Anna lưu luyến tiễn tôi lên xe ngựa, cô bé trưởng thành hơn rất nhiều, biết vui buồn hờn giận, cũng hiểu nhân tình thế thái, biết ai tốt ai xấu với mình. Anna muốn viết thư cho tôi, nhưng tôi vẫn không dám nói cho con bé biết địa chỉ trường học, có rất nhiều sự tình chưa tiện nói ra.

Hơn nữa Simon cũng sắp phải rời khỏi Quinto, Anna mất đi một người có thể che chở, tôi biết cô bé ở nhà một mình phải chịu rất nhiều ủy khuất, Elizabeth và Joseph thường xuyên bắt nạt nó, phu nhân Janet ngoài mặt thì hòa nhã, sau lưng lại bày không biết bao nhiêu thủ đoạn.

Tôi nói với Anna: “Em hãy cố gắng gần gũi với chị dâu Helena, chị ấy có lẽ sẽ không thèm để ý đến em, nhưng cả hai cùng có một kẻ thù chung là phu nhân Janet. Không cần làm giúp chị ấy chuyện gì, cứ tỏ ra nhát gan sợ sệt là được, nếu không được thì giả vờ xỉu, hiểu không? Chờ em được 12 tuổi, cha nhất định cũng sẽ đưa em đến trường, đến lúc đó sẽ khá hơn.”

Anna vâng lời, đứng ở ven đường, vẫy khăn tạm biệt tôi. Tôi nhìn con bé mãi đến khi thân ảnh nhỏ bé ấy xa dần rồi biến mất.

Trên xe ngựa, quản gia Simon nhìn tôi muốn nói điều gì đó nhưng lại không mở miệng.

“Simon, ông có gì muốn nói với tôi sao?” Tôi hỏi.

Simon hít một hơi thật sâu, nhíu mày: “Thực ra tôi không muốn nói cho cậu biết, tôi sợ cậu đau lòng, với lại sợ cậu sẽ đi cãi nhau với ông chủ và cậu William.”

“Tôi lớn rồi Simon, tôi thề với ông tôi sẽ không xúc động, ông có thể tin tưởng tôi.” Tôi nói.

Đôi mắt xám của lão quản gia chằm chằm nhìn tôi: “Cậu và ông nội cậu rất giống nhau, đều tao nhã, cao thượng, cứng cỏi, ổn trọng, tôi không thể tưởng tượng được ông chủ và cậu William lại vô tình vô nghĩa như vậy.”

Ông ta nói: “Cậu cũng biết phu nhân Margaret mẹ cậu để lại cho ba anh em cậu năm ngàn bảng Anh đồ cưới, tiền đó đợi đến khi cậu William được 18 tuổi sẽ nhận ba ngàn, cậu và tiểu thư Anna mỗi người một ngàn, nhưng mà…tiền của cậu và tiểu thư đều nằm trong tay ông chủ, tôi sợ ông ấy sẽ không đưa cho hai người.”

Tôi tự giễu bản thân đó giờ vẫn còn coi họ là người nhà, cười cười nói: “Cha tôi và William đã thỏa thuận gì sao?”

“Cậu William lúc đầu cũng không chịu, nhưng ông chủ dùng hôn sự của cậu ấy uy hiếp, cậu cũng biết William chưa đủ 21 tuổi, hôn sự của cậu ấy nếu không được ông chủ đồng ý thì sẽ không thành. Cậu William muốn mau chóng cưới tiểu thư Helena, nên chấp nhận đề nghị của ông chủ, chia di sản của phu nhân Margaret. Mà cậu và tiểu thư Anna còn quá nhỏ, căn bản không thể tranh giành lợi ích cho bản thân, tôi muốn nói giúp hai người vài câu, nên bị phu nhân Janet đuổi đi.” Simon thở dài nói.

Hèn gì kiếp trước khi tôi đến hỏi luật sư, ông ta nói tôi không được nhận phần di sản nào, ra là có chuyện như vậy.

“Cũng không sao, bọn họ làm như vậy, tôi cũng không nói được gì.” Tôi nói với Simon: “Ông không cần lo lắng, tôi sẽ tự lo cho mình và Anna, tôi tốt nghiệp trường công Locker, cho dù tương lai không giàu có nhưng cũng không sợ chết đói.”

“Xin Chúa thương xót cậu Adam và tiểu thư Anna đáng thương của tôi.” Simon hai mắt đã đẫm lệ.



Khi tôi trở lại trường, phát hiện John thất hồn lạc phách ngồi trong phòng nghỉ, vô cùng bi thương, sắc mặt tái nhợt, trông như xác chết,

Tôi cởi áo choàng trên người giao cho người hầu, bước đến bên cậu ta.

“Cậu sao vậy John?” Tôi nôn nóng hỏi.

Vừa thấy tôi, John liền khóc thập phần thương tâm nói: “Nàng ấy chết, chết ròi…”

“Ai chết?” Tôi nhìn Edward ngồi bên cạnh.

“Còn có thể là ai? Chính là cô nàng người yêu cậu ta nhắc tới suốt nửa học kỳ.” Edward nói.

“Nàng…thực sự mang thai…huhu…bọn họ tìm tới nhà, cha tôi cho cha nàng 50 bảng Anh bắt nàng sinh đứa bé xong phải đem đến cô nhi viện.” John vừa nói vừa khóc.

“Rồi đã có chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Cha mẹ nàng sợ người ta biết, lấy tiền rồi đuổi nàng ta khỏi nhà, nàng…nàng không biết tại sao, chết ở đầu đường, nàng mới chỉ 16 tuổi, tất cả đều là lỗi của tôi, huhu…”

Tôi lôi hắn qua, ôm vào lòng: “Người anh em, kiên cường lên, ai cũng đều có sinh lão bệnh tử, thân là nam nhân nhất định phải mạnh mẽ. Nàng ta tuy lúc sống gặp nhiều bất hạnh, nhưng khi chết đi hai mẹ con sẽ được lên Thiên Đường hưởng phúc, cậu không cần tự trách mình.”

John vẫn khóc rất lâu, tôi đưa cậu ta về phòng, thấy cậu ta ngủ mới rời đi.

Edward vẫn luôn đứng chờ, thấy tôi đi tới, hắn bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi.

“Này! Cậu làm cái gì vậy?” Tôi bị kéo một cái lảo đảo.

“Tôi rất nhớ cậu, cậu mấy ngày nay có khỏe không?” Hắn dùng lực ôm tôi, tay vuốt ve trên lưng, thật lâu mới chịu buông.

Tôi xấu hổ nói với hắn: “Tôi rất khỏe, tôi cũng rất nhớ các cậu.”

Hắn gắt gao nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, ngay khi tôi tưởng hắn định làm gì đó, hắn lại xoay người đi ra khỏi phòng, ôn nhu nói: “Cậu chắc mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Tôi đi vào phòng, đóng cửa, tôi biết hắn vẫn đứng đó không hề rời đi.

Tôi tựa vào cửa, nhớ lại ánh mắt hắn khi nãy, trong lòng có chút rối ren.

Tôi cũng không ngốc, có lẽ một năm trước, tôi có thể lừa dối bản thân rằng hắn chỉ là một thằng nhóc mới lớn, đối với bạn bè có thái độ sở hữu hơi quá. Nhưng hiện tại, tôi ngày càng không thể xác định, mỗi khi bị cặp mắt gắt gao của hắn nhìn, tôi lại cảm thấy hắn có thể thấy hết mọi thứ trong tôi. Ánh mắt hắn cường ngạnh, bá đạo, tràn ngập công kích, có khi lại ôn nhu như dòng nước mùa xuân.

Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi, muốn né tránh hắn.

Kiếp trước, tôi chưa từng yêu ai, vợ tôi là do cha tôi chọn, nàng tuy xinh đẹp, nhưng lại cao ngạo, khinh thường tôi, cuối cùng còn hại chết tôi, tôi nghĩ đến nàng ta chỉ cảm thấy đau khổ, không có chút tình cảm nào, nên cả cuộc đời cũng chưa từng thực sự biết yêu rốt cuộc là như thế nào.

John nói,cậu ta yêu quên hết tất cả, trong đầu chỉ có một người, thậm chí cái gì cũng dám làm. Nàng chết, tâm cậu cũng chết theo, tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi sắc thái.

Tôi không biết bản thân liệu có trải qua cảm giác như vậy hay không, tôi là người hướng nội, không thích cuộc sống quá phức tạp, chỉ cần an an ổn ổn qua ngày. Mà tôi biết, an an ổn ổn là cái mà hai người đàn ông ở cùng nhau không bao giờ có được.

Mùa hè năm nay rất nóng, lại thêm mưa dầm liên tiếp mấy ngày, không khí u buồn, khiến tâm tình cũng trầm lặng theo.

John khổ sở suốt nhiều ngày, cả ngày ủ ủ dột dột, Mike phát hiện chuyện này, khuyến khích chúng tôi dắt John ra ngoài đi chơi giải sầu.

Buổi tối, chúng tôi ngồi quanh bàn nói chuyện phiếm.

“Cô gái cậu ta thích đã chết, trong bụng còn có con cậu ta, cậu ta đau khổ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đã hơn một tháng, cũng cần phải quên đi rồi.” Mike nói: “Các cậu biết ‘Cánh đồng Dương nữ’ không?”

Gia tộc Mike đến từ nước Pháp, sau này định cư ở Anh quốc, nhưng vẫn mang trong mình dòng máu phong tình, đặc điểm lớn nhất chính là phong lưu, cậu ta mới chỉ 15 tuổi, nhưng đã thường xuyên đến nhà chứa tìm vui. Hơn nữa cậu ta thân hình cao lớn, không giống thiếu niên, mà giống một quý ngài anh tuấn đào hoa. Được cái cậu ta rất nghĩa khí với bạn bè, thích hô hào dẫn bạn học đi khắp nơi, nên ai cũng quý cậu ta.

“Là chỗ nào? Tôi chưa từng nghe nói qua.” Một đứa con nhà luật sư gia giáo nói.

“Chà chà.” Mike lắc đầu: “Cuộc sống của các cậu quá vô vị, không biết cái gì gọi là vui vẻ. ‘Cánh đồng Dương nữ’ chính là đem phụ nữ quây lại giống như bầy cừu, cậu đi vào muốn làm gì thì làm.”

“Oa!” Có người hét lên: “Nghe thật thú vị, các anh em, chúng ta đi thôi.”

“Nghe cứ như chỗ tập trung gái điếm.” Tôi vứt một lá bài lên bàn nói: “Các quý ngài lại có thể vội vã đi đến chỗ mất thể diện đó.”

“Chúa ơi, Adam yêu quý của tôi, cậu mới 15 tuổi, sao lại y như mấy lão già sống trong dòng tu Công giáo như vậy, bọn họ cả đời không được đụng vào phụ nữ, cứ thử cho họ chạm thử một lần, có khi đều đem thánh giá vứt sang một bên không chừng.” Mike cười nói.

“Thực ra cũng giống vũ hội thôi.” Edward ngồi đối diện tôi, hắn vứt xuống một lá bài nói: “Phải mua vé vào cửa, giống như liên hoan khổng lồ, bên trong còn có đoàn kịch và gánh xiếc, ca múa diễn kịch, tiệm cà phê và nhà hàng, chứ không chỉ có mỗi chuyện kia, đi chơi một chút cũng không sao.”

“Như vậy quyết định nhé.” Mike vẫy tay một cái nói: “Được rồi, chúng ta mau lôi quý ngài John ra khỏi phòng.”

Vài tiểu tử lao như ong vỡ lên lầu, đem John khiêng ra.

“Các cậu! Các cậu muốn làm gì?” John bị khiêng lơ lửng, khẩn trương hỏi.

“Yên nào, bọn anh dắt chú đi chơi.” Mike vỗ mông John nói.

Đã như vậy, tôi cũng đành mặc áo khoác, cũng tụi nhóc này lên xe đi ‘Cánh đồng Dương nữ’.

‘Cánh đồng Dương nữ’ nằm ở đường Fuer, buổi chiều rất đông đúc, nhốn nháo ồn ào. Chúng tôi ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy rất nhiều cô nàng xinh đẹp đi qua đi lại.

Mike rất vui lòng hướng dẫn cho chúng tôi, dùng giọng điệu giảng giải nói: “Bên đó đều là hàng hạ cấp, không được đụng vào, không cẩn thận sẽ bị lây bệnh, đợi vào cánh đồng, trong đó sẽ có hàng cao cấp, các nàng mới là mục tiêu, đều là con gái quý tộc hết thời nghèo túng, rất cần chúng ta thương xót.”

“Nói nhiều, bọn ta biết rồi.” Có người cắt ngang cậu ta, rồi khinh thường nhìn mấy cô nàng đứng bên đường.

Bọn họ đều xuất thân thượng lưu, đối với mấy cô gái đó có chút khinh thường, dù cho các nàng có đẹp cỡ nào cũng vô dụng, bọn học chỉ cần tới gần các nàng cũng cảm thấy thân phận mình bị hạ thấp.

Chen qua rừng người đầu đường, chúng tôi tới cổng của ‘Cánh đồng Dương nữ’.

Ngoài cổng có hai cao lớn canh gác, chúng tôi mua vé qua cổng hết mỗi người 3 đồng mới được vào.

Lối vào Cánh đồng có đặt một cái bàn, để rất nhiều mặt nạ, một phụ nữ đeo mặt nạ màu vàng nói với chúng tôi: “Các ngài, mời chọn mỗi người một cái.”

Mặt nạ kiểu dáng đơn giản giống nhau, đeo vào không thể nhận ra ai là ai.

John nhìn có vẻ khá thoải mái, cậu ta đeo một cái mặt nạ màu trắng nói: “Nơi này thật thú vị, chúng ta vào thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện