Mụn sởi sau vài ngày đã bong hết, không để lại dấu vết.
Sau khi lành bệnh, tôi trở lại giáo đường tiếp tục công việc. Mục sư Cole rất áy náy, ông ấy nói với tôi: “Đều do tôi sai các cậu đi tham gia lễ hội màu sắc, nếu không, hai người sẽ không gặp phải chuyện này.”
“Ngài không cần tự trách, tôi không phải vẫn bình an vô sự sao?” Tôi an ủi ông, tôi biết ông vẫn đau buồn vì người đi cùng tôi mắc đậu mùa, chết trong khách sạn.
“Đậu mùa rốt cuộc là căn bệnh quái ác gì?” Mục sư Cole thở dài nói: “Chẳng lẽ là phép thuật của phù thủy, hay là ma quỷ Địa Ngục quấy phá?”
Tôi lắc đầu nói: “Các bác sĩ nói là bệnh truyền nhiễm.”
“Nếu là bệnh truyền nhiễm, tại sao có người bị người không? Tôi tiếp xúc qua rất nhiều người bệnh, còn tự mình đi thăm bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ nhiễm, mà có người chỉ cần ở chung phòng với bệnh nhân là bị nhiễm.” Mục sư Cole bi thương đứng giữa giáo đường, nhìn lên tượng chúa Jesus trên Thánh Giá cầu nguyện: “Xin Chúa thương xót chúng con.”
Lần này đậu mùa bùng phát rất mạnh, không thể khống chế, rất nhiều người rời khỏi các thành phố cảng, có người còn lên thuyền rời đi nơi khác.
Edward cũng muốn đưa tôi rời khỏi Ấn Độ.
“Theo tôi rời khỏi đây.” Hắn nói: “Thời gian nhiệm kỳ của em không phải hết rồi sao?”
“Nhưng…vẫn chưa có người đến thay thế, mục sư Cole không thể làm hết nổi.” Tôi nói.
“Người mới?” Edward cười nói: “Ai dám mạo hiểm đến chứ, em nên lo cho chính mình trước đi, lần trước tuy rằng may mắn không nhiễm đậu mùa, nhưng không ai dám chắc lúc nào cũng may mắn như vậy, đừng quên em còn em gái đang mong đợi ở nhà, lần trước không phải còn muốn quăng qua cho tôi sao.”
Edward nhắc đến chuyện lần trước, tôi liền quẫn bách, lúng túng nói: “Đừng nói chuyện cũ nữa, bạn của tôi, tôi cũng rất ngạc nhiên, cậu thấy tôi nhát gan vậy mà không hề cười nhạo.”
“Ai là bạn của em?” Hắn dang tay ôm tôi, không ngừng vuốt ve lưng tôi, tay dần dần dịch chuyển xuống mông.
Từ lần hiểu lầm bị đậu mùa, tôi lúc nào cũng trong trạng thái bị động xấu hổ. Edward đã đem toàn bộ hình tượng quý tộc cao ngạo vứt đi đâu mất, mỗi lần gặp mặt đều ôm rồi hôn, hoàn toàn không thèm hỏi ý tôi, thậm chí nhiều lần còn đòi cùng tôi qua đêm, tôi bị bộ dáng biến thái bá đạo của hắn làm cho chật vật sứt đầu mẻ trán.
“Đừng…” Tôi nhẹ giọng ngăn cản.
Edward lại ôm chặt tôi, mặt chôn ở cổ, cắn rồi lại mút nhẹ, tôi bị hắn kích thích, cả người như muốn nhũn ra, vật nhỏ giữa hai chân khẽ động, tôi có thể cảm thấy dục vọng của hắn đang đè lên bụng mình.
“Không được, Edward.” Tôi nói.
“Tại sao?” Hắn dừng lại, hơi thở nặng nhọc phả lên mặt tôi.
“Tôi…tôi vẫn còn là mục sư…”
“Em đã nói em yêu tôi, không nhẽ bây giờ lại hối hận, tôi không chấp nhận em cứ lấy cớ như vậy từ chối tôi.” Hắn cau mày nói.
Tôi nhìn hắn: “Không, tôi sẽ không quên, tôi cũng sẽ không đẩy cậu ra, chỉ là…đợi một thời gian, trở lại Anh quốc, tôi sẽ từ bỏ chức vị mục sư, đến lúc đó chúng ta có thể bên nhau.”
Edward nghiêm túc hỏi tôi: “Em thực sự muốn từ bỏ chức vị mục sư? Nhưng danh phận mục sư mới có thể giúp em trở thành quý tộc, em cố gắng nhiều năm như vậy, từ bỏ không phải đáng tiếc sao?”
“Khi đó, tôi cho rằng mình bị đậu mùa, không bao lâu sẽ chết, nghĩ lại việc khiến tôi hối hận nhất chính là không cùng người tôi yêu bên nhau, lần này, tôi không muốn phải hối hận nữa.”
Edward nhìn tôi, sau đó cúi đầu, mạnh mẽ hôn.
Giờ khắc này yên tĩnh an bình, chúng tôi cố gắng hưởng thụ chút ấm áp ngắn ngủi này. Một lát sau, Edward đột nhiên hỏi tôi: “Theo như tôi biết mục sư là danh hiệu cả đời, có thể từ chức được sao?”
“À….” Tôi nhíu mày nói: “Sau khi tôi ngưng không làm công việc mục sư nữa, thì không còn là mục sư không đúng sao?”
“Lãnh nhận chức thánh chính là tiếp nhận quyền tha tội từ tay chúa Jesus, quyền này sẽ theo cả đời. Cho dù em không làm việc, thì cả đời vẫn là mục sư.” Edward nói ra một sự thật tàn khốc.
Tôi nhất thời như sét đánh ngang tai, trước giờ tôi chỉ biết có vài nguyên nhân khiến mục sư bị đình chỉ công tác, chưa từng nghe qua mục sư nào từ bỏ danh phận.
“Em định làm sao?” Edward cúi đầu nhìn thẳng tôi.
“…” Tôi ngây ngốc nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Edward thở dài, nhìn tôi nói: “Tôi cũng không phải giáo đồ thanh tâm quả dục, kiên nhẫn cũng có hạn, trước mặt người tôi yêu, thứ lỗi cho tôi không thể lấy lý trí khống chế thể xác và tinh thần. Nếu em không thể mau chóng đáp ứng tôi, như vậy tôi đành phải ép buộc em, đến lúc đó em đừng trách tôi dã man, vì tôi đã sớm nhắc nhở em.”
Tôi cảm giác hắn có vẻ tức giận, mà lại cố làm ra vẻ.
“Sau khi chúng ta trở lại Anh quốc, để xem có thể triệt để từ bỏ danh hiệu hay không rồi hãy quyết định, được không?” Tôi lấy lòng nói.
“Nếu không thể thì sao?” Hắn híp mắt hỏi.
“Chắc chắn sẽ có biện pháp.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Em còn có thể ương bướng đến mức nào nữa đây, xin thứ cho tôi thất lễ, hôm nay tôi phải cáo từ tại đây, tôi sợ tu dưỡng của tôi không đủ để khống chế nội tâm rối loạn. Khi xúc động, tôi có lẽ sẽ trực tiếp đem em ném lên giường, làm với em những điều tôi đã mơ từ khi mười mấy tuổi.” Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy dục vọng.
Tôi lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ trong đầu cậu, cậu muốn cưỡng ép cũng phải xem đối tượng là ai, đừng quên tôi là cao thủ kiếm thuật.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem, em cũng đừng quên, kiếm thuật của em là do tôi dạy.” Hắn mặc áo khoác, oán hận giữ lấy gáy tôi, hôn tôi một cái, sau đó mới đi.
Nhưng ban đêm hắn lại vội vàng đến tìm tôi.
“Chúng ta phải mau chóng khởi hành, Adam.” Hắn nôn nóng nói: “Đậu mùa đã xuất hiện ở cảng, có lẽ sẽ lan tràn, đến lúc đó muốn đi cũng không được.”
“Nếu bệnh nhân đậu mùa có ở trên thuyền không phải càng đáng sợ sao?”
“Chúng ta sẽ ở quanh cảng vài ngày, cứ rời khỏi Ấn Độ trước đã, đến được Phi Châu là ổn rồi.”
Vì thế, tôi nhanh chóng dọn hành lý, sáng sớm theo hắn đi ra cảng.
Trước khi đi tôi đến chào mục sư Cole, cũng mời ông ấy theo chúng tôi về nước.
Mục sư Cole lại cự tuyệt: “Tôi đã sống ở đây mấy chục năm, nơi này đã là nhà của tôi, tôi không thể đi. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, con trai của ta.”
Tôi rất cảm kích mục sư Cole, ông ấy là một người đáng tôn kính, nhân từ đôn hậu, dạy cho tôi rất nhiều điều. Tôi hy vọng sau này cũng sẽ trở thành một người rộng rãi từ ái như vậy, có thể tận lực giúp đỡ người khác.
Trong cái ấm áp của gió mùa hạ, chúng tôi lên thuyền rời đi.
Đây là đội tàu của Edward, trên thuyền đều là thuyền viên của hắn, sau khi dịch bệnh bùng nổ, họ luôn hạn chế hoạt động, chỉ ở lại bến tàu, nên không có ai bị lây nhiễm.
Hơn mười ngày lênh đênh trên biển, mọi người rốt cuộc cũng được yên lòng, cuối cùng đã trốn thoát được cái chết hàng loạt.
Những ngày trên biển rất vô vị, trừ những lúc ngồi trong phòng, mở mắt ra chỉ thấy trời và biển xanh mênh mông.
Edward mấy ngày đầu còn tuần tra xung quanh, kiểm tra sức khỏe thuyền viên, lo lắng có người mắc bệnh trốn lên thuyền, sau khi thấy không có ai khác thường, hắn liền cả ngày ở trong phòng tôi không chịu đi.
“Cậu không thể suốt ngày ở đây, người ta sẽ nói ra nói vào.” Tôi nói với hắn.
“Chúng ta ở trên thuyền có thể đồn được tới đâu, thuyền viên của tôi cũng không rảnh rỗi như vậy, họ có rất nhiều phương thức giết thời gian khác, em có muốn biết đó là gì không?”
Nhiều năm sống trên biển khiến Edward thay đổi rất nhiều, hắn vẫn giao tiếp lễ độ, đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng trước mặt thuyền viên lại vô cùng uy nghiêm, nhiều kẻ ở trước mặt hắn luôn nơm nớp lo sợ.
Quản lý một đội tàu không phải là việc đơn giản, trên thuyền đều là đàn ông như nhau, tính khí quật cường khó bảo, say xỉn đánh nhau là chuyện thường ngày, nếu không quản được bọn họ, e rằng đã sớm giải tán.
Tôi ho khan một cái nói: “Tôi có thể giải trí bằng cách đọc sách, không cần biết.”
“Ha, cuốn Thánh Kinh này đã bị em đọc tới đọc lui cả trăm lần rồi.” Edward lắc lắc cuốn sách trong tay nói.
“Tuy chỉ là một quyển sách, nhưng mỗi lần đọc lại đều đem đến những thứ mới mẻ.”
“Không cần lấy cớ, tôi biết em cảm thấy rất nhàm chán. Chúng ta làm chút gì đó thú vị đi.” Hắn lấy ra bộ bài nói.
“Được rồi, chúng ta vừa uống rượu vừa đánh bài.” Tôi còn tưởng hắn định bày trò gì, hóa ra là đánh bài.
Chúng tôi ngồi ở bàn, tôi rót rượu ra ly, Edward chia bài.
“Đặt cược bằng tiền bình thường không thú vị, chúng ta đổi một phương thức cược khác đi, em biết “Đánh bài cởi đồ” không?”
“Đó là cái gì? Một kiểu đánh bài mới?” Tôi vừa xếp bài vừa nói, hôm nay vận khí có vẻ tốt.
“Đương nhiên không phải, thuyền viên của tôi thường chơi kiểu này, là một kiểu đặt cược mới, ai thua phải cởi một thứ trên người, cho đến khi có người cởi sạch mới thôi.” Hắn nói.
Tay của tôi khựng lại, nhướn mày nhìn Edward.
Hắn chống hai tay trên bàn, nhìn tôi nói: “Đừng phòng bị như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng, huống chi việc này cũng không đâu có ảnh hưởng gì nhiều.”
“Cái này…không thích hợp lắm…” Tôi do dự nói.
“Chỉ là trò chơi, tôi cũng không có ý gì khác, hơn nữa không chừng là tôi phải cởi cho em xem.” Hắn nhỏ nhẹ dụ dỗ.
Tôi nhìn nhìn bài trong tay, bài rất tốt, có lẽ thử một chút cũng không sao, khi còn nhỏ, hắn đánh bài với tôi luôn thua nhiều thắng ít.
“Thôi được.” Tôi đi trước, đặt một quân bài xuống bàn.
Sau khi lành bệnh, tôi trở lại giáo đường tiếp tục công việc. Mục sư Cole rất áy náy, ông ấy nói với tôi: “Đều do tôi sai các cậu đi tham gia lễ hội màu sắc, nếu không, hai người sẽ không gặp phải chuyện này.”
“Ngài không cần tự trách, tôi không phải vẫn bình an vô sự sao?” Tôi an ủi ông, tôi biết ông vẫn đau buồn vì người đi cùng tôi mắc đậu mùa, chết trong khách sạn.
“Đậu mùa rốt cuộc là căn bệnh quái ác gì?” Mục sư Cole thở dài nói: “Chẳng lẽ là phép thuật của phù thủy, hay là ma quỷ Địa Ngục quấy phá?”
Tôi lắc đầu nói: “Các bác sĩ nói là bệnh truyền nhiễm.”
“Nếu là bệnh truyền nhiễm, tại sao có người bị người không? Tôi tiếp xúc qua rất nhiều người bệnh, còn tự mình đi thăm bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ nhiễm, mà có người chỉ cần ở chung phòng với bệnh nhân là bị nhiễm.” Mục sư Cole bi thương đứng giữa giáo đường, nhìn lên tượng chúa Jesus trên Thánh Giá cầu nguyện: “Xin Chúa thương xót chúng con.”
Lần này đậu mùa bùng phát rất mạnh, không thể khống chế, rất nhiều người rời khỏi các thành phố cảng, có người còn lên thuyền rời đi nơi khác.
Edward cũng muốn đưa tôi rời khỏi Ấn Độ.
“Theo tôi rời khỏi đây.” Hắn nói: “Thời gian nhiệm kỳ của em không phải hết rồi sao?”
“Nhưng…vẫn chưa có người đến thay thế, mục sư Cole không thể làm hết nổi.” Tôi nói.
“Người mới?” Edward cười nói: “Ai dám mạo hiểm đến chứ, em nên lo cho chính mình trước đi, lần trước tuy rằng may mắn không nhiễm đậu mùa, nhưng không ai dám chắc lúc nào cũng may mắn như vậy, đừng quên em còn em gái đang mong đợi ở nhà, lần trước không phải còn muốn quăng qua cho tôi sao.”
Edward nhắc đến chuyện lần trước, tôi liền quẫn bách, lúng túng nói: “Đừng nói chuyện cũ nữa, bạn của tôi, tôi cũng rất ngạc nhiên, cậu thấy tôi nhát gan vậy mà không hề cười nhạo.”
“Ai là bạn của em?” Hắn dang tay ôm tôi, không ngừng vuốt ve lưng tôi, tay dần dần dịch chuyển xuống mông.
Từ lần hiểu lầm bị đậu mùa, tôi lúc nào cũng trong trạng thái bị động xấu hổ. Edward đã đem toàn bộ hình tượng quý tộc cao ngạo vứt đi đâu mất, mỗi lần gặp mặt đều ôm rồi hôn, hoàn toàn không thèm hỏi ý tôi, thậm chí nhiều lần còn đòi cùng tôi qua đêm, tôi bị bộ dáng biến thái bá đạo của hắn làm cho chật vật sứt đầu mẻ trán.
“Đừng…” Tôi nhẹ giọng ngăn cản.
Edward lại ôm chặt tôi, mặt chôn ở cổ, cắn rồi lại mút nhẹ, tôi bị hắn kích thích, cả người như muốn nhũn ra, vật nhỏ giữa hai chân khẽ động, tôi có thể cảm thấy dục vọng của hắn đang đè lên bụng mình.
“Không được, Edward.” Tôi nói.
“Tại sao?” Hắn dừng lại, hơi thở nặng nhọc phả lên mặt tôi.
“Tôi…tôi vẫn còn là mục sư…”
“Em đã nói em yêu tôi, không nhẽ bây giờ lại hối hận, tôi không chấp nhận em cứ lấy cớ như vậy từ chối tôi.” Hắn cau mày nói.
Tôi nhìn hắn: “Không, tôi sẽ không quên, tôi cũng sẽ không đẩy cậu ra, chỉ là…đợi một thời gian, trở lại Anh quốc, tôi sẽ từ bỏ chức vị mục sư, đến lúc đó chúng ta có thể bên nhau.”
Edward nghiêm túc hỏi tôi: “Em thực sự muốn từ bỏ chức vị mục sư? Nhưng danh phận mục sư mới có thể giúp em trở thành quý tộc, em cố gắng nhiều năm như vậy, từ bỏ không phải đáng tiếc sao?”
“Khi đó, tôi cho rằng mình bị đậu mùa, không bao lâu sẽ chết, nghĩ lại việc khiến tôi hối hận nhất chính là không cùng người tôi yêu bên nhau, lần này, tôi không muốn phải hối hận nữa.”
Edward nhìn tôi, sau đó cúi đầu, mạnh mẽ hôn.
Giờ khắc này yên tĩnh an bình, chúng tôi cố gắng hưởng thụ chút ấm áp ngắn ngủi này. Một lát sau, Edward đột nhiên hỏi tôi: “Theo như tôi biết mục sư là danh hiệu cả đời, có thể từ chức được sao?”
“À….” Tôi nhíu mày nói: “Sau khi tôi ngưng không làm công việc mục sư nữa, thì không còn là mục sư không đúng sao?”
“Lãnh nhận chức thánh chính là tiếp nhận quyền tha tội từ tay chúa Jesus, quyền này sẽ theo cả đời. Cho dù em không làm việc, thì cả đời vẫn là mục sư.” Edward nói ra một sự thật tàn khốc.
Tôi nhất thời như sét đánh ngang tai, trước giờ tôi chỉ biết có vài nguyên nhân khiến mục sư bị đình chỉ công tác, chưa từng nghe qua mục sư nào từ bỏ danh phận.
“Em định làm sao?” Edward cúi đầu nhìn thẳng tôi.
“…” Tôi ngây ngốc nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Edward thở dài, nhìn tôi nói: “Tôi cũng không phải giáo đồ thanh tâm quả dục, kiên nhẫn cũng có hạn, trước mặt người tôi yêu, thứ lỗi cho tôi không thể lấy lý trí khống chế thể xác và tinh thần. Nếu em không thể mau chóng đáp ứng tôi, như vậy tôi đành phải ép buộc em, đến lúc đó em đừng trách tôi dã man, vì tôi đã sớm nhắc nhở em.”
Tôi cảm giác hắn có vẻ tức giận, mà lại cố làm ra vẻ.
“Sau khi chúng ta trở lại Anh quốc, để xem có thể triệt để từ bỏ danh hiệu hay không rồi hãy quyết định, được không?” Tôi lấy lòng nói.
“Nếu không thể thì sao?” Hắn híp mắt hỏi.
“Chắc chắn sẽ có biện pháp.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Em còn có thể ương bướng đến mức nào nữa đây, xin thứ cho tôi thất lễ, hôm nay tôi phải cáo từ tại đây, tôi sợ tu dưỡng của tôi không đủ để khống chế nội tâm rối loạn. Khi xúc động, tôi có lẽ sẽ trực tiếp đem em ném lên giường, làm với em những điều tôi đã mơ từ khi mười mấy tuổi.” Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy dục vọng.
Tôi lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ trong đầu cậu, cậu muốn cưỡng ép cũng phải xem đối tượng là ai, đừng quên tôi là cao thủ kiếm thuật.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem, em cũng đừng quên, kiếm thuật của em là do tôi dạy.” Hắn mặc áo khoác, oán hận giữ lấy gáy tôi, hôn tôi một cái, sau đó mới đi.
Nhưng ban đêm hắn lại vội vàng đến tìm tôi.
“Chúng ta phải mau chóng khởi hành, Adam.” Hắn nôn nóng nói: “Đậu mùa đã xuất hiện ở cảng, có lẽ sẽ lan tràn, đến lúc đó muốn đi cũng không được.”
“Nếu bệnh nhân đậu mùa có ở trên thuyền không phải càng đáng sợ sao?”
“Chúng ta sẽ ở quanh cảng vài ngày, cứ rời khỏi Ấn Độ trước đã, đến được Phi Châu là ổn rồi.”
Vì thế, tôi nhanh chóng dọn hành lý, sáng sớm theo hắn đi ra cảng.
Trước khi đi tôi đến chào mục sư Cole, cũng mời ông ấy theo chúng tôi về nước.
Mục sư Cole lại cự tuyệt: “Tôi đã sống ở đây mấy chục năm, nơi này đã là nhà của tôi, tôi không thể đi. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió, con trai của ta.”
Tôi rất cảm kích mục sư Cole, ông ấy là một người đáng tôn kính, nhân từ đôn hậu, dạy cho tôi rất nhiều điều. Tôi hy vọng sau này cũng sẽ trở thành một người rộng rãi từ ái như vậy, có thể tận lực giúp đỡ người khác.
Trong cái ấm áp của gió mùa hạ, chúng tôi lên thuyền rời đi.
Đây là đội tàu của Edward, trên thuyền đều là thuyền viên của hắn, sau khi dịch bệnh bùng nổ, họ luôn hạn chế hoạt động, chỉ ở lại bến tàu, nên không có ai bị lây nhiễm.
Hơn mười ngày lênh đênh trên biển, mọi người rốt cuộc cũng được yên lòng, cuối cùng đã trốn thoát được cái chết hàng loạt.
Những ngày trên biển rất vô vị, trừ những lúc ngồi trong phòng, mở mắt ra chỉ thấy trời và biển xanh mênh mông.
Edward mấy ngày đầu còn tuần tra xung quanh, kiểm tra sức khỏe thuyền viên, lo lắng có người mắc bệnh trốn lên thuyền, sau khi thấy không có ai khác thường, hắn liền cả ngày ở trong phòng tôi không chịu đi.
“Cậu không thể suốt ngày ở đây, người ta sẽ nói ra nói vào.” Tôi nói với hắn.
“Chúng ta ở trên thuyền có thể đồn được tới đâu, thuyền viên của tôi cũng không rảnh rỗi như vậy, họ có rất nhiều phương thức giết thời gian khác, em có muốn biết đó là gì không?”
Nhiều năm sống trên biển khiến Edward thay đổi rất nhiều, hắn vẫn giao tiếp lễ độ, đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng trước mặt thuyền viên lại vô cùng uy nghiêm, nhiều kẻ ở trước mặt hắn luôn nơm nớp lo sợ.
Quản lý một đội tàu không phải là việc đơn giản, trên thuyền đều là đàn ông như nhau, tính khí quật cường khó bảo, say xỉn đánh nhau là chuyện thường ngày, nếu không quản được bọn họ, e rằng đã sớm giải tán.
Tôi ho khan một cái nói: “Tôi có thể giải trí bằng cách đọc sách, không cần biết.”
“Ha, cuốn Thánh Kinh này đã bị em đọc tới đọc lui cả trăm lần rồi.” Edward lắc lắc cuốn sách trong tay nói.
“Tuy chỉ là một quyển sách, nhưng mỗi lần đọc lại đều đem đến những thứ mới mẻ.”
“Không cần lấy cớ, tôi biết em cảm thấy rất nhàm chán. Chúng ta làm chút gì đó thú vị đi.” Hắn lấy ra bộ bài nói.
“Được rồi, chúng ta vừa uống rượu vừa đánh bài.” Tôi còn tưởng hắn định bày trò gì, hóa ra là đánh bài.
Chúng tôi ngồi ở bàn, tôi rót rượu ra ly, Edward chia bài.
“Đặt cược bằng tiền bình thường không thú vị, chúng ta đổi một phương thức cược khác đi, em biết “Đánh bài cởi đồ” không?”
“Đó là cái gì? Một kiểu đánh bài mới?” Tôi vừa xếp bài vừa nói, hôm nay vận khí có vẻ tốt.
“Đương nhiên không phải, thuyền viên của tôi thường chơi kiểu này, là một kiểu đặt cược mới, ai thua phải cởi một thứ trên người, cho đến khi có người cởi sạch mới thôi.” Hắn nói.
Tay của tôi khựng lại, nhướn mày nhìn Edward.
Hắn chống hai tay trên bàn, nhìn tôi nói: “Đừng phòng bị như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng, huống chi việc này cũng không đâu có ảnh hưởng gì nhiều.”
“Cái này…không thích hợp lắm…” Tôi do dự nói.
“Chỉ là trò chơi, tôi cũng không có ý gì khác, hơn nữa không chừng là tôi phải cởi cho em xem.” Hắn nhỏ nhẹ dụ dỗ.
Tôi nhìn nhìn bài trong tay, bài rất tốt, có lẽ thử một chút cũng không sao, khi còn nhỏ, hắn đánh bài với tôi luôn thua nhiều thắng ít.
“Thôi được.” Tôi đi trước, đặt một quân bài xuống bàn.
Danh sách chương