
“Xuống ngay! Chúng ta là một đoàn thể! Không phải chỉ đơn độc một cá nhân! Cậu có nhớ hậu quả chống lại không nghe tớ nói không?”
Nghe Nobita nhắc lại khiến Suneo rùng mình nổi hết da gà, nhớ đến lũ thằn lằn sấm chi phối sợ hãi mà Suneo cũng lo lo, cậu ta mấy hôm liền toàn gặp ác mộng bị lũ thằn lằn sấm kia mổ bụng ăn tạng phủ khiến cậu ta mấy hôm liền đái dầm ra nệm.
Cả nhóm âm thầm mà xuống xe, tiềm hành vào rừng. Ban đầu đi dẫu không ai nói gì nhưng cũng có chút chút phê bình kín đáo Nobita khiến mọi người chịu khổ, nhưng đi được chừng nửa quãng đường cả đám bị Nobita đưa tay cản lại.
“Gì thế Nobita-kun?”
Shizuka không quá hiểu mà hỏi. Mấy người còn lại cũng tương tự Shizuka quay qua Nobita một mặt: “Cậu mà không giải thích tốt thì coi chừng đấy!” vẻ mặt.
Vạch ra tán lá, Nobita hất hất đầu ý bảo hãy nhìn phía trước, cả đám cũng học theo Nobita nhìn vào khoảng trước đó, đập vào mắt mọi người đó chính là một chi bộ binh thiết giáp, cả một khoảng rừng bị san bằng để lấy chỗ đặt mấy chi máy móc.
Tạo hình của nó là thân bằng gỗ đóng, đầu tàu và mối hàn là sắt thép, đầu máy có tạo hình đầu chó quái thú, trong miệng nhô ra họng súng, có lẽ là Peko nói súng phun lửa a.
Cả đám đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng cánh quạt đập ầm ầm, ngẩng đầu nhìn lên thì đập vào mắt cả đám là một đoàn thuyền, đúng vậy! Là thuyền, có đầy đủ chi tiết của thuyền đóng gỗ thế kỉ 14 phương Tây, khác chỉ là chúng không bơi dưới nước mà bay trên trời thôi, cánh quạt nâng chúng bay như trực thăng lên thẳng vậy.
Nhìn cả đội quân hùng hậu của lão Daburanda, Nobita chỉ là một mặt “cũng chỉ đến thế” nhưng chưa thấy sự đời Doraemon, Shizuka, Jaian, Suneo kể cả Peko lẫn bác Bruce đều là một mặt sợ hãi.
Suneo hai chân đã không thể trụ vững cơ thể, Shizuka thì cứ ôm chặt cánh tay Nobita hi vọng tiếp thêm chút động lực, Jaian thì sợ nhưng vẫn có thể dấu đi nó mà vẫn thể hiện một mặt không nề hà bất kì việc gì, Doraemon có xung động biến lại thành màu xanh, dĩ nhiên chỉ là có thể thôi á.
Nhìn mọi người, Peko lại nghiêm nghị nhưng cũng đầy quyết tuyệt nói ra:
“Có vẻ như chúng đã thắng. Xin thứ lỗi cho tôi vì đã lôi các bạn đến đây. Hãy chạy ra từ phía Nam khu rừng, đến khi không còn hồ nước nữa, rồi các bạn có thể về nhà. Trong lúc đó, tớ sẽ cầm chân bọn Daburanda. Cám ơn mọi người về tất cả….”
Danh sách chương